Kagerou có chút do dự khi tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía mình. Dưới ánh nhìn tò mò của mọi người, anh chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế trống.

Ngay khoảnh khắc lưng anh chạm vào ghế, toàn bộ không gian như ngưng đọng trong một giây. Cả nhóm đều chờ đợi một sự biến đổi nào đó, có thể là một chiếc ghế phản ánh tính cách hoặc bản chất của anh, như cách những chiếc ghế trước đây đã làm. Nhưng…

Chiếc ghế vẫn y nguyên như cũ.

Ame, Akito, Hajime, Nanami, Freeman, Yuichiro: "..."

Sự im lặng bao trùm, ánh mắt cả nhóm hơi vi diệu nhìn về thành viên mới. Không ai nói ra, nhưng họ đều có cùng một suy nghĩ.

Lại là một cái có vấn đề người.

Nếu như chiếc ghế không có sự thay đổi nào, thì ít nhất ký hiệu trên đầu Kagerou phải phản ánh được một chút gì đó về anh. Vậy nên cả nhóm liền dời ánh mắt về phía đó, nhưng... thứ họ nhìn thấy chỉ khiến biểu cảm càng thêm kỳ lạ.

Ký hiệu của Kagerou là một vòng tròn màu đen ở trung tâm trống rỗng, trong đó liên tục xuất hiện những dòng chữ màu đỏ chạy ngang dọc qua: 404, 502, Error, System Failure, Unknown Data... Những ký tự thay đổi không ngừng, như thể nó đang cố gắng hiển thị một thông tin nào đó nhưng lại gặp lỗi hệ thống.

Vòng tròn bên ngoài lại càng kỳ lạ hơn. Nó được bao phủ bởi những con số 0 và 1 màu xanh lá cây chạy dọc theo chu vi, như thể đang mô phỏng mã nhị phân của một chương trình máy tính.

Cảm giác mà nó mang lại không giống như các biểu tượng khác, nó không gắn liền với sức mạnh, chủng tộc thần thoại, kỳ quan mà giống như một dấu hiệu của sự lập trình, một thế giới giả lập hoặc một thực tại không ổn định.

Cả nhóm đồng loạt im lặng nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều có chung một suy nghĩ: "Đây là cái quái gì nữa vậy?"

Dưới ánh sáng mờ ảo của không gian, Kagerou lặng lẽ đưa mắt quan sát mình ký hiệu cùng chiếc ghế vừa mới hình thành.

Anh thầm liếc nhìn xung quanh, ánh mắt đầy cảnh giác. Dường như những người khác cũng nhận ra sự bất thường, nhưng tất cả chỉ lặng lẽ quan sát, không ai lên tiếng.

Cảm thấy không thể tiếp tục im lặng, Kagerou lấy hết can đảm, cố gắng lên tiếng:

"Ai có thể cho tôi biết đây là đâu được không?"

Giọng nói của anh vang lên giữa không gian yên tĩnh, mang theo chút gượng gạo, như thể chính bản thân anh cũng không chắc chắn mình có muốn biết câu trả lời hay không.

Nanami vốn định trêu chọc người mới như mọi khi, nhưng ngay khi nhìn thấy ký hiệu kỳ lạ trên đầu Kagerou, ý định đó lập tức bị dập tắt.

Yuichiro cũng nhận ra điều đó. Anh khẽ liếc nhìn Nanami, ánh mắt mang theo chút thâm ý.

Anh khẽ nheo mắt, ánh nhìn trở nên cẩn thận cùng chăm chú quét qua Kagerou, cảm giác khó chịu âm ỉ trong lòng vẫn chưa tan biến. Bản thân anh cũng không hiểu tại sao ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Kagerou, anh đã có một xung động muốn ra tay trấn áp đối phương.

Tuy nhiên, chỉ cần suy nghĩ một chút, anh đã đoán được nguyên nhân.

Cảm giác này không đến từ bản thân anh mà là từ các Thần Chức trong cơ thể anh đang phản ứng.

Về bản chất, bất kể Thần Chức nào mà Yuichiro sở hữu, thì điểm chung của chúng vẫn là bảo vệ trật tự thần linh, duy trì sự cân bằng và xử lý các yếu tố hỗn loạn có khả năng gây nguy cơ cho khu vực mà anh quản lý, cụ thể ở đây là Nhật Bản, dù là ở thế giới khác Nhật Bản cũng đồng lý.

Mà Kagerou... trong anh cảm nhận chính là một nguồn hỗn loạn tụ tập thể.

Không phải theo kiểu gây ra sự hủy diệt hay bạo loạn, mà là theo một cách tinh vi hơn. Nhìn vào ký hiệu xuất hiện trên đầu Kagerou - một tập hợp các mã lỗi, hệ thống trục trặc và dòng dữ liệu không ngừng biến động.

Yuichiro có thể cảm nhận được trật tự xung quanh anh ta bị bóp méo, như thể một thực thể đang không ngừng tạo ra các sai lầm mà cả thế giới đều không thể nào khắc phục được.

Điều này làm anh khó chịu.

Nếu anh ở trong trạng thái bình thường, có lẽ anh có thể bỏ qua điều này và chỉ quan sát Kagerou kỹ hơn. Nhưng vấn đề là trên người anh vẫn còn phong ấn.

Điều đó buộc anh phải dùng một lượng lớn tâm thần để gia cố phong ấn, khiến trạng thái tinh thần của anh trở nên quá mức nhạy cảm và dễ dao động.

Vì vậy, dù biết rõ cảm xúc này không phải đến từ bản thân, Yuichiro vẫn không thể hoàn toàn khống chế được phản ứng của mình.

Anh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại trạng thái, rồi đứng lên. Nhìn thẳng vào Kagerou, anh bắt đầu giải thích về không gian này và lý do vì sao anh lại xuất hiện ở đây.

Kagerou nghe chăm chú, nhưng trong lòng vẫn còn đầy nghi hoặc. Đặc biệt là ánh mắt của Yuichiro… dù đã cố che giấu nhưng anh vẫn cảm nhận được một sự cảnh giác vô hình từ đối phương.

Một loại cảm giác bị từ chối, dù anh chưa hề làm gì sai.

Sau một hồi giải thích, không khí giữa hai bên dần trở nên hòa hợp hơn. Nhận thấy đây là thời điểm thích hợp, Hajime tò mò lên tiếng hỏi:

"Chú có thể giới thiệu bản thân một chút không?"

Những người khác, dù cố tỏ vẻ bình thản, nhưng đều bí mật giương tai lên lắng nghe.

Kagerou thoáng sững người. Câu hỏi của Hajime khiến anh bất giác nhớ về những lần tham gia phỏng vấn xin việc trước đây.

Cảm giác quen thuộc này không ngờ lại giúp anh bình tĩnh hơn, như thể đang quay trở lại một tình huống quen thuộc trong quá khứ.

Thực tế, đây không chỉ đơn thuần là tâm lý cá nhân.

Nanami nhận ra trạng thái tinh thần bất ổn của Yuichiro ngay từ lúc anh đứng lên, vì vậy cô đã lặng lẽ thả vào không khí một loại phấn hoa đặc biệt có khả năng giúp người ta giữ bình tĩnh.

Cô vốn chỉ định giúp Yuichiro ổn định lại, nhưng không ngờ nó cũng vô tình ảnh hưởng đến Kagerou, giúp anh thoát khỏi cảm giác lo lắng ban đầu.

Kagerou hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng điều chỉnh lại trang phục, sau đó nghiêm túc ngẩng đầu, đáp lại bằng giọng nói trầm ổn và cẩn thận:

"Vâng, tôi tên là Maboroshi Kagerou, 28 tuổi, là trưởng nhóm Tester của công ty Argus. Tôi có hơn 10 năm kinh nghiệm làm việc trong ngành công nghệ trò chơi."

"Về phần thế giới tôi đang ở, tôi dự đoán đó là Sword Art Online, bởi vì có nhân vật Kayaba Akihiko và hiện tại chúng tôi đang trong quá trình thử nghiệm Beta Test của trò chơi."

Hajime nghe xong, thoáng suy nghĩ rồi bật cười nhẹ, giọng điệu có phần thoải mái hơn:

"Chú không cần trang trọng vậy đâu, cứ nói chuyện bình thường là được. Đây cũng không phải phỏng vấn… Ạch, mà khoan đã, hình như đúng là phỏng vấn thật."

Nghe vậy, Kagerou cũng không nhịn được nở một nụ cười nhẹ, nhưng vẫn giữ thái độ nghiêm túc, đáp lại bằng một câu trả lời vô cùng quy củ:

"Vâng."

Cả nhóm: "..." Không khí bỗng dưng lại trở nên vi diệu.

"Ứm"

"Khụ khụ."

Kagerou đột nhiên khựng lại, đôi mắt mở lớn đầy kinh ngạc, như thể vừa phát hiện ra một sự thật không thể tin được.

Cả nhóm lập tức nhìn sang, chỉ thấy anh đang cầm chặt ly trà mà Akito vừa đưa, uống liên tục từng ngụm như muốn kiểm chứng điều gì đó.

Miệng anh không ngừng thì thầm:

"Đây là trà… Đây cũng là trà… Cái này cũng là trà… Không thể nào!"

Nanami nhíu mày, khó hiểu hỏi:

"Trong thế giới của anh, trà là thứ gì đó rất hiếm có sao?"

Kagerou nghe xong, có chút chần chừ, ánh mắt dao động như đang suy nghĩ xem có nên nói ra không. Sau cùng, anh thở dài, quyết định thành thật.

"Không, vấn đề không phải ở trà… mà là tôi."

Cả nhóm cau mày, chờ đợi anh giải thích.

Kagerou uống thêm một ngụm trà, rồi đặt ly xuống bàn, giọng trầm xuống:

"Trên người tôi tồn tại… rất nhiều loại lỗi (bug)."

Cả nhóm lập tức ngây người.

Lỗi?

Kagerou tiếp tục nói, giọng điềm tĩnh nhưng lại mang theo một cảm giác bất lực:

"Tôi không biết vì sao mình lại trở thành như thế này, nhưng thực tế là từ khi tôi sinh ra, mọi thứ xung quanh tôi đều hoạt động không giống như cách mà nó nên có."

Freeman nheo mắt cá, hỏi: "Có thể cụ thể hơn không?"

Kagerou cười khổ, rồi bắt đầu giải thích:

"Ví dụ như là chất lỏng tôi rót vào ly và chất lỏng tôi thực sự uống được… luôn là hai thứ hoàn toàn khác nhau."

"Nói rõ hơn, tôi có thể rót cà phê, nhưng khi đưa lên miệng uống, nó có thể biến thành nước mì ăn liền. Hoặc tệ hơn, đôi khi tôi rót một ly nước lọc, đến khi uống lại thấy nó có vị của nước sốt cà chua..."

Akito nuốt khan, rùng mình, thân là một đầu bếp, cậu hoàn toàn không chịu nổi cảm giác đó.

Kagerou tiếp nói ra một loạt lỗi đang hoạt động bên cạnh mình cùng vài lỗi hiếm gặp.

Cả nhóm vừa nghe xong, đồng loạt há hốc mồm.

Mặc dù đã lường trước rằng Kagerou có vấn đề nào đó, nhưng không ngờ nó lại kinh khủng đến mức này.

Dựa theo lời kể của anh, trên người Kagerou tồn tại "lỗi" có thể xuyên tạc cả quy tắc lẫn khái niệm, khiến thực tại bị bóp méo theo những cách không thể tưởng tượng nổi.

Nhìn thấy phản ứng bất động của cả nhóm, Kagerou hiểu lầm rằng mọi người không tin mình, anh vội chỉ tay về phía chiếc ghế mà mình đang ngồi, giải thích:

"Lại ví dụ như cái này, đây chính là lỗi hiển thị nội dung. Ý là dù vật thể có thay đổi hình dạng hay thậm chí là bản chất vật lý của nó cũng bị biến đổi, thì vẻ ngoài của nó vẫn giữ nguyên không đổi. Nếu mọi người ngồi thử lên đây, sẽ cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt."

Cả nhóm nhìn nhau, họ không phải không tin lời của Kagerou, nhưng những gì anh nói thực sự quá mức bất thường, ngay cả với những người đã quen với những điều phi lý như họ.

Bóp méo thực tại? Biến dạng quy luật thế giới? Họ đã chứng kiến và trải nghiệm không ít, nhưng mức độ của Kagerou lại thuộc một phạm trù hoàn toàn khác.

Vì vậy, hầu hết đều từ chối thử nghiệm với chiếc ghế.

Dù có hiếu kỳ đến đâu, không ai dại dột tự nguyện làm vật thí nghiệm sống cho những lỗi kỳ quái kia. Họ còn chưa thử nghiệm xem ngồi lên ghế của nhau có vấn đề gì hay không, nên chẳng cần thiết phải mạo hiểm vì một chuyện nhỏ như vậy.

Nhưng càng bị từ chối, Kagerou lại càng cảm thấy như mình không được tin tưởng.

Ánh mắt anh lướt qua những kiến trúc đang dần thành hình trong không gian, rồi chợt nảy ra một ý tưởng.

Anh quay sang Hajime, vì trong cả nhóm, cậu và Akito có vẻ ôn hòa, dễ tiếp cận nhất. Những người khác thì… đều mang đến cảm giác lạnh lùng hoặc khó đoán, khiến Kagerou không dám tùy tiện nhờ vả.

"Ở đây có nhà vệ sinh không?"

Hajime nghe vậy nhướng mày, lập tức hiểu được ý đồ của Kagerou. Cậu ra hiệu cho mọi người rồi dẫn đường.

Dù công trình trong không gian này mới được kiến tạo một phần mười, nhưng các tiện ích cơ bản đã hoàn chỉnh. Nhà vệ sinh cũng không ngoại lệ.

Chẳng bao lâu sau, cả nhóm đứng trước một nhà vệ sinh lớn.

Nó rộng rãi, sạch sẽ, bố cục và thiết kế không khác gì khách sạn sang trọng, với các buồng riêng tư tách biệt, hệ thống tự động hóa hiện đại.

Bất kể từ ánh sáng, gương soi, bồn rửa, đến nhiệt độ nước và hệ thống khử mùi, tất cả đều đạt đến mức hoàn mỹ.

Đây đều là Hajime tranh thủ mượn thêm từ Doraemon cùng cô Tamamo, các thiết bị trang trí và xây dựng trong tương lai bổ sung thêm vào.

Hajime đứng sang một bên, ra hiệu cho Kagerou thử nghiệm. Những người khác cũng căng thẳng chờ đợi, tò mò xem điều gì sẽ xảy ra.

Kagerou nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hít một hơi sâu, rồi nhẹ nhàng đẩy ra.

Bên trong…

Vẫn là nhà vệ sinh bình thường.

Không có gì bất thường, không gian bên trong vẫn hoàn toàn giống như ban đầu.

Không ai cảm thấy khác thường kể cả Kagerou, mặc dù chính Kagerou nói xác suất gây ra lỗi này là 50/50 nhưng đó là anh đơn giản đo qua, chứ không có bằng chứng cụ thể.

"Chắc là lần này không xảy ra bug."

Anh lẩm bẩm, rồi đóng cửa lại, sau đó mở ra lần nữa.

Lần hai… vẫn là nhà vệ sinh.

Lần ba… vẫn không có gì thay đổi.

Những người khác bắt đầu hoài nghi, cảm thấy có lẽ trong không gian này, các lỗi của Kagerou không thể kích hoạt.

Nhưng đến lần thứ tư…

"Ồ, xảy ra rồi."

Giọng nói của Kagerou vang lên trầm thấp, mang theo chút cảm giác kỳ dị khó tả.

Cả nhóm nghi hoặc nhìn qua và ngay lập tức, tất cả đều ngây người.

Bên trong không còn là nhà vệ sinh, mà thay vào đó là một bể bơi khổng lồ.

Không phải bể bơi bình thường, mà là một không gian vô tận, rộng lớn đến mức không thể đo lường.

Hai bên vách tường được lát gạch màu xanh lam nhạt, đặc trưng của bể bơi công cộng, kéo dài cong lượn về hai phía như thể không có điểm kết thúc.

Những khoảng trống lớn như những căn phòng vô hồn nằm rải rác trên vách tường, tối om, tạo ra cảm giác vừa hoang vắng, vừa quái dị.

Bên dưới, mặt nước tĩnh lặng, có chỗ có đáy bình thường, lại có chỗ sâu không thấy gì.

Dù với thị lực vượt trội của họ, chỉ có thể nhìn thấy một màn đen thăm thẳm, như thể đang nhìn xuống một vực sâu không đáy.

Bên trên, không có mái, chỉ có ánh sáng vàng nhàn nhạt tỏa xuống từ một nguồn không xác định, khiến khung cảnh càng thêm siêu thực.

Một cảm giác kỳ quái lan tỏa, như thể bọn họ vừa mở ra cánh cửa bước vào một thế giới khác.

Hajime và Freeman nhìn nhau, trong đầu cả hai đều hiện lên cùng một suy nghĩ, nhớ lại cái nào đó nổi tiếng truyền thuyết đô thị trong ký ức.

Yuichiro cho một phân thân của mình bước vào trong, ánh mắt vẫn giữ vẻ trầm tĩnh nhưng ẩn giấu chút cảnh giác. Anh quay sang Kagerou, giọng điềm tĩnh:

"Cậu có biết gì về nơi này không? Nó có thời gian tồn tại giới hạn hay không?"

Kagerou trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi đáp:

"Tôi không rõ nó có giới hạn thời gian không, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, nếu cửa vẫn mở, nó sẽ duy trì kết nối với không gian bên kia."

Yuichiro gật đầu, sau đó hỏi tiếp:

"Vậy nếu di chuyển cánh cửa thì sao? Nó có làm ảnh hưởng đến kết nối không?"

Kagerou lắc đầu:

"Không, chỉ cần cửa không đóng lại, dù có dịch chuyển bao nhiêu lần, lối đi vẫn còn nguyên vẹn."

Nghe vậy, Hajime nheo mắt lại, cậu quay sang nhóm:

"Có thể nơi này là The Backrooms."

Cả nhóm sững lại, Nanami và Akito đồng thời quay sang Hajime với ánh mắt đầy suy tư.

Kagerou nhíu mày, mặc dù anh chưa từng mở cánh cửa nào dẫn đến nơi này, nhưng anh không thấy xa lạ với những cảnh tượng tương tự.

Anh chậm rãi nói:

"Mặc dù tôi chưa từng mở ra The Backrooms nhưng tôi đã liên kết với không thiếu dị giới kỳ lạ khác, chúng thường có một đặc điểm chung: hoang vu, quái dị hoặc đầy rẫy nguy hiểm."

Lời nói của Kagerou khiến cả nhóm cảm thấy không khí xung quanh trở nên nặng nề hơn.

Yuichiro quan sát phân thân của mình trong không gian xa lạ, ánh mắt trở nên sắc bén.

"Nếu đã như vậy, thì nơi này..."

Anh chưa kịp dứt lời, phân thân của anh bỗng khựng lại.

Từ đáy vực, một dòng nước đen trườn tới như một cái xúc tu, quấn lấy phân thân của anh.

Ngay khi cả hai tiếp xúc, phân thân lập tức tan vỡ như bọt nước, không để lại bất cứ dấu vết gì.

Từ đáy nước, càng nhiều xúc tu đen đặc trườn lên, bắt đầu lao về phía cánh cửa với tốc độ đáng sợ.

Hajime vội muốn đóng cửa lại, Haki Quan Sát của cậu đang điên cuồng phát ra cảnh báo về một mối nguy hiểm tuyệt đối.

Nhưng Ame vươn tay ngăn cậu lại, đôi mắt cô vẫn không rời khỏi những xúc tu đang trườn tới.

"Lùi lại."

Giọng nói bình thản nhưng tuyệt đối không cho phép phản đối.

Hajime khựng lại, sốt ruột:

"Ame, đừng liều lĩnh!"

Nhưng Ame không trả lời cậu, đôi mắt cô vẫn tập trung vào cánh cửa, cơ bắp trên người căng lên như một con mãnh thú sẵn sàng săn mồi.

Kagerou cảm thấy khó hiểu, anh muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng vừa định lên tiếng thì một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Từ người Ame, một uy áp đáng sợ lan ra như sóng xung kích.

Khoảnh khắc đó, Kagerou cảm thấy chính mình sắp bị nghiền nát. Như thể anh đang đối mặt với một sinh vật vượt xa tầm hiểu biết của mình, một con rồng cổ đại có thể xé toạc trời đất.

Tim anh đập loạn xạ, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, tứ chi cứng đờ, thậm chí suy nghĩ cũng như bị bóp nghẹt.

Ngay khi anh sắp không chịu nổi nữa, một luồng cảm giác ấm áp bao bọc lấy cơ thể anh.

Đó là Thần Chức Bảo Hộ của Yuichiro.

Cảm giác bị uy hϊế͙p͙ đến cực hạn ngay lập tức biến mất, giúp anh có thể đứng vững trở lại. Anh quay sang nhìn Yuichiro, thấy người đàn ông này vẫn đang tập trung quan sát Ame, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng bàn tay hơi siết lại.

Không chần chừ, Ame hành động.

ẦM!

Hai chiếc cánh rồng khổng lồ bung ra sau lưng cô, kéo theo áp lực kinh khủng, đôi tay hóa thành long trảo cường tráng, tỏa ra luồng khí ngập tràn sức mạnh hủy diệt.

Cô tóm lấy khung cửa, dễ dàng giật nó khỏi vị trí như thể nhổ một cọng cỏ.

Hajime ngay lập tức chỉ về phía đấu trường mới được xây xong:

"Ném nó qua đó!"

Không chút do dự, Ame vỗ cánh, mang theo cả cánh cửa lao về phía đấu trường, nơi sẽ trở thành chiến trường thực sự.

Cả nhóm lập tức lao đến đấu trường, nơi Ame đã ném cánh cửa để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.

Freeman, Nanami và Yuichiro nhanh chóng triển khai các biện pháp phòng ngự, mỗi người sử dụng cách riêng của mình để gia cố kết giới, đảm bảo rằng bất cứ thứ gì xuất hiện từ bên kia sẽ không thể lan tràn ra ngoài.

Hajime và Akito kéo Kagerou sang một bên, giữ khoảng cách an toàn, đề phòng bất kỳ điều gì không lường trước xảy ra.

ẦM!

Cánh cửa rơi xuống giữa sân đấu, chấn động mạnh đến mức mặt đất rung lên dữ dội.

Từ phía bên trong, một cơn lốc xúc tu đen kịt mò ra, bò trườn trên mặt đất như những con rắn quái dị.

Chúng cắm sâu vào bề mặt đấu trường, len lỏi và kéo dài, kết nối lại với nhau, không ngừng vặn vẹo, giống như một đàn sinh vật khổng lồ hợp nhất thành một thể duy nhất.

Một hồ nước đen bắt đầu hình thành ngay giữa đấu trường.

Làn nước đó không tĩnh lặng mà sôi trào, như thể bên trong chứa đầy những thực thể ẩn giấu.

Trên bầu trời, Ame giương cánh, nhìn xuống cảnh tượng bên dưới.

Cô hít sâu một hơi và từ trong lồng ngực, một sức nóng khủng khiếp bắt đầu trào dâng.

Không khí xung quanh cô biến dạng, nhiệt độ tăng lên nhanh chóng.

Ánh mắt của cô tập trung vào hồ nước đen bên dưới, chuẩn bị phóng ra một đòn tất sát để xóa sạch thứ quái dị này khỏi không gian.

Thế nhưng... Ngay khi cả hai bên chuẩn bị va chạm, bỗng nhiên, toàn bộ không gian sương trắng bạo động dữ dội.

Làn sương vốn dày đặc nhưng tĩnh lặng nay gào thét như một cơn bão, xoáy tròn dữ dội quanh đấu trường.

"Chuyện gì?"

Trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, sương trắng tràn qua như thủy triều, nuốt chửng tất cả.

Thế giới trắng xóa.

Cảm giác như cả thực tại đều bị nhấn chìm trong một đại dương mờ ảo chỉ trong nháy mắt.

Khi tất cả tỉnh táo lại, đấu trường vẫn nguyên vẹn, tất cả mọi người đều ổn và không bị tổn hại gì.

Nhưng cánh cửa đã biến mất.

Hồ nước đen, những xúc tu, tất cả dấu vết của thực thể đáng sợ đó cũng đã hoàn toàn tan biến.

Cả nhóm nhìn nhau, biểu lộ đều đầy lo lắng và căng thẳng.

Họ nhận ra rằng mình hiểu quá ít về không gian này, từ việc bộ bàn ghế xuất hiện bí ẩn, đến cơn bão sương trắng vừa quét qua, cuốn đi cánh cửa lẫn sinh vật bên trong nó.

Mọi người nhanh chóng quay về bộ bàn tròn, không ai nói gì, nhưng trong lòng đều có những suy nghĩ riêng.

Hajime định hỏi Ame tại sao cô lại ngăn cậu đóng cánh cửa, nhưng chưa kịp mở miệng, Yuichiro chợt lên tiếng:

"Năng lượng của không gian... tăng lên rồi."

Câu nói của anh khiến cả nhóm lập tức giật mình.

Mọi người đồng loạt kiểm tra.

Quả nhiên, lượng năng lượng hiện tại đã vượt mốc mười ngàn.

Cụ thể là 12.000.

Cả nhóm sững sờ.

Dựa trên những quan sát trước đây, không gian này chưa từng tích lũy được nhiều năng lượng như vậy. Thông thường, dù có để dành, con số vẫn chỉ dao động trong vài trăm.

Thế nhưng bây giờ, chỉ sau một khoảnh khắc, nó đã tăng vọt lên hơn mười hai ngàn.

Điều này không bình thường.

Sau một hồi thảo luận và suy đoán, cả nhóm cuối cùng đi đến một kết luận đáng sợ.

Không gian này đã "nuốt chửng" thực thể vừa rồi.

Không chỉ thế, có khả năng cả thế giới của thực thể kia cũng đã bị hấp thu, từ đó biến đổi thành nguồn năng lượng mới.

Điều này khiến cả nhóm cảm thấy bất an hơn là vui mừng.

Nếu thực thể kia có thể bị nuốt, vậy họ thì sao?

Liệu một ngày nào đó, họ cũng sẽ trở thành "nhiên liệu" cho nơi này?

Không ai có thể trả lời được câu hỏi ấy.

Dù có nhiều năng lượng hơn, nhưng nhóm cũng biết bấy nhiêu vẫn chưa đủ.

Chỉ riêng các công trình dự kiến mà Hajime đề xuất, đã tiêu hao ít nhất 260 điểm năng lượng.

Nhưng vấn đề lớn nhất là chức năng "Kỳ Quan".

Đây cũng là lý do cả nhóm chưa từng sử dụng nó, không phải vì họ không muốn, mà vì giá quá đắt.

Theo thông tin họ có được, một công trình "Kỳ Quan" thấp nhất cũng cần đến hơn 8.000 năng lượng.

Điều đó có nghĩa là, dù bây giờ vừa nhận được một lượng năng lượng khổng lồ, thì cả nhóm vẫn chỉ có thể tạo ra đúng một "Kỳ Quan" duy nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện