Maizumi-san cuộn tròn trong chăn, lăn qua lăn lại trước mặt tôi… Ý tôi là, cậu ấy bị cuộn lại…

Hãy quay ngược thời gian lại vài phút trước khi tình huống trở thành thế này.

Sau khi Maria khống chế Maizumi-san, nhân viên nhà trọ nghe được tiếng động đã tập trung lại.

Những người nhân viên đã đến, rồi họ thấy tôi, và Maizumi-san – đang bị Maria khống chế, nhưng khi họ nhận ra nơi bọn tôi đang ở là nơi nào thì mặt họ tái đi.

… Ừm, phải rồi. một sự việc đã xảy ra trước cả khi nhà trọ chính thức mở cửa… chà, tôi cảm thấy có chút đồng cảm với bọn họ, nhưng mà…

– Hãy gọi cảnh s…

– A, xin lỗi đã làm ồn. Có vẻ cô ấy đã đi nhầm vào phòng tắm nam.

Khi Maria để ý những người nhân viên đã đến và định nói gì đó, tôi đã chen vào.

Như mọi người nghĩ, tôi không muốn làm lớn chuyện này. Dù sao có thể cậu ấy đúng thật là chỉ vô tình đi nhầm vào đây…

Tôi chắc rằng nếu là những nam giới khác, họ sẽ không để yên chuyện này đâu… chà, tôi là một chàng trai có trái tim nhân hậu. Nhân tiện thì Maizumi-san, sau này đừng quên cảm ơn tôi đấy?

Quan điểm về phẩm giá của tôi so với những nam giới khác trên thế giới này có chút… khác biệt.

– Kohaku-sama!

Trấn an Maria đang giận dữ, tôi dặn những người nhân viên rằng đừng có ý định làm lớn chuyện.

Một lát sau, mẹ tôi cũng chạy vào. Bà ấy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy Maria đột nhiên nhảy khỏi phòng tắm thì bà ấy cũng thử đi theo xem.

Mà dầu sao, khác với Maria, mẹ tôi đang mặc quần áo chỉnh tề, nên tôi đoán bà ấy đã đến muộn là vì thế. Maria kể mẹ tôi nghe tình hình rồi quay lại phòng thay đồ thay quần áo.

Sau đó, Maria sau khi trở lại đã bảo Maizumi-san đến phòng chúng tôi, và ngay khi cậu ta mở cửa phòng, chị ấy quấn cậu ta vào trong cái chăn.

Đó là vì sao lại xảy ra tình huống này.

Nhân tiện, Maizumi-san đang vừa khóc lóc vừa nói: “Không phải giống như mọi người nghĩ đâu!”

…Cậu ấy trông rất đáng thương. Tôi đã cố ngăn chuyện này lại, nhưng Maria bảo: “Trinh tiết Kohaku-sama đã bị đe dọa, nếu không làm gì thì tôi không bình tĩnh nổi!”... Xin lỗi Maizumi-san, mình đã cố, nhưng có lẽ cậu sẽ phải chịu đựng chuyện này thêm một thời gian nữa. Có khi bọn họ sẽ buông tha cho cậu sớm thôi…

…Có khi thế.

– Giờ thì… cô có biết mình vừa làm cái gì không?

– Không phải như mọi người nghĩ đâu! Tôi chỉ đi nhầm vào đó thôi! Là một tai nạn!

Maria vừa hỏi vừa nhìn xuống Maizumi-san, người đang bị lăn qua lăn về, Maizumi-san tuyệt vọng phân trần rằng, đó chỉ là tai nạn chứ không phải do cố ý… cậu ấy cứ liên tục nói vậy, nhưng đúng là, cậu ấy đã nhìn thấy “nó". Nếu không phải tôi mà là người con trai khác, họ đã gọi ngay cho văn phòng cảnh sát, và hình phạt cho nữ giới khi quấy rối tình dục đàn ông là có chút tàn nhẫn…

Nếu chuyện đó xảy ra, ryokan này sẽ mang tiếng là một ryokan bị nhìn lén, và danh tiếng của họ sẽ bị hủy hoại.

– …Cô nói mình không cố ý… nhưng, cô thấy “chỗ đó" chưa?

– Gì cơ?

– Tôi hỏi cô đã thấy “chỗ đó" hay chưa!

– Cái này… tôi…

– Hoho, vậy là cô đã thấy “chỗ đó" của Kohaku-kun… hiểu rồi.

Nhìn Maizumi-san đang nghe Maria nói và lẩm bẩm, mẹ tôi cũng thay đổi ánh mắt và chất vấn cậu ấy.

Tôi chỉ nói với mẹ và Kikusui-san rằng Maizumi-san đã vô tình đi vào phòng tắm nam… Và, khi hai người họ tới thì tôi đã mặc đồ trên người… Nên là, họ có lẽ chỉ mới vừa biết Maizumi-san đã thấy tôi khỏa thân.

Và bà ấy trở nên rất giận dữ với Maizumi-san! Nếu chuyện này xảy ra với con gái tôi, chắc chắn tôi cũng sẽ rất tức giận!

– Tôi…Tôi…

– Thế, cô đã thật sự thấy “thứ đó", đúng không?

Bị Maria chất vấn không chút ngần ngại, mặt Maizumi-san hơi đỏ lên, có lẽ bởi vì cậu ấy nhớ lại những gì mình đã thấy.

Khi mẹ tôi thấy Maizumi-san mặt đỏ lên và vẫn cứ bị lăn, bà ấy đổi câu hỏi.

– …Thế, ‘nó’ thế nào…?

– ? ‘Nó’ thế nào?

– Ý cô là, màu sắc, hay… hay là kích thước ấy?

– ……

… Này! Mẹ, mẹ đang làm cái gì đấy! Và vì sao Maria lại im lặng để bà ấy nói thế! Đáng ra mấy người phải nổi giận chứ!...

Khoảnh khắc tôi nhận ra cuộc nói chuyện đã chuyển biến theo một hướng kỳ lạ và tôi sắp sửa bị kéo vào đó, Kikusui-san nãy giờ vẫn im lặng bỗng nói với tôi.

– N-n-này…

– Gì? Cháu phải kết thúc cuộc đối thoại của họ ngay bây giờ!

– C-c-có thể cho cô biết cháu cảm thấy thế nào khi bị nữ giới nhìn thấy mình khỏa thân không? V-v-và cháu có cảm giác gì khi nghe cuộc đối thoại hiện giờ!

– Thật đấy à?! Bây giờ mà cô lại hỏi cháu như thế ư?

– C-C-C-Cô xin lỗi! Cô không kiểm soát được tính tò mò của bản thân…

Ôi cái, c** m* n* câm giùm đi, sao cô có thể ngang nhiên đi hỏi chuyện đấy! Dù cô ấy đã xin lỗi, nhưng cô ấy vẫn sẵn sàng chiếc điện thoại trên tay… và nhìn về đây đầy hy vọng.

Mẹ kiếp! Cả hết bọn họ, toàn là những người lớn có vấn đề!

Và tất cả chuyện này đã xảy ra khi họ vẫn đang trong trạng thái bình thường! Sẽ thế nào nếu trước đó họ còn uống say nữa!

Khi tôi máu lạnh nhìn đống thảm họa trước mặt, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

Này, ai lại tới vào thời điểm này chứ?!

Khi mà Maria và mẹ vẫn đang hăng với Maizumi-san, tôi quyết định đi xem thử.

Ồ, còn Kikusui-san thì sao? Chà, cô ấy vốn không nằm trong danh sách.

– Vâng, mời vào… cô là ai?

Khi tôi mở cửa và nói thế, ngoài cửa là một người phụ nữ cao lớn, người tôi đã có gặp qua khi tôi đến đây, đang quỳ lạy trên đất… Ừm, cô ấy đang “dogeza".

… Nhưng, sao tự nhiên lại?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện