Vừa tiếp tục làm việc, hắn vừa thỉnh thoảng phân lấy một chút tâm thần chú ý tới hình chiếu TV.

Sau một loạt giới thiệu về các nhân vật tai to mặt lớn tham dự buổi lễ khai mạc, vị MC liền mời ra ba vị Thập Nhân Chúng nhiệm kỳ trước lên sân khấu để chúc phúc cho các thanh niên thiên tài trong cuộc thi năm nay.

Tình cờ, trong ba Thập Nhân Chúng làm đại biểu, có một vị là người quen mà Khỉ Con cùng Gấu Chó từng tán gẫu.

Đó là Bất Diệt Cự Thuẫn, Linh Tố Sư thiên tài có Đặc chất Đại Địa Chi Tâm giống hệt với Đặc chất của Gấu chó.

Đáng tiếc là chỉ có Bất Diệt Cự Thuẫn cùng hai vị Thập Nhân Chúng khác tham dự lễ khai mạc, mà vị Nhất Nhân đứng đầu Thập Nhân Chúng nhiệm kỳ trước - danh hiệu Thiên Mạc cũng không xuất hiện.

Năm năm trước xem trận chung kết cùng ba mẹ, hắn vẫn nhớ như in từng vòng ô lưới không khí của vị này tựa như thiên uy không thể đỡ, bao phủ toàn bộ sân thi đấu và mạnh mẽ đánh bại tất cả những kẻ đối địch, cuối cùng thành công đăng đỉnh Nhất Nhân trong Thập Nhân Chúng.

Thông qua báo chí, Nguyễn Trường Sinh tình cờ biết được vị thiên tài Thiên Mạc xuất thân bình dân, sau đó thi tốt nghiệp max điểm và lựa chọn đầu nhập vào quân đội.

Tuy trong quân đội Nam Ninh cũng có rất nhiều phe phái, đa phần vẫn rây mơ rễ má với các tổ chức, tập đoàn, gia tộc, nếu so với hai đại học viện công thì vẫn còn rất nhiều hắc ám, thiếu rất nhiều tự do.



Nhưng nếu so sánh với việc phải dâng lên lòng trung thành rồi trực tiếp đầu nhập vào học viện tư nhân, thì quân đội đã tốt hơn chán.

Chỉ cần trung với quốc gia, đồng thời chịu được quân kỷ cùng những chuỗi ngày tháng huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt, thì Linh Tố Sư xuất thân bình dân vẫn có cơ hội thăng tiến mà không phải mất đi bản thân.

Nguyễn Trường Sinh được nghe nói, Thiên Mạc đã chính thức bước chân vào tầng trung của bộ máy quốc gia, và đang nhậm chức vụ nào đó.

Cũng không biết giờ đây vị này thuộc phe phái nào…

Trong lúc suy nghĩ vu vơ, chủ tiệm Mã Tiến đang ngồi trên ghế chợt đứng dậy hò hét hưng phấn:

“Ô hú! Idol Bạch Trà rốt cuộc xuất hiện, thật không tốn công ta đây chờ đợi, phải nghe đám ngớ ngẩn đọc văn mẫu nãy giờ!”

“...”

Hóa ra lão già ngươi vì idol của mình nên mới xem chương trình này sao!?!

Chứng kiến biểu cảm sung sướng pha lẫn hèn mọn của chủ tiệm, thiếu niên khẽ chửi thầm.

Tuy không mấy quan tâm đến làng giải trí cũng như các hình thức giải trí của thế giới siêu phàm, nhưng ai bảo hình thức giải trí của Nguyễn Trường Sinh lại là sách báo điện tử cùng tu luyện đây.

Cho nên hắn liền hiểu được phớt qua rất nhiều tin tức.

Bạch Trà là một ngôi sao mới nổi cách đây hơn hai năm, rất có tài năng về cả ca hát lẫn vũ đạo.

Còn thông tin chi tiết, cụ thể hơn? Hắn không rảnh, nhà bao việc đâu!

Trên TV, một vị mỹ nhân đã xuất hiện trong màn ảnh.

Mặc lễ phục màu lục nhạt, trên thân quấn quanh những chiếc khăn lụa trắng mờ ảo, nàng chợt từ khán đài đạp lấy từng cánh hóa, tựa như tiên nữ giáng trần đáp xuống sân khấu.

Nhìn thấy rõ bóng dáng cùng ngũ quan tuyệt mỹ của nàng bởi các thiết bị ghi hình cận cảnh, Nguyễn Trường Sinh liên tưởng đến một câu:

Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da.

Ba nghìn sợi tóc đen tuyền xõa dài đến eo, đôi đồng tử màu tím dịu dàng như mặt hồ nước mùa thu, khuôn mặt trứng ngỗng của Bạch Trà khẽ cúi đầu chào khán giả, khiến chiếc dây đeo trán đính từng hạt ngọc lục bảo lấp lóe, càng làm tôn lên vẻ đẹp điềm đạm, trang nhã mà không kém phần quyến rũ của nàng.

Nhưng lúc này, hắn cũng không rảnh để tâm tới ngoại hình cùng khí chất, mà đang suy đoán hình ảnh vừa rồi.

‘Đạp cánh hoa phi hành, đây là Thuật thức Linh Tố Mộc thuộc lưu phái Phóng Xạ hay Tố Hình? Hay là Thuật thức Linh Tố Đồng Vị của Mộc chăng? Nhưng tối thiểu cũng là Thuật thức giai đoạn hai trở lên, đồng thời còn rất thuần thục.’

Nghĩ mãi không ra, hắn bèn quay đầu về phía ghế dài:

“Ê lão già háo sắc, mau lau nước miếng đi kìa!”

Nghe được lời nhắc nhở của thiếu niên, chủ tiệm lập tức hồi thần, nhanh lấy tay lau lau khóe miệng và chống chế:.

“Ai… không biết hôm nay ăn phải thứ gì mà tuyến nước bọt quá mức phát đạt, thật phiền.”

Không đợi Nguyễn Trường Sinh tiếp tục cà khịa, âm nhạc đã vang lên, cánh hoa đào giấy đột ngột xuất hiện khắp sân khấu.

Một già một trẻ bèn yên lặng, chăm chú thưởng thức Bạch Trà uyển chuyển múa, hơi lộ ra những đường cong hoàn mỹ sau lớp lễ phục.

Theo động tác cùng giọng ca thanh thoát của nàng, Nguyễn Trường Sinh cảm giác bản thân phảng phất đang chìm đắm trong biển hoa, thị giác cùng thính giác đều được thăng hoa đến cực hạn, mọi sự tiêu cực đều tan biến hết.

Cùng với đó, cảm xúc vốn trở nên rất hờ hững, lạnh nhạt do hòa hợp với Linh Tố Không Gian cũng vì thế mà sinh động hơn hẳn.

‘Hóa ra âm nhạc cùng vũ đạo trong thế giới siêu phàm hiện đại này cũng không hề bình thường chút nào.’

Nội tâm hắn khẽ thì thào, đồng thời cũng không khỏi nghi vấn:

‘Kỳ lạ, làm sao hình ảnh cùng thanh âm mang theo tác dụng siêu phàm lại có thể truyền qua đồ công nghệ được cơ chứ?’

Tầm mắt chuyển dời đến chiếc máy chiếu đang phát ra gợn sóng linh tính, thiếu niên chợt hiểu, sau đó tiếp tục thưởng thức âm nhạc.

Trước khi thức tỉnh năng lực tu luyện Linh Tố, Nguyễn Trường Sinh cũng không thấy giới giải trí trong xã hội siêu phàm Linh Tố có tác dụng gì đặc biệt ngoài mua vui, giải tỏa chút tinh thần như thông thường, nên hắn không rảnh quan tâm.

Đến bây giờ, hắn cuối cùng hiểu rõ tại sao những ngành nghề giải trí này lại vẫn có thể tồn tại và phát triển mạnh mẽ đến như vậy.

Linh Tố Sư càng tu luyện sẽ càng dễ bị Linh Tố đồng hóa ý chí, xuất hiện tính cách vặn vẹo, thậm chí hóa thành Cực đoan giả, Đọa lạc giả.

Ngoại trừ nhờ đến sự can thiệp của y học hoặc dược tề học, thì âm nhạc siêu phàm cũng là một liều thuốc trị liệu rất tốt đẹp.

Bởi vậy, các ngôi sao nổi tiếng trong làng giải trí đều rất có giá, rất được coi trọng.

Khả năng cao vị idol Bạch Trà được ban tổ chức trận đấu mời tới liền là một danh nhân nổi tiếng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Đã âm nhạc siêu phàm có ích lợi như thế, sau này Nguyễn Trường Sinh cũng không ngại thi thoảng thưởng thức một, hai.

Khi bài hát kết thúc, Bạch Trà cúi chào một lần nữa rồi đi vào hậu trường sân khấu.

Cùng với những tiếng vỗ tay vang dội, MC đã tiếp tục dẫn chương trình:

“Cảm ơn tuyển thủ Bạch Trà đã cho buổi lễ khai mạc của chúng ta một phần trình diễn cực kỳ đặc sắc. Tiếp theo, mời…”

Không thèm nghe mấy câu sáo rỗng từ MC, Nguyễn Trường Sinh đã ngạc nhiên, lập tức hỏi “fanoldman” của Bạch Trà:

“Vị ca sĩ này cũng tham gia thi đấu tranh đoạt danh hiệu Thập Nhân Chúng sao?”

“Ngạc nhiên lắm đúng không, idol của ta đích thực là văn võ song toàn nha!

Ngoài công việc ca sĩ, nàng cũng chỉ là học viên mới tốt nghiệp từ học viện Lâm Kế được gần hai tháng.

Mà chiến lực của nàng rất mạnh, đã là Linh Tố Sư level 4, còn được ban tổ chức đánh dấu là tuyển thủ hạt giống nên không phải thi qua trận sơ loại kìa.”

“Fanoldman” nhanh chóng trả lời với giọng điệu đắc ý.

Thấy vậy, hắn liền nghi vấn:

“Học viện Lâm Kế? Là một trong hai đại học viện công lập lớn nhất quốc gia Nam Ninh?”

“Đúng thế, Bạch Trà là một trong những thiên tài tiêu biểu của học viện, ta còn là tiền bối của nàng tại mấy khóa trước đâu.”

Nói đến đây, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Mã Tiến tựa như hồi ức chuyện gì đó.

‘Chủ tiệm cũng tốt nghiệp từ Lâm Kế, nhưng bây giờ liền vô cùng đồi phế, “cá mặn”.

Một Tạo Tác Sư cấp trung có trình độ rất cao lại đi mở cửa tiệm nhỏ ở một thành phố bình phàm…’

Nguyễn Trường Sinh đoán rằng vị này là một người có chuyện xưa.

Đã quay về trạng thái bình thường, Mã Tiến nở nụ cười gian, bắt đầu gạ gẫm thiếu niên:

“Ta còn là một thành viên trong group fanclub của Bạch Trà, để ta mời ngươi vào hội.

Đừng tường vào hội này dễ đâu, phải có một người trong hội đề xuất mới được vào đó.”

“Cảm ơn, không cần!”

Khinh bỉ liếc lão già không đứng đắn này một cái, Nguyễn Trường Sinh lại quay về công việc sửa chữa Tạo tác của chính mình.

Thấy phản ứng của hắn như vậy, chủ tiệm Mã Tiến khó chịu hừ mũi:

“Ranh con! Ngươi sẽ phải hối hận!” sau đó tiếp tục theo dõi chương trình.

Lúc này, ngoại trừ các hạt giống, những tuyển thủ khác đã lần lượt xuất hiện để bốc thăm lựa chọn đối thủ.

Thể thức thi đấu vòng sơ loại hay vòng trong đều giống nhau, tất cả tuyển thủ mỗi vòng đều phải thi đấu ba trận để lấy tích điểm.

Thua trận được 0 tích điểm, thắng trận được 1 tích điểm, thắng áp đảo trong thời gian quy định được 2 tích điểm.

Thông qua vòng sơ loại, hai mươi thí sinh có thứ tự điểm số cao nhất sẽ được bước vào vòng trong, cùng mười tuyển thủ hạt giống tiếp tục tranh giành danh hiệu Thập Nhân Chúng.

Sau khi chọn ra mười người cao điểm nhất làm Thập Nhân Chúng, bọn họ sẽ lập lôi đài để chiến đấu, tranh đoạt thứ tự từ Nhất Nhân đến Thập Nhân.

Thứ tự càng cao, phần thưởng càng lớn.

Chỉ là Nguyễn Trường Sinh không biết cụ thể phần thưởng này gồm những gì, nhưng chắc chắn phải cực kỳ phong phú.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, sau khi nghỉ ngơi, ăn bánh uống trà mà Mei mang lên, thiếu niên đã tích cực hoàn thành chỉ tiêu của ngày hôm nay sớm hơn mọi khi một tiếng.

Hắn vừa đứng dậy vừa nói:

“Ông chủ, ta muốn luyện chế Tạo tác cho bản thân.”

Đã chấp thuận nhu cầu của thiếu niễn từ trước, nên Mã Tiến chỉ liếc qua rồi phất tay:

“Tự tới kho phòng bên lấy vật liệu đi, tiền hàng sẽ lấy giá gốc tự động trừ vào lương tháng.”

Gật đầu, Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng đi sang kho chứa.!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện