Sau khi rời khỏi ngôi làng bên kia tàn tích, Tet và tôi hướng đến thị trấn lớn gần nhất và tiện thể sắp xếp lại vật phẩm bên trong túi ma thuật tại nhà trọ vừa thuê.
「Chúng ta đã thu thập được khá nhiều thứ đấy nhỉ.」
「Mỗi một món đều là một ký ức cực kỳ đáng trân trọng với Phù thuỷ-sama!」
Sau khi rời khỏi làng khai hoang, dọc theo đại lộ, chúng tôi đã dừng lại tại vô số ngôi làng khác nhau với nhiều điểm tương đồng trên khắp chuyến hành trình lang thang vô định. Trước khi đến với ngôi làng gần tàn tích, chúng tôi đã đi qua nhiều ngôi làng với những công việc mưu sinh khác nhau. Ở những ngôi làng nghèo khó, chúng tôi đã chấp nhận những hạt giống đặc hữu của địa phương để thay cho tiền tệ.
「Đến một ngày nào đó, khi chúng ta tìm thấy nơi mà mình thuộc về, chị sẽ gieo trồng chúng.」
「Chỗ rau này ắt hẳn sẽ rất ngon!」
Suy nghĩ đó phơi phới bên trong tâm trí tôi và Tet. Tôi kiểm tra những hạt giống được giữ cẩn thận bên trong chiếc hộp nhỏ làm bằng gỗ cây hoa chuông phủ bông trước khi cất vào bên trong túi ma thuật.
Để kiếm bù số tiền mà chúng tôi không có được những ngôi làng nhỏ, đôi khi chúng tôi dừng lại ở Hội Mạo hiểm giả ở những thị trấn lớn hơn để bán những nguyên liệu từ ma vật chúng tôi tiêu diệt hoặc là những cây thảo mộc đã thu thập được. Lần này, sau khi dọn dẹp xong túi đồ, chúng tôi hướng đến Hội để bán nguyên liệu của con Arktus chúng tôi đã đánh bại ở ngôi làng tàn tích.
「Xin thứ lỗi, cho hỏi Hội có mua số nguyên liệu này không?」
「Đã rõ. Xin hay chờ một chút.」
Tet và tôi mang da, vuốt và túi mật của Arktus đến quầy giao dịch của hội, và chờ họ xử lý.
「Chise-san, Tet-san, xin lỗi đã để hai người phải chờ. Đây là tiền hai vị nhận được từ việc bán nguyên liệu của con Arktus.」
「Cảm ơn.」
「Ô, nhiều quá trời luôn!」
Tôi đã bán những phần có ích từ con gấu, ngoại trừ phần thịt và ma thạch, được tổng cộng ba mươi đồng bạc- một món khá hời đó nhỉ!
「Tôi đã thêm một chút tiền công vì bây giờ da thú rất cần thiết cho mùa đông sắp tới, cũng như là vì mọi thứ đã được sơ chế rất tốt.」
「Cảm ơn rất nhiều.」
「Hai người cũng giỏi thật đấy, đạt được hạng C ở tầm tuổi này, lại còn có thể đánh bại ma vật một cách gọn ghẽ như thế.」
「Chúng tôi cũng chỉ là gặp may thôi. Đến lúc phải đi rồi.」
「Cảm ơn nhé. Phù thuỷ-sama, đi ăn trưa thôi!」
Sau khi nhận tiền, Tet và tôi rời khỏi Hội để đi tìm một xe bán đồ ăn cho bữa trưa. Sau những gì được nghe tại quầy bán hàng, tôi ngẫm nghĩ về những gì bọn tôi đã làm với tư cách mạo hiểm giả từ trước tới giờ…
Chúng tội đã rời khỏi làng khai hoang, du hành đến những nơi mình muốn, trên tuyến đường hướng tới Thành phố Hầm ngục. Vì chúng tôi đã la cà dừng chân tại rất nhiều ngôi làng lớn nhỏ, nên chẳng mấy khi tôi và Tet nghỉ chân tại một thị trấn lớn hơn. Nhưng mỗi lần dừng chân tại một thị trấn lớn như vậy, chúng tôi đều thực hiện uỷ thác và bán nguyên liệu từ ma vật săn được, đóng góp nhiều hơn nữa cho Hội Mạo hiểm giả.
Với thẻ hội của mình, không chỉ uỷ thác, mà cả chiến lợi phẩm chúng tôi mang về cũng là một đóng góp không hề nhỏ. Không chỉ những ma vật hạng C và D tại những ngôi làng nơi chúng tôi dừng chân trên chuyến hành trình này, chúng tôi còn săn được một vài ma vật hạng B nữa, rồi bán mọi thứ thu được chỉ để lại ma thạch và những phần có thể ăn được. Dù chúng tôi vẫn đang hướng tới Thành phố Hầm ngục, nhưng đi lại la cà ở quá nhiều nơi đến mức đã một năm trôi qua và chúng tôi đã lên hạng C từ lúc nào chẳng hay. Thông thường, chúng tôi sẽ phải làm bài kiểm tra thăng hạng, nhưng vì chủ hội ở Darryl nhận thấy chúng tôi đủ mạnh để lên hạng C nên chúng tôi được miễn kiểm tra và thăng hạng trực tiếp.
Chúng tôi đã đi đến những nơi mình muốn, tiêu diệt ma vật tại những ngôi làng và thị trấn mà mình dừng chân, kiếm tiền và ở bên Tet. Cuộc sống như này cũng chẳng tệ chút nào.
Thế nhưng-
「Hah… Cuộc sống luôn không như những gì mình muốn.」 Tôi thở dài bước chân ra khỏi hội.
「Phù thuỳ-sama? Tất cả niềm vui bên trong chị sẽ chạy mất nếu cứ thở dài như thế này đấy. Chị muốn làm một xiên thịt không?」
「Cảm ơn em nhé Tet.」 Nhận lấy xiên thịt Tet vừa mua từ chiếc xe bán đồ ăn có vẻ ngon lành đằng kia, tôi lại nghĩ về mục tiêu của bản thân và Tet.「Sau tất cả những chuyến du hành như thể mà chúng ta cũng chưa tìm thấy 【Hoang địa Hư vô】nữa.」
Chúng tôi đã tìm kiếm thông tin về【Hoang địa Hư vô】suốt một năm du hành vừa qua và rồi nhận được gì nào, tuyệt vời, chẳng có cái gì cả. Nhưng hơn tất cả, những ngôi làng chúng tôi dừng chân đều rất tốt, nhưng không phải nơi chúng tôi có thể định cư lâu dài.
「Chúng ta vẫn chưa tìm thấy nơi phù hợp để định cư nhỉ…?」
「Vậy ạ? Có nhiều nơi ngon mà.」 Tet nhận xét, vẻ thèm thuồng khi nghĩ về một nơi được gọi là Hang Quỷ.
Trong Vương quốc Ischea có một nơi con người không thể sinh sống và phát triển vì nơi đó ngập tràn ma vật mạnh mẽ. Những ma vật tại Hang Quỷ này có những viên ma thạch chất lượng cực kỳ cao. Đối với Tet, người có sự thèm ma thạch vô đối thì đó quả là một bữa ăn thịnh soạn.
「Dừng chân tại những ngôi làng nhỏ và thị trấn ven đường cũng không giúp ta có thêm thông tin về【Hoang địa Hư vô】đâu」
「Ừ. Vì Thành phố Hầm Ngục cũng là thủ đô cũ nên chắc hẳn sẽ có rất nhiều sách và tài liệu ở đó. Với lại, mùa đông cũng sắp đến rồi.」
Năm ngoái, tôi đã lần đầu trải nghiệm mùa đông tại dị giới. Vì có tuyết nên việc di chuyển giữa các thị trấn trở nên khó khăn hơn, và độ khó của nhiệm vụ uỷ thác cũng tăng vọt. Đó là lý do vì sao việc mạo hiểm giả trú ẩn tại một thị trấn để làm việc hết mùa đông là thường thức ở thế giới này.
Chúng tôi cũng làm điều tương tự, tạm trú tại một thị trấn hết mùa đông, nhưng thật sự đấy? Nó chán chết đi được. Tất cả những gì Tet làm là đến khu luyện tập của hội để vận động cho ra mồ hôi, còn tôi thì làm một chế dược sư tạm thời, làm thuốc chữa các bệnh truyền nhiễm.
「Em có muốn đến Thành phố Hầm ngục ở hết mùa đông và làm việc như một mạo hiểm giả không?」
「Có chứ ạ!」
「Vậy thì đi .」
Tôi rút tấm bản đồ đơn giản ra khỏi túi ma thuật, thứ đã được tôi vẽ nên từ những thông tin thu thập được từ các mạo hiểm giả và nhân viên của Hội trên đường du hành. Nhờ đó mà tôi đã hoàn thành một bản đồ sơ bộ về những thị trấn quan trọng ở miền bắc Vương quốc Ischea.
「Hmm… Thành phố Hầm ngục tên là – Apanemis, phải không ta?」
Cố đô Apanemis từng là kinh đô của vương quốc. Vương đô đã được chuyển đi để đảm bản an toàn cho hoàng tộc sau khi một hầm ngục xuất hiện phía trong lãnh thổ thành phố, đến một thị trấn thịnh vượng thứ nhì vương quốc. Kể từ đó, Apanemis phát triển ngành công nghiệp xoay quanh hầm ngục và trở thành 【Thành phố Hầm ngục】trứ danh.
「Cùng đến Thành phố Hầm ngục nào!」
「Chúng ta cũng cần lên kế hoạch cho cuộc sống ở đó nữa.」
Tet và tôi tám chuyện nhẹ nhàng về nó như thể đây chỉ là chuyến đi phượt vui vẻ bất chợt, và rồi cuối cùng cũng đến với thành phố chúng tôi đã hướng đến trong suốt hơn một năm.