Chohong đạp nhẹ xuống đất. Với một động tác nhẹ nhàng, cô phi người lên và dừng lại gần nơi cái Tổ đang ngự.
Sinh vật kia quá khiếp hãi, liền vội vã thu về những cái xúc tu đang đi về phía Mikhail và Veronika. Nó vung ba, bốn cái về phía Chohong, người đang lao về chỗ nó nhưng….
Tuh-tuh-tuh-tung!!
Tất cả đều bị chặn lại bởi cái khiên hình tam giác ngược đang tỏa ánh bạc trên tay cô. Vị Nữ Chiến binh chẳng hề xi nhê lấy một chút nào. Cô chỉ khẽ vung tay gạt bỏ cái đòn đánh vô dụng kia sang một bên. Ánh mắt cô nom hệt như đang rực cháy, cháy rực một ngọn lửa màu bạc.
Cô vung cây chùy, liền đó đã đập tan những cái xúc tu kia thành hàng trăm mảnh. Dịch lỏng từ chúng còn chẳng kịp bắn xuống sàn; chúng bị thiêu đốt bởi ngọn lửa thiêng đang bao bọc lấy Chohong, liền sau đó là bị bốc hơi đi đâu mất.
Cái Tổ gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc khi mà một phần thân thể của nó bị ngọn lửa bạc thiêu rụi. Nhận ra đối phương đã biến đổi thành một điều gì đó vượt bậc, sinh vật
kia liền rụt hết lại những cái xúc lại, nhắm tất cả về kẻ đó hòng không để địch có đường lui.
Nhưng, những cái xúc tu có nhanh đến mấy cũng chẳng thể làm gì được.
Chohong đã biến mất.
Seol đang bận mang Mikhail cùng Veronika về chỗ của Maria, không khỏi sửng sốt trước khung cảnh hiện tại. Mới chớp mắt một cái, mà giờ Chohong đã đang lơ lửng trên không trung rồi. Ánh mắt
của cô uy nghiêm, không chút rung động nào đang nhìn thẳng xuống cái Tổ. Cô nhẹ nhàng lao xuống đầy thanh lịch và dùng cây chùy giáng một cú đập tựa sấm sét vào thân hình cái Tổ.
Đùng!!
Cái lớp bên ngoài đầy ung nhọt của nó bị nghiền nát đến nỗi không thể chịu được lực va chạm mà nổ tung. Một dòng dịch đỏ tươi bắn ra tung tóe, để rồi lại bị ngọn lửa thiêng đang bộc phát nuốt chửng.
Wuuuueeehh-!!
Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu giao đấu, cơ thể chính của cái Tổ đã bị xâm phạm. Nó rít lên một tiếng và vội vàng thoái lui lại ra xa.
Nhưng Chohong lao đến còn nhanh hơn cả nó. Cô đeo bám lấy sinh vật gớm ghiếc và vung chùy đi thêm một lần nữa. Thân thể cái Tổ lại bị đục thêm một lỗ nữa, từ chỗ đấy bắt đầu bùng lên một ngọn lửa màu bạc. Con quái vật kia đau đớn đến điên dại.
Chohong lại một lần nữa biến mất. Điều đó chứng tỏ mọi hành động của cô điều thực hiện với một tốc độ mà cái Tổ chẳng thể nào phát giác được.
Giờ nó hẳn phải kích động lắm cho coi. Ba mươi cái xúc tu vươn lên trên trần nhà nom chỉ muốn chọc thủng nó ra, và bắt đầu táp, đâm, đập mạnh về mọi phía.
Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, khói bụi bay mịt mù. Các xúc tu xé toạc không trung, tạo ra những âm thanh kinh hoàng bắt đầu tấn công bừa bãi xung quanh. Đòn tấn công loạn xạ này của cái Tổ mới cho Seol thấy được rằng, một khi phát giác sự uy hiếp đến tính mạng, nó có thể cường hãn đến nhường nào. Chính vì thế mà cậu liền đó dự tính lẻn đến gần hỗ trợ, đành phải rút lui theo phản xạ.
‘Mình sao có thể can thiệp vào lúc này được cơ chứ.’
Điều còn khó tin hơn cả là Chohong vẫn đang ở bên trong cuộc tấn công điên loạn kia.
Rít! Rít! Chỉ nghe cái tiếng phát ra từ cuộc chiến thôi cũng đã đủ dọa cậu khiếp đảm rồi, vậy mà ba mươi cái xúc tu tựa như ba mươi cái roi bằng thịt đang vung vẩy hết tốc lực cũng chẳng thể động đến một cọng lông mày của cô.
Chohong lả lướt tựa như một dòng sông đang êm đêm chảy. Mắt cô hơi khẽ mở; động tác cô dùng tay gạt các xúc tu sang một bên giống hệt như động tác của một nữ vận động viên trượt băng đang phô diễn sự duyên dáng của mình cho tất thảy cùng thấy. Đến nỗi người ngoài nhìn vào còn tưởng những cái xúc tu kia đang bị cô hút lại gần rồi lại bị trượt ra một cách nhẹ nhàng.
Chohong xoay nhẹ người một cái, làm mái tóc bạch kim của cô bay lên, xoay tròn trong không trung. Ánh bạc lập lòe đằng sau người cô làm cô như đang lơ lửng, nhẹ nhàng lướt qua cái bức tường xúc tu đầy gớm ghiếc, và cuối cùng, dừng lại gần mục tiêu và dùng chùy hạ một đòn chính xác vào người cái Tổ. Sinh vật kia thét lên thêm một lần nữa.
Seol trở nên đầy phấn khích. Cái hi vọng chết yểu giờ đây đang sống lại đầy mạnh mẽ.
‘Chúng ta có thể thắng!’
Cậu cố tìm cơ hội để xen vào. Nhưng rồi cậu nhận thấy Chohong có chút bất ổn.
Vẻ mặt thanh thản của cô hơn nhăn lại. Gò má trắng ngần của cô dần đỏ ửng, hơi thở có phần nặng nề. Khuôn mặt cô tỏ ra có chút lo lắng.
Cậu không biết nguyên cớ làm sao, nhưng dù có thế nào, cậu biết chắc rằng tình hình hiện giờ không thể giữ vững mãi được. Cái Tổ đầy uy mãnh không thể khuất phục giờ đây đang run rẩy trong sợ hãi. Hơn phân nửa xúc tu đã không cử động, và phần cơ thể chính của nó thì phần lớn đã bị cháy xém. Quan trọng nhất là, cơ thể khổng lồ của nó đã thu nhỏ lại đáng kể.
Nhưng, cái Tổ nào có chịu đứng im không làm gì đâu. Những cái xúc tu còn lại liền phình ra. Rồi, với một tiếng hệt như tiếng một quả bóng bay xì hơi, chất dịch nhầy màu xanh lá bắt đầu được bắn ra tứ tung.
Tất cả các xúc tu đồng loạt bắn ra thứ dịch nhầy chết người đó, làm cho Seol tưởng như nước đang bộc phát ra từ một cái đài phun nước khổng lồ. Dẫu có thế, vẫn chẳng có dấu tích gì của Chohong. Cô tự lúc nào đã lui lại ra xa ngay trước khi dịch lỏng chạm đất.
Con bài tẩy đã lộ ra mà chỉ có thể làm chảy mặt đất, cái Tổ tỏ ra giận dữ tột độ.
Chohong nghiến răng. Cô giương cái khiên ra trước mặt và phi tới phía trước. Có lẽ đây chính là thời điểm mà cô nói trước đó -
Seol căn chỉnh thời gian phối hợp với cô, tay nắm chặt cây thương mà mở hết tốc lực chạy về phía trước.
Họ chỉ còn duy nhất một cơ hội. Cậu dốc hết lượng ma năng đang chảy cuồn cuộn trong người vào cây thương và đôi bông tai, nhưng rồi….
Chohong táp một cái xúc tu đang đâm tới sang một bên nhưng lại bắt đầu loạng choạng bước đi.
“Chohong?!”
Seol vội thoái lui và cay đắng nhận ra là thứ ánh sáng màu bạc mới nãy còn bao bọc khắp người cô nàng giờ đang dần biến mất.
…Không, cậu đã sai rồi. Tất cả chúng đều biến mất. Bộ giáp, cái khiên, tất cả.
“Ah!”
Và cùng lúc đó, vẻ mặt của Chohong có phần hơi mơ màng. Cô bước thêm được vài bước nữa rồi khụy xuống sàn. Cô thở dốc, quai hàm chùng xuống, mồ hôi đầm đìa chảy xuống cằm. Như thể vừa phải chịu đựng cơn đau tột cùng, mặt cô đanh lại vẻ rất khó coi.
Lý do cho việc này rất đơn giản. Bộ váy của Valkyrie giúp người niệm chú tăng kích sức chiến đấu bằng cách triệu hồi linh hồn của Nữ chúa Chiến binh. Nó cho người niệm sức mạnh chiến đấu của một người bậc Cấp cao, nhưng đổi lại chỉ có thể duy trì trong 30 đến 49 giây là cùng. Còn sau đó, sẽ là những di chứng của việc cạn kiệt thể lực.
Hẳn hiện tại Chohong đang cảm thấy toàn bộ sức lực của mình đang biến mất mặc cho cô cố điều tiết nhịp thở trong tuyệt vọng. Cái Tổ hiện cũng đang trong tình trạng chệnh choạng. Chỉ một đòn nữa thôi, duy nhất một đòn thôi, và mọi chuyện sẽ kết thúc.
“Tôi còn chưa cả…”
‘… chưa cả tạo được một cơ hội ngon ăn nữa.’
Tính toán của cô hoàn toàn sai bét nhờ vào sự kháng cự ngoài tưởng tượng của Tổ.
Giờ Chohong đã phải thoái lui khỏi cuộc chiến, Seol cảm thấy hơi chùn bước. Cái Tổ cùng cơ thể đang run rẩy, cố phình rộng ra của nó cũng đã nhận ra trạng thái bất thường của cô.
Wuuuooooh?
Nó cuối cùng quyết định vươn một cái xúc tu tới, nhưng lập tức giật mình. Chohong tuy không duy chuyển lấy một bước, nhưng lại có một nguồn năng lượng khủng bố đang trào lên từ một nơi nào đó đằng sau cô.
“Hự!”
Maria hít một hơi thật sâu và chậm rãi đứng dậy. Seol nhìn thấy cây thánh giá trên tế đàn đang biến thành tro bụi trước mặt cô, để rồi nhận ra việc mà cô vừa làm.
Cô nàng trông thì có thể gục ngã bất kỳ lúc nào, nhưng Maria không biết bằng cách nào vẫn giữ được thăng bằng và giơ hai tay lên thật cao.
“Mall Te Oculorum Meorum!”
Ngay lập tức, một luồng sáng bắn lên bầu trời hệt như sét đánh, hóa hình thành một cây búa khổng lồ. Luồng sáng cứ thế ngày một lớn dần, phô ra thứ sức mạnh không thể xem thường được. Cái Tổ lúc này sợ hãi thấy rõ.
Không một ai ở cái chỗ này có thể dửng dưng mà đứng nhìn cái thứ kia được. Seol Jihu liền tức thì kích hoạt đôi Bông tai Festina. Trong khi đó, cái Tổ khiếp hãi tột độ dùng hết sức bình sinh phi tất cả những cái xúc tu về phía Maria. Cô nhướn cao đôi lông mày, miệng hét lớn.
“Mjolnir!”
Luồng sáng liền phát nổ. Hai mắt Seol Jihu, lúc này đang chực lao về phía trước, mở to hết mức. Cùng lúc đó, Chohong liền đó ngoảnh lại nhìn về đằng sau trong kinh ngạc. Dưới chiếc búa ánh sáng đang bổ xuống hệt như ông trời đang nổi cơn thịnh nộ, có một cái xúc tu đơn độc lao vút đi như tên bắn về phía cô Mục sư. Maria nhìn thấy cái xúc tu mà mặt mày đanh lại, người ướt đẫm mồ hôi.
Và cũng trong khoảnh khắc đó…
Seol Jihu đang nghĩ gì trong đầu khi đứng trước cái cơ hội duy nhất được tạo nên bởi mồ hôi nước mắt của mọi người?
Cậu biết chắc chắn một điều là Maria sẽ chết mất. Ngay cả một Chiến binh còn khó có thể chịu một đòn từ cái xúc tu, huống hồ gì đây là một Mục sư đang đứng ngay đầu ngọn sóng.
Bước chân đang tiến về phía cái Tổ chợt chuyển hướng.
Bùm!
Cậu kích hoạt kĩ năng cộng dồn từ đôi bông tại và dốc cạn toàn bộ năng lượng mà mình có trong người. Cậu mường tượng ra đang có ai đó gọi tên mình, nhưng cậu chỉ đơn giản mặc kệ nó mà lao đi. Maria buông xuôi nhắm chặt mắt lại khi mà cái xúc tu kia mới đó đã đến ngay sát người mình.
“Mẹ nó!”
Khoảnh khắc tiếp đó, toàn bộ cái hang bị nhấn chìm trong thứ ánh sáng chói lóa, cùng với đó là một tiếng gầm của trời xanh. Nó lớn đến nỗi át đi cả cái cảm giác có thứ gì đó chạm vào cô, át đi cả tiếng kêu gào của cái Tổ.
Một lát sau, mắt Maria khẽ hé mở, thở hắt một cái trong kinh ngạc. Seol Jihu đang ôm chặt lấy cô. Cô còn nghĩ anh chàng này đã tính hi sinh thân mình để bảo vệ cô, nhưng kì lạ thay, đến cả cậu ấy cũng chẳng hề hấn gì.
Seol cũng không ngờ tới sự việc sẽ thành như vậy. Cậu nào có thời gian để mà lo phòng bị cho mình cơ chứ. Cậu chỉ đơn giản là muốn đẩy cô ra khỏi cửa tử và sẵn sàng chịu thay đòn hiểm này. Nhưng, cả cậu lẫn Maria đều không có lấy một vết trầy. Hai mắt cậu chớp chớp liên hồi đầy khó hiểu, để rồi mới nhận ra chuyện gì vừa mới xảy ra. Chohong đang đứng trước mặt họ, cánh tay trái đang giang rộng.
“C-Chohong!!”
Mới hoàn hồn sau cơn hiểm nguy, để rồi giờ đây khi nhận ra sự thật phũ phàng thì cậu chỉ còn biết gào lên trong vô vọng. Tấm lưng nhỏ nhắn của Chohong run lẩy bẩy. Rắc rắc. Cô ngoảnh đầu nhìn về sau cà giật hệt như một con rối bị cắt dây, mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi khẽ mấp máy.
“…Này, cái…tên…ngu…độn…kia…”
Cô thở một cách khó nhọc, chầm chậm hạ cánh tay trái đang đau đớn xuống.
“Tôi đã bảo là….phải biết lựa thời cơ mà…”
“….Cho, Chohong?”
“Thế mà… thế mà cậu lại chọn…cứu ả…?”
“C-cô…”
Seol Jihu nhận ra có điều gì đó không đúng. Phần tay trái của cô đã biến mất. Chính xác hơn, không còn gì kể từ khuỷu tay đổ xuống nữa.
Nhìn kỹ hơn, cậu còn nhận ra là lưng cô đang nhuộm lấy một màu đỏ tươi. Mặt Seol xám ngắt.
“…Nhưng mà…”
Nhìn bộ dạng của cậu lúc này, Chohong khẽ nhoẻn miệng. Một nụ cười chứa chan đủ sự bi ai.
“…Thế mới đúng là cậu…”
Mái tóc đen óng của cô khẽ lay động. Chậm rãi. Chohong chầm chậm ngã xuống. Bộ giáp vỡ, cái cánh tay đã mất, ngay cả cái mũi nhọn hơi nhướn lên một cách khó khăn - tất cả đều bất động.
Seol chẳng biểu lộ một chút xúc cảm nào. Chỉ duy đôi mắt cậu đang rung lên dữ dội, khuôn mặt như vừa đã già đi thêm mười tuổi.
Cậu chẳng thể làm được gì cả. Đáng ra, cậu không nên chờ đợi cơ hội làm gì; đáng ra, cậu phải là người tạo cơ hội cho người khác chứ. Kể cả như thế sẽ phải đổi lấy mạng sống của cậu. Nhưng không, cậu đã không thể.
Sự hối hận trào dâng. Và cả cái cảm giác bất lực kèm theo đó là nhận thức về sự yếu đuối của chính bản thân mình.
Thịch!
Tim cậu đập mạnh. Nó điên cuồng đập.
Maria, nhìn chằm chằm về phía Chohong đang bất động, khẽ ngẩng đầu nhìn ra xa. Cô thấy sốc, khi mà cái Tổ vẫn sống.
Nó đã bị đánh bầm dập bởi cái chùy của Chohong, rồi còn hứng trọn một đòn bằng Mjolnir, ấy vậy mà nó vẫn còn sống. Nó lúc này khốn đốn, thảm hại, nhưng vẫn đang tiếp tục thở. Cái sức sống mãnh liệt của nó làm cô nghiến răng kêu thành tiếng.
Và không chỉ có thế. Đột nhiên, nó kêu ra thành tiếng và bắt đầu tái tạo lại từng phần của cơ thể.
Mjolnir chắc chắn đã giáng cho nó một vết thương chí mạng. Nhưng giờ đây, bọt khí nổi lên và da thịt xám ngắt của nó đang bắt đầu lành lại. Rồi, nó phun ra một ngọn giáo và một cái khiên.
Maria khẽ bật cười.
“Hah.”
Nếu không nhầm, hẳn chúng thuộc về Gierszal. Vậy là hắn ta đã bị giết trong khi cố bỏ trốn. Cái Tổ đã lấy xác hắn để đắp vào những chỗ bị thương thiệt. Cô còn đang thắc mắc vì sao nó cứ cố gắng lao đến chỗ những người đã gục ngã, giờ thì đã hiểu vì sao rồi.
‘Đúng thằng đần. Đến lúc chết rồi mà rặt vẫn vô dụng.’
Một mặt, cô lại cảm thấy hối hận. Đáng ra cô phải cầu xin một phép gì đó mạnh hơn chứ. Thay vì muốn giảm thiểu rủi do, cô lại khăng khăng lựa đúng thời điểm và cả câu thần chú để kết thúc Lễ tế cho sớm. Cái quyết định ấy làm cô hối hận khôn nguôi.
‘…Đáng ra mình không nên đến đây.’
Maria lẩm bẩm đầy thất vọng. Cái Tổ giờ đã hồi phục được vài phần cơ thể và đang bắt đầu ve vẩy mấy cái xúc tu của mình rồi.
VÚT, VÚT. Chúng tạo ra những tiếng động lạ trong không trung, nghe như đang phỉ nhổ cười nhạo báng họ.
“Sao cậu không thể để tôi chết quách đi cho rồi chứ?”
Maria bĩu môi, yếu ớt dựa đầu vào ngực Seol Jihu.
“Nếu cậu nhắm vào nó từ đầu, ít nhất thì Chohong đã không…?!”
Hai mắt cô bỗng mở to.
Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!
Tim cậu đập nhanh đến nỗi tưởng như không phải của người nữa rồi.
Toàn thân cậu run lên không kiểm soát được.
Và rồi.
Rắc… Rắc…
Cô nghe thấy tiếng nghiến răng tuy nhỏ nhưng lại khiến sống lưng cô lạnh toát, tưởng chừng thứ tiếng đó chẳng thể được tạo ra từ một người trần mắt thịt nào được. Maria giật mình ngước lên nhìn.
“Cậu…?”
Và rồi…
[Năng lực bẩm sinh, ‘Thấu thị tương lai đã được kích hoạt.]
Maria chắc chắn đã thấy nó.
Cô nhìn chằm chằm vào cậu, ở khóe môi đang có một dòng máu đỏ tươi chảy xuống. Không, không phải nó. Cô thấy khuôn mặt cậu cau có như đã biến thành khuôn mặt của quỷ vương của sự chết chóc và điên loạn.
Như thể đang trong cơn mê, cậu tách khỏi Maria. Cậu nắm lấy cây thương, chặt đến độ cái cán tưởng như sắp rạn vỡ.
Suddenly.
Cái chết -
một ý niệm rõ ràng bao trùm lên toàn thân Maria. Ý niệm đó tà độc đến nỗi làm cô bủn rủn hết tay chân.
“Đừng…”
Tựa một con thú hoang cất tiếng hú sau bao lâu bị giam cầm, một tiếng gầm gừ đã bị kìm lại thoát ra khỏi miệng cậu.
“Đừng động vào…”
Đôi mắt mang đầy sát vọng bắt đầu đỏ đục. Một nguồn năng lượng khó tin tuôn ra, làm cho mặt đất toác thành nhiều mảng.
Trận chiến cuối cùng.
Đây là lần xuất hiện thứ hai cảu một con quỷ chiến trường, kẻ đã từng tung hoành ngang dọc khắp mọi chiến trận.
“Đừng có động vào tao, thằng chó cứt đái kia!!”
Tiếng gầm đầy giận giữ vang vọng khắp ngóc ngách hang động…
Bùm!
Dịch thể từ cái Tổ phun ra. Maria vẻ như không tin vội nhìn về phía đằng xa. Ngự ở đó, là cây thương đã thổi bay một góc cái Tổ. Ngay cả sinh vật kia cũng phản ứng chậm một nhịp. Những cái xúc tu giật mình đứng khựng lại trong sợ hãi.
“Hãy cẩn…!”
Chưa kịp nói hết lời thì Maria đã chết lặng đi vì sốc. Một cái xúc tu lao về phía Seol Jihu, nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra. Cậu cô đọng một lượng lớn ma năng, nắm lấy cái xúc tu, rồi tay không bóp vụn nó!
Roẹt!
Cái Tổ như điên tiết trước nỗi đau thể xác bị xé toạc, đập mấy cái xúc tu loạn xạ hết lên.
Seol Jihu quẳng cái xúc tu đi khi mà ngọn thương của cậu bắt đầu kêu lên. Một tiếng kêu hệt như đang gào thét dữ dội. Ngay sau đó, có một luồng kiếm khi màu băng hàn, dài hơn một mét, từ đầu ngọn thương mà bắn đi.
‘Không thể nào!’
Ngày hôm nay là ngày quái quỷ gì thế mà cô gặp phải bao việc khó tin đến độ này cơ chứ? Maria nhìn thấy rõ mồn một cái ánh hào quang buốt giá đang cháy rực từ ngọn thương, làm tâm trí cô gào thét không ngừng.
‘Nó, chẳng phải đó là chiêu thức độc tôn chỉ dành cho các Chiến binh Bậc Độc nhất sao….?!”
Nó là thứ mà chỉ có một số ít những người bậc Độc nhất có thể sử dụng. Trong trí nhớ của cô, suốt cả sự nghiệp làm Mục sư ở Thiên đường chỉ duy một lần cô được chiêm nghiệm nó.
Tuyệt kỹ của một Sơn cước nhân Cấp 7 - Sóng Kiếm khí. [1]
Seol vung tay một cách mãnh liệt. Lưỡi kiếm được phủ thứ năng lượng màu xanh nhạt lướt đi, vút qua trái rồi lại sang phải hệt như đang phô diễn một buổi trình diễn của ánh sáng. Trong nháy mắt, tất cả những xúc tu trên người Tổ đã bị cắt đứt, rơi đánh thụp xuống sàn. Cái thứ chết tiệt ngoan cố và bướng bỉnh kia giờ đây đã hoàn toàn trở nên vô dụng.
Đó vẫn chưa phải là kết thúc. Như thể đó mới chỉ là bắt đầu, Seol cầm cây thương bằng cả hai tay, bắt đầu hết đâm rồi chém trong điên loạn. Mỗi khi luồng kiếm khí chạm vào cái Tổ, là nó lại bị lọc mất một miếng thịt, dịch lỏng tuôn ra như suối.
“Uwaaaahhh!!”
Không biết bao lâu đã trôi qua, giờ đây cái Tổ đã chẳng còn nhúc nhích nữa. Còn mũi thương của Seol Jihu thì lại chẳng hề ngừng lấy một khắc. Cơn cuồng nộ của cậu dọa Maria nhìn từ ngoài vào mà còn khiếp hãi cố lùi lại thật xa.
Cứ như thế, cậu miệt mài đâm chém cái Tổ cho đến tận khi nó biến thành một cục thịt nát bươm.
Tự hỏi đã bao lâu trôi qua rồi?
Pặc! Cây thương của Seol cắm phập xuống đất. Cậu đã đánh thứ kia nhừ tử đến độ toàn thân nó đã gần như chẳng còn nguyên vẹn. Chỉ còn lại ở dưới sàn là một đống bầy nhầy thịt tươi cùng máu đỏ.
“Haaa… haaa….”
Seol, hiện đang đầm mình trong biển máu thịt kia, cố gắng lấy lại nhịp thở và định thần lại. Cậu nhìn xung quanh với đôi mắt chứa đầy vẻ bàng hoàng. Như thể đã nhớ ra điều gì đó, cậu vỗ vào gáy mình một cái rồi kêu lớn.
“Maria!”
Cậu chạy thẳng tới chỗ cô nàng. Maria giật thót mình vội lui lại đằng sau, nhưng chợt dừng lại khi thấy khuôn mặt và cách hành xử của anh chàng kia hiện tại.
Cậu ta đã trở lại như lúc bình thường rồi. Sự thay đổi đến đáng sợ này làm cô còn tưởng dáng vẻ của cậu mới khi nãy thôi chỉ là ảo giác mà chính bản thân mình tạo ra.
Maria thận trọng cất tiếng, đôi mắt vẫn lộ rõ vẻ nghi hoặc không tin tưởng cho lắm.
“Cậu…?” Cậu là cái thể loại gì thế hả?”
“Hử?”
“Cậu đùa tôi đấy à?! Nếu đã có sức mạnh như thế, sao mà ngay từ đầu lại không…?!”
Maria hét toáng lên, xong còn nói thêm vào, rằng “Đáng ra chúng ta đã không phải chịu cảnh éo le như thế này rồi! Cậu có biết ngày hôm nay tôi đã phải mất những gì rồi không?!”
“T,tôi cũng nào có biết chuyện gì đã xảy ra đâu cơ chứ. Tôi chỉ nhớ là mình thấy Chohong ngã xuống, rồi sau đó đầu óc tôi trống trơn à…”
Seol gật gật cái đầu của mình thật mạnh. Maria thì tỏ rõ rằng mình chẳng hề tin được điều cậu vừa nói được. Cô cứ thế tiếp tục càu nhàu không thôi.
“Đừng có mà giỡn chơi, được chứ? Cái này chẳng phải đúng y chang cái mô tuýp trong phim hay sao, ôi vị nhân vật chính đang hấp hối lại phải chịu nỗi đau xé lòng xé dạ liền đó đã hồi sinh với sức mạnh tràn trề, đúng không chứ?”
“Bỏ qua chuyện đó đi, cô giờ làm ơn hãy cứu lấy Chohong với!”
Seol nhanh chóng nhận ra mình vừa mắc phải một sai lầm lớn. Chả phải Maria vừa mới thực hiện một Lễ tế hay sao? Liệu cô có thể thực hiện thêm một lần nữa ngay lúc này không chứ?
Maria vội vàng áp vào ngực của Chohong, lông mày bỗng nhướn cao.
“Mau kiếm cánh tay của cô ấy lại đây. Nhanh lên!”
“Hử? Nhưng mà, còn hậu phản chấn …?
“Chẳng có nhẽ cậu lại nghĩ Mjolnir chỉ là một phép cấp cao ngang tầm với Dược trọng sang? Tôi có thể lo được, nên làm ơn mang cái tay chết bầm kia lại đây ngay!”
Thật là nhẹ nhõm. Seol nhanh chóng tìm thấy cái cánh tay bị cắt đứt của Chohong và mang nó trở lại chỗ Maria.
“Cô ta chưa chết được đâu. Tuy là thoi thóp, nhưng tôi vẫn nghe thấy nhịp tim.
Với lại, cũng chưa phải là quá lâu, tôi hiện tại vẫn có thể cứu được cô ta.”
Cô nhấn mạnh từ ‘cứu’ và xắn tay áo lên như ra vẻ ta đây là dân chuyên. Maria nhanh chóng niệm câu thần chú.
“Cure Massive Wounds.”
Một luồng sáng ấm áp nhẹ nhàng bao bọc lấy toàn thân Chohong. Hẳn Maria cho là một lần làm phép thôi là chưa đủ, cô liền đó còn niệm thêm vài lần nữa. Cái lỗ trên ngực Chohong nhanh chóng khép lại, và phần cánh tay đứt rời cũng đang dần được gắn lại về vị trí cũ.
“Liệu cô ấy có ổn không? Cô ấy sẽ sống, phải chứ?”
“Tôi đã cố hết sức có thể rồi. PHần còn lại thì phải dựa vào chính cô ta thôi. Với một người lăn lộn ở Thiên đường bao năm như thế, cú sốc này chắc chẳng đủ để giết được cô ta đâu.”
Maria đáp lời cụt lủn rồi đứng dậy rời đi, có lẽ là để kiểm tra tình trạng của Mikhail và Veronika.
Có phải cô ấy nói vậy là có ý rằng tỉ lệ sống sót là rất cao sao? Đúng là Chohong đâu phải là một người yếu đuối gì. Cô nàng là một người phụ nữ can trường. Chỉ cần còn hơi thở, tức là có thể cứu được cô ta - đấy hẳn là ý mà Maria muốn nói.
Cảm thấy nhẹ lòng, Seol Jihu thở phào một tiếng.
“Ah….”
Bỗng nhiên cái cảm giác kiệt quệ và mệt mỏi ập đến. Đấy là cái giá phải trả cho việc vận ma lực quá giới hạn mà bản thân có thể chịu đựng chỉ để sử dụng một kỹ năng vượt quá cấp mình đến vài cảnh giới.
Cậu ngã phịch xuống, đầu óc loạng choạng mà ật ngửa ra sau. Ánh mắt cậu hướng về nơi Chohong đang nghỉ, khuôn mặt cô nom đã có phần thanh thản và bình tĩnh hơn trước.
Cậu chẳng thể hình dung ra được chuyện gì mới xảy ra nữa. Tiềm thức của cậu bị đứt quãng ngay khi nhìn thấy cái thông báo về Thấu thị tương lai.
Nhưng, thay vì tự hỏi tại sao lại thế, nhờ có nó mà họ mới sống sót được. Cậu đã tưởng mình sẽ chết tại đây, ấy thế giờ lại đang nằm vất vưởng một xó mà gặm nhấm những cơn đau.
Và hơn tất thảy, Chohong còn sống. Hơn tất thảy, cậu thấy hạnh phúc vì điều đó, lòng phấn khởi khôn nguôi.
“Ôi nhìn cái tên kia mà coi?”
Maria quay lại chỗ cậu, nở một nụ cười cay đắng khi thấy cậu đã nằm kề bên Chohong tự lúc nào.
“Này, cậu đừng có mong là mình tôi có thể vác cả bốn người bọn cậu ra khỏi đây đấy, biết chưa?”
“H, hay là ta nghỉ một lát đã nhé? Tôi thật sự thấy mệt lắm rồi.”
Maria lườm cậu một cái. Rõ ràng là cô nàng không nghe rồi. Chẳng hiểu tại sao, tự nhiên cô bắt đầu dụi dụi mắt.
Bộp, bộp.
Những giọt nước mắt rơi xuống má Seol, làm cậu khẽ nhăn mặt.
“Được chưa, cậu giờ đi được rồi chứ?”
Seol không biết phải nói gì cho đúng.
“Tôi không muốn phải ở lại đây nữa đâu. Tôi muốn ra khỏi chỗ này ngay cơ.”
Seol đồng tình với cả hai chân hai tay ý kiến đó, nhưng tiếc một điều, là toàn thân cậu lúc này đã mệt rũ ra rồi và đầu óc cậu không còn giữ tỉnh táo được nữa.
“Có vấn đề gì à? Hay là cậu đã lấy lại phong độ hay gì rồi à? Hay những giọt nước mắt của tôi là chưa đủ với cậu?”
Maria làu bàu đầy mỉa mai, đôi mắt vẫn đang ngân ngấn lệ.
“Không, chỉ là…”
Seol trầm tư một hồi rồi nói thẳng ra những điều mà cái tâm trí mỏi mệt của cậu có thể nghĩ ra.
“Tôi nghĩ đó là bởi cô không phải là nhân vật chính của chuyện này thôi, cô Maria ạ.”
“….”
Maria lặng thinh mắt lườm cậu một cái, để rồi đá một cú toàn lực vào người cậu.
Sinh vật kia quá khiếp hãi, liền vội vã thu về những cái xúc tu đang đi về phía Mikhail và Veronika. Nó vung ba, bốn cái về phía Chohong, người đang lao về chỗ nó nhưng….
Tuh-tuh-tuh-tung!!
Tất cả đều bị chặn lại bởi cái khiên hình tam giác ngược đang tỏa ánh bạc trên tay cô. Vị Nữ Chiến binh chẳng hề xi nhê lấy một chút nào. Cô chỉ khẽ vung tay gạt bỏ cái đòn đánh vô dụng kia sang một bên. Ánh mắt cô nom hệt như đang rực cháy, cháy rực một ngọn lửa màu bạc.
Cô vung cây chùy, liền đó đã đập tan những cái xúc tu kia thành hàng trăm mảnh. Dịch lỏng từ chúng còn chẳng kịp bắn xuống sàn; chúng bị thiêu đốt bởi ngọn lửa thiêng đang bao bọc lấy Chohong, liền sau đó là bị bốc hơi đi đâu mất.
Cái Tổ gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc khi mà một phần thân thể của nó bị ngọn lửa bạc thiêu rụi. Nhận ra đối phương đã biến đổi thành một điều gì đó vượt bậc, sinh vật
kia liền rụt hết lại những cái xúc lại, nhắm tất cả về kẻ đó hòng không để địch có đường lui.
Nhưng, những cái xúc tu có nhanh đến mấy cũng chẳng thể làm gì được.
Chohong đã biến mất.
Seol đang bận mang Mikhail cùng Veronika về chỗ của Maria, không khỏi sửng sốt trước khung cảnh hiện tại. Mới chớp mắt một cái, mà giờ Chohong đã đang lơ lửng trên không trung rồi. Ánh mắt
của cô uy nghiêm, không chút rung động nào đang nhìn thẳng xuống cái Tổ. Cô nhẹ nhàng lao xuống đầy thanh lịch và dùng cây chùy giáng một cú đập tựa sấm sét vào thân hình cái Tổ.
Đùng!!
Cái lớp bên ngoài đầy ung nhọt của nó bị nghiền nát đến nỗi không thể chịu được lực va chạm mà nổ tung. Một dòng dịch đỏ tươi bắn ra tung tóe, để rồi lại bị ngọn lửa thiêng đang bộc phát nuốt chửng.
Wuuuueeehh-!!
Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu giao đấu, cơ thể chính của cái Tổ đã bị xâm phạm. Nó rít lên một tiếng và vội vàng thoái lui lại ra xa.
Nhưng Chohong lao đến còn nhanh hơn cả nó. Cô đeo bám lấy sinh vật gớm ghiếc và vung chùy đi thêm một lần nữa. Thân thể cái Tổ lại bị đục thêm một lỗ nữa, từ chỗ đấy bắt đầu bùng lên một ngọn lửa màu bạc. Con quái vật kia đau đớn đến điên dại.
Chohong lại một lần nữa biến mất. Điều đó chứng tỏ mọi hành động của cô điều thực hiện với một tốc độ mà cái Tổ chẳng thể nào phát giác được.
Giờ nó hẳn phải kích động lắm cho coi. Ba mươi cái xúc tu vươn lên trên trần nhà nom chỉ muốn chọc thủng nó ra, và bắt đầu táp, đâm, đập mạnh về mọi phía.
Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, khói bụi bay mịt mù. Các xúc tu xé toạc không trung, tạo ra những âm thanh kinh hoàng bắt đầu tấn công bừa bãi xung quanh. Đòn tấn công loạn xạ này của cái Tổ mới cho Seol thấy được rằng, một khi phát giác sự uy hiếp đến tính mạng, nó có thể cường hãn đến nhường nào. Chính vì thế mà cậu liền đó dự tính lẻn đến gần hỗ trợ, đành phải rút lui theo phản xạ.
‘Mình sao có thể can thiệp vào lúc này được cơ chứ.’
Điều còn khó tin hơn cả là Chohong vẫn đang ở bên trong cuộc tấn công điên loạn kia.
Rít! Rít! Chỉ nghe cái tiếng phát ra từ cuộc chiến thôi cũng đã đủ dọa cậu khiếp đảm rồi, vậy mà ba mươi cái xúc tu tựa như ba mươi cái roi bằng thịt đang vung vẩy hết tốc lực cũng chẳng thể động đến một cọng lông mày của cô.
Chohong lả lướt tựa như một dòng sông đang êm đêm chảy. Mắt cô hơi khẽ mở; động tác cô dùng tay gạt các xúc tu sang một bên giống hệt như động tác của một nữ vận động viên trượt băng đang phô diễn sự duyên dáng của mình cho tất thảy cùng thấy. Đến nỗi người ngoài nhìn vào còn tưởng những cái xúc tu kia đang bị cô hút lại gần rồi lại bị trượt ra một cách nhẹ nhàng.
Chohong xoay nhẹ người một cái, làm mái tóc bạch kim của cô bay lên, xoay tròn trong không trung. Ánh bạc lập lòe đằng sau người cô làm cô như đang lơ lửng, nhẹ nhàng lướt qua cái bức tường xúc tu đầy gớm ghiếc, và cuối cùng, dừng lại gần mục tiêu và dùng chùy hạ một đòn chính xác vào người cái Tổ. Sinh vật kia thét lên thêm một lần nữa.
Seol trở nên đầy phấn khích. Cái hi vọng chết yểu giờ đây đang sống lại đầy mạnh mẽ.
‘Chúng ta có thể thắng!’
Cậu cố tìm cơ hội để xen vào. Nhưng rồi cậu nhận thấy Chohong có chút bất ổn.
Vẻ mặt thanh thản của cô hơn nhăn lại. Gò má trắng ngần của cô dần đỏ ửng, hơi thở có phần nặng nề. Khuôn mặt cô tỏ ra có chút lo lắng.
Cậu không biết nguyên cớ làm sao, nhưng dù có thế nào, cậu biết chắc rằng tình hình hiện giờ không thể giữ vững mãi được. Cái Tổ đầy uy mãnh không thể khuất phục giờ đây đang run rẩy trong sợ hãi. Hơn phân nửa xúc tu đã không cử động, và phần cơ thể chính của nó thì phần lớn đã bị cháy xém. Quan trọng nhất là, cơ thể khổng lồ của nó đã thu nhỏ lại đáng kể.
Nhưng, cái Tổ nào có chịu đứng im không làm gì đâu. Những cái xúc tu còn lại liền phình ra. Rồi, với một tiếng hệt như tiếng một quả bóng bay xì hơi, chất dịch nhầy màu xanh lá bắt đầu được bắn ra tứ tung.
Tất cả các xúc tu đồng loạt bắn ra thứ dịch nhầy chết người đó, làm cho Seol tưởng như nước đang bộc phát ra từ một cái đài phun nước khổng lồ. Dẫu có thế, vẫn chẳng có dấu tích gì của Chohong. Cô tự lúc nào đã lui lại ra xa ngay trước khi dịch lỏng chạm đất.
Con bài tẩy đã lộ ra mà chỉ có thể làm chảy mặt đất, cái Tổ tỏ ra giận dữ tột độ.
Chohong nghiến răng. Cô giương cái khiên ra trước mặt và phi tới phía trước. Có lẽ đây chính là thời điểm mà cô nói trước đó -
Seol căn chỉnh thời gian phối hợp với cô, tay nắm chặt cây thương mà mở hết tốc lực chạy về phía trước.
Họ chỉ còn duy nhất một cơ hội. Cậu dốc hết lượng ma năng đang chảy cuồn cuộn trong người vào cây thương và đôi bông tai, nhưng rồi….
Chohong táp một cái xúc tu đang đâm tới sang một bên nhưng lại bắt đầu loạng choạng bước đi.
“Chohong?!”
Seol vội thoái lui và cay đắng nhận ra là thứ ánh sáng màu bạc mới nãy còn bao bọc khắp người cô nàng giờ đang dần biến mất.
…Không, cậu đã sai rồi. Tất cả chúng đều biến mất. Bộ giáp, cái khiên, tất cả.
“Ah!”
Và cùng lúc đó, vẻ mặt của Chohong có phần hơi mơ màng. Cô bước thêm được vài bước nữa rồi khụy xuống sàn. Cô thở dốc, quai hàm chùng xuống, mồ hôi đầm đìa chảy xuống cằm. Như thể vừa phải chịu đựng cơn đau tột cùng, mặt cô đanh lại vẻ rất khó coi.
Lý do cho việc này rất đơn giản. Bộ váy của Valkyrie giúp người niệm chú tăng kích sức chiến đấu bằng cách triệu hồi linh hồn của Nữ chúa Chiến binh. Nó cho người niệm sức mạnh chiến đấu của một người bậc Cấp cao, nhưng đổi lại chỉ có thể duy trì trong 30 đến 49 giây là cùng. Còn sau đó, sẽ là những di chứng của việc cạn kiệt thể lực.
Hẳn hiện tại Chohong đang cảm thấy toàn bộ sức lực của mình đang biến mất mặc cho cô cố điều tiết nhịp thở trong tuyệt vọng. Cái Tổ hiện cũng đang trong tình trạng chệnh choạng. Chỉ một đòn nữa thôi, duy nhất một đòn thôi, và mọi chuyện sẽ kết thúc.
“Tôi còn chưa cả…”
‘… chưa cả tạo được một cơ hội ngon ăn nữa.’
Tính toán của cô hoàn toàn sai bét nhờ vào sự kháng cự ngoài tưởng tượng của Tổ.
Giờ Chohong đã phải thoái lui khỏi cuộc chiến, Seol cảm thấy hơi chùn bước. Cái Tổ cùng cơ thể đang run rẩy, cố phình rộng ra của nó cũng đã nhận ra trạng thái bất thường của cô.
Wuuuooooh?
Nó cuối cùng quyết định vươn một cái xúc tu tới, nhưng lập tức giật mình. Chohong tuy không duy chuyển lấy một bước, nhưng lại có một nguồn năng lượng khủng bố đang trào lên từ một nơi nào đó đằng sau cô.
“Hự!”
Maria hít một hơi thật sâu và chậm rãi đứng dậy. Seol nhìn thấy cây thánh giá trên tế đàn đang biến thành tro bụi trước mặt cô, để rồi nhận ra việc mà cô vừa làm.
Cô nàng trông thì có thể gục ngã bất kỳ lúc nào, nhưng Maria không biết bằng cách nào vẫn giữ được thăng bằng và giơ hai tay lên thật cao.
“Mall Te Oculorum Meorum!”
Ngay lập tức, một luồng sáng bắn lên bầu trời hệt như sét đánh, hóa hình thành một cây búa khổng lồ. Luồng sáng cứ thế ngày một lớn dần, phô ra thứ sức mạnh không thể xem thường được. Cái Tổ lúc này sợ hãi thấy rõ.
Không một ai ở cái chỗ này có thể dửng dưng mà đứng nhìn cái thứ kia được. Seol Jihu liền tức thì kích hoạt đôi Bông tai Festina. Trong khi đó, cái Tổ khiếp hãi tột độ dùng hết sức bình sinh phi tất cả những cái xúc tu về phía Maria. Cô nhướn cao đôi lông mày, miệng hét lớn.
“Mjolnir!”
Luồng sáng liền phát nổ. Hai mắt Seol Jihu, lúc này đang chực lao về phía trước, mở to hết mức. Cùng lúc đó, Chohong liền đó ngoảnh lại nhìn về đằng sau trong kinh ngạc. Dưới chiếc búa ánh sáng đang bổ xuống hệt như ông trời đang nổi cơn thịnh nộ, có một cái xúc tu đơn độc lao vút đi như tên bắn về phía cô Mục sư. Maria nhìn thấy cái xúc tu mà mặt mày đanh lại, người ướt đẫm mồ hôi.
Và cũng trong khoảnh khắc đó…
Seol Jihu đang nghĩ gì trong đầu khi đứng trước cái cơ hội duy nhất được tạo nên bởi mồ hôi nước mắt của mọi người?
Cậu biết chắc chắn một điều là Maria sẽ chết mất. Ngay cả một Chiến binh còn khó có thể chịu một đòn từ cái xúc tu, huống hồ gì đây là một Mục sư đang đứng ngay đầu ngọn sóng.
Bước chân đang tiến về phía cái Tổ chợt chuyển hướng.
Bùm!
Cậu kích hoạt kĩ năng cộng dồn từ đôi bông tại và dốc cạn toàn bộ năng lượng mà mình có trong người. Cậu mường tượng ra đang có ai đó gọi tên mình, nhưng cậu chỉ đơn giản mặc kệ nó mà lao đi. Maria buông xuôi nhắm chặt mắt lại khi mà cái xúc tu kia mới đó đã đến ngay sát người mình.
“Mẹ nó!”
Khoảnh khắc tiếp đó, toàn bộ cái hang bị nhấn chìm trong thứ ánh sáng chói lóa, cùng với đó là một tiếng gầm của trời xanh. Nó lớn đến nỗi át đi cả cái cảm giác có thứ gì đó chạm vào cô, át đi cả tiếng kêu gào của cái Tổ.
Một lát sau, mắt Maria khẽ hé mở, thở hắt một cái trong kinh ngạc. Seol Jihu đang ôm chặt lấy cô. Cô còn nghĩ anh chàng này đã tính hi sinh thân mình để bảo vệ cô, nhưng kì lạ thay, đến cả cậu ấy cũng chẳng hề hấn gì.
Seol cũng không ngờ tới sự việc sẽ thành như vậy. Cậu nào có thời gian để mà lo phòng bị cho mình cơ chứ. Cậu chỉ đơn giản là muốn đẩy cô ra khỏi cửa tử và sẵn sàng chịu thay đòn hiểm này. Nhưng, cả cậu lẫn Maria đều không có lấy một vết trầy. Hai mắt cậu chớp chớp liên hồi đầy khó hiểu, để rồi mới nhận ra chuyện gì vừa mới xảy ra. Chohong đang đứng trước mặt họ, cánh tay trái đang giang rộng.
“C-Chohong!!”
Mới hoàn hồn sau cơn hiểm nguy, để rồi giờ đây khi nhận ra sự thật phũ phàng thì cậu chỉ còn biết gào lên trong vô vọng. Tấm lưng nhỏ nhắn của Chohong run lẩy bẩy. Rắc rắc. Cô ngoảnh đầu nhìn về sau cà giật hệt như một con rối bị cắt dây, mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi khẽ mấp máy.
“…Này, cái…tên…ngu…độn…kia…”
Cô thở một cách khó nhọc, chầm chậm hạ cánh tay trái đang đau đớn xuống.
“Tôi đã bảo là….phải biết lựa thời cơ mà…”
“….Cho, Chohong?”
“Thế mà… thế mà cậu lại chọn…cứu ả…?”
“C-cô…”
Seol Jihu nhận ra có điều gì đó không đúng. Phần tay trái của cô đã biến mất. Chính xác hơn, không còn gì kể từ khuỷu tay đổ xuống nữa.
Nhìn kỹ hơn, cậu còn nhận ra là lưng cô đang nhuộm lấy một màu đỏ tươi. Mặt Seol xám ngắt.
“…Nhưng mà…”
Nhìn bộ dạng của cậu lúc này, Chohong khẽ nhoẻn miệng. Một nụ cười chứa chan đủ sự bi ai.
“…Thế mới đúng là cậu…”
Mái tóc đen óng của cô khẽ lay động. Chậm rãi. Chohong chầm chậm ngã xuống. Bộ giáp vỡ, cái cánh tay đã mất, ngay cả cái mũi nhọn hơi nhướn lên một cách khó khăn - tất cả đều bất động.
Seol chẳng biểu lộ một chút xúc cảm nào. Chỉ duy đôi mắt cậu đang rung lên dữ dội, khuôn mặt như vừa đã già đi thêm mười tuổi.
Cậu chẳng thể làm được gì cả. Đáng ra, cậu không nên chờ đợi cơ hội làm gì; đáng ra, cậu phải là người tạo cơ hội cho người khác chứ. Kể cả như thế sẽ phải đổi lấy mạng sống của cậu. Nhưng không, cậu đã không thể.
Sự hối hận trào dâng. Và cả cái cảm giác bất lực kèm theo đó là nhận thức về sự yếu đuối của chính bản thân mình.
Thịch!
Tim cậu đập mạnh. Nó điên cuồng đập.
Maria, nhìn chằm chằm về phía Chohong đang bất động, khẽ ngẩng đầu nhìn ra xa. Cô thấy sốc, khi mà cái Tổ vẫn sống.
Nó đã bị đánh bầm dập bởi cái chùy của Chohong, rồi còn hứng trọn một đòn bằng Mjolnir, ấy vậy mà nó vẫn còn sống. Nó lúc này khốn đốn, thảm hại, nhưng vẫn đang tiếp tục thở. Cái sức sống mãnh liệt của nó làm cô nghiến răng kêu thành tiếng.
Và không chỉ có thế. Đột nhiên, nó kêu ra thành tiếng và bắt đầu tái tạo lại từng phần của cơ thể.
Mjolnir chắc chắn đã giáng cho nó một vết thương chí mạng. Nhưng giờ đây, bọt khí nổi lên và da thịt xám ngắt của nó đang bắt đầu lành lại. Rồi, nó phun ra một ngọn giáo và một cái khiên.
Maria khẽ bật cười.
“Hah.”
Nếu không nhầm, hẳn chúng thuộc về Gierszal. Vậy là hắn ta đã bị giết trong khi cố bỏ trốn. Cái Tổ đã lấy xác hắn để đắp vào những chỗ bị thương thiệt. Cô còn đang thắc mắc vì sao nó cứ cố gắng lao đến chỗ những người đã gục ngã, giờ thì đã hiểu vì sao rồi.
‘Đúng thằng đần. Đến lúc chết rồi mà rặt vẫn vô dụng.’
Một mặt, cô lại cảm thấy hối hận. Đáng ra cô phải cầu xin một phép gì đó mạnh hơn chứ. Thay vì muốn giảm thiểu rủi do, cô lại khăng khăng lựa đúng thời điểm và cả câu thần chú để kết thúc Lễ tế cho sớm. Cái quyết định ấy làm cô hối hận khôn nguôi.
‘…Đáng ra mình không nên đến đây.’
Maria lẩm bẩm đầy thất vọng. Cái Tổ giờ đã hồi phục được vài phần cơ thể và đang bắt đầu ve vẩy mấy cái xúc tu của mình rồi.
VÚT, VÚT. Chúng tạo ra những tiếng động lạ trong không trung, nghe như đang phỉ nhổ cười nhạo báng họ.
“Sao cậu không thể để tôi chết quách đi cho rồi chứ?”
Maria bĩu môi, yếu ớt dựa đầu vào ngực Seol Jihu.
“Nếu cậu nhắm vào nó từ đầu, ít nhất thì Chohong đã không…?!”
Hai mắt cô bỗng mở to.
Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!
Tim cậu đập nhanh đến nỗi tưởng như không phải của người nữa rồi.
Toàn thân cậu run lên không kiểm soát được.
Và rồi.
Rắc… Rắc…
Cô nghe thấy tiếng nghiến răng tuy nhỏ nhưng lại khiến sống lưng cô lạnh toát, tưởng chừng thứ tiếng đó chẳng thể được tạo ra từ một người trần mắt thịt nào được. Maria giật mình ngước lên nhìn.
“Cậu…?”
Và rồi…
[Năng lực bẩm sinh, ‘Thấu thị tương lai đã được kích hoạt.]
Maria chắc chắn đã thấy nó.
Cô nhìn chằm chằm vào cậu, ở khóe môi đang có một dòng máu đỏ tươi chảy xuống. Không, không phải nó. Cô thấy khuôn mặt cậu cau có như đã biến thành khuôn mặt của quỷ vương của sự chết chóc và điên loạn.
Như thể đang trong cơn mê, cậu tách khỏi Maria. Cậu nắm lấy cây thương, chặt đến độ cái cán tưởng như sắp rạn vỡ.
Suddenly.
Cái chết -
một ý niệm rõ ràng bao trùm lên toàn thân Maria. Ý niệm đó tà độc đến nỗi làm cô bủn rủn hết tay chân.
“Đừng…”
Tựa một con thú hoang cất tiếng hú sau bao lâu bị giam cầm, một tiếng gầm gừ đã bị kìm lại thoát ra khỏi miệng cậu.
“Đừng động vào…”
Đôi mắt mang đầy sát vọng bắt đầu đỏ đục. Một nguồn năng lượng khó tin tuôn ra, làm cho mặt đất toác thành nhiều mảng.
Trận chiến cuối cùng.
Đây là lần xuất hiện thứ hai cảu một con quỷ chiến trường, kẻ đã từng tung hoành ngang dọc khắp mọi chiến trận.
“Đừng có động vào tao, thằng chó cứt đái kia!!”
Tiếng gầm đầy giận giữ vang vọng khắp ngóc ngách hang động…
Bùm!
Dịch thể từ cái Tổ phun ra. Maria vẻ như không tin vội nhìn về phía đằng xa. Ngự ở đó, là cây thương đã thổi bay một góc cái Tổ. Ngay cả sinh vật kia cũng phản ứng chậm một nhịp. Những cái xúc tu giật mình đứng khựng lại trong sợ hãi.
“Hãy cẩn…!”
Chưa kịp nói hết lời thì Maria đã chết lặng đi vì sốc. Một cái xúc tu lao về phía Seol Jihu, nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra. Cậu cô đọng một lượng lớn ma năng, nắm lấy cái xúc tu, rồi tay không bóp vụn nó!
Roẹt!
Cái Tổ như điên tiết trước nỗi đau thể xác bị xé toạc, đập mấy cái xúc tu loạn xạ hết lên.
Seol Jihu quẳng cái xúc tu đi khi mà ngọn thương của cậu bắt đầu kêu lên. Một tiếng kêu hệt như đang gào thét dữ dội. Ngay sau đó, có một luồng kiếm khi màu băng hàn, dài hơn một mét, từ đầu ngọn thương mà bắn đi.
‘Không thể nào!’
Ngày hôm nay là ngày quái quỷ gì thế mà cô gặp phải bao việc khó tin đến độ này cơ chứ? Maria nhìn thấy rõ mồn một cái ánh hào quang buốt giá đang cháy rực từ ngọn thương, làm tâm trí cô gào thét không ngừng.
‘Nó, chẳng phải đó là chiêu thức độc tôn chỉ dành cho các Chiến binh Bậc Độc nhất sao….?!”
Nó là thứ mà chỉ có một số ít những người bậc Độc nhất có thể sử dụng. Trong trí nhớ của cô, suốt cả sự nghiệp làm Mục sư ở Thiên đường chỉ duy một lần cô được chiêm nghiệm nó.
Tuyệt kỹ của một Sơn cước nhân Cấp 7 - Sóng Kiếm khí. [1]
Seol vung tay một cách mãnh liệt. Lưỡi kiếm được phủ thứ năng lượng màu xanh nhạt lướt đi, vút qua trái rồi lại sang phải hệt như đang phô diễn một buổi trình diễn của ánh sáng. Trong nháy mắt, tất cả những xúc tu trên người Tổ đã bị cắt đứt, rơi đánh thụp xuống sàn. Cái thứ chết tiệt ngoan cố và bướng bỉnh kia giờ đây đã hoàn toàn trở nên vô dụng.
Đó vẫn chưa phải là kết thúc. Như thể đó mới chỉ là bắt đầu, Seol cầm cây thương bằng cả hai tay, bắt đầu hết đâm rồi chém trong điên loạn. Mỗi khi luồng kiếm khí chạm vào cái Tổ, là nó lại bị lọc mất một miếng thịt, dịch lỏng tuôn ra như suối.
“Uwaaaahhh!!”
Không biết bao lâu đã trôi qua, giờ đây cái Tổ đã chẳng còn nhúc nhích nữa. Còn mũi thương của Seol Jihu thì lại chẳng hề ngừng lấy một khắc. Cơn cuồng nộ của cậu dọa Maria nhìn từ ngoài vào mà còn khiếp hãi cố lùi lại thật xa.
Cứ như thế, cậu miệt mài đâm chém cái Tổ cho đến tận khi nó biến thành một cục thịt nát bươm.
Tự hỏi đã bao lâu trôi qua rồi?
Pặc! Cây thương của Seol cắm phập xuống đất. Cậu đã đánh thứ kia nhừ tử đến độ toàn thân nó đã gần như chẳng còn nguyên vẹn. Chỉ còn lại ở dưới sàn là một đống bầy nhầy thịt tươi cùng máu đỏ.
“Haaa… haaa….”
Seol, hiện đang đầm mình trong biển máu thịt kia, cố gắng lấy lại nhịp thở và định thần lại. Cậu nhìn xung quanh với đôi mắt chứa đầy vẻ bàng hoàng. Như thể đã nhớ ra điều gì đó, cậu vỗ vào gáy mình một cái rồi kêu lớn.
“Maria!”
Cậu chạy thẳng tới chỗ cô nàng. Maria giật thót mình vội lui lại đằng sau, nhưng chợt dừng lại khi thấy khuôn mặt và cách hành xử của anh chàng kia hiện tại.
Cậu ta đã trở lại như lúc bình thường rồi. Sự thay đổi đến đáng sợ này làm cô còn tưởng dáng vẻ của cậu mới khi nãy thôi chỉ là ảo giác mà chính bản thân mình tạo ra.
Maria thận trọng cất tiếng, đôi mắt vẫn lộ rõ vẻ nghi hoặc không tin tưởng cho lắm.
“Cậu…?” Cậu là cái thể loại gì thế hả?”
“Hử?”
“Cậu đùa tôi đấy à?! Nếu đã có sức mạnh như thế, sao mà ngay từ đầu lại không…?!”
Maria hét toáng lên, xong còn nói thêm vào, rằng “Đáng ra chúng ta đã không phải chịu cảnh éo le như thế này rồi! Cậu có biết ngày hôm nay tôi đã phải mất những gì rồi không?!”
“T,tôi cũng nào có biết chuyện gì đã xảy ra đâu cơ chứ. Tôi chỉ nhớ là mình thấy Chohong ngã xuống, rồi sau đó đầu óc tôi trống trơn à…”
Seol gật gật cái đầu của mình thật mạnh. Maria thì tỏ rõ rằng mình chẳng hề tin được điều cậu vừa nói được. Cô cứ thế tiếp tục càu nhàu không thôi.
“Đừng có mà giỡn chơi, được chứ? Cái này chẳng phải đúng y chang cái mô tuýp trong phim hay sao, ôi vị nhân vật chính đang hấp hối lại phải chịu nỗi đau xé lòng xé dạ liền đó đã hồi sinh với sức mạnh tràn trề, đúng không chứ?”
“Bỏ qua chuyện đó đi, cô giờ làm ơn hãy cứu lấy Chohong với!”
Seol nhanh chóng nhận ra mình vừa mắc phải một sai lầm lớn. Chả phải Maria vừa mới thực hiện một Lễ tế hay sao? Liệu cô có thể thực hiện thêm một lần nữa ngay lúc này không chứ?
Maria vội vàng áp vào ngực của Chohong, lông mày bỗng nhướn cao.
“Mau kiếm cánh tay của cô ấy lại đây. Nhanh lên!”
“Hử? Nhưng mà, còn hậu phản chấn …?
“Chẳng có nhẽ cậu lại nghĩ Mjolnir chỉ là một phép cấp cao ngang tầm với Dược trọng sang? Tôi có thể lo được, nên làm ơn mang cái tay chết bầm kia lại đây ngay!”
Thật là nhẹ nhõm. Seol nhanh chóng tìm thấy cái cánh tay bị cắt đứt của Chohong và mang nó trở lại chỗ Maria.
“Cô ta chưa chết được đâu. Tuy là thoi thóp, nhưng tôi vẫn nghe thấy nhịp tim.
Với lại, cũng chưa phải là quá lâu, tôi hiện tại vẫn có thể cứu được cô ta.”
Cô nhấn mạnh từ ‘cứu’ và xắn tay áo lên như ra vẻ ta đây là dân chuyên. Maria nhanh chóng niệm câu thần chú.
“Cure Massive Wounds.”
Một luồng sáng ấm áp nhẹ nhàng bao bọc lấy toàn thân Chohong. Hẳn Maria cho là một lần làm phép thôi là chưa đủ, cô liền đó còn niệm thêm vài lần nữa. Cái lỗ trên ngực Chohong nhanh chóng khép lại, và phần cánh tay đứt rời cũng đang dần được gắn lại về vị trí cũ.
“Liệu cô ấy có ổn không? Cô ấy sẽ sống, phải chứ?”
“Tôi đã cố hết sức có thể rồi. PHần còn lại thì phải dựa vào chính cô ta thôi. Với một người lăn lộn ở Thiên đường bao năm như thế, cú sốc này chắc chẳng đủ để giết được cô ta đâu.”
Maria đáp lời cụt lủn rồi đứng dậy rời đi, có lẽ là để kiểm tra tình trạng của Mikhail và Veronika.
Có phải cô ấy nói vậy là có ý rằng tỉ lệ sống sót là rất cao sao? Đúng là Chohong đâu phải là một người yếu đuối gì. Cô nàng là một người phụ nữ can trường. Chỉ cần còn hơi thở, tức là có thể cứu được cô ta - đấy hẳn là ý mà Maria muốn nói.
Cảm thấy nhẹ lòng, Seol Jihu thở phào một tiếng.
“Ah….”
Bỗng nhiên cái cảm giác kiệt quệ và mệt mỏi ập đến. Đấy là cái giá phải trả cho việc vận ma lực quá giới hạn mà bản thân có thể chịu đựng chỉ để sử dụng một kỹ năng vượt quá cấp mình đến vài cảnh giới.
Cậu ngã phịch xuống, đầu óc loạng choạng mà ật ngửa ra sau. Ánh mắt cậu hướng về nơi Chohong đang nghỉ, khuôn mặt cô nom đã có phần thanh thản và bình tĩnh hơn trước.
Cậu chẳng thể hình dung ra được chuyện gì mới xảy ra nữa. Tiềm thức của cậu bị đứt quãng ngay khi nhìn thấy cái thông báo về Thấu thị tương lai.
Nhưng, thay vì tự hỏi tại sao lại thế, nhờ có nó mà họ mới sống sót được. Cậu đã tưởng mình sẽ chết tại đây, ấy thế giờ lại đang nằm vất vưởng một xó mà gặm nhấm những cơn đau.
Và hơn tất thảy, Chohong còn sống. Hơn tất thảy, cậu thấy hạnh phúc vì điều đó, lòng phấn khởi khôn nguôi.
“Ôi nhìn cái tên kia mà coi?”
Maria quay lại chỗ cậu, nở một nụ cười cay đắng khi thấy cậu đã nằm kề bên Chohong tự lúc nào.
“Này, cậu đừng có mong là mình tôi có thể vác cả bốn người bọn cậu ra khỏi đây đấy, biết chưa?”
“H, hay là ta nghỉ một lát đã nhé? Tôi thật sự thấy mệt lắm rồi.”
Maria lườm cậu một cái. Rõ ràng là cô nàng không nghe rồi. Chẳng hiểu tại sao, tự nhiên cô bắt đầu dụi dụi mắt.
Bộp, bộp.
Những giọt nước mắt rơi xuống má Seol, làm cậu khẽ nhăn mặt.
“Được chưa, cậu giờ đi được rồi chứ?”
Seol không biết phải nói gì cho đúng.
“Tôi không muốn phải ở lại đây nữa đâu. Tôi muốn ra khỏi chỗ này ngay cơ.”
Seol đồng tình với cả hai chân hai tay ý kiến đó, nhưng tiếc một điều, là toàn thân cậu lúc này đã mệt rũ ra rồi và đầu óc cậu không còn giữ tỉnh táo được nữa.
“Có vấn đề gì à? Hay là cậu đã lấy lại phong độ hay gì rồi à? Hay những giọt nước mắt của tôi là chưa đủ với cậu?”
Maria làu bàu đầy mỉa mai, đôi mắt vẫn đang ngân ngấn lệ.
“Không, chỉ là…”
Seol trầm tư một hồi rồi nói thẳng ra những điều mà cái tâm trí mỏi mệt của cậu có thể nghĩ ra.
“Tôi nghĩ đó là bởi cô không phải là nhân vật chính của chuyện này thôi, cô Maria ạ.”
“….”
Maria lặng thinh mắt lườm cậu một cái, để rồi đá một cú toàn lực vào người cậu.
Danh sách chương