Sự khác biệt trong cách đối xử của hắn khiến Vương Chính Phong cảm thấy cực kỳ khó chịu. Ánh mắt lão chợt lóe lên tia tính toán, một ý tưởng lóe lên trong đầu, lão chạm nhẹ vào huy hiệu trên ngực áo mình.
Chức năng gọi nhân viên hỗ trợ của huy hiệu nhanh chóng được kích hoạt.
Chưa đầy hai phút sau, hai nhân viên mặc đồng phục chỉnh tề xuất hiện. Họ cúi đầu lịch sự hỏi.
"Tiên sinh, ngài cần hỗ trợ gì ạ?"
Vương Chính Phong nở nụ cười lịch sự, ánh mắt vô tình lướt qua Trần An đang thản nhiên dùng bữa. Hắn nhẹ giọng nói, nhưng từng câu từng chữ đều hàm chứa ẩn ý sâu xa.
"Hình như trong khâu kiểm tr.a khách mời của các cậu có chút sai sót. Tôi để ý thấy cậu thanh niên này dường như không có thiệp mời cũng như huy hiệu.”
“Chẳng hay có thể cung cấp cho cậu ấy một tấm thiệp để tránh hiểu lầm không đáng có không?"
Thoạt nghe thì có vẻ như hắn đang giúp đỡ Trần An, nhưng thực chất lại là một lời khiêu khích gián tiếp, ám chỉ rằng Trần An không phải khách mời chính thức.
Hai nhân viên hỗ trợ nhìn nhau, trên mặt lộ ra chút khó xử. Nếu là một bữa tiệc bình thường, họ có thể ngay lập tức mời Trần An rời đi.
Nhưng đây là sự kiện quy tụ toàn những nhân vật tai to mặt lớn, không ai dám hành xử thiếu cẩn trọng. Biết đâu chàng thanh niên này lại là quý tử của một tập đoàn nào đó, chỉ là đang thử lòng bọn họ thì sao?
Nhân viên cúi người, lịch sự hướng về phía Trần An nói.
"Xin lỗi tiên sinh khi đã cắt ngang buổi an của ngài, nhưng vì để đảm bảo an ninh cho bữa tiệc, phiền ngài xuất trình thiệp mời để chúng tôi xác minh danh tính."
Trần An đặt chiếc đĩa xuống bàn, đưa mắt nhìn xung quanh. Hắn có thể cảm nhận được sự chú ý của những người xung quanh đang đổ dồn về phía mình. Hắn khẽ thở dài, lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, rồi cầm lấy điện thoại.
"Tôi không có thiệp mời, nhưng tôi có thể xác minh danh tính theo cách khác. Phiền hai vị cho tôi một phút để gọi điện thoại."
Hai nhân viên hỗ trợ liếc nhìn nhau, thấy Trần An điềm tĩnh như vậy thì không tiện phản đối, chỉ gật đầu đồng ý.
Vương Chính Phong nhấp một ngụm rượu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt. Hắn muốn xem chàng trai trẻ này còn có thể diễn được bao lâu.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói trầm ổn vang lên.
"Alo?An à? Có chuyện gì thế?"
Trần An nhún vai, giọng điệu mang theo chút bất mãn.
"Anh Vương, sao anh không nói với em là phải có thiệp mời mới được vào tiệc? Còn nữa, thiệp của em đâu?"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi bỗng nhiên bật cười sảng khoái.
"Thế nào? Có ai đó gây sự với em à? Đừng nói với anh là em đang bị người ta làm khó nha."
Trần An nhếch môi đáp.
"Anh đoán đúng rồi đấy. Họ còn gọi cả nhân viên tới kiểm tr.a nữa. Anh nhanh chóng gửi thiệp mời của em qua đây đi, không lát nữa em bị đuổi ra thật bây giờ."
Đầu dây bên kia vẫn giữ nguyên giọng điệu thoải mái, nhưng có chút thú vị xen lẫn trêu chọc.
"Ha ha, lúc đầu anh cũng định nói với em về chuyện thiệp mời, nhưng nghĩ mãi lại cảm thấy chắc không ai ngu ngốc đến mức đi gây sự với em trong bữa tiệc này đâu.”
“Không ngờ là có người thật. Hóa ra mấy câu chuyện về mấy kẻ thích tỏ vẻ rồi tự vả mặt trong tiểu thuyết lại có thật a!"
“Phải hên lắm mới xui được như vậy.”
Trần An nhếch mép cười, ánh mắt lướt qua Vương Chính Phong một cái.
"Anh bớt nói nhảm đi, lo gửi thiệp qua đây nhanh lên đi, em đang dở dùng bữa."
Chấn Vương cười lớn, sau đó đáp.
"Haha. Yên tâm, vài phút nữa nhân viên sẽ mang tới. Cứ tận hưởng bữa tiệc của em đi."
Trong sảnh…
Dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, tiếng nhạc du dương hòa cùng những tràng cười nói vang vọng khắp đại sảnh. Những quý ông quý bà trong trang phục sang trọng nâng ly rượu trò chuyện, tạo nên một bầu không khí vừa trang nhã vừa nhộn nhịp.
Nhưng họ vẫn không quên hướng ánh mắt hiếu kì về phía này.
Ở góc bàn tiệc, Trần An vẫn ung dung thưởng thức bữa ăn, không hề tỏ ra bị quấy rầy bởi những ánh mắt xung quanh.
Miếng bò Wellington trong đĩa vẫn còn nóng, phần bột giòn tan bọc lấy thịt bò mềm mọng, nước sốt thấm đều, mùi thơm kích thích vị giác.
Hắn cắt một miếng vừa miệng, chậm rãi nhấm nháp, như thể toàn bộ sự ồn ào vừa rồi chẳng liên quan gì đến hắn.
Trái ngược với sự thản nhiên đó, Vương Chính Phong vẫn đứng yên tại chỗ, sắc mặt có phần khó coi.
Từ trước đến nay, hắn luôn tự hào về sự tinh tường của mình. Chỉ cần nhìn qua, hắn có thể phán đoán được ai thuộc tầng lớp nào, ai đáng kết giao, ai không cần bận tâm.
Thế nhưng lần này, hắn lại cảm thấy… có gì đó sai sai.
Tên thanh niên trẻ tuổi trước mặt hắn… rốt cuộc là ai?
Giữa lúc bầu không khí trở nên căng thẳng, từ lối đi chính, một người quản lý cấp cao cùng hai nhân viên tiếp tân vội vã tiến về phía bàn của Trần An.
Bọn họ đi rất nhanh, nhưng từng bước chân vẫn giữ được sự chuyên nghiệp. Nét mặt của họ tuy bình tĩnh nhưng lại có thể thấy rõ một sự lo lắng mơ hồ.
Khi đến gần Trần An, cả ba người đồng loạt cúi đầu.
Giọng người quản lý đầy cung kính.
"Xin lỗi ngài vì sự thiếu sót của chúng tôi đã làm gián đoạn bữa tiệc. Đây là thiệp mời và huy hiệu của ngài."
Trong tích tắc, cả sảnh tiệc lặng đi.
Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía chiếc khay bạc mà nhân viên tiếp tân đang nâng lên.
Không khí trong đại sảnh như bị kéo căng đến cực hạn.
Tấm thiệp mời màu đen viền vàng nổi bật dưới ánh đèn pha lê, giữa trung tâm là hình hai con rồng vàng uốn lượn đầy uy nghi.
Tất cả những ai có kinh nghiệm đều biết rằng… đây là tấm thiệp mời cấp bậc cao nhất. Nó không chỉ tượng trưng cho địa vị, mà còn đại diện cho một loại quyền lực tuyệt đối.
Những người nắm giữ loại thiệp này, hiện tại còn chưa xuất hiện trong bữa tiệc này.
Vậy mà, một người trẻ tuổi như Trần An lại sở hữu nó.
Cả hội trường chìm vào vài giây tĩnh lặng đầy nghẹt thở trước khi bị phá vỡ bởi hàng loạt những tiếng thì thầm xen lẫn tiếng cười thâm thúy.
Ở một góc bàn gần đó, một vị khách trung niên nâng ly rượu, nhấp một ngụm rồi cười khẽ.
"Xem ra cha con nhà họ Vương hôm nay đụng phải tấm sắt cứng thật rồi."
Bên cạnh ông ta, một người phụ nữ đeo trang sức lấp lánh khẽ che miệng cười.
"Tấm sắt gì chứ, đây là cả một bức tường thép! Tôi đã bảo mà, ở một sự kiện như thế này, có ai dám tùy tiện chơi trò ‘vạch mặt’ người khác đâu. Vậy mà họ Vương lại to gan thật."
Một người đàn ông trẻ tuổi lắc đầu, ánh mắt có chút hả hê.
"Họ Vương phải hên lắm mới… xui được như vậy đấy! Bao nhiêu nhân vật lớn ở đây không động vào, lại đi chọc đúng người mà ngay cả ban tổ chức cũng phải kính cẩn."
Một thương nhân kỳ cựu vuốt râu, trầm giọng.
"Còn chưa rõ lai lịch của cậu thanh niên này, nhưng chỉ nhìn cách mà hắn xử lý tình huống đã thấy không phải dạng vừa. Không hề hoảng loạn, không vội thanh minh, chỉ gọi một cuộc điện thoại là đủ làm bên tổ chức ‘chạy nước rút’ tới tận nơi."
Một quý bà rút chiếc quạt lông vũ từ túi xách ra, phe phẩy đầy hứng thú.
"Người trẻ tuổi mà có thể ung dung như vậy trước áp lực từ nhà họ Vương, chắc chắn không đơn giản. Các ngươi có ai nhận ra hắn không?"
"Chưa từng thấy qua. Nhưng người có thể sở hữu tấm thiệp mời cao cấp này, hẳn là nhân vật trọng yếu mà chủ sự bữa tiệc này đích thân mời."
Một người khác lắc đầu, cười tủm tỉm.
"Mặc kệ thân phận của hắn là gì, chỉ cần biết nhà họ Vương sắp tiêu rồi là đủ!"
Vương Chính Phong giờ đây cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Hắn không phải kẻ ngốc. Để có được tấm thiệp mời cấp bậc này, người sở hữu chắc chắn phải có địa vị cao hơn hắn rất nhiều.
Càng đáng sợ hơn Trần An còn có thể trực tiếp gọi điện để yêu cầu xác minh thân phận, chứng tỏ kẻ đứng sau hắn càng không phải hạng tầm thường.
Trần An không nói gì, chỉ đưa tay nhận lấy huy hiệu từ khay bạc, đeo lên áo một cách qua loa.
Sau đó, hắn cầm lấy tấm thiệp mời, không vội cất đi mà đặt ngay trên bàn, cố tình để ngay trước mặt Vương Chính Phong.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng hiệu quả lại không khác gì một cái tát thẳng vào mặt đối phương.
Ánh mắt Trần An sắc lạnh, nhưng giọng điệu vẫn bình thản như thường.
"Như vậy đã đủ chưa? Có cần xác minh thêm gì nữa không?"
Hai nhân viên tiếp tân cúi đầu liên tục, giọng nói lễ phép.
"Đã đủ rồi ạ, xin lỗi ngài vì sự bất tiện này. Chúng tôi xin phép lui xuống."
Khi họ rời đi, cả hai người đều thầm thở phào nhẹ nhõm. May là họ xem đủ tiểu thuyết trên mạng, nếu không lúc nãy họ lỡ mà xử lý sai tình huống, thì hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng.
Xung quanh bàn, không khí bỗng trở nên nặng nề hơn hẳn.
Vương Chính Phong cảm thấy mồ hôi rịn đầy lòng bàn tay.
Hắn mở miệng định nói gì đó, nhưng nhận ra mình chẳng thể tìm được lời nào để biện hộ.
Vương Minh đứng bên cạnh, thấy tình hình không ổn, liền định mở miệng giải vây. Nhưng còn chưa kịp nói gì, một tràng cười sang sảng đã vang lên.
"Hahahaha! Thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên a!"
Mọi người quay sang nhìn Phùng Kiều Ân, người vẫn đang đứng xem nãy giờ đã nhanh chóng kéo ghế lại gần Trần An.
Hắn không ngại ngần vỗ mạnh lên bàn, vừa cười vừa nói.
"Tên họ Vương kia đúng thật là mắt nhỏ không thấy Thái Sơn!"
Vương Chính Phong siết chặt nắm tay, sắc mặt xanh mét, nhưng cũng hiểu rõ bây giờ hắn không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại nữa.
Hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi, kéo theo cả Vương Minh đang cúi gằm mặt vì xấu hổ.
Phùng Kiều Ân cười hề hề, không hề có ý định buông tha cho cơ hội này.
Hắn chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng người hỏi đầy tò mò.
"Vừa rồi tôi có nghe tiểu ca gọi điện cho ai đó, có phải anh trai không? Chắc hẳn cũng là một nhân vật tầm cỡ lắm?"
Trần An chỉ nhếch môi cười nhạt.
Hắn nâng ly cam lên, nhẹ nhàng lắc nhẹ để nước cam chạm vào thành ly pha lê, tạo thành một quầng sóng mượt mà.
Sau đó, hắn chậm rãi đưa lên môi, thưởng thức hương vị.
Không đáp.
Không phủ nhận.
Không khẳng định.
Cũng không có ý định giải thích.
Phùng Kiều Ân nhướn mày, nhưng không hề tỏ ra phật ý. Hắn chỉ cười cười, sau đó quay sang con gái mình Phùng Lộ Tư, cô nàng đang ôm một đĩa đầy ắp bánh.
Hắn vỗ vai con gái, cười gian.
"Lộ Tư, mang đĩa bánh ngọt qua bàn bên này, ăn cùng tiểu ca đây đi!"
Phùng Lộ Tư nghe vậy thì cũng không từ chối, kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt sáng lên đầy hứng thú.