Dù thế, cũng không có nghĩa là đối thủ không mạnh, nguyên nhân đa phần bởi Nguyễn Trường Sinh quá chó (vạch mất) khắc chế nàng mà thôi.
Một khi có cơ hội giăng lưới Vô Ảnh Tử Tuyến thành công, hắn liền không sợ bất kỳ tuyển thủ loại hình tốc độ nào cả, trừ phi kẻ địch lấy cấp độ tuyệt đối để đè người.
Nói đi cũng phải nói lại, những Thuật thức mà hắn tự mình sáng tạo ra đều hoàn mỹ phù hợp với phong cách chiến đấu của bản thân, đồng thời bọn chúng còn bổ trợ lẫn nhau, khiến chiến lực của hắn trở nên vô cùng đáng sợ.
Vô Ảnh Tử Tuyến vô hình vô chất, rất khó có thể phát hiện và bị phá hủy khi chúng nó đang trong hình thái thứ nhất.
Cách nhanh nhất để phá giải là tìm ra và quấy nhiễu, thậm chí đánh gục kẻ phát động Thuật thức.
Bất quá, muốn tìm được Nguyễn Trường Sinh đâu có dễ.
Hữu Vô Hư Thực đã ẩn giấu và triệt tiêu, lẫn lộn cảm giác tồn tại của bản thân hắn, thậm chỉ có thể biến thành vô hình trong một thời ngắn, đồng thời vẫn có khả năng thoải mái di chuyển, thay đổi vị trí ẩn nấp.
Đã thế, hắn còn cực kỳ khốn nạn, vứt ra rồi lén lút điều khiển hai con rối ngẫu có chiến lực quá gian lận so với cấp bậc level 1 của bản thân để lấy nhiều đánh ít và thay hắn thu hút sự chú ý…
Ăn một bộ liên chiêu như vậy, cuối cùng kẻ địch không ch.ết cũng tàn phế, quân bài gì cũng phải lộ hết ra.
Qua đó, Nguyễn Trường Sinh liền hiểu thấu một đạo lý.
Không có Thuật thức mạnh nhất, chỉ có Thuật thức phù hợp bản thân mới thực sự mạnh nhất.
Hữu Vô Hư Thực kết hợp với Vô Ảnh Tử Tuyến và rối ngẫu, thức quá tuyệt phối.
Ngoài ra, còn có một vấn đề cần nói tới về trận chiến này cũng như trận tử chiến lần trước, chính là vấn đề dò xét tình báo trong chiến đấu.
Trong quá trình chém giết, Nguyễn Trường Sinh đều đang phải không ngừng dò xét và phân tích thông tin đối thủ, việc này khiến hắn mất rất nhiều thời gian cùng công sức.
Giống như trận vừa nãy, nếu đã biết trước hoặc nhanh chóng biết được tình báo của kẻ săn mồi một cách tương đối đầy đủ, hắn đã có thể kết thúc trận chiến chỉ trong vòng không đến mười giây.
Bởi vậy, kỹ xảo Liệu địch tiên cơ của thiếu niên còn quá nhiều thiếu sót cần bù đắp, cải thiện.
Chỉ riêng một bộ Nghe âm biện hình thu thập động tác biến hóa, Siêu trí lực tăng tốc tư duy cùng khả năng phân tích là chưa đủ.
Nghe âm biện hình rất khó để dò xét các tác động siêu phàm một cách tỉ mỉ, nên hắn cần phải nhét thêm một vài năng lực, Thuật thức trinh sát khác nữa mới được.
m thầm ghi lại kế hoạch này vào lịch trình nghiên cứu tiếp theo, Nguyễn Trường Sinh đạp bước xuống xe và trở về nhà.
Khi tiện đường đi qua cửa hàng thú cưng, hắn liền thuận tay mua thêm pate và hộp hạt cho mèo.
Bởi mỗi cuối tháng sau đấu tập, phú bà đều tặng cho Gỗ Mun rất nhiều đồ ăn, vì thế Nguyễn Trường Sinh chỉ mua thêm một ít, tránh việc hoàng thượng trách hắn vô tâm.
Nghe được tiếng cửa mở, đang nằm trên ghế sofa, Gỗ Mun liền nhìn hắn một cái, sau đó bễ nghễ quay đầu trở về phía TV.
“Ta về rồi! Có quà cho ngươi đây Gỗ Mun, tiếp lấy!”
Chào mèo đen một câu, hắn đã từ túi đựng trên tay cầm ra hộp hạt và ném cho hoàng thượng.
“Meow ô!”
Nghe được thanh âm quen thuộc, theo phản xạ, Gỗ Mun đã lập tức nhảy cẫng lên bắt lấy.
Thân thể còn chưa kịp tiếp đất, Nguyễn Trường Sinh đã túm được nó rồi hút mèo vài cái xả stress.
“Meow!”
Thả hoàng thượng về ghế, hắn liền thay giày và mang theo balo xuống tầng hầm.
Tiếp đó là công đoạn “ɭϊếʍƈ bao”!
Mười lăm phút sau, đã dọn dẹp và kiểm kê xong xuôi tất cả, biểu cảm trên khuôn mặt của hắn hiện lên vẻ thất vọng.
‘Tạm thời được cứu đói, nhưng mấy trò đen ăn đen này không có triển vọng cho lắm, lợi bất cập hại. Từ lần sau không dính vào nữa vậy.’
Tổng giá trị của “đặc sản chợ đen” chỉ không đến bốn trăm ngàn điểm khoán, cũng không có trứng màu giống như bút ký nghiên cứu hay la bàn như lần trước.
À không, vẫn có trứng màu, thậm chí còn là trứng hồng!
Ngoại trừ một chút quần áo, mỹ phẩm, Nguyễn Trường Sinh mới từ túi không gian mở rộng của đối tượng mò ra ba viên trứng nhỏ màu hồng, hai cây trụ tròn khác size cũng màu hồng nốt.
Tất cả đều có chế độ rung rất chi là mãnh liệt…
Ngoài ra, lúc mới cầm lên, tay hắn còn cảm thấy dính dính…
Đánh rùng mình một cái, hắn lập tức ném bọn nó ra xa rồi điều khiển Hí Hỏa thủ tiêu ngay tại chỗ, sau đó chạy gấp vào phòng vệ sinh rửa tay bảy bảy bốn mươi chín lần.
Khả năng rất cao là đối tượng đã âm thầm nhét mấy thứ này dưới lớp áo choàng trong lúc chờ đợi ở chợ đen…
Mẹ nó, cách chơi thời nay cũng quá kinh khủng đi.
Cưỡng chế phong ấn tất cả kiến thức kỳ quái vừa tiếp thu được, Nguyễn Trường Sinh chuyển sang kiểm tr.a hư hại của con rối Bộ Thủ.
‘Tuy mặt ngoài không thấy hiện tượng gì, nhưng mạch linh văn trên ngực đã bị hao tổn hai phần, đặc tính của vật liệu siêu phàm cũng bị phá hoại, mất đi một bộ phận linh tính cũng như tác dụng…’
Tại khoảnh khắc cuối cùng của sự tuyệt vọng, kẻ săn mồi đã bắn ra một tia xạ tuyến màu xanh tím than.
Từ ngoại hình cùng biểu hiện mà Thuật thức này gây ra, hắn đã khóa chặt được thủ phạm.
Phụ Năng Xạ Tuyến!
Đây là Thuật thức Linh Tố Âm của lưu phái Phóng Xạ giai đoạn hai làm chủ, Tố Hình làm phụ.
Mượn tính chất phụ diện, tính phụ năng lượng và tính yên diệt của Linh Tố m làm kết cấu trụ cột, Phụ Năng Xạ Tuyến có khả năng biến đổi và phá hoại tính chất bên trong của bất kỳ sự vật nào dính phải.
Thuật thức này có tính phá hoại cực mạnh đối với sinh vật nói chung, nhưng đối với tử vật, đặc biệt là rối ngẫu Bộ Thủ lúc đó đang bật lên Thạch Tượng Quỷ Hóa, thì thế mạnh của nó cũng chẳng còn bao nhiêu.
Bất quả, kẻ địch thật biết giấu, đến trước khi ch.ết mới chịu lộ ra một tay, nhưng rất tiếc là Phụ Năng Xạ Tuyến lại không thể bắn tới Nguyễn Trường Sinh.
Thế mới nói, chiến thuật của hắn rất tuyệt vời đâu.
Khụ khụ…
Trên thực tế, không phải nữ nhân này không muốn sử dụng Linh Tố Âm, mà là hắn không cho nàng có cơ hội sử dụng.
Tại giai đoạn đầu, trong lúc rượt đuổi, ngoài việc xuất sử Tấn Phong Quyển để đuổi theo Nguyễn Trường Sinh, kẻ săn mồi còn sử dụng thêm một Thuật thức khác của Linh Tố Âm - Dạ Vũ.
Dạ Vũ là một Thuật thức Cơ Sở thuộc lưu phái Cường Hóa kết hợp Phóng Xạ, lấy hai tính chất chính là tính đêm và tính bí ẩn làm chủ đạo.
Tại buổi tối, Linh Tố Sư có thể thông qua Thuật thức này, mượn nhờ khái niệm siêu phàm hóa của ban đêm để tăng phúc tốc độ và tính linh hoạt của chính mình.
Nhờ vậy, kẻ săn mồi mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp dấu vết của hắn trong khi Vô Thanh Bộ đang song trọng giải phóng.
Cho tới quá trình chiến đấu gần cuối, nữ nhân này không sử dụng Dạ Vũ cũng bởi vì Vô Ảnh Tử Tuyến của Nguyễn Trường Sinh đã bao trùm kín kẽ khắp nơi.
Thời điểm đó, nếu kích hoạt Dạ Vũ, sau đó chỉ biết chạy càng nhanh mà phản ứng thần kinh không thể theo kịp, thì kết cục cũng chỉ có ch.ết càng nhanh hơn mà thôi.
Đồng thời còn thêm một nguyên nhân khác nữa.
Dường như là nàng ta mới tu luyện Linh Tố Âm, số lượng Thuật thức của hệ Âm mà nàng học được lại rất ít, độ thuần thục cũng không cao, nên nữ nhân này mới không vận dụng nhiều.
Dù tính phá hoại đối với sinh vật của Thuật thức Phụ Năng Xạ Tuyến rất đáng sợ, nhưng tốc độ phi hành của nó kém xa Phong Nhận, mà Phong Nhận còn mượn hình thái lưỡi đao và tính chất cực tốc, khí áp của Linh Tố Phong làm thế mạnh, nên độ sắc bén và khả năng cắt chém cực kỳ mạnh mẽ.
Nàng cũng tu luyện Phong Nhận tới trình độ rất cao, dùng rất thuận tay, nên việc hạn chế sử dụng Phụ Năng Xạ Tuyến là điều tất nhiên, cuối cùng chỉ có thể coi nó như một lá bài tẩy để công kích phạm vi gần.
Phân tích xong tâm lý kẻ địch, Nguyễn Trường Sinh lại từ đó tổng kết ra được rất nhiều kinh nghiệm quý báu.
Tiếp theo, hắn mất hơn một tiếng để tháo bộ phận linh kiện đã hỏng của Bộ Thủ ra để sửa chữa hoặc thay mới, sau lại lắp ráp vào như cũ.
Việc nâng cấp, cải tiến Tạo tác lên loại Hoàn mỹ vẫn phải tạm thời gác lại.
Mọi thứ không thể vội vàng được, bởi Tạo tác Tổ Hình Hình vốn cực kỳ phức tạp, thế nên hắn còn cần vài bữa nữa mới thiết kế xong bản chế tác.
Đợi đến lúc đó thì cải tiến lại toàn bộ Tạo tác cũng không muộn.
Để đống chiến lợi phẩm không dùng đến vào một balo riêng để lần đi chợ đen sau thuận tiện phi tang, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu chương trình học tập, tu luyện và nghiên cứu buổi tối của chính mình.
Những ngày tiếp theo, lịch trình hàng ngày của hắn vẫn rất quy luật.
Tuy nhiên, hôm nay lại có một chút khác biệt.
Tiệm Tạp Hóa, trong phòng chế tác trên tầng hai.
Đang tất bật tu sửa đơn hàng Tạo tác, thiếu niên liền thấy chủ tiệm Mã Tiến bỗng nhiên bật lên hình chiếu TV có kích thước ngang bằng với màn hình của một rạp phim.
Mang theo ánh mắt nghi vấn, hắn quay đầu nhìn chủ tiệm.
“Nhóc con không để ý hôm nay là ngày gì sao? Tinh thần của tuổi trẻ đâu hết rồi, cháy lên cho ta coi!
Hôm nay là ngày khai mạc cuộc thi tranh đoạt danh hiệu Thập Nhân Chúng nha!”
Chứng kiến biểu cảm lạnh nhạt của Nguyễn Trường Sinh, chủ tiệm Mã Tiến không nhịn được mà nói:
“Đặc cách cho ngươi được vừa xem vừa làm, nhưng phải đạt chỉ tiêu mới được.”
Nhìn lão già bằng ánh mắt khinh bỉ, thiếu niên liền tiếp tục công việc.
Mặc dù vẫn thường đọc sách báo điện tử, luôn chú ý theo dõi các tin tức, sự kiện hàng ngày, nhưng hắn cũng không thực sự quan tâm sự kiện Thập Nhân Chúng này lắm, mặc cho mọi người trên mạng cùng những bạn học của hắn đang bàn tán sôi nổi.
Từ khi lấy chấp niệm tranh đấu với Linh Tố Không Gian xong, thái độ với học tập, tu luyện và nghiên cứu của Nguyễn Trường Sinh liền trở nên chăm chú vô cùng, gần như không còn thứ gì có thể khiến hắn quan tâm hơn so với mục đích của chính mình cả.
Cảm xúc của hắn đối với mọi thứ khác cũng lạnh nhạt, hờ hững hơn đôi chút, có lẽ là do tác dụng phụ khi hoàn mỹ hòa hợp với Linh Tố Không Gian.
Mấy ngày nay, Nguyễn Trường Sinh vẫn đang bận rộn với việc luyện tập Linh Văn Tổ Hợp và cải tiến bản thiết kế rối ngẫu.
Bao giờ trận chung kết của sự kiện trên diễn ra, hắn mới cùng hai thằng bạn thân tổ chức xem chung tại nhà.
Lúc này, trên màn hình, người dẫn chương trình rất nổi tiếng của nhà đài trung ương đang giới thiệu.
Trận chiến tranh đoạt danh hiệu Thập Nhân Chúng nhiệm kỳ thứ 76, năm 1136-1141 của các thanh niên tuấn tài trên khắp cả nước được tổ chức ở tân đô Văn Lĩnh như thường lệ.
Nói là thanh niên tuấn tài trên khắp cả nước, nhưng thực ra không có chuyện một tên vô danh, trời hơi đất hỡi nào ấy lại có thể tự mình tham dự vào cuộc chiến Thập Nhân Chúng này cả.
Tất cả đều đã thông qua sàng lọc từ vòng nội bộ trong học viện công, học viện quân sự cùng với các tập đoàn, gia tộc lớn đội lốt học viện tư nhân trước đó.!