Bầu không khí trong phòng họp một lần nữa trở nên căng thẳng.

Ngay sau khi Nova chính thức đề xuất việc thành lập một lực lượng an ninh vũ trang nội bộ, phản ứng từ phía chính phủ gần như ngay lập tức.

"Không thể được!" Một vị tướng thuộc Bộ Quốc phòng lên tiếng, giọng ông trầm mà dứt khoát.

"Việt Nam không cho phép một tập đoàn tư nhân có lực lượng vũ trang riêng. Điều đó đi ngược lại hoàn toàn với nguyên tắc quản lý an ninh quốc gia!"

"Đúng vậy!" Một quan chức cấp cao của Bộ Công an tiếp lời.

"Việc để một tổ chức ngoài chính phủ sở hữu vũ khí nóng, dù có giới hạn, là một tiền lệ cực kỳ nguy hiểm. Các vị có nhận thức được điều này không?"

Phía đại diện Nova vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Lâm Chấn Vương không vội phản bác, mà chỉ mỉm cười, như thể hắn đã đoán trước được phản ứng này.

"Chúng tôi hiểu rõ những lo ngại của chính phủ," hắn bắt đầu, giọng nói trầm ổn.

"Tuy nhiên, chúng tôi cũng mong các vị hiểu rằng Nova không phải một doanh nghiệp thông thường. Chúng tôi là mục tiêu của những thế lực mà ngay cả chính phủ cũng chưa thể xác định rõ."

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua từng người trong phòng trước khi tiếp tục.

"Cuộc tấn công vừa rồi là bằng chứng rõ ràng nhất.”

“Khi mà ngay cả lực lượng quân đội hộ tống cũng không thể bảo vệ được đoàn xe Nova, thì chẳng phải chính bản thân chúng tôi nên có một phương án bảo vệ hiệu quả hơn hay sao?"

"Vậy ý của phía các ngài là lực lượng quân đội Việt Nam không đủ năng lực bảo vệ một doanh nghiệp trong nước?" Một vị tướng khác gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh.

"Không phải chúng tôi nghi ngờ năng lực của quân đội, nhưng thực tế là các vị có quá nhiều thứ phải bảo vệ," Lâm Chấn Vương đáp lời, không hề né tránh.

"Chúng tôi không thể yêu cầu quân đội hay công an dành toàn bộ tài nguyên để bảo vệ riêng Nova. Đó là một kỳ vọng phi lý."

Hắn nhìn thẳng vào những đại diện chính phủ.

"Đó là lý do chúng tôi cần một đội ngũ chuyên trách của riêng mình, một lực lượng được đào tạo bài bản, bao gồm các cựu quân nhân, đặc nhiệm đã giải ngũ.”

“Họ sẽ chỉ có nhiệm vụ duy nhất: bảo vệ tài sản, nhân sự và công nghệ của Nova."

"Dù vậy, chúng tôi vẫn cam kết chia sẻ công nghệ kiểm soát vũ khí, hệ thống AI giám sát, cùng với các công cụ truy dấu nội bộ cho Bộ Công an.”

“Điều này đảm bảo rằng lực lượng này sẽ không bao giờ trở thành một mối đe dọa đối với nhà nước."

Lời nói của hắn tuy hợp lý, nhưng vẫn không thể thuyết phục ngay lập tức những người có mặt trong phòng họp.

"Lời nói hay đấy."

Một quan chức từ Văn phòng Chính phủ chậm rãi lên tiếng.

"Nhưng dù các ông có đưa ra bao nhiêu biện pháp kiểm soát đi nữa, một khi một tổ chức tư nhân sở hữu vũ khí, ranh giới giữa bảo vệ và vũ trang sẽ rất mong manh."

"Vậy thì để tôi hỏi lại," Lâm Chấn Vương nghiêng người về phía trước.

"Nếu không có một lực lượng bảo vệ riêng, ai sẽ đảm bảo an toàn cho Nova? Nếu có một vụ tấn công khác xảy ra, ai sẽ chịu trách nhiệm?”

“Các vị có thể cam kết rằng không một sự cố nào tương tự sẽ tái diễn không?"

Sự im lặng bao trùm căn phòng trong giây lát. Câu hỏi này không ai có thể trả lời một cách chắc chắn.

"Hơn nữa." Hắn tiếp tục.

"Việc từ chối yêu cầu này đồng nghĩa với việc buộc Nova phải tìm kiếm giải pháp bảo vệ ở nơi khác. Các vị có thực sự muốn điều đó không?"

Những lời nói này có trọng lượng. Nếu Nova không thể bảo vệ chính mình trong phạm vi pháp luật Việt Nam, họ có thể tìm cách chuyển dịch một phần hoạt động ra ngoài biên giới, đặt cơ sở nghiên cứu tại một quốc gia khác có chính sách linh hoạt hơn.

Điều đó không chỉ làm giảm quyền kiểm soát của chính phủ mà còn có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế và lợi ích chiến lược của Việt Nam.

Cuối cùng, một giọng nói trầm ổn vang lên từ đại diện cấp cao của Bộ Công an.

"Giả sử chúng tôi đồng ý về nguyên tắc thành lập lực lượng này, Nova sẽ chấp nhận những điều kiện gì từ phía chính phủ?"

Lâm Chấn Vương trao đổi ánh mắt với Trần An, rồi chậm rãi trả lời.

"Thứ nhất, Nova đồng ý rằng lực lượng "An ninh chuyên trách Nova" sẽ chỉ được trang bị vũ khí hạn chế, bao gồm súng ngắn, súng trường tấn công loại nhẹ, thiết bị không sát thương và drone vũ trang trong phạm vi cho phép."

"Thứ hai, toàn bộ thành viên của lực lượng này sẽ phải đăng ký, trải qua quá trình kiểm tr.a lý lịch và huấn luyện theo tiêu chuẩn của Bộ Công an."

"Thứ ba, các hoạt động giám sát của lực lượng này sẽ chịu sự kiểm tr.a định kỳ từ phía chính phủ, nhằm đảm bảo không có sự lạm quyền hay phát triển ngoài tầm kiểm soát."

Các đại diện chính phủ im lặng suy nghĩ.

Những điều kiện này rõ ràng giúp họ có quyền kiểm soát nhất định đối với lực lượng của Nova, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thuyết phục được tất cả.

Cuối cùng, một vị quan chức thuộc Văn phòng Chính phủ lên tiếng.

"Nếu Nova chấp nhận những điều kiện này, chính phủ có thể cân nhắc cho phép thành lập lực lượng an ninh nội bộ... nhưng với một điều kiện bổ sung."

Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đổ dồn vào ông.

"Lực lượng này sẽ hoạt động dưới danh nghĩa một đơn vị bảo vệ doanh nghiệp, không được gọi là "quân đội tư nhân" không được sử dụng thuật ngữ "vũ trang".

“Và quan trọng nhất, trong bất kỳ trường hợp nào cũng không được phép tham gia vào hoạt động mang tính chất tấn công."

Lâm Chấn Vương nheo mắt, nhưng hắn không phản đối ngay.

Sau một khoảnh khắc suy nghĩ, hắn gật đầu. "Đồng ý."

Kết quả này không quá tốt, nhưng với một quốc gia có yêu cầu cao về an ninh như Việt Nam thì đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

Không khí trong phòng họp vẫn còn căng thẳng sau khi đề xuất được thông qua. Nhưng Lâm Chấn Vương và Trần An không hề có ý định dừng lại ở đó. Họ biết rõ, đây là thời cơ thích hợp nhất để đưa ra kế hoạch sắp tới của tập đoàn.

Lâm Chấn Vương khẽ nghiêng người về phía trước, ánh mắt sắc bén quét qua những người có mặt trong phòng. Giọng hắn trầm ổn, nhưng mỗi từ thốt ra đều mang trọng lượng.

"Chúng tôi có một đề xuất khác, có thể giúp đảm bảo an toàn cho đất nước trước những mối đe dọa tương tự trong tương lai."

Hình ảnh trên màn chiếu lập tức thay đổi, hiện ra mô hình 3D của một mạng lưới căn cứ ngầm trải dài từ miền Trung đến miền Nam.

Các điểm sáng trên bản đồ đánh dấu các khu vực chiến lược, nơi Nova muốn xây dựng cơ sở nghiên cứu, sản xuất công nghệ AI, vũ khí, công nghệ sinh học và năng lượng.

"Chúng ta đều biết rằng dự án thành phố ngầm ARK đã được thông qua, nhưng việc mở rộng quy mô lại diễn ra chậm chạp do nhiều nguyên nhân khác nhau.”

“Tuy nhiên, với tình hình hiện tại, rõ ràng chúng ta cần đẩy nhanh tiến độ."

Trần An thêm vào, giọng điềm tĩnh nhưng có phần dứt khoát.

"Hệ thống cơ sở ngầm không chỉ giúp bảo vệ công nghệ quan trọng mà còn tạo ra một mạng lưới phòng thủ an toàn.”

“Nếu có thêm các căn cứ ngầm, khả năng phục kích và tấn công bất ngờ của kẻ thù sẽ bị hạn chế tối đa."

Một vị tướng trong Bộ Quốc phòng khẽ gật đầu. Rõ ràng, những lý lẽ mà Nova đưa ra đều hợp lý.

Không ai có thể phủ nhận rằng nếu Việt Nam có một hệ thống căn cứ ngầm trải rộng, việc bảo vệ tài sản chiến lược sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhưng những lãnh đạo dày dặn kinh nghiệm không dễ bị thuyết phục chỉ bằng lý do hợp lý trên bề mặt. Một vị quan chức cấp cao từ Văn phòng Chính phủ trầm giọng nói.

"Tôi không phủ nhận tầm quan trọng của dự án này, nhưng có một điều làm tôi băn khoăn…"

Ông dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lâm Chấn Vương.

"Nova có vẻ quá gấp gáp.”

“Các anh đã chuẩn bị kế hoạch mở rộng này từ khi nào? Vì sao ngay khi vừa xảy ra vụ tấn công, các anh đã có ngay bản kế hoạch hoàn chỉnh như thể chỉ chờ một cái cớ để triển khai?"

Không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống. Một số quan chức khác bắt đầu trao đổi ánh mắt đầy nghi ngờ.

Một vị tướng khác của Bộ Quốc phòng khoanh tay, giọng lạnh lùng.

"Tôi cũng cảm thấy điều này không bình thường. Một tập đoàn dù có năng lực đến đâu cũng không thể nhanh chóng đưa ra một kế hoạch tầm cỡ như vậy nếu không có sự chuẩn bị từ trước."

Một người thuộc Bộ Công an nhấn mạnh.

"Chúng ta không thể bỏ qua khả năng vụ phục kích vừa rồi là do chính Nova dàn dựng để đẩy nhanh kế hoạch của họ."

Lời này khiến không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Rất nhiều người bắt đầu gật đầu, sự hoài nghi lan rộng khắp phòng. Dù cho mục đích của Nova có lợi cho đất nước, nhưng tại sao lại vội vã như vậy?

Ngay khi không khí trong phòng họp chuẩn bị bùng nổ thành một cuộc tranh luận căng thẳng, một giọng nói trầm thấp vang lên, cắt ngang tất cả.

"Tôi đồng ý với đề xuất của Nova."

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía người vừa lên tiếng.

Trên màn chiếu Hologram, hình ảnh của Thượng tướng Lý Phong, một trong những người có tiếng nói quan trọng nhất trong quân đội, hiện lên rõ ràng. Gương mặt ông không biểu lộ cảm xúc, nhưng giọng nói mang theo sự uy quyền tuyệt đối.

"Tôi hiểu tại sao mọi người nghi ngờ. Nhưng hãy suy nghĩ theo một hướng khác."

Ông dừng lại một chút, rồi tiếp tục.

"Hệ thống căn cứ ngầm là thứ chúng ta đã muốn phát triển từ lâu nhưng chưa có điều kiện đẩy nhanh tiến độ. Giờ đây, chúng ta có lý do chính đáng để làm điều đó.”

“Nếu các vị thực sự lo ngại Nova có động cơ riêng, tại sao không kiểm soát nó ngay từ đầu?"

Ông nghiêng người về phía trước, giọng chậm rãi nhưng đầy sức nặng.

"Chúng ta có thể đặt điều kiện. Chính phủ sẽ giám sát toàn bộ quá trình xây dựng và vận hành. Bộ Quốc phòng sẽ có quyền tiếp cận và kiểm tr.a bất cứ lúc nào."

Một số lãnh đạo chính phủ bắt đầu trầm ngâm. Quả thật, nếu có thể kiểm soát chặt chẽ, đây sẽ là một bước đi có lợi cho cả hai bên.

Một vị quan chức khác gật đầu.

"Nova có sẵn công nghệ giám sát, AI kiểm soát, và khả năng quản lý cơ sở hạ tầng.”

“Nếu phối hợp với Bộ Quốc phòng và Bộ Công an, chúng ta có thể đảm bảo rằng mạng lưới căn cứ này vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chính phủ."

Một người khác tiếp lời.

"Thực tế là nếu không làm bây giờ, thì sớm muộn chúng ta cũng phải làm. Nếu Nova có thể đẩy nhanh tiến độ, tại sao không tận dụng?"

Những lời của Thượng tướng Lý Phong cùng các lãnh đạo khác dần khiến làn sóng hoài nghi bị đẩy lùi.

Dù có lo ngại về động cơ thực sự của Nova, nhưng rõ ràng những lợi ích mà dự án này mang lại là không thể phủ nhận.

Sau một hồi thảo luận, cuối cùng, một đại diện từ Văn phòng Chính phủ đứng lên tuyên bố.

"Chúng tôi đồng ý thông qua đề xuất này, nhưng với một số điều kiện nghiêm ngặt về giám sát và quyền kiểm soát của chính phủ."

Lâm Chấn Vương khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn bình thản.

Kiểm soát? Giám sát?

Phải còn tồn tại thì mới làm được những điều nói trên chứ. Đây cũng chính là lý do tại sao Trần An cùng Lâm Chấn Vương lại hào phóng với các điều kiện từ chính phủ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện