Không khí trong hội trường đột nhiên trầm xuống, như có một luồng áp lực vô hình vừa len lỏi qua đám đông. Tiếng cười nói rôm rả ban nãy dần nhỏ lại, thay vào đó là những tiếng xì xào ngày một rõ hơn, tựa như những con sóng lăn tăn lan ra khắp đại sảnh.
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía cửa chính. Ban đầu là tò mò, rồi dần dần chuyển thành kinh ngạc xen lẫn cảnh giác.
Họ nhận ra rằng người vừa bước vào không phải nhân vật tầm thường, chỉ riêng phong thái của ông ta cũng đủ khiến những kẻ có kinh nghiệm trong giới thượng lưu phải dè chừng.
Một doanh nhân trung niên thong thả nhấp một ngụm rượu vang, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý. Giọng nói trầm thấp của ông ta vang lên giữa những lời bàn tán râm ran.
"Bữa tiệc bây giờ mới thực sự bắt đầu."
Những người sành sỏi trong ngành công nghệ và y dược đều hiểu rõ, kẻ vừa xuất hiện không chỉ là một doanh nhân đơn thuần, mà là người có thể làm rung chuyển cả một lĩnh vực.
Phùng Kiều Ân, người vẫn còn đang thoải mái thưởng thức bữa ăn, bất giác khựng lại. Đôi đũa trong tay ông dừng giữa không trung một thoáng trước khi chậm rãi đặt xuống bàn. Sắc mặt ông không thay đổi nhiều, nhưng ánh mắt đã trở nên sắc bén hơn.
"Ồ? Không ngờ họ cũng có mặt ở đây."
Bên cạnh, Trần An cũng đã ngừng ăn, ánh nhìn chăm chú hướng về nhóm người vừa bước vào.
Phùng Lộ Tư, tuy chưa hiểu rõ tình hình, nhưng vẫn cảm nhận được bầu không khí khác thường. Cô khẽ nghiêng đầu, thấp giọng hỏi cha mình.
"Cha biết bọn họ sao?"
Phùng Kiều Ân gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người đàn ông trung niên đứng ở cửa. Ông cầm khăn ăn, từ tốn lau khóe miệng, trong khi ánh mắt chậm rãi quét một vòng quanh đại sảnh. Cảm nhận được sự chú ý của Trần An, ông quyết định tận dụng cơ hội này để ghi điểm với cả hai người trẻ.
Người đàn ông trung niên vừa bước vào có mái tóc muối tiêu gọn gàng, đôi mắt sắc sảo quét một vòng quanh phòng như đang phân tích từng chi tiết. Ông ta khoác một bộ vest xám tối, dáng người không quá cao nhưng lại mang khí chất quyền uy, giống như một vị tướng chỉ huy bước vào chiến trường của riêng mình.
Phùng Kiều Ân khẽ nhướn mày, chậc một tiếng đầy hàm ý rồi hạ giọng giới thiệu.
"Đó là Kokoro Takahashi, chủ tịch của Kokoro AI Labs."
Ông hơi ngả người ra sau, giọng trầm xuống, như thể đang tiết lộ một bí mật ít ai biết đến.
"Người ta đồn rằng hắn là một thiên tài bị ám ảnh với trí tuệ nhân tạo. Chính hắn đã đưa ngành AI Nhật Bản lên một tầm cao mới, nhưng lại vô cùng bảo thủ với vị thế của mình.
"Mà gần đây, NeuroVista xuất hiện đã làm lung lay vị thế đó. Nếu hôm nay hắn chịu lộ diện, nghĩa là hắn thực sự coi cuộc triển lãm này là một mối đe dọa."
Lời nói của Phùng Kiều Ân chưa dứt, nhưng những kẻ trong ngành công nghệ AI xung quanh đã không giấu nổi sự kinh ngạc.
"Thật sự là Kokoro Takahashi sao? Ta nghe nói ông ta từng phát triển một AI chiến đấu cho quân đội Nhật Bản!"
"Có tin đồn rằng giá trị của Kokoro AI Labs đang bị ảnh hưởng bởi NeuroVista. Không biết chuyện này có thật không..."
Nhưng giữa những tiếng bàn tán, Kokoro Takahashi vẫn giữ nguyên phong thái lạnh lùng. Ông ta bước vào với những bước chân chậm rãi nhưng chắc chắn, ánh mắt chỉ lướt qua những người xung quanh như thể họ chẳng có gì đáng để lưu tâm.
Đứng bên cạnh ông, một chàng trai trẻ tuổi có lẽ là học trò hoặc trợ lý hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói điều gì đó. Takahashi khẽ nhướng mày, rồi thấp giọng đáp lại, giọng nói trầm ổn mà đầy ý vị.
"Chúng ta có đến quá sớm không?"
Người học trò lắc đầu, cung kính đáp.
"Không thưa thầy, chúng ta đến đúng giờ, chỉ là có vài vị khách đến hơi trễ."
Takahashi nghe vậy thì bật cười khẽ, ánh mắt thoáng tia trêu chọc.
"Có vẻ như họ không thích đúng giờ như chúng ta."
Nói rồi, ông bước tiếp về phía trước, để lại phía sau những ánh mắt vừa e dè vừa tò mò đang bám theo từng bước chân ông.
Ngay sau Kokoro, một người đàn ông cao lớn sải bước vào đại sảnh. Mái tóc hoa râm được chải gọn gàng, từng sợi tóc ánh lên dưới ánh đèn chùm lộng lẫy. Đôi mắt xám lạnh lẽo của hắn lướt qua căn phòng, giống như một con dã thú đang đánh giá lãnh địa của mình.
Khí thế của hắn hoàn toàn khác với Kokoro trầm ổn, sắc bén, và mang theo một loại uy quyền tàn nhẫn, tựa như kẻ nắm trong tay sinh mệnh của hàng triệu con người.
Phùng Kiều Ân hừ nhẹ, đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt thoáng qua một tia cảnh giá.
“Đúng như dự đoán, tên này cũng xuất hiện.”
"Alexander Grayson, CEO của Helios Biotech, một gã cáo già trong ngành dược phẩm."
Ông ngả người ra sau, giọng nói trầm thấp nhưng từng chữ đều mang theo sự nặng nề của lịch sử phía sau cái tên đó.
"Helios Biotech đã thống trị thị trường dược phẩm suốt hai thập kỷ trước. Nhưng giờ thì sao?"
"ProtoVita xuất hiện... và đe dọa toàn bộ hệ thống cũ mà hắn dày công gây dựng."
“Cá chắc tên này cũng đang đau đầu lắm đây.”
Những người trong ngành lập tức trao đổi ánh nhìn đầy ẩn ý. Không cần nói cũng biết ProtoVita là cái tên đang làm chấn động thị trường.
"ProtoVita quá mạnh mẽ. Nếu Helios không thể kiểm soát công thức này, họ sẽ mất đi hàng tỷ USD doanh thu."
"Grayson là kẻ không bao giờ chịu thiệt. Nếu hắn đã đến đây... thì chắc chắn không chỉ để quan sát."
Giữa những tiếng bàn tán, Alexander Grayson vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, nhưng từng bước chân của hắn dường như khiến không khí trong phòng thêm phần áp lực.
Nhưng hắn chưa kịp đi xa hơn thì một giọng nói phụ nữ trong trẻo nhưng không kém phần sắc bén vang lên sau lưng hắn.
"Alexander, lâu rồi không gặp. Không ngờ ông vẫn giữ thói quen thích phô trương như thế."
Hắn dừng bước.
Một người phụ nữ với mái tóc vàng óng lướt vào khung cảnh, dáng người thanh thoát như một con báo tuyết ưu nhã nhưng nguy hiểm. Đôi mắt xanh sắc sảo của bà ta ánh lên vẻ thích thú, nụ cười nhàn nhạt trên môi chẳng hề che giấu sự mỉa mai.
Không có vẻ gì là bị áp lực bởi những nhân vật xung quanh, bà thậm chí còn thoải mái như thể đang đến để "thưởng thức trò vui".
Phùng Kiều Ân nhếch môi, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, như đang thưởng thức cảnh tượng trước mặt.
"Evelyn Carter, chủ tịch Navita Pharma."
"Một người phụ nữ đã dùng thực lực để vươn lên vị trí này. Đừng để vẻ ngoài thanh lịch của bà ta đánh lừa, Navita Pharma từng không ngại "chơi bẩn" để loại trừ đối thủ."
“Tuy giờ đã nhu hòa hơn, nhưng vẫn nên cẩn thận.”
Alexander Grayson từ từ quay người lại, đối diện với Evelyn. Đôi mắt xám của hắn khẽ nheo lại, giống như một con sói vừa ngửi thấy mùi một kẻ thù quen thuộc.
"Evelyn a, lâu lắm không gặp." Hắn cất giọng trầm khàn, như một lời chào nhưng lại chứa đầy hàm ý.
"Tôi khá ngạc nhiên khi thấy bà vẫn chưa bị chính sách kiểm soát y dược ở Mỹ vùi dập."
Evelyn bật cười khẽ, nụ cười của một kẻ không bao giờ để bản thân bị lấn át.
"Tôi cũng rất ngạc nhiên khi thấy ông vẫn còn đủ kiên nhẫn để chèo chống Helios. Tôi tưởng ông sẽ bán tháo nó và nghỉ hưu trên một hòn đảo nào đó rồi chứ."
Giọng bà ta nhẹ nhàng, nhưng sự châm chọc ẩn sau câu nói lại sắc bén như dao.
Alexander không hề tức giận, hắn nhếch môi, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
"Tôi không có thói quen bỏ chạy khi gặp khó khăn, Evelyn. Không giống một số người, chuyên đi giành lấy thành tựu của người khác để duy trì vị thế của mình."
Câu nói của hắn như một cú đâm thẳng vào lịch sử không mấy sạch sẽ của Navita Pharma.
Evelyn nghiêng đầu, ánh mắt không một chút dao động.
"Ồ? Thật thú vị khi nghe điều đó từ một kẻ từng thao túng giá thuốc để vắt kiệt các bệnh nhân ung thư."
Lời nói vừa dứt, không khí trong đại sảnh như chững lại một giây. Một số người xung quanh khẽ hít vào, có kẻ len lén liếc nhìn phản ứng của Alexander.
Môi hắn khẽ giật nhẹ, nhưng gần như ngay lập tức, hắn lấy lại bình tĩnh.
"Thật kỳ lạ." hắn cười nhạt.
"Bà nói như thể mình chưa từng làm điều tương tự."
Evelyn chỉ nhún vai, không hề phủ nhận, thậm chí còn có chút thích thú.
"Ít nhất, tôi không giả vờ làm một người đạo đức."
Lần này, Alexander không đáp lại ngay. Hắn chỉ đứng đó, ánh mắt xám tựa như một cơn bão đang âm thầm kéo đến.
Ở một góc không xa, Trần An lẳng lặng quan sát toàn bộ cuộc đối đầu này, khóe môi hắn khẽ cong lên.
Là một người Việt Nam, cái tính hóng chuyện vẫn đâu đó trong máu hắn.
Hắn không cần chen vào, đơn giản vì mấy cuộc đối đầu này quá đặc sắc.
Bàn cờ đã dọn sẵn, quân cờ đã vào vị trí. Chỉ cần chờ pháo hiệu khai cuộc mà thôi.
Khi mọi người vẫn còn đang mải suy đoán về ý đồ của những nhân vật vừa xuất hiện, một bóng dáng cao ráo xuất hiện nơi cửa chính, thu hút sự chú ý của cả hội trường.
Mái tóc dài bạch kim của cô phản chiếu ánh sáng, mềm mại như ánh trăng, từng lọn tóc buông hờ bên gò má sắc sảo. Dáng người thanh thoát trong bộ váy dạ hội tối giản nhưng tinh tế, không cần bất kỳ món trang sức cầu kỳ nào cũng đủ khiến cô tỏa sáng giữa đám đông.
Mọi cuộc trò chuyện dường như chững lại trong chốc lát. Không khí xung quanh cô có một loại áp lực vô hình, một sự kiêu hãnh không cần ngôn từ, một sức hút khiến người khác không thể rời mắt.
Phùng Lộ Tư gần như thốt lên thành tiếng. Cô kéo nhẹ tay áo cha mình, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.
“Cha, cha, cô ấy là ai vậy?”
Phùng Kiều Ân chậm rãi quan sát bóng dáng cô gái ấy một lúc lâu trước khi lên tiếng.
Giọng ông bình thản nhưng mang theo sự tôn trọng hiếm có.
“À đấy là, Elara von Kronos, nếu cha nhớ không lầm.”
Ông hướng người về phía trước, tay xoa xoa cằm một chút rồi rồi tiếp tục nói.
“Khả năng là con bé đi thay cha mình đến tham dự tiệc.”
“Elara là con gái cưng của Friedrich von Kronos, nhưng đừng để danh tiếng cha con bé che mờ sự thật. Elara không phải chỉ là tiểu thư quyền quý, con bé là một thiên tài thực sự trong ngành công nghệ máy tính.”
Trần An nhướng mày, ánh mắt mang theo chút hứng thú.
“Thiên tài?”
Phùng Kiều Ân khẽ cười, giọng nói đều đều nhưng từng chữ đều mang theo trọng lượng.
“Ừ, con bé từng khiến cả MIT bẽ mặt khi bỏ học giữa chừng vì... giáo trình quá chậm. Người ta nói rằng, với trí tuệ của Elara, con bé không cần một ngôi trường nào cả, bởi vì chẳng có giáo trình nào theo kịp trí tuệ của nó.”
Trần An khẽ bất ngờ. Hắn không thể không thừa nhận rằng câu chuyện này khiến hắn ngạc nhiên. Một người đủ thông minh để bỏ MIT? Điều đó không xảy ra thường xuyên.
‘Với cả, làm cách nào mà Lâm Chấn Vương lại có thể thuyết phục bọn họ về dưới trướng của tập đoàn?’
Phải biết trước đó hắn cũng thử rồi nhưng không được, nên hỏi nhờ Lâm Chấn Vương thử.
Lúc ấy Lâm Chấn Vương có phần lưỡng lự, nhưng kết quả vẫn là rất tốt.
Trần An cũng hướng nhìn sang Phùng Kiều Ân, ánh mắt mang theo chút bất ngờ trước việc ông ta cái gì cũng biết.
“Sao ông biết rõ tiểu sử của cô ta vậy?”
Phùng Kiều Ân bật cười khẽ, rồi một cách thong thả, ông lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp màu đen, đưa cho Trần An.
“Chàng trai, cậu nên biết rằng trong hai lĩnh vực tôi hoạt động, bất động sản và đầu tư cổ phiếu thì thông tin là vàng, là bạc. Ai kiểm soát thông tin, người đó kiểm soát lợi nhuận.”
Ông gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú khi thấy Trần An cầm lấy danh thiếp và lật xem.
“Tôi có thói quen thu thập và sưu tầm thông tin, cả trong và ngoài nước. Vì thế, đừng ngạc nhiên khi tôi biết nhiều hơn những gì cậu nghĩ.”
Trần An nhìn tấm danh thiếp trong tay, khóe môi khẽ cong lên.
Hắn không cần hỏi thêm chỉ cần nhìn vào sự tự tin của Phùng Kiều Ân cũng đủ hiểu rằng ông ta không nói suông.
Dù sao thì, trong thế giới của những kẻ giàu có và quyền lực, biết nhiều chưa bao giờ là điều xấu.