Màn kịch đầy cảm xúc của Mazumi-san và mẹ đã kết thúc, và bữa tiệc cứ diễn ra sôi nổi.
Tôi đang tự hỏi làm sao để uống được rượu, trong khi vừa thưởng thức những món ăn tráng lệ được chuẩn bị.
Ahhh, chết tiệt! Tôi đã uống một ít bữa trước, làm tôi cứ muốn uống thêm!
Tôi đáng ra đã có thể chịu đựng được chúng, nhưng khi tôi uống một ít vào ngày trước, tôi đã cảm thấy lưu luyến và não tôi cứ nhớ về hương vị của chúng.
Đặc biệt là khi tôi thấy chúng ngay trước mắt tôi, cơn thèm muốn của tôi lại trồi lên rất trầm trọng… có lẽ nào đây là bản chất thật của tôi ư?
…Nhưng kể cả nếu tôi nói tôi muốn uống rượu, bọn họ sẽ nói: “Không được! Nhóc chưa đủ tuổi đâu!”, tôi không thể có được sự cho phép của họ… nhưng, trong một bữa tiệc như thế này, thì có một thứ được gọi là “tiết tấu".
Tôi hành động dựa trên ý tưởng đó.
– Mẹ!
Tôi gọi mẹ tôi, người đang rôm rả với Maria và mẹ của Maizumi-san.
– Ara~ Kohaku-kun~? Con đang làm gì đấy~? Con có muốn~ ngủ với mẹ~ hôm nay không?
Cuối cùng, khâu chuẩn bị đã hoàn tất… Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc!
– Chà…, con nghĩ lời đề nghị của mẹ khá… hấp dẫn, nhưng giờ…, con muốn rót rượu vào ly cho mẹ… cho đến khi mẹ thỏa mãn,... sau tất cả… mẹ đã luôn làm việc chăm chỉ vì con mỗi ngày.
Tôi nói với mẹ bằng một giọng ngọt xớt và nhìn bà ấy.
– Ồ! Làm ơn! Mẹ chưa từng được đàn ông rót rượu cho! Thật cảm động khi con trai mẹ là người đầu tiên bồi rượu cho mẹ đấy! Giờ, giờ, tới ngồi trên đùi mẹ đi!
Trên đùi mẹ?... Ôi cái…. Bà ấy đang bị cuốn vào… Nhưng, nhưng! Tôi sẽ chịu đựng, sau cùng, điều này là vì – kho báu!
– Vậy con xin phép!
Tôi sắp sửa ngồi vào lòng mẹ.
– Oa~! Gì thế này~! Tuyệt thật đấy~! Mình có thể cảm thấy hơi ấm của con trai mình rõ mồn một~!
Con xin lỗi… nhưng làm ơn, mẹ có thể đừng nói ra thế được không?
– Vậy, con sẽ đổ rượu vào ly của mẹ nhé… c, của mẹ đây….
Ui chao, tôi không thể nói rành mạch nổi vì mặt tôi đang nhăn cả lại…
Tôi lấy một chai sake và rót vào inoguchi của mẹ. [note49506]
Mẹ tôi nhấp môi uống và lẩm bẩm.
– Ngon quá! Thật tuyệt vời! Hương vị đã tăng gấp đôi chỉ vì được con mình rót rượu cho.
“Vậy ạ…”, tôi đáp thế rồi rót tiếp sake vào cốc inoguchi đã cạn. Mẹ tôi uống ngay khi rượu vừa được rót vào.
– Ư hưm~ Ngon – quá – đi~!
Và trong khi vừa rung rinh, mẹ tôi ôm tôi vào lòng và xoa nhẹ vào má tôi.
– Nữa~ nữa~
Khi tôi đã thấy mẹ tôi… – gục xuống –… Bây giờ! Chính là lúc này!
– Hưm…, rượu ngon thế ư…?
Vào khoảnh khắc tôi nói vậy, tôi cảm thấy thật ghê tởm chính bản thân mình… Mình đã đi xa đến bước này rồi! Không thể quay đầu được nữa!... Với một sự miễn cưỡng trong lòng, tôi nhắm đến “kho báu”!
– Nếu nó ngon đến thế, con cũng muốn uống…
Cuối cùng thì, tôi đã nói ra những lời đó! Khi đã say rồi lại còn bị con trai đòi gì đó nữa… Mẹ không thể từ chối đúng chứ?!
– Không, không được. Kohaku-kun vẫn chưa đủ tuổi đâu. Không là không.
– …
– Làm ơn rót thêm cho mẹ với.
– À, được ạ, của mẹ đây…
Lại rót rượu.
Hửm? Lạ thật, nếu là những thì tôi đã dự tính thì…
“Con cũng muốn thử…”
“Hử… Thôi đành vậy, chỉ một ít thôi, nhé?…”
“Cảm ơn mẹ…”
Nó phải diễn ra như thế này…
Chết tiệt! Không tốt chút nào. Đã thế thì…
– Ưm…, con đi đâu thế…, Kohaku-kun?
Tôi ra khỏi đùi mẹ mình và đến bên cạnh Maria.
– Ma, Maria, cảm ơn vì đã luôn chăm sóc em.
– Ồ, Kohaku-sama. Xin hãy ngồi tạm vào đây.
Maria dùng tay vỗ vào đùi.
… Cô gái này, chị ta đã nhắm vào tôi từ đầu. Thế nhưng, tôi phải chịu đựng… Vì mục tiêu vĩ đại!
Tôi ngồi lên đùi Maria… Rồi tôi bị ôm thật chặt trước khi tôi có thể rót rượu.
– Ưm, xin lỗi, nhưng em không thể rót được…
– Không sao. Làm ơn, chỉ một chút thôi…
Tôi hoàn toàn không biết chị ấy đang nghĩ cái gì trong đầu… nhưng, một điều chắc chắn rằng, nếu việc này xảy ra trong kiếp trước của tôi, tôi sẽ rất hạnh phúc.
Maizumi-san, người vừa vào trong tầm nhìn tôi, nhìn tôi với ánh mắt phân bua.
Cậu cũng muốn tôi ngồi lên đùi à…? Nhưng tôi không nghĩ mình sẽ lấy được kho báu, nên tôi sẽ không làm điều này với cậu đâu… cậu đừng nhìn về đây như thế nữa được không? Thật lòng tôi xấu hổ lắm đấy…
– Ma, Maria?
– Vâng, gì vậy?
– Em muốn uống thứ rượu mà mọi người đã uống từ lúc nãy…
– Không, không được.
– …
Không sao cả, vẫn chưa kết thúc đâu!
– Ch-chỉ một chút thôi…
– Chỉ một chút cũng không tốt đâu. Xin hãy chờ cho đến lúc cậu trở thành người lớn đã, được chứ?
… Tôi bị bảo vậy.
Nhưng tôi không muốn chờ đến lúc lớn! Tôi muốn uống bây giờ cơ!
– Hửm…, Kohaku-sama…
M* nó!… Tôi rời khỏi đùi Maria và hướng đến phương án cuối cùng.
– Maizumi-san, của cô đây…
– Hử? Ồ, cảm ơn cháu nhiều.
Tôi ngồi kế mẹ Maizumi-san – phương án cuối cùng, và đề nghị được rót rượu. Nhưng, tôi không bảo là sẽ ngồi lên đùi cô ấy. Liệu có thành công không với chỉ một chút tiếp xúc như thế này?
Tôi nghiêng về phía mẹ Maizumi-san, người đang uống kế bên tôi. Thế là mặt cô ấy đỏ lên… Tôi chắc chắn không phải do rượu.
Tôi nới yukata ra một chút, giữ vạt áo trên ngực rồi lắc nhẹ.
– Gì vậy chứ? C, Cô nghĩ nó có chút không thích hợ…
– À, ừm, tự nhiên cháu cảm thấy hơi nóng, nên là…
Mẹ của Maizumi-san trách nhẹ tôi, nhưng mắt cô ấy lại dán chặt vào ngực tôi.
Và, Maizumi-san vừa nhìn tôi vừa ấp úng đung đưa mình kiểu “A, Ưm, A, A".
– Cô-Cô có thấy nóng không?
– Có~, Cô cảm thấy như cả người đang cháy vậy~, có khi cô sẽ đi luôn nếu uống nó mất~.
Tôi vừa nhìn chai sake vừa hỏi mẹ của Maizumi-san, và tôi ghé lại gần tai cô ấy.
– Có lẽ… Nếu còn nóng hơn nữa, cháu có lẽ sẽ cởi nó ra…
Tôi thì thầm như thế.
Khi nghe thế, mẹ Maizumi-san cứng người rồi vớ lấy chai sake trên bàn.
– N-Nếu, cháu có thể khá hơn sau khi uống nó… cũng không thể làm gì khác được… chà…
Thế là tôi rót rượu vào ly inoguchi mà tôi lấy được.
Thành công rồi!... Ngay chốc tôi gào lên trong tim.
– Maizumi-san.
– Maizumi-sama.
Mẹ tôi và Maria gọi mẹ Maizumi-san với một tông giọng lạnh băng.
Họ đã tỉnh rượu rồi sao?
Tôi vội vã đặt chai sake vào ngăn kéo ngay thời khắc trước khi rượu được rót vào. Và sau khi lấy giọng: “E hèm!”, tôi nói…
– Đúng, đồ uống có cồn chỉ nên dành sau khi con lớn thôi.
Bằng cách này, tôi đã thất bại.
Một người lớn khác vẫn hát khi chuyện này diễn ra, nên tôi đã loại cô ấy ra ngay từ đầu…
Tôi đang tự hỏi làm sao để uống được rượu, trong khi vừa thưởng thức những món ăn tráng lệ được chuẩn bị.
Ahhh, chết tiệt! Tôi đã uống một ít bữa trước, làm tôi cứ muốn uống thêm!
Tôi đáng ra đã có thể chịu đựng được chúng, nhưng khi tôi uống một ít vào ngày trước, tôi đã cảm thấy lưu luyến và não tôi cứ nhớ về hương vị của chúng.
Đặc biệt là khi tôi thấy chúng ngay trước mắt tôi, cơn thèm muốn của tôi lại trồi lên rất trầm trọng… có lẽ nào đây là bản chất thật của tôi ư?
…Nhưng kể cả nếu tôi nói tôi muốn uống rượu, bọn họ sẽ nói: “Không được! Nhóc chưa đủ tuổi đâu!”, tôi không thể có được sự cho phép của họ… nhưng, trong một bữa tiệc như thế này, thì có một thứ được gọi là “tiết tấu".
Tôi hành động dựa trên ý tưởng đó.
– Mẹ!
Tôi gọi mẹ tôi, người đang rôm rả với Maria và mẹ của Maizumi-san.
– Ara~ Kohaku-kun~? Con đang làm gì đấy~? Con có muốn~ ngủ với mẹ~ hôm nay không?
Cuối cùng, khâu chuẩn bị đã hoàn tất… Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc!
– Chà…, con nghĩ lời đề nghị của mẹ khá… hấp dẫn, nhưng giờ…, con muốn rót rượu vào ly cho mẹ… cho đến khi mẹ thỏa mãn,... sau tất cả… mẹ đã luôn làm việc chăm chỉ vì con mỗi ngày.
Tôi nói với mẹ bằng một giọng ngọt xớt và nhìn bà ấy.
– Ồ! Làm ơn! Mẹ chưa từng được đàn ông rót rượu cho! Thật cảm động khi con trai mẹ là người đầu tiên bồi rượu cho mẹ đấy! Giờ, giờ, tới ngồi trên đùi mẹ đi!
Trên đùi mẹ?... Ôi cái…. Bà ấy đang bị cuốn vào… Nhưng, nhưng! Tôi sẽ chịu đựng, sau cùng, điều này là vì – kho báu!
– Vậy con xin phép!
Tôi sắp sửa ngồi vào lòng mẹ.
– Oa~! Gì thế này~! Tuyệt thật đấy~! Mình có thể cảm thấy hơi ấm của con trai mình rõ mồn một~!
Con xin lỗi… nhưng làm ơn, mẹ có thể đừng nói ra thế được không?
– Vậy, con sẽ đổ rượu vào ly của mẹ nhé… c, của mẹ đây….
Ui chao, tôi không thể nói rành mạch nổi vì mặt tôi đang nhăn cả lại…
Tôi lấy một chai sake và rót vào inoguchi của mẹ. [note49506]
Mẹ tôi nhấp môi uống và lẩm bẩm.
– Ngon quá! Thật tuyệt vời! Hương vị đã tăng gấp đôi chỉ vì được con mình rót rượu cho.
“Vậy ạ…”, tôi đáp thế rồi rót tiếp sake vào cốc inoguchi đã cạn. Mẹ tôi uống ngay khi rượu vừa được rót vào.
– Ư hưm~ Ngon – quá – đi~!
Và trong khi vừa rung rinh, mẹ tôi ôm tôi vào lòng và xoa nhẹ vào má tôi.
– Nữa~ nữa~
Khi tôi đã thấy mẹ tôi… – gục xuống –… Bây giờ! Chính là lúc này!
– Hưm…, rượu ngon thế ư…?
Vào khoảnh khắc tôi nói vậy, tôi cảm thấy thật ghê tởm chính bản thân mình… Mình đã đi xa đến bước này rồi! Không thể quay đầu được nữa!... Với một sự miễn cưỡng trong lòng, tôi nhắm đến “kho báu”!
– Nếu nó ngon đến thế, con cũng muốn uống…
Cuối cùng thì, tôi đã nói ra những lời đó! Khi đã say rồi lại còn bị con trai đòi gì đó nữa… Mẹ không thể từ chối đúng chứ?!
– Không, không được. Kohaku-kun vẫn chưa đủ tuổi đâu. Không là không.
– …
– Làm ơn rót thêm cho mẹ với.
– À, được ạ, của mẹ đây…
Lại rót rượu.
Hửm? Lạ thật, nếu là những thì tôi đã dự tính thì…
“Con cũng muốn thử…”
“Hử… Thôi đành vậy, chỉ một ít thôi, nhé?…”
“Cảm ơn mẹ…”
Nó phải diễn ra như thế này…
Chết tiệt! Không tốt chút nào. Đã thế thì…
– Ưm…, con đi đâu thế…, Kohaku-kun?
Tôi ra khỏi đùi mẹ mình và đến bên cạnh Maria.
– Ma, Maria, cảm ơn vì đã luôn chăm sóc em.
– Ồ, Kohaku-sama. Xin hãy ngồi tạm vào đây.
Maria dùng tay vỗ vào đùi.
… Cô gái này, chị ta đã nhắm vào tôi từ đầu. Thế nhưng, tôi phải chịu đựng… Vì mục tiêu vĩ đại!
Tôi ngồi lên đùi Maria… Rồi tôi bị ôm thật chặt trước khi tôi có thể rót rượu.
– Ưm, xin lỗi, nhưng em không thể rót được…
– Không sao. Làm ơn, chỉ một chút thôi…
Tôi hoàn toàn không biết chị ấy đang nghĩ cái gì trong đầu… nhưng, một điều chắc chắn rằng, nếu việc này xảy ra trong kiếp trước của tôi, tôi sẽ rất hạnh phúc.
Maizumi-san, người vừa vào trong tầm nhìn tôi, nhìn tôi với ánh mắt phân bua.
Cậu cũng muốn tôi ngồi lên đùi à…? Nhưng tôi không nghĩ mình sẽ lấy được kho báu, nên tôi sẽ không làm điều này với cậu đâu… cậu đừng nhìn về đây như thế nữa được không? Thật lòng tôi xấu hổ lắm đấy…
– Ma, Maria?
– Vâng, gì vậy?
– Em muốn uống thứ rượu mà mọi người đã uống từ lúc nãy…
– Không, không được.
– …
Không sao cả, vẫn chưa kết thúc đâu!
– Ch-chỉ một chút thôi…
– Chỉ một chút cũng không tốt đâu. Xin hãy chờ cho đến lúc cậu trở thành người lớn đã, được chứ?
… Tôi bị bảo vậy.
Nhưng tôi không muốn chờ đến lúc lớn! Tôi muốn uống bây giờ cơ!
– Hửm…, Kohaku-sama…
M* nó!… Tôi rời khỏi đùi Maria và hướng đến phương án cuối cùng.
– Maizumi-san, của cô đây…
– Hử? Ồ, cảm ơn cháu nhiều.
Tôi ngồi kế mẹ Maizumi-san – phương án cuối cùng, và đề nghị được rót rượu. Nhưng, tôi không bảo là sẽ ngồi lên đùi cô ấy. Liệu có thành công không với chỉ một chút tiếp xúc như thế này?
Tôi nghiêng về phía mẹ Maizumi-san, người đang uống kế bên tôi. Thế là mặt cô ấy đỏ lên… Tôi chắc chắn không phải do rượu.
Tôi nới yukata ra một chút, giữ vạt áo trên ngực rồi lắc nhẹ.
– Gì vậy chứ? C, Cô nghĩ nó có chút không thích hợ…
– À, ừm, tự nhiên cháu cảm thấy hơi nóng, nên là…
Mẹ của Maizumi-san trách nhẹ tôi, nhưng mắt cô ấy lại dán chặt vào ngực tôi.
Và, Maizumi-san vừa nhìn tôi vừa ấp úng đung đưa mình kiểu “A, Ưm, A, A".
– Cô-Cô có thấy nóng không?
– Có~, Cô cảm thấy như cả người đang cháy vậy~, có khi cô sẽ đi luôn nếu uống nó mất~.
Tôi vừa nhìn chai sake vừa hỏi mẹ của Maizumi-san, và tôi ghé lại gần tai cô ấy.
– Có lẽ… Nếu còn nóng hơn nữa, cháu có lẽ sẽ cởi nó ra…
Tôi thì thầm như thế.
Khi nghe thế, mẹ Maizumi-san cứng người rồi vớ lấy chai sake trên bàn.
– N-Nếu, cháu có thể khá hơn sau khi uống nó… cũng không thể làm gì khác được… chà…
Thế là tôi rót rượu vào ly inoguchi mà tôi lấy được.
Thành công rồi!... Ngay chốc tôi gào lên trong tim.
– Maizumi-san.
– Maizumi-sama.
Mẹ tôi và Maria gọi mẹ Maizumi-san với một tông giọng lạnh băng.
Họ đã tỉnh rượu rồi sao?
Tôi vội vã đặt chai sake vào ngăn kéo ngay thời khắc trước khi rượu được rót vào. Và sau khi lấy giọng: “E hèm!”, tôi nói…
– Đúng, đồ uống có cồn chỉ nên dành sau khi con lớn thôi.
Bằng cách này, tôi đã thất bại.
Một người lớn khác vẫn hát khi chuyện này diễn ra, nên tôi đã loại cô ấy ra ngay từ đầu…
Danh sách chương