Không khí trong hội trường dần trở nên căng thẳng theo một cách khó diễn tả. Những màn chào hỏi ngày một sôi động, nhưng giữa sự ồn ào ấy, một trận chiến ngầm đang diễn ra.

Ở khu vực trung tâm, nơi mà những nhân vật quyền lực nhất đang tụ họp, Evelyn Carter và Alexander Grayson tiếp tục màn đấu khẩu không khoan nhượng. Cả hai đều giữ thái độ lịch thiệp, nhưng ẩn sâu trong từng câu chữ lại là những lưỡi dao sắc bén sẵn sàng cứa vào đối phương.

Evelyn cầm ly champagne lên, xoay nhẹ trong tay rồi cười nhạt.

"Tôi nghe nói doanh thu của Helios Biotech gần đây có chút… suy giảm? Alexander, ông không có ý định chia sẻ tin tức này với bạn bè sao?"

Alexander khẽ nhếch môi, ánh mắt xám lạnh lùng như lưỡi dao bạc quét qua Evelyn.

"Bà quan tâm đến Helios vậy sao, Evelyn? Nếu tôi không biết cô rõ hơn, tôi có thể lầm tưởng rằng Navita Pharma của cô cũng đang bắt đầu sợ hãi trước một đối thủ mạnh mẽ đấy."

Evelyn bật cười, nụ cười của một người đàn bà từng trải, không dễ bị lung lay.

"Sợ hãi? Tôi chỉ đơn giản là quan tâm đến sự sụp đổ của một đế chế đã quá lỗi thời mà thôi."

Cuộc khẩu chiến đang đến hồi cao trào thì một giọng nói trầm ổn chen vào giữa hai người.

"Nếu hai người cứ tiếp tục thế này, tôi e rằng buổi tiệc sẽ sớm biến thành một hội nghị tranh luận mất."

Người vừa lên tiếng là Vladimir Mikhailov, chủ tịch của Zdrav Pharma, một trong những tập đoàn công y dược và sinh học hàng đầu nước Nga. Ông bước vào cùng với cháu trai Andrei và một vị khách khác, dáng vẻ ung dung đầy thưởng thức cuộc chiến của mấy kẻ này.

Hơn ai hết, ông ta hiểu rõ bản thân đang nắm lợi thế tuyệt đối, bởi công thức ProtoVita-T đã nằm trong tay ông sau thương vụ với Trần An.

Alexander nhìn Vladimir, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.

"Vladimir, lâu rồi không gặp. Tôi cứ tưởng ông sẽ bận rộn với những dự án tại Moscow, nhưng hóa ra cũng có thời gian đến dự buổi tiệc này sao?"

Vladimir nhấc ly rượu vang do phục vụ mang ra, thưởng thức một ngụm nhỏ trước khi trả lời.

"Dĩ nhiên rồi. Làm sao tôi có thể bỏ lỡ một bữa tiệc mà những "người bạn cũ" của tôi đều góp mặt chứ?"

Ánh mắt ông liếc qua Evelyn một cách đầy ẩn ý. Evelyn cũng chẳng phải dạng vừa, chỉ nhếch môi cười nhẹ.

"Vậy thì tuyệt. Càng đông càng vui."

Khi màn đấu khẩu vẫn tiếp tục, không khí trong hội trường dần thay đổi theo một chiều hướng khác.

Những nhân vật quan trọng liên tục xuất hiện, kéo theo sự chú ý của tất cả quan khách. Các đại sứ từ nhiều quốc gia lần lượt xuất hiện Lào, Mỹ, Cuba, Nhật Bản... Và không lâu sau, một nhóm quan chức chính phủ cũng xuất hiện.

Họ khoác trên mình những bộ quân phục màu xanh lá đậm, từng bước đi mang theo sự uy nghiêm và quyền lực. Khí chất của họ hoàn toàn khác biệt so với những doanh nhân giàu có nơi này lạnh lùng, cứng rắn, và đầy thực quyền.

Bên trong đám đông, một vị khách đã có mặt từ đầu tinh ý nhận ra một điều bất thường.

"Lạ thật... Các nhân vật lớn đều đã đến gần hết, nhưng tuyệt nhiên chưa ai mang huy hiệu đại diện cho tấm thiệp mời màu đen cả."

Người đồng hành của hắn ta khẽ ồ lên, giọng có phần háo hức.

"Giờ ngươi nói ta mới nhận ra? Ta cũng đang tự hỏi không biết cậu thanh niên kia đã gọi cho ai để có tấm thiệp ấy. Và điều kiện để sở hữu tấm thiệp màu đen đó là gì?"

“Đừng nói điều kiện là người quen của ban tổ chức nha.”

Một doanh nhân đứng gần đó nghe thấy liền lên tiếng.

"Theo những gì tôi nghe được từ tiếp tân, thiệp mời màu đen chỉ dành cho những cá nhân hoặc tổ chức có sức ảnh hưởng thực sự lớn. Có thể cậu Trần kia đại diện cho Tiến sĩ Viktor tham dự. Dù sao thì, Tiến sĩ Viktor cũng là người đã sáng chế ra ProtoVita, một phát minh có thể thay đổi cả ngành y dược."

Những người xung quanh nghe thấy giả thuyết này đều gật đầu đồng ý. Dù chưa có bằng chứng xác thực, nhưng nó là giả thuyết hợp lý nhất vào lúc này.

Bỗng nhiên, từ cánh cửa chính, âm thanh xôn xao lại bùng lên mạnh mẽ hơn. Không chỉ là tiếng xì xào bàn tán, mà lần này còn có cả sự kinh ngạc xen lẫn tò mò.

Bởi vì vị khách vừa xuất hiện lần này... quá mức đặc biệt.

Nếu như thiệp xanh lá, xanh đậm hay đỏ chỉ giới hạn hai vị trí cho một tấm thiệp, thì những ai sở hữu thiệp đen có thể mang theo bao nhiêu người tùy thích. Và giờ đây, hai vị khách mới xuất hiện không chỉ đến một mình, mà còn đi cùng cả một đoàn vệ sĩ và quản gia.

Giữa ánh mắt của hàng trăm người, hai bóng dáng đầy quyền lực bước vào hội trường.

Victoria Lancaster sải bước với phong thái của một nữ hoàng. Khuôn mặt sắc sảo, thanh tú với làn da trắng mịn không tỳ vết. Đôi mắt xanh lam sâu thẳm như đại dương, vừa quyến rũ vừa lạnh lùng, mang đến một cảm giác bí ẩn nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ.

Mái tóc bạch kim ngắn, xoăn nhẹ một cách tự nhiên, rũ xuống ôm lấy khuôn mặt, càng làm tôn lên vẻ quý phái và cá tính mạnh mẽ. Chiếc váy dạ tiệc màu đen cô đang mặc không hề đơn giản, từng đường nét hoa văn tinh xảo như được thêu tay, tạo nên sự kết hợp hoàn hảo giữa thanh lịch và quyền lực.

Đi bên cạnh cô là Charles Lancaster, người cha đầy uy nghiêm của Victoria. Ông khoác trên mình bộ vest được cắt may tỉ mỉ, từng bước đi đều thể hiện phong thái của một quý tộc thực thụ.

Ngay khi họ xuất hiện, cả hội trường như bị kéo vào một làn sóng căng thẳng vô hình.

Một số người muốn tiến lên chào hỏi, nhưng dù có muốn đến đâu, họ cũng hiểu rõ vị trí của mình trong xã hội.

Bởi vì đối với gia tộc Lancaster...

Không phải ai cũng có tư cách để tiếp cận.

Không gian hội trường vừa ồn ào náo nhiệt, giờ phút này lại như bị nén lại trong một khoảnh khắc. Sự xuất hiện của gia tộc Lancaster khiến bầu không khí dường như thay đổi hoàn toàn.

Ở khu vực trung tâm, Phùng Kiều Ân vốn luôn giữ phong thái điềm tĩnh, có phần đùa cợt thì lúc này cũng phải bất giác đứng bật dậy khi nhìn thấy hai bóng dáng đầy quyền uy bước vào. Ông nhướng mày, ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên.

Phùng Lộ Tư, đứng ngay cạnh cha, nhận ra biểu hiện hiếm hoi này thì liền kéo nhẹ tay áo ông, thắc mắc.

"Cha, cha ngạc nhiên gì thế? Bọn họ có gì đặc biệt sao?"

Phùng Kiều Ân thu lại sự bất ngờ trên gương mặt, trầm giọng giải thích.

"Đặc biệt ư? Lộ Tư, con có biết gia tộc Lancaster là ai không?"

Cô gái trẻ lắc đầu. Đối với cô, những nhân vật trong thế giới thương trường này dù quyền lực đến đâu cũng chỉ là những cái tên trên báo chí.

Phùng Kiều Ân khẽ thở dài, ánh mắt hướng về phía Victoria và Charles Lancaster, chậm rãi nói.

"Gia tộc Lancaster không chỉ là một dòng họ danh giá. Họ là một trong những gia tộc quyền lực bậc nhất Anh Quốc, với lịch sử trải dài hàng thế kỷ. Từ chính trị, tài chính, công nghệ cho đến công nghiệp, họ đều có tầm ảnh hưởng sâu rộng khắp châu Âu. Nếu nói không quá, thì đây chính là một trong những gia tộc kiểm soát thế giới từ phía sau hậu trường."

Lộ Tư mở to mắt kinh ngạc. Cô nhìn về phía người phụ nữ đang sải bước đầy tự tin trên thảm đỏ, không khỏi thì thầm.

"Vậy… cô ấy chính là người thừa kế?"

Phùng Kiều Ân gật đầu.

"Victoria Lancaster người thừa kế chính thức của gia tộc ở thế hệ này.”

“Đừng để vẻ ngoài xinh đẹp của cô nàng đánh lừa. Từ khi còn rất nhỏ, Victoria đã được huấn luyện để kế thừa sản nghiệp của gia tộc.”

“Cô nàng không chỉ có tài năng, mà còn là một bậc thầy trong việc điều khiển thế cục. Chỉ cần một sai lầm nhỏ khi đối đầu với cô ta, con có thể mất cả một đế chế."

Phùng Lộ Tư thoáng rùng mình. Dù bình thường cô không quan tâm lắm đến các cuộc tranh đấu thương trường, nhưng lần này, cô thực sự cảm nhận được sự đáng sợ của cái tên "Victoria Lancaster".

“Chỉ là... không biết tại sao một thời gian gần đây không ai thấy cô bé này xuất hiện trên truyền thông.”

Trong khi đó, Trần An cũng không giấu được sự bất ngờ của mình. Hắn chằm chằm nhìn Victoria, ánh mắt đầy kinh ngạc.

"Là cô ấy…"

Trong đầu hắn thoáng hiện lên hình ảnh buổi sáng hôm nay, một cô gái xinh đẹp với mái tóc bạch kim ngồi ăn cùng hắn trong một quán phở nhỏ.

Khi đó, hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng cô là một tiểu thư con nhà giàu nào đó, đang đi trải nghiệm văn hoá. Nhưng không ngờ rằng thân phận thật sự của cô nàng lại lớn đến mức này.

Như một sự sắp đặt của số phận, ánh mắt của Victoria bỗng bắt gặp Trần An giữa biển người đông đúc.

Khoảnh khắc đó, tất cả mọi âm thanh ồn ào trong hội trường dường như tan biến.

Chỉ còn lại hai người họ.

Victoria thoáng sững lại.

Đôi mắt xanh lam vốn luôn sắc bén, lạnh lùng của cô giờ đây lại ánh lên một tia bất ngờ. Trong thoáng chốc, vẻ uy nghiêm của một tiểu thư quý tộc dần phai nhạt, thay vào đó là một chút vui vẻ, một chút kinh ngạc...giống như một người vừa bất ngờ khi bằng hữu lâu ngày không gặp đột ngột xuất hiện.

Phùng Kiều Ân tinh ý nhận ra sự giao thoa ánh mắt giữa hai người, liền quay sang nhìn Trần An với vẻ thăm dò.

"Cậu quen cô ấy sao?"

Trần An không trả lời ngay. Hắn chỉ nhếch môi cười nhẹ, gật đầu, vừa như trả lời Phùng Kiều Ân, vừa như là gửi lời chào hỏi đến Victoria.

Phía bên kia, Victoria cũng khẽ cười.

Không cần lời nói, chỉ bằng một ánh nhìn, hai người họ đã hiểu rằng.

Duyên phận của họ, từ giây phút này, đã không thể nào dứt ra được nữa.

Khi số phận đã định, dù đi đâu hay làm gì, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại nhau.

...

Mình xin chân thành cảm ơn bạn ObWQu6120 đã góp gạch xây chương, xin cảm ơn bạnkkk.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện