Tôi mở cửa, và thấy một người phụ nữ quỳ dưới sàn… cái này… thế này là lần thứ hai rồi đấy…

Và với người phụ nữ, tôi chỉ có một lời để nói với cô ta:

– Không, cảm ơn.

Tôi nói thế rồi đóng cửa.

Vào thời điểm tôi đóng cửa lại, tôi như nghe thấy tiếng nói: “Khoan, chờ đ-!”, nhưng có lẽ chỉ do tưởng tượng của tôi thôi… Trước hết, một người trưởng thành mà đột nhiên chẳng nói chẳng rằng quỳ trước cửa thì ắt phải là một người rất phiền phức. Chúng ta có đủ người lớn phiền phức trong phòng này rồi, nên hãy đi chỗ khác đi.

Thế nhưng, người ngoài cửa vẫn không bỏ cuộc, cô ta vừa đập cửa vừa gào lên tuyệt vọng:

– Cô xin lỗi! Cô xin lỗi! Cô xin—lỗi—!”

Chậc, sao cô ta không chịu bỏ cuộc đi… Tôi đoán việc này sẽ trở nên cực kỳ phiền phức rồi.

– … Gì thế?

– Ư…!

Có lẽ cảm xúc của tôi đã hiện ra mặt, khi con người ngoài cửa ấy nhìn vào mặt tôi, cô ta đã lùi lại một chút, trước khi cô mở miệng nói.

… Tôi đoán dù cô ta khá cao, thì cô ta vẫn là một con người yếu đuối.

– Cô, cô nghe nói con gái cô đã gây chuyện… Nên cô chỉ đến để cáo lỗi…

– Con gái… um, phải chăng cô là, mẹ của Maizumi-san ạ?

– Đúng thế, cô là mẹ của Maizumi Serina. Cô xin lỗi vì lần này con cô đã làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.

Nói thế, mẹ Maizumi-san cúi đầu thật sâu.

– A, không, không sao ạ. Cháu nghĩ cậu ấy chỉ vô tình đi nhầm thôi, và cháu không định làm to chuyện đâu. Nên xin đừng lo lắng quá.

– Cảm ơn cháu rất nhiều.

Cô ấy nói vậy rồi cúi đầu lần nữa.

– Ừm, cháu này… cô nghe bảo con cô đang ở đây…

– À!

… Rồi, làm gì đây? Thông thường, tôi nên mang con gái cô ấy ra khỏi phòng… nhưng giờ con cô ấy lại đang trong tình trạng bị cuộn lại.

Thật đấy, tôi nên làm gì đây?... Kiếp trước tôi chưa từng gặp tình huống nào như thế này… Mà, đúng hơn, người nào mà đã có kinh nghiệm cho việc này thì thật không bình thường tí nào.

– Thế…?

Tôi không đáp lời, nên cô ấy cất tiếng gọi đầy bí ẩn…

– À, vâng, cậu ấy ở đây. Cậu ấy vẫn ổn và lành lặn… Cậu ấy tuyệt đối ổn ạ!

– Ừm… có chuyện gì bên trong thế?

Sau cùng, cô ấy hỏi với một vẻ mặt lo âu rằng liệu con gái cô có sao không.

– Không có gì!

– Thật… thật sao?

– ……

– !? Các cháu đã làm gì nó!?

– Cậu ấy chỉ bị cuộn lại trong chăn thôi.

– Cô thật sự xin lỗi!... nếu chỉ như thế thì… chà, cô đoán thế chắc cũng ổn?

Thật á? Cô chấp nhận được như thế ư?... Vì một lý do nào đó, tôi cảm giác con người này có lẽ cũng là một người lớn hơi kì cục…

Có lẽ tôi nên đưa cô ấy vào trong?... Ý tôi là, nếu phụ huynh Maizumi-san ở đây, thì có lẽ những người giám hộ của tôi cũng sẽ bình tĩnh lại… phải không?... Chà, những gì họ đang làm bây giờ là một kiểu quấy rối tình dục với tôi!

Tôi đưa mẹ của Maizumi-san vào bên trong.

Chà, những gì đang xảy ra trong căn phòng lúc đó là một bài phỏng vấn với Maizumi-san, người đang bị cuộn trong chăn…

Tôi thấy cậu ta vẫn đang bị chất vấn về ấn tượng của cậu ta với thân hình khỏa thân của tôi.

… Cả Kikusui-san cũng tham gia vào nữa, hừ.

Maizumi-san, người bị đang ép cung về ấn tượng của bản thân… mặt cậu ta đỏ rực lên làm tôi bắt đầu cảm thấy lo cho cậu ta. Cậu ta trả lời câu hỏi với đôi mắt đẫm lệ.

… Sao lại thế này? Đáng ra biểu cảm đó phải là của tôi mới đúng? Tại sao những người giám hộ của tôi lại đào ngoáy thông tin về cơ thể tôi… như thế làm tôi buồn đấy… Mấy người dừng lại được không?...

Mấy người định tạo ra một tổn thương nghiêm trọng cho một cậu bé đang tuổi vị thành niên à?!

– Ồ, Kohaku-kun! Đúng như dự đoán, cô gái này đã thấy “nó” dù cô ta cứ khăng khăng bảo là tình cờ!

– Đúng thế, bọn cô đã xác nhận rồi. Bọn cô có thể đảm bảo cô ta có tội! Hãy ném cô ta ở đâu đó trên núi đi.

– Con bé đã thấy “nó” trần…

Đừng nói nó trần!... Dùng từ tốt hơn đi làm ơn.

– Hửm? Ai kia?

– Ồ, cô ấy là…

– Tôi thực sự xin lỗi!

Trước khi tôi kịp nói hết câu, thì mẹ của Maizumi-san đã ngay chốc quỳ xuống.

Tất cả những người giám hộ của tôi trông khá ngạc nhiên và đánh qua tôi một ánh mắt đòi lời giải thích.

– Cô ấy là mẹ của Maizumi-san.

Cả ba gật đầu như đã bị thuyết phục bởi lời giải thích của tôi.

– Thế à… Cô ta đến để ổn định việc này hở…

– Can đảm thật đấy.

“Fufufu…”, mẹ tôi và Maria nở một nụ cười ngang ngược.

Cả hai người… Con nghĩ hai người đã thực sự tận hưởng việc này đấy…

Bọn họ đầy rẫy những chủ đích để tiếp tục chuyện này, nên tôi đã có ý muốn dừng họ lại.

– Cô ấy đã tới để xin lỗi một cách chân thành, nên hãy nói kết thúc việc này và thả Maizumi-san ra ngay.

Nhưng Maria phản đối:

– Không đời nào! Chỉ quỳ lạy là chưa đủ để kết thúc việc này! Sau cùng thì cô ta đã thấy cơ thể khỏa thân của một người con trai đấy!

– Đó không phải là cố ý, nên một chút khoan dung thì có sao đâu đúng không?

– Nhưng, vẫn không thay đổi được sự thật rằng “cái đó” đã bị nhìn thấy!

– Nếu nói như chị thì, khi mà chính cái người đã bị nhìn thấy ấy nói rằng việc đó kết thúc, thì chúng ta nên kết thúc chuyện này chứ nhỉ?

Mẹ tôi nghe cuộc trao đổi qua lại xong thì vỗ tay công nhận:

– Đủ rồi, việc này kết thúc. Không có vẻ gì là cố ý, và Kohaku-kun nói việc này kết thúc rồi! Nên, nó sẽ kết thúc! Maria, hãy hiểu cho.

– Yoko-sama… Tôi hiểu rồi.

– Và, cô cũng nên ngẩng đầu lên đi.

– … Vâng, cảm ơn cô rất nhiều.

Oooo! Thật hiếm thấy mẹ tôi làm những việc như thế này đấy!

– Vậy giờ thả cậu ấy ra đi.

Khi tôi nói thế, Maria giải phóng cho Maizumi-san.

Maizumi-san mới được thả ra thì lẩm bẩm: “Mừng quá~Mừng quá đi~”.

Rồi tôi tiến lại chỗ Maizumi-san.

– Cậu ổn cả chứ?

– Uuuu, Kohaku-san!

Mừng rỡ, Maizumi-san đã định ôm tôi vì tôi đang ở cạnh…

– Hoho… cô nghĩ cô có thể làm cái hành động hỗn xược đó trước mặt tôi sao?

Tức thì, Maria vồ lấy cổ cậu ta và ngăn cậu ta lại.

– Tôi Zin nỗi, tôi gin Ỗi…

Maizumi vừa bị cản lại đã tuyệt vọng xin lỗi.

… À, thế… sau tất cả, cậu ấy không sao!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện