– Hưm…, hưm…
BÍP, BÍP, BÍP… Những tiếng bíp kêu không quá lớn, nhưng đủ lớn để lay tỉnh bất cứ ai còn đang mớ ngủ.
Có thứ gì đó trong chăn cựa quậy như đáp lại lại tiếng chuông. Không phải là “thứ”, mà là “người”.
Người đó…, Maizumi Serina dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, vớ lấy chiếc điện thoại ở bên, rồi tắt ngang tiếng chuông báo thức cứ kêu inh inh trong trí óc còn chưa tỉnh ngủ của cô. Rồi cô xem đồng hồ trên điện thoại qua chiếc mí mắt gần như sụp xuống.
– Mới có 6 giờ sáng… Mình sẽ ngủ thêm chút nữa…
Đó lẽ ra là chuông báo mà Serina đã tự đặt, nhưng cô không chịu dậy mà chui vào trong futon cố ngủ tiếp. Trùm trong chăn ấm, lại vừa thả lỏng cho bản thân tận hưởng hơi ấm trong chăn, cô lại bắt đầu mơ màng lần nữa, nhưng đột nhiên một câu hỏi thoang thoáng trong đầu cô.
Vì sao mình lại cài báo thức giờ này?...
Bình thường, Serina đáng lẽ sẽ đặt đồng hồ vào tầm 7 giờ, vì cần thời gian làm tóc, nên dù cô có buồn ngủ đi nữa thì cô cũng sẽ cố gượng dậy. Cô luôn muốn ngủ đến phút cuối cùng nếu tình tình cho phép.
Lý do mà báo thức lại được đặt vào 6 giờ… Serina cố nhớ lại lý do, nhưng rồi cô lại đầu hàng: “Aaa, quan tâm làm gì" vì sự thoải mái trong tấm chăn.
Và dù sao đi nữa, mình đã quá mệt mỏi với cả tá sự kiện xảy ra hôm qua rồi…
Serina nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm qua, và xâu chuỗi lại những kí ức đó, Serina cuối cùng cũng nhớ ra là mình đang đi nghỉ. Cô cũng nhớ ra lý do cô đã cài chuông vào 6 giờ sáng.
– Ồ, mình định đi tắm sáng…
Khi Serina quyết định đi tắm vào buổi sáng, Serina đã nghĩ: “Đã quyết thì phải làm", và cô nhớ lại rằng cô đã đặt báo thức với lý do đó trước khi đi ngủ vào tối hôm qua. Tuy nhiên, dù cô cựa quậy trong chăn, nhưng cô không bung ra khỏi chăn, và mất đến mười phút để cô chịu ló mình ra ngoài.
Rồi, Serina chuẩn bị đi tắm một cách khá uể oải vì cô hãy còn đang ngái ngủ. Có lẽ cũng tốt khi chậm rãi sửa soạn trong lúc cô đang hâm nóng lại bộ não của mình, và cuối cùng khi cô đã tỉnh hẳn, cô nhận ra mẹ cô không ở trong phòng.
– Hở…? Mẹ?
Mẹ đi đâu rồi nhỉ?... vừa lắc đầu, Serina vừa cố nhớ lại những ký ức đêm qua. Ký ức cuối cùng cô nhớ về buổi tối hôm qua là: cô thấy mẹ cô đang say sưa đánh chén với mẹ của Kohaku. Và khi mà bữa tiệc vẫn chưa có dấu hiệu là kết thúc dù cho đêm đã muộn, Serina đã về trước đi ngủ… Hay là bà ấy ngủ lại chỗ tiệc luôn rồi…
– …Kohaku-san…
Serina thì thầm cái tên của chàng trai đã ăn tối với cô ngày hôm qua.
Tất nhiên, thứ đầu tiên Serina nhớ lại là ngoại hình lõa thể của Kohaku mà cô đã vô tình thấy khi đi tắm. Khi dáng hình đó tràn vào tâm trí cô, cả người cô nóng ran lên. Đặt tay lên mặt, cô có thể cảm nhận cái sức nóng mãnh liệt ấy và đã vô thức kiểm tra xem máu mũi có chảy không.
Sau cùng thì đó là một trải nghiệm sốc đối với Serina.
– Mình phải chịu trách nhiệm và làm con dâu nhà họ.
Serina lấy lại thần trí, nhưng khi cô nhớ lại “phụ kiện" đi kèm với Kohaku, nhiệt độ cả người cô đã xuống lại bình thường.
Dễ hiểu thôi… mình đã bị tra hỏi rất nhiều cho dù đã bị quấn lại như thế…
Serina nhớ lại người phụ nữ tên là Maria. Cô cảm thấy Maria có vẻ đã xem cô như là một mục tiêu cần loại bỏ, thế là cô bất giác run lên và nhớ lại ánh mắt của Maria.
Đầu tiên thì cô ta là ai vậy chứ?... Serina đã nghĩ Maria có lẽ là một thành viên trong gia đình Kohaku… nhưng cô ta cứ canh chừng Kohaku suốt… sau cùng, hành vi của Maria khiến Serina bối rối. Nhưng những gì Serina cảm thấy trong tim là nỗi sợ, nên cô đã tự nhủ sẽ tránh xa Maria.
– Nhưng nếu mình kết hôn với cậu ấy, không lẽ mình sẽ phải sống chung với cô ta sao…?... Kết hôn?... Kết hôn…
Khi Maria thốt ra từ “kết hôn", mặt cô lại nóng bừng lên lần nữa. Nhưng, đám mây ảo tưởng không thể ngừng trôi.
.
.
.
– Serina… Em thật đẹp…
– Thật sao?...Ôi, anh yêu…
– Hôm nay anh sẽ giữ em cả ngày, anh sẽ không để em đi đâu.
– Ồ, thật ư?! Anh thật đắm đuối quá!
– Phư phư phư, tình yêu của anh rộng lớn hơn em nghĩ đó!
– Anh yêu!
– Serina!
Rồi Kohaku và Serina bắt đầu ôm lấy nhau, rồi Kohaku chuẩn bị trao cho cô một nụ hôn nồng thắm.
Nhưng, khoảnh khắc ngay trước khi cô chuẩn bị được hôn…
.
.
.
Cuối cùng, Serina đã hoàn hồn từ trên mây về, vừa lấy hai tay che mặt vừa quằn quại “Aahhh, Ahh".
May mắn là Maria đã không bao giờ xuất hiện trong những ảo tưởng đó.
– Và tiếp theo là! Như thế kia! Và thế kia nữa!
Giấc ảo mộng hạnh phúc đã khiến tôi mỉm cười.
Tuy thế, chỉ một lúc sau Serina đã bị kéo về thực tại.
– Xi-xin mạn phép, Serina-sama…?
Vì cô đã làm tất thảy điều đó khi đang không ở trong phòng mình, mà ở trong nhà trọ… Đã có người làm việc bất kể ngoài trời còn sớm ra sao.
– …Hửm?
Khi Serina quay sang phía giọng nói, phía đó Nakai-san đang nhìn cô với một ánh mắt kì lạ.
– Cô… Cô có ổn không?
– …Ổn! Tôi ổn!
Serina đã giới thiệu đường hoàng vào ngày đầu tiên rằng cô là con gái của chủ nhà trọ, nhưng thật là tệ khi nhân viện lại bắt đầu nhìn cô bằng một ánh mắt kì cục.
Cùng sự xấu hổ, Serina vội vã trốn thoát khỏi hiện trường nơi cô bị phơi bày sự ô nhục của mình để chạy trốn Nakai-san.
Cuối cùng, Serina đã đến tiền sảnh phòng tắm. Hôm nay mình sẽ tới cái nhà tắm mà được nghe bảo là có góc nhìn đẹp… Serina quyết định đi vào phòng tắm chung… Và tim cô bắt đầu rộn lên.
Có khi mình sẽ thấy Kohaku-san ở trong…
– Không thể nào đâu, đúng không!?
Nhưng vào ngày trước, những gì tưởng chừng không thể xảy ra đã xảy ra, nên Serina cởi bỏ chiếc yukata với một chút kỳ vọng. Và khi cô thấy mình trong gương, cô đã nghĩ: “Hình như Kohaku rất yêu cơ thể bản thân?”. Về phần Serina, kể từ khi cô thấy cơ thể của Kohaku, cô đã thích nó… cô thích nó rất nhiều.
– Được rồi! Ta tới đây!
Serina đi tới phòng tắm chung với rất nhiều hy vọng.
BÍP, BÍP, BÍP… Những tiếng bíp kêu không quá lớn, nhưng đủ lớn để lay tỉnh bất cứ ai còn đang mớ ngủ.
Có thứ gì đó trong chăn cựa quậy như đáp lại lại tiếng chuông. Không phải là “thứ”, mà là “người”.
Người đó…, Maizumi Serina dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, vớ lấy chiếc điện thoại ở bên, rồi tắt ngang tiếng chuông báo thức cứ kêu inh inh trong trí óc còn chưa tỉnh ngủ của cô. Rồi cô xem đồng hồ trên điện thoại qua chiếc mí mắt gần như sụp xuống.
– Mới có 6 giờ sáng… Mình sẽ ngủ thêm chút nữa…
Đó lẽ ra là chuông báo mà Serina đã tự đặt, nhưng cô không chịu dậy mà chui vào trong futon cố ngủ tiếp. Trùm trong chăn ấm, lại vừa thả lỏng cho bản thân tận hưởng hơi ấm trong chăn, cô lại bắt đầu mơ màng lần nữa, nhưng đột nhiên một câu hỏi thoang thoáng trong đầu cô.
Vì sao mình lại cài báo thức giờ này?...
Bình thường, Serina đáng lẽ sẽ đặt đồng hồ vào tầm 7 giờ, vì cần thời gian làm tóc, nên dù cô có buồn ngủ đi nữa thì cô cũng sẽ cố gượng dậy. Cô luôn muốn ngủ đến phút cuối cùng nếu tình tình cho phép.
Lý do mà báo thức lại được đặt vào 6 giờ… Serina cố nhớ lại lý do, nhưng rồi cô lại đầu hàng: “Aaa, quan tâm làm gì" vì sự thoải mái trong tấm chăn.
Và dù sao đi nữa, mình đã quá mệt mỏi với cả tá sự kiện xảy ra hôm qua rồi…
Serina nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm qua, và xâu chuỗi lại những kí ức đó, Serina cuối cùng cũng nhớ ra là mình đang đi nghỉ. Cô cũng nhớ ra lý do cô đã cài chuông vào 6 giờ sáng.
– Ồ, mình định đi tắm sáng…
Khi Serina quyết định đi tắm vào buổi sáng, Serina đã nghĩ: “Đã quyết thì phải làm", và cô nhớ lại rằng cô đã đặt báo thức với lý do đó trước khi đi ngủ vào tối hôm qua. Tuy nhiên, dù cô cựa quậy trong chăn, nhưng cô không bung ra khỏi chăn, và mất đến mười phút để cô chịu ló mình ra ngoài.
Rồi, Serina chuẩn bị đi tắm một cách khá uể oải vì cô hãy còn đang ngái ngủ. Có lẽ cũng tốt khi chậm rãi sửa soạn trong lúc cô đang hâm nóng lại bộ não của mình, và cuối cùng khi cô đã tỉnh hẳn, cô nhận ra mẹ cô không ở trong phòng.
– Hở…? Mẹ?
Mẹ đi đâu rồi nhỉ?... vừa lắc đầu, Serina vừa cố nhớ lại những ký ức đêm qua. Ký ức cuối cùng cô nhớ về buổi tối hôm qua là: cô thấy mẹ cô đang say sưa đánh chén với mẹ của Kohaku. Và khi mà bữa tiệc vẫn chưa có dấu hiệu là kết thúc dù cho đêm đã muộn, Serina đã về trước đi ngủ… Hay là bà ấy ngủ lại chỗ tiệc luôn rồi…
– …Kohaku-san…
Serina thì thầm cái tên của chàng trai đã ăn tối với cô ngày hôm qua.
Tất nhiên, thứ đầu tiên Serina nhớ lại là ngoại hình lõa thể của Kohaku mà cô đã vô tình thấy khi đi tắm. Khi dáng hình đó tràn vào tâm trí cô, cả người cô nóng ran lên. Đặt tay lên mặt, cô có thể cảm nhận cái sức nóng mãnh liệt ấy và đã vô thức kiểm tra xem máu mũi có chảy không.
Sau cùng thì đó là một trải nghiệm sốc đối với Serina.
– Mình phải chịu trách nhiệm và làm con dâu nhà họ.
Serina lấy lại thần trí, nhưng khi cô nhớ lại “phụ kiện" đi kèm với Kohaku, nhiệt độ cả người cô đã xuống lại bình thường.
Dễ hiểu thôi… mình đã bị tra hỏi rất nhiều cho dù đã bị quấn lại như thế…
Serina nhớ lại người phụ nữ tên là Maria. Cô cảm thấy Maria có vẻ đã xem cô như là một mục tiêu cần loại bỏ, thế là cô bất giác run lên và nhớ lại ánh mắt của Maria.
Đầu tiên thì cô ta là ai vậy chứ?... Serina đã nghĩ Maria có lẽ là một thành viên trong gia đình Kohaku… nhưng cô ta cứ canh chừng Kohaku suốt… sau cùng, hành vi của Maria khiến Serina bối rối. Nhưng những gì Serina cảm thấy trong tim là nỗi sợ, nên cô đã tự nhủ sẽ tránh xa Maria.
– Nhưng nếu mình kết hôn với cậu ấy, không lẽ mình sẽ phải sống chung với cô ta sao…?... Kết hôn?... Kết hôn…
Khi Maria thốt ra từ “kết hôn", mặt cô lại nóng bừng lên lần nữa. Nhưng, đám mây ảo tưởng không thể ngừng trôi.
.
.
.
– Serina… Em thật đẹp…
– Thật sao?...Ôi, anh yêu…
– Hôm nay anh sẽ giữ em cả ngày, anh sẽ không để em đi đâu.
– Ồ, thật ư?! Anh thật đắm đuối quá!
– Phư phư phư, tình yêu của anh rộng lớn hơn em nghĩ đó!
– Anh yêu!
– Serina!
Rồi Kohaku và Serina bắt đầu ôm lấy nhau, rồi Kohaku chuẩn bị trao cho cô một nụ hôn nồng thắm.
Nhưng, khoảnh khắc ngay trước khi cô chuẩn bị được hôn…
.
.
.
Cuối cùng, Serina đã hoàn hồn từ trên mây về, vừa lấy hai tay che mặt vừa quằn quại “Aahhh, Ahh".
May mắn là Maria đã không bao giờ xuất hiện trong những ảo tưởng đó.
– Và tiếp theo là! Như thế kia! Và thế kia nữa!
Giấc ảo mộng hạnh phúc đã khiến tôi mỉm cười.
Tuy thế, chỉ một lúc sau Serina đã bị kéo về thực tại.
– Xi-xin mạn phép, Serina-sama…?
Vì cô đã làm tất thảy điều đó khi đang không ở trong phòng mình, mà ở trong nhà trọ… Đã có người làm việc bất kể ngoài trời còn sớm ra sao.
– …Hửm?
Khi Serina quay sang phía giọng nói, phía đó Nakai-san đang nhìn cô với một ánh mắt kì lạ.
– Cô… Cô có ổn không?
– …Ổn! Tôi ổn!
Serina đã giới thiệu đường hoàng vào ngày đầu tiên rằng cô là con gái của chủ nhà trọ, nhưng thật là tệ khi nhân viện lại bắt đầu nhìn cô bằng một ánh mắt kì cục.
Cùng sự xấu hổ, Serina vội vã trốn thoát khỏi hiện trường nơi cô bị phơi bày sự ô nhục của mình để chạy trốn Nakai-san.
Cuối cùng, Serina đã đến tiền sảnh phòng tắm. Hôm nay mình sẽ tới cái nhà tắm mà được nghe bảo là có góc nhìn đẹp… Serina quyết định đi vào phòng tắm chung… Và tim cô bắt đầu rộn lên.
Có khi mình sẽ thấy Kohaku-san ở trong…
– Không thể nào đâu, đúng không!?
Nhưng vào ngày trước, những gì tưởng chừng không thể xảy ra đã xảy ra, nên Serina cởi bỏ chiếc yukata với một chút kỳ vọng. Và khi cô thấy mình trong gương, cô đã nghĩ: “Hình như Kohaku rất yêu cơ thể bản thân?”. Về phần Serina, kể từ khi cô thấy cơ thể của Kohaku, cô đã thích nó… cô thích nó rất nhiều.
– Được rồi! Ta tới đây!
Serina đi tới phòng tắm chung với rất nhiều hy vọng.
Danh sách chương