Cuộc tập kích của Undead đột ngột xuất hiện trong phố. Tôi giao chuyện truyền đạt thông tin cho Duvleori, còn bản thân thì ở lại xử lý bọn chúng.
Tuy nhiên, chuyện này lại khá khó nhằn. Tôi không thể chỉ hạ gục Undead trong tầm mắt là xong, mà bản thân còn phải xử lý cả những thường dân tử vong vì bị Undead tấn công.
Người tử vong sau khi tiếp xúc với Undead sẽ trở thành Undead mới do ma lực trên người bọn chúng. Tôi phải xử lý bằng ma pháp Thanh Tẩy ở xung quanh miệng vết thương và đưa đến nơi khuất bên trong.
Thi thể riêng lẻ thì không cần tốn quá nhiều thời gian để làm những việc ấy, vấn đề ở đây là khi tồn tại người thân của thi thể ở cạnh.
Đứng trước mặt những người đang đau buồn, tôi cũng không thể đột nhiên đâm sợi xích vào thi thể mà phải giải thích cho họ hiểu. Song, những kẻ mất đi người quan trọng đều chìm trong bi thương mà không thèm nghe tôi nói.
“Tôi đã bảo là cứ tiếp tục thì người này sẽ trở thành Undead. Phải nhanh dùng ma pháp Thanh Tẩy___”
“Đừng có chạm vào vợ tôi! Aaa! Tại sao… tại sao lại xảy ra chuyện này… Làm ơn đi! Em hãy mở mắt ra đi!”
Cứ ngồi tại đây thì cũng không biết Undead sẽ tấn công khi nào. Ấy vậy mà người đàn ông này lại chỉ ôm chặt thi thể người phụ nữ mà không di chuyển.
Cho dù phải phớt lờ gã đàn ông này thì tôi cũng phải đâm sợi xích vào thi thể đối phương đang ôm. Tôi cần phải sớm đi xử lý Undead và những thi thể tiếp theo, bằng không thì nạn nhân sẽ tiếp tục gia tăng.
“U…”
“__! Được rồi! Thật tốt quá! Em có sao___!?”
“Ugrahh!”
Tôi dùng xích kéo người đàn ông suýt bị tấn công bởi thi thể đã hoá Undead và bắt đầu cử động. Tuy vai bị xước, nhưng nó cũng không đến mức trí mạng.
“Cô ấy đã không phải người anh biết nữa. Đó đã là con quái vật sẽ tấn công bất cứ ai mà nó nhìn thấy.”
“…”
“Nếu xử lý bằng ma pháp Thanh Tẩy bây giờ thì anh vẫn có thể mang thi thể chỉ chịu chút thương tổn. Xin hãy quyết___”
“Bỏ tôi ra. Để tôi… đi đến bên cạnh cô ấy…”
Ánh mắt trống rỗng của người đàn ông lại vô cùng nghiêm túc. Tôi thả lỏng sợi xích cho đối phương tự do, và người đàn ông tiến đến gần người vợ đã trở thành Undead.
Undead không do dự cắn lấy cổ người đàn ông và muốn đoạt mạng anh ta. Tuy nhiên, người đàn ông vẫn không chống cự mà tiếp tục ôm lấy Undead.
“…”
Sau khi xác nhận người đàn ông không còn cử động, tôi dùng sợi xích cắm vào cơ thể của cả hai. Tôi vẫn giữ trạng thái hai người họ ôm nhau và đưa đến con hẻm gần đó.
Ít nhất thì tôi cũng không phải gã đàn ông này. Tôi không thể ước lượng giá trị mà người đàn ông ấy cảm nhận. Dù thế, tôi vẫn hiểu được người này trân trọng điều gì nhất.
“Anh ở đây sao, Ekdoic.”
“Begrad à.”
“Thương Ma Vương-sama và Melia đang tiến đến đây. Nhiệm vụ của chúng ta là xử lý Undead và hỗ trợ đám con người di tản.”
“Đã rõ. Hãy sang bên đó ngay nào.”
Tôi không được nhầm lẫn thứ tự ưu tiên. Một khi hành động cùng Thương và Melia thì tôi cần phải ưu tiên bảo vệ hai người đó.
Tôi quay lại nhìn con hẻm vừa nãy rồi cùng Begrad tiến vào bên trong khu phố. Thương và Melia đang cùng nhau xử lý Undead tại đó.
“Ekdoic-san! Gặp lại sớm thế này thì tốt quá!”
“Ừ. Thương, huynh đệ sẽ hành động thế nào?”
“Tên đó bảo có lẽ thủ phạm là vương nữ Hilmera nên đã chạy đi bắt đương sự rồi. Lacra thì sang chỗ bọn Harkdoc và liên lạc với Methys!”
Cuộc náo động này là do vương nữ Hilmera gây ra ư… Nhìn thấy bóng dáng Undead thì kẻ đầu tiên chúng tôi nghĩ đến sẽ là Larheit, vậy nên huynh đệ đã phán đoán vương nữ Hilmera chính là kẻ hợp tác với Larheit sao.
“Ra vậy. Thế thì chúng ta phải cố gắng hạn chế thiệt hại nhiều nhất có thể. Năng lực chiến đấu của Melia thì tôi biết, nhưng Thương này, năng lực đối đầu Undead của cô đạt đến mức nào?”
“Cho dù không sử dụng năng lực Ma Vương thì tôi vẫn có thể dùng ma pháp tác động thuật Tử Linh đấy. Nhiên liệu cũng sẽ hiệu quả hơn cả khi dùng ma pháp Thanh Tẩy.”
“Thế thì tốt rồi. Melia và Begrad hãy ở cạnh Thương___!?”
Ma pháp Thanh Tẩy trên sợi xích đã bị giải trừ. Không, không chỉ ma pháp Thanh Tẩy. Khả năng phát động ma pháp đang bị ngăn trở. Dù có thể truyền ma lực để điều khiển sợi xích, nhưng ma pháp để phụ trợ chuyển động ấy lại không thể sử dụng. Cả Melia và Thương cũng nhận ra mình không thể sử dụng ma pháp. Chuyện này___
“Phong Ma Thạch!? Không chỉ thế, cái này…!”
Xung quanh không có sự tồn tại của Phong Ma Thạch. Khả năng có thể nghĩ đến chính là một Phong Ma Thạch khổng lồ đã được đưa đến Serend này.
Tôi thường nghe chuyện quốc gia sẽ dự trữ Phong Ma Thạch khổng lồ gần biên giới để phòng chống nước khác xâm lược. Vương nữ Hilmera đã chiếm cứ chỗ đó và ra lệnh bọn Undead mang tới ư?
“E… E… Ekdoic-san! Phải làm sao đây!?”
“Bình tĩnh đi, Melia. Cô là thánh hiệp sĩ phải không? Cho dù không thể dùng ma pháp thì vẫn có thể ngăn chặn công kích của Undead bằng Cường Hoá Ma Lực mà.”
“Đúng rồi. Còn tôi thì lại trở nên vướng víu đến mức giật mình đây.”
Tôi và Melia vẫn có thể chiến đấu trực diện nên bị Undead tấn công cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, Thương lại có phong cách chiến đấu chủ yếu dựa vào ma pháp chứ không cầm vũ khí. Nếu không thể sử dụng tất cả ma pháp vì Phong Ma Thạch thì cô ấy sẽ gần như không thể làm gì cả.
“Cô không gọi ma vật ra được sao?”
“Chuyện đó thì được. Edo đang chạy đến đây rồi.”
Edo chính là ma vật Skeleton loại ngựa. Đúng là khi không thể dùng ma pháp thì có thêm độ cơ động là điều tốt nhất.
“Thương Ma Vương-sama, sao chúng ta không gọi Dar’agestia tới đi? Dùng nó thì chẳng phải sẽ có thể đưa một lượng lớn con người di tản sao?”
“Cô nhé… Trong tình trạng này mà thử xuất hiện ma vật khổng lồ trông như Undead cấp cao xem, tất cả đều sẽ chạy ngược lại hướng Dar’agestia đấy.”
“… Ra là thế. Con người cũng không thể phân biệt ma vật nhỉ.”
Nhưng thế này thì chúng tôi sẽ rất khó xử lý Undead. Buộc lại bằng xích thì vẫn được, nhưng vì không thể thay đổi độ dài bằng ma pháp nên tôi không thể đồng thời trói liên tục quá nhiều con.
Vậy thì chúng tôi nên ưu tiên hoạt động cứu viện____
“___ Aaaa!?”
“Sao… sao vậy, Thương?”
Thương cất tiếng gào thét, nghe thì nó giống như là cô ấy vừa nhận ra gì đó. Nhất định đó là một chuyện vô cùng quan trọng.
“Chờ chút đã! Nếu Phong Ma Thạch dùng cho chiến tranh bị đưa vào khu phố thì phần lớn người ở đây sẽ không thể sử dụng ma pháp phải không!?”
“Đúng… đúng là như vậy.”
“Thế thì chẳng phải Lacra sẽ gặp nguy sao!”
“__!?”
-------------------------------------------------------------------
“Quác!?”
Trong lúc tôi đang vừa chạy đến gặp hai người Macetta-san vừa dùng ma pháp Thanh Tẩy xử lý Undead mình tìm thấy thì bỗng nhiên bản thân không thể sử dụng ma pháp được nữa.
Vì cấu trúc bị phân giải nên tôi hiểu ma pháp đã bị triệt tiêu bởi Phong Ma Thạch, nhưng bản thân lại không thấy Phong Ma Thạch đâu cả. Có lẽ là một cái rất lớn đã được chuyển đến đây rồi.
Tạm thời thì tôi đang cắm đầu chạy trốn khỏi đám Undead. Tại vì giờ làm gì thì tôi cũng không thể thắng nổi chúng.
“Ư… Mình đâu có tập luyện cho những lúc gặp phải Phong Ma Thạch đâu!?”
Ma pháp của chúng tôi về cơ bản đều là thuật pháp để đối đầu ma vật. Khác với mấy người chuyên về chiến đấu với con người, tôi thật sự chẳng thể làm được gì trong trạng thái này cả. Phải chi tôi học cách chiến đấu xoay quanh Phong Ma Thạch đàng hoàng hơn một chút từ Ukka-sama thì hay biết mấy.
Điều may mắn là bản thân vẫn có thể dùng Cường Hoá Ma Lực nên còn chạy trốn khỏi đám Undead được. Chỉ là vì không thể hoá cứng nên tôi chẳng thể giáp lá cà, với lại tôi cũng chưa học kỹ năng cận chiến nào hết!
Và trong lúc đang than thở trong lòng thì Undead bỗng xuất hiện trước mặt! Đi vòng____ Bên này cũng có!? Phải làm sao đây!?
“Tưởng ai quen mặt, hoá ra là cô sao, Lacra Salf.”
“Giọng… giọng nói này là____ Vị nào ấy nhỉ?”
Khi quay về phía giọng nói nghe quen tai thì Undead-san đằng sau đã bị khảm vào trong bức tường. Người làm chuyện này… Ưm, hình như là người đã từng chiến đấu một chút ở quanh Quama… Chỉ là tôi cũng chỉ nhớ được đến đây…
Tuy vậy, trước khi trả lời thì người đó lại chạy về phía một Undead khác và đập nó vào tường. Ra là thế, làm vậy thì sẽ có thể phong toả chuyển động nhỉ.
“Là Yastet.”
“A! Yastet-san!”
Đúng rồi. Đây là Yastet-san, thuộc hạ của Lytial-san! Người có thể triển khai kết giới kiên cố hơn tôi và là con rơi mạnh về lực tập trung!
Hình như có vẻ anh ta vẫn chưa triển khai kết giới, nhưng vì giỏi khả năng cận chiến nên chỉ cần Cường Hoá Ma Lực cũng đủ tạo ra thành quả tuyệt vời rồi.
“Tuy tôi chưa xưng tên, nhưng ít gì chúng ta cũng đang có mối quan hệ hợp tác đấy…”
“Xin… xin lỗi… A, nhưng tôi vẫn nhớ là anh rất mạnh đó!”
“Cô thì có vẻ rơi vào tình trạng thảm hại vì ảnh hưởng của Phong Ma Thạch nhỉ. Điều này làm tôi thấy trống rỗng vì bại trận đấy, Lacra Salf.”
“Híc… Cơ mà Yastet-san là người nói chuyện kiểu như vậy ư? Tôi nhớ là anh nói chuyện hay giữ kẽ lắm..”
Với lại sao người này lại gọi tôi bằng tên họ đầy đủ vậy? Làm tôi cứ nhớ lại Ekdoic-nii-san ngày xưa nên cứ ngại ngại thế nào…
“Bởi vì tôi không cần phải bình tĩnh hỗ trợ đằng sau đứa em gái kia nữa rồi. Còn bên kia là… cơ sở mà Macetta Noites và Harkdoc Heliodra đang ở sao.”
“À vâng. Nhưng tại sao anh lại gọi bằng cả tên lẫn họ vậy?”
“… Chúng ta cũng không phải bạn bè gì, gọi tên trống không thì lại quá suồng sã. Hơn nữa, vì cô có người anh trai Ekdoic kia nên gọi Salf cũng không được. Dùng cách gọi khác với người ngoài thì lại mang cảm giác đối xử đặc biệt, vậy nên tôi cho rằng gọi bằng tên họ đầy đủ là thích hợp nhất.”
“Anh gọi tôi là Lacra cũng không được đó?”
Tôi biết người này là loại người nghiêm túc và biết để ý người khác, nhưng có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều nên lại trông có chút quái dị.
“Vậy thì Lacra… san. Tôi sẽ đồng hành cùng cô đến mục tiêu.”
“Thế thì quá tốt rồi, nhưng tại sao Yastet-san lại ở nơi này?”
“Arkryal ẩn nấp ở biên giới Serend đã bị tấn công. Mặc dù đã cứu được tên đó, nhưng vì không chừng sẽ lại có thích khách nên tôi được ra lệnh trông chừng tại đấy. Do thời điểm giao ca đến gần, và chỗ chúng tôi hội hợp sẽ là khu vực gần cơ sở điều trị mà Harkdoc… kun đang ở nên tôi đang chạy đến đó thôi.”
“Cố tình chọn chỗ gần Harkdoc-san làm nơi tập trung thì cũng quái lạ thật nhỉ.”
Harkdoc-san là chuyên gia trong ma pháp Truy Tìm. Kể cả khi không còn là kẻ địch, nhưng chọn chỗ hẹn tại nơi gần một người có thể cảnh giác cao độ như vậy thì lạ quá đi.
“Tại vì Zdwari muốn tới thăm Harkdoc-kun.”
“À…”
Hình như hai người đó từng chiến đấu ở di tích dưới lòng đất nhỉ. Chắc là họ có xích mích lớn không chừng? Tuy có lẽ không sao, nhưng lần tới nên báo cáo cho Thượng Thư-sama vậy.
“Tôi sẽ đánh tan bọn Undead. Lacra-san thì hãy phòng ngừa Undead tập kích đi. Bởi vì không thể giăng kết giới nên tôi phải tập trung vào cận chiến.”
“Nếu chỉ thế thì cũng được… Ư… Không ngờ bị phong ấn ma pháp hoàn toàn thì bản thân lại vô lực đến thế này…”
“Cho dù là chuyện xấu, nhưng những phát hiện mới vẫn có thể giúp bản thân nhìn ra khả năng mới. Tôi cũng vừa nhận ra mình có tài năng làm ruộng dạo gần đây đấy.”
Tôi nghĩ bản thân vô lực vì không thể dùng ma pháp hoàn toàn khác với chuyện nhìn ra tài năng làm ruộng ấy chứ. Cơ mà biểu cảm khi nói chuyện của Yastet-san cũng thoải mái thật. Trước kia thì người này có ấn tượng lúc nào cũng căng thẳng, không lẽ trong lòng anh ta đã giải toả được gì sau trận chiến kia ư?
“Anh nói trông hạnh phúc thật đấy, bộ nó có gì vui à?”
“Nghĩ tới cảnh Arkryal lộ vẻ cay đắng làm tôi muốn cười lên thôi.”
“Rốt cuộc anh đang nói về chuyện gì vậy!?”
Tuy hơi tò mò, nhưng hiện không phải lúc làm vậy. Tôi cần phải nhanh hội hợp với hai người Macetta-san đã.