Bộ phận Nghiên cứu Thức tỉnh.
Nơi này lúc nào cũng như tổ kiến bị chọc.
Ồn ào, bốc nhiệt và… đầy sự điên cuồng.
Dù đã suốt một ngày không ngủ, đám nhân viên nơi đây vẫn tỉnh táo như vừa mới uống hết ba lon nước tăng lực… vì đúng là họ vừa mới uống xong thật.
Một phần là nhờ đặc quyền của bộ phận,mỗi người đều đã tiêm ProtoVita hợp chất tăng cường sinh học tiên tiến.
Theo lý thuyết họ có thể làm việc liên tục tới 48 tiếng mà không cần chợp mắt, miễn là tinh thần không căng đét như dây cung.
Trong một góc khuất gần hệ trạm mô phỏng công suất cao. La Duy Minh, thiên tài sinh học trẻ tuổi, hơi tròn trĩnh, nổi tiếng với phong cách làm việc “lười có tổ chức” đang ngồi lì trên ghế, mắt dán vào màn hình, tay lia chuột như chơi game.
Hắn đang chạy thử các tổ hợp hạt năng lượng biến dị… nghe thì rối óc, nhưng với Minh thì chẳng khác gì mini-game nâng cấp quái vật thời còn cấp hai.
Điện thoại rung khẽ. Một dòng tin nhắn hiện lên.
[Ê, lát nữa tao có nhiệm vụ vận chuyển thiết bị qua chỗ mày. Tiện thể mang luôn mũ tăng cường. Nhớ chuẩn bị điểm thanh toán.]
La Duy Minh đọc xong, khoé miệng cong lên thành một nụ cười nham nhở… kiểu cười khiến mấy kỹ thuật viên lướt ngang phải nheo mắt quay đi như thể bị chói bởi thứ ánh sáng không đến từ đèn LED.
Một người vỗ vai đồng nghiệp, rít khẽ.
“Lại nữa rồi, biểu cảm "mèo thấy cá basa" kìa…”
Người kia nhăn mặt.
“Má ơi! Cay con mắt quá.”
Dù vậy nhưng một số người lại không quá ngạc nhiên. Vì ở bộ phận này, nơi mà kẻ điên nhiều hơn người bình thường, thì việc đôi lúc thấy một người ngồi lẩm bẩm rồi cười một mình cũng không mấy làm lạ.
[Yên tâm, điểm tao không thiếu.] Minh nhắn lại, còn không quên thả kèm meme mặt cười trông cũng nham nhở như mặt hắn lúc này.
Ít lâu sau.
Trần An đang kiểm tr.a các báo cáo khi một thông báo từ hệ thống nội bộ hiện lên.
[ARC-Lab: Thiết bị ngài yêu cầu đã đến.]
Hắn gập thiết bị lại, đứng dậy, định đi ra nhận hàng thì…
“Để tôi ra đón cho! Tôi quen người bên bên đó!”
La Duy Minh không hiểu từ đâu phóng tới, hăng hái giơ tay như học sinh giành trực nhật.
Trần An hơi nghiêng đầu. Không hiểu tại sao hắn lại nhiệt tình vậy. Nhưng có người thay mình làm việc cũng không vấn đề gì, hắn gật đầu đồng ý không nghi ngờ gì.
Duy Minh hí hửng ra khỏi phòng thí nghiệm.
Một nữ kỹ sư gần đó nhìn thấy bộ dáng lúc rời đi của La Duy Minh thì lắc đầu, thì thầm.
“Bộ mặt ấy mà có trong danh mục chuột đột biến, chắc hệ thống nhận diện cũng không phân biệt được đâu.”
Những người khác nghe được vậy thì khẽ cười rồi tiếp tục làm việc.
Bên ngoài khu nghiên cứu.
Vừa bước ra khỏi cửa, La Duy Minh lập tức chạy như thỏ đến chỗ người bạn thân mới quen.
Một chàng trai ngoại quốc tóc xoăn nâu rối tung, đeo kính tròn, mặc áo khoác kỹ thuật hơi lệch size, dáng cao gầy và... có nụ cười kiểu "mua bán gì cũng được miễn trả giá tốt."
Tên hắn là Kevin Moretz, kỹ sư trẻ người Canada, nổi tiếng là thiên tài công nghệ thực tế ảo, nhưng cũng nổi tiếng hơn với khả năng đánh hơi được "điểm" trong không khí.
Kevin thấy Minh thì nhếch môi cười.
“Yo! Brother! Mũ đây, hàng xịn nha! Mới toanh, chưa công bố, test còn chưa xong. Dùng được cả khi ngủ, mô phỏng cảm xúc y như thật, đau cũng như thật… nhưng đừng lo, đau nhẹ.”
Minh lướt mắt qua chiếc mũ, gật gù như kiểu "mua rau ngoài chợ".
“Ờ ờ. Cái đó để sau. Còn cái vụ tao nhờ... sao rồi?”
Kevin ngưng cười, mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Cái đó… tụi tao bên công nghệ ảo không làm được. Nhưng tao có quen một tên... à không, một ‘chuyên gia lão luyện’ bên bộ phận AI. Tên ổng là Radek. Khó lắm mới chịu nhận.”
“Chỉ là... giá hơi cao. Yêu cầu của mày… cũng hơi… mày biết mà.”
La Duy Minh vẫy tay như đại gia, miệng cười như đang phát lì xì.
“Tiền... à nhầm, điểm thì khỏi lo. Giao dịch ngay.”
Kevin vừa nói xong đã thấy cảnh báo trong ví điểm nhảy lên, con số chuyển khoản cao đến mức hắn không nhịn được:
“Holy mother of point! Lão ĐẠI GIA!!!”
Minh phẩy tay.
“Số dư đó là tiền công làm cầu nối. Đi mà mua cà phê cho lão Radek đỡ gắt. Mấy lão bên AI lúc nào cũng khô như mực.”
“Cái gì mà quy tắc, cái gì mà thiết luật ngành AI.”
Kevin cười như trúng xổ số, ôm cả hộp thiết bị Trần An đặt lẫn mũ VR đưa vào phòng.
“Được rồi! Ngài có tiền, ngài nói gì cũng đúng!”
Cả hai vừa cười vừa chuyển đống thiết bị vào trong khu nghiên cứu.
…
8 giờ sáng.
Cánh cửa dày nặng mở ra, không một tiếng kêu rít nào. Ánh đèn trắng xanh của hành lang phản chiếu lên nền gạch sạch đến mức bóng loáng, khiến mọi bước chân vang vọng như đang trong một nhà xác tĩnh mịch.
Bốn bóng người bước qua cánh cửa, bốn tử tù.
Phan Khánh An, có vẻ im lặng hơn cả, ánh điềm tĩnh hơn bao giờ hết.
Vũ Văn Kiệt, cao khoảng 1m8, cơ bắp rắn chắc, vai khoác hờ chiếc áo phạm nhân để lộ cánh tay đầy vết sẹo.
Hải Long, cao gần 2 mét, thân hình như một tảng đá sống, bước đi khiến sàn rung nhẹ.
Và Khai Phong, khuôn mặt lạnh tanh không nói một lời nào, mà chỉ bước đi.
Không có xích trói. Không có lính canh cầm súng điện.
Chỉ một nhân viên mặc đồng phục trắng, trẻ tuổi và cư xử cực kỳ lịch sự, như đang tiếp đãi khách mời thay vì phạm nhân.
Dẫn họ qua hành lang, người này dừng lại trước một cánh cửa có bảng kim loại khắc chữ.
"Khu D – Phòng Ăn Đặc Biệt."
Cửa mở ra, và cả bốn người sững lại trong vài giây.
Không gian bên trong rộng rãi như phòng tiệc của khách sạn cao cấp.
Đèn chùm pha lê treo trên trần, bàn dài trải khăn trắng muốt, và một bữa tiệc thịnh soạn trải dài trước mắt họ. Đủ món từ heo quay, sườn nướng, hải sản, cơm nóng, mì xào, cho đến rượu nhẹ và trái cây được cắt tỉa công phu.
Cả bốn liếc nhau. Không ai nói gì, nhưng sự nghi ngờ lộ rõ trong ánh mắt.
Vũ Văn Kiệt là người phá vỡ im lặng trước, giọng hắn cười cợt mà cay nghiệt.
“Đây là bữa ăn cuối cùng à?”
Nhưng viên nhân viên chỉ khẽ cúi đầu, vẫn giữ thái độ lịch thiệp.
“Không phải. Đây là bữa ăn cảm ơn cho sự phối hợp của các vị trong trận chiến hôm qua. Xin hãy dùng tự nhiên. Nếu cần gì thêm, nhà bếp sẽ phục vụ ngay.”
Câu nói dứt khoát, ánh mắt không hề run rẩy. Không có dối trá. Không có sự thương hại.
Cả bốn người im lặng một giây.
Rồi... như một tín hiệu đồng loạt, họ nhào vào bàn ăn như bầy thú đói được tháo xích.
Không ai dùng thìa nĩa, đũa bát…mấy thứ đó thậm chí như không tồn tại.
Hải Long gầm lên một tiếng như gấu, với tay kéo cả con heo quay trước mặt rồi xé toạc da, cắm răng vào phần thịt còn bốc khói, nước béo chảy dọc theo cằm và ngực.
Khai Phong thì tay trái cầm khúc xương sườn, tay phải ngoạm luôn một bát cơm, vừa ăn vừa nhai. Không còn là bộ mặt lạnh tanh như trước, giờ đây hắn có vẻ hưởng thụ hơn.
Vũ Văn Kiệt thì ăn gọn gàng hơn một chút, nhưng cũng chỉ là so với phần còn lại, hai tay hắn bốc từng đùi gà, miệng nhai rào rạo, vừa ăn vừa nheo mắt nhìn sang Phan Khánh An.
“Ê, nhóc.” Hắn nói, giọng lẫn cả mẩu thịt.
“Hôm qua cách mày cầm dao, giết đám kia... không giống lính mới. Trước đây có từng vô đội đặc nhiệm hay sát thủ gì không?”
Phan Khánh An ngước lên, lau miệng bằng mu bàn tay, giọng nói bình thản đến kỳ lạ giữa cảnh tượng hỗn loạn.
“Không. Tôi chỉ là một người bình thường thôi.”
Một người bình thường.
Đúng vậy hôm qua đúng là lần thứ hai trong đời hắn giết người.
Nhưng cách hắn di chuyển, cách lưỡi dao xuyên qua cổ họng kẻ địch mà không một chút do dự… không ai có thể tin nổi đó là một tay mơ.
Vũ Văn Kiệt nhíu mày, ném vỏ xương xuống bàn, nhếch môi cười nửa tin nửa ngờ.
“Người bình thường làm mẹ gì mà chặt cổ người ta như xắt thịt bò vậy.”
Rồi hắn nhún vai, lại cúi xuống nhặt thêm miếng sườn.
"Không muốn nói thì thôi, tao không ép."
Bữa tiệc tiếp tục giữa âm thanh nhai nuốt, tiếng khụp khụp của nước sốt, và mùi thịt nướng thơm ngào ngạt hòa quyện với sự điên cuồng của bốn người khiến khung cảnh càng trở nên hỗn loạn.
…
Sau bữa ăn no say và một lượt tắm rửa kỹ lưỡng, cả bốn tử tù giờ đây đã thay bộ đồng phục gọn gàng, ngồi trong một căn phòng được thiết kế riêng cho các buổi đàm phán cấp cao.
Tường ốp gỗ đen, bàn kính, ánh sáng vừa đủ, và ghế da êm như muốn ru người ta vào sự tự mãn.
Phan Khánh An ngồi im lặng, mắt liếc quanh đánh giá từng góc khuất.
Vũ Văn Kiệt ngả người thoải mái, nhưng bàn tay vẫn vô thức mân mê đường viền của chiếc ghế, một thói quen khi hắn cảnh giác.
Hải Long khoanh tay, cả người như chiếm trọn nửa chiếc ghế da, gương mặt vẫn còn dính một vệt mỡ từ bữa trước.
Khai Phong thì xoay nhẹ ly rượu trên bàn rồi chầm chậm thưởng thức.
Cánh cửa phía đối diện bật mở.
Một người bước vào.
Trần An.
Điềm tĩnh, sắc bén, và… trẻ một cách khó tin.
Phía sau hắn là bốn nhân viên an ninh mặc giáp đen, đứng thẳng, không động đậy, mỗi người như một khối bê tông sống.
Không cần ai nói gì, cả bốn tử tù đều lập tức hiểu người vừa xuất hiện không phải loại tôm tép.
Khí chất của Trần An không phải là thứ mà bất kỳ nhân viên tập đoàn nào cũng có. Nó lạnh, sắc, và có một thứ gì đó… áp lực vô hình.
Vũ Văn Kiệt liếc hắn từ đầu đến chân, môi cong lên với một nụ cười khinh khỉnh.
’Thằng này chắc là con ông cháu cha rồi. Mặt non choẹt vậy mà ngồi ghế lớn? Coi bộ sẽ thú vị a…’
Nhưng câu đầu tiên mà Trần An nói ra khiến cả phòng im phăng phắc.
“Trước tiên, tôi muốn cảm ơn các vị… vì sự hỗ trợ trong trận chiến hôm qua.”
Giọng hắn không lớn, không gắt, nhưng có trọng lượng. Nó không mang mùi của mệnh lệnh, mà là sự tôn trọng có chủ đích.
Bốn tử tù liếc nhau.
Trần An tiến thêm vài bước, tay đặt lên bàn kính, nhìn thẳng vào từng người ánh mắt không kiêu căng, cũng không giả tạo.
Chỉ là sự bình thản đến khó chịu, như thể hắn đã nhìn thấy máu, thấy cái ch.ết, và đi qua nó từ rất lâu rồi.
“Tôi không đến đây để ép buộc. Chương trình thí nghiệm này… là một con đường nguy hiểm.”
“Có thể dẫn đến sức mạnh, nhưng cũng có thể kết thúc mạng sống. Các vị có quyền lựa chọn. Tham gia hoặc từ chối. Không ai trong số các vị bị trói buộc.”
Sự im lặng kéo dài vài nhịp.
Văn Kiệt thấy biểu hiện của Trần An thì bật cười, tiếng cười lẫn chút bất ngờ.
“Khác với mấy thằng quý tử mà tao từng biết. Tụi nó chỉ biết há miệng ra ra lệnh. Còn mày biết mở miệng ra cảm ơn trước à?”
Trần An đáp không chút chần chừ.
“Bởi vì tôi biết ơn thật. Và tôi biết rõ, dù là tử tù… các vị đều là những con quái vật mang sức mạnh khó ai sánh bằng. Biết đâu trong tương lai chúng ta là cộng tác thì sao.”
“Tập đoàn chúng tôi không quan tâm các vị trước kia làm gì, chỉ cần biết hiện tại các vị có thể mang lại lợi ích gì cho chúng tôi mà thôi.”
Vũ Văn Kiệt nghe vậy thì hơi nghiêng đầu. Có điều gì đó trong ánh mắt người thanh niên trẻ này khiến hắn phải cẩn trọng.
Không phải là sự đe dọa trong lời nói, mà là lời nói có phần điên rồ, nhưng lại đủ sức kéo người khác cuốn vào.