“Trước khi chúng ta nói đến chuyện các vị lựa chọn ra sao… tôi có một câu hỏi đơn giản.”

Trần An ngừng một nhịp, nhìn từng người một.

“Các vị nghĩ gì về tập đoàn Nova?”

Cả phòng khựng lại. Câu hỏi đơn giản đến mức… kỳ lạ.

Vũ Văn Kiệt hơi nheo mắt. Hắn là loại người lõi đời, từng làm lão đại cầm đầu cả chục đàn em, từng bị gài bẫy, từng bị phản bội và giờ đang ngồi đây, trước mặt một thằng nhóc mặc đồ đẹp, nói chuyện như đang chơi cờ.

Không biết Trần An đang định làm gì, tính chơi trò thao túng tâm lý hay là thích được khen ngợi?

‘Không phải giờ này phải đàm phán chuyện ‘làʍ ȶìиɦ nguyện’ à? Không lẽ... định chiêu mộ?’

Trong đầu hắn hiện lên một giả thuyết.

Những lời trước đó của Trần An, kèm với sự tôn trọng kỳ lạ mà họ “những tử tù” đang nhận được.

‘Chín phần là đang chiêu mộ.’ Hắn kết luận, nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thể chẳng đoán được gì cả.

Hắn lên tiếng đầu tiên, giọng vẫn đều đều nhưng đầy hàm ý.

“Từ những gì tôi thấy… Nova là một tập đoàn mạnh. Rất mạnh. Đến mức chính phủ còn phải cân nhắc khi đàm phán.”

“Tiềm lực, công nghệ, quân đội, thậm chí quyền hành pháp đều nằm trong tay các người.”

Ba người kia cũng gật đầu tán thành, dù mỗi người một kiểu.

Hải Long chỉ hừ mũi rồi nói cộc lốc.

“Đúng là lớn thật.”

Khai Phong vẫn kiệm lời, chỉ gật nhẹ.

Phan Khánh An thì nhìn Trần An như thể đang cố giải mã cái gì đó đằng sau gương mặt điềm tĩnh kia.

Trần An mỉm cười, ánh mắt dường như thoáng lấp lánh, nhưng không ai biết đó là vui vẻ… hay là buồn bã.

“Nó không to như mọi người nghĩ đâu.”

Một nhịp im lặng. Và rồi, hắn bất ngờ hỏi một câu hoàn toàn lệch khỏi mạch đối thoại.

“Nói một chút đi,rong trận chiến hôm qua… các vị cảm thấy thế nào? Có gì… lạ không?”

Câu hỏi như một lưỡi dao mỏng cứa vào không khí. Bốn người chớp mắt.

Vũ Văn Kiệt nheo mắt. Một lần nữa, cái cách tên này đặt câu hỏi khiến hắn khó chịu.

‘Lại úp mở…’

Nhưng đúng thật, khi hắn nhìn lại, trận chiến hôm qua đầy những điều bất thường.

Liên lạc bị cắt đột ngột.

Drone bị mấy kiểm soát. Tất nhiên, máy móc bị hack là chuyện bình thường nhưng hắn đã nghe bảo rằng thứ này là tân tiến nhất thế giới, làm quái gì có chuyện bị hack dễ dàng như vậy.

Thêm vào đó một vài binh sĩ quay súng bắn đồng đội như bị quỷ ám.

Khánh An vẫn nhớ cái khoảnh khắc có một gã lính đang đi đột nhiên run rẩy, hoang loạn rồi xoay súng xả vào đồng đội.

Văn Kiệt gõ nhẹ ngón tay lên bàn, giọng trầm xuống có phần thô lỗ.

“Tôi không thích cái kiểu hỏi lòng vòng đâu.”

“Có cái gì… thì nói thẳng ra đi.”

Một cơn im lặng căng như dây đàn.

Nhưng Trần An không hề khó chịu. Trái lại, hắn… gật đầu.

“Tốt. Tôi thích người thẳng thắn.”

“Vậy thì… để tôi nói luôn.”

Hắn rướn người về phía trước, giọng nói không thay đổi, nhưng không khí bỗng lạnh đi một nhịp vì nghiêm túc.

“Các vị ở đây… có thể đã bị cầm tù quá lâu. Hoặc... chưa đủ tầm để chạm đến những thông tin này.”

“Nhưng thế giới mà các vị biết đã không còn tồn tại nữa.”

Khai Phong nhướng mày, vẫn là một câu khô khốc.

“Có ý gì?”

Trần An ngừng lại vài giây như thể để cho từng từ chuẩn bị rơi ra sẽ đập vào đầu họ, như những cục đá nặng trĩu.

“Tất cả những sự bất thường hôm qua là do một thế lực ngầm đứng sau.”

“Một thế lực... sở hữu những cá thể mang sức mạnh mà các vị chưa từng thấy, những kẻ mà chúng tôi gọi là… người thức tỉnh.”

Cả bốn người đều sững lại.

Khánh An trẻ nhất trong số họ là người phản ứng đầu tiên.

Hắn ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng vào Trần An.

“Ý của ngài là… kiểu người có năng lực như các siêu anh hùng trên phim?”

Trần An gật đầu.

“Đại loại vậy. Nhưng chúng không mặc áo choàng, không cứu người khỏi đám cháy. Chúng phục vụ cho tham vọng của loài người.”

Hắn dừng lại một lúc, rồi ánh mắt trở nên sắc hơn bao giờ hết.

“Một thức tỉnh giả cấp cao… có thể phá nát cả một đơn vị đặc nhiệm chỉ trong vài phút.”

“Và đó là lý do… Nova đã khởi động một chương trình.”

Cùng lúc Trần An hướng ánh nhìn vào 4 người, như hể nói rằng cả 4 bọn họ chính là một phần của chương trình ấy.

“Chúng tôi không còn lựa chọn. Nếu muốn tồn tại, phải tạo ra thức tỉnh giả của riêng mình.”

Giọng hắn trở nên chắc nịch.

“Và các vị chính là chìa khóa.”

Bốn tử tù nhìn nhau. Bầu không khí trong phòng giờ đậm đặc đến nghẹt thở.

Không còn vẻ đùa cợt, không còn thờ ơ.

“Như tôi đã nói, đây là con đường nguy hiểm.” Trần An nói, giọng trầm như tiếng trống.

“Nhưng nếu sống sót… thứ sức mạnh mà các vị nhận được sẽ vượt xa những gì con người từng có.”

Ngay khi Trần An vừa dứt lời, cánh cửa phía sau hắn khẽ mở.

Một nhân viên mặc đồ vest đen bước vào, tay cầm một chiếc cặp da. Không ai trong bốn tử tù lên tiếng, ánh mắt chỉ lặng lẽ dõi theo từng động tác của người này.

Hắn mở cặp ra, lấy ra một tập tài liệu được đóng bìa đen tuyền, đặt lên bàn trước mặt họ như một bản án chờ chữ ký.

Đó là hợp đồng tuyển mộ.

Không dài, không quá phức tạp. Các điều khoản được trình bày rõ ràng, rành mạch gần như không có gì bất thường. Nhưng một điều trong đó khiến cả bốn người không thể không chú ý.

"Nếu vượt qua thí nghiệm và chứng minh được khả năng, đối tượng sẽ được cung cấp một danh phận mới, hoàn toàn xóa bỏ hồ sơ tội phạm cũ và sống dưới sự bảo hộ tuyệt đối của Tập đoàn Nova."

Danh phận mới.

Một cuộc đời mới.

Tái sinh dưới cái bóng của một con quái vật khổng lồ.

Với một người bình thường, điều này có thể là mất tự do. Nhưng với bốn kẻ đang bước từng bước cuối cùng trong đời mình, đây là một cơ hội đổi lấy tất cả kể cả linh hồn.

Trần An không thúc ép.

Hắn chỉ đứng dậy, tay đặt lên mặt bàn, ánh mắt cuối cùng quét qua cả bốn người.

“Tôi không cần các vị trả lời ngay. Hãy suy nghĩ kỹ… Đây không phải là lựa chọn nhỏ.”

“Bên ngoài kia, thế giới đang chìm dần vào hỗn loạn. Và bên trong này, cánh cửa vẫn đang để mở.”

Hắn gật nhẹ với nhân viên đứng cạnh, rồi quay lưng bước ra khỏi phòng, để lại sau lưng là bốn ánh mắt đầy suy tính, và một bầu không khí nặng nề như khói súng.

Một khoảng lặng kéo dài. Không ai lên tiếng ngay.

Hải Long kẻ to lớn như gấu bẻ cổ răng rắc, rồi vươn vai như thể vừa mới ngủ dậy.

“Tôi không quan tâm lắm đến danh phận.”

Giọng hắn khàn đục như đá mài vào thép.

“Nhưng nếu thứ sức mạnh đó thật sự tồn tại… tôi muốn có nó.”

“Cảm giác có sức mạnh và đồ sát đám người ngày hôm qua thật tuyệt.”

Vũ Văn Kiệt vẫn im lặng. Hắn nhíu mày nhìn vào tập hợp đồng như thể đó là một quả bom nổ chậm.

“Bọn này không phải ngu.”

“Muốn chúng ta thành chuột thí nghiệm... cũng đâu có giấu diếm gì. Nhưng…”

“Hợp đồng này không khác gì một cái thòng lọng, đồng thời cũng là cái thang dây treo bên vách vực.”

Phan Khánh An thì ngồi yên, ánh mắt hơi dao động.

Dù còn rất trẻ, nhưng trong hắn lại có một sự điềm tĩnh kỳ lạ, có phần xa cách với ba người còn lại.

Từ lúc nghe đến “người thức tỉnh” hắn đã không rời mắt khỏi Trần An như thể một hạt mầm nào đó trong đầu hắn vừa nảy nở.

“Nếu có thể sống sót và… gặp lại em ấy.” An nói, giọng nhỏ nhưng rõ.

“...tôi nghĩ tôi sẽ ký.”

Khai Phong vẫn là người ít nói nhất đột ngột đứng dậy, bước tới bàn, cầm hợp đồng lên. Ánh mắt hắn lướt qua từng dòng, gương mặt không biểu cảm.

Một lúc sau, hắn đặt nó xuống, buông một câu ngắn gọn.

“Cũng tốt hơn là chờ ch.ết.”



Phòng thí nghiệm B-2 ngầm của Nova Sanctum.

Căn phòng rộng lớn với ánh đèn trắng toát, trần cao và các vách tường được ốp kính trong suốt, phơi bày ra hàng loạt thiết bị công nghệ tối tân đang hoạt động không ngừng.

Âm thanh của máy móc, tiếng rít nhẹ của các thiết bị nén khí, tiếng gõ lách cách từ các bàn điều khiển vang lên như một bản nhạc nền của khoa học, lạnh lẽo và chính xác.

Ở giữa căn phòng là buồng kính hình trụ, cao gần ba mét, bao bọc bởi khung thép bạc ánh, cùng hàng loạt ống dẫn dày đặc như rễ cây nối với các hệ thống hỗ trợ bên ngoài.

Trần An đứng bên ngoài, khoanh tay, đôi mắt chăm chú dõi theo mọi diễn biến mà không chớp lấy một lần.

Dưới ánh đèn huỳnh quang, gương mặt hắn hằn rõ vẻ tập trung đến lạnh lùng.

Đối với những người khác, đây chỉ là một thí nghiệm nhưng với hắn, đây là thời khắc mở ra một chương sử mới cho nhân loại.

Phan Khánh An gương mặt có phần thanh tú, dù là không có lông tóc.

Hắn đang đứng trong khu vực khử trùng. Cơ thể hắn hoàn toàn trơn nhẵn, không một cọng lông, cơ bắp săn chắc rõ nét như thể vừa được đúc ra từ khuôn.

Hắn mặc vào một bộ đồ bó sát màu xám đậm, trên đó những đường vân sáng xanh như vi mạch chạy dọc sống lưng, lan ra hai vai, hai tay và xuống tận đầu gối.

Một vài điểm nút phát ra ánh sáng nhấp nháy nơi các ống truyền dẫn đang được kết nối, chuẩn bị bơm vào cơ thể hắn một loại huyết thanh chưa từng có tên trên bất kỳ tài liệu y học nào của loài người.

Một nhân viên trong bộ đồ bảo hộ trắng bước tới, giọng nói qua lớp mặt nạ có phần méo tiếng nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh chuyên nghiệp.

“Lát nữa, buồng sẽ được bơm đầy dung dịch Stimu-Vita loại dung dịch chuyên biệt cho quá trình chuyển hóa sinh học.”

“Ban đầu, cậu sẽ cảm thấy ngộp thở... nhưng đừng lo, dung dịch đã được ngậm oxy ở mật độ cao. Cơ thể sẽ thích nghi sau vài phút.”

Khánh An không nói gì, chỉ gật đầu.

Hắn bước vào buồng kính, sàn tự động hạ xuống khi cửa trượt khép lại phía sau.

Nhân viên nhanh chóng gắn mũ thực tế ảo đã qua chỉnh sửa lên đầu hắn.

Các cảm biến sinh học được kích hoạt, ánh đèn nội thất trong buồng chuyển sang xanh lam lạnh.

Từ trung tâm phòng điều khiển, hàng loạt dữ liệu bắt đầu tràn ngập trên các màn hình. Nhịp tim, nhiệt độ cơ thể, hoạt động thần kinh, tất cả được theo dõi từng giây.

AI bắt đầ thông báo.

[Chuẩn bị bơm dung dịch... bắt đầu đếm ngược.]

[10... 9... 8…]

Một âm thanh trầm đục vang lên, và từ dưới sàn buồng, thứ dung dịch màu ngọc lục bảo óng ánh bắt đầu tràn lên, bao phủ chân Khánh An.

Dung dịch có độ nhớt đặc biệt, gần như trong suốt, nhưng khi ánh sáng chiếu vào lại hiện ra những tia chớp li ti đang chạy lượn như sinh vật sống.

[4... 3... 2... 1…]

Dung dịch ngập quá cổ.

Khánh An dù không nhìn thấy, nhưng hắn có thể cảm nhận được và một cơn rùng mình nhẹ truyền khắp cơ thể hắn.

[0.]

Buồng hoàn toàn ngập. Một khoảnh khắc yên tĩnh ch.ết chóc. Không ai dám lên tiếng. Cái không khí ấy… không chỉ là hồi hộp, mà còn có gì đó thiêng liêng như chứng kiến một nghi thức khai sinh của một cá thể mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện