Không khí căn phòng giờ đây đặc quánh sự tập trung, nghiêm cẩn như trong một phòng phẫu thuật sinh tử.
Ánh sáng trắng nhợt từ trần nhà hắt xuống tạo nên những quầng bóng ma dưới chân từng nhân viên đang chăm chú làm việc.
Trần An đứng bất động như một bức tượng, ánh mắt dán chặt vào màn hình trung tâm, nơi trình chiếu hình ảnh cuộc chiến đang diễn ra bên trong thực tế ảo.
Một mô phỏng chiến đấu tạm gọi là Vùng Giao Nhận.
Phan Khánh An hiện đang là vật thí nghiệm đầu tiên cho chương trình thức tỉnh nhân tạo. Hắn đang chiến đấu trong một cánh rừng phủ đầy sương mù, với bầy sói mang dị tướng lao vào không ngừng nghỉ.
Máu vấy đầy mặt đất, tiếng gầm gào, tiếng xé thịt, tiếng xương gãy vang lên như một bản hòa âm địa ngục.
Nhưng trong mắt Trần An, biểu hiện ấy lại quá bình thường.
“Chỉ bằng học viên cấp trung. So với đội Alpha... còn kém xa.”Hắn lẩm bẩm.
“Ngài Trần, tiểu thư Victoria đã đến.”
Giọng một nhân viên vang lên khiến Trần An khẽ nghiêng đầu, nhưng hắn vẫn tiếp tục quan sát màn hình.
“Cho cô ấy vào.” Giọng nói điềm tĩnh như thể không mấy quan tâm.
Chỉ vài giây sau, cánh cửa thép trượt mở, phát ra âm thanh nặng nề nhưng mượt mà, để lộ ra dáng người thanh thoát mà đầy khí chất của một tiểu thư gia tộc quyền quý.
Hôm nay, cô khoác lên mình một bộ vest công sở ôm sát, đường cắt may sắc sảo tôn lên những đường nét quyến rũ nhưng vẫn toát ra sự chuyên nghiệp lạnh lùng.
Mỗi bước đi, mỗi chuyển động đều dứt khoát, gọn gàng khác hẳn với vẻ tự nhiên thoải mái thường ngày.
Cô cố ý chọn bộ trang phục này. Không phải vì nó tiện cho công việc.
Mà vì một ý nghĩ lạ lẫm, mơ hồ nhưng rõ ràng đã thoáng lướt qua trong đầu cô trước khi rời phòng.
‘Liệu hắn có để ý? Có ngạc nhiên? Hay đơn giản là hỏi"Hôm nay trông cô nghiêm túc thật đấy, có dịp gì à?”’
Nhưng không. Khi nhìn đến bộ dạng của Trần An vẫn ghim chặt vào màn hình dữ liệu, như thể sự xuất hiện của cô chỉ là một yếu tố môi trường, không hơn.
Cô bất giác lạc mất hứng khởi ban đầu mà chỉ dừng đứng đó.
Nhưng rồi khi hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén đảo qua căn phòng.
Nhận thấy cách bày trí nơi này, từng đường ống chạy chằng chịt một cách gọn gàng, những bảng điều khiển loé sáng liên tục với số liệu nhảy múa, những kỹ thuật viên gồng mình như đang giữ nhịp sinh tồn của cả hệ thống.
Cả căn phòng vận hành như một khối thống nhất, chính xác đến rợn người.
Cùng với cái im lặng nghẹt thở, và vẻ căng thẳng trên từng gương mặt, khiến Victoria hơi nheo mắt.
‘Một kẻ cầu toàn và nghiêm túc đến phát sợ…’ Cô thầm nghĩ, khi ánh nhìn dừng lại ở Trần An, người vẫn không rời mắt khỏi màn hình dù cô đã xuất hiện.
Hắn vẫn không quay đầu lại nhìn cô. Không một cái liếc mắt, không một lời chào, thậm chí chẳng mảy may nhận ra sự thay đổi trong hình ảnh cô hôm nay.
Một thoáng thất vọng nhẹ như bụi, nhưng đủ để khiến cảm xúc cô khẽ gợn.
Cô tự hỏi, từ khi nào bản thân lại bắt đầu quan tâm đến chuyện ai đó có nhìn thấy mình khác biệt?
Từ bao giờ cô, tiểu thư Victoria Lancaster, một đại tiểu thư của gia tộc quyền lực bật nhất Anh quốc lại dành thời gian đứng trước gương lâu hơn thường lệ, chỉ vì muốn một người duy nhất thấy được sự khác biệt ấy?
“Thật ngớ ngẩn…” Cô tự giễu, nhưng không thể dập tắt được cảm giác hụt hẫng vừa len lỏi trong tim.
Chỉnh lại cúc áo vest một cách vô thức, cô bước tiếp vào căn phòng, gương mặt trở lại với vẻ điềm tĩnh thường ngày như chưa từng có suy nghĩ nào ngoài công việc.
“Tiến độ thí nghiệm sao rồi?” – Victoria lên tiếng, cô vẫn giữ giọng nhẹ nhàng nhưng điềm nhiên đến lạ.
“Tôi thấy mọi người có vẻ… khá căng thẳng.”
Trần An lúc này khẽ thở ra, xoa xoa chân mày như thể đang rất phiền não.
“Tiến trình hấp thụ tổ hợp hạt năng lượng biến dị vẫn ổn.”
“Nhưng thức tỉnh tiềm lực… không theo kịp.”
“Áp lực không đủ để đánh thức bản năng sinh tồn sâu nhất.”
Victoria không trả lời, chỉ quay đầu nhìn lên màn hình.
Bên trong đó, Phan Khánh An đang bị xé nát bởi ba con sói đồng thời. Một con cắn nát vai trái, một con ghì cổ xuống bùn, còn con thứ ba đang kéo lê phần thân dưới hắn đi như món đồ chơi rách.
Xương bể, máu văng, ruột lòi … từng khung hình hiện lên rõ đến từng chi tiết.
Dù biết đây là thực tế ảo, một vài nhân viên trẻ vẫn nuốt nước bọt đầy khó khăn, gương mặt họ hơi tái đi.
Một nữ nghiên cứu sinh thậm chí phải quay mặt sang hướng khác, tay nắm chặt mép bàn.
Victoria nhìn vẻ mặt đầy thản nhiên của Trần An rồi quay sang cảnh tượng đầy máu me. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
‘Nếu thế này là chưa đủ... vậy ‘đủ’ sẽ trông còn biến thái như thế nào nữa?’
“Mức độ tế bào tiếp nhận chuyển hóa là bao nhiêu?” Trần An lạnh giọng hỏi.
Một nhân viên kiểm tr.a vài số liệu, mặt nhăn nhó như đọc phải bản án tử của bản thân.
“Chỉ đạt 60% thưa ngài. 40% hạt năng lượng đã bị tiêu hao.”
Quá nửa sức mạnh đổ vào cơ thể Phan Khánh An... đã bị lãng phí.
Ngay lập tức, Trần An ra lệnh.
“Tiêm thêm một liều Thức Thần cấp 3. Reset lại mô phỏng. Cho hắn chiến đấu từ đầu.”
“Lần này phải để hắn biết cảm giác thật sự của cái ch.ết.”
“Thức Thần” loại thuốc được thiết kế để đánh thức não bộ vượt ngưỡng tự nhiên.
Nó khiến tinh thần minh mẫn đến mức mọi cảm giác đau đớn bị khuếch đại gấp mười, từng vết rách, từng va đập, từng vết gãy... đều truyền thẳng về ý thức như một lưỡi dao đang róc từng sợi thần kinh.
Khi thuốc được tiêm vào, cơ thể Phan Khánh An trong buồng kính run bần bật, mạch máu ở trán nổi lên như mạng nhện đỏ thẫm.
Trong không gian ảo, hắn mở bừng mắt bầy sói xuất hiện lại, nhanh hơn, mạnh hơn, thông minh hơn.
Cơn đau lần này không chỉ là cảm giác mà là hiện thực sống động đến ám ảnh.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục.
Nhưng lần này, Phan Khánh An không còn giữ được vẻ bình tĩnh.
Tiếng thét của hắn vang vọng khắp không gian ảo, các ngón tay hắn co quắp, gồng lên đến rướm máu. Một vài nhân viên già dặn cũng phải quay đi, không dám nhìn.
Không khí trong phòng thí nghiệm vẫn ngột ngạt đến mức có thể cắt ra bằng dao.
Dù hệ thống lọc khí hoạt động 24/7, nhưng không khí nơi đây chưa bao giờ thực sự “dễ thở”.
Mọi thứ được vận hành như một guồng máy khổng lồ, nơi khoa học là tối thượng và sai số là tội ác.
Trên màn hình trung tâm, Phan Khánh An đang tiếp tục giãy giụa trong thực tế ảo máu me đầm đìa, đau đớn tận cùng.
Cơ thể hắn trong buồng kính bắt đầu co giật dữ dội, mạch máu đỏ rực nổi khắp da.
Dù là hình ảnh kỹ thuật số, nhưng cảm giác đau khổ gần như chuyển hóa thành một áp lực vô hình, đè nặng lên tất cả những người có mặt.
Trần An, vẫn như thường lệ nét mặt lạnh tanh, ánh mắt vô cảm, giọng trầm thấp hỏi.
“Chỉ số hiện tại là bao nhiêu?”
Một nhân viên nghiên cứu ngồi bên trái khẽ run tay điều chỉnh thiết bị, giọng khẽ khàng.
“...Tăng thêm 17% so với trước, thưa ngài. Tổng cộng hiện đạt 77% mức tiếp nhận.”
Một con số không thấp nhưng lại quá thấp so với kỳ vọng.
Bên trong buồng điều khiển, ai nấy đều cảm thấy áp lực đang dồn xuống vai.
Các tiến sĩ gõ bàn phím không ngơi nghỉ, đôi mắt đỏ hoe sau nhiều giờ thiếu ngủ. Cả căn phòng im lặng như tờ, chỉ còn tiếng điện tử lách cách vang lên xen kẽ với tiếng rên rỉ mơ hồ của Khánh An trong thực tế ảo.
Ánh đèn huỳnh quang trên trần vang lên tiếng “rè rè” rất khẽ, như tiếng thì thầm của một cỗ máy già nua đang chứng kiến cơn hấp hối của nhân loại.
Lúc này, một giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí trầm lặng.
“Thực ra, tôi có một đề xuất nhỏ… có thể sẽ giúp tăng tốc quá trình bộc phát tiềm lực.”
Người lên tiếng không ai khác lại là La Duy Minh một trong số ít người trẻ tuổi trong phòng có khuôn mặt còn giữ được vẻ hồn nhiên giữa thế giới máy móc lạnh lùng này.
Trần An quay sang, ánh mắt như quét xuyên qua tâm trí người đối diện. Sau một giây ngắn ngủi, hắn khẽ gật đầu.
“Cậu nói đi.”
La Duy Minh đứng thẳng người, cố giữ sự điềm tĩnh nhưng nét hăng hái vẫn lộ rõ.
“Dựa trên các dữ liệu về phản ứng cảm xúc trong lúc chiến đấu, tôi nghĩ… ngoài việc tạo áp lực sinh tử, chúng ta có thể thử một cách khác.”
“Kích hoạt cảm xúc sâu bên trong.”
Mọi người trong phòng bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn. Không khí thoáng chuyển động.
La Duy Minh cười cười, hơi gãi đầu.
“Nói thật thì ý tưởng này... tôi lấy cảm hứng từ mấy bộ anime, kiểu như Bi Rồng chẳng hạn.”
Cả phòng im phăng phắc.
Những cái nhìn khó hiểu, những ánh mắt như thể anh chàng vừa nói ra một công nghệ ngoài hành tinh.
Chỉ có Trần An khẽ gật đầu nhẹ, như thể đã hiểu điều hắn muốn đề cập.
La Duy Minh tiếp tục.
“Trong mấy bộ đó nhân vật chính thường bộc phát sức mạnh khi trải qua một cú sốc tâm lý cực lớn.”
“Ví dụ như mất người thân, hoặc bị phản bội… một cú đòn nặng về mặt tinh thần.”
“Nếu chúng ta thiết lập một biến cố tương tự trong thực tế ảo, điều gì đó đủ đau đớn để chạm đến tầng sâu cảm xúc thì có thể kích thích hệ thần kinh và các phản ứng tế bào đạt trạng thái bùng nổ.”
La Duy Minh ngừng lại, liếc qua mọi người rồi nhanh chóng giơ tay gãi đầu cười nói.
“Tất nhiên... đây chỉ là giả thuyết! Nếu không khả thi thì... mọi người bỏ qua cũng được...”
Một giây. Hai giây. Ba giây.
Không ai nói gì. Nhưng rồi, một tiếng cười khe khẽ vang lên.
Là Trần An.
Hắn không bật cười to, chỉ hơi nhếch môi nhưng với mọi người trong phòng thì... đây là chuyện hiếm gặp hơn cả nguyệt thực.
“Ý tưởng rất tốt.”
Trần An không tiếc lời khen, giọng đều đều nhưng không giấu được sự hứng thú.
“Có thể kiểm chứng. Khoa học là vậy, không ngừng đưa ra giải thuyết rồi không ngừng đi chứng minh tìm tòi.”
“Hãy thử thiết lập một kịch bản phù hợp với dữ liệu tiểu sử của Phan Khánh An đi.”
Cả căn phòng như được xả van. Không khí trùng xuống trong tích tắc, rồi như được bơm vào một nguồn sinh khí mới.
Một vài kỹ thuật viên bật cười, vài người khác nói đùa rằng.
“Hóa ra anime cũng có ngày cứu được thế giới thật.”
“Để khi nào về nhà tôi sẽ hỏi mấy đứa con tôi xem Bi Rồng là gì.”
Tiến sĩ Viktor vốn nổi tiếng nghiêm khắc cũng không giấu được nụ cười mỉm.
“Có vẻ chúng ta đã quá bị đóng khung bởi mô hình lý tính.Đã đến lúc… làm mới lại bộ não già cỗi của mình.”
Không khí trong phòng thí nghiệm chưa bao giờ nhẹ nhõm đến vậy, dù chỉ là trong vài phút ngắn ngủi.
La Duy Minh, người thường bị xem là khác lạ, hôm nay lại trở thành tâm điểm của nhiều ý tưởng lớn.