Sau màn "vã mặt" của cha con nhà họ Vương, bầu không khí trong bữa tiệc dần trở lại bình thường, nhưng dư âm của sự kiện vẫn còn đọng lại trong không ít người.

Các vị khách, dù ngoài mặt tỏ ra lịch thiệp, vẫn không kìm được mà lén lút bàn tán, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Trần An với vẻ dò xét xen lẫn tò mò.

Tiếng ly chạm khẽ vào nhau, những cuộc hội thoại nhỏ giọng râm ran giữa các doanh nhân khẽ vang lên, trong không khí thoang thoảng hương rượu và các món ăn cao cấp. Xa xa, tiếng dương cầm nhẹ nhàng cất lên một bản nhạc cổ điển, khiến bữa tiệc mang một nét thanh lịch cổ điển.

Ở một góc bàn, Phùng Kiều Ân vẫn đang thoải mái nhấm nháp một miếng wagyu mọng nước, dường như không bị ảnh hưởng bởi không khí xung quanh.

Còn Phùng Lộ Tư, cô nàng đã kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Trần An, đặt một đĩa bánh ngọt xuống bàn, đôi mắt sáng rực như vừa phát hiện ra thứ gì thú vị.

"Anh Trần này." Cô nghiêng đầu, chất giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa chút tinh nghịch.

"Chuyện vừa rồi đúng là đáng xem đấy. Nhưng tôi thật sự tò mò, rốt cuộc thì thân phận của anh là gì?"

Trần An không trả lời ngay. Hắn lười biếng cầm ly nước cam, xoay nhẹ trong tay để sắc vàng tươi sáng phản chiếu dưới ánh đèn chùm lộng lẫy.

Hương cam dịu nhẹ lan tỏa khi hắn nhấp một ngụm nhỏ, chậm rãi cảm nhận vị chua thanh và chút ngọt tự nhiên trên đầu lưỡi. Sau đó, hắn mới khẽ nhếch môi, giọng điệu bình thản.

"Không có gì, chỉ là một người đến ăn tối thôi."

Phùng Lộ Tư chớp mắt, nheo nheo nhìn hắn như thể không tin vào câu trả lời quá mức đơn giản này.

"Người chỉ đến vì ăn tối mà có thể khiến cha con nhà họ Vương phải tím mặt, suýt nữa mất luôn danh dự thì cũng không đơn giản đâu." Cô cười nhẹ, ngón tay vô thức vẽ vòng trên thành ly rượu.

Trần An không trả lời, chỉ lặng lẽ đặt ly xuống bàn, tiếp tục dùng dĩa cắt một miếng thịt vừa chín tới. Hắn ăn uống chậm rãi nhưng đều đặn, từng động tác đều rất tự nhiên, không hề để ý đến ánh mắt quan sát của Phùng Lộ Tư.

Ban đầu, cô không nghĩ nhiều, nhưng nhìn một lúc lâu, cô mới nhận ra rằng, Trần An hắn ăn rất nhiều.

Một đĩa bít tết hết sạch, lại đến món khai vị, rồi thêm cả món chính khác. Dáng vẻ chậm rãi thưởng thức của hắn khiến mọi thứ trông chẳng hề vội vàng, nhưng số lượng thức ăn hắn đã dọn sạch lại khiến cô không khỏi kinh ngạc.

Phùng Lộ Tư chống cằm, nhìn hắn đầy tò mò.

"Anh ăn nhiều thật đấy." Cô buột miệng nhận xét, ánh mắt đầy hứng thú.

Trần An cuối cùng cũng ngẩng lên, nhìn cô một thoáng, rồi ánh mắt khẽ lướt qua đĩa thức ăn trước mặt cô. Hắn cầm ly nước lên, nhấp một ngụm, khóe môi cong nhẹ.

"Cô cũng không ít hơn tôi bao nhiêu."

Phùng Lộ Tư sững lại, sau đó bật cười. Đúng thật, so với những cô gái khác, cô cũng không phải dạng ăn ít.

Bình thường Lộ Tư không để ý mấy lời nhận xét dạng này, nhưng khi bị Trần An để ý nói đến, cô lại có cảm giác hơi mất tự nhiên.

Phùng Lộ Tư lặng người một chút, sau đó như chợt nghĩ ra gì đó, cô bất ngờ nghiêng người về phía hắn, hạ giọng như thể muốn trao đổi một bí mật quan trọng.

"Thật ra tôi còn muốn hỏi một câu nữa... Anh đã có bạn gái chưa?" Trần An chưa kịp phản ứng, thì giọng cười sảng khoái của Phùng Kiều Ân đã vang lên, phá tan bầu không khí mập mờ giữa hai người.

"Con gái à, hỏi thẳng thế là không được rồi!" Ông ta đặt dĩa xuống, vỗ vỗ bụng, ánh mắt đầy vẻ thích thú nhìn Trần An.

"Mấy chuyện này phải để cha đến mới đúng quy trình chứ!" Câu nói đầy thẳng thắn của ông lập tức thu hút sự chú ý của không ít người gần đó.

Một số vị khách mỉm nghe được câu nói thì cười đầy ẩn ý, vài người thì bật cười thành tiếng, tạo ra một làn sóng xôn xao mới trong bữa tiệc vốn dĩ chưa hết náo nhiệt.

Phùng Lộ Tư tròn mắt nhìn cha mình, nhưng chưa kịp phản bác thì ông ta đã vỗ vai Trần An đầy thân thiết.

"Chàng trai, ta thấy cậu không tệ, dáng dấp ổn, khí chất có, lại còn khiến cha con họ Vương suýt nghẹn. Nếu cậu chưa có ai trong lòng, hay là suy nghĩ đến con gái ta đi?"

Trần An.

"..."

Hắn nhìn sang Phùng Lộ Tư, chỉ thấy cô nàng cầm ly rượu lên uống như thể chẳng hề liên quan đến mình. Rõ ràng cô đã quá quen với kiểu nói chuyện này của cha.

Tiếng cười khẽ vang lên từ một vài vị khách xung quanh. Những người này đều là doanh nhân lão luyện, không ít người từng hợp tác hoặc giao thiệp với Phùng Kiều Ân.

Họ nhanh chóng nắm bắt được bầu không khí náo nhiệt này và chẳng hề ngần ngại tham gia vào câu chuyện.

Một người đàn ông trung niên với bộ vest đen chỉn chu, mái tóc chải gọn gàng, nhấp một ngụm rượu vang rồi cười cười nói.

"Lão Phùng này, ông làm mai kiểu này có hơi vội không? Dù sao cũng phải để chàng trai trẻ đây bày tỏ suy nghĩ một chút chứ."

Một người phụ nữ mặc bộ đầm dạ hội màu xanh lá đậm, dáng vẻ quý phái nhưng giọng điệu lại có chút trêu đùa.

"Tôi cũng thấy vậy. Nhưng mà cậu thanh niên này đúng là có khí chất thật, vừa điềm tĩnh, vừa cuốn hút. Xem kìa, bao nhiêu cô gái trong bữa tiệc này đã để mắt đến cậu rồi!"

Một doanh nhân khác, có lẽ là bạn lâu năm của Phùng Kiều Ân, bật cười ha hả, vỗ vai ông ta.

"Phùng lão huynh à, xem ra ông cũng lo xa quá rồi! Cậu trai đây vừa trẻ trung, vừa có thần thái thế này, chắc gì đã cần ông làm mai? Biết đâu đã có không ít cô gái xếp hàng chờ đợi rồi ấy chứ!"

“Với cả ai lại chả biết bầy vịt nhà huynh nó như thế nào. Con nào ra con đấy.”

Những lời bông đùa đầy ẩn ý khiến không khí bàn tiệc thêm sôi nổi. Vài người gật gù tỏ vẻ đồng tình, vài người lại cười nhẹ, ánh mắt quan sát Trần An đầy hứng thú.

Trần An vẫn không nói gì, chỉ bình thản tiếp tục dùng bữa, vẻ mặt không hề dao động trước những lời trêu ghẹo. Nhưng chính thái độ điềm nhiên đó lại càng làm những doanh nhân xung quanh thêm phần tò mò.

Một người đàn ông đeo kính, có vẻ là người từng trải, đặt ly rượu xuống rồi nói với vẻ nửa đùa nửa thật.

"Cậu Trần, nếu tôi không nhầm, thì có phải cậu đã từng xuất hiện cùng tiến sĩ Viktor trên truyền hình không?"

Một vị khách khác nghe vậy thì mới xực nhớ ra.

"Ngài nói tôi mới để ý, đúng thật là đã từng xuất hiện cùng tiến sĩ Viktor không ít lần.”

“Liệu cậu có thể nói một chút về việc này không? Tôi thật sự thấy rất hứng thút với Tiến sĩ Viktor cùng ProtoVita."

Lúc này, Phùng Lộ Tư mới đặt ly rượu xuống, nhìn Trần An với ánh mắt đầy ý cười.

"Anh thấy chưa? Không chỉ cha tôi đâu, mọi người ở đây cũng tò mò về anh lắm."

Trần An thoáng nhướn mày khi nghe nhắc đến tiến sĩ Viktor và ProtoVita. Hắn không quá ngạc nhiên khi những nhân vật trong giới doanh nhân lại biết đến chuyện này, nhưng không ngờ họ lại có thể nhận ra hắn nhanh đến vậy.

Ban đầu, hắn thấy khá thú vị khi trở thành tâm điểm chú ý của những người có tiếng tăm. Dù gì thì cũng không phải lúc nào một bàn tiệc toàn những nhân vật quyền lực cũng quay sang bàn luận về mình.

Nhưng rồi, khi những câu hỏi liên tục xuất hiện, hết về tiến sĩ Viktor, đến ProtoVita, rồi cả về xuất thân của hắn thì Trần An dần nhận ra rằng, những người này không đơn thuần chỉ là tò mò.

Ánh mắt họ, dù khéo léo che giấu, vẫn ẩn chứa một ý đồ rõ ràng. Họ không chỉ đang quan sát hắn, mà còn đang dò xét, tìm kiếm thông tin, có lẽ để phục vụ một mục đích nào đó.

Hắn thở dài một hơi, đặt dao nĩa xuống, lười biếng dựa vào ghế.

"Xem ra danh tiếng của tiến sĩ Viktor thực sự lớn hơn tôi nghĩ." Hắn cười nhạt, giọng điệu nhàn nhã nhưng mang theo một chút ý vị khó đoán.

"Nhưng tiếc là tôi chỉ là một người hỗ trợ công việc cho ông ấy thôi, chẳng có gì thú vị để kể cả. Nếu các vị muốn biết thêm về ProtoVita, chắc nên hẹn gặp trực tiếp tiến sĩ Viktor thì hơn."

Hắn nâng ly nước lên, nhấp một ngụm nhỏ, rồi chậm rãi nói tiếp.

"Còn bây giờ, tôi chỉ muốn tập trung dùng bữa mà không bị làm phiền."

Câu nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một tầng ý cảnh cáo khiến không ít vị khách có mặt phải sững lại. Một vài người trao đổi ánh mắt với nhau, rồi khẽ cười gượng, nhanh chóng tìm cách rút lui.

"Ha ha, đúng rồi, bữa tiệc quan trọng hơn! Cậu Trần cứ từ tốn thưởng thức đi, chúng tôi cũng không làm phiền nữa." Người đàn ông đeo kính cười xòa, nâng ly rượu lên rồi gật đầu chào.

"Phải rồi, bàn chuyện công việc trong bữa tiệc đúng là hơi thất lễ, chúng tôi cũng xin phép trước." Một vị khách khác cũng lên tiếng phụ họa, sau đó cùng những người còn lại lần lượt đứng dậy, rời sang khu vực khác.

Chẳng mấy chốc, bàn tiệc vốn đang rôm rả trò chuyện chỉ còn lại ba người Trần An, Phùng Kiều Ân và Phùng Lộ Tư.

Trần An liếc nhìn hai cha con nhà họ Phùng, có chút bất lực khi thấy họ vẫn ngồi đó, không có vẻ gì là định rời đi.

Phùng Kiều Ân cười ha hả, lại vỗ vai hắn một cái như thể rất hài lòng.

"Tốt lắm, tiểu tử, cậu rất biết cách đặt giới hạn đấy! Không phải ai cũng có thể khiến những lão già kia ngoan ngoãn rút lui như vậy đâu!"

Phùng Lộ Tư gật đầu hùa theo cha, ánh mắt lấp lánh ý cười.

"Đúng đúng đúng."

Trần An thở dài công nhận cái sự mặt dày của hai cha con nhà này, hắn tiếp tục cầm dao nĩa lên dùng bữa, lười biếng đáp một tiếng.

"Không phải ghét, chỉ là thấy hơi phiền."

Phùng Kiều Ân cười lớn, trong khi Phùng Lộ Tư chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ thích thú nhìn hắn, rõ ràng là không có ý định rời đi sớm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện