Cuộc họp kết thúc trong sự yên lặng đầy tính toán.
Không ai ăn mừng, không ai cười, bởi tất cả đều hiểu rõ một điều rằng.
Những gì vừa được thông qua chẳng khác nào thả một con thú hoang vào trong ranh giới của luật pháp quốc gia.
Trong lúc các đại biểu dần rời khỏi phòng họp, một nhóm nhỏ vẫn nán lại, gồm những người có vai trò chủ chốt trong buổi thương lượng.
Thượng tướng Lý Phong rút tẩu thuốc, châm lửa trong im lặng. Đôi mắt ông không nhìn ai, chỉ lặng lẽ dõi theo ánh khói mờ cuộn lên từ lòng bàn tay, như thể đang cân nhắc điều gì nặng trĩu trong lòng.
“Chuyện này… đúng là con dao hai lưỡi.” Một vị thứ trưởng Quốc phòng thì thầm, giọng khàn đặc rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng mỏi mệt ấy, những người còn lại trong phòng đều biết được rằng có lẽ sau vụ việc lần này, ông ta sẽ nghỉ hưu hoặc từ chức.
Lý Phong không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu.
Đôi mắt già nua nhưng tinh tường của ông quét qua căn phòng như một radar tàng hình.
Ông biết rõ không phải ai cũng tin vào lý do mà ông đưa ra. Không phải ai cũng đứng về phía ông, hay chính xác hơn, đứng về phía Nova.
...
Ở một góc khác của tòa nhà, phía bên trong một văn phòng họp nhỏ hơn, những giọng nói trầm thấp vang lên.
“Ngài thượng tướng đang quá mềm mỏng với chúng.” một người thuộc phe phản đối lên tiếng, gằn giọng.
“Anh không thấy họ thao túng cả cuộc họp sao?”
“Không phải chỉ là thao túng,” một người khác là Phó Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ, hắn hậm rãi nói, giọng đầy hoài nghi.
“Tôi tin rằng vài người trong số chúng ta đã đứng chung phe với Nova từ lâu rồi.”
Ánh mắt ông dừng lại ở một danh sách in mờ trên bàn, nơi tên của một vài vị quan chức cấp cao được khoanh tròn bằng mực đỏ.
“Thượng tướng Lý Phong.” Ông nhấn mạnh.
“Và cả… Thứ trưởng Bộ Kế hoạch nữa. Mấy người đó luôn bảo vệ Nova, luôn viện lý do ‘chiến lược quốc gia’ mỗi khi có tranh cãi.”
“Thậm chí chỉ cần có việc gì liên quan đến Nova là chúng ta thấy mặt họ ngay.”
Một người thứ ba trong nhóm chậm rãi kéo rèm cửa, ánh đèn sáng phía ngoài dần hắt vào không gian căng thẳng.
“Anh đang nói rằng họ đã… nhận gì đó từ Nova sao?”
Người đàn ông với danh sách đỏ trên tay khẽ gật đầu, ánh mắt sắc như dao.
“Không ai hợp tác không công trong giới này.”
...
Ở phía bên kia thành phố, trong một phòng điều hành thuộc trụ sở nghiên cứu Nova Sanctum, Trần An, Victoria cùng Lâm Chấn Vương đang theo dõi đoạn video được thu lại từ cuộc chiến vừa qua.
Cảnh tượng hiện lên là một trận địa máu me và hỗn loạn, bốn tù nhân thí nghiệm vượt ngoài kiểm soát, binh lính chính quy, và một nhóm phục kích trang bị tận răng.
Mọi thứ như thể địa ngục hàng lâm. Từng khung hình là một vệt máu, từng âm thanh là tiếng gào thét, tiếng đạn xé gió, tiếng thịt va vào mặt đường… Máu và tứ chi rơi vãi như mưa đỏ.
Lâm Chấn Vương đứng kế bên, gương mặt đông cứng lại, nuốt nước miếng một cách khó khăn.
"Khỉ thật... Cái này mà còn gọi là ‘trận phục kích thông thường’ à?"
Trái ngược với hắn ta, Trần An vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh đến lạnh lẽo.
Hai tay hắn đan vào nhau trước cằm, ánh mắt sắc như dao mổ phẫu thuật đang phân tích từng chi tiết nhỏ nhất trong đoạn ghi hình.
Hắn không quan tâm ai ch.ết, ai sống.
Điều hắn tìm là manh mối, đặc biệt là những dấu hiệu của Thức Tỉnh giả.
Một đoạn video tua chậm lại, một binh lính bất ngờ quay súng bắn thẳng vào đồng đội, ánh mắt mờ đục, miệng lẩm bẩm thứ gì đó vô nghĩa.
Một người khác thì gào rú điên loạn, rồi tự lao vào lưỡi dao của chính mình. Trần An gật nhẹ.
"Giống như đội trưởng đã báo cáo... Có người bị khống chế."
Victoria Lancaster ngồi cách đó không xa, cũng đang chăm chú theo dõi.
Mái tóc vàng óng ánh của cô phản chiếu ánh sáng màn hình, gương mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt dần sa vào nỗi nghi hoặc.
Đến một đoạn cụ thể, cô bất giác quay sang Trần An, giọng trầm thấp.
“Đây có phải là…?”
Trần An không cần để cô nói hết câu, chỉ khẽ gật đầu, xác nhận.
"Đúng vậy. Họ bị khống chế tinh thần bởi Thức Tỉnh giả."
Một làn sóng lạnh buốt len lỏi khắp phòng điều hành.
Lâm Chấn Vương chợt nhận ra điều gì đó, hắn tròn mắt nhìn Trần An, có chút kinh ngạc khi thấy Trần An thản nhiên tiết lộ chuyện trọng đại như thế trước mặt Victoria.
Nhưng khi nhìn thấy mối quan hệ hiện tại giữa hai thế lực, hắn thấy chuyện này không phải là không thể được.
Việc gia tộc Lancaster bất ngờ hợp tác toàn lực với Nova Sanctum... hóa ra là như vậy.
Trần An tiếp lời, giọng trầm mà chắc
“Nhưng không chỉ một.”
“Ngoài khống chế tinh thần, các tín hiệu nhiễu loạn cao bất thường ở tầng số quân sự. Những chiếc drone được thiết kế để chống lại hack và nhiễu sóng thông thường... cũng bị tê liệt.”
Hắn chuyển màn hình sang biểu đồ phân tích tín hiệu, những đường nhiễu gợn lên như sóng não điên loạn.
“Một là họ có một Thức Tỉnh giả khác chuyên về nhiễu loạn sóng điện từ. Khả năng thứ hai là họ có thiết bị liên quan đến biến dị thạch.”
Victoria khẽ nheo mắt khi nghe đến cụm từ đó.
“Dù là người hay thiết bị.” Trần An nói.
“Thì chúng ta có thể kết luận một điều chắc chắn... đối phương biết rõ về biến dị thạch, hiểu rõ tiềm năng của nó, và quan trọng nhất...”
“Họ có thể đang đào tạo Thức Tỉnh giả.”
Không khí trong phòng đặc quánh như sắp nổ tung.
Lâm Chấn Vương cau mày.
“Có thể nào là phía Trung Quốc không? Họ cũng sở hữu biến dị thạch, lại nghiên cứu nó từ lâu rồi. Thành quả chắc chắn không ít.”
Trần An trầm ngâm giây lát, lắc đầu:
“Không thể khẳng định được. Nhưng cũng không thể loại trừ.”
Lúc này, Victoria lên tiếng. Giọng cô không cao, nhưng từng từ như cắt qua lớp sương mù nghi hoặc.
“Tôi có một ý. Không chắc là sẽ xác định đối phương là thế lực nào, nhưng hẳn là có thể dụ được thêm một vài con chuột ra khỏi tổ của nó.”
...
Tối hôm đó, tại nhà riêng của Thượng tướng Lý Phong, ánh đèn vàng hiu hắt hắt lên bàn trà gỗ cũ kỹ. Một người phụ tá bước vào, đưa ông một phong thư không đề tên, chỉ có biểu tượng nhỏ màu bạc – hình một con phượng hoàng ôm lấy một mắt thần.
Ông mở thư ra, đọc lặng lẽ.
Chỉ có đúng một dòng chữ.
“Phase II – Chuẩn bị bắt đầu.”
Lý Phong nhắm mắt lại, bàn tay run nhẹ trong khoảnh khắc. Nhưng rồi ông lại mở mắt, ánh nhìn sắc bén như thép đã tôi rèn hàng thập kỷ.
Ông đã lựa chọn. Và giờ, không còn đường lui.
PHASE II – CHUẨN BỊ BẮT ĐẦU.
Dòng chữ ngắn gọn ấy như một tín hiệu ngầm, một lời nhắc nhở, và cũng là mệnh lệnh không thể từ chối.
Lý Phong cầm bức thư, đứng lặng người bên khung cửa sổ. Ngoài kia, thành phố về đêm sáng rực ánh đèn.
Ông nhìn xuống bàn tay mình... bàn tay từng cầm súng vì tổ quốc, giờ đang nắm giữ một quân cờ trong ván cờ lớn này.
Ngay cả Trần An cũng không biết chi tiết kế hoạch Phase II, vì nó không nằm trong nhiệm vụ của hắn.
Chỉ có một vài người trong tập đoàn được biết nhằm tránh thông tin này lộ ra ngoài... và Lý Phong là một trong số đó.
Phase II là giai đoạn quan trọng nhất trong chiến lược của Nova Sanctum.
“Đồng hóa – Tuyển chọn – Thay máu.”
Mục tiêu là thấm dần ảnh hưởng của Nova vào hệ thống quân đội Việt Nam, từ cấp thấp đến cấp cao, không phải bằng bạo lực, mà bằng tín nhiệm, phần thưởng và… tầm nhìn.
Những sĩ quan trẻ đầy tham vọng sẽ được chiêu mộ vào các “chương trình hợp tác đặc biệt”.
Những đơn vị tinh nhuệ sẽ nhận thiết bị, tài nguyên và công nghệ từ Nova, đổi lại là sự trung thành với một tương lai khác, không hoàn toàn thuộc về chính phủ.
Sẽ có quân nhân nghĩ rằng họ đang phục vụ tổ quốc, nhưng họ không biết rằng tổ quốc trong tương lai có thể do Nova định nghĩa lại.
Và Lý Phong, bằng vai trò của mình, sẽ là người lựa chọn ai được bước vào cánh cửa ấy.
Cách đây một thời gian, khi Nova lần đầu công khai ngỏ ý muốn hợp tác với chính phủ Việt Nam, Trần Hiên người tưởng đã nghỉ hưu bất ngờ đến gặp Thượng tướng Lý Phong.
Cuộc trò chuyện diễn ra tại nhà riêng của ngài thượng tướng. Không có ghi âm, không có bảo vệ, không có thư ký.
Chỉ biết rằng, khi Trần Hiên rời đi, để lại Lý Phong trong căn phòng ấy là sắc mặt thay đổi liên tục.
Từ ngạc nhiên, sang lo lắng, rồi trầm mặc. Những ai gặp ông hôm đó đều cảm nhận được rằng.
Họ chưa từng thấy ông như vậy, cứ như ngài ấy vừa trải qua điều gì đó vượt ngoài sức tưởng tượng.
Từ đó, Lý Phong bắt đầu thay đổi.
Ông dần bảo vệ Nova, dần thuyết phục chính phủ nên cởi mở với hợp tác. Nhưng không ai biết ông làm vậy vì cái gì.
Tiền? Quyền lực?
Đừng đùa, với một người có tất cả như Lý Phong thì hai thứ kia chỉ là phù du.
Quay trở về thực tại.
Trong bóng tối của căn phòng riêng, Lý Phong châm thuốc, ánh lửa nhỏ phản chiếu đôi mắt mệt mỏi. Ông lẩm bẩm một mình.
“Phase II... Hẳn không phải là kế hoạch của ông… mà là thử thách của ông dành cho tôi đúng không Hiên.”
Ông hiểu, nếu tiếp tục, ông có thể bị coi là kẻ phản bội. Nhưng nếu dừng lại thì viễn cảnh sẽ xảy ra.
Thật sự đến lúc đó thì có còn cơ hội cho ông sửa sai nữa không?