Tiếng động cơ gầm rú đều đều, rung lắc nhè nhẹ của chiếc xe quân sự dường như đang ru binh nhì Phan vào giấc ngủ.
Đoàn xe hộ tống vẫn lăn bánh trên con đường đất đỏ, chỉ có ánh đèn mờ nhạt hắt lên những khuôn mặt lấm lem bụi của các binh sĩ.
Nhưng trong giấc ngủ ngắn ngủi đó, Phan lại đang lạc vào một nơi khác…một nơi đầy ch.ết chóc.
Tiếng súng nổ chát chúa vang lên, tiếng đạn rít qua mang tai, tiếng la hét của đồng đội vang vọng giữa chiến trường.
Khói lửa mịt mù, những bóng người lao về phía hắn, súng trong tay rung giật liên hồi khi hắn bóp cò.
Kẻ địch như tràn ra từ bóng tối, những cái bóng lướt qua tầm mắt, những người chiến hữu gục xuống từng người một.
Máu nhuộm đỏ đất cát.
Trước mặt hắn, người đồng đội thân thiết nhất ”Hải” mắt trợn trừng, rồi ngã xuống với một lỗ đạn ngay giữa trán.
Phan muốn hét lên, muốn chạy đến đỡ Hải dậy, nhưng một sức mạnh vô hình kéo giật hắn về phía sau. Mọi thứ tối sầm.
RẦM!
Chiếc xe xóc mạnh khiến Phan choàng tỉnh. Hơi thở gấp gáp, mồ hôi túa ra như tắm, lòng bàn tay ướt đẫm.
Mắt hắn đảo nhanh xung quanh, từng khuôn mặt quen thuộc hiện ra bên trong xe.
Vẫn là đồng đội hắn, không phải chiến trường. Nhưng cơn ác mộng quá thật khiến cơ thể hắn vẫn còn căng cứng, tim đập loạn xạ như vừa chạy thoát khỏi địa ngục.
"Phan! Mày sao vậy?" Một bàn tay vỗ mạnh vào vai hắn.
Nhưng phản xạ theo bản năng, Phan lập tức giật lùi lại, tay vươn tới khẩu súng bên hông ý định giơ lên theo phản xạ.
Mấy người xung quanh giật mình, có người suýt nữa cũng giương súng theo.
Nhưng may thay, Trung sĩ Nam kịp thời chộp lấy cánh tay của Phan, ghìm chặt hắn xuống.
"Phan! Bình tĩnh! Không có chuyện gì hết!" Nam gằn giọng.
Nhưng ánh mắt Phan vẫn hoảng loạn, ngực phập phồng dữ dội. Bóng tối trong xe, ánh sáng mờ nhạt ngoài đường, không khí căng thẳng quen thuộc... Tất cả quá giống với giấc mơ.
Hắn liếc nhanh xuống đồng hồ. Giờ phút này, chính xác trùng khớp với thời điểm trong giấc mơ.
Địa điểm này, cũng chính là nơi hắn cùng đồng đội đã bị phục kích.
Không thể nào!
Phan há miệng thở dốc, hơi thở đứt quãng như kẻ sắp ch.ết đuối. Hắn ngẩng phắt lên, tay siết chặt lấy Nam, đôi mắt hoang dại.
"DỪNG XE! NGAY LẬP TỨC!"
Mọi người xung quanh tái mặt. "Mày nói cái gì vậy?!"
"Phía trước có phục kích! Mau dừng xe! GỌI CỨU VIỆN!" Phan gào lên, gần như phát điên.
Một binh sĩ định giữ hắn lại, nhưng hắn vùng vẫy, gần như sắp lao khỏi xe. Giọng hắn khản đặc, hoảng loạn.
"ĐỪNG ĐỂ MỌI NGƯỜI CHẾT! NGHE TÔI! PHÍA TRƯỚC CÓ BẪY! MAU LÊN!"
Lúc này, không ai còn xem hắn là kẻ mất trí nữa. Nam siết chặt bộ đàm, ra lệnh.
"Dừng xe ngay! Kiểm tr.a khu vực phía trước!"
Cả đoàn xe phanh gấp. Không gian trở nên im lặng đến nghẹt thở. Và rồi, trong màn đêm…
TÁCH!
Một ánh sáng lóe lên.
ẦM!!!
Mặt đất rung chuyển dữ dội. Một quả mìn phát nổ ngay phía trước đoàn xe. Nếu họ không dừng lại... kết cục đã có thể kinh hoàng hơn nhiều.
Phan ngồi bệt xuống, thở hổn hển, ánh mắt vẫn run rẩy. Trong đầu hắn, hình ảnh từ giấc mơ vẫn ám ảnh như một lời cảnh báo.
Là điềm báo? Hay chỉ đơn giản là một trí nhớ đã ăn sâu vào tiềm thức?
Dù thế nào đi nữa, hắn…hắn vừa cứu sống tất cả mọi người.
Quay trở về thực tại…
Bên trong căn phòng kín, ánh sáng từ những màn hình giám sát hắt lên khuôn mặt của những người có mặt.
Một bầu không khí căng thẳng bao trùm.
Ở trung tâm, một thiết bị buồng thực tế ảo tăng cường đang hoạt động. Bên trong, binh nhì Phan vẫn đang chìm trong giấc ngủ nhân tạo, trên đầu hắn là một chiếc mũ liên kết thần kinh, kết nối trực tiếp vào ý thức.
Phía sau của kính, những sĩ quan quân đội thì thầm to nhỏ với nhau, ánh mắt xen lẫn giữa nghi ngờ và tò mò khi nhìn vào hình ảnh tái hiện trên màn hình.
Trong không gian ảo, Phan đang phản ứng một cách vô cùng chân thực…sợ hãi, cảnh giác, rồi dần hoảng loạn khi giấc mơ tái hiện lại cuộc phục kích.
Nếu đây là một màn kịch, thì chắc chắn hắn là một diễn viên đại tài.
Dưới sự kết nối của công nghệ thần kinh Nova, mọi cảm xúc, hành động, và phản ứng của Phan đều phản ánh chân thực tiềm thức sâu thẳm trong hắn.
Trần An khoanh tay đứng bên cạnh, ánh mắt bình tĩnh dõi theo màn hình hiển thị. Bên cạnh hắn, Victoria khẽ nhếch môi, nụ cười mang theo chút ý vị trêu chọc.
"Tiểu thư Victoria đây thật đúng là khiến tôi bất ngờ." Trần An đây là thật sự khen Victoria.
Nhưng cô nàng chỉ nghiêng đầu, nhún vai có phần tiếc hận.
"Tôi đã nói rồi, công nghệ của Nova có rất nhiều tác dụng. Vậy mà các anh chỉ dùng để huấn luyện với tạo ra mấy trò chơi gì đó!"
“Rõ là lãng phí tiềm năng của bọn nó.”
Trần An hơi sững lại, khóe môi giật giật như muốn phản bác nhưng cuối cùng chỉ biết cười lắc đầu.
Thực tế, ngay từ đầu hắn thật sự chỉ nghĩ đến mấy công dụng đó. Việc nó có thể phát huy trong lĩnh vực này… hắn chưa từng ngờ tới.
Lý do khiến Phan bị đặt vào thiết bị này rất đơn giản…hắn là một trong những người lính đã bất ngờ quay súng tấn công đồng đội trong cuộc chiến vừa qua.
Những binh sĩ khác cũng vậy. Họ không có dấu hiệu phản bội trước đó, không có liên hệ nào với kẻ địch, không có động cơ rõ ràng.
Nhưng đột nhiên, giữa trận chiến, họ như phát điên, quay súng về phía những người từng kề vai sát cánh.
Hậu quả là không ít binh sĩ đã bị thương và ch.ết dưới tay chính đồng đội mình.
Bên phía quân đội tất nhiên không thể chấp nhận chuyện này mà không có lời giải thích.
Tập đoàn Nova cũng không muốn bị cuốn vào mớ hỗn độn đó, nhưng Trần An biết rằng nếu để quân đội tùy tiện xử lý, những binh sĩ này có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội thanh minh.
"Tôi tin vào đội của mình." Đội trưởng Văn Huy đã nói vậy. "Họ không phải kẻ phản bội."
Nhưng lời nói của một trung úy thì không đủ sức nặng để thay đổi quyết định của cấp trên.
Phía quân đội yêu cầu giao nộp những người lính này để họ tự điều tra, và ai cũng biết điều đó có nghĩa là gì.
Trần An không thể để điều đó xảy ra.
Một thứ gì đó khác đã thao túng những người lính này, buộc họ phải tấn công đồng đội mà chính họ cũng không hiểu lý do tại sao.
Hắn khá chắc rằng đó là một dị năng có thể thao túng tinh thần. Nhưng vấn đề là làm sao để chứng minh?
Trần An không muốn tiết lộ việc thế giới thật sự có thức tỉnh giả quá sớm, tuy có hơi ích kỷ. Nhưng đây vẫn là vì mọi người.
Ai mà biết khi tin tức này lộ ra, thì sẽ có bao nhiêu hỗn loạn.
Đó là lúc Victoria lên tiếng.
"Sao chúng ta không thử dùng công nghệ thực tế tăng cường?"
Một đề xuất đơn giản nhưng đầy sức thuyết phục.
Nếu những binh sĩ này thực sự là nội gián, khi tái hiện lại tình huống, họ sẽ hành động tương tự một lần nữa.
Nhưng nếu họ chỉ là nạn nhân, phản ứng của họ sẽ cho thấy rõ điều bất thường.
Và bây giờ, họ đã có câu trả lời.
Nhìn vào không gian ảo, Phan hoàn toàn chìm trong sự hoảng loạn.
Nỗi sợ hãi trần trụi bùng lên từ sâu trong tiềm thức, phản xạ của hắn không phải là sự giả vờ, mà là bản năng khi bị đặt vào tình huống quen thuộc…một tình huống kinh hoàng đã từng xảy ra trước đây.
Không ai trong căn phòng có thể nói rằng hắn đang diễn kịch.
Biểu hiện của Phan không phải của một kẻ phản bội đang cố gắng đóng vai nạn nhân, mà là của một người lính từng trải qua cơn ác mộng khủng khiếp, giờ đây lại bị buộc phải đối mặt với nó lần nữa.
Trần An lặng lẽ thu lại ánh nhìn, chuyển sang quan sát đám sĩ quan quân đội.
Bọn họ cũng đã nhận ra điều này.
Một số người cau mày, một số khác thì lặng lẽ gật đầu, vẻ mặt trầm trọng.
"Như các ngài đã thấy." Trần An lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng có sức nặng.
"Phan không phải nội gián. Hắn và những người khác đều đã bị thao túng."
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén quét qua những người có mặt trong phòng trước khi tiếp tục.
"Chúng tôi đang xem xét khả năng rằng đối phương sở hữu một loại công nghệ nào đó cho phép điều khiển tư duy hoặc một loại khí đặc biệt gây ra ảo giác mạnh, khiến một số binh lính có những hành động tưởng chừng như phản bội."
Những lời này lập tức khiến bầu không khí căng thẳng hơn.
Một vài sĩ quan quân đội tỏ rõ vẻ lo lắng.
Nếu đúng như vậy, điều đó đồng nghĩa với việc chiến trường của họ không còn chỉ đơn thuần là súng đạn, mà còn là một cuộc chiến về tâm trí.
Trần An nhìn thấy phản ứng của họ nhưng nhanh chóng trấn an.
"Tuy nhiên, các anh không cần phải quá lo lắng. Chúng tôi cũng đã có đối sách."
Hắn hơi nghiêng người, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
"Dựa trên dữ liệu chúng tôi thu thập được, công nghệ này không phải là toàn năng.”
“Dường như nó có điều kiện nhất định cần phải đáp ứng mới có thể phát huy tác dụng. Nếu được thêm thời gian, tập đoàn Nova chắc chắn sẽ tìm ra cơ chế chính xác và phương án đối phó phù hợp."
Những lời của hắn khiến các sĩ quan dần trấn tĩnh lại, nhưng áp lực vẫn chưa biến mất.
Một kẻ sở hữu loại công nghệ như thế này không thể là một đối thủ đơn giản.
Trần An nhướng mày, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.
"Điều chúng ta cần làm ngay bây giờ, là xử lý vấn đề nội gián, đồng thời chuẩn bị đối phó với kẻ thù.”
“Một kẻ có năng lực, sở hữu công nghệ tiên tiến, và đủ quả quyết để ra tay không hề do dự. Đây không phải là loại địch thủ có thể xem nhẹ."
...