“Nội dung báo cáo cho huynh đệ vậy là xong.”

Tôi đã hỏi vua Zenotta về kinh nghiệm từng trải qua cho đến khi nhận được vương vị, trong lúc đó thì chép lại toàn bộ nội dung vào giấy da cừu mà không để sót lời nào.

Kẻ địch hiện tại đang nằm trong Vương tộc. Vì vậy, huynh đệ mới bảo rằng bản thân cần góc nhìn của một Vương tộc, chỉ là tôi không biết tài liệu này có thể giúp ích anh ta được bao nhiêu.

Cơ mà tôi có hơi để ý đến khuôn mặt trông khá vui vẻ của vua Zenotta trong lúc nói chuyện. Cho dù nội dung là thứ có thể cảm nhận được quan hệ phức tạp giữa các anh em, nhưng vua Zenotta vẫn giữ nụ cười từ đầu đến cuối.

“Sao vậy Ekdoic?”

“Tôi hơi tò mò chuyện vua Zenotta luôn nói chuyện với khuôn mặt như thế.”

“Chắc ông ta chỉ đang vui mừng vì có khách đến không phải vì công vụ thôi.”

“Vậy ư… Thương thông minh thật đấy.”

“Chỉ mỗi thế mà được khen thì tôi sẽ thấy ngại nên dừng lại đi.”

Có thể vui mừng vì khách nhân như tôi thì ngày thường của vua Zenotta phải khốc liệt cỡ nào. Tôi cũng từng xem Marito làm việc, và quả nhiên đó là công việc có độ khó cao khi phải suy nghĩ đến kết cục của những đề án phức tạp vì tương lai đất nước.

Lần này chúng tôi đã phải nhờ vua Zenotta hợp tác, khi nào lại ghé sang Quama thì tôi chắc cần phải mang gì đó đáp lễ mới được.

“Tiếp theo là phải đi đón bọn Macetta phải không? Nhanh lên đi nào.”

“À ờ. Nhưng mà chúng ta không cần mang theo đặc sản địa phương khi đến chỗ Jestaff sao?”

“Quama mới là quê hương đối với Jestaff. Lúc ở Methys thì không nói, chứ tại đây thì chẳng phải thừa quá à?”

“Vậy sao…”

Nếu là thứ có thể đạt được bất cứ lúc nào và vô cùng quen thuộc thì sẽ không thể cảm thấy biết ơn... Lần tới, tôi sẽ thử thảo luận xem ở thế giới của huynh đệ thì món quà nào sẽ khiến người khác vui mừng vậy.

Tôi và Thương đang được huynh đệ nhờ hỏi chuyện vua Zenotta, cùng với đó là đi đón bọn Harkdoc. Lacra và Melia đã quay về Serend trước, hẳn họ cũng sắp hội hợp với anh ta rồi.

“Đã xong việc ở Quama rồi sao, Ekdoic.”

“Ừ. Xin lỗi vì để cô chờ lâu, Berad.”

Sau khi rời khỏi thành đô Quama và đến chỗ Dar’agestia chờ đợi thì chúng tôi nhìn thấy Berad đang nằm trên cơ thể của Dar’agestia. Khác với Thương, Berad không giỏi che giấu chuyện mình không phải nhân loại nên phải chờ ở bên ngoài.

“Chẳng sao cả. Tôi không định chờ đợi đâu.”

“Tại sao cô lại nằm lăn ra vậy?”

“Ở đây là không gian khó chịu đối với ma vật, chỉ cần tồn tại cũng khiến bản thân thất thoát ma lực. Tôi chỉ nằm ngang để không lãng phí thể lực thôi.”

Giống với việc con người không thể sinh hoạt tại Ma Giới, ma vật cũng rất khó có thể sinh hoạt tại thế giới con người. Tạm thời thì cơ thể của Berad đã được điều chỉnh để tiếp nhận ma lực từ Thương nên chỉ cần cùng hành động thì cô ấy sẽ không sợ bị cạn kiệt ma lực.

“Mỗi ma lực tràn ra từ Dar’agestia cũng đủ rồi nhỉ.”

“Chính là như vậy. Ở trên đây thì không khác gì nằm trong Ma Giới cả.”

“Ra là thế. Nhân tiện thì Dar’agestia có sao không?”

“Không sao đâu. Ma vật sở hữu lượng ma lực hơn nó chỉ có loại khủng bố ở chỗ của Bích thôi.”

Là con rồng to như quả núi ấy à… Lúc đó, tôi còn chưa kịp bình tĩnh phân tích chiến lực thì Neirlyates đã xuất hiện. Nếu như chúng tôi phải chiến đấu thì có lẽ song phương đã không thể bình an rồi.

Chúng tôi leo lên Dar’agestia và di chuyển về phía Ma Giới Quama. Bức tường khổng lồ từng phòng chống ma vật của Ma Giới Quama xâm nhập hiện chỉ còn chức năng trạm kiểm soát mà thôi.

“Không ngờ lại có thời đại con người đường đường qua lại ở Ma Giới. Với kẻ chỉ từng xem con người là thức ăn như tôi thì đúng là một khung cảnh rất khó tin.”

“Cô không được lén lút ăn đâu đấy?”

“Không cần thiết. Về sức mạnh để sống sót thì tôi nhận từ ngài là đủ. Nếu thèm ăn thì chỉ cần thực phẩm được gọi là món ăn kia là đủ rồi.”

“Cô có vẻ thích chúng nhỉ.”

Cả Guggegderestaf cũng từng phải tặc lưỡi đối với món ăn của huynh đệ. Chắc hẳn chỉ có vị giác của họ là gần giống như con người.

Vậy các Ác ma toàn ăn những thứ không thực sự có thể gọi là thức ăn như thịt người thì… Ngừng suy nghĩ điều này tại đây vậy, bằng không bản thân sẽ cảm thấy ủ rũ mất.

“Ekdoic, anh có thể tạo nên hương vị đó không?”

“Tôi không tự tin lắm. So với mẹ hay Melia thì tay nghề của tôi kém hơn hẳn.”

“… Thương Ma Vương-sama, ngài thì sao?”

“Tôi đang cố gắng để không thua kém đây.”

“… Ekdoic, anh nên cố gắng đưa người phụ nữ tên Melia kia đầu nhập dưới trướng Thương Ma Vương-sama đi.”

“Này này!?”

Thương bỗng lớn tiếng kêu lên trước cả khi tôi lộ vẻ kinh ngạc. Cả tôi cũng không ngờ Berad lại bảo tôi đưa một thánh hiệp sĩ đầu nhập dưới trướng bên này.

“Tôi có thể hỏi lý do không?”

“Tôi cũng không thể nào bắt Thương Ma Vương-sama bận tay vì chuẩn bị thức ăn cho mình phải không? Và nhiệm vụ của anh là bảo vệ Thương Ma Vương-sama, làm gì lại có thời gian phân chia cho tôi.”

“… Tạm thời thì cô cũng biết suy nghĩ nhỉ.”

“Cô không nghĩ đến chuyện tự mình học nấu ăn sao?”

Berad suy nghĩ một lúc rồi vỗ tay bộp một cái. Có vẻ như cô ấy cũng không nghĩ đến vấn đề này.

“Thế nhưng không có gì đảm bảo tôi sẽ thuận lợi. Quả nhiên vẫn nên giữ người phụ nữ kia ở bên cạnh anh đi.”

“Cô không phải được Tử chỉ dạy gì đấy chứ?”

“… Không hề? Nếu có chỉ dẫn gì đó thì tôi sẽ hành động ngay lập tức.”

“Berad, con người không phải mối quan hệ có thể chi phối bằng sức mạnh giống như Ác ma. Chúng ta có thể nhờ họ hợp tác, nhưng cần phải tôn trọng suy nghĩ của họ mới được.”

Begragud thống trị bằng sức mạnh và đối xử Ác ma như đồ vật. Tuy nhiên, sức mạnh không phải là tất cả trong quan hệ giữa con người. Bằng không thì Illias cũng đã trở thành vua Turize rồi. Còn huynh đệ thì… không biết sẽ rơi xuống đâu nữa.

“Hừm… Vậy là cách tôi nói không tốt sao. Bảo anh đi lấy người phụ nữ kia làm vợ thì tốt hơn ư?”

“Này!?”

“Đó cũng là điều chúng ta phải tôn trọng suy nghĩ của Melia. Berad, cả cô cũng muốn tự mình chọn lựa đối tượng ở cùng mình cả đời phải không?”

“Tôi nghĩ cô ta sẽ đồng ý nếu là anh đấy… Con người thật phức tạp.”

Tôi đã học tập về xã hội con người từ Lacia, dùng nghề mạo hiểm giả làm kế sinh nhai, sau đó lại học tập nhiều điều từ mấy người huynh đệ. Dù như vậy, tôi vẫn không hiểu nhiều thứ đến mức bản thân cũng tự biết mình là kẻ không biết gì cả. Berad thì lại còn là kẻ vừa mới sống tại Ma Giới trong khoảng thời gian trước, vậy nên tri thức về con người vẫn chỉ nằm ở mức tối thiểu. Thế này thì chắc còn phải mệt mỏi một thời gian… Nhưng tôi cũng đang đứng ở vị trí được nhiều người hỗ trợ nên hãy cố gắng lên nào.

“… Hẳn là được, nhưng được thì rắc rối lắm.”

“Cô vừa nói gì sao, Thương?”

“Không gì hết.”

Khu tập trung được thành lập ở Ma Giới Quama đã trở nên lớn hơn một ngôi làng nhỏ. Nhờ thông tin về thực vật và khoáng thạch chỉ có thể thu thập tại Ma Giới mà Đại Hiền Giả Balastos nghiên cứu, những thương nhân và phú hào xem Ma Giới Quama là địa điểm khai phá khu chợ mới đã bắt đầu hành động.

“Không ngờ bàn tay con người lại vươn tới tận đây.”

“Bởi vì Quama đã công nhận chuyện Jestaff khai phá địa điểm này cùng Ma Vương. Dĩ nhiên là nếu nhận được sự trợ giúp ma vật thì phần lớn công lao động sẽ không cần thiết rồi.”

Ở giai đoạn hiện tại, những nơi không còn uy hiếp từ ma vật gồm Ma Giới Methys và Ma Giới Quama. Đối với Quama, chỉ cần dành thêm thời gian thì họ vẫn có thể độc chiếm tài nguyên ở nơi chưa được khai phá như Ma Giới.

Tuy nhiên, vua Zenotta lại lựa chọn con đường đạt được kết quả thoải mái hơn. Nhân chuyện đó, vì những người khai phá trong nước cũng giành được thắng lợi nên Quama đã đạt lợi nhuận to lớn trước nay chưa từng có. Về chuyện đây có phải lựa chọn thông minh hay không, điều đó sẽ được làm rõ vào một trăm năm sau.

Địa điểm Dar’agestia tiếp đất cũng đã được định trước nên chúng tôi đáp xuống tại nơi đấy. Những người thuộc hạ của Jestaff cũng đã chờ đợi sẵn và dẫn chúng tôi đến xe ngựa.

“Xe ngựa hoa lệ kèm người đánh ngựa sao. Cảm giác như đang được chào đón vậy.”

“Vốn đây cũng là Ma Giới của tôi mà.”

Sau khi di chuyển trên xe ngựa một lúc thì chúng tôi đã đến dinh thự Jestaff dùng làm căn cứ. Tuy đúng là được xây mới, nhưng dường như do mượn sức của ma vật nên nó khá khác biệt so với kiến trúc thuộc đường phố con người.

“A! Là Ekdoic! Smites này! Ekdoic đã đến rồi~!”

Người đang liên tục lớn tiếng gọi tên tôi là Komiha, cô ấy là người lớn giọng đến như vậy sao? Smites và Macetta cũng lập tức xuất hiện ngay sau giọng nói ấy.

“Tôi đã thấy bóng dáng Dar’agestia trên trời, nhưng các anh đúng là nhanh thật nhỉ. Cảm ơn hai người đã cất công đến đón chúng tôi. Thật sự thì chúng tôi cũng định lưu Harkdoc ở lại, nhưng anh ta cứ nài nỉ muốn đi sang bên chỗ người anh em hoài…”

“Chỉ di chuyển bằng xe ngựa cũng bị hở miệng vết thương thì chẳng phải nên trói lại sao?”

“Vừa rời mắt một chút là anh ta liền chạy đi dọn dẹp dinh thự đó… Ngay khi bảo ‘Máu ngừng chảy rồi nên không sao đâu!’ là miệng vết thương hở liền luôn.”

Maccetta nhìn xa xăm với khuôn mặt hốc hác. Dường như Harkdoc không nhạy với cơn đau nên mới thường cử động một cách không thể tin được dù mang thương tích đầy mình. Tuy nhiên, trong lần này thì điều đó lại trở thành khuyết điểm rồi.

Khi tôi đang nhớ lại trận chiến với Harkdoc thì Komiha bám chặt lấy tôi từ bên ngoài áo choàng. Cô ấy dựa hẳn vào nhưng cũng không nặng đến vậy.

“Ekdoic, bỏ Harkdoc lại mà dẫn tôi theo đi!”

“Này Komiha, đừng có bám lấy Ekdoic như vậy. Người anh ta toàn xích thì đau lắm đấy.”

“Thú thật thì cũng có chút đau, nhưng cái kiểu đau dễ chịu thế này thì lại khác…”

“Vậy ư? Thế thì tôi cũng ôm thử.”

“Hai người dừng lại đi. Không cần châm thêm dầu vào lửa đâu.”

Macetta kéo Komiha và Smites ra rồi chợt nhìn về phía Berad. Đúng rồi, Berad và ba người này mới gặp nhau lần đầu. Hẳn là cần phải giải thích rõ ràng rồi.

“Tôi vẫn chưa giới thiệu nhỉ. Đây là Berad, Ác ma sẽ cùng hành động với chúng ta sau này.”

“… Tôi là Berad.”

Vì nghĩ rằng chỉ như thế vẫn chưa đủ nên tôi giải thích đơn giản về quá trình xảy ra với Berad. Huynh đệ cũng thường bị bọn Illias mắng vì hay ít lời. Tôi cần phải giải thích kỹ càng mới được.

“Lại… tăng lên…?”

“Lại nữa, cô có thể nói vậy sao?”

“Từng có ai nói vậy với cô à?”

“Nó đó.”

Dường như Melia cũng từng nói như vậy. Lúc ấy thì hình như Melia bảo mình phải chuẩn bị thêm phần ăn thì phải.

Không lẽ họ cũng chuẩn bị thức ăn chiêu đãi chúng tôi sao? Vì họ vừa bảo đã thấy bóng dáng của Dar’agestia bay trên trời nên chắc là có khả năng thế thật. Tôi có cảm giác năng lực suy đoán của mình cũng đang mạnh lên rồi.

“Quay lại câu chuyện. Komiha, chuyện đồng hành thì tôi cũng không ngại, nhưng thế thì Smites phải làm sao đây?”

“Dĩ nhiên là cũng dẫn theo rồi! Cô ấy không phàn nàn đâu!”

“Có đó? Ở cùng Ekdoic thì cũng không vấn đề, nhưng với gã đàn ông kia thì không đâu?”

“Vậy thì bỏ cô ấy lại đi! Không cần nghe cô ấy nói gì đâu!”

“Nghe cái đi. Cô đâu phải người như vậy phải không? Quay sang nhìn tôi đang hoàng nào?”

Cuộc sống tại Ma Giới đã tạo nên biến hoá gì đó đối với Komiha ư. Chuyện tích cực hơn cũng không phải tệ, nhưng tôi nghĩ phát ngôn không thèm quan tâm đến người quen biết trong thời gian dài như Smites thì lại có chút vấn đề.

“Nếu cả hai cùng đi thì ai sẽ chăm sóc những con rơi ở đây? Cho dù bỏ Smites lại một mình thì mọi việc cũng sẽ đè nặng lên người Smites phải không?”

“Không sao đâu. Smites mạnh mẽ lắm!”

“Tôi có thể dùng cánh tay độc này chưa?”

“Nói đúng hơn thì hãy để ý tôi nhiều hơn đi! Toàn nói đến Smites thì kỳ quá à!”

“Rồi, tôi dùng liền đây.”

Tuy có tức giận, nhưng tôi không cảm nhận địch ý hay sát khí nào. Bỗng nhiên cuộc trò chuyện giữa Girista và Parshro thoáng qua trong đầu. Cả hai đều khá xấu miệng, nhưng lý do là vì đôi bên đều công nhận lẫn nhau.

“Về nhân thủ thì hãy thảo luận với huynh đệ đã. Trong trường hợp gọi Komiha tới thì chúng ta phải phân phó người để chăm sóc các con rơi nữa.”

“Hừm. Tôi hiểu rồi… Tôi sẽ chờ câu trả lời đầy hứa hẹn…”

“Cho dù gã đàn ông đó gọi thì tôi chắc chắn sẽ từ chối đấy… Chỉ là nếu hành động cùng anh mà không dính dáng tới gã đàn ông kia thì cũng không phải không thể.”

“Smites cứ nửa vời như vậy thì không cần đâu. Chỉ cần một mình tôi thì đủ trợ giúp Ekdoic rồi!”

“Được, Komiha cút ra đây!”

“Tôi đã ở đây rồi!”

Không hiểu sao hai người này lại bắt đầu chiến đấu… Chỉ là không có sát ý thì điều này cũng sẽ giúp họ vận động. Còn Thương và Macetta lại nhìn hai người họ với trạng thái mệt mỏi.

“Thương Ma Vương-san không ngăn họ lại sao.”

“Nói sao nhỉ, so với Melia thì tôi vẫn có thể an tâm với hai người này hơn…”

“Quả nhiên cô ấy có vẻ mạnh thật nhỉ.”

“Hửm? Macetta, Melia đúng là thánh hiệp sĩ, nhưng xét thực lực thì Komiha hay Smites vẫn mạnh hơn chứ?”

Biểu cảm khi nhìn tôi của Macceta mang cảm giác không biết nên nói gì. Có vẻ như cũng không phải tôi khiến cô ấy khó chịu, chỉ là biểu cảm ấy giống như muốn nói rằng phải làm sao đây vậy.

===================================

Đây là hình ảnh phác thảo nhân vật Ekdoic trong tập 3 Light Novel.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện