Bộ thiết bị liên kết thần kinh loại tinh giản còn lại cũng được đóng gói chỉnh chu, dán nhãn ưu tiên đặc biệt và chuyển thẳng qua bộ phận sinh học.
Kỹ sư trưởng Đặng Hữu Thức nhìn đơn hàng chuyển đi thì thở phào, cả người như xẹp xuống như cái bánh xe hết hơi.
“Xong… rồi…”
Hắn không về phòng riêng nữa mà lê từng bước về góc phòng, chui tọt vào cái túi ngủ con nhộng màu xám bạc như thể nó là chiếc quan tài an nghỉ cuối cùng.
“Đừng ai gọi tôi... trong... vòng... 7 tiếng…”
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã phát ra tiếng khò khò đặc trưng, hòa quyện cùng tiếng quạt tản nhiệt và âm thanh lạch cạch của mấy con bot đang dọn dẹp.
Chỉ mười phút sau…
[Cảnh báo hệ thống. Kỹ sư trưởng Đặng Hữu Thức, vui lòng phản hồi. Có lệnh điều động cấp hai từ bộ phận nghiên cứu sinh học.]
“...”
[Lệnh có hiệu lực ngay lập tức. Vui lòng xác nhận.]
Túi ngủ khẽ rung lên một chút. Không ai trả lời.
[Kích hoạt chuông báo cấp một.]
“Tít — tít — TÍT TÍT TÍT!!!”
“MẸ KIẾP!!!”
Tiếng hét thất thanh vang vọng cả phòng lab. Một chiếc dép bay khỏi túi ngủ như vũ khí phản kháng yếu ớt, nhưng trật mục tiêu và đập trúng... máy pha cà phê.
Hữu Thức ló đầu ra, tóc tai rối bù như tổ quạ, đôi mắt đỏ ngầu, môi mấp máy như đang niệm chú trừ tà.
“Mấy người không cho tôi ngủ là tôi… là tôi điên thật đó…đừng ép người quá đáng.”
Một trong những kỹ sư trẻ đang ôm tablet lướt hệ thống quay qua cười toe.
“Hay anh đổi tên đi sếp, đỡ bị... Thức hoài.”
“Phải đó!Anh đặt tên là Hữu Bất Thức đi, biết đâu hệ thống sẽ tha!”
Cả đám cười ầm lên, đứa còn lấy bút lông ghi ngay lên lưng áo blouse của hắn chữ “Hữu Bất Thức” bằng tiếng Nhật cho “ngầu công nghệ”.
Hữu Thức thở dài, vác tấm thân tàn rời túi ngủ, lết từng bước ra cửa như một chiến binh đã mất hết niềm tin vào nhân loại.
“Lại bên sinh học… đúng không? Mấy tên điên đó lại muốn tôi mô phỏng cái gì? Chuột hát opera à?!”
Một cô kỹ sư đưa ly cà phê cho hắn, nháy mắt.
“Em không biết nữa thưa sếp, nhưng là lệnh bảo mật cấp 8.”
“Sếp đi sớm về sớm, biết đâu được tăng lương.”
“Ừ… hoặc được tăng huyết áp.” Hữu Thức lẩm bẩm, nốc cạn ly rồi uể oải đi ra khỏi phòng.
…
Khu nghiên cứu sinh học – tầng B2, khu vực giới hạn.
Hữu Thức vừa tới nơi thì đã bị quét qua ba lớp an ninh, bị yêu cầu bỏ kính râm, tháo đồng hồ, và đưa ra ID sinh trắc.
Một nhân viên trẻ đón hắn ở cửa…gương mặt nghiêm túc như thể đang đưa người vào khu tử hình.
“Kỹ sư trưởng Đặng Hữu Thức?”
“Ờ… là tôi.” Hắn vẫn còn ngáp, tay cầm ly cà phê lần hai, bên miệng còn vệt sốt mì gói.
“Về thí nghiệm lần này, tôi cần anh lưu ý vì độ bảo mật là cấp tám.”
Nghe đến đó, Hữu Thức suýt phun cà phê ra nền phòng.
“Gì cơ?! Cấp… tám á?!”
“Vâng. Cấp tám. Được xác nhận trực tiếp bởi giám đốc công nghệ Trần An.”
Hữu Thức đơ người ra một lúc, như vừa nghe ai bảo mình đã trúng vé đi... du lịch sao Hỏa không vé khứ hồi.
Trong hệ thống bảo mật của Nova Sanctum, có tổng cộng 8 cấp.
Cấp 1–3: Thông tin kỹ thuật phổ thông, bị lộ cũng không gây ảnh hưởng nhiều.
Cấp 4–5: Liên quan đến vũ khí, công nghệ mô phỏng, robot sinh học… nếu lộ ra sẽ gây tổn thất hàng tỷ đơn vị tín dụng.
Cấp 6–7: Dữ liệu về năng lượng đặc biệt, cấu trúc thực tế ảo sâu, nhân sự cấp cao, các mẫu vật tuyệt mật…
Và cấp 8?
Chỉ tồn tại trên giấy tờ. Trong toàn bộ tập đoàn, chỉ có vài cá nhân được biết là từng trực tiếp tham gia thí nghiệm loại này.
Nội dung cấp 8 không được lưu trữ trên hệ thống máy chủ nào chỉ được truyền miệng, truyền tay hoặc… truyền qua những bộ não biết giữ mồm.
Câu cửa miệng trong nội bộ về cấp 8 là.
“Cấp tám thì hoặc là giữ bí mật đến ch.ết… hoặc ch.ết trước cho khỏi tiết lộ.”
Hữu Thức đứng đực ra như bị đóng băng. Cái ly cà phê trượt khỏi tay, rơi xuống nền nhựa tổng hợp mà hắn chẳng buồn nhặt.
Hắn há miệng muốn nói gì đó. Có thể là "Tôi từ chối" hoặc "Tôi còn mẹ già chưa cưới vợ".
Nhưng chưa kịp thốt thành lời thì nhân viên đã chìa ra một bản hợp đồng dày hơn quyển từ điển.
“Đây là hợp đồng giữ bí mật. Một khi đọc và ký, anh sẽ không thể từ chối tham gia.”
“Tôi… tôi chưa đọc… tôi còn…” Hữu Thức lùi nửa bước.
“Anh đã mở tập tin liên quan đến chỉ thị của giám đốc Trần An sáng nay. Theo quy chế 14.6, điều đó đồng nghĩa anh đã ‘tiếp cận gián tiếp thông tin mật’ và bị liệt vào danh sách chịu trách nhiệm chia sẻ bảo mật.”
“…Cái gì mà ‘tiếp cận gián tiếp’!? Tôi chỉ bấm nhận cuộc gọi mà!!” Hữu Thức hét lên.
Nhân viên kia vẫn bình tĩnh, như thể đã quá quen với những màn van xin bất lực của những người bị dính vào cấp tám.
“Vì vậy, anh không còn quyền từ chối.”
Hữu Thức nuốt khan. Một tiếng “ực” vang lên rõ ràng trong hành lang yên tĩnh.
Bàn tay hắn run run nhận lấy hợp đồng, ánh mắt thất thần như nhìn thấy tuổi thọ của mình đang bay ra từng trang giấy.
“Có ai từng sống sót sau khi lỡ nói ra bí mật cấp tám chưa?” Hắn hỏi, như bám víu vào chút hi vọng mong manh.
“Có.” Nhân viên gật đầu. “Một người.”
“À, vậy thì…”
“Nhưng anh ta mất trí nhớ hoàn toàn và giờ đang trồng rau ở trạm nghiên cứu Bắc Cực.”
“…Đệt.” Hữu Thức buột miệng, rồi hít một hơi thật sâu, mắt ngước lên trần nhà như đang cầu nguyện với tất cả các vị thần trong cơ sở dữ liệu của hệ thống AI.
“Thôi thì… ít ra ở Bắc Cực không bị gọi dậy lúc bốn giờ sáng.”
Hắn ký vào bản hợp đồng.
Khi cánh cửa thép trượt sang một bên với âm thanh “xẹt” lạnh lẽo, Hữu Thức bước vào.
Không khí bên trong... khác hoàn toàn với những gì hắn từng biết, từng nghe về bộ phận sinh học.
Không tiếng bàn luận rôm rả. Không tiếng máy in giấy lạch cạch. Càng không có những tiếng cười ngớ ngẩn về chuyện "con chuột hát opera".
Chỉ là im lặng. Một sự im lặng gấp gáp. Căng như dây đàn sắp đứt.
Các nhà khoa học ở đây mà Hữu Thức từng biết là những người hay cãi nhau vì sở thích chơi nhạc cổ điển hay nuôi vi khuẩn trong bồn cá cảnh.
Giờ họ đều khoác lên mình bộ đồ sinh học khử khuẩn cấp cao, đeo kính bảo hộ phủ kín gương mặt. Mỗi người như một phiên bản hoàn hảo được nhân bản ra từ một bản thiết kế không cảm xúc.
Không một ánh mắt lơ đễnh. Không một nụ cười. Chỉ có nhiệm vụ.
Mỗi bước Hữu Thức đi vào, hắn cảm giác như đang chen vào một khối lập phương khổng lồ làm bằng băng đá, nơi mọi thứ đều có thứ tự, tỉ lệ và áp suất.
Hắn rùng mình.
Và rồi, hắn thấy thứ đó.
Ở trung tâm là một căn phòng có vách ngăn bằng kính, có thể thấy bên trong là buồng kính hình trụ cao, chứa đầy chất lỏng xanh lam óng ánh rất đẹp nhưng cũng rợn người.
Vì trong đó có chứa một con người đang trôi nổi, hoàn toàn bất động, cơ thể cắm chằng chịt những ống dẫn, dây cảm biến, các node thần kinh lấp lánh ánh đỏ.
Không mặc gì ngoài lớp vải sinh học phủ sát da như da rắn. Kẻ đó đeo thiết bị tăng cường thực tế ảo mà bộ phận hắn vừa làm sáng nay.
‘Một… người thật.’
Tim Hữu Thức đập mạnh.
Khi hắn nhìn thấy ống dẫn thọc thẳng vào sống lưng người kia không phải qua da, mà xuyên qua tủy sống khiến hệ thần kinh giao cảm của Hữu Thức lập tức phản ứng.
Cortisol tăng vọt. Tim hắn đập gấp. Lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Cảm giác lạnh sống lưng như ai đó vừa đổ đá nghiền vào cổ áo hắn. Bàn tay cầm tablet run nhẹ, chạm vào màn hình mà không biết mình đang thao tác cái gì.
‘Bọn họ đang làm cái gì vậy…?’
Trước mặt hắn không còn là một phòng lab, mà là một bàn tế lễ hiện đại, nơi con người được cắm vào máy móc như loài vật, nơi sinh học và đạo đức đang chơi trò kéo co mà bên thua có vẻ… là đạo đức.
Hắn đảo mắt nhìn quanh và nhận ra, ánh mắt của các nhà khoa học nơi đây không hề nhìn người trong buồng như một con người.
Họ nhìn như đang kiểm tr.a một mẫu vật.
Một cỗ máy.
‘Bọn họ… điên rồi sao?’
Suy nghĩ đó lóe lên trong đầu hắn, không cưỡng lại được.
Càng nhìn họ thao tác nhịp nhàng, lạnh lùng, trao đổi bằng những thuật ngữ chuyên môn phức tạp đến mức ngay cả AI của hắn cũng phải tr.a lại, Hữu Thức càng thấy như mình lạc vào ổ của một giáo phái công nghệ.
Một nhà khoa học già bỗng quay sang nhìn hắn, đôi mắt sau lớp kính phản chiếu ánh đèn trắng xanh nhợt nhạt như thể đang đánh giá xem hắn là người… hay vật thí nghiệm tiếp theo.
Hữu Thức vô thức lùi lại nửa bước.
Dopamine trong não hắn giảm xuống, trong khi adrenaline như dòng điện giật ngược toàn thân.
Mọi thứ bắt đầu méo mó trong mắt hắn. Hắn nhìn bàn tay của một nữ kỹ thuật viên đang di chuyển trên bảng điều khiển nhưng vì quá căng thẳng, hắn tưởng như tay cô ấy… có bốn ngón, dài ngoằng như chân côn trùng.
Hắn chớp mắt liên tục.
‘Ảo giác rồi… mình gặp ảo giác rồi… cái này chỉ là mơ thôi đúng không!?.’
‘… không có gì… không có gì… chắc là do mình thiếu ngủ… chắc vậy.’
Đúng lúc ấy, một giọng nói phát ra từ hệ thống loa nội bộ, không rõ là AI hay người thật.
[Bắt đầu hiệu chỉnh kết nối ý thức. Chuẩn bị đồng bộ chỉ số sinh học cùng mô phỏng với bộ não chủ thể. 4 phút.]
Mắt Hữu Thức lập tức đảo sang bảng điều khiển phụ. Trên đó là tên của hắn.
[Đối Tượng: ĐẶNG HỮU THỨC-Kỹ Sư Trưởng bộ phận ARC-Lab.]
Hắn thở gấp. Nuốt nước bọt. Lùi thêm một bước… nhưng đụng trúng một nhân viên hậu cần phía sau.
“À, xin lỗi anh.” Người đó nói nhỏ, rồi nhẹ nhàng đẩy hắn về phía bảng điều khiển. “Anh nên chuẩn bị đi. Thí nghiệm sắp bắt đầu.”
Giọng nói đó nhẹ nhàng đến mức… đáng sợ.
Mắt Hữu Thức vẫn dán vào bảng điều khiển, nhưng trong đầu hắn lúc này, một cơn bão hoang tưởng đang cuộn lên.
‘Tên mình… tại sao lại hiện ở đây?’
‘Liên kết: Đang chờ?’
‘Đang chờ cái gì?! Mình là kỹ sư cơ mà… đâu phải vật thí nghiệm?! Hay là… bọn họ định thử nghiệm trên MÌNH?!’
Ý nghĩ đó vừa vụt lên, hắn quay phắt đầu, nhìn quanh căn phòng trắng toát lạnh lẽo và mọi ánh mắt dường như… đang nhìn hắn.
Tất cả các nhà khoa học đều nhìn. Không một ai chớp mắt.
Một người đàn ông mang kính bảo hộ tiến tới, tay cầm một ống tiêm chứa chất lỏng trong suốt. Miệng khẽ nhếch lên.
“Kỹ sư Đặng, xin mời anh hợp tác.”
“KHÔNG!!!”
Hữu Thức thét lớn, lùi lại, đập mạnh vào bàn điều khiển làm đèn báo nhấp nháy đỏ. Hắn vung tay như bị ong đốt, miệng la hét loạn xạ.
“Các người không được lại gần tôi! Tôi là kỹ sư trưởng, tôi có quyền miễn trừ tham gia thí nghiệm người!’
‘Tôi…tôi có giấy chứng nhận hẳn hoi! Tôi chỉ tới giao thiết bị thôi! KHÔNG PHẢI VẬT THÍ NGHIỆM!”
Hắn vừa hét vừa lùi, tay vung loạn xạ như thể có ai đó đang cố bắt hắn, và trong mắt hắn lúc đó, mấy nhà khoa học đang chậm rãi tiến đến, ánh mắt lạnh lẽo, thiết bị y tế cắm trên tay, y như phim kinh dị loại D.
Hắn hoảng loạn quay đầu chạy, nhưng… vấp phải mép sàn nâng. Hữu Thức ngã lăn ra đất, lăn thêm một vòng nữa, đập lưng vào bức tường kim loại lạnh buốt.
Tiếng “bụp” vang lên như hồi kết của một màn kịch… và rồi, mọi thứ im bặt.
Toàn bộ phòng thí nghiệm từ âm thanh máy quét, tiếng điều khiển, cả tiếng rì rì của hệ thống làm lạnh thì mọi thứ đều ngưng lại.
Không phải hệ thống tắt. Mà là mọi người đứng hình.
…Bao gồm cả Trần An đang cầm bảng dữ liệu mô phỏng, tiến sĩ Viktor tay vẫn còn giơ chỉ hướng giữa không trung, và cả tiểu thư Victoria trong bộ vest công sở, mắt mở lớn, như đang cố hiểu xem vừa có chuyện gì xảy ra.
Mấy kỹ thuật viên đứng gần Hữu Thức cũng sững người nhìn hắn. Một người tay còn đang bưng ly cà phê sắp uống, dừng lại ở khoảng cách ba phân trước miệng.
Tất cả đều im lặng.
Chỉ có tiếng thở hổn hển của Hữu Thức, nằm sóng soài dưới sàn, áo blouse trắng lấm một ít bụi và dấu tay… của chính hắn.
Một giây. Hai giây. Ba giây.
“.…”
Tâm trí Hữu Thức quay lại hiện thực như cú tát trời giáng.
Hắn cứng đơ, gương mặt tái nhợt như vôi.
Sau đó, hắn gượng dậy, đứng lên như một con robot mới học đi, tay trái chống hông, tay phải gãi đầu như đang cố dụi đi nỗi xấu hổ đang dán chặt vào mặt mình.
“À… xin lỗi mọi người.” Hắn cười gượng, khẽ nhún người chắp tay.
“Chắc do… thiếu ngủ với uống nước tăng lực quá liều. Não tôi bị quá tải vài giây.”
Vài người rón rén quay lại làm việc, nhưng không khí vẫn nặng trịch.
Một nhân viên bên trái lầm bầm nhỏ với người bên cạnh.
“Có khi nên pha nước đường cho ảnh uống…”
“Được rồi, để tôi đi pha.”
Tiểu thư Victoria khẽ cúi đầu, che miệng cười. Viktor thì nhướn mày, mắt vẫn dõi theo Hữu Thức như thể vừa xem một chuyện lạ đời hiếm thấy.
Còn Trần An thì… chỉ thở ra một hơi nhẹ.
“Anh ổn chứ, kỹ sư Thức?”
Hữu Thức nuốt khan. Mặt đỏ như cà chua hấp.
“Vâng… ổn, ổn ạ! Rất ổn! Tôi… chỉ bị… hiện tượng tạm thời thôi, không ảnh hưởng gì đâu ạ! Mọi người tiếp tục đi, tôi vào việc liền…”
Hắn lúng túng bước nhanh về phía bảng điều khiển, lòng thầm nguyện.
‘Ông trời ơi, nếu lát nữa hệ thống có nổ tung… xin hãy để con nổ cùng nó, miễn là không phải đứng đây nhìn mấy ánh mắt này nữa…’
…
Nhân viên nhọ nhất năm mang tên Đặng Hữu Thức kakakaka