Cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc sau gần sáu tiếng đồng hồ căng như dây đàn.
Trần An đứng dậy khỏi ghế, xoa nhẹ cổ tay.
Hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay 4 giờ 27 phút sáng. Đêm đã tàn, nhưng tâm trí hắn vẫn còn đặc quánh bởi những luồng suy nghĩ chưa dứt.
Hắn quay sang Victoria, giọng trầm xuống, nhẹ nhàng khuyên.
“Cô nên đi nghỉ đi. Tôi sẽ cho người sắp xếp phòng cho cô.”
Victoria nhìn hắn, hơi nhíu mày như muốn phản đối, nhưng rồi khi cảm thấy cơ thể nặng trĩu vì cơn mệt mỏi, cô chỉ gật đầu.
“Vậy thì tôi không khách sáo.”
Cô nàng quay người bước đi, chiếc áo khoác mỏng khẽ lay động theo từng bước chân. Cánh cửa vừa khép lại, không gian như chìm vào một sự yên lặng tạm thời.
Trần An định quay sang bảo Lâm Chấn Vương cũng nên nghỉ ngơi thì đã thấy người kia khoát tay, ra hiệu không cần.
“Không cần.”
“Anh đã được tiêm hợp chất ProtoVita, vài ngày không ngủ cũng không sao. Việc lần này quá quan trọng, anh đi chuẩn bị luôn.”
“Thời gian bây giờ là tính mạng và tương lai.”
Trần An nhìn hắn vài giây, hơi nhướng mày, rồi cũng chỉ nhún vai.
“Tùy anh. Nhớ đừng ‘tạch’ trước khi tận thế đến là được.”
Lâm Chấn Vương bật cười, nụ cười ngắn và sắc như thép.
“Tạch thì cũng không sao, chỉ cần tương lai ổn định là được.”
Nói rồi hắn bước nhanh ra khỏi phòng họp, tiếng giày dứt khoát va nhẹ lên nền nhà.
Cánh cửa vừa đóng, Trần An ngồi thụp xuống ghế, như thể sức nặng cả đêm nay giờ mới dội xuống vai.
Hắn khẽ thở ra, mím môi.
“Chính trị a… mệt mỏi thật.”
Những cuộc đấu trí, toan tính, ngôn từ ẩn dụ… Chúng không dành cho hắn.
Hắn là người của khoa học, của thực nghiệm, của kết quả. Không phải của những trò chơi quyền lực đằng sau bàn tròn.
Nhưng dẫu không thích, hắn vẫn phải đóng vai này.
Bởi vì hiện tại, Nova Sanctum không chỉ là một tập đoàn nó là một chân trời, một vận mệnh, và hắn đang ở trung tâm của cơn bão ấy.
Liếc nhìn đồng hồ — 4:33 sáng.
Trần An đứng dậy, nhẹ nhàng phủi lớp bụi tưởng tượng bám trên áo blouse trắng tinh như một thói quen nghề nghiệp.
Bóng dáng hắn in dài theo ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo trải dọc hành lang ngầm. Bước chân nhanh, dứt khoát nhưng không ồn ào, một nhịp điệu đã trở thành bản chất sau hàng trăm đêm không ngủ trong phòng thí nghiệm.
"Phải kiểm tr.a tiến trình thử nghiệm hạt biến dị trên động vật... và cả khâu chuẩn bị cho giai đoạn thử nghiệm lên tù nhân nữa."
Giọng hắn khẽ vang lên trong không gian trống vắng, như lời nhắc dành cho chính mình. Ánh mắt không có lấy một tia do dự, chỉ có sự sắc lạnh của một bộ óc luôn hướng về kết quả tuyệt đối.
"Không biết tiến sĩ Viktor xử lý đến đâu rồi... Mong là không lệch khỏi thiết kế ban đầu."
Đêm nay, Trần An lẽ ra phải có mặt để giám sát trực tiếp toàn bộ quy trình. Mỗi bước thí nghiệm, mỗi chỉ số, mỗi phản ứng vi mô đều là một biến số mà hắn không bao giờ muốn để người khác tự ý quyết định.
Nhưng chuỗi sự kiện hỗn loạn ban nãy đã cuốn hắn khỏi kế hoạch định sẵn. Dù đã để lại toàn bộ lý thuyết cùng quy trình chi tiết đến từng vi phân, hắn vẫn không khỏi bất an.
Lý thuyết… luôn đẹp trên giấy. Nhưng trong thực nghiệm, sai số dù là 0.1% cũng có thể tạo ra một sự việc ngoài dự đoán hoặc tệ hơn là một tai họa.
Tất cả các mô phỏng trên hệ thống lượng tử đều đã được chạy đến mức tối đa. Các thông số đều lý tưởng.
Nhưng Trần An hiểu rõ hơn ai hết, mô phỏng không bao giờ là thực tại. Một chuỗi phản ứng sinh học chỉ cần lệch một mắt xích cũng có thể tạo nên một hiệu ứng Domino không thể kiểm soát.
Hắn bước sâu hơn vào lòng khu nghiên cứu, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt không cảm xúc nhưng đầy suy tính.
Với Trần An, thí nghiệm không chỉ là công việc.
Đó là nghi thức. Là đạo.
Là cách duy nhất để áp chế hỗn loạn và cứu nhân loại khỏi bức màn mù mịt của thế giới này.
…
Khi Trần An đẩy cánh cửa an ninh cuối cùng và bước vào khu phòng thí nghiệm ngầm cấp cao, hắn thoáng nhíu mày.
Không khí không giống bình minh, mà giống một cơn bão đang gào thét trong im lặng.
Trái với suy đoán ban đầu rằng nơi này sẽ vắng lặng, nghỉ ngơi sau một đêm dài thí nghiệm, thì toàn bộ khu vực vẫn đang sôi sục một cách đáng sợ.
Đèn trắng rọi khắp các dãy bàn.
Hàng chục nhà khoa học trong trang phục bảo hộ trắng bạc như những linh hồn ám ảnh bởi chân lý khoa học, đang miệt mài thao tác với thiết bị, gõ phím, tiêm mẫu, ghi chú liên tục mà không hề chớp mắt.
Các AI phụ trợ phát giọng đều đều không cảm xúc.
[Mẫu số 187 – bạch cầu tăng tốc phản ứng lần hai, vượt ngưỡng an toàn 0.3%.]
[Đã ghi nhận biến dị tế bào thần kinh vùng tiểu não.]
[Nhiệt độ lồng hấp xung đột với chu kỳ ổn định—điều chỉnh vi mô đề xuất: trễ 0.02 giây.]
Âm thanh beep beep từ hàng tá thiết bị đồng loạt vang lên như một bản nhạc công nghiệp hỗn độn nhưng có tiết tấu.
Các phụ tá đeo kính bảo vệ vừa quan sát vừa viết tay, vừa cầm bảng điện tử, như thể họ có ba bộ não.
Không ai ngẩng đầu khi Trần An bước vào. Không một ánh nhìn, không một cái gật đầu.
Như thể hắn chỉ là một hạt bụi trôi trong không gian, còn họ… những nhà khoa học điên rồ này đang sống trong một chiều không gian khác, nơi duy nhất có thật là những mẫu vật trước mặt họ.
Trần An đứng yên một nhịp, ánh mắt lướt qua toàn bộ khu vực.
Hắn không giận, ngược lại, một góc sâu trong tâm trí nở một nụ cười hài lòng.
Bọn họ vẫn đang cháy. Tốt. Rất tốt.
Ở trung tâm khu thí nghiệm là một buồng kính hình cầu khổng lồ, được bao quanh bởi những cánh tay cơ khí linh hoạt, dây điện, vòi chuyền dung dịch cùng hàng loạt cảm biến treo lơ lửng như một đàn côn trùng kim loại.
Ánh sáng trong suốt của lớp kính phản chiếu thiết bị bên trong thành một thứ gì đó gần giống một sinh vật ngoài hành tinh đang ngủ đông.
Một nhân viên bảo hộ toàn thân cẩn thận ôm chiếc lồng chứa chuột bạch, bước vào buồng kính rồi nhẹ nhàng gắn nó vào thiết bị trung tâm.
Các cánh tay cơ học lập tức kêu lên những âm thanh như đang hít thở, rồi từ từ hạ thấp về phía mẫu vật.
Phía xa, Tiến sĩ Viktor mái tóc bạc phơ, cặp kính bảo vệ mắt phản chiếu màn hình dữ liệu, ông ta đứng như một giáo sư già đang hành lễ.
Vẻ mặt ông lạnh lùng, tập trung cao độ, nhưng ánh mắt thì sáng rực, gần như cuồng loạn.
Trần An bước lại gần, nhẹ giọng.
“Đã đến giai đoạn bắn hạt rồi sao tiến sĩ?”
Không cần quay đầu, Viktor trả lời bằng giọng khàn đặc vì thiếu ngủ.
“Bắt đầu từ lâu rồi.”
“Hiện tại chúng ta đã thử mười ba tổ hợp trong đêm.”
“Một số mẫu có phản ứng sinh học tích cực cho thấy phương pháp này hoàn toàn khả thi.”
“Mẫu lần này là một tổ hợp mới, mã hóa dựa trên chuỗi AND tăng sinh thần kinh của loài thằn lằn, sự biến dị xương của loài bọ cạp sa mạc và khả năng tái tạo chi của loài kì nhông.”
Ông ngừng lại, xoa xoa cằm, rồi thì thầm như nói với chính mình.
“Nếu đúng, thì con chuột này có thể tái tạo mô thần kinh gấp ba lần tốc độ thông thường… và khả năng tự tăng sức mạnh cơ bắp sau khi chịu tổn thương.”
Trần An im lặng, quan sát.
Chiếc lồng áp lực hạ xuống, bao trùm con chuột trắng run rẩy.
Những vòi bắn hạt siêu nhỏ bắt đầu rung nhẹ, rồi chưa đầy một giấy nó đã bắn ra hàng triệu hạt năng lượng biến dị siêu vi.
Cơ thể con chuột lập tức co giật, mắt mở to, mạch não nhảy loạn trên biểu đồ sinh học.
AI lập tức báo cáo.
“Bắt đầu phản ứng. Tăng trưởng tế bào thần kinh vượt mức 120%. Biến dị mô cơ phát sinh cấp tốc. Nhịp tim không ổn định… cảnh báo sắp tới ngưỡng phân rã tế bào.”
Một nhà khoa học khẩn cấp nói như thể đã đoán trước trường hợp này.
“Tạm ngừng tiêm! Giảm xung động bắn hạt xuống mức 2.3!”
“Không được! Nếu dừng bây giờ, đột biến sẽ không hoàn thiện!” Người khác phản đối.
Tiếng tranh cãi, tiếng thiết bị, tiếng động cơ và tiếng chuột gào rú hòa lẫn, tạo nên một bản giao hưởng của khoa học và sự điên loạn.
Người ta nói không sai, kẻ điên và thiên tài chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng.
Trần An lặng lẽ đứng bên bàn điều khiển, mắt lướt nhanh qua các dòng dữ liệu đang nhấp nháy liên tục trên màn hình cảm ứng.
Biểu đồ sinh học, đồ thị xung lực thần kinh, chỉ số biến dị tế bào tất cả đều ổn định đến mức gần như lý tưởng. Nhưng đó lại chính là vấn đề.
Hắn liếc sang Tiến sĩ Viktor, người đang lật từng trang bản báo cáo dày cộm với vẻ mặt đầy nếp nhăn của sự căng thẳng và trăn trở.
“Các thí nghiệm trước… kết quả thế nào rồi?”
Viktor trầm ngâm trong giây lát, rồi gật đầu.
“Ổn định. Rất ổn định.”
“Biến dị không vượt ngưỡng, cấu trúc tế bào không phân rã, hệ thần kinh phản ứng đúng chu kỳ… Nhưng…”
Ông thở dài, gõ nhẹ ngón tay lên trang báo cáo .
“Kết quả không đạt như mô phỏng. Cách xa rất nhiều.”
Trần An cau mày, bước lại gần, lấy một bảng số liệu và xem qua. Các bước làm đều tuân thủ đúng lý thuyết.
Từ lượng hạt biến dị, thời điểm tiêm chủng, đến chế độ kích thích hậu tiêm… không sai một ly.
“Tại sao?” Hắn lẩm bẩm.
Theo như mô hình giả lập, hạt biến dị phải mang lại sự vượt trội tuyệt đối, thậm chí vượt xa cả ProtoVita-X.
Nhất là trên cơ thể động vật, phản ứng với loại hạt này vốn rất mạnh. Nhưng kết quả hiện tại… lại chỉ tương đương.
Vậy vấn đề nằm ở đâu?
Ngay lúc đó, một giọng nói cất lên từ góc phòng, cắt ngang dòng suy nghĩ dồn nén như cơn bão sắp trào ra trong đầu Trần An.
“Thưa tiến sĩ… liệu có khi nào, vấn đề không nằm ở mẫu vật hay máy móc… mà là ở môi trường?”
Tất cả đồng loạt quay lại.
Người lên tiếng là một chàng trai trẻ với thân hình hơi mập, tóc xoăn như bông, đeo kính cận dày cộp.
Trái ngược với vẻ ngoài chẳng có chút khí chất hàn lâm, ánh mắt hắn lúc này lại sáng rực một cách khác thường, mang theo một sự tự tin đầy chiều sâu.
Người lên tiếng không ai khác là La Duy Minh.
Tiến sĩ Viktor nhướng mày rồi gật đầu.
“Nói tiếp đi, Duy Minh.”
Hắn đẩy kính như một thói quen lấy bình tĩnh, rồi bước tới vài bước. Ánh đèn trắng phản chiếu lên gương mặt có phần tròn trĩnh, nhưng ánh mắt thì vô cùng sắc sảo.
“Tôi nhận thấy trong sinh học tiến hóa, môi trường đóng vai trò then chốt trong việc khai thác tiềm lực của sinh vật.”
“Cùng một loài chuột, nếu sống trong điều kiện khác biệt như bị săn mồi, thiếu thốn thức ăn hoặc chịu áp lực sống còn sẽ biểu hiện khác biệt rõ rệt.”
“Giống như hiện tượng bí độc ấy ạ.”
“Cùng một giống bí, nhưng nếu mọc trong môi trường khắc nghiệt với nhiều sinh vật cạnh tranh, nó sẽ tự tổng hợp độc tố để bảo vệ mình.”
“Trong khi đó, khi được trồng trong môi trường nhà kính... thì chẳng có gì cả.”
Hắn dừng lại một nhịp rồi kết luận.
“Các mẫu chuột của chúng ta… tuy được bổ xung các chất kích thích để thúc đẩy, nhưng lại sống trong điều kiện quá an toàn.”
“Quá êm đềm. Không áp lực, không sợ hãi, không phản xạ sinh tồn. Làm sao chúng có thể phát huy hết tiềm năng?”
Không gian phòng thí nghiệm bỗng chốc yên lặng. Những âm thanh điện tử, tiếng gõ phím và máy bơm dịch dường như cũng lặng đi một nhịp.
Trần An nhắm mắt lại trong vài giây, rồi bất giác bật cười khẽ. Một tiếng cười nhẹ nhưng chứa đầy sự hài lòng và hứng thú.
‘Môi trường! Sao mình lại quên đi cái điểm mấu chốt này được.’
Trong tương lai các sinh vật phải chịu áp lực lớn từ môi trường, chính vì thế bọn chúng mới phát huy được hết tất cả năng lực do hạt biến dị mang lại
Viktor gật đầu chậm rãi, ánh mắt đầy tán thưởng nhìn về phía Duy Minh.
“Đây là La Duy Minh, một phụ tá rất giỏi, tôi cũng đang định giới thiệu cậu ấy với cậu.”
Trần An nghe đến tên thì ánh mắt thoáng bất ngờ.
La Duy Minh. Dĩ nhiên hắn biết.
Một trong những thiên tài sinh học trẻ tuổi sáng giá nhất Việt Nam. Thành tựu của anh ấy trước năm hai mươi lừng lẫy không kém ai.
Cái tên từng được vinh danh trong các diễn đàn sinh học toàn cầu, từng khiến nhiều giáo sư kỳ cựu phải bất ngờ vì khả năng phân tích và đột phá trong ngành sinh học tiến hóa.
Chỉ là, cái tên ấy bỗng nhiên biến mất khỏi giới học thuật một cách kỳ lạ.
Không ai rõ lý do.
Và bây giờ, anh ta lại xuất hiện ở đây, trong tầng khu vực quan trọng nhất của Nova Sanctum…với dáng vẻ như vừa từ phòng game bước ra, nhưng lại mở ra một hướng đi mà tất cả những bộ óc già nhất trong phòng cũng chưa từng nghĩ tới.
Trần An mỉm cười, gật đầu.
“La Duy Minh… anh làm rất tốt.”
Duy Minh nghe có người khen thì cười lúng túng, đưa tay gãi đầu.
“Không có gì thưa ngài Trần, dù không có tôi thì các ngài cũng sẽ nhận ra điểm này sớm thôi. Tôi chỉ là may mắn hơn một chút.”
“Anh khiêm tốn quá rồi, may mắn cũng là một phần thực lực.”
“Thử hỏi trong các phát kiến cùng thành tựu khoa học, có cái nào mà không phải bước ra từ sự trùng hợp và may mắn?”