Kỹ sư trưởng Đặng Hữu Thức chăm chú nhìn vào màn hình giả lập ba chiều, tay gõ lạch cạch những dòng mã như đang chơi một bản nhạc căng thẳng và không có khúc dạo đầu.

Trên màn hình, mô hình ảo của Phan Khánh An đang chuyển động.

Hệ thống giả lập mô phỏng được lập trình để thúc ép tâm lý, kích thích các phản ứng sinh học bất thường, tất cả đều nhằm một mục tiêu duy nhất thúc đẩy sự phát triển của Phan Khánh An.

Victoria đứng cạnh bàn điều khiển, nhìn chằm chằm vào chuỗi dữ liệu đang trôi nhanh như sóng thần trên giao diện mô phỏng. Mỗi con số, mỗi xung động năng lượng là một nỗi bất an khác.

Cô chợt nói, giọng trầm lặng.

“Liệu... nếu phương pháp điều trị bằng thuốc không có hiệu quả, tôi có cần phải trải qua cách ‘thức tỉnh nhân tạo’ này không?”

Đôi mắt cô nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Hình ảnh cơ thể Phan Khánh An đang căng cứng giữa dòng dữ liệu biến thiên khiến Victoria không khỏi rùng mình.

Bên trong cái vỏ bọc khoa học này, cô cảm thấy một sự đáng sợ vô hình.

“Tôi không chắc mình có thể giữ vững tinh thần sau một liệu trình như vậy...”

Trần An đang theo dõi mô phỏng, không trả lời ngay. Hắn nghiêng đầu về phía cô, hỏi bằng giọng bình thản nhưng đầy ẩn ý.

“Tối qua cô ngủ có ngon không?”

Victoria cau mày, không hiểu mối liên hệ của câu hỏi đó với lời mình vừa nói. Cô định trả lời theo phản xạ.

“Tất nhiên là khô...”

Nhưng cô khựng lại giữa chừng.

‘...Khoan đã.’

Hơi thở của cô chậm lại. Những hình ảnh ban sáng lướt nhanh trong đầu, sự tỉnh táo lạ thường, đầu óc sáng rõ, sự thư thái dễ chịu đến kỳ lạ mà cô cứ tưởng là do... cái giường êm.

Cô lẩm bẩm.

“Giấc mơ… thật yên bình. Nhẹ nhàng nhất trong mấy năm qua.”

Ánh mắt Trần An khẽ nheo lại, giống như đang xác nhận điều hắn đã biết từ trước.

“Vậy là AlphaBoost.No1 đã có tác dụng. Trong thời gian ngắn, cô chưa cần đến phương pháp thứ hai.”

Hắn quay sang lại phía mô phỏng, ngón tay nhẹ búng vào giao diện tạo hình một mô hình Hologram hình cầu xoay tròn. Rồi Trần An nói tiếp.

“Với cả, không như cô nghĩ đâu.”

“Thí nghiệm này... không nằm trong liệu trình thứ hai của cô.”

“Thứ này là để đẩy nhanh quá trình thức tỉnh, thứ vốn sẽ tự xảy ra ở bên ngoài, nhưng sẽ tốn... rất nhiều năm.”

“Nói cách khác chúng tôi đang cố ‘nén’ thời gian lại.”

Victoria im lặng. Giọng Trần An vẫn tiếp tục, giờ đã chuyển sang giảng giải.

“Chúng tôi gọi đó là thức tỉnh nhân tạo.”

“Quá trình này mô phỏng sự rèn luyện khắc nghiệt, xung đột tâm lý, tương tác năng lượng, tất cả các yếu tố đã từng thấy trong những cá nhân thức tỉnh thành công ở tự nhiên.”

“Nhưng khác với tự nhiên, chúng tôi có thể... điều khiển.”

Cô chớp mắt, lặp lại trong đầu như một câu hỏi.

“Thức tỉnh… nhân tạo…”

Trần An phóng to mô hình Hologram. Trong đó là các lớp năng lượng mô phỏng tương tác giữa con người và hạt từ Biến Dị Thạch. Hắn nói tiếp.

“Cô biết đấy, loại hạt năng lượng từ Biến Dị Thạch có thể biến đổi sinh vật sống nếu tồn tại đủ lâu trong môi trường chứa nó.”

“Đó là thức tỉnh tự nhiên, một quá trình chậm rãi, bị ảnh hưởng bởi môi trường sống, áp lực sinh tồn và sự cộng sinh.”

“Nhưng có vấn đề.”

Hắn thu nhỏ Hologram, chụm ngón tay chỉ vào một vùng hiển thị màu đỏ.

“Nó quá chậm. Và không phổ cập được.”

Nghe đến đây Victoria có phần thắc mắc.

“Không phải năng lực là thứ ngẫu nhiên sao? Phụ thuộc vào cơ địa và tiềm năng của từng người?”

Trần An mỉm cười nhạt, lắc đầu.

“Trước đây, tôi cũng tin vậy. Nhưng sau khi phân tích sâu dữ liệu thức tỉnh từ hàng trăm cá thể chuột, tôi phát hiện một quy luật mờ nhạt liên quan đến cách năng lượng được điều khiển, chứ không phải bản thân tổ hợp năng lượng.”

“Giống như việc ai cũng hiểu được rằng 1+1 chắc chắn bằng 2, nhưng lại không thể diễn giải tại sao.”

“Ngay cả bản thân không hiểu tại sao và làm như thế nào làm được, thì khó mà phổ cập ra mọi người.

Victoria lặng người. Cô bắt đầu hiểu tại sao Trần An lại theo đuổi quy trình thức tỉnh nhân tạo, vì đó không đơn thuần là một dự án khoa học. Mà là nền móng của một kỷ nguyên mới.

Phải biết một trong những thứ làm nên thành công của con người đó là sự phổ cập, truyền bá kiến thức từ đời này sang đời khác. Chỉ khi đó con người mới thực sự mạnh mẽ.

“Mục tiêu đầu tiên là thu thập đủ dữ liệu. Sau đó tìm điểm chung, xây dựng lý thuyết. Khi lý thuyết hình thành, chúng tôi có thể biến thứ vốn ngẫu nhiên… trở thành thứ có thể kiểm soát.”

“Và một khi có thể kiểm soát…”

Trần An ngừng lại, ánh mắt hắn thoáng qua một tia lạnh lẽo.

“…chúng ta không chỉ giải quyết được vấn đề trước mắt. Mà còn có thể định nghĩa lại khái niệm về tiến hoá.”

Victoria khẽ nhướng mày, ánh mắt vẫn dõi theo mô hình giả lập đang chuyển động từng nhịp như một trái tim nhân tạo.

Sau một thoáng im lặng, cô bật cười nhẹ, giọng nói mang theo chút đùa cợt.

“Trần An này, tôi nghe anh nói thêm một chút nữa chắc đầu tôi sẽ to ra mất.”

Đó là một lời đùa đơn giản, không quá sâu sắc nhưng đủ để khiến không khí nặng nề giãn ra một chút.

Cô quen với kiểu trao đổi này giữa họ, một người nói lý thuyết như lập trình, người kia chen ngang bằng sự nhẹ nhàng đời thường.

Nhưng lần này… Trần An không đáp lại.

Không một nụ cười. Không một tiếng “hừm”. Thậm chí, hắn còn không quay đầu sang nhìn cô.

Victoria thoáng sững lại. Một khoảnh khắc yên lặng mơ hồ trôi qua, cô hơi nghiêng người, ánh mắt lướt ngang để nhìn rõ mặt hắn.

Và chính lúc đó cô nhận ra điều mà suốt từ đầu buổi đến giờ, cô nhận ra nhưng lại không quá để ý.

Trần An… khác lạ.

Không phải ở lời nói. Không phải ở dáng đứng. Mà là trong ánh mắt...cái ánh nhìn trầm mặc như xoáy sâu vào màn hình mô phỏng, nhưng lại đang lạc ở một nơi xa xăm hơn rất nhiều.

Nơi đó không phải là đây, không phải căn phòng này, không phải buồng thí nghiệm, mà là một thứ gì đó… ở phía sau tương lai.

Một tương lai đang đến rất nhanh. Một tương lai mà chỉ hắn thấy rõ.

Victoria khẽ chớp mắt, tim cô đập chậm lại một nhịp.

Người đàn ông này… không giống những người khác mà cô từng hợp tác. Cái áp lực mà hắn mang theo không đến từ sự cạnh tranh, không phải từ danh vọng, hay trách nhiệm gia đình như bao người.

Thứ mà Trần An có thể đang gánh vác là cả phần nhân loại đang vật vã trong cuộc giằng co giữa tiến hóa và tuyệt diệt.

Hắn sống như thể luôn có một con quái vật vô hình đang đuổi sát sau lưng, chỉ cần hắn chậm lại một bước thôi... là tất cả sẽ bị nuốt chửng.

Victoria rũ tay xuống, lòng dịu lại một chút.

Cô thở ra, khẽ cười nhẹ, lần này không phải để pha trò, mà là để làm dịu đi một điều gì đó đang nặng trĩu trong lòng chính cô.

“Này...”

Giọng cô nhẹ nhàng, không còn đùa cợt, không quá thân mật, nhưng cũng không còn là kiểu lời lẽ xa cách của một đối tác ngoại giao.

“Tôi không biết anh đang gồng mình vì điều gì… nhưng nếu anh ngã xuống giữa chừng, thì ‘giấc mơ’ mà anh theo đuổi cũng chẳng còn ai giữ nổi.”

“Đừng quên, nhân loại không chỉ cần người dẫn đầu, mà còn cần người đủ tỉnh táo để không tự thiêu mình trước khi tới đích.”

Trần An vẫn không nói gì, nhưng lần này hắn khẽ quay đầu sang.

Ánh mắt ấy, dù vẫn nặng nề, nhưng có chút gì đó giãn ra. Như thể... vừa có một lớp bụi mỏng được lau đi.

Victoria nhún vai, khoanh tay trước ngực, ra vẻ thản nhiên.

“Với tư cách là... một đối tác hợp tác quan trọng của tập đoàn Nova, tôi có quyền lo lắng cho nhân viên chủ chốt bên tập đoàn các anh, đúng không?”

Cô nheo mắt, nhìn hắn nghiêm túc.

“Nên đừng để tôi phải viết yêu cầu báo cáo y tế của nhân viên đầu tiên trong đời chỉ vì anh ngã bệnh do căng thẳng quá độ.”

Trần An nhìn cô, môi khẽ cong không rõ là nụ cười hay chỉ là thói quen biểu cảm. Nhưng cái gật đầu sau đó là thật.

Một cái gật đầu như chấp nhận sự nhắc nhở, như ghi nhận sự hiện diện của cô không chỉ là một cái tên trong hồ sơ hợp tác, mà là một điểm neo… giữa cơn bão dữ.

Victoria nhìn đồng hồ, kim giây vừa lướt qua con số 12. Cô xoay người về phía Trần An, giọng nói dứt khoát nhưng không thiếu phần mềm mại.

“Đến giờ rồi. Tôi đi đây. Việc ở đây, anh cứ tiếp tục xử lý đi. Chỉ cần gửi cho tôi phần tóm tắt thành quả là được.”

Trần An gật đầu, mắt vẫn dán vào bảng dữ liệu đang cập nhật.

“Ừ, chuyện bên ngoài nhờ cả vào cô. Nhân sự cô yêu cầu tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Victoria mỉm cười, gật đầu, nói một câu nhẹ nhàng.

“Vậy tôi đi đây.”

Cô xoay người một chút nhưng không bước đi.

Không ai để ý đầu tiên. Mãi đến vài giây sau, Trần An ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô… vẫn đứng đó.

“Cô đi thong thả.”

Victoria lại gật đầu. Lần này có phần máy móc. Và… cô vẫn đứng đó.

Trần An hơi nhíu mày.

“Cô… có để quên gì sao?”

Victoria mím môi. Trong mắt cô thoáng hiện lên chút thất vọng, rồi che giấu bằng một nụ cười nhạt.

“Không có. Tôi chỉ...”

Cô định nói gì đó nhưng lại nuốt xuống. Bên má hơi phồng lên, rồi xẹp xuống. Ánh mắt liếc nhẹ sang chỗ khác.

‘Cái tên đầu gỗ này.’

Cô thầm nghĩ.

‘Rốt cuộc tôi đang trông đợi gì chứ… Chỉ là... một lời khen, một nhận xét… hay chỉ cần nói ‘hôm nay cô rất đẹp’ cũng được mà. Có cần khó như thế không?!’

Xung quanh, vài nữ nhân viên đứng gần lặng lẽ quan sát. Một người che miệng cười, thì thầm với người bên cạnh.

“A đúng là đàn ông, chúng ta trông chờ gì vào họ chứ…”

“Tiểu thư Victoria rõ ràng đang đợi một lời khen. Sếp của chúng ta ấy à… ngài ấy vẫn còn non lắm, tuổi trẻ chưa trải sự đời.”

Câu nói ấy lan truyền nhanh chóng như gió luồn qua phòng thí nghiệm vốn đang lạnh lẽo.

Trần An không nghe thấy,vẻ mặt vẫn không hiểu gì. Victoria thì đứng nguyên tại chỗ, mắt hơi cụp xuống.

‘Mình đang làm gì vậy…’

Cô tự chửi bản thân.

‘Mình là ai chứ? Là Victoria, tiểu thư của gia tộc Lancaster. Vậy mà lại...mày dạo này có vấn đề thật sự rồi Victoria à.’

Và rồi, trong lúc lòng cô đang nổi cơn hậm hực, đôi giày cao gót quay gót, rời khỏi phòng thí nghiệm, bước chân giận dỗi nhưng vẫn giữ dáng đoan trang.

Trần An nhìn theo, ánh mắt nhíu lại, cố tìm nguyên nhân vì sao cô nàng bỗng dưng lại... bực. ‘Mình có làm gì sai à?’

Ngay lúc ấy, từ phía sau, La Duy Minh từ lúc nào đã tới bên Trần An, nhỏ giọng đầy khẩn trương.

“Sếp, sếp! Theo kinh nghiệm của tôi khi chơi game tình cảm, tôi nghĩ tôi biết vì sao tiểu thư Victoria giận rồi!”

Trần An nhíu mày.

“...Anh nói tiếp đi?”

“Là như này, sếp. Tiểu thư là người đến từ một gia tộc quý tộc lâu đời, đúng không? Thường họ sẽ có những nghi thức truyền thống, như là... hôn chào tạm biệt, hoặc ít nhất là một cử chỉ lịch thiệp mang tính công nhận đối phương.”

Trần An nhăn mặt.

“Anh lấy cái này từ... trò chơi à?”

“Đúng! Nhưng nó hợp lý mà! Trong game đó, NPC quý tộc sẽ giảm điểm hảo cảm nếu không được chào tạm biệt theo đúng nghi thức!”

Trần An nhìn Duy Minh như thể đang cân nhắc có nên cho hắn nghỉ phép hay không.

“Anh chắc không đấy?”

La Duy Minh vỗ ngực.

“Rõ ràng là tiểu thư đứng đợi ngài mà ngài lại không làm gì cả, nên cô ấy mới bực như vậy!”

Trần An đưa mắt nhìn về phía cửa phòng. Victoria đã khuất hẳn sau hành lang. Những nhân viên xung quanh, một số lắc đầu đầy thông cảm, kiểu như thấy chưa, cô ấy thất vọng rồi đó.

‘Khoan đã…’ Trần An nghĩ. ‘Phải chăng… ai cũng biết… trừ mình?’

Một cảm giác nhẹ nhàng mà dai dẳng bắt đầu len lỏi vào lòng hắn...cái cảm giác tội lỗi mơ hồ, không rõ mình sai gì, nhưng biết chắc chắn là mình vừa khiến ai đó không vui.

‘ch.ết thật’

Và rồi, Trần An không suy nghĩ nữa. Hắn quay người, chạy ra khỏi phòng.

“Victoria!”

Tiếng gọi vang lên khiến cô phải dừng bước, quay người lại.

Trần An đứng đó, cách cô chừng ba mét. Giữa hành lang dài phủ ánh đèn trắng xanh, hắn bỗng thấy… khó xử vô cùng.

Tim đập nhanh không phải vì cảm xúc, mà vì... hắn không biết nên làm gì tiếp theo.

‘Nếu giờ mà hôn thật thì… liệu có bị ăn bạt tai không?’

Còn Victoria, đứng quay lại, tóc dài khẽ bay trong luồng gió từ hệ thống điều hoà, chỉ nhìn hắn không nói gì, ánh mắt pha chút tò mò.

...

Không biết liệu La Duy Minh có còn sống sau pha này

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện