Cuối cùng Seol phải đành chịu thua trước sự phiền nhiễu của Maria mà gượng dậy. Cậu vác Mikhail và Chohong, còn Maria dìu Veronika đi ra khỏi chốn hang động này.

Họ nhanh chóng rời khỏi cái đồi và trở về khu cắm trại của mình. Đến lúc này Seol mới thở phào nhẹ nhõm, rằng mình đã thực sự sống sót mà thoát khỏi nơi đó. Những giọt nước mắt trào ra chực tuôn rơi, nhưng cậu cố kìm chúng lại.

Mặt khác, Maria khóc tu tu. Dù cho cái miệng của cô khá độc, nhưng nói cho cùng thì cô vẫn cốt là một con người giống cậu mà thôi. Cảm thấy sự đồng cảm từ phía cô, Seol Jihu khẽ mỉm cười trong im lặng.

“Cái nụ cười quái quỷ là sao thế hả?! Mẹ kiếp nhà anh, nhìn thấy người khác khóc vui lắm hay sao hả?”

“….”

Hóa ra, những giọt lệ đau thương ấy của Maria là dành cho cây thánh giá mà cô đã phải hiến tế trong Lễ tế. Cô ấy còn nói rằng cái thứ đó không số tiền nào có thể mua nổi được, dù có là bao nhiêu đi chăng nữa.

Cô đã mất đi một tạo tác vô giá, bề ngoài thì thô kệch hết mức. Với người như cô ấy thì có lẽ việc thấy bộ dạng mình lúc này thì việc nước mắt tuôn rơi là điều dễ hiểu.

Seol Jihu cố an ủi cô một cách nhẹ nhàng, rằng “Chúng ta tìm ra được cái bí ẩn rồi đây”, nhưng lại làm Maria kích động và gào lại rằng, “Nổi tiếng thì có cái đút vào mồm được à?!”

Theo sau đó là một tràng than thở và trách móc.

“Nếu mà biết chuyện thành ra như thế này, thì tôi còn lâu mới đi theo cậu. Mặc xác cái 15 đồng bạc rách kia đi, cậu có cho tôi 150 đồng thì cũng không ăn thua đâu.”

Lần này thì Seol Jihu có cái để mà đáp trả.

“Cô mà đứng về phía tôi lúc biểu quyết thì…”

“Làm sao mà tôi biết chuyện sẽ thành ra như thế chứ!”

Maria túm cổ áo cậu và lắc qua lắc lại một cách điên loạn. Cô gào lên, “Tại sao?! Tại sao cậu lại không cố thuyết phục tôi cơ chứ?!”

Đầu óc cô giờ không còn đủ minh mẫn nữa rồi. Miệng thở phì phò như một con bò tót, cô nhảy khỏi chỗ ngồi, nhảy vồ đến chỗ Mikhail và Veronika đang ngủ ngon lành. Tiếp đó cô đá liên tục vào họ không chút khoan nhượng.

‘…Cô ta điên thật rồi.’

Seol Jihu thở dài một cái rồi chuyển sự chú ý đi chỗ khác. Cậu lén nhìn về phía Chohong. Kì lạ là, mái tóc của cô giờ vẫn đang nhuộm một màu bạc đầy rực rỡ. Nhìn cô như đã biến thành một con người hoàn toàn khác. Nom cô đẹp tuyệt trần, hệt một cô tiên đang ngả mình nghỉ ngơi trong chốc lát.

Cậu khẽ vuốt lấy mái tóc óng mượt kia một lát, rồi ngả mình nằm xuống bên cạnh, tay vẫn khư khư lấy một lọn tóc.

*

Lúc cậu mở mắt thì trời đã sáng từ lúc nào không hay. Cậu chẳng hề nhận ra là mình thiếp đi trong cái tư thế vô cùng khiếm nhã kia. Bình thường thì không đời nào cậu làm thế, chỉ là lúc đó cậu mệt rũ người ra rồi.

Những người tỉnh lại đầu tiên là Mikhail và Veronika. Lẽ dĩ nhiên là hai người họ chẳng hiểu mô tê gì, phải sau khi Seol Jihu cặn kẽ giải thích tình hình, họ mới biết đêm qua đã có những chuyện gì. Hai người họ gầm lên trong giận giữ khi được kể lại rằng Gierszal đã chọn bỏ chạy ngay khi thấy họ bất tỉnh.

“Gierszal, cái thằng chó má…!”

Mikhail mặt đỏ bừng tỏ ra cáu bẳn.

“Cái thằng khốn nạn. Rồi xem! Tao sẽ nói cho tất cả mọi người, không chỉ riêng Haramark, mà bất kì ai tao gặp xem mày còn sống được ở Thiên đường nữa không!”

Các cụ đã có câu, tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa. Mấy lời truyền miệng đừng tưởng đơn giản, nó có thể biến thành thứ gì đó khá đáng sợ. Và với một Người địa cầu đã ngang tâm bỏ rơi đồng đội thì càng không cần phải nói thêm.

Seol Jihu hẳn cũng sẽ làm tương tự nếu có thể. Chỉ là, việc đấy chẳng cần thiết nữa.

“Anh không cần phải làm thế nữa đâu.”

“Hả? Sao lại không?”

“Anh ta chết rồi.”

Nhớ lại cái chuyện đó cũng đủ làm Seol Jihu cáu tiết. Nhờ hấp thụ xác của Gierszal mà cái Tổ đã hồi phục được những vết thương mà cả Maria và Chohong phải đánh cược mạng mình mới có thể làm được. May mà Thấu thị tương lai kích hoạt đúng thời điểm, bằng không họ đã chết chắc ở đấy rồi.

“Hãy tôn trọng người đã khuất một chút.”

“May là thằng đấy chết rồi đấy. Cái thằng đốn mạt đấy.”

Phản ứng của hai người họ có phần làm cho Seol thấy hơi sượng sạo. Ba người bọn họ đã kề vai sát cánh bên nhau khá lâu rồi. Thế mà thay vì cảm thương người đồng đội quá cố, họ lại vỗ tay ăn mừng như đúng rồi. Mikhail trông thấy cậu thủ lĩnh hơi rầu rĩ, liền cất lời.

“Cậu không cần phải nuối tiếc một đứa chết bầm như thế đâu.”

“Không, tôi nào có thấy buồn vì cậu ấy đâu chứ.”

“Chính hắn đã vứt bỏ lòng tin tưởng của chúng ta, những người đồng đội của hắn. Thế là đã phạm vào một điều răn của Thiên đường rồi. Nếu đã muốn thích làm gì thì làm, thế thì tại sao lại muốn gia nhập một tổ đội cơ chứ? Sao không chạy lăng xăng khắp nơi một mình đi cho rồi?”

Những lời đó cũng không hẳn là sai. Mikhail khẽ bặm môi trong khi lặng lẽ nhìn biểu cảm của chàng thủ lĩnh. Rồi anh chắp tay vẻ khẩn khoản.

“Tôi xin lỗi.”

“?”

“Cũng không hẳn là vì Gierszal, nhưng…. Cậu nói đúng. Đáng nhẽ chúng ta không nên tiến vào trong, chỉ tại bọn tôi đã bị lòng tham làm u mê lạc lối và….”

Veronika cũng cúi đầu chẳng hề cố biện minh cho việc đó cả.

Thực lòng mà nói, hai người họ hoàn toàn chưa biết gì nhiều về Seol cả. So với tổ đội của chuyến thám hiểm trước, họ cũng còn thiếu sót rất nhiều nữa. Samuel và Veronika có đẳng cấp hoàn toàn khác một trời một vực khi so với những người kia.

Nói đi rồi cũng nói lại, đây vẫn chính là tổ đội mà một tay cậu lập ra. Và hai người họ đã cố gắng hết sức mình rồi. Nhất là, họ đã không cố bỏ trốn như ai đó, nên cũng coi là có tí chút gì đó.

Chính điều đó khiến Seol Jihu phải bật cười.

“Không vấn đề gì đâu.”

*

Cả nhóm bắt đầu dọn dẹp trại và bắt đầu quay lại làng Ramman.

Có một vấn đề nhỏ xuất hiện. Đó là Chohong vẫn chưa tỉnh lại.

Cảm thấy áy náy vì những gì đã xảy ra, Mikhail đề nghị rằng để mình lo liệu cho Chohong, nhưng Seol Jihu đã lập tức phản đối ý kiến đó. Cậu tuy chưa hoàn toàn bình phục, nhưng đưa cô nàng đang bất tỉnh kia về thì chẳng có vấn đề gì hết. Thấy một gã đàn ông đụng chạm vào cô làm cậu có phần hơi không thoải mái.

Lần này cả đội mất hơn hai tiếng để quay lại làng. Khi đến nơi điều trước tiên họ làm là thuê ngay cái phòng lớn nhất trong nhà nghỉ. Những người khác thì sao cũng được, nhưng phần Maria và Chohong thì nom tình trạng không được ổn cho lắm và cần phải nghỉ ngơi đúng cách.

Mikhail kêu rằng mình sẽ đi kiếm xe ngựa trong khi đó Veronika lại đi lung tung kiếm một bữa ăn ngon miệng để thỏa yêu cầu cho cô Mục sư Maria.

Seol Jihu cũng không ở lại nhà trọ. Cậu vẫn còn một vấn đề cần giải quyết trước khi rời khỏi ngôi làng này.

Cậu đến gõ cửa một ngôi nhà quen thuộc, từ bên trong vọng lên một giọng nói bảo cậu cứ tự nhiên vào trong. Cậu bước vào và nhìn thấy ông lão chủ nhà. Người đó không ai khác chính là vị trưởng làng.

“Nhiệm vụ thế nào rồi chàng trai?”

Ông lão hỏi, chẳng buồn quay người lại nhìn chàng thanh niên.

“Nó đã được giải quyết êm xuôi rồi. Lũ dị nhân sẽ không bao giờ xuất hiện lại nữa.”

Cậu nhận ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi khuôn mặt ông lão có phần đanh lại.

“…Ta nên gửi lời cảm ơn tới cậu. Cơ mà, mới chỉ có một hai ngày sau khi ta gặp nhau, vậy mà nom cậu ăn mặc khá tả tơi nhỉ. Chắc hẳn lũ dị nhân phải khỏe lắm phỏng?”

“Ồ ngài còn chẳng thấy chúng tôi đánh nhau, mà lại biết tường tận thật đấy nhỉ.”

Seol Jihu cười tươi, mắt nhìn thẳng về phía ngài trưởng làng.

“Chà, dù gì thì một vị pháp sư như ngài đây hẳn cũng có thể mường tượng được ra có chuyện gì rồi.”

Sắc mặt ông lão chẳng hề biến sắc. Ông chỉ ngồi đó, hai mắt nhắm nghiền. Như thể bản thân ông đang chìm trong biển suy tư lúc này.

Cứ thế, vị trưởng làng ngồi đó, chẳng nói chẳng rằng. Bẵng đi không biết bao lâu, ông lão cất tiếng hỏi.

“…Cậu đã giết nó rồi?”

“Vâng.”

Thay vì tỏ ra bất ngờ, ông lão vẫn tỏ ra khá bình tĩnh. Hoặc đúng hơn là sự pha lẫn giữa cảm giác nhẹ nhõm và buồn phiền? Như thể ông vừa trút bỏ được một gánh nặng lớn trên vai mình.

“Tôi hiểu.”

Ngay cả lời nói cũng trở nên cộc lốc. Nhưng sự biến chuyển này quá tự nhiên làm cho Seol Jihu chẳng hề thấy chút khó chịu nào.

“Quả đúng thật, ta cũng lường trước được việc này rồi. Trước đó, cậu có nói với ta về những cơ sở nghiên cứu, lòng ta đã bắt đầu lờ mờ nhận ra rồi. Có lẽ cậu chỉ thử đánh động mặt hồ, mặc dù chính cậu đã biết được thân phận thật của ta rồi.”

“Tôi không phủ nhận điều đó.”

“Sao cậu lại phát hiện được vậy? Thông tin về ta hẳn đã bị xóa sổ từ lâu rồi mà.”

“Trước khi trả lời, tôi muốn hỏi ngài một câu.”

Ngài trưởng làng chẳng nói lấy một lời. Seol Jihu kéo một cái ghế gần ông lão và ngồi xuống.

“Đầu tiên là…”

Cậu dành chút thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình, rồi hỏi.

“Cái hang động đó thực chất là gì vậy?

Một phòng thí nghiệm chăng?”

“Một phòng thí nghiệm… Cũng có thể coi là thế. Nhưng mà nó giống với chỗ trú ẩn hơn.”

Seol Jihu khẽ gật đầu. Một nơi ẩn náu nghe hợp với nó hơn.

“Thưa trưởng làng, ông hẳn đã tạo nơi ẩn náu gần làng cho cái Tổ.”

“Đúng là cần phải có một nơi như thế gần đây. Nhưng ta thực sự không phải là người xây nên nó. Chính xác thì nó được xây là dành cho ta.”

“Dành cho ngài?”

Seol Jihu hơi cau mày. Ông lão này đang cố biện minh cho cái gì đây?

“Nơi ẩn náu đó được xây bởi những người dân làng này.”

Ý ngài ấy là sao vậy?

“Ngài đang cố ám chỉ rằng người dân làng này là tòng phạm với mình?”

“Cẩn thận lời nói của cậu đấy. Họ chỉ muốn được sống, sao lại có thể coi đó là tội ác được?”

Ông phản bác. Làm thế để sinh tồn à. Seol trầm ngâm nghĩ ngợi trước những lời đó.

“Vậy là ngài đã trốn khỏi công quốc khi mà dự án bị hủy bỏ và đi đến ngôi làng này. Sau đó, ngài vẫn tiếp tục nghiên cứu dự án kia. Người ở đây không hiểu sao đã biết được sự thật và quyết định giúp đỡ ngài làm thí nghiệm.”

“Ồ cậu cũng thông minh đấy. Ta không ghét bỏ gì những người khôn khéo như cậu đâu.”

Ngài trưởng làng cười rạng rỡ.

“Thì, mối quan tâm của bọn ta có phần ăn khớp với nhau, đúng chỉ thế mà thôi.”

Ông thở nhẹ một cái rồi tiếp tục.

“Ta thì muốn lập được một thành tích nào đó và tìm lại vinh quang cho mình. Và dân làng thì chỉ muốn bảo vệ ngôi làng khỏi những mối hiểm họa ngoài kia. Cậu hiểu rồi chứ?”

Làng Ramman nằm ở vị trí khá gần biên giới. Nói đơn giản hơn, thì người dân ở đây muốn có cái gọi là lực lượng chiến đấu đủ để bảo vệ họ khỏi sự xâm lăng của Ký sinh trùng, điều mà có thể xảy ra vào bất kỳ lúc nào. Càng nghĩ về vấn đề này, Seol Jihu càng thấy hiểu phần nào cách nhìn nhận của họ, nhưng mà…

“Cơ mà, tôi khá ngạc nhiên là họ có thể vô tư giúp đỡ ngài như thế được đấy. Nhất là khi quanh đây có khá nhiều trẻ nhỏ nữa.”

“Ta biết nói gì được đây. Chúng ta đang sống trong thời đại loạn lạc mà.”

Rồi ông lại tiếp tục.

“Đã là sinh tồn thì không có đúng hay sai. Trong cái thế giới này, dù cậu có là một người ngay thẳng hay là một tên gian ác, cậu vẫn phải thu hẹp mục tiêu và dồn hết nguồn lực của mình để mà tồn tại. Nó vẫn là thế, cho đến tận bây giờ.”

“Sao họ không chuyển đi chỗ khác cho rồi?”

“Khó lắm, làm sao mà cậu có thể dễ dàng bỏ mặc cái mảnh đất mà cậu gọi là nhà suốt bao thế kỷ qua được… Chà, ta thì sẽ chẳng bao giờ nói mấy thứ rập khuôn như vậy.”

Ông cười khổ.

“Sự thực thì, họ chẳng có nơi nào để đi nữa cả. Chúng ta nào muốn sống trong bể lửa chỉ vì thích thú đâu.”

“Chẳng nhẽ các ngài không được phép vào trong thành phố?”

“Nếu chỉ đơn giản là đi vào trong đấy, thì chẳng có chút khó khăn gì cả. Vấn đề nằm ở chỗ ‘ổn định’ cơ. Nó cũng chẳng phải chuyện đao to búa lớn gì. Mặc cho đó là thành phố nào hay tòa tháp nào đi nữa, luôn luôn có giới hạn về số lượng người có thể sống được bên trong nó. Nó đã phải gồng mình để che chở cho Người địa cầu các cậu, làm gì còn chỗ trống và năng lượng cho những người dân quèn như bọn ta chứ?”

Những lời đó tựa như những cái gai sắc nhọn cắm vào tâm can Seol.

“Chúng ta cũng chẳng hề muốn chết một khi chưa cố thử làm gì đó phản kháng lại cả. Đã là người thì ai mà chẳng muốn được sống, phải không nào? Dân làng này cũng như vậy đấy. Bởi thế mà họ đã chấp nhận che chở cho ta.”

Nghe cái cách mà ông ấy nói, có vẻ như ông đang muốn bảo về người làng, thay vì đổ lỗi cho họ. Seol Jihu hỏi tiếp.

“Vậy thí nghiệm của ngài có thành công không?”

“Không, ta đã thất bại.”

Ông lão trả lời ngay tắp lự. Giọng ông chan chứa sự hối hận.

“Đế chế biết rõ vấn đề của cái dự án này. Ngay cả ta cũng biết. Nhưng ta đã tự dối lòng mình chỉ vì cái giấc mộng viển vông, cứ cho là không nên để nó kết thúc như vậy được.”

“Vấn đề ngài nói…”

“Không chỉ là một hai cái đâu. Mất rất nhiều thời gian để có thể biến cái Tổ thành một nguồn lực chiến đấu hữu ích, và cả, cũng có giới hạn trong việc điều khiển nó. Hay là cứ nói nó có hiệu quả kém nhỉ?

Ông trả lời mà như đang tự vấn chính bản thân.

“Có phải trước cậu còn hỏi tôi cái gì nhỉ. Tại sao cấp độ của tổ đội ta yêu cầu lại cứ tiếp tục tăng.”

“Vâng.”

“Lúc đấy ta cũng khá sợ hãi khi nghe cậu hỏi vậy đấy. Câu trả lời thì đơn giản thôi. Ta muốn nó học hỏi.”

“Học hỏi?”

“Một cái Tổ mới sinh chẳng khác nào một đứa trẻ sơ sinh cả. Bọn Ký sinh trùng có một cơ chế chỉ huy vô cùng độc đáo, với nữ hoàng đứng ở đỉnh hệ thống phân cấp, đóng vai trò là trung tâm của tất thảy. Nó tựa như một cái mạng nhện vậy. Mỗi phần lại có một vai trò đặc trưng và truyền đạt thông tin đi cho nhau, nhưng dù có nghiên cứu đến thế nào, bọn ta vẫn chẳng thể khám phá ra cơ chế hoạt động của bọn chúng.

Nói đến đây Seol Jihu mới để ý, những con dị nhân được tạo bởi cái Tổ có hình dạng gần giống với người hơn, khác hẳn với lũ Medusa, Bọ hay lũ Gián. Cảm thấy hiếu kỳ, cậu lại hỏi tiếp.

“Nếu đã như vậy,có vẻ như thí nghiệm cũng không hẳn là đã thất bại? Cái Tổ có khả năng học hỏi, vậy nếu Đế chế nghiêm túc quan tâm đến việc này, chẳng phải sẽ rút ngắn được thời gian hay sao?”

Ông lão chớp mắt liên hồi, dường như khá bất ngờ khi nghe cậu nói những điều như vậy. Rồi ông mỉm cười một cách cay đắng.

“Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Có giới hạn trong việc kiểm soát nó.”

Ông chậm rãi đứng dậy và đi cầm một cái hộp nhỏ tới. Cạch, ông mở cái nắp, để lộ ra một hòn đá màu đen đầy u ám, cỡ chỉ bằng một nắm tay của trẻ con.

Seol Jihu nhìn vật đó với đầy sự hiếu kì. Nó làm cậu nhớ đến những viên thạch đen.

“Cái này?”

“Nó là ‘rudium’. Cậu có thể coi nó là bản chất của giả kim thuật. Mà, cứ coi như đây là cái lõi để điều khiển Tổ.”

“Có thứ như này tồn tại ư?”

Hai mắt Seol bừng sáng. Nhận thấy sự quan tâm của chàng trai, ông lão cười khẽ.

“Cậu mà muốn nghe, thì ta sẵn lòng kể cho. Nếu mức độ hiểu biết về ma thuật chế tạo bằng một phần tư của ta thôi, thì nội trong bảy ngày là ta có thể dạy cho cậu tinh thông nó.”

“…Còn lỡ như không biết tý gì thì sao?”

“Vậy thì làm ơn tha cho lão già này. Ta không muốn phải dùng nốt cái hơi tàn của mình chỉ để dạy cho cậu hiểu.”

Ông lão trả lời ngay tắp lự. Rồi ông lại nhìn chiếc hộp mà tiếc nuối, thở dài một cái.

“Nhìn nó đã nhỏ lại đến nhường nào rồi này. Ta đã cố giữ gìn nó cẩn thận hết mức rồi mà…”

“Có thật là ta có thể điều khiển cái Tổ chỉ bằng cái lõi gọi là rudium này không?”

“Phải. Quy trình tạo ra nó thì quá phức tạp, xong rồi tìm kiếm nguồn quặng để làm nguyên liệu cũng đã như là sai người đi hái sao rồi. Khó khăn như thế đã đành, nó lại là sản phẩm dùng có giới hạn, chứ chẳng phải là vĩnh viễn…”

Đến đây, ông chẳng nói thêm gì nữa. Seol Jihu chẳng cần nghe hết cũng đã mường tượng hiểu được phần nào. Cậu thúc giục.

“Ngài đã dùng cái ‘rudium’ còn xót lại để điều khiển cái Tổ và tiếp tục cuộc nghiên cứu.”

“Chính xác.”

“Và vì bọn tôi, hi vọng của cái làng này đã tiêu tan thành mây khói.”

“Không, không phải là thế.”

Ông lắc đầu.

“Cái nghiên cứu này đã thất bại từ trước kia rất lâu rồi. Ta chẳng có gì để mà đổ lỗi cho các cậu cả.”

“Ngài đã không chịu bỏ cuộc mà.”

“Nếu không còn lựa chọn nào trong chuyện này, tốt thôi sao cũng được. Nhưng ta lại ghét cái việc phải bỏ dở giữa chừng khi mà đã tiến xa đến nhường này. Ta đúng là một tên cố chấp mà. Bởi thế nên mới có cơ sự ngày hôm nay đấy.”

“….”

“Cái màn tự trách này chẳng được tích sự gì ngoài việc làm ta thêm đau khổ hơn mà thôi, nên làm ơn đến đây thôi được chứ. Có lẽ cậu không còn gì thắc mắc nữa nhỉ?”

“Tôi còn hai câu hỏi nữa.”

Ông lão hất cằm ra dấu cho cậu hãy tiếp tục.

“Cái lối vào bí mật ở trên ngọn đồi kia không hề có dấu vết người qua lại trong vài năm gần đây. Thế mà Cung thủ của tôi lại nói rằng bên trong hang động có dấu chân người.”

“Đơn giản thôi mà. Cậu không nghĩ là lối vào một căn cứ bí mật lại không được che đậy sao cho tránh được tai mắt của Cung thủ hay sao?”

Ông lão cười và dậm chân xuống sàn mấy cái.

“Còn gì nữa không?”

“Ngài định làm gì nếu một ngày rudium cạn kiệt?”

“Ta đã tính sẽ tự đầu thú với vương quốc. Nhưng, ta nhận ra là thứ này vẫn có thể dùng được thêm một hai lần nữa.”

Ông nói liền một mạch.

Seol nghĩ rằng như thế là đã đủ. Cậu đứng dậy, chợt có một cái túi nhỏ bay đến. Có tiếng leng keng phát ra khi cậu giơ tay bắt lấy nó. Đó là phần thưởng cho yêu cầu.

“Đáng nhẽ ta phải đưa cho cậu trước mới phải.”

Ông trưởng làng nghiêm túc nói.

“Vậy, cậu tính làm gì ta đây?”

“Hừm… Tôi không biết nữa.”

“Hay là cậu tính giết ta. Hoặc, nếu khôn ngoan, cậu có thể báo cho hoàng gia về ta và lấy lệnh bắt giữ.”

Seol Jihu nhìn về phía ông lão đang ngồi cười nhạt đằng đó. Thực lòng, cậu đến đây cốt chỉ để thỏa mãn cái tính hiếu kì của mình mà chẳng hề dự tính gì hết cả. Đúng là Chohong bị thương nặng sau vụ này, nhưng với cậu, việc đó khá khó để đổ mọi tội lỗi lên đầu ông già này.

Cậu suy tính một lát rồi hỏi thêm.

“Thưa trưởng làng. Thực ra, còn một điều mà tôi vẫn đang thắc mắc.”

Ông lão khẽ rên rỉ.

“Anh bạn à. Mấy người quanh cậu có thấy cậu là tên phiền nhiễu không thế?”

“….”

“Chậc. Được rồi, nói đi.”

“Tại sao ông lại làm việc này?”

“Hửm?”

“Cả Đế chế và Công quốc Delpinion đều đã bị tuyệt diệt. Sẽ chẳng còn một ai cố truy đuổi ông nữa. Với mức độ uyên bác của ngài, ngài có thể nhận được sự đãi ngộ cực lớn với bất kì vương quốc nào ngài chọn, vậy thì tại sao ngài vẫn chọn làm một ông lão trưởng làng cho một ngôi làng nhỏ bé như này?”

Vị trưởng làng khẽ mím môi. Hai tay ông đan vào nhau, cái ngón trỏ gõ gõ liên hồi vào mấy cái đốt tay. Phải mãi một lúc sau ông mới đáp lại.

“Bởi vì nơi này cần ta và những nghiên cứu của ta.”

Một nụ cười nở trên môi ông.

“Ở cái chốn này, ta có nơi để có thể dừng chân.”

Một nơi cần đến ông ấy, và là nơi mà ông ấy có thể nghỉ chân. Những lời đó dường như đã chạm đến tâm can Seol Jihu.

“…Tôi cũng đoán là vậy.”

Cậu gật nhẹ cái đầu và quay người bỏ đi. Số phận của ông lão đã được định đoạt sau câu trả lời đó.

“Cậu định rời đi đấy à?”

“Phải. À, và nhân tiện. Ngài nợ tôi một ân huệ đấy nhé.”

“Ý cậu là sao cơ, ta nợ cậu?”

“Tôi đang tính sẽ giữ mồm giữ miệng về chuyện này.”

“Nhưng, ta đã đưa tiền cho cậu rồi mà.”

“Ôi, thôi nào. Chỗ đấy là cho cái yêu cầu kia mà. Với lại, ai mà chẳng hiểu cơ chứ. Thế là quá ít rồi đấy, có phải không?”

Ông lão bật cười trước cái câu trả lời tỉnh bơ đó.

“Ta không quan tâm cậu đang suy tính gì, nhưng nếu đã chơi theo kiểu như vậy, cậu cũng cần phải nói cho ta biết vài thứ.”

“?”

“Thân phận thật của cậu. Làm sao mà cậu lại có thể phát hiện ra mọi chuyện?”

“Tôi chỉ đoán mò mà thôi.”

“Đừng có mà bốc phét nữa.”

Seol Jihu liền đó nảy ra ý định làm khó ông lão kia một chút.

“Hừm… Cứ thế nói ra cho ngài biết thì chẳng phải là phong cách của tôi cho lắm. Hơ, tôi đã phải cật lực tìm hiểu mới có thể giải quyết cái bí ẩn này đấy.”

“Cậu tính trêu tức một ông lão như ta đấy à?”

“Sao chúng ta không làm theo cách này nhỉ? Tôi sẽ cho ông một vài gợi ý để tự ông đoán ra nhé.”

Ông lão nhếch mép cười khi nghe thấy cái thách thức đầy nực cười kia.

“Ha! Trước mặt ta, thiên tài trong thiên tài của Công quốc Delpinion, thách thức ta với một câu đố… Thật thú vị. Được thôi.”

“Nói lời là không được nuốt lời đấy.”

“Nhanh lên và nói cho ta nghe xem nào.”

“Nếu có chín con mắt, chuyện gì sẽ xảy ra nào?”

“Chín…Cái gì vậy?”

Ông lão ngây người ra một lát.

Giờ đây bản tính tò mò đã được thỏa mãn, Seol Jihu nở một nụ cười hào sảng tới ông lão kèm theo là một cái gật đầu chào tạm biệt, cậu bước ra khỏi căn nhà.

*

Cậu trở lại căn nhà nghỉ, và tiếp đó là đón nhận một vài tin tức không may: Mikhail không kiếm được xe ngựa. Thêm nữa, đây chỉ là một ngôi làng nhỏ bé, sẽ chẳng có nhiều xe cộ đi lại giữa Haramark và nơi này cả. Cuối cùng, họ đành quyết định sẽ phải cuốc bộ về nhà.

Cả đội rời khỏi làng Ramman vào khoảng xế chiều. Seol Jihu thì muốn đợi cho đến khi Chohong tỉnh hẳn lại đã, nhưng cậu cũng nhận ra tình hình hiện tại của Maria, khi mà cô nàng cần phải quay lại đền thờ càng sớm càng tốt để hồi phục sức khỏe.

Họ đi, đi suốt cả buổi tối và phải tầm đêm muộn mới tìm được nơi nghỉ chân hợp lý.

Giờ ăn nom vẫn khá náo nhiệt. Chohong thì vẫn chưa tỉnh lại, cơ mà cô ấy hiện tại đã hồi phục được kha khá. Hai má cô nàng đã dần hồng hào trở lại, làm cậu thêm phần nhẹ nhõm. Theo lời của Maria thì chừng trước khí hết ngày là cô nàng sẽ tỉnh lại.

Và thêm cả, tổ đội của họ đã phá giải được cái bí ẩn kia. Giờ đây họ như thể đang trở về trong vinh quang vẻ vang, nên bầu không khí khá lạc quan. Riêng Maria là tỏ ra khá rầu rĩ.

Lúc mọi người dùng xong bữa tối và đã lui về lều của mình rồi thì Chohong cuối cùng cũng tỉnh lại. Cô xoa xoa cái trán rồi ngồi dậy khỏi túi ngủ, chợt nhận ra Seol đang ngồi một mình gần đó. Đôi mắt cô mở to.

Nghe thấy tiếng động sau lưng, Seol quay đầu lại và hai mắt cậu cũng trố ra vì ngạc nhiên. Cậu nhảy dựng lên, vội vàng gọi to tên cô. Khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ vui mừng.

“Chohong!”

“Ch-chuyện gì thế?”

Chohong tỏ ra hơi bối rối.

“Cô đã…”

Seol Jihu liền đó chạy tới bên cô, nhưng rồi ánh mắt cậu bỗng lóe lên một vẻ tinh ranh. E hèm! Cậu lên giọng và nói như thể chẳng hề có chuyện gì cả.

“Ý cô là sao, chuyện gì là chuyện gì mới được?”

“Chúng ta đang ở đâu đây?” Chẳng phải ta đang ở bên trong hang động cơ mà?”

“Hang động?”

Cậu hỏi lại như thể chẳng hiểu cô nàng đang nói gì.

“Có vấn đề gì à? Hay là cô vẫn đang ngái ngủ phỏng? Chúng ta đang trên đường đến làng Ramman cơ mà, nhớ chứ?”

“Hảaa?!”

Chohong kêu lên đầy sửng sốt.

“Cô không nhớ là chúng ta đã chấp nhận của làng Ramman hay sao?” Cái nhiệm vụ tiêu diệt lũ dị biến ấy. Và nếu có thể thì tìm xem chúng đến từ đâu luôn một thể.”

“Đợi đã!!!” Từ từ một chút nào.”

Chohong xa xẩm mặt mày, hai tay bưng kín mặt.

“Mẹ kiếp…Chuyện quái gì thế này? Chúng ta thật vẫn đang trên đường đến làng Ramman?”

Cô nhìn ra xung quanh, đôi lông mày rướn lên tợn. Nom cô như sững sờ trước những gì mình thấy.

Rồi cô hít lấy một hơi thật sâu. Hai mắt trước đó đang còn đờ đẫn mơ màng giờ lại rung lên thấy rõ.

“Ra chuyện là như vậy….”

Đảo ngược thời gian ư? Hay đó chỉ là một giấc mơ thôi? Cô nàng lẩm bẩm một mình đinh ninh rằng mình vừa được thần linh báo mộng, và rồi….

“Này, chúng ta nên quay lại thôi.”

Cô nàng tiến tới chỗ cậu và nói với một giọng quả quyết.

“Nếu đi tiếp, chúng ta sẽ cầm chắc cái chết đấy.”

“H-hả? Tự nhiên cô lại nói chuyện ở đâu đấy?”

“Hãy nghe lời tôi lần này được chứ? Tôi biết là lời tôi nói chẳng có tý thuyết phục nào, và nó cũng chỉ là cảm giác nhất thời thôi. Nhưng trước mắt, hãy quay lại Haramark đã. Chúng ta phải quay về ngay.”

“Hả? Tôi không muốn. Tôi vẫn muốn đi tiếp

Cô có biết tôi đã mong chờ cái nhiệm vụ này như nào không hả?”

Lồng ngực cô nàng như muốn vỡ tung, cái cảm giác thất vọng ập đến.

“Ài! Mẹ cha nó chứ, cậu làm tôi tức chết đi được! Nghe lời tôi đi mà!”

Nói đến đây thì Chohong dừng phắt lại. Bởi cô thấy rõ mồn một Seol đang hết sức mình, nhưng thất bại, cố để không bật cười thành tiếng.

“Cậu…!”

Chohong trừng mắt, rồi cô cầm lấy một lọn tóc của mình. Nó có màu bạc.

“Cậu…!”

Anh chàng kia đã cao chạy xa bay tự lúc nào.

“…Tên chó chết! Tôi thề phải giết chết cậu!”

Chohong điên tiết đuổi theo.

“Ahahahaha!!”

“Đứng lại ngay! Tôi nói là đứng lại cơ mà!”

Chẳng sớm thì muộn cậu cũng bị túm cổ, và bị quật ngã chổng vó ra đất. Cô nàng ngồi đè lên người cậu chàng.

“Này tên kia! Ngươi nghĩ chọc một người như chị đây vui lắm phỏng?!”

“Ôi thật sảng khoái làm sao.”

Seol Jihu thở dốc, miệng vẫn nở một nụ cười tươi rói với cô nàng đang gầm gừ đe dọa mình. Chohong có phần lưỡng lự trước cái nụ cười hạnh phúc, vô tư đó.

“Thật tốt biết bao khi mà cô đã tỉnh lại rồi. Cô có biết là tôi đã lo lắng đến thế nào không hả?”

“À thì…”

Đôi mắt cậu tỏ ra rất nghiêm túc, cả lời nói nghe cũng rất thật lòng. Trước cái nhìn đầy nồng ấm đó, cô nàng chỉ biết lặng thinh mà chớp chớp mắt liên hồi. Hai mắt cô vội vàng quay đi chỗ khác khi mà cái cổ cô đã đỏ ửng lên. Nhưng, nó cũng chỉ diễn ra được có trong chốc lát. Mặt cô nheo lại và gào lên.

“Cậu tính thả bả chị đây đấy à? Nghĩ rằng chị đây sẽ bỏ qua chỉ bằng có thế thôi á?!”

“Chờ đã!!”

Cô túm chặt lấy cổ áo cậu và bắt đầu lắc qua lắc lại hệt như đang giày vò một con búp bê.

Những tiếng ồn ã mà hai người họ tạo ra nhanh chóng đánh thức những người khác.

=Hự!! Dừng, chờ đã!

-Biết điều thì nằm im đấy nghe chưa?!

-Cứu tôi với!!

-Dám lôi chị đây ra làm trò đùa à?! Ah??

“…Ở đâu mà ồn ào dữ vậy?”

Mikhail đang ngủ ngon thì bị đánh thức dậy, dụi dụi hai mắt trong khi vẫn còn ngái ngủ. Veronika thì đã tỉnh dậy sớm hơn và, dù cho khuôn mặt vẫn có phần đờ đẫn, nhưng đôi mắt tinh như cú vọ thì đang sáng rực lên lén nhìn về phía cái lều đằng xa.

-Tôi chết mất thôi!

-Đúng đó. Sao chúng ta không chết chung luôn một thể nhỉ?! Đừng có lo, hôm nay chị đây chắc chắn phải thịt cậu bằng được!

“Hử? Đấy chẳng phải là giọng của Chohong hay sao?”

Mikhail tò mò nhìn ra ngoài và giật mình sửng sốt. Anh nhìn thấy Chohong đang quay lưng về phía này, ngồi cưỡi mình lên người Seol Jihu và cơ thể nhấp nhô một cách hoang dại.

“Ui ngoài trời luôn cơ à…” Khụ! Nhìn hông cô ấy nhấp kìa. Thật ngoài sức tưởng bở mà.”

Mikhail ghen tỵ nhìn về chỗ Seol Jihu. Anh nuốt nước bọt cái ực, ánh mắt có phần không đứng đắn lại nhìn sang Veronika. Cô nhận ra cái nhìn đó, nhưng rồi, lại nghiêm người tỏ ra cương nghị. Vậy mà đôi môi cô nàng cứ cong lên; xem chừng, cô, cũng giống anh, đang bị kích thích tột cùng.

Và một lúc sau… những tiếng rên rỉ phát ra từ nơi nào đó ngoài kia, hòa với những tiếng rên rỉ từ một cái lều nào đó, tạo thành một bản hợp xướng giữa thiên địa.

Và rồi, như thể có tiếng sét đánh giữa trời đêm…

Maria thì vẫn yên vị trong lều của mình, trằn trọc không thể quay trở lại với giấc ngủ. Cô còn tưởng cú sốc này đã hóa hình và đang nhún nhảy tưng bừng trước sống mũi mình cơ.

Cuối cùng, cô đành vùi mình vào trong túi ngủ, lấy tay bịt chặt tai lại, mặt hết sức sầu não.

“…Mẹ kiếp…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện