Ngay khi vừa tìm ra nguyên nhân khiến tiềm lực của sinh vật không đạt đến cực hạn, không khí trong phòng thí nghiệm như được giải phóng.

Nhưng cảm giác ấy chỉ tồn tại trong chốc lát, vì ngay sau đó, một vấn đề lớn hơn lại được đặt ra, khiến cả phòng rơi vào im lặng.

Đó là tìm giải pháp.

Tiến sĩ Viktor nhíu mày suy ngẫm rồi nói với vẻ tự tin.

“Chỉ cần tạo áp lực môi trường cho lũ chuột là xong. Việc đó không quá khó.”

“Tạo một môi trường rồi dặt chúng vào tình huống nguy hiểm khi đó hệ thần kinh sẽ phản ứng. Khả năng phát huy tiềm lực có thể cải thiện rõ rệt.”

Nhưng ngay lập tức, giọng nói trầm ổn của Trần An vang lên, cắt ngang bầu không khí hy vọng vừa chớm nở.

“ Đúng là tạo áp lực thì không khó. Với chuột, có cả trăm cách.”

“Nhưng mọi người đang quên một chuyện.”

“Chúng ta phải thêm hạt biến dị vào trong quá trình ấy. Nếu chuột liên tục chạy trốn, hoảng loạn trong môi trường khắc nghiệt thì độ chính xác khi tiêm lẫn hiệu quả hấp thụ sẽ giảm mạnh.”

“Kết quả không ổn định, hao phí tài nguyên quý giá. Hạt biến dị đâu phải thứ có thể lãng phí.”

Cả phòng thí nghiệm im lặng. Các nhà khoa học dường như vừa bị tạt một gáo nước lạnh.

Đúng vậy, họ đã quá hăng say với kết quả từ những con chuột, mà quên mất mục tiêu thật sự.

Trần An đặt bản báo cáo xuống, giọng hắn lúc này trầm lặng hơn, nhưng nặng nề như lời tuyên bố của một bản án.

“Hình như chúng ta đang đi sai hướng rồi.”

Hắn bước về phía màn hình lớn, nơi mô phỏng kết quả thí nghiệm được chiếu lên từng giây.

“Mục tiêu của chúng ta không phải là chuột. Mà là con người.”

“ Chúng ta đang muốn thức tỉnh tiềm lực trong con người, phải không?”

Ánh mắt hắn lướt qua từng người trong phòng, như đang buộc họ phải nhìn thẳng vào thực tế.

“Không lẽ... mọi người định mô phỏng môi trường khắc nghiệt, rồi ném con người vào đó thật? Đẩy họ vào tình huống sinh tử chỉ để xem họ có thể thức tỉnh tiềm lực hay không?”

Lặng im.

Không một ai dám lên tiếng.

Trần An gằn giọng.

“Chỉ một sai sót nhỏ thôi cũng đủ gây ra án mạng. Mà nếu như vậy thì thử hỏi trong tương lai ai sẽ dám làm người tình nguyện?”

“Hay chúng ta định tiếp tục dùng tội phạm hoặc người vô gia cư, hay tệ hơn là... trẻ mồ côi?”

Một không khí căng thẳng lan khắp căn phòng. Dù không ai nói ra, nhưng lời Trần An vừa thốt lên lại chính là điều vài người từng lén nghĩ đến.

Tiến sĩ Viktor hơi suy nghĩ thì cũng biết những điều trên là không được phép thực hiện, dù cho trong bất kì hoàn cảnh nào.

Những người khác bắt đầu vò đầu bứt tai, như bị kéo ra khỏi cơn mê mà họ vừa rơi vào. Quả thật… họ đã đi chệch khỏi con đường ban đầu.

Trong khoảnh khắc đó, Trần An chỉ biết thở dài. Có lẽ, hắn nghĩ, việc thực nghiệm lên người nên tạm hoãn.

Ít nhất là cho đến khi có một biện pháp an toàn hơn, mô phỏng đủ khắc nghiệt để tạo hiệu quả, mà không phải đánh cược bằng sinh mạng con người.

“Mô phỏng…” “Tái tạo…” hắn lẩm bẩm về hai thứ này.

Rồi bỗng dưng, một ký ức hiện về, lời nói đùa của Victoria khi nãy.

“Tôi đã nói rồi, công nghệ của Nova có rất nhiều tác dụng.”

“Vậy mà các anh chỉ dùng để huấn luyện với tạo ra mấy trò chơi gì đó thôi sao.”

Đôi mắt Trần An lập tức bừng sáng. Hắn quay sang Tiến sĩ Viktor, giọng nói trở nên gấp gáp nhưng đầy phấn khích.

“Tôi có biện pháp rồi.”

“Không cần phải mạo hiểm mạng người thật... Chúng ta có thể sử dụng công nghệ thực tế ảo tăng cường.”

“Đưa ý thức con người vào một thế giới mô phỏng. Cho họ trải nghiệm cảm giác sinh tồn, bị dồn đến đường cùng, như thể họ đang thật sự sống trong địa ngục.”

“Trong lúc đó, ở thế giới thật, chúng ta vẫn tiến hành tiêm hạt biến dị, theo đúng quy trình. Không ảnh hưởng đến thể xác, nhưng vẫn đủ để đánh thức hệ thần kinh phản ứng cực hạn.”

Tiến sĩ Viktor mở to mắt, đầy hoài nghi lẫn tò mò.

“Thực tế ảo tăng cường? Ý thức con người cảm nhận được như thật sao?”

Ông là chuyên gia sinh học, nên chưa từng đụng đến lĩnh vực này. Nhưng trước khi ông kịp hỏi thêm, La Duy Minh đã bước lên, gương mặt lộ rõ sự hào hứng.

“Hoàn toàn có thể thưa tiến sĩ.”

Hắn đẩy gọng kính lên sống mũi rồi tiếp tục nói như thế là kỹ sư bên đó.

“Tập đoàn đã phát triển thực tế ảo đến mức ý thức có thể cảm nhận đầy đủ mọi cảm xúc, cảm giác, kể cả đau đớn, sợ hãi, nghẹt thở…”

“Độ chân thật đạt đến 99% nếu không căn chỉnh cẩn thận thì người yếu tim có thể đột tử chỉ vì sợ quá.”

Trần An gật đầu nhẹ, giọng trầm ổn nhưng rõ ràng vang lên giữa phòng thí nghiệm.

“Chỉ cần kết hợp với hệ thống máy quét sinh học, thu thập dữ liệu cơ thể theo thời gian thực trong lúc thử nghiệm, đồng bộ nó với không gian thực tế ảo, chúng ta có thể mô phỏng toàn diện và chính xác mọi phản ứng sinh học lẫn tâm lý.”

“Sau đó, chỉ cần thiết kế các tình huống đủ khắc nghiệt, tạo áp lực đủ mạnh… kết quả sẽ rõ ràng.”

Không khí trong phòng dường như đặc lại. Không còn ai tranh luận hay nghi ngờ gì nữa, chỉ có tiếng gõ bàn phím và tiếng máy tính chạy mô phỏng khẽ vang lên.

Trần An phất tay ra hiệu.

“Bắt đầu luôn đi. Tiến hành phân tích gene của nhóm tình nguyện viên. Đồng thời mô phỏng tổ hợp năng lượng biến dị, chuẩn bị cho giai đoạn thực nghiệm đầu tiên.”

“Tôi sẽ liên lạc bên bộ phận công nghệ thực tế ảo tăng cường, yêu cầu họ bắt đầu thiết lập thiết bị mô phỏng.”

Tiến sĩ Viktor nghe bắt đầu thực nghiêm lên người thì lên tiếng, giọng đầy lo lắng.

“Làm vậy có… quá vội không?”

Trần An dừng bước. Hắn quay lại, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến căn phòng lạnh đi vài độ.

“Chúng ta đang rất vội.”

Câu nói đơn giản, nhưng nặng tựa tảng đá.

Tiến sĩ Viktor thoáng sững người, rồi chậm rãi gật đầu. Tiếp xúc với Trần An đủ lâu, ông biết rõ cậu chàng này chưa từng nói quá một lời.

Nếu hắn nói “rất vội” thì tức là tình hình đã cực kỳ nghiêm trọng.

Không hỏi thêm gì nữa, ông lập tức đốc thúc các kỹ thuật viên, nhà khoa học, phân chia nhiệm vụ.

Trong vòng chưa đầy năm phút, cả khu nghiên cứu đã chuyển sang trạng thái khẩn trương như bước vào một cuộc chiến.

Còn Trần An, hắn bước ra khỏi phòng, bắt đầu liên lạc với bộ phận ARC-Lab, đơn vị chuyên trách công nghệ thực tế ảo tăng cường của Nova.



Khu nghiên cứu chính của Nova Sanctum tọa lạc sâu bên trong một khu vực biệt lập, quy mô trải dài hàng chục hecta.

Tại đây, mỗi lĩnh vực đều có khu riêng biệt: từ sinh học, năng lượng, AI, công nghệ thần kinh cho đến mô phỏng thực tế ảo.

Như một thành phố khoa học đúng nghĩa.

Vì tính chất nhạy cảm và mức độ quan trọng của từng dự án, Nova được quyền phối hợp trực tiếp với quân đội, và đã được cấp quyền vận hành như một cơ sở an ninh cấp quốc gia.

Một số hành lang và khu trung tâm, từng tốp binh sĩ trong quân phục, được trang bị vũ khí tối tân, liên tục tuần tr.a và kiểm soát.

Bộ phận ARC-Lab…

So với không khí sôi sục ở khu sinh học, nơi đây mang một bầu không khí khác hẳn…trầm lặng, âm u và có phần lười biếng.

Các kỹ sư công nghệ thực tế ảo không ồn ào tranh luận hay gào thét như mấy tay sinh học cuồng gene bên kia.

Thay vào đó, phần lớn họ đang… ngáp. Trong căn phòng trung tâm, chỉ còn vài người cặm cụi gõ máy, chạy những dòng mã cho hệ thống mô phỏng hoặc giả vờ như đang làm.

Thậm chí trên nền nhà còn nằng đầy túi ngủ con nhộng dành cho mấy kỹ sư lười về phòng.

Một trong số đó là kỹ sư trưởng Đặng Hữu Thức người vừa bị “hành xác” cả đêm qua để tái hiện trận chiến cho cuộc tr.a khảo.

Cuối cùng, khi đồng hồ chỉ 4 giờ sáng, hắn về phòng chợp mắt được chưa tới một tiếng thì…

[Cảnh báo hệ thống. Giám đốc công nghệ Trần An đang yêu cầu kết nối trực tiếp.]

Giọng AI vang lên trong phòng ngủ riêng của kỹ sư trưởng, lịch sự nhưng dứt khoát. Hữu Thức lăn một vòng, kéo chăn trùm kín đầu rồi ngủ tiếp.

[Cảnh báo hệ thống. Giám đốc công nghệ Trần An đang yêu cầu kết nối trực tiếp.]

[Thời gian phản hồi vượt quá quy định. Kích hoạt chuông cảnh tỉnh cấp ba.]

Tiếng còi cảnh báo vang lên chát chúa, kèm theo đèn đỏ nhấp nháy.

Toàn bộ căn phòng chấn động như có động đất. Hữu Thức gần như bắn thẳng lên khỏi giường, miệng hét to.

“Có cháy!?... Có xâm nhập!?... Cái gì vậy trời?!”

Giọng AI bây giờ lại trở về trạng thái điềm tĩnh, nhưng có chút gấp gáp xen lo lắng.

[Xin lỗi kỹ sư trưởng. Nhưng người gọi là ngài Trần An, giám đốc công nghệ. Yêu cầu được ưu tiên tuyệt đối.]

Nghe đến giám đốc công nghệ…chỉ trong một giây, gương mặt Hữu Thức tái mét.

Đầu óc còn chưa tỉnh hẳn nhưng hắn đã vội chồm tới bàn điều khiển, nhấn nút nhận cuộc gọi với vẻ mặt vừa bối rối vừa sợ hãi.

“A, a… xin lỗi giám đốc, tôi… tôi vừa mới…”

“Không sao.”Giọng Trần An vang lên, vẫn bình thản như mọi khi. Nhưng hắn không vòng vo.

“Tôi cần bên anh chuẩn bị gấp thiết bị liên kết ý thức với không gian mô phỏng.”

“Loại tinh giản, chỉ cần dùng mũ liên kết thần kinh. Gói lại, gửi sang bộ phận nghiên cứu sinh học, ghi chú chuyển thẳng đến tôi.”

“Hệ thống lập trình cứ để bên tôi xử lý. Bên anh chỉ cần đảm bảo phần cứng, càng sớm càng tốt.”

Hữu Thức gãi đầu, mắt còn cay ngủ nhưng biết lúc này mà than vãn là tự tìm đường xuống hầm xác. Gật đầu lia lịa, hắn nói.

“V-Vâng! Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ cho người chuẩn bị ngay, mười lăm phút nữa sẽ có thiết bị gửi qua!”

“Tốt.” Trần An tắt máy không chần chừ, để lại kỹ sư trưởng vẫn còn đơ người ra trên ghế.

Chưa đầy một phút sau, cả phòng kỹ thuật ARC-Lab sáng đèn.

Hữu Thức như người biến hình, chỉ đạo cấp tốc các kỹ sư còn ngồi ăn mì gói chạy đi lấy module, rà soát kết nối và mở kho lưu trữ.

“Nhanh lên! Là giám đốc đó! Ngài TRẦN AN! Nhanh ngồi dậy mà làm việc đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện