Sau khi thu thập một ít dây Roniseras mọc dại trong tàn tích, chúng tôi rời khỏi đó và quay về làng.
「 Cảm ơn đã giúp đỡ. Từ mai hai chúng tôi sẽ tiếp tục khám phá tàn tích kĩ hơn.」
「Cảm ơn vì đã dẫn đường! Hôm nay Tet vui lắm!」
「Lẽ ra tôi mới là người nên cảm ơn các cô vì đã cho tôi biết thêm về một loại thảo dược giá trị mới đúng. Tôi sẽ nhờ cha nói lại với trưởng làng và mọi người bàn bạc với nhau cách để bảo tồn loài cây này.」
Sau khi hái vài dây Roniseras mang về, bọn tôi qua xưởng chế để bỏ những bó củi mà Sayah đã thu thập được vào kho củi. Tiếp đó là đến gặp trưởng làng để nói về cây dây leo này.
「Ra vậy. Nếu ta đem phơi khô chúng thì có thể bảo quản lâu hơn để có thể sử dụng trong làng hoặc đem đi bán ư. Sayah, nhờ cháu làm hộ mọi người được không?」
Sau khi nghe chúng tôi trình bày, trưởng làng chăm chú nhìn vào quyển bách khoa toàn thư về thảo mộc cùng với chỗ dây leo chúng tôi đem về, rồi mỉm cười vui vẻ và bảo Sayah làm khô chúng. Cuốn sách không nêu rõ toàn bộ quy trình mằng cô ấy có thể sử dụng à chỉ có các bước cơ bản mà thôi, nhưng nếu là Sayah thì tôi tin kỹ năng của bản thân để xử lý nó theo những quy tắc thông thường.
「Để chúng tôi giúp cô.」
「Tet sẽ giúp làm những việc nặng~!」
「Chise và Tet, cảm ơn hai người nhiều.」
Cứ như thế, sau khi chúng tôi làm khô chỗ dây Roniseras và dùng xong bữa tối, Sayah thì quay về nhà của cô ấy còn tôi và Tet thì đến căn nhà trống được dân làng cho mượn.
「Ta đi ngủ thôi Phù thuỷ-sama.」
「Ừm, nhưng có một thứ chị muốn làm trước khi đi ngủ.―《Creation》!」
Trước khi lên giường, tôi dùng【Ma pháp Sáng tạo】tạo ra một quyển sách trắng. Tôi chép vào đó không chỉ những chú thích phối trộn của mình mà còn cả công thức thuốc mỡ động vật tôi vừa được dạy hôm nay và thêm một vài đoạn trích chọn lọc về những thảo mộc thông dụng và dây Roniseras trong cuốn bách khoa toàn thư về thảo mộc nữa.
「Phù thuỷ-sama ơi! Chị muốn chép lại quyển sách này để tặng cho Sayah ạ?」
「Ừm.」
Kĩ năng của một nhà pha chế phụ thuộc rất nhiều vào bể ma lực cũng như thiên phú của họ, vậy nên những kiến thức thì sẽ không bao giờ là lãng phí.
「Không phải là viết tay sẽ rất lâu sao? Chị có thể tạo ra một công cụ giúp sao chép lại nó trong tích tắc hoặc đơn thuần tạo ra cả một cuốn sách y hệt là được rồi mà.」
Nếu tôi có trong tay một công cụ giống như một cái máy in hiện đại hoặc máy photocopy, thì tôi có thể dễ dàng sao chép nội dung cuốn sách ra giấy, hoặc đơn thuần tôi chỉ cần sử dụng Ma pháp sáng tạo】để【Tạo】ra một cuốn sách có nội dung y hệt là được.
Tôi cẩn trọng chọn lựa những từ ngữ phù hợp để giải thích cho Tet lý do tôi không làm vậy. 「Quả thực là vậy. Nhưng chị làm thế này để không ai có thể nghi ngờ. Chẳng phải sẽ rất phi lý nếu có hai quyển sách được đóng bìa hệt như nhau và nội dung cũng chẳng lấy gì làm khác sao. À mà đó cũng chỉ là câu trả lời chống chế của chị thôi ha?」
「Câu trả lời chống chế? Thế câu trả lời thật sự thì sao?」
「Thực lòng mà nói thì chị nghĩ rằng từ tay viết một thứ gì đó sẽ đem lại sự ấm áp, từ tận trong trái tim này.」Tôi đáp lại với nụ cười nhạt trên môi; có đôi chút xấu hổ khi trực tiếp nói ra như thế này.「Nhưng chép tay lại toàn bộ chỗ này thì cũng mệt ra phết đấy.」
「Hừmmmmm… Dù em không hiểu lắm nhưng chị tặng em cái gì thì em cũng hạnh phúc hết á, Phù thuỷ-sama.」Tet ngồi trên giường bĩu môi nói.
Tôi liếc nhìn em ấy trong khi sao chép kiến thức về pha chế của tôi lên giấy. Nhưng có một vấn đề-
「Urgh, chị không giỏi vẽ cho lắm.」
Dù tôi vẫn ổn với việc chép tay nhưng dường như việc vẽ chi tiết các loại cây là hơi khó đối với tôi.
Tet bật dậy nói:「Phù thuỳ-sama, để Tet giúp cho!」
「À, cảm ơn em nhé. Em giúp chị vẽ minh hoạ cho mấy cái cây được không?」
「Có ngay!」
Nói đoạn, tôi đưa quyển sách đang chép dở cho Tet. Nhờ sự chính xác của một golem mà em ấy có thể ghi nhớ hình ảnh và vẽ lại một cách vô cùng chuẩn xác. Tôi chỉ biết nhìn em ấy vẽ một cách thán phục.
「Xong rồi! Phù thuỷ-sama, chị thấy sao?」
「Tuyệt vời. Nó đẹp lắm!」
Cứ thế, mặc cho em ấy vẽ minh hoạ một cách vô cùng nhanh chóng, thế những việc sao chép một quyển sách không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể xong được, và một cái ngáp nhẹ báo hiệu sự mệt mỏi đã dần chiếm lấy tôi.
「Phù thuỷ-sama, trông chị có vẻ mệt rồi, ta nên đi ngủ thôi.」
「Kyah?! Tet à, chị có thể tự lên giường được mà.」
「Tet bế chị lên giường vì nếu như không làm vậy thì chị sẽ còn thức muộn hơn.」Tet đáp trong khi bế tôi lên giường trong vòng tay nhẹ nhàng sau khi thấy cái ngáp đó.
「Oáp. Chúc em ngủ ngon nhé Tet. Hãy cùng làm việc chăm chỉ vào ngày mai nhé.」
「Vâng!」
Và cứ thế, tôi chìm sâu vào giấc ngủ êm đềm bên cạnh Tet.
Sáng hôm sau, khi đã dùng xong
bữa sáng cùng với Sayah, Tet và tôi quay lại khu tàn tích kia. Tet sử dụng【Thổ Ma pháp】để tìm ra những phần bị sụp đổ của tàn tích và những chỗ chúng tôi chưa thấy vào ngày hôm qua, em ấy cũng dọn bớt đất đá và gia cố trần nhà khi chúng tôi thám hiểm. Tiếc là gần như không còn kho báu nào ở đây nữa, nhưng tôi đã tự mình sao chép những hoạ tiết còn sót lại trên tường và tưởng tượng lại hình ảnh của nơi này vào thời kì đỉnh cao. Đến đêm, tôi lại nhờ Tet chép giúp mình những ghi chú pha trộn và bách khoa toàn thư về thảo mộc vào một cuốn sách giấy.
Ngày lại ngày trôi qua, và chúng tôi đã hoàn thành việc nghiên cứu tàn tích cũng như sao chép sách. Rồi đến sáng ngày thứ năm ở đây-
「Chúng tôi đã hoàn thành việc thám hiểm tàn tích vào hôm qua rồi, nên chúng tôi dự định sẽ lên đường vào ngày hôm nay.」
「Mọi người tốt với Tet và phù thuỷ-sama lắm!」
「Hả…」
Khi chúng tôi nói về dự định sắp tới với Sayah vào bữa sáng, cô ấy dường như đã không thể hiểu được những lời đó trong một thoáng. Còn tôi thì vẫn nói tiếp về dự định của mình.
「Chúng tôi đã dọn dẹp căn nhà sạch sẽ ở một mức nào đó rồi, nên phiền cô báo lại với trưởng làng giúp tôi nhé?」
「Đợi, đợi chút nào! Thế này có hơi bất ngờ quá! Hai người không thể ở lại thêm vài hôm nữa được ư? Với cả hai cô không phải chuẩn bị gì à? tầm, ờ… ba ngày nữa có được không?」 Dần hiểu được những lời tôi vừa nói, Sayah vội vã ngăn chúng tôi rời đi. Nhưng tôi chỉ biết ái ngại nhìn cô ấy và lắc đầu.「...Tại sao chứ? Hai bạn ghét ngôi làng này ư?」
「Không hề, ngôi làng này quả thực rất đáng sống. Nó rất bình yên và được rừng xanh ban phước. Và còn cả một người bạn tốt như cô nữa, Sayah.」
「Thời gian ở bên chị vui lắm đó!」
Sayah nhìn tôi với ánh mắt nài nỉ và hỏi về nguyên nhân, tôi đành trả lời:「Mùa đông cũng sắp đến rồi. Chúng tôi cần phải rời khỏi đây trước khi cái tuyết cùng cái lạnh kéo đến và ngăn chúng tôi làm việc đó…」
Vào mùa đông, một khi tuyết bắt đầu rơi thì ngay cả với những mạo hiểm giả cũng sẽ gặp khó khăn trong việc di chuyển. Chưa kể, các nhiệm vụ thảo phạt và thu thập cũng trở nên khó khăn hơn để có thể hoàn thành, nên người ta thường tìm đến những thành phố và thị trấn gần các hầm ngục để có thể tìm kiếm một nguồn thu nhập ổn định hơn.
Nhưng đó chỉ là những lời chống chế mà tôi nói với cô ấy thôi. Với chúng tôi thì môi trường nào cũng đều có thể sống được, nhờ có【Ma pháp Sáng tạo】và bể ma lực khổng lồ của tôi. Sự thực là nếu chúng tôi ở lại một nơi nào đó càng lâu thì lại càng khó để có thể rời đi, cũng giống như là ngôi làng khai hoang hồi trước vậy.
「Vả lại chúng tôi cũng còn có một mục tiêu.」
「... Một mục tiêu?」
「Phù thuỷ-sama và em đang trên đường tìm kiếm【Hoang địa Hư vô】」Tet mạnh mẽ tuyên bố, tôi cũng gật đầu theo. Tôi đã hứng thú với nơi này kể từ lần tình cờ tìm thấy nó bên trong một cuốn nhật ký hành trình, và chúng tôi đã tìm kiếm vùng đất ấy từ thuở đó đến giờ.
Khi hai người chúng tôi lặng thinh nhìn cô ấy mà không thể bộc bạch được toàn bộ câu chuyện. Sayah dường như cũng đã hiểu ra, ngay cả khi bản thân cô ấy không thể chấp nhận được việc này.「Tôi cứ nghĩ là mình đã có thêm bạn bè, vậy mà hai cô giờ đã chuẩn bị rời đi rồi.」
Chúng tôi mới chỉ ở đây trong một khoảng thời gian ngắn nhưng hầu hết khoảng thời gian đó đều là làm việc cùng với Sayah. Cô ấy giờ đây đang cực kỳ bối rối khi chúng tôi đột ngột lên đường.
Cả Tet cùng tôi đều nói với cô ấy:
「Với lại chúng tôi cũng coi Sayah là bạn mà.」
「Có thể chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng bạn bè thì vẫn sẽ mãi mãi là bạn bè!」
Mối quan hệ giữa chúng tôi và cô ấy vẫn sẽ luôn tồn tại - chúng tôi gặp thêm một người bạn nữa trên chuyến đi. Và dù cho chỉ gặp được cô ấy một lần, nhưng chúng tôi vẫn sẽ luôn trân trọng tình bạn này.
「... Tôi biết mà. Hai người là mạo hiểm giả. Một ngày nào đó hai người cũng sẽ phải rời khỏi nơi đây… Nhưng làm ơn chờ chút đã!」
Sayah đứng dậy và chạy về hướng xưởng chế dược, rồi quay lại với một cái nồi nhỏ.「Tôi muốn hoàn thành nó trước khi hai người lên đường. May thay nó đã kịp!」Cô ấy nói, đoạn mở chiếc nồi nhỏ ra để lộ một cục u màu trắng.
「Wow, nhìn ngon quá!」
「Sayah, đây là thuốc mỡ đúng không?」
「Chính nó. Tảng mỡ to đùng hôm nọ chỉ chế được chút ít thuốc mỡ này mà thôi.」
Đó chính là thuốc mỡ làm từ tảng mỡ Arktus nguyên chất được chứng đi chưng lại nhằm loại bỏ hết tạp chất. Tôi nhận chiếc nồi từ tay Syah khi cô ấy đang đùa vui, coi như một nửa chỗ này là của cô ấy vậy.
「Mùa đông sắp đến rồi, hãy dùng thứ này để bảo vệ bàn tay của mình nhé.」Cô ấy nói, nhẹ nhàng xoa tay chúng tôi sau khi đưa chiếc nồi.
Vì Sayah đã tặng quà cho chúng tôi, nên thiết nghĩ chúng tôi cũng nên trao cho cô ấy thứ chúng tôi đã hoàn thành.
「Chúng tôi cũng muốn tặng thứ này cho bạn Sayah của chúng tôi.」
「Tet và Phù thuỷ-sama đã cùng nhau làm nó đấy!」
Tôi cho tay vào trong túi ma thuật và rút ra một quyển sách mà tôi và Tet đã dành ra vài đêm để sao chép.
Mắt Sayah mở to khi nhận lấy cuốn sách.「Thật chứ? Hai bạn thực sự tặng nó cho tôi ư?!」cô ấy hỏi, nhận lấy món quà và nâng niu nó như thể báu vật.
Sau khi đã ăn sáng xong xuôi và bình tâm trở lại, chúng tôi đến chỗ trưởng làng để thông báo về sự khởi hành đột ngột của tôi và Tet.
Vậy thì –「Hẹn gặp lại!」
Tất cả dân làng đều tập hợp để tiễn chúng tôi, còn chúng tôi vẫy tay chào, rời khỏi ngôi làng bên tàn tích và hướng đến một thị trấn lớn hơn.