Bên trong màn sương trắng, không gian lặng như tờ.

Freeman vẫn vật lộn với cơn hỗn loạn trong cơ thể, còn Akito thì cố gắng trấn tĩnh lại sau những gì vừa trải qua.

Cả nhóm tạm thời yên ổn, nhưng trong lòng vẫn còn quá nhiều câu hỏi chưa có lời giải.

Yuichiro khẽ xoa cằm, ngón tay miết nhẹ lên làn da tái nhợt của chính mình. Cảm giác bàn tay phải đã trở lại, linh hoạt như chưa từng bị phong ấn, khiến anh nhẹ nhõm đôi phần.

Anh hít một hơi thật sâu, sau đó bình thản lên tiếng:

"Nanami, ta có thể được thả ra chưa?"

Nanami vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Không nói gì, nhưng những dây leo đang siết chặt quanh người Yuichiro liền rút xuống mặt đất, nhẹ nhàng như nước chảy, biến mất không để lại dấu vết.

Yuichiro khẽ gật đầu cảm kích, ánh mắt quét qua từng gương mặt trong nhóm.

Bốn người còn lại lặng lẽ quan sát anh, trong mắt họ tràn đầy sự tò mò và chờ đợi.

Sau một thoáng suy tư, Yuichiro đưa tay chỉ về phía nữ nhân tóc tím, người vẫn đang bình thản thưởng thức giấc ngủ trên chiếc ghế của mình, chẳng mảy may quan tâm đến tình huống xung quanh.

Giọng anh trầm ổn nhưng dường như mang theo một tầng nặng nề vô hình:

"Tên của nàng là Amagiri Kyouka. Thân thể tuổi tác là 22, thân thể giới tính là Nữ."

Cả nhóm im lặng, kiên nhẫn chờ anh tiếp tục.

Yuichiro hơi nheo mắt, như thể đang cân nhắc từng từ trước khi nói ra.

"Nàng có tổng cộng 16 nhân cách khác nhau, tất cả đều lấy danh xưng từ các lá bài Tarot. Mỗi nhân cách đều có độ tuổi, giới tính, nghề nghiệp, cũng như tính cách riêng biệt."

Lời vừa dứt, không khí xung quanh lập tức trở nên ngột ngạt.

Mọi người đều hiểu một cá thể có nhân cách kép đã đủ nguy hiểm, huống hồ Kyouka sở hữu đến 16 nhân cách hoàn toàn khác biệt.

Càng đáng sợ hơn, những nhân cách ấy đều không đơn thuần là sự phân mảnh tinh thần, mà dường như còn chứa đựng thứ gì đó… khó có thể miêu tả.

Yuichiro nhìn thấy sự trầm mặc trên gương mặt mọi người, nhưng anh không dừng lại.

"Thế giới của nàng... hình như là Tokyo Ghoul. Nhưng ta không chắc..."

Nanami khẽ cau mày. Tokyo Ghoul vốn đã là một thế giới hỗn loạn, bi kịch chồng chất. Vậy mà Yuichiro còn nói rằng nó khác xa nguyên tác?

Ame hơi nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư hiếm thấy.

Yuichiro chậm rãi tiếp lời, giọng điệu có phần nặng nề hơn:

"So với nguyên tác mà chúng ta biết, thế giới đó điên cuồng hơn, tuyệt vọng hơn… và hỗn loạn hơn gấp nhiều lần."

Một tia lạnh lẽo bất giác lan khắp sống lưng cả nhóm.

Hajime vô thức siết chặt ngón tay, cậu có cảm giác như mình đang chạm đến một góc khuất đáng sợ của thế giới đó.

Thế nhưng điều khiến cả nhóm thực sự rơi vào trầm mặc, lại là câu nói sau cùng của Yuichiro.

Anh khẽ thở dài, đôi mắt trở nên sâu thẳm như một hồ nước tĩnh lặng:

"Ta chỉ có thể nắm được một số thông tin sơ bộ về nàng. Ký ức của nàng quá mức hỗn loạn, càng giống như hàng trăm mảnh vỡ ký ức từ những con người và Ghoul khác nhau bị cưỡng ép chắp vá lại."

"Ta không thể phân biệt được… đâu mới thực sự là quá khứ của nàng và đâu là ký ức bị đánh cắp từ những kẻ đã từng tồn tại."

Lời nói rơi xuống không gian, kéo theo một sự im lặng kéo dài.

Bất giác, một cơn ớn lạnh lan tràn trong lòng mỗi người.

Họ không ai nói thêm một lời, nhưng tất cả đều cảm nhận được… Nữ nhân mang tên Amagiri Kyouka này, tuyệt đối không phải một sự tồn tại đơn giản.

Nhận thấy bầu không khí đang căng thẳng, Hajime chủ động lên tiếng, phá vỡ sự im lặng kéo dài.

"Akito, sao cậu lại có thể thoát ra khỏi tình trạng giống như chú Takeda vậy?"

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cậu bé tóc đỏ, chờ đợi câu trả lời.

Akito trầm mặc một lúc, ánh mắt có chút mơ hồ.

"Tớ… cũng không biết."

Cậu suy nghĩ một chút rồi tiếp tục:

"Ý thức của tớ dường như trôi dạt qua vô số cảnh tượng hỗn loạn, rồi đột nhiên, tớ tỉnh dậy mà chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra."

Lời cậu nói khiến mọi người trầm ngâm suy nghĩ.

Yuichiro là người đầu tiên lên tiếng:

"Có lẽ… là do ta đã lưu lại trong cơ thể cậu một chút sức mạnh bảo hộ."

Anh vừa nói vừa xoa nhẹ bàn tay phải mới khôi phục, giọng điệu vẫn trầm ổn như thường lệ.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh, chờ đợi giải thích. Yuichiro hắng giọng, rồi nói tiếp:

"Lúc Akito đỡ ta, ta đã cảm nhận được có điều không ổn. Ngay lập tức, ta dùng Thần Chức Bảo Hộ, ban cho cậu ấy một lượng lớn phòng ngự, chủ yếu để chống lại quấy nhiễu tâm thần."

"Cộng thêm việc Akito không tiếp xúc trực tiếp với Kyouka, mà chỉ kế thừa sức mạnh từ ta, nên có thể tránh được phần lớn ảnh hưởng."

Nghe đến đây, cả nhóm mới nhẹ nhõm phần nào.

Nhưng…

Yuichiro liếc nhìn Akito, ánh mắt sâu thẳm như một vùng biển lặng. Anh không nói ra, nhưng trong lòng đã có một suy đoán rõ ràng.

Bởi vì chính anh là người ban phước bảo vệ cho Akito, anh hiểu rõ giới hạn sức mạnh của mình.

Chút sức lực kia, chỉ đủ để giữ cho Akito không bị mất ý thức hoàn toàn, chứ tuyệt đối không thể giúp cậu thoát ra nhanh đến vậy.

Điều đó có nghĩa là… Akito đã có một thứ gì đó khác giúp cậu tỉnh lại. Một bí mật mà cậu bé có lẽ chính mình cũng chưa từng nhận ra.

Yuichiro không nói ra suy nghĩ của mình, chỉ im lặng quan sát.

Cả nhóm cũng không nhận ra biểu cảm thoáng qua trong mắt anh, chỉ là họ đều đồng loạt thả lỏng cơ thể, cảm giác áp lực trong lòng đã vơi đi một phần.

Nanami nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sau đó chậm rãi hỏi: "Như vậy, chuyện anh nói ký ức của nàng có độc là sao?"

Câu hỏi của cô khiến bầu không khí quay lại và trầm trọng hơn.

Yuichiro cau mày, ánh mắt nghiêm túc, giọng nói trầm ổn nhưng nặng nề:

"Như ta đã nói trước đó, ký ức của nàng không phải bình thường. Chúng giống như hàng trăm mảnh ghép từ vô số con người khác nhau bị chắp vá thành. Nhưng vấn đề không chỉ nằm ở sự hỗn loạn này."

Anh hơi dừng lại, rồi tiếp tục: "Điều quan trọng là... ẩn sâu trong những ký ức đó "ô nhiễm"."

"Ô nhiễm?"

Ame khẽ nghiêng đầu, đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng sắc bén.

Yuichiro gật đầu chắc chắn:

"Phải, là ô nhiễm. Mà không phải loại thông thường."

"Lấy thực lực hiện tại của ta, phân tích hàng trăm người ký ức là chuyện nhỏ. Đừng nói là hàng trăm, ngay cả hàng chục ngàn người ta cũng có thể phân chia và đánh giá trong thời gian ngắn. Nhưng… ta vẫn không chịu đựng nổi ký ức của nàng."

Cả nhóm đồng loạt trầm mặc, nghe Yuichiro tiếp tục: "Ngay khoảnh khắc ta tiếp xúc chúng, ta nhận ra ý thức của mình bị chia cắt. Ta… không còn chỉ là chính mình nữa."

"Ý thức của ta bị kéo vào một cơn lốc hỗn loạn, nơi ta không còn là duy nhất. Trong tâm trí ta, những giọng nói lạ lẫm vang lên, hàng trăm, hàng nghìn suy nghĩ va chạm, như thể một thực thể nào đó đang cố gắng chia cắt ta thành từng mảnh nhỏ."

"Khi ta lấy lại được chút tỉnh táo, ta phát hiện trong đầu mình đã xuất hiện vô số nhân cách khác nhau."

Lời nói của Yuichiro khiến Hajime khẽ rùng mình, Akito hơi siết chặt nắm tay, còn Nanami nhíu mày suy tư.

"Những nhân cách này… không phải của Kyouka, chúng là từ chính ta sinh ra. Chúng có ký ức của ta, nhưng đồng thời cũng có những ký ức xa lạ khác. Chúng không ngừng tranh đoạt quyền kiểm soát thân thể ta."

Yuichiro hơi ngả người ra sau, giọng nói mang theo chút cảm khái:

"Ta không có lựa chọn nào khác. Chỉ có thể không ngừng chiến đấu với chính bản thân mình."

"Kỹ thuật phong ấn của ta tăng lên nhanh như vậy… thực chất là vì ta buộc phải đẩy nó đến giới hạn, không ngừng tinh luyện nó để chống lại những nhân cách đang cướp lấy thân thể ta."

"Cuối cùng, ta thắng. Nhưng đừng nghĩ rằng ta chỉ bất tỉnh vài phút. Bởi vì trong thế giới tinh thần… ta đã chiến đấu hơn mười năm."

Câu nói cuối cùng rơi xuống, khiến không gian trở nên yên lặng.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, nhưng chẳng ai có tâm trạng để cảm nhận sự thanh bình ấy nữa.

Hajime quay sang nhìn Freeman, lo lắng không biết cậu có bị ảnh hưởng giống như Yuichiro không. Nhưng ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu bất ngờ nhận ra Freeman đã tỉnh lại từ lúc nào, thậm chí còn bình tĩnh ngồi đó lặng lẽ lắng nghe toàn bộ câu chuyện.

Freeman thấy Hajime nhìn mình, chỉ gật đầu nhẹ, ra hiệu rằng bản thân không có vấn đề gì. Sau đó, cậu bình thản mở miệng:

"Ta tình huống không giống với Yuichiro. Ta cũng bị cuốn vào một biển ký ức hỗn loạn, nhưng ý thức của ta không bị phân tách."

"Không có nhân cách mới sinh ra, cũng không có cảm giác mất kiểm soát. Có thể là do ta đã thích nghi với sự "ô nhiễm" trong đó và biến nó thành một dạng tiến hóa."

Cả nhóm đồng loạt nhìn cậu, biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc.

Freeman cử động cổ tay, vận động cơ thể một chút để giãn gân giãn cốt sau khi Nanami giải trừ trói buộc, cậu tiếp tục nói:

"Trong lúc xử lý lượng ký ức đó, ta cũng tìm được thêm vài thông tin về Kyouka."

Mọi người tập trung lắng nghe, ngay cả Yuichiro cũng nheo mắt lại, vẻ mặt có chút suy tư.

Freeman hạ giọng, từng câu từng chữ chậm rãi vang lên:

"Nàng là một bán Ghoul nhân tạo (Artificial One-Eyed Ghoul) được tạo ra trong phòng thí nghiệm Kanou. Nàng sinh ra không có cha, không có mẹ, không có quá khứ, cũng không có tương lai."

"Trước mười tuổi, nàng là vật thí nghiệm chủ chốt của phòng thí nghiệm. Mỗi ngày trôi qua, đều là một ngày chìm trong đau đớn và thử nghiệm."

"Từ nhỏ, nàng đã được huấn luyện để chiến đấu, giết chóc, để trở thành một vũ khí sống hoàn hảo. Nhưng đến năm mười tuổi, mọi thứ thay đổi..."

Freeman dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm như đang đánh giá thông tin mình vừa tiếp nhận.

Sau đó, cậu nói tiếp, giọng điệu có chút nặng nề hơn:

"Không ai ngờ rằng nàng lại sở hữu thiên phú nghiên cứu sinh học và công nghệ vượt trội đến mức đáng sợ. Một con quái vật được tạo ra để giết chóc, lại có thể tự mình tìm hiểu về quá trình cải tiến bản thân. Chỉ trong một thời gian ngắn, từ một vật thí nghiệm vô tri vô giác, nàng được thăng cấp lên làm nhân viên nghiên cứu."

"Nàng trực tiếp tham gia vào dự án cải tiến Ghoul nhân tạo, không còn là kẻ bị thử nghiệm… mà trở thành kẻ thiết kế thí nghiệm."

Cả nhóm lặng người, những thông tin này khiến ai cũng cảm thấy khó tin nhưng cũng hợp lý một cách đáng sợ.

Freeman nhấp một ngụm trà, để hương vị đắng nhẹ lan tỏa trong miệng, giúp cậu sắp xếp lại dòng suy nghĩ.

Sau đó, cậu chậm rãi nói tiếp:

"Nhưng sâu bên trong tâm hồn vặn vẹo của nàng… lại là một khát vọng tự do đến cực hạn, giống như một lời nguyền. Luôn bên tai nàng hối thúc, khẩn cầu nàng chạy trốn, phá tan mọi thứ."

"Năm mười lăm tuổi, nàng giả ch.ết và thoát thân khỏi tổ chức. Trước khi đi, nàng không chỉ trốn thoát đơn thuần, mà còn đánh cắp một lượng lớn công nghệ của CCG, vật liệu Ghoul và cả một kho tế bào Rc khổng lồ."

Cậu vừa nói, vừa nhìn về phía nữ nhân tóc tím đang ngủ say, giọng điệu chậm rãi nhưng lại mang theo một cảm giác áp lực khó tả:

"Nàng… có thể nói là Ghoul hoàn mỹ nhất từng xuất hiện. Đồng thời sở hữu tất cả bốn loại Kagune chính, hơn nữa còn có cả Kakuja”

"Nhưng khác với những Ghoul khác, nàng không cần ăn thịt người. Thậm chí, đối với nàng, chúng không khác gì thức ăn bình thường - vô vị và buồn nôn đến cực hạn."

Cả nhóm kinh ngạc nhìn về phía Kyouka, nhưng Freeman vẫn chưa dừng lại, cậu hạ thấp giọng, tiếp tục nói về hai thiếu sót chí mạng của nàng.

"Nhưng dù hoàn mỹ đến đâu, nàng vẫn có hai điểm thiếu hụt. Cái thứ nhất, là nàng có thể quan sát, đồng cảm với ký ức và cảm xúc của bất kỳ ai, dù là người hay Ghoul, khi máu hoặc tế bào của họ tiếp xúc cơ thể nàng."

"Điều này giải thích vì sao nàng có nhiều nhân cách khác nhau và vì sao ký ức của nàng hỗn loạn đến cực điểm. Chúng không chỉ là ký ức của nàng, mà còn là của vô số người khác."

Câu nói này khiến cả nhóm rùng mình, nhất là khi nhớ lại ký hiệu đầy quái dị trên đầu nàng. Nhưng Freeman chưa dừng lại, cậu chỉ vào Kyouka, nói tiếp về thiếu sót thứ hai:

"Cái thứ hai… là do chính nàng tự tạo ra. Sau khi trốn thoát khỏi tổ chức, nàng không dừng lại ở việc chạy trốn, mà bắt tay vào tự cải tạo cơ thể."

"Kết quả cuối cùng… 50% cơ thể nàng là Quinque, 35% là máy móc, chỉ còn lại 15% là cơ thể Bán Ghoul."

Một sự im lặng ngột ngạc bao trùm khắp căn phòng, mọi người không biết phải diễn tả cảm giác của mình lúc này ra sao.

Một người đã tự cắt xẻ chính cơ thể của mình, từng chút một, để biến bản thân thành một thứ không còn thuộc về bất kỳ chủng loài nào.

Freeman khẽ nhắm mắt, giọng cậu thấp xuống: "Hậu quả của việc này là mỗi ngày, nàng cần tiêu hao một lượng tế bào Rc khổng lồ để duy trì sự sống… cũng như để giữ vững chiến lực của bản thân."

Một tồn tại méo mó, không phải người, không phải Ghoul, không hẳn là máy móc. Một tạo vật bị bóp méo bởi những thí nghiệm, bởi chính bản thân, bởi khát vọng tự do không ai có thể lý giải.

Kyouka… rốt cuộc là gì?

Không ai lên tiếng, căn phòng chìm vào một sự im lặng kỳ lạ. Không phải vì họ không quan tâm, mà vì không ai biết nên nói gì.

Mỗi người đều bị cuốn vào dòng suy nghĩ riêng, như thể đang mắc kẹt trong một mê cung không có lối thoát.

Hajime và Akito không thể nào đồng cảm với Kyouka. Họ biết những gì nàng đã trải qua là kinh khủng, là tột cùng của sự vặn vẹo, là thứ mà không một ai đáng phải chịu đựng.

Nhưng hiểu là một chuyện, đồng cảm lại là chuyện khác. Họ chưa từng trải qua cảm giác bị xé vụn thành trăm mảnh làm vật thí nghiệm, chưa từng cảm giác bản thân tự mổ xẻ mình thân thể, bị vô số nhân cách tranh giành quyền kiểm soát cơ thể.

Suy cho cùng, nếu cả hai thực sự có thể thấu hiểu nàng thì có lẽ chính họ cũng đã sớm phát điên rồi.

Nanami khẽ cau mày, đôi mắt cô ánh lên một tia bất an. Khác với Kyouka, ba nhân cách của cô sống hòa hợp như ba chị em, có thể tự do trao đổi và thay phiên nhau điều khiển cơ thể mà không có mâu thuẫn.

Ba người họ có cùng cảm quan, có cùng ký ức, không tranh giành quyền kiểm soát, thậm chí có một nhân cách lười biếng đến mức chỉ thích đứng ngoài quan sát, nhường lại mọi thứ cho hai người kia.

Điểm khác nhau chỉ là về tính cách, thiên hướng mỗi người, nhưng bản chất vẫn là một thể thống nhất.

Chính vì vậy, Nanami cảm thấy khó chịu. Nếu cô hấp thụ sức mạnh từ Kyouka... Liệu có ảnh hưởng đến ba nhân cách của cô hay không?

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Nanami lần nữa cảm thấy lo sợ về sự thay đổi của chính mình trong tương lai.

Ame không lo lắng như Nanami. Cô chưa bao giờ sợ việc bản thân bị ảnh hưởng bởi những nhân cách xa lạ. Sâu trong linh hồn, cô ngạo mạn đến cực hạn. Nếu có nhân cách nào đó xuất hiện trong cơ thể cô, thì trước khi kịp phát triển, chúng đã bị chính ý thức của cô bóp nát thành tro bụi.

Không ai có thể tranh giành quyền kiểm soát với cô. Không ai có thể cưỡng chế cô trở thành một thứ gì khác ngoài chính mình.

Thứ Ame thực sự quan tâm không phải là nguy cơ bị nhân cách khác chi phối, mà là sự cân bằng của chính bản thân cô.

Nhìn vào Kyouka, cô có thể thấy rõ một khả năng đáng sợ - sự phân tách quá mức giữa các phần của bản thân. Cô không muốn trở thành một mảnh ghép vỡ vụn, cô muốn hợp nhất tất cả những gì thuộc về mình, để trở thành một thực thể hoàn mỹ hơn.

Thú tính.

Người tính.

Thần tính.

Ba mặt của cô, như ba đỉnh của một tam giác, luôn duy trì trạng thái cân bằng mong manh. Từ lâu, Ame đã từng thử dung hợp thú tính và người tính, nhưng trước khi kịp hoàn thành, thần tính đã xuất hiện, phá vỡ toàn bộ quá trình.

Lần này, cô sẽ không để điều đó lặp lại. Nếu có thể tiếp nhận sức mạnh của Kyouka, thì đó cũng chính là một cơ hội để cô thử nghiệm lại sự dung hợp.

Nếu thành công, cô có thể đột phá giới hạn của chính mình, đưa bản thân lên một trạng thái hoàn toàn mới. Nếu thất bại... thì cô sẽ tìm cách khác. Dù thế nào đi nữa, Ame sẽ luôn là kẻ nắm quyền chủ động.

Freeman và Yuichiro lại có cách nhìn nhận hoàn toàn khác biệt so với những người còn lại.

Freeman cảm thấy bản thân như vừa đạt đến một tầm cao mới trong tư duy. Nếu trước đây, cậu chỉ có thể xử lý ba đến bốn luồng suy nghĩ cùng một lúc, thì bây giờ con số đó đã tăng lên hàng trăm.

Ý thức của cậu mở rộng như một siêu máy tính, có thể phân tích, tổng hợp và tính toán với tốc độ đáng kinh ngạc. Khi kết hợp với Haki Quan Sát, khả năng này càng trở nên đáng sợ, một loại trực giác siêu việt, có thể thu thập và xử lý thông tin theo thời gian thực, khiến Freeman trở thành một cỗ máy chiến đấu toàn năng.

Yuichiro thì cảm thán về những gì mình thu hoạch được sau trận chiến nội tâm vừa qua. Mặc dù trên người anh vẫn còn tồn tại phong ấn, nhưng bù lại, anh đã đạt được những lợi ích không hề nhỏ.

Thứ nhất, tố chất thân thể của anh tăng lên khoảng mười phần trăm, nghe có vẻ không nhiều, nhưng đối với một người có cấp độ như anh, đây là một bước nhảy vọt đáng kể. Bình thường, để đạt được sự gia tăng tương tự, anh phải dành ít nhất nửa năm liên tục rèn luyện.

Thứ hai, kỹ thuật phong ấn của anh đã đạt đến một cấp độ hoàn toàn khác. Không chỉ là phá phong ấn hay giải phong ấn, mà cả khả năng tạo phong ấn cũng trở nên tinh vi và mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

Nếu trước đây, anh chỉ có thể phong ấn những mục tiêu nhỏ trong thời gian giới hạn, thì bây giờ, anh có thể tạo ra phong ấn vững chắc như những bức tường bất khả xâm phạm, thậm chí còn có thể phong ấn cả những quy tắc trừu tượng.

Thứ ba và cũng là thứ quan trọng nhất, thiên phú nghiên cứu khoa học của Kyouka. Đây có thể nói là món quà giá trị nhất mà anh thu được.

Nhờ trao đổi với Freeman, Yuichiro mới nhận ra rằng Kyouka không chỉ là một thiên tài trong một lĩnh vực đơn lẻ, mà là một thiên tài toàn năng.

Nàng am hiểu từ vật lý, hóa học, tin học, cho đến y học, sinh học, cơ khí và thậm chí cả văn học. Kiến thức sâu rộng về cải tạo thân thể của nàng kết hợp với các Thần Chức của Yuichiro đã mở ra cho anh một con đường mới - tự cải tạo chính bản thân mình.

Đúng vậy, giống như Kyouka đã từng làm, Yuichiro cũng có hứng thú với việc cải tạo cơ thể mình. Nhưng khác với nàng, anh không cần phải hy sinh bản thể để biến đổi vĩnh viễn.

Với Thần Chức trong tay, anh có thể điều chỉnh cơ thể một cách linh hoạt, khi cần thì quay về hình dạng ban đầu trong nháy mắt, còn khi chiến đấu, anh có thể tự mình tái cấu trúc, thay đổi cơ thể theo bất cứ cách nào anh muốn.

Đối với anh, đây không chỉ là tăng sức chiến đâu, mà còn là một phương thức tiến hóa.

...

Maboroshi Kagerou bước qua làn sương mù trắng, ánh mắt sắc bén quét qua những người trước mặt. Trong lòng anh không khỏi thắc mắc, mình vừa bước vào chỗ nào thế này?

Trước mắt anh là sáu con người và một ngư nhân to lớn? Anh thầm đánh giá từng người một cách nhanh chóng.

Ba đứa trẻ - hai nam, một nữ - có vẻ là nhỏ tuổi nhất trong nhóm. Cậu bé tóc đen đang quan sát anh một cách cẩn trọng, ánh mắt chứa đầy suy tính.

Cậu bé tóc đỏ bên cạnh lại tỏ ra bình tĩnh hơn, thậm chí còn đang rót sẵn một chén trà, như thể đã đoán trước sự xuất hiện của anh và đang đợi sẵn.

Bé gái tóc trắng có vẻ ngoài trưởng thành hơn so với tuổi thật. Ánh mắt cô sâu thẳm, mang theo sự uy nghiêm như thể từng trải qua những cuộc chiến lớn. Cảm giác mà cô tỏa ra khiến Maboroshi vô thức nghĩ đến các bậc đế vương thời cổ đại - cao quý, mạnh mẽ và kiêu hãnh.

Ngoài ba đứa trẻ, còn hai nữ nhân khác. Một người tóc tím, trông có vẻ là người trưởng thành hơn nữ khác trong nhóm, nhưng hiện tại lại đang ngủ say như ch.ết, không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại sớm.

Người còn lại có mái tóc nâu đen, bộ kimono cô mặc càng làm tăng thêm cảm giác cổ điển, thanh thoát, như thể cô là một phần của thiên nhiên xung quanh.

Hai người cuối cùng đều là nam nhân. Một người có vẻ khoảng ba mươi tuổi, lớn hơn anh hai tuổi, nhưng khí tràng xung quanh lại tỏa ra cảm giác nguy hiểm tột độ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.

Ngược lại, người còn lại, một ngư nhân khổng lồ, lại mang đến một sự an toàn kỳ lạ, khiến Maboroshi có cảm giác như đang đứng trước một cảnh sát hoặc một người bảo vệ đầy trách nhiệm.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Maboroshi đã nắm bắt được những đặc điểm cơ bản của từng người. Nhưng điều anh vẫn chưa hiểu rõ nhất chính là, bọn họ là ai và quan trọng hơn, anh đang ở đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện