Sau khi Phan tỉnh dậy, hắn đã được các nhân viên hỗ trợ dẫn đi nghỉ ngơi.
Chỉ còn lại Trần An, Victoria và một vài sĩ quan của quân đội.
Bầu không khí trong căn phòng lúc này nặng nề đến mức gần như ngột ngạt.
Dù thời gian đã về khuya, nhưng không ai trong số những người có mặt dám thể hiện chút dấu hiệu mệt mỏi hay thiếu tập trung.
Họ biết rõ đây không chỉ là một cuộc họp bình thường, mà là một cuộc thảo luận có thể quyết định đến cục diện an ninh quốc gia.
Ở trung tâm phòng họp, Trần An và Victoria ngồi ngay ngắn, sắc mặt nghiêm túc.
Đứng cạnh họ là Lâm Chấn Vương cố vấn trưởng đại diện của Nova.
Hắn ta đã ngay lập tức lên đường đến khu nghiên cứu ngay khi được gọi.
Trước mặt họ, các thiết bị trình chiếu Hologram đang dần khởi động.
Những hình ảnh ba chiều xuất hiện, hiển thị gương mặt của các đại diện cấp cao thuộc Bộ Quốc phòng, Bộ Công an, Ban An ninh nội địa, cùng một vài cố vấn đến từ Văn phòng Chính phủ.
Nhưng đó chỉ là bề nổi.
Đằng sau những người này, màn hình chiếu rộng cho thấy một phòng họp lớn hơn, nơi tập trung rất nhiều cá nhân kiệt xuất của đất nước, những bộ óc chiến lược và những người đang nắm trong tay quyền lực thật sự.
Họ không trực tiếp xuất hiện, nhưng họ đang quan sát từng lời nói, từng biểu hiện của những người trong phòng họp Nova.
Không ai nói gì trong vài giây đầu tiên. Sự im lặng kéo dài, như một cách để tất cả cùng nhận thức rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Cuối cùng, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía quân đội.
"Vụ tấn công lần này là một sự kiện chưa từng có."
Hình ảnh Hologram của một vị tướng xuất hiện rõ hơn trên màn chiếu.
Đó là Trung tướng Đặng Minh Vũ, một trong những người đứng đầu Bộ Quốc phòng. Ánh mắt ông sắc lạnh khi nhìn về phía Trần An và Victoria.
"Tập đoàn Nova là một tập đoàn trung lập, hoạt động dưới sự bảo vệ của Việt Nam.”
“Để một cuộc phục kích xảy ra, khiến 17 binh sĩ tử trận ngay trên lãnh thổ của chúng ta, không khác gì một cú tát vào hệ thống an ninh quốc gia."
Một vị đại diện của Bộ Công an tiếp lời, giọng ông khô khốc nhưng đầy uy quyền.
"Không chỉ là vấn đề tổn thất nhân mạng.”
“Việc một thế lực nào đó dám tấn công Nova ngay cả khi có quân đội hỗ trợ, chứng tỏ bọn chúng không hề e dè trước khả năng phản ứng của chúng ta.”
Căn phòng một lần nữa chìm vào sự tĩnh lặng, nhưng đó không còn là sự im lặng của bàng hoàng hay sợ hãi. Thay vào đó, đó là sự im lặng của những bộ óc chiến lược đang nhanh chóng xử lý từng mảnh thông tin, cân nhắc thiệt hơn giữa vô số khả năng.
Trên màn chiếu Hologram, khuôn mặt của những lãnh đạo cấp cao phía chính phủ Việt Nam dần hiện rõ. Một số người cau mày, một số khác lặng lẽ trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp của mình.
Tại trung tâm cuộc họp, Chấn Vương với phong thái tự tin đang lặng lẽ quan sát phản ứng của từng người.
Lâm Chấn Vương,cố vấn cấp cao của tập đoàn Nova, nhưng cũng là một trong những nhân vật khó lường nhất của tập đoàn này.
Hắn không giống những doanh nhân kiểu mẫu, càng không giống một chính trị gia truyền thống.
Ở hắn có gì đó sắc bén hơn, một kiểu nguy hiểm ngầm nhưng lại khiến người ta khó có thể xem thường.
Khi hắn lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo một sự quả quyết không thể phớt lờ.
"Chúng tôi muốn công khai vụ tấn công này lên truyền thông quốc tế."
Lời nói của hắn như một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, lập tức gây ra những gợn sóng xôn xao.
Một số lãnh đạo phía chính phủ ngay lập tức trao đổi với nhau. Một vị tướng thuộc Bộ Quốc phòng cau mày.
" Công khai vụ này?”
“Không phải là không được, nhưng liệu cậu có biết hậu quả của việc đó không?"
Một đại diện của Bộ Công an cũng lên tiếng, giọng ông ta đầy sự phản đối.
"Làm vậy khác nào vạch áo cho người xem lưng? Để cả thế giới thấy rằng ngay trên lãnh thổ của chúng ta, một đoàn xe quân sự trang bị đầy đủ nhưng vẫn bị tấn công?”
“Các cậu có nghĩ đến nếu công khai thì lòng dân bàng hoàng như thế nào không?"
Một số người khác gật đầu đồng tình, nhưng cũng có những ánh mắt cân nhắc, không phản đối ngay lập tức.
Lâm Chấn Vương vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Hắn không vội vàng tranh luận, mà chỉ chờ đợi cơn phản ứng ban đầu lắng xuống, rồi mới tiếp tục.
"Tôi hiểu quan ngại của các vị." Hắn nhẹ nhàng nói, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt đối diện.
"Nhưng tôi cũng mong các vị hiểu một điều, nếu cứ giữ im lặng và tự mình đối phó với thế lực này, thì chúng ta đang tự đặt mình vào thế bất lợi."
Một vài lãnh đạo hơi nhíu mày, nhưng không ai cắt ngang. Lâm Chấn Vương gật nhẹ đầu, rồi chậm rãi đứng lên, đặt tay lên bàn. Giọng hắn chậm rãi nhưng đầy sức nặng.
"Hiện tại, chúng ta không biết kẻ thù là ai."
"Chúng ta không biết chúng có bao nhiêu nhân lực, không biết chúng sở hữu loại công nghệ nào.”
“Nhưng có một điều chúng ta biết chắc...Kẻ thù của chúng ta đủ mạnh để xé nát một đoàn xe được trang bị công nghệ tiên tiến bậc nhất của Nova và quân đội."
Hắn để cho câu nói của mình lơ lửng một chút, như thể đang chờ cho những người còn lại tự suy nghĩ về nó.
"Nhưng quan trọng hơn, chúng có thể vì mục tiêu mà làm mọi thứ. Bằng chứng là khi kế hoạch thất bại, những kẻ sống sót đều bị giết hết nhằm giữ bí mật thông tin."
Căn phòng lại rơi vào một nhịp im lặng ngắn ngủi.
"Vậy chúng ta phải làm gì?"
Hắn nghiêng người về phía trước, ánh mắt sắc bén.
"Nếu chúng ta tiếp tục giữ im lặng, bọn chúng sẽ có thời gian để chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.”
“Lúc nào? Ở đâu? Bằng cách nào?”
“Chúng ta không thể biết. Điều đó buộc chúng ta phải liên tục phân bổ nhân lực, tài nguyên để đề phòng, nhưng lại không thể nào chủ động tấn công.”
“Đây là thế phòng thủ ngu xuẩn nhất."
Một vài lãnh đạo phía chính phủ bắt đầu gật gù, nhưng vẫn có những ánh mắt nghi ngại.
Nhận ra thời cơ đã đến, hắn bắt đầu thuận thế đẩy thuyền.
"Như các vị đã biết, Nova không chỉ là một tập đoàn nghiên cứu."
“Chúng tôi cũng là một phần của nền kinh tế toàn cầu.”
“Chúng ta không thể tự cô lập mình trong cuộc chiến này, vì nếu Nova sụp đổ, không chỉ Việt Nam chịu ảnh hưởng, mà nhiều quốc gia và tập đoàn khác cũng sẽ bị liên lụy."
Lâm Chấn Vương tiếp tục.
"Đó là lý do chúng tôi muốn công khai vụ việc này.”
“Chúng ta cần sự chú ý của truyền thông, của các tổ chức quốc tế, của các tập đoàn công nghệ khác. Chúng ta cần kéo càng nhiều bên vào cuộc chiến này càng tốt."
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén.
"Đoàn kết là sức mạnh."
“Chỉ khi đoàn kết lại, chúng ta mới có sức mạnh ngăn chặn kẻ thù trong bóng tối.”
Câu nói của hắn vang lên, đơn giản nhưng không thể bác bỏ.
Lúc này, những đại diện phía chính phủ đã không còn phản ứng gay gắt như lúc đầu nữa.
Một số người bắt đầu thảo luận với nhau bằng giọng thấp, rõ ràng đang cân nhắc nghiêm túc đề nghị này.
"Nova sẽ cam kết không đổ lỗi cho chính phủ Việt Nam." Lâm Chấn Vương nhấn mạnh.
"Chúng tôi sẽ đảm bảo rằng vụ việc được công bố với tư cách một cuộc tấn công của một "thế lực ngoài luồng" nhắm vào một tập đoàn trung lập."
Hắn mỉm cười nhạt.
"Và tất nhiên, nếu Nova gặp nguy hiểm, điều đó cũng có nghĩa là những quốc gia phụ thuộc vào công nghệ của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."
Hắn không cần phải nói rõ ràng hơn nữa. Những quốc gia đó chắc chắn sẽ không thể ngồi yên.
Một vị tướng của Bộ Quốc phòng thở dài, khoanh tay suy nghĩ một lúc lâu. Cuối cùng, ông ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Chấn Vương.
"Đúng là trường giang sóng sau vồ sóng trước. Người trẻ bây giờ thật tài giỏi."
Ông nói cảm thán rồi chậm rãi nói tiếp.
"Hẳn là Nova đang dùng cuộc tấn công này làm bàn đạp để tạo ra một liên minh quốc tế phải không?"
Lâm Chấn Vương chỉ mỉm cười. "Tôi chỉ đang tìm cách để cả hai bên cùng có lợi."
Lâm Chấn Thiên nhìn về phía các đại diện chính phủ. "Vậy? Các vị quyết định thế nào?"
Phía bên văn phòng chính phủ...
Không khí trong phòng họp không còn căng thẳng như trước, nhưng vẫn tràn ngập sự cẩn trọng.
Những tiếng thảo luận bắt đầu vang lên khắp phòng, tuy không còn gay gắt nhưng vẫn thể hiện sự thận trọng tuyệt đối của chính phủ.
Một số quan chức thuộc Ban An ninh nội địa vẫn còn do dự, nhưng những đại diện cấp cao từ Văn phòng Chính phủ và Bộ Quốc phòng dường như đã dần nghiêng về phía đề xuất của tập đoàn Nova.
Sau gần mười lăm phút thảo luận, một quan chức cấp cao của Bộ Công an đứng lên, giọng nói trầm ổn nhưng rõ ràng:
"Sau khi cân nhắc mọi yếu tố, chúng tôi đồng ý với đề xuất của tập đoàn Nova."
Lâm Chấn Vương cùng Trần An trao đổi ánh mắt với nhau, không ai nói gì, nhưng trong thâm tâm cả hai đều hiểu.
Bước đầu đã được thông qua.
"Tuy nhiên..." Vị quan chức tiếp tục.
"Tất cả thông tin được công bố ra bên ngoài phải được bàn bạc và thông qua bởi chính phủ trước.”
“Chúng tôi không thể để xảy ra tình huống mất kiểm soát về mặt truyền thông."
Trần An mỉm cười, chậm rãi gật đầu.
"Đó là điều tất nhiên. Chúng tôi không có ý định hành động đơn phương."
Lâm Chấn Vương khoanh tay trước ngực, ánh mắt vẫn bình thản nhưng trong lòng hắn đã bắt đầu tính toán những bước tiếp theo.
Phía chính phủ có thể kiểm soát truyền thông, nhưng điều đó không có nghĩa là Nova không thể định hướng dư luận theo cách họ muốn.
Chỉ cần nhấn mạnh đúng điểm, kích thích đúng tâm lý, Nova có thể đạt được thứ họ cần “một phản ứng mạnh mẽ từ quốc tế” buộc các bên liên quan phải vào cuộc.