Altheris Dumbledore lặng lẽ quan sát chín sinh linh trước mặt. Mỗi người trong số họ đều mang một khí tức đặc biệt, độc nhất vô nhị, khiến ông không thể không thầm đánh giá.

Dù không bộc lộ ra ngoài, nhưng từ khi xuất hiện tại nơi này, ông đã hiểu khá rõ về họ.

Không phải nhờ phán đoán, cũng không nhờ kinh nghiệm.

Mà vì ngay khoảnh khắc đặt chân đến đây, ông đã nhìn thấu quá khứ và suy nghĩ của từng người.

Altheris không chọn vội một vị trí ngay từ đầu.

Ông không muốn tạo cảm giác đe dọa không cần thiết. Chỉ khi cả nhóm đã ổn định, ông mới lặng lẽ tiến đến chiếc ghế trống cuối cùng, chậm rãi ngồi xuống.

Dù Altheris đã thu liễm mình khí tức, nhưng không ai trong số họ thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Trước đó, khi ông bước ra từ màn sương, toàn thân mang theo dị tượng kinh hoàng của thần ch.ết, họ còn có thể chấp nhận.

Nhưng giờ đây, khi ông thu nhỏ trên người dị tượng lại, cả nhóm lại càng cảm thấy áp lực hơn. Không còn là một thực thể vĩ đại hiển hiện rõ ràng, mà thay vào đó là một nguồn năng lượng khủng khiếp bị nén chặt, như một mặt trời thu nhỏ, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

Một con quái vật đang tự nguyện thu nhỏ chính mình không có nghĩa là nó yếu đi, mà đơn giản là nó đã chọn kiềm chế.

Dưới ánh mắt căng thẳng của cả nhóm, Altheris chậm rãi mở miệng.

Dù ông cất giọng mang theo sự từ tốn, điềm đạm của một vị trưởng giả, song cả nhóm vẫn nghe được rợn người âm thanh, như có hàng vạn linh hồn cùng lúc hòa giọng nói chuyện.

"Xin lỗi vì đã làm phiền. Có thể để ta, một vị trưởng giả, làm một chút giới thiệu trước khi bắt đầu được không?"

Hajime lặng lẽ đảo mắt nhìn những người còn lại. Nanami hơi nghiêng đầu, Ame nheo mắt quan sát, Akito giữ chặt ly trà trong tay, Freeman đặt nhẹ hai ngón tay lên bàn, Yuichiro vẫn điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén, Kagerou ngồi im không nói, nhưng rõ ràng đang cân nhắc điều gì đó.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả nhóm trao đổi ánh mắt với nhau, như thể đang thảo luận ngầm. Cuối cùng, Hajime nhẹ gật đầu, cả đám đồng ý.

Altheris khẽ cười, định an ủi mọi người, nhưng nhận tiếng nụ cười của mình chỉ khiến cả nhóm càng thêm căng thẳng. Ông thầm thở dài, biết rằng sự hiện diện của mình vẫn còn quá áp đảo.

Không muốn tạo thêm áp lực, ông chỉ lắc đầu chậm rãi, rồi ngay lập tức thay đổi.

Từ một thực thể thần ch.ết mang theo khí tức tử vong khủng khiếp, Altheris thu nhỏ hình dáng của mình, biến thành một ông lão gầy gò với mái tóc bạc dài, khoác chiếc áo chùng có phần lôi thôi.

Đôi mắt sau cặp kính tròn mang theo sự hiền hòa và thay vì vẻ uy nghiêm đáng sợ, giờ đây ông trông như một người thầy đã đi qua năm tháng dài dằng dặc.

Trong lúc chỉnh lại trang phục cho chỉn chu hơn, giọng nói của ông vang lên, không phải qua âm thanh, mà là trực tiếp trong đầu mỗi người.

"Ta tên là Altheris Dumbledore, chỉ là một phù thủy giỏi về ma pháp mà thôi."

"Phải, đúng như ngươi đoán, ta thuộc dòng họ Dumbledore trong thế giới Harry Potter."

"Không, ta không quen biết hiệu trưởng mà các ngươi muốn tìm. Có thể hắn là hậu duệ xa của gia tộc ta, nhưng ta và hắn không có liên hệ trực tiếp."

"Hogwarts? Các ngươi muốn xây nó sao? Ta rất tiếc phải nói rằng ở thế giới của ta, nó còn chưa được xây dựng."

"Ha ha, bốn người đó đúng là học trò của ta."

"Thế giới của ta đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, nên ta đang tìm cách đi đến các vũ trụ song song của thế giới Harry Potter để cứu nó."

Dù những lời của Altheris nghe như những câu nói rời rạc, không liên quan đến nhau, nhưng khi nhóm lặng lẽ trao đổi ánh mắt, họ đều nhận ra rằng ông đã trả lời hết tất cả những câu hỏi mà họ định hỏi.

Những gì ông vừa làm không còn đơn thuần là đọc suy nghĩ, mà đã đạt đến cấp độ tiên tri. Không ngoài dự đoán, ngay khi suy đoán ấy vừa xuất hiện trong đầu nhóm, Altheris thản nhiên gật đầu, bình tĩnh thừa nhận:

"Phải, ta có thể nhìn thấy trước các câu hỏi mà các ngươi định hỏi."

Ông chậm rãi tiếp tục, giọng nói trầm ổn nhưng vẫn mang theo chút hào hứng khó lường:

"Ta sở trường nhất là ma pháp hệ tâm trí, tiếp theo là thời gian và tử vong."

"Còn về việc ta trông giống như một tử thần? Đó không phải chủ ý của ta. Ta vừa tiếp nhận sức mạnh của cái ch.ết chưa lâu, vẫn chưa thể kiểm soát hoàn toàn nó."

"Thân thể hiện tại của ta không phải thân xác thực sự, mà là do ma lực ngưng tụ mà thành. Hình dạng vừa nãy là kết quả của việc ta chưa điều chỉnh được ảnh hưởng của sức mạnh tử vong lên bản thân."

"Thân xác cũ của ta đã bị chính ma lực của ta xé nát. Muốn tái tạo lại một cơ thể mới, ta cần một quá trình dài để cấu trúc lại nó."

Nghe những lời này, cả nhóm dần thả lỏng. Nếu chỉ bị đọc suy nghĩ, họ còn có cách tự vệ, nhưng nếu đối phương có thể nhìn thẳng vào tương lai, thì họ chẳng có cách nào chống lại cả.

Tuy nhiên, từ đầu đến giờ, Altheris vẫn giữ thái độ điềm đạm, không hề có ý định lạm dụng khả năng này, điều đó giúp họ an tâm phần nào.

Dù vậy, nhóm vẫn không chủ quan. Họ vốn đã bàn bạc trước đó rằng không phải tất cả những phần linh hồn đến đây đều sẽ là người tốt.

Vì thế, cả nhóm sớm đã thống nhất rằng chỉ cần không đi ngược lại luân thường đạo lý cơ bản, thì dù phần linh hồn đó có từng phạm phải tội ác trong quá khứ, họ cũng sẽ không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của đối phương tại nơi này.

Hajime chợt nghĩ, loại năng lực không cần mở miệng nhưng vẫn khiến đối phương hiểu rõ suy nghĩ của mình cũng thú vị. Cậu thậm chí còn nhớ đến một món Bảo Bối Thần Kỳ của Doraemon cũng có hiệu quả tương tự, thậm chí còn vượt trội hơn.

Ngay lúc này, Nanami cất giọng hỏi, phá tan dòng suy nghĩ của cả nhóm:

"Ngài có biết vị thứ chín là ai và đang ở đâu không?"

Vị thứ chín?

Ngoài Altheris, Nanami và Kyouka vẫn đang ngủ say ra, tất cả đều không hiểu.

Cả đám kinh ngạc, lập tức quay sang nhìn con số hiển thị trên bàn. Ngay khi họ nhìn tới, con số ấy đã nhảy vọt từ [8/10] lên thẳng [10/20] từ bao giờ không hay.

Vào lúc trước, trong đầu họ cũng xuất hiện một thông tin về chức năng mới, nhưng vì đang bận giao tiếp với Altheris, không ai có thời gian kiểm tr.a nó là gì.

Altheris cười nhẹ, giọng điềm đạm nhưng mang theo chút ý vị sâu xa:

"Ta có thể nói cho các ngươi biết."

Sau đó, ông chậm rãi hướng ánh mắt về phía công viên gần đó, giọng nói vang lên như đang trò chuyện với ai đó vô hình:

"Không định ra sao? Tất cả đều đang chờ ngươi đấy."

Cả nhóm lập tức cảnh giác, đồng loạt quay nhìn theo hướng ông chỉ, chăm chú quan sát từng góc khuất, từng bóng cây, từng tảng đá có khả năng ẩn nấp một người hay sinh vật nào đó.

Nanami, sau khi tập trung cảm nhận một hồi, ánh mắt chợt hướng về một ngọn núi cao lớn nằm trong hồ nước lớn không xa.

Akito thấy vậy, tò mò hỏi:

"Cậu nghĩ đối phương đang trốn ở đó sao?"

Nanami nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc:

"Không… Ta xác định đối phương ở hướng đó, nhưng lại không thể nào định vị chính xác vị trí của hắn."

Steingard từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt khổng lồ chậm rãi quan sát những sinh linh nhỏ bé bên dưới. Dù biết rõ rằng phần lớn bọn họ chẳng thể tìm ra ông, càng không có khả năng gây uy hϊế͙p͙, bản tính ông càng không thích can thiệp vào chuyện của kẻ khác.

Thế nhưng, nghĩ đến việc có thể sẽ phải ở lại đây một thời gian dài, chào hỏi dường như cũng không phải là một ý tồi.

Ngay giây tiếp theo.

ẦM!!!

Một âm thanh chói tai vang vọng, tựa như cả một dãy núi đổ sập.

Cả nhóm giật mình quay lại nhìn về phía ngọn núi xa xa, nơi mà Nanami vừa cảm nhận được điều kỳ lạ. Họ trơ mắt chứng kiến cảnh ngọn núi bắt đầu đứng dậy.

Từng mảng đất đá, từng rễ cây, từng khối thực vật bám trên cơ thể Steingard rơi xuống, tạo thành một trận mưa đá và bụi mù mịt. Ông chậm rãi vươn mình, kéo giãn cái thân hình khổng lồ vô tận, khiến cả vùng trời như rung chuyển theo.

ẦM!!

Bước chân đầu tiên của ông rơi xuống, tạo nên một tiếng nổ rung động đất trời. Một dấu chân lớn hơn cả một khúc đường in sâu xuống mặt đất, khiến tất cả phải đứng dậy lùi về sau theo phản xạ.

Steingard chỉ bước hai, ba bước chân, nhưng đối với nhóm, khoảng cách đó chính là mấy cây số.

Dừng lại trước mặt họ, ông chậm rãi hạ thấp người xuống, như đang đánh giá.

ỰC.

Mọi người đồng loạt nuốt nước bọt, cảm giác sợ hãi lan tràn trong từng tế bào.

Đây chính là nỗi sợ bản năng của sinh vật nhỏ bé trước sự hiện diện của một thực thể khổng lồ.

Họ không phải chưa từng thấy những sinh vật to lớn hơn Steingard, thậm chí có những thứ còn khủng khiếp hơn gấp nhiều lần.

Nhưng chính vì chúng quá lớn, vượt quá khả năng đo lường của họ, nên sự sợ hãi không có thật. Khi một thứ quá xa vời, con người sẽ không thể hình dung nổi cảm giác kinh hoàng mà nó mang lại.

Steingard thì khác.

Ông đủ lớn để khổng lồ, nhưng cũng đủ nhỏ để họ có thể nhận thức được sự chênh lệch kinh hoàng giữa họ và ông.

Yuichiro lập tức tính toán lại kích thước của thực thể trước mặt. Khi nửa ngồi nửa nằm, Steingard đã cao hơn bốn ngàn mét so với mực nước biển.

Nhưng khi đứng lên hoàn toàn, chiều cao của ông đạt tới mười một ngàn mét, ngang với độ sâu của rãnh Mariana, thậm chí cao hơn cả đỉnh Everest hai ngàn mét.

Điều đáng sợ hơn chính là tỷ lệ cơ thể của ông. Steingard không phải dạng khổng lồ gầy gò như những sinh vật quá khổ mà nhóm từng thấy.

Cơ bắp trên cơ thể ông cuồn cuộn như một vận động viên thể hình, từng khối tảng đá như bắp thịt, mỗi bước đi khiến không gian như vặn vẹo vì trọng lực.

Ông không giống một sinh vật bình thường, mà giống như một Titan bước ra từ thần thoại.

Altheris cũng không khỏi thán phục. Ông đã phát hiện ra sự hiện diện của Steingard từ sớm, nhưng cũng chỉ cho rằng đối phương dùng một loại phương pháp đặc thù để giấu mình trong ngọn núi. Hoàn toàn không ngờ rằng, đối phương chính là ngọn núi.

Akito có chút run sợ, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm để lên tiếng:

"Ngài là Thần Rừng hay Thần Núi sao?"

Steingard chậm rãi gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Ở thế giới của ông, con người gọi ông là Đại Địa Chi Thần, một trong mười ba Titan, vị thần cai quản rừng núi, khí hậu, thiên tai cùng đất đai. So với khái niệm Thần Rừng hay Thần Núi, ông còn cao cấp hơn nhiều.

Nhưng khi nghe Hajime nói về các cấp độ sinh mệnh, ông mới hiểu rằng thế giới mình biết chỉ là một hạt cát giữa vô vàng vũ trụ bao la.

Trong số những sinh vật thuộc cấp độ Truyền Thuyết, có những kẻ có thể nhấc cả lục địa như nắm cát, dễ dàng thay đổi địa hình một thế giới.

Và phía trên cấp độ ấy, còn có Thần Thánh.

Nhận thức này khiến chính Steingard cũng cảm thấy rung động.

Hajime quay sang nhìn Altheris, chỉ bằng một ánh mắt, vị phù thủy già lập tức hiểu ý định của cậu. Ông khẽ mỉm cười rồi nhìn lên người khổng lồ trước mặt, chậm rãi hỏi:

"Chúng ta có cách giúp ngươi thu nhỏ lại để dễ dàng trò chuyện hơn. Ngươi có muốn thử không, Steingard?"

Người khổng lồ đất đá im lặng một lúc, tựa hồ đang suy nghĩ. Với ông, kích thước to lớn hay nhỏ bé chưa bao giờ là vấn đề quan trọng.

Nhưng ở đây, trong không gian này, nếu quá khổng lồ lại có phần bất tiện. Sau một thoáng cân nhắc, ông khẽ gật đầu đồng ý.

Hajime lập tức bắt tay vào chuẩn bị. Cậu lấy ra Đèn Pin Phóng To, chiếu thẳng vào Đèn Pin Thu Nhỏ, khiến nó phóng to lên gấp trăm lần kích thước ban đầu. Sau đó, cậu dùng chính Đèn Pin Thu Nhỏ đã được khuếch đại, hướng thẳng vào Steingard.

Ngay lập tức, cơ thể đồ sộ của ông bắt đầu co rút lại.

Từ mười một ngàn mét, chiều cao ông giảm xuống còn một ngàn một trăm mét, tiếp tục thu nhỏ thành mười một mét, rồi cuối cùng chỉ còn một mét một.

Lúc này, Steingard trông chẳng khác gì một mô hình thu nhỏ tinh xảo nhưng đầy đáng sợ.

Cảm giác có chút lạ lẫm, ông đứng yên một lúc lâu, không dám tùy tiện cử động.

Từ trước đến nay, ông luôn quan sát thế giới từ trên cao, nhìn xuống nhân loại như nhìn những con kiến nhỏ bé. Sông núi, biển cả đối với ông chỉ như những hồ nước nhỏ hay những mô hình thu nhỏ trong mắt con người.

Nhưng bây giờ, thế giới xung quanh hoàn toàn đảo ngược.

Những kiến trúc trước mặt ông, vốn nhỏ bé như hạt bụi, giờ lại cao lớn hơn ông gấp nhiều lần. Ngay cả Freeman, người vốn chỉ cao khoảng ba mét, giờ đây cũng đã to hơn ông gần ba lần.

Cảm giác bị bao vây bởi những thực thể khổng lồ khiến Steingard vô thức căng thẳng.

Sự xa lạ, khó chịu này khiến ông bất giác nhớ lại những ký ức đã phủ bụi từ rất lâu.

Những ký ức ấy vốn tưởng như đã bị chôn vùi theo thời gian, nhưng giờ đây, khi thân thể ông bị thu nhỏ, chúng lại hiện lên rõ ràng như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Khi còn nhỏ bé, yếu ớt và gầy gò, Steingard từng là một nô lệ. Ký ức về những ngày tháng bị áp bức, luôn bị chèn ép dưới bóng dáng to lớn của kẻ khác đã khắc sâu vào tâm trí ông. Có lẽ đó chính là lý do ông muốn trở thành người khổng lồ nhất, để không bao giờ bị đè nén một lần nào nữa.

Trong khi Steingard còn đang cố làm quen với tình trạng mới của mình, cả nhóm lại đang tập trung vào chức năng mới của không gian.

Bảng thông tin hiện lên trước mắt họ:

"Sân Huấn Luyện"

Một không gian huấn luyện nhỏ khép kín nằm trong không gian chính.

Chỉ cần nhìn sơ qua, cả nhóm đã thấy được sự khổng lồ của chức năng này. Dù được gọi là không gian nhỏ, nhưng thực tế, nó có kích thước ngang với cả một hệ mặt trời.

Quan trọng hơn, "Sân Huấn Luyện" không phải cố định. Khi thực lực của nhóm tăng lên, phạm vi của nó cũng sẽ tiếp tục mở rộng.

Cả nhóm bắt đầu đọc kỹ về hiệu quả của nó và tất cả đều không khỏi kinh ngạc.

Bất kể họ làm gì trong đó - từ chiến đấu, thí nghiệm, tập luyện - thậm chí ch.ết đi, khi rời khỏi Sân Huấn Luyện, trạng thái của họ sẽ khôi phục về lúc mới bước vào.

Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều bị xóa bỏ. Những gì họ thu hoạch được trong quá trình huấn luyện vẫn sẽ tồn tại.

Nếu có tổn thương hoặc tác động tiêu cực, người sử dụng có thể tùy chọn giữ lại hoặc xóa bỏ.

Ví dụ như Freeman bước vào đó để tập luyện. Nếu cậu chiến đấu đến ch.ết, khi thoát ra, cậu lập tức hồi sinh, mọi vết thương biến mất. Nhưng sức mạnh, kỹ năng và kinh nghiệm thu thập được từ trận chiến vẫn tồn tại trong cơ thể cậu.

Nói cách khác, đây chính là nơi hoàn hảo để thử nghiệm, để cường hóa, để vượt qua giới hạn.

Cả nhóm lập tức trở nên hào hứng khi biết về chức năng mới.

Ai nấy đều có những năng lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng vì hậu quả sau khi sử dụng quá nghiêm trọng, thậm chí có thể gây tử vong ngay lập tức, nên chưa ai dám tùy tiện thử nghiệm.

Nhưng với Sân Huấn Luyện, bây giờ họ đã có một nơi an toàn để kiểm tr.a giới hạn của bản thân.

Tuy nhiên, trước khi bàn về việc thử nghiệm, cả nhóm lại càng tò mò hơn về phần linh hồn mới đến. Nhất là Nanami, cô cảm giác con đường sức mạnh của cả hai có tương đồng rất lớn, chỉ là đi chi nhánh khác nhau mà thôi.

Altheris lặng lẽ nhìn qua Steingard, như chờ đợi một sự xác nhận. Khi thấy đối phương nhẹ gật đầu, ông mới quay lại với cả nhóm, chậm rãi cất lời.

"Mặc dù ta có thể đọc ký ức của tất cả mọi người, nhưng năng lực này vốn là bị động. Thông thường, ta sẽ không tự ý xâm nhập vào trí nhớ của kẻ khác. Tuy nhiên, do trạng thái hiện tại của ta chưa ổn định, việc kiểm soát sức mạnh có phần kém đi, nên vô tình nó đã phát huy tác dụng."

Nói đến đây, Altheris dừng lại một chút, nhìn về phía Steingard, như muốn xác nhận lần nữa. Thấy đối phương không có phản đối gì, ông mới tiếp tục.

Dù có thể thấy được toàn bộ ký ức của Steingard, nhưng Altheris không hề tiết lộ tất cả. Ông chỉ nói những điều cơ bản, tên của ông ta, thế giới mà ông ta đến, cũng như nguồn gốc và sức mạnh hiện tại.

Sau khi nghe xong, cả nhóm đều rơi vào trầm tư.

Mặc dù thế giới Attack on Titan của Steingard có nhiều khác biệt so với nguyên tác, nhưng điều đó không còn quá quan trọng.

Họ sớm đã nhận ra rằng những ký ức về nguyên tác của mình ngày càng trở nên không đáng tin, bởi không chỉ mỗi phần linh hồn khi xuyên qua đều tạo ra những biến đổi lớn đối với dòng chảy của thế giới. Mà bên ngoài còn có đám Tà Thần, Ngoại Thần (Outer God) ảnh hưởng vấn đề.

Điều thực sự khiến cả nhóm kinh ngạc chính là sức mạnh của Steingard.

Ban đầu, trong chục năm đầu tiên, ông cũng chỉ mạnh hơn đám Titan thường một chút, dù vượt trội hơn con người nhưng vẫn chưa thể xem là tồn tại áp đảo.

Thế nhưng càng về sau, sức mạnh của ông càng lúc càng bành trướng, như một ngọn núi liên tục cao thêm, một cơn bão càng lúc càng cuồng nộ. Từ một cá thể mạnh mẽ hơn đám Titan, Steingard leo lên tới đỉnh cao tuyệt đối, đến mức mà tại thế giới của mình, không còn thứ gì có thể uy hϊế͙p͙ được ông nữa.

Nanami chăm chú quan sát Steingard, trong lòng đã hiểu ra nguyên nhân khác biệt của cả hai.

Cả hai đều mượn sức mạnh của tự nhiên để thăng hoa bản thân, nhưng hướng đi của họ lại hoàn toàn khác nhau.

Nanami đại diện cho thực vật và sự sống, sử dụng năng lượng của rừng cây, thảo mộc, hoa cỏ, những loài vật có khả năng sinh trưởng mạnh mẽ nhất để mở rộng khả năng của mình.

Steingard lại là hiện thân của thiên tai địa họa và khí hậu, là sức mạnh của động đất, núi lửa, bão tố, khí hậu khắc nghiệt và những biến đổi không ngừng của thiên nhiên.

Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, cả hai cũng chỉ đại diện cho một phần của tự nhiên, chứ không phải tất cả những gì tự nhiên có thể đạt đến.

Nanami và Steingard không phải giới hạn cao nhất, mà chỉ là hai mặt của một khối rộng lớn hơn rất nhiều.

Ý nghĩ này khiến Nanami không khỏi suy ngẫm sâu hơn, tự hỏi rằng nếu như có kẻ đại diện cho toàn bộ thiên nhiên, thì sức mạnh của kẻ đó sẽ kinh khủng đến mức nào?

Không gian khẽ rung nhẹ.

Một đợt chấn động lan tỏa khắp nơi, báo hiệu rằng kiến trúc mới đã hoàn tất.

Ngay lập tức, cả nhóm cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ dị lan tỏa trong cơ thể.

Hajime chớp mắt, cảm giác như có một luồng chúc phúc mới lạ vừa chảy vào trong người. Nó không phải một dạng sức mạnh đơn thuần, mà giống như một sự thay đổi tinh vi trong cách thế giới phản ứng với sự tồn tại của cậu.

Cả nhóm nhanh chóng kiểm tr.a hiệu ứng của kiến trúc mới và ngay lập tức sững người.

Hai loại hiệu ứng Buff xuất hiện.

Buff bị động: Tăng 10% xác suất mở sai địa điểm khi sử dụng cửa nhà vệ sinh.

Buff trong phạm vi kiến trúc: Tăng 10% tốc độ thực hiện các công việc khác ngoài việc đi vệ sinh.

Nhóm không hề phiền lòng với Buff bị động, thậm chí còn thấy khá hứng thú. Chỉ là họ vốn nghĩ hiệu quả của cả hai lại ngược lại.

Bây giờ họ có thể giống Kagerou mở sai cửa để thám hiểm, hơn nữa bản thân họ có thể đóng mở các Buff nên cũng không lo nó ảnh hưởng cuộc sống.

Điều làm họ chú ý hơn là các Buff... Đều là tỷ lệ phần trăm.

Điều này có nghĩa là các kiến trúc khác cũng sẽ có những hiệu ứng tương tự và khi chúng cộng dồn, những con số tưởng chừng nhỏ nhặt có thể trở thành một lợi thế khổng lồ.

Freeman khoanh tay, trầm ngâm: "Nếu các kiến trúc khác cũng hoạt động theo cơ chế này, chúng ta có thể sắp xếp chúng sao cho tối ưu hóa lợi ích."

Yuichiro gật đầu: "Một số kiến trúc trước đây trông có vẻ không hữu dụng, nhưng nếu Buff của chúng có thể tăng dần theo kiểu này, thì giá trị của chúng có thể lớn hơn nhiều so với những gì chúng ta nghĩ."

Cả nhóm đều cảm thấy đám Buff rất tốt, vấn đề là họ không đủ năng lượng xây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện