Cả nhóm lần lượt rà soát các kiến trúc có thể xây dựng, song chẳng ai thực sự hài lòng. Dù danh sách công trình có mở rộng, lợi ích mang lại vẫn không đáng kể.

Những công trình có thể xây dựng đều có tác dụng riêng, tuy nhiên khi đặt vào tình huống hiện tại, chúng không quá cần thiết.

Chẳng hạn, nhà của Hajime giúp tăng tốc độ hồi phục thể lực và cải thiện khả năng học tập, thế nhưng cả nhóm đều đã vượt xa ngưỡng thông thường, không ai cần chút tăng thêm này.

Phòng làm việc cũ của Yuichiro hỗ trợ tăng hiệu suất lập trình và làm việc, dẫu vậy, chẳng ai thực sự cần đến trong thời điểm này.

Tiệm bánh của gia đình Akito giúp rút ngắn thời gian làm bánh kẹo đồng thời nâng cao chất lượng món ăn, thế nhưng ngoài việc thỏa mãn khẩu vị, nó chẳng có ảnh hưởng quá lớn đến tình hình chung.

Những công trình này có giá từ mười ngàn đến hai mươi lăm ngàn điểm năng lượng, xét về lợi ích tổng thể, chúng vẫn chưa đủ quan trọng để ưu tiên. Trong số các công trình được liệt kê, công trình có chi phí thấp nhất - tám ngàn điểm - lại chính là phòng vệ sinh nhà Kagerou.

Hiệu quả của công trình này là tăng tốc độ giải quyết nhu cầu sinh hoạt và giảm xác suất "cửa nhà vệ sinh mở ra sai địa điểm." Khi dòng mô tả hiện ra, cả nhóm đồng loạt quay sang nhìn Kagerou với ánh mắt khó tả.

Kagerou lập tức đỏ mặt.

Anh vốn đã quen với việc bản thân tồn tại hàng trăm lỗi, tuy nhiên bị mọi người như thế nhìn, anh cảm thấy cực xấu hổ, như là bí mật thầm che dấu bị phát hiện.

Nhóm nhanh chóng hướng tầm mắt đến những kiến trúc có giá trị thực tiễn cao hơn, đặc biệt là những công trình thuộc hàng cao cấp nhất.

Một trong số đó chính là "Căn cứ bí mật sau trường" của Hajime và nhóm Doraemon đang sử dụng. Công trình này sở hữu hai hiệu quả cực kỳ quan trọng: giảm mức tiêu hao của đạo cụ và tăng cường hiệu quả của chiến lợi phẩm được đặt vào bên trong.

Việc giảm tiêu hao đạo cụ không chỉ giới hạn ở các Bảo Bối Thần Kỳ của Hajime, mà còn mở rộng ra tất cả các thiết bị mà cả nhóm sử dụng.

Chẳng hạn như điện thoại sẽ có độ bền cao hơn, các thiết bị điện tiêu thụ ít năng lượng hơn, bếp ga sẽ giảm lượng khí gas hao hụt đáng kể, vũ khí ít mài mòn hơn,... Với những lợi ích này, nhóm có thể duy trì các công cụ và tài nguyên trong thời gian dài mà không lo sợ hao mòn quá nhanh.

Hiệu quả thứ hai thậm chí còn hấp dẫn hơn. Khi một vật phẩm được đặt vào trong căn cứ, hiệu quả của nó sẽ được nâng cao đáng kể, mở ra nhiều khả năng mới.

Ví dụ, nếu nhóm đặt vào đó một quả trứng khủng long, tỷ lệ tìm thấy loài khủng long mới sẽ tăng lên. Nếu đặt vào một viên Trái Ác Quỷ, khả năng khai phá tiềm năng của loại năng lực này sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Đặc biệt hơn, công trình này không giới hạn số lượng chiến lợi phẩm có thể đặt vào cùng lúc, khiến nó chẳng khác gì một công cụ "hack" hợp pháp.

Ngoài nó ra, nhóm còn phát hiện thêm một loạt kiến trúc cấp cao khác, mỗi cái đều mang theo dấu ấn đặc biệt của từng người. Tháp Trung Ương của Ame, Thuyền Utopia của Freeman, Đền Kashima của Yuichiro, tất cả đều phản ánh sức mạnh và bản chất riêng biệt của họ.

Tuy nhiên, thứ thực sự khiến cả nhóm kinh ngạc là Vương Quốc Thực Vật của Nanami.

Một con số hiện lên trước mắt họ - một triệu năm trăm ngàn năng lượng.

Tất cả đều quay sang nhìn Nanami, cô cũng không khỏi khiếp sợ. Không ai nghĩ rằng thứ này lại tiêu hao nhiều đến vậy. Cả nhóm ngạc nhiên nguyên nhân không chỉ là vì quy mô kiến trúc có thể tạo, hay đây là cô thế lực tổng bộ mà còn là vì bọn họ biết đây là cô bản thể một bộ phận biến thành.

Ý nghĩa của điều này không hề nhỏ. Nếu không gian này có thể kiến tạo ra Vương Quốc Thực Vật, thì nghĩa là chính bản thân họ cũng có thể được dung hợp với không gian này theo một cách nào đó. Đây không chỉ đơn thuần là xây dựng kiến trúc, mà là một dạng tiến hóa, một phương pháp nâng cao bản thân.

Cả nhóm không khỏi mở ra một suy nghĩ mới, đem bản thân và không gian này dung hợp để mở rộng sức mạnh và tiềm năng.

Nhưng dù phát hiện này mang đến vô số khả năng, vấn đề lớn nhất trước mắt vẫn là năng lượng.

Chỉ riêng những công trình giá rẻ nhất đã đòi hỏi ít nhất sáu trăm ngàn năng lượng, vượt xa khả năng hiện tại của nhóm.

Những công trình thấp hơn một bậc như Phòng thí nghiệm Kanou, phòng khám của Dr. Kureha, tổng bộ của Sát Quỷ Đoàn, cung điện vương quốc Bouwanko,... cũng có giá dao động từ ba mươi ngàn đến bốn trăm ngàn, vẫn là một con số khủng khiếp.

Điều này khiến cả nhóm phải đối mặt với một câu hỏi lớn: Làm sao để thu thập đủ năng lượng cần thiết để xây dựng những công trình này?

Cả nhóm đồng loạt quay sang nhìn Kagerou, ánh mắt đầy mong chờ, rõ ràng ai cũng hy vọng có thể tái hiện lại tình huống kỳ lạ vừa rồi.

Kagerou giật mình, không ngờ bản thân lại bị đặt vào vị trí trung tâm đến vậy. Anh nuốt nước bọt, cẩn thận đáp lại:

"Xác suất mở ra một nơi như vừa rồi thật sự không cao…"

Giọng anh có phần do dự, như thể sợ rằng nếu mọi người quá kỳ vọng, cuối cùng lại thất vọng thì sao. Nhưng khi anh dứt lời, cả nhóm không hề tỏ ra nản chí, mà ngược lại, ánh mắt họ đồng loạt chuyển hướng về một kiến trúc trong kiến trúc - nhà vệ sinh nam của công ty Argus.

So với những công trình đồ sộ khác, công trình này có giá khá rẻ, chỉ tám ngàn bảy trăm năng lượng. Nhưng điều khiến nó trở nên đặc biệt chính là hiệu quả của nó.

Nếu phòng vệ sinh của nhà Kagerou giúp tăng tốc độ giải quyết nhu cầu cá nhân và giảm xác suất mở sai cửa, thì nhà vệ sinh nam của Argus lại hoàn toàn đảo ngược hiệu quả đó - tăng xác suất mở sai địa điểm.

Dù nghe có vẻ quái dị, nhưng với những gì nhóm vừa chứng kiến, họ nhanh chóng nhận ra giá trị tiềm năng của nó.

Nếu có thể kiểm soát và tận dụng đúng cách, đây sẽ trở thành một công cụ hữu hiệu giúp họ tiếp cận những không gian bí ẩn, từ đó thu thập năng lượng và thông tin từ các thế giới khác.

Sau một hồi bàn bạc, cả nhóm đi đến quyết định xây dựng nó ngay lập tức.

Hajime đại diện nhóm kích hoạt chức năng "Kỳ Quan" lập tức sương trắng xung quanh cuộn trào, như một cơn gió xoáy khổng lồ đang chầm chậm gom tụ vào một điểm.

Ngay tại khu vực công viên vừa được quy hoạch nhưng chưa xây dựng, một cấu trúc dần dần hiện ra. Từng mảng nền móng bắt đầu hình thành, khung tường trồi lên từ màn sương, các đường nét trở nên rõ ràng hơn theo từng giây trôi qua.

Dựa vào tốc độ hiện tại, có lẽ sẽ cần một khoảng thời gian để hoàn thành.

Trong lúc cả nhóm đang chờ đợi công trình hoàn tất, Freeman đột nhiên lên tiếng, giọng điệu mang theo sự dò xét:

"Ame, vì sao lúc đó cô không đóng cửa ngay lập tức?"

Câu hỏi này không chỉ thu hút Hajime, mà còn khiến những người còn lại cũng nghiêng người lắng nghe, đôi mắt ánh lên sự tò mò rõ ràng.

Ame không hề tỏ ra bất ngờ trước thắc mắc của Freeman, trái lại, cô thản nhiên đáp, giọng điệu vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh vốn có:

"Ta có cảm giác thứ đó có liên quan đến Tà Thần mà Hajime từng nhắc đến, nên muốn nhân cơ hội này kiểm tr.a xem sức mạnh của mình chênh lệch bao nhiêu so với nó."

Cả nhóm nghe xong không khỏi khẽ nhíu mày, đặc biệt là Hajime. Cậu khẽ lắc đầu, ánh mắt nghiêm trọng hơn hẳn.

"Không, Ame, thứ đó chưa thể gọi là Tà Thần."

Hajime nói, giọng điệu đầy chắc chắn: "Mặc dù nó khiến Haki Quan Sát của tớ phát ra cảnh báo mãnh liệt, nhưng nó không thể nào so sánh với thực thể mà tớ từng đối mặt."

Cậu dừng lại, ánh mắt vô thức trở nên xa xăm khi nhớ lại ký ức về lần chạm trán với tàn chi của Tà Thần thực thụ trong quá khứ của hành tinh Koya Koya.

"Lúc đó, Haki của tớ hoàn toàn vô dụng. Nó không hề có bất kỳ phản ứng nào, không phải vì không có nguy hiểm, mà là vì tớ không thể nào đo lường được sức mạnh của nó. Dù đó chỉ là một phần nhỏ còn sót lại của Tà Thần, nó cũng đã vượt quá tầm hiểu biết của tớ."

Hajime dừng lại một chút, sau đó tiếp tục giải thích:

"Thứ mà chúng ta vừa đối mặt có thể cực kỳ nguy hiểm, nhưng nó nhiều lắm cũng chỉ là "Người Hầu" của Tà Thần mà thôi, đó là những sinh vật bị ô nhiễm bởi sự hiện diện của Tà Thần, bị tha hóa và biến thành công cụ dưới quyền của nó."

Lời nói của cậu như một nhát búa nện xuống, khiến cả nhóm chìm vào trầm tư. Đặc biệt là Kagerou, người vẫn chưa quen thuộc với khái niệm về những thực thể vượt ngoài tầm hiểu biết này.

Hajime dành thêm chút thời gian giải thích rõ hơn, giúp anh ta hiểu được sự đáng sợ ẩn giấu trong những cái tên tưởng chừng chỉ có trong truyền thuyết.

Khi lời giải thích của cậu kết thúc, bầu không khí quanh bàn trở nên ngột ngạt đến mức khó thở. Những ánh mắt vô thức giao nhau, phản chiếu sự chấn động sâu sắc.

Họ không hề ngây thơ đến mức tin rằng mình đã đủ mạnh mẽ để đối đầu với mọi nguy hiểm, nhưng khi nghe thấy thực thể mà họ vừa chạm trán còn chưa đạt đến mức độ Tà Thần, ai nấy cũng đều không khỏi rùng mình.

Nếu chỉ là một "Người Hầu" mà đã kinh khủng đến mức này, vậy thì Tà Thần chân chính sẽ còn khủng bố đến mức nào?

Đột nhiên, Yuichiro nghiêm túc nhìn Hajime, giọng nói có chút nặng nề:

"Cậu có thể nói rõ hơn về những cấp độ phía trên Siêu Phàm không?"

Hajime thoáng chần chừ, cậu thực sự không nghĩ nhóm có thể nhanh chóng đạt đến những cấp bậc đó. Ban đầu, cậu định bảo mọi người không cần lo lắng, bởi khoảng cách giữa họ và những cấp bậc đó còn quá xa.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Hajime nhận ra, thay vì để mọi người mơ hồ về những giới hạn xa vời, chi bằng cứ nói ra để cả nhóm có sự chuẩn bị từ trước.

Cậu hít một hơi sâu, ánh mắt thoáng trầm xuống, rồi chậm rãi gật đầu:

"Được rồi, để tớ giải thích."

Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía cậu, bầu không khí trong căn phòng trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Hajime hít một hơi thật sâu, ánh mắt trầm lặng khi một lần nữa nâng tay lên. Trong không khí, niệm lực tụ lại thành hai chữ rực sáng:

[Truyền Thuyết]

Cậu để cho những ký tự lơ lửng một lúc, rồi mới chậm rãi cất giọng:

"Truyền Thuyết là một bước ngoặt quan trọng trong sự tiến hóa của một sinh linh." Cậu bắt đầu giải thích, giọng điệu bình thản nhưng từng từ phát ra đều ẩn chứa trọng lượng nặng nề.

"Khi đạt đến Truyền Thuyết, sinh linh sẽ trải qua một quá trình đột phá mang tính quyết định. Sức mạnh và tiềm lực của họ sẽ gia tăng một cách đột biến, nhưng quan trọng hơn, đây cũng là giai đoạn xác lập con đường sức mạnh riêng của mỗi người. Nó chính là nền móng để một cá thể định hình hệ thống năng lực mà họ sẽ theo đuổi đến tận cùng."

Hajime dừng lại một chút để mọi người tiếp nhận thông tin, sau đó tiếp tục:

"Một khi đạt đến cấp độ này, năng lượng trong cơ thể sẽ bước vào trạng thái tuần hoàn không ngừng. Điều đó có nghĩa là năng lượng không còn bị giới hạn bởi việc tiêu hao và khôi phục thông thường. Nó gần như trở thành một dạng động cơ vĩnh cửu. Tất nhiên, không phải là hoàn toàn không cạn kiệt, mà là tốc độ tái tạo nhanh đến mức có thể xem như vô tận."

Ánh mắt của những người còn lại ánh lên vẻ chấn động. Nanami khẽ nhíu mày, Freeman nheo mắt lại, Yuichiro thì trầm tư gõ nhẹ ngón tay lên bàn.

"Quan trọng hơn!"

Hajime nhấn mạnh: "Ở cấp độ này, thân thể và năng lượng sẽ dung hợp với nhau một cách hoàn hảo. Nếu như trước đây, cơ thể chỉ đơn thuần là một vật chứa để giữ năng lượng, thì khi bước vào Truyền Thuyết, chính bản thân cơ thể sẽ trở thành một dạng tồn tại năng lượng. Cả hai không còn là hai thứ riêng biệt nữa, mà hòa làm một."

Cậu chậm rãi nhìn quanh bàn, ánh mắt lướt qua từng gương mặt của đồng đội mình.

"Nói đơn giản hơn, một sinh linh ở cấp độ này gần như trường sinh bất tử. Miễn là năng lượng của họ chưa hoàn toàn cạn kiệt, thì dù cơ thể có bị hủy hoại đến mức nào, họ vẫn có thể tái sinh và sống tiếp."

Hajime quan sát cả nhóm, biểu cảm của họ đều mang theo sự khiếp sợ xen lẫn khó tin. Một số người vẫn đang cố tiêu hóa những gì cậu vừa nói, trong khi những người khác dường như đã rơi vào trạng thái suy tư sâu sắc.

Cậu chậm rãi nói tiếp, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự khát vọng:

"Đó mới chỉ là những lợi ích khi vừa bước vào Truyền Thuyết cấp. Thực tế, phía sau còn có một quá trình tu luyện nâng cao hơn nữa."

Cả nhóm dường như bị đẩy vào trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối. Không ai lên tiếng, chỉ có ánh mắt chăm chú nhìn về phía Hajime, chờ đợi cậu tiếp tục giải thích.

"Nếu như Phàm Trần chủ tu vật chất, Siêu Phàm chủ tu năng lượng, thì Truyền Thuyết lại chủ tu ý thức."

Kagerou nhíu mày, tò mò hỏi: "Ý thức? Ý cậu là linh hồn sao?"

Hajime gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, giải thích một cách cẩn thận:

"Ý thức ở đây không đơn thuần chỉ là linh hồn, mà là một khái niệm rộng lớn hơn nhiều. Khi một sinh linh cấp Truyền Thuyết tu luyện, thứ đầu tiên được tăng cường chính là giác quan."

"Giác quan?" Nanami lẩm bẩm, dường như đã nhận ra điều gì đó.

Hajime tiếp tục:

"Đúng vậy. Các khả năng như mắt âm dương, con mắt thứ ba, đọc tâm, thấu thị, tiên đoán tương lai,… đều không ngừng xuất hiện. Nhưng điểm khác biệt quan trọng là chúng không còn bị giới hạn bởi cơ thể nữa. Ở cấp độ này, giác quan không còn dựa vào vật lý mà là do ý thức trực tiếp cảm nhận thực tại."

Mọi người nuốt nước bọt, dường như đã hình dung ra phần nào về sự kinh khủng của cấp độ này.

Hajime không dừng lại, giọng nói trầm ổn nhưng đầy sức nặng:

"Tiếp theo, chính là khả năng học tập. Đây không chỉ đơn giản là học một lần là nhớ, mà còn vượt xa điều đó. Một khi chạm vào một vật thể, ý thức lập tức có thể hiểu rõ tất cả thông tin liên quan đến nó."

Cả nhóm đồng loạt chấn động.

"Lấy ví dụ đơn giản." Hajime đưa tay giả vờ cầm một quyển sách vô hình.

"Một thiên tài kinh khủng có thể đọc một lần là nhớ toàn bộ nội dung. Nhưng một người đạt đến Truyền Thuyết cấp thì chỉ cần chạm vào bìa sách đã hiểu rõ tất cả những gì được viết bên trong."

Cậu dừng lại một chút, rồi nói tiếp với giọng đầy chắc chắn:

"Không chỉ vậy, họ còn có thể biết quyển sách này được in ở đâu, sử dụng loại giấy nào, loại mực gì, máy in gì, ai là người vận chuyển, nó đã qua tay bao nhiêu người. Chưa hết, chỉ cần dính dáng đến một chút thông tin trong đó, ý thức của họ sẽ lập tức tự động suy diễn, phân tích, thậm chí sáng tạo ra những kiến thức hoàn toàn mới dựa trên cơ sở dữ liệu đó."

Bầu không khí trở nên nặng nề, thậm chí cả những người kiêu ngạo như Ame cũng phải nhíu mày, cảm nhận được sự chênh lệch to lớn giữa cấp bậc này và những gì họ đang sở hữu.

"Nói một cách đơn giản, sinh linh ở Truyền Thuyết cấp không bao giờ ngừng học hỏi, không bao giờ ngừng mạnh lên. Tốc độ phát triển của họ không phải tăng dần, mà là bùng nổ theo cấp số nhân."

Hajime không để cả nhóm có cơ hội bình tâm lại. Cậu tiếp tục, giọng nói vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh, nhưng nội dung lại khiến ai nấy đều cảm thấy rợn người.

"Sau khi đạt đến cực hạn của giác quan và khả năng học tập, sinh linh ở Truyền Thuyết cấp sẽ bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới - đó là khả năng tác động vào quy tắc thế giới."

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, sự tò mò lộ rõ trong ánh mắt.

"Họ không chỉ nhận thấy và hiểu rõ quy tắc của thế giới mà còn có thể trực tiếp thay đổi nó theo ý muốn. Ban đầu, phạm vi ảnh hưởng chỉ giới hạn trong một khu vực nhỏ hoặc tác động lên một sinh linh cụ thể, nhưng theo thời gian, khả năng này sẽ dần mở rộng."

Kagerou nhíu mày, vẻ mặt hiện lên sự thận trọng: "Ý cậu là họ có thể tự ý chỉnh sửa quy luật vận hành của thế giới?"

Hajime gật đầu, nhẹ giọng đáp:

"Chính xác. Một sinh linh đạt đến Truyền Thuyết cấp có thể thay đổi bản chất của sự vật theo cách vượt xa tưởng tượng. Ví dụ, họ có thể khiến một ngọn núi lửa đang phun trào dung nham biến thành một nguồn suối phun ra nước ngọt. Hoặc khiến một sinh vật càng ăn nhiều thì càng gầy, hay thậm chí khiến một người già đi ngược thời gian, càng sống lâu thì càng trẻ lại."

Không khí lập tức trở nên nặng nề. Đây không còn là sức mạnh đơn thuần, mà là sự can thiệp trực tiếp vào bản chất của thế giới.

Hajime chợt nhớ đến một câu chuyện thú vị mà Koya Kami từng kể cho cậu về những sinh linh ở cấp độ này, liền nở một nụ cười đầy ẩn ý:

"Nhưng điều đáng sợ nhất về cấp độ này không phải là sức mạnh của họ, mà là cách họ suy nghĩ."

Cả nhóm nhìn cậu chằm chằm, không hiểu ý cậu muốn nói gì.

"Sinh linh ở cấp độ này không có tư duy của những kẻ mạnh. Họ không quan tâm đến quyền lực, danh vọng hay sức mạnh. Thay vào đó, họ có tâm trí của những đứa trẻ hiếu kỳ, không ngừng khám phá, không ngừng thí nghiệm và trên hết, họ không hề sợ hãi bất kỳ thứ gì, kể cả tiếp theo đó là cái ch.ết."

Freeman khoanh tay, nheo mắt đánh giá: "Ý cậu là bọn họ hành động tùy hứng, không có quy tắc?"

Hajime nhún vai, ánh mắt lóe lên một tia thích thú. "Không chỉ là tùy hứng. Có lần, một nhóm sinh linh Truyền Thuyết đã dám… đi cướp tiền của một thực thể thuộc cấp Siêu Thoát."

Cả đám lập tức im lặng, bàng hoàng nhìn cậu như thể vừa nghe thấy một điều không tưởng.

"Bọn họ không quan tâm đến mạnh yếu, không quan tâm đến hậu quả, bởi trong mắt họ, tất cả chỉ là một trò chơi. Với họ, chẳng có sự khác biệt giữa một sinh linh bình thường và một tồn tại có quyền năng siêu việt đa nguyên vũ trụ. Không quan trọng đối phương thuộc cấp bậc nào, đối với họ chỉ có hai loại trên thế giới này - một là có thể chọc, hai là không biết cách chọc."

Hajime kết thúc lời giải thích của mình bằng một nụ cười đầy hàm ý, để lại cả nhóm chìm trong sự hoang mang và kinh ngạc. Đây đã không còn là một cấp độ mà con người có thể lý giải bằng logic thông thường nữa.

Cả nhóm tiếp tục bàn luận, lắng nghe Hajime kể về những câu chuyện thú vị mà cậu từng nghe từ Koya Kami liên quan đến các cấp độ sức mạnh. Trong quá trình thăng cấp lên cấp Truyền Thuyết, thử thách quan trọng nhất chính là ý thức cường độ.

Nếu một sinh linh không đủ mạnh mẽ về mặt ý thức, ngay lần đầu tiên tiếp cận thế giới theo cách mới, họ có thể bị áp lực ngoại giới nghiền nát ngay lập tức.

Nanami cũng chăm chú lắng nghe, nhưng khi ánh mắt cô vô tình lướt qua con số trên bàn, trong lòng chợt dâng lên một cơn sóng ngầm.

[9/10]

Cô sững người.

Từ lúc nào con số này đã thay đổi?

Sự cảnh giác trong cô nhanh chóng trỗi dậy. Nanami lập tức đưa mắt tìm kiếm vị trí của chiếc ghế thứ chín. Nhưng ngay khi cô cố gắng tập trung thì một cảm giác sai lệch ập đến.

Cô biết cái ghế cùng chủ nhân của nó đã ở đây.

Họ đã xuất hiện trong không gian này.

Thế nhưng khi cố gắng nhận diện, cảm giác ấy lại dần tan biến.

Cô không thể nắm bắt được sự hiện diện của người hay tồn tại đó, như thể một bức màn vô hình đang phủ xuống, che giấu mọi dấu vết. Nhận thức của cô cứ trượt đi theo một cách khó hiểu, như thể chính trí nhớ của cô đang bị bóp méo.

Nanami hơi rùng mình, định lên tiếng cảnh báo những người còn lại thì...

Tro tàn lặng lẽ rơi xuống.

Ban đầu, cô còn tưởng đó là tuyết. Nhưng khi một mảnh vụn nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay, cảm giác thô ráp cùng sắc xám ảm đạm khiến cô nhận ra đó không phải là bông tuyết mềm mại, mà là tro bụi.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo những hạt tro nhỏ bay lơ lửng trong không trung, trôi nổi giữa ánh sáng mờ ảo rồi chậm rãi phủ xuống mặt đất.

Không gian chìm trong tĩnh lặng.

Những người còn lại cũng đã nhận ra sự bất thường, đồng loạt ngẩng đầu lên.

Không ai cất lời.

Thế nhưng trong sâu thẳm tâm trí mỗi người, một cảm giác xa lạ và không thuộc về nơi này đang dần len lỏi.

Có thứ gì đó đang đến.

Bầu trời dần bị bao phủ bởi một lớp mây đen dày đặc, ánh sáng trở nên ảm đạm, tro tàn rơi xuống như những bông tuyết lạnh lẽo, phủ lên mặt đất một màu xám tro đầy tang tóc. Không gian chìm vào một sự tĩnh lặng tuyệt đối, như thể toàn bộ thế giới đã ngừng thở.

Rồi từ trong làn sương trắng dày đặc, một bóng hình khổng lồ bước ra.

Khoảnh khắc hắn xuất hiện, cả nhóm lập tức cảm nhận được một áp lực khủng khiếp đè nặng lên linh hồn mình.

Không chỉ là cảm giác đối diện với tử thần, mà còn là nhận rõ một sự thật không thể chối bỏ - đối phương chính là hiện thân của cái ch.ết, là khái niệm tử vong được nhân cách hóa.

Hắn cao hơn năm mét, toàn thân bị bao phủ bởi một tấm áo choàng đen rách nát, vạt áo kéo lê trên nền đất, để lại những vệt tro tàn âm u. Tay phải hắn gác lên một cây rìu chiến khổng lồ, lưỡi rìu phản chiếu thứ ánh sáng xám tro quỷ dị, như thể nó không phản chiếu ánh sáng mà chỉ nuốt chửng mọi tia hy vọng.

Trên vai trái hắn, một con phượng hoàng trắng yên lặng đậu xuống.

Nhưng khác với phượng hoàng trong truyền thuyết mang theo sự sống bất diệt, sinh vật này lại mang theo khí tức tĩnh mịch tuyệt đối. Đôi mắt nó trống rỗng, tựa như không phản chiếu thế gian này, mà chỉ nhìn thấy vô tận cõi ch.ết.

Tay trái hắn siết chặt một chuỗi xích dài, kéo lê trên mặt đất. Đầu nguồn của dây xích là một chiếc lồng đèn cũ kỹ gắn đồng hồ, bên trong tỏa ra một thứ ánh sáng xanh ma mị.

Nhưng ánh sáng ấy không mang theo hơi ấm, mà lại vang vọng tiếng gào thét của hàng vạn ác linh, mỗi tiếng kêu đều đầy oán hận và tuyệt vọng, như đang bị dày vò bởi những nỗi thống khổ vô tận.

Hắn không có khuôn mặt, tóc trắng kéo dài che đi chút ít diện mạo.

Chỉ có một màn sương xám đặc quánh bao phủ gương mặt, không ngừng xoáy động, vặn vẹo, như thể hắn không có một hình hài thực sự.

Không, có lẽ hắn vốn không phải một sinh vật sống, mà chỉ là một thực thể được hình thành từ ma lực đậm đặc, nén chặt đến cực hạn, tạo ra một thân thể tạm thời.

Hajime cứng đờ người.

Cậu cảm nhận được một khí tức quen thuộc, thứ gì đó rất giống với thời kỳ đỉnh cao của Koya Kami.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt vô hình của hắn hướng về phía Hajime, một giọng nói vang lên.

Không giống âm thanh của con người.

Không giống tiếng nói của bất kỳ sinh vật nào.

Đó là hàng vạn giọng nói hòa thành một, vang vọng như những lời thì thầm từ cõi ch.ết.

"Ta không phải thần vĩ đại, Hajime."

Đọc suy nghĩ?!

Ngay lập tức, tất cả đều biến sắc, toàn thân căng cứng, cảm giác cảnh giác dâng lên đến cực hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện