“… Kh… không được…”

Tôi đã thử sử dụng nhiều công cụ nằm trong kho bảo quản, nhưng không có cái nào có thể phá huỷ Phong Ma Thạch. Nếu hiện có chiếc búa phù phép mà Ban-san sử dụng thì không chừng sẽ có khả năng rồi…

Sự gấp gáp vì đang lãng phí thời gian, cảm giác tội lỗi đối với Yastet-san đang chịu đựng ngoài kia. Những điều đó đang siết chặt lấy lòng tôi.

“Chỉ cần có thể dùng ma pháp thì…”

Cho dù tự tin bao nhiêu về tốc độ phát sinh kết giới đi nữa, ngay từ thời điểm tồn tại cấu trúc thì chúng sẽ bị xoá sổ bởi Phong Ma Thạch. Những tưởng kết giới có thể xuất ra thì ma lực của tôi đã tan biến vào trong không khí.

Nếu không thể trực tiếp đập kết giới đã hoàn thiện lên nó thì tình huống này… Ủa?

“Trạng thái… đã hoàn thiện…!”

Tôi tập trung ma lực vào mắt và phát động Manh Nhãn. Không chừng cấu trúc được tạo ra trong đôi mắt này sẽ không chịu ảnh hưởng của Phong Ma Thạch____

“__!?”

Kết giới được cấu trúc vẫn lập tức biến mất ngay từ thời khắc xuất hiện. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm nhận được sự khác biệt. Tôi cảm nhận được một chút cảm giác khi cấu trúc đã thành hình.

“Một lần nữa…”

Kết giới một lần nữa được tạo ra vẫn lập tức biến mất. Ngay cả thứ tồn tại trong mắt cũng đang chịu ảnh hưởng của Phong Ma Thạch.

Song, sự khác biệt nhỏ nhặt đó chắc chắn vẫn có ý nghĩa. Thượng Thư-sama đã luôn so sánh sự khác biệt của mọi vật, nhìn thấu nhiều thứ và hoàn thành vô số chuyện.

Giữa không khí và nước thì âm thanh truyền đi nhanh hơn khi ở trong nước, còn trong không khí thì ma lực có tốc độ nhanh hơn. Nếu ảnh hưởng của Phong Ma Thạch cũng giống như vậy thì địa điểm càng ít ma lực thì tốc độ ảnh hưởng của nó cũng sẽ chậm đi…?

Tôi giảm ma lực cần để phát động Manh Nhãn đến mức tối thiểu, sau đó lại giảm ma lực trong mắt đến mức nhỏ nhất. Kế tiếp, tôi chỉ truyền lượng ma lực cần thiết để phát động kết giới, cấu trúc và phát động.

Ngay lập tức, phía Phong Ma Thạch chợt vang lên tiếng xước nhẹ.

“… Kết giới đã… chạm vào một chút?”

Chính là nó. Tôi chắc chắn rằng cái này sẽ làm được và tiếp tục thử nghiệm. Giờ thì nó sẽ càng nhanh và sắc bén hơn.

Lần này lại vang lên tiếng vật cứng đập vào nhau. Tiếng động gần giống như khi tôi dùng chiếc rìu bên cạnh đập vào Phong Ma Thạch.

“Nhưng chỉ thế thì không được… Phải làm thứ chỉ của bản thân ở trong mắt…”

Toàn thân đều đã biết được cảm giác khi Phong Ma Thạch phân giải cấu trúc. Tôi đè nén cảm giác ấy, tạo cảm giác giống như xung quanh mắt bị ép chặt lại… Và rồi… phóng ra kết giới!

“___!”

Kết giới được phóng ra đã tạo nên vết nứt nhỏ trên bề mặt Phong Ma Thạch. Tôi cần cố gắng thêm một chút nữa, nhưng vừa đẩy lùi ảnh hưởng của Phong Ma Thạch vừa triển khai kết giới mang hiệu suất cao lại vô cùng khó khăn.

Ekdoic-nii-san có thể đồng thời làm nhiều việc thì còn làm được, chứ tôi thì không thể tiếp tục như vậy…!

“Đúng rồi, nếu làm thế thì…!”

Khi Thượng Thư-sama lý giải cách sống của tôi thì đã nói như thế này. Hành vi chiến đấu vốn là thứ tổng hợp từ rất nhiều phán đoán và hành động. Lý do người không thể đồng thời làm nhiều việc như tôi lại có thể chiến đấu là do tôi thăng hoa chúng và tập trung tất cả động tác ấy thành một công đoạn.

Vậy nếu tôi biến việc đang làm thành một công đoạn và kỹ năng thì…!

Tôi cố nghĩ chúng không phải động tác riêng biệt và tưởng tượng thành một chuỗi hành động. Tốc độ của từng cái ăn khớp với nhau thành một thứ…!

“Hây!”

Kết giới vừa phóng ra tạo nên một vết nứt sâu hơn nữa trên Phong Ma Thạch. Nếu tiếp tục như thế này thì… A!

Tầm mắt nhuộm một màu đỏ tươi. Đây không phải do bản thân chịu công kích, mà tầm nhìn chỉ đang xuất hiện dị thường.

Máu đang chảy ra từ mắt. Bởi vì mắt người vốn không sở hữu năng lực ấy nên có lẽ đây là cái giá phải trả khi tôi lạm dụng sức mạnh đáng lẽ không nên tồn tại này.

Sự hồi phục của vết thương càng chậm thì nó càng không thể được chữa trị hoàn toàn. Vì trạng thái của Serend hiện tại nên nhất định sẽ tốn không ít thời gian cho đến khi tôi có thể trị liệu mắt mình. Khả năng tệ nhất là thị lực của tôi sẽ bị mất đi.

“Nhưng thế thì sao chứ.”

Cùng lắm là mắt sẽ bị mù thôi. Mặc dù đúng là bản thân bình thường chắc chắn sẽ than vãn mà không chịu làm chuyện này.

Tuy nhiên, hiện đang có người đang liều mạng chiến đấu vì tạo ra khoảng thời gian hiện tại. Có lẽ kể cả lúc này vẫn đang có người không thể dùng ma pháp mà chết đi.

Không, điều đó cũng chỉ đơn thuần là biện hộ. Tôi chỉ đang muốn người ấy có thể thúc đẩy mọi chuyện một cách an toàn và ôn hoà hơn dù chỉ một chút.

Cho dù có bị mù thì người ấy cũng sẽ giúp đỡ tôi. Đã vậy thì tôi còn phải sợ hãi cái gì chứ?

Hai lần, ba lần. Tôi không thèm quan tâm đến giới hạn của đôi mắt mà liên tục sử dụng năng lực và đập kết giới lên Phong Ma Thạch. Đến lần thứ mấy đó thì thị giác hoàn toàn mất đi, nhưng ma lực của tôi vẫn chưa cạn kiệt, và có vẻ năng lực vẫn có thể phát động.

Bảy lần, tám lần… Vốn dĩ thì chắc hẳn bản thân sẽ phải chịu cơn đau vô cùng kịch liệt, nhưng tôi lại không hề cảm thấy đau đớn. Bởi vì bản thân chỉ tập trung vào việc đập kết giới, trong năm giác quan thì cũng chỉ còn mỗi thính giác đang hoạt động mà thôi.

“Tiếp tục… thêm nữa…”

Tôi đã không còn biết đây là lần thứ mấy, nhưng đột nhiên lại có tiếng động lớn vang lên từ hai bên. Tôi nhận ra đó là tiếng của hai nửa Phong Ma Thạch bị vỡ ra, và lần này thì tôi lại thay đổi phương hướng kết giới mà tiếp tục đập xuống.

Có lẽ chia Phong Ma Thạch làm hai thì sức ảnh hưởng của nó chỉ còn một nửa. Dù vậy, một nửa sức ảnh hưởng vẫn còn đang ở đó.

“Ít nhất… ít nhất thì mình phải tiếp tục đập nát Phong Ma Thạch này cho đến khi ma lực của bản thân đạt đến giới hạn!”

-------------------------------------------------------------------

Dù chịu được xung chấn, nhưng có vẻ ma lực của Ulffe lại mang tính chất dễ thẩm thấu vào cơ thể người khác hơn xa người bình thường.

Tôi phải tiêu tốn không ít thời gian để nôn ra hết ma lực bị nhét vào, nhưng cơ thể cũng đã có thể cử động mà không thành vấn đề rồi.

“Ai dà, thật tốt khi mình đoán mò đấy.”

Về cú tông nhằm chấm dứt trận chiến, ngay từ ban đầu thì tôi đã không có ý định đâm kiếm vào Ulffe. Không phải là do tôi không có sát ý, mà tôi tin rằng đòn đánh chứa đựng toàn bộ sức mạnh của Ulffe sẽ nhanh hơn cú đâm của tôi.

Với một đòn chứa đựng ma lực cỡ đó mà dùng Cường Hoá Ma Lực như mọi khi thì chắc chắn thân mình tôi đã bị thổi bay rồi.

Vì vậy, tôi đã tập trung Cường Hoá Ma Lực tại khu vực từ ngực cho tới bụng. Hơn nữa còn là dốc ma lực nhiều hơn cả khi lao tới.

Kết quả là cơ thể của tôi vẫn đang giữ nguyên hình dạng như thế này, còn Ulffe tung cú đấm lại mất đi cánh tay mà nằm gục trên mặt đất.

“Mất ý thức vì chấn động do cú đấm của mình cũng hơi cố quá rồi đó.”

Tôi luyến tiếc gỡ thứ từng là bộ giáp đang dính trên người. Đồ rõ ràng còn mới mà lại hỏng mất rồi, thế này thì Hilmera-sama sẽ lại phàn nàn kiểu gì đây.

Tôi nhìn xung quanh và nhặt thanh kiếm bị văng đi do tập trung quá nhiều Cường Hoá Ma Lực vào thân mình.

Ulffe vẫn còn chút hơi thở. Với vết thương ở cánh tay, chỉ cần bỏ mặc thì cô ta cũng sẽ chảy máu đến chết. Tuy nhiên, nếu không chấm dứt hơi thở cô ấy tại đây thì tôi sẽ thua mất.

“Nếu cô trở nên thành thật với bản thân hơn một chút nữa thì nhất định chúng ta đã có thể thân thiết trò chuyện rồi.”

Đáng tiếc, lưu luyến. Những cảm giác ấy cứ dần rộn ràng, nhưng cánh tay nắm thanh kiếm vẫn không kháng cự mà vung xuống như mọi khi.

“___ Mà… đúng là cũng có chuyện như vậy nhỉ.”

Tôi nhìn mũi kiếm mà thở dài. Ở đó không còn bóng dáng Ulffe, mà phía xa hơn một chút lại đang có một gã đàn ông đang bế cô ấy và nhìn về phía này.

Tên của đối phương hình như là… Duvleori nhỉ. Đó không phải người, mà là Đại Ác Ma phục vụ cho Tử Ma Vương. Nếu người đàn ông đó ở đây thì đáng lẽ Tử Ma Vương cũng phải ở gần đó… Chỉ là tôi không thấy dấu hiệu như vậy. Thế thì xem như Tử Ma Vương đang tị nạn ở địa điểm an toàn và chỉ mỗi gã đàn ông này tìm đến đây mà thôi.

“Ulffe…”

“Bọn tôi vẫn chưa xong trận đâu, anh đừng chõ mũi vào được không? Hay là cả anh cũng muốn chiến đấu?”

“Đáng tiếc là ta không phải kẻ cuồng chiến.”

Ngay khi phần ngực Duvleori bỗng nứt ra thì cơ thể Ulffe liền được thu vào trong Duvleori. Và rồi vị trí bị xé ra dần phục hồi và chỉ còn mỗi bóng dáng của Duvleori tại đó.

Nếu đối phương là kẻ cảm tính hơn thì tốt rồi, nhưng có vẻ đối phương đã bình tĩnh đặt chuyện mất đi chiến lực như Ulffe và chiến đấu với tôi lên cán cân mà so sánh.

Thế này thì tôi không thể thừa lúc đang chiến đấu mà kết liễu Ulffe. Gã đàn ông này rất bình tĩnh. Kể cả khi tôi buông lời nhục mạ Tử Ma Vương thì chắc hắn cũng sẽ không làm gì mà chạy khỏi đây. Tôi không có kỹ thuật truy dấu Ác ma có thể hoà tan vào bóng như vậy.

Tức là tôi đã không thể giết Ulffe được nữa. Ai dà… Mà kệ vậy.

“… Hầy. Nếu như cô ấy kịp thời trị liệu và tỉnh lại thì anh có thể giúp tôi truyền lời không? Đó là ‘Xin chúc mừng, đây là chiến thắng của cô’”

“___ Hoá ra là ngươi…”

Dường như Duvleori đã nhận ra gì đó, nhưng đối phương không nhiều lời mà tan biến vào trong bóng. Nếu được thì tôi còn muốn giết Ulffe luôn cơ, nhưng không chiến đấu với hắn ta có lẽ cũng là một loại may mắn.

“Được rồi, giờ thì… Phải nhanh đi tới đó… Ộc.”

Cổ họng quá ngứa ngáy làm tôi phải khạc ra. Máu ứ đọng trong cuống họng liền bị nôn ra và nhuộm đẫm mặt đất. A, cái này không chỉ mỗi máu đâu. Còn có cả thịt lẫn vào trong kìa.

Đòn cuối cùng do Ulffe tung ra mạnh hơn bất cứ công kích nào mà tôi từng hứng chịu. Nói dễ hiểu thì đây là vết thương trí mạng, không hề có một nội tạng trong người hoàn hảo nào cả. Tất cả đều đã bị xé rách thành từng mảnh. Chính nhờ trái tim tôi rất mạnh mẽ nên cơ thể này mới duy trì nguyên dạng như hiện tại… Nhưng điều đó cũng chỉ là do tôi dùng ma lực để cưỡng ép kiềm giữ mà thôi.

Nếu như tôi hoàn toàn giải trừ Cường Hoá Ma Lực tại đây thì nội tạng toàn thân sẽ lập tức bị trộn vào nhau và không thể nào trở lại bình thường nữa.

Nếu mất ý thức thì tôi chắc chắn sẽ chết tại đây. Giống như khi chiến đấu với Arkryal, nếu trị liệu trong lúc vẫn còn ý thức thì chắc còn có thể cứu… Thế nhưng trong các thuộc hạ còn sống của Hilmera-sama chỉ còn mỗi mình tôi mà thôi.

“Ai da, thua mất rồi…”

Ulffe đã thành công giết tôi, còn bản thân thì thất bại. Cô ấy sẽ sống sót, còn tôi sẽ chết sau một lát nữa. Ai thắng ai thua cũng không cần phải nói.

Dù vậy, tôi không có gì luyến tiếc với trận đấu này. Tôi vẫn chưa thực hiện chuyện mình muốn làm. Và tôi vẫn có thể hoàn thành điều đó.

Sức mạnh của Ulffe thuộc lĩnh vực vượt xa nhân loại giống như Arkryal, đó là yếu tố tuyệt đối không nên tồn tại khi bản thân đối đầu anh ấy. Hãy thành thật vui mừng vì chướng ngại đã bị loại bỏ vậy.

Tôi đã thấy Mix đang đi ra ngoài lâu đài lúc nãy, có lẽ trở ngại duy nhất còn lại chỉ còn mỗi Illias mà thôi. Xét sức mạnh đơn thuần thì cô ta còn mạnh hơn Ulffe. Một con quái vật thậm chí từng chiến thắng Arkryal mà hầu như không chịu tổn thương.

Song, thật kỳ lạ là tôi lại không cảm thấy mình sẽ thua. Tôi nhận biết, và đã nhìn thấy sức mạnh trong cảm xúc của Illias đối với anh ấy bằng chính đôi mắt này. Và kể cả như vậy, tôi vẫn chắc chắn rằng mình sẽ giành chiến thắng.

“Đang chết mà vẫn cử động thì có khác gì Undead đâu. Haha, thật không phù hợp với hiệp sĩ của Hilmera-sama tí nào.”

Tự dưng bản thân lại cảm thấy buồn cười, nhưng cười nhiều quá cũng không tốt. Lỡ vì vậy mà tim bị lệch vị trí thì tôi sẽ chết đi trước khi tới nơi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện