Lúc này, Yuichiro ra dấu hiệu muốn tiến lên trước, cả nhóm lặng lẽ gật đầu, như thể đây là điều đã được thương lượng từ trước.
Thực tế, đúng là họ đã bàn bạc với nhau một kế hoạch, mỗi khi một phần linh hồn mới xuất hiện, những ai đã dần kiểm soát được sức mạnh nhưng vẫn cần thêm sự thăng tiến sẽ là người đầu tiên tiếp xúc, thử nghiệm sự cộng hưởng với sức mạnh của linh hồn mới.
Trong cả nhóm, chỉ có Yuichiro, Ame và Nanami là tạm thời đáp ứng được yêu cầu này.
Freeman hiện tại cũng đủ khả năng, nhưng cậu thẳng thắn nói rằng bản thân còn một nguồn sức mạnh mới đang chờ khai phá, chưa vội thêm một nguồn khác vào cơ thể.
Akito thì vốn không có nhu cầu, cậu là một đầu bếp, không phải chiến binh. Nếu phần linh hồn mới đến từ những thế giới như Toriko, Chuka Ichiban hay Dungeon Meshi, có lẽ cậu sẽ rất hứng thú, nhưng nếu là sức mạnh thuần chiến đấu, cậu không quá quan tâm.
Về phần Hajime, cậu thực ra cũng có chút muốn tìm hiểu thêm về các loại sức mạnh khác, nhưng hiện tại vẫn đang theo học Koya Kami. Cho đến khi bà đồng ý hoặc cho phép, cậu càng cần nắm vững những gì đã được chỉ dạy trước khi nghĩ đến việc hấp thu thêm bất cứ thứ gì mới.
Vì thế, trong thời điểm này, lựa chọn hợp lý nhất chính là để Yuichiro đi trước.
Yuichiro không chần chừ lâu, anh bước đến gần nữ nhân tóc tím, còn nàng cũng xoay người lại đối diện với anh.
"Meo (Xin chào)."
Yuichiro:
Tay anh khựng lại giữa không trung trong thoáng chốc. Với Thần Chức Lời Nói, anh có thể hiểu hầu hết mọi ngôn ngữ trên thế giới này. Nhưng chính vì thế, anh lại càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc này. Dù vậy, anh vẫn tiếp tục đưa tay vỗ nhẹ lên vai nàng.
Ngay lập tức, dòng sức mạnh và ký ức của cả hai bùng nổ, hòa vào nhau như hai dòng nước đối lập bị ép phải dung hợp.
Cả Yuichiro lẫn nữ nhân tóc tím đều đồng thời giật mình, ánh mắt hiện lên vẻ ngơ ngác, như thể trong khoảnh khắc ấy, họ đang nhìn thấy một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Những người còn lại quan sát phản ứng của hai người, nhưng cũng không định làm phiền. Bất kể là việc chỉnh lý sức mạnh mới hay tiêu hóa một lượng lớn ký ức xa lạ đều không phải chuyện có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Vì vậy, họ chuyển sang đánh giá chiếc ghế của nữ nhân tóc tím, đồng thời suy đoán về thân phận của nàng.
Chiếc ghế của nàng khác hẳn với những chiếc ghế khác trong không gian này. Nó mang hình dáng của một loại ghế chuyên dụng cho phòng thí nghiệm, một kiểu ghế mà những nhà khoa học điên cuồng hay dùng để trói chặt vật thí nghiệm của mình.
Bề mặt ghế cũ kỹ, vương vài vệt máu khô đọng lại thành mảng, thậm chí trong vài khe hở còn có thịt vụn đã khô cứng.
Cả nhóm đồng loạt khựng lại trong giây lát.
Trước đây, mặc dù những chiếc ghế ở đây đều biến thành thứ quen thuộc với chủ nhân của nó, nhưng các chi tiết nhỏ thường có sự sai lệch do bản thân họ không thực sự để ý.
Nhưng chiếc ghế này lại được tái hiện vô cùng chân thực, từ vết máu, vết cắt, đến cảm giác cũ kỹ của nó. Điều đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất - chủ nhân của chiếc ghế này vô cùng quen thuộc với nó, thậm chí có thể nói đây là một phần cuộc sống của nàng.
Suy nghĩ này khiến cả nhóm đồng loạt nhìn nhau, thầm đoán rằng phần linh hồn mới này hẳn là có một quá khứ không hề đơn giản.
Cả năm người không hẹn mà cùng nhìn về ký hiệu phía trên nữ nhân tóc tím. Ngay lập tức, cảm giác lạnh sống lưng lan tỏa, như thể có một luồng hơi thở quỷ dị đang len lỏi vào thần trí bọn họ.
Ký hiệu của nàng - quái dị thậm chí tà dị đến mức không thể hình dung chỉ bằng ngôn từ.
Biển máu đỏ thẫm trải dài bên dưới, cuộn trào như một đại dương vô tận. Máu không chỉ là chất lỏng, mà trong đó còn có những mảnh vụn của thịt, xương và vô số bàn tay chới với từ trong lòng biển, như thể đang cố gắng bấu víu vào thực tại.
Ở trung tâm là một thực thể mang dáng dấp con người nhưng méo mó đến dị dạng.
Sau lưng nó là một đôi cánh thịt màu tím đen, rực cháy như ngọn lửa ma quái nhưng lại mang kết cấu giống cánh bướm. Từ phần eo, vô số xúc tu bén nhọn vươn ra, quấn quanh cơ thể như một bộ giáp sống bằng xương sườn, vừa bảo vệ vừa như ràng buộc.
Hai bả vai của sinh vật đó phồng lên như hai túi thịt bất thường, kéo dài ra thành những dải ruy băng máu thịt, cơ bắp màu tím đen quấn lấy cánh tay. Cuối cùng, tại nơi lẽ ra là hai bàn tay, lại hóa thành hai thanh đại đao sắc bén đến lạnh lẽo.
Phần xương đuôi kéo dài, ngoằn ngoèo di chuyển như một con rắn, nhưng kết thúc lại là một bông hoa đầy răng, từ từ mở ra như đang há miệng chờ đợi con mồi, hợp lại thì thành bén nhọn móc câu.
Nhưng thứ đáng sợ nhất không phải sinh vật trung tâm, mà là khung kính đóng lấy nó.
Ban đầu, tấm kính chỉ vỡ thành mười sáu mảnh, nhưng rồi chẳng biết từ lúc nào, số lượng mảnh vỡ tăng lên hai mươi hai.
Mỗi mảnh kính vỡ lại phản chiếu một đôi mắt khác nhau, không phải từ một cá thể duy nhất, mà dường như mỗi đôi mắt đều thuộc về một con người riêng biệt. Đó không phải là những đôi mắt vô hồn hay trống rỗng, mà là ánh mắt có ý thức, có suy nghĩ, đang quan sát họ.
Bên ngoài ký hiệu, vòng tròn bao quanh là những dải thịt, cơ bắp, mỡ, dây thần kinh và máu với đủ loại màu sắc bện vào nhau, như thể chúng là những sinh vật sống đang quằn quại. Giữa những lớp thịt ấy, vô số khuôn mặt mờ ảo xuất hiện.
Mỗi gương mặt mang một biểu cảm khác nhau. Có kẻ cười điên dại, có người đau khổ gào thét, có ánh mắt thù hận, cũng có những nụ cười dịu dàng đầy nguy hiểm,... Nhưng có một điểm chung là không một gương mặt nào lặp lại.
Cả nhóm nhìn nhau, ai cũng không nói gì.
Nhưng cùng một từ đồng loạt xuất hiện trong đầu họ - Bệnh tâm thần.
"Chú Takeda! Chú làm sao vậy?!"
Tiếng hét của cậu khiến cả nhóm bừng tỉnh khỏi cảm giác quái dị mà ký hiệu của nữ nhân tóc tím mang lại. Họ vội vàng quay sang nhìn Yuichiro và ngay lập tức, sắc mặt ai nấy đều biến đổi.
Yuichiro ngã người về phía trước, bàn tay trái run rẩy chống xuống bàn, cơ thể dường như không thể giữ vững được thăng bằng. Tuy nhiên, điều khủng khiếp nhất không phải là cách anh di chuyển, mà là khuôn mặt của anh.
Gương mặt ấy… đang biến dạng.
Không phải theo cách vật lý bị bóp méo, mà là vô số biểu cảm chồng chéo lên nhau, liên tục thay đổi, xoay vần, giao thoa.
Một giây trước, anh đang nhíu mày tức giận.
Giây tiếp theo, nét mặt anh lại trở nên hoang mang lo sợ.
Chớp mắt, nụ cười thoáng qua trên môi như một kẻ điên, nhưng ngay sau đó lại hóa thành biểu cảm trống rỗng, vô hồn.
Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại, nhanh đến mức mắt thường không kịp nhận ra, chỉ để lại cảm giác hỗn loạn, vặn vẹo, như thể có hàng chục con người đang giành quyền kiểm soát trong một cơ thể.
Yuichiro cố gắng loạng choạng bước về phía ghế ngồi, cơ thể lung lay như thể không còn kiểm soát được. Một tay anh giơ lên, ra hiệu cho cả nhóm không cần lo lắng, nhưng chính động tác ấy cũng run rẩy đến lạ thường, giống như một người say rượu không thể điều khiển nổi tay chân mình.
Không ai tin rằng anh không có vấn đề.
Akito không chần chừ thêm giây nào, cậu lập tức chạy đến, đưa tay ra đỡ lấy Yuichiro. Nhưng ngay khi vừa chạm vào anh, một sự kiện không thể ngờ tới xảy ra.
Lượng lớn ký ức cùng sức mạnh từ Yuichiro bùng phát, trực tiếp tràn vào cơ thể Akito!
Cơ thể cậu rung lên, trong mắt phản chiếu vô số hình ảnh xa lạ nhưng quen thuộc, như thể hàng trăm năm ký ức đang bị nén ép vào bộ não chỉ trong một khoảnh khắc.
Chưa đầy năm giây.
Bịch!
Akito đổ gục xuống đất, hoàn toàn bất tỉnh.
Bốn người còn lại: "..."
Cái quái gì vừa xảy ra vậy?!
Không ai kịp phản ứng, tất cả chỉ có thể nhìn nhau trong sự ngỡ ngàng, sốc đến không nói nên lời.
Họ dần chuyển ánh mắt sang nữ nhân tóc tím, kẻ có liên quan trực tiếp đến tất cả những chuyện này.
Nhưng nàng chỉ ngồi yên, tựa người vào ghế, gương mặt an nhiên, hô hấp đều đặn như thể đang say ngủ, chẳng hề quan tâm đến những gì vừa diễn ra.
Hajime không thể nhịn thêm nữa, cậu tiến lên một bước, hạ quyết tâm:
"Để tớ tới đi."
Nếu không làm gì, tình huống này sẽ tiếp tục mất kiểm soát. Cậu muốn trực tiếp tiếp xúc nữ nhân tóc tím, xem thử có thể tìm ra nguyên nhân hay không.
Thế nhưng Nanami và Ame lập tức ngăn cản. Nanami mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt có phần nghiêm túc:
"Hajime, đừng nóng vội. Vấn đề ở đây không đơn giản. Tớ cảm giác nàng có vấn đề về tinh thần."
Cả nhóm khẽ giật mình, chăm chú lắng nghe.
"Ngay từ khi nàng bước vào, từ câu hỏi của nàng cho đến cách Yuichiro phản ứng, tớ có thể khẳng định một điều - nàng có rất nhiều nhân cách."
"Không chỉ một hay hai, mà có thể là hơn mười."
"Mặc dù cậu chủ tu niệm lực, tinh thần tính dẻo cũng là cao nhất trong nhóm, nhưng tớ có linh cảm... khả năng này sẽ không giúp ích được bao nhiêu."
Cô không nói rõ, nhưng trong giọng điệu có một sự lo lắng mơ hồ.
Ame đứng bên cạnh, lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt đầy tính toán. Không nói nhiều, cô trực tiếp quay sang Freeman:
"Nhờ cậu."
Freeman khẽ gật đầu, không do dự bước tới.
Hajime mím môi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Cậu định mở miệng ngăn cản, nhưng trước khi cậu kịp nói ra, Freeman đã thản nhiên đáp một câu:
"Đừng quên của ta Trái Ác Quỷ năng lực."
Hajime chấn động, lập tức nhớ ra.
Đúng vậy! Freeman không giống như cậu. Cậu ấy có thể thích nghi với mọi môi trường, hoàn cảnh rồi tiến hóa vượt bậc để sinh tồn.
Nhưng cho dù là vậy, Hajime vẫn cảm giác không yên lòng, cậu tin tưởng Freeman có thể thích nghi được nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu ấy phải đối mặt với một hoàn cảnh kỳ lạ đến thế này.
Freeman bình tĩnh tiến đến, cậu không do dự đặt tay lên đỉnh đầu của nữ nhân tóc tím.
Ngay trong nháy mắt, một biến cố kinh hoàng xảy ra.
"Ư...!!"
Cả cơ thể to lớn của Freeman run lên dữ dội, gương mặt đông cứng trong vài giây, đôi mắt mất đi tiêu cự, tựa như bị một thứ gì đó kéo sâu vào vực thẳm vô tận.
Rồi bất ngờ, cậu gục xuống, một chân quỳ trên nền đá cẩm thạch lạnh buốt mới vừa xây thành.
Một tay chống sàn, tay còn lại bóp chặt mặt mình, ngón tay in hằn những vết cắt sâu lên đó, biểu lộ trên mặt liên tục thay đổi, từ điên cuồng, vui vẻ, đến cô đơn, rồi lại lạnh lùng.
Hệt như Yuichiro trước đó, nhưng chậm hơn, nặng nề hơn.
Không cần chờ đợi hay trao đổi, Nanami và Ame đồng thời hành động.
Nanami hơi khẽ cúi đầu, dưới chân cô vô số dây leo khổng lồ mọc lên như những con mãng xà sống, thân cây to bằng ống nước, bện chặt lấy ba người đang gục ngã, rồi mạnh mẽ kéo và trói họ về ghế của mình, đảm bảo không ai bị tổn hại thêm.
ẦM!
Trong cùng khoảnh khắc, Ame đã ra tay.
"Phành!"
Một cặp cánh rồng khổng lồ bung ra từ sau lưng cô, xuyên thủng không khí, đập mạnh một cái, tạo thành cơn gió xoáy kinh khủng.
Cùng lúc đó, hai cánh tay cô hóa khổng lồ, biến thành những bàn tay vuốt rồng hung hãn.
Ame bắt lấy Nanami và Hajime, trong nháy mắt, cả ba bay vụt lên cao, lao thẳng về phía một tòa tháp mới xây, cách đó hơn mấy trăm mét.
Hajime vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác đứng im.
Nhưng Nanami và Ame không nói gì. Không phải họ không muốn giải thích, mà vì bây giờ không phải lúc.
Từ vị trí cao, cả ba cẩn thận quan sát bên dưới.
Trong lòng cả hai đã ngầm chuẩn bị sẵn sàng... Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy một cơn bạo động vượt khỏi tầm kiểm soát, họ sẽ ra tay trước khi quá muộn.
Hajime cũng cảm nhận được, bên dưới bầu không khí trở nên ngột ngạt. Hai nguồn sức mạnh khủng khiếp trong cơ thể Nanami và Ame dần tích tụ, cơ bắp của họ căng cứng như một sợi dây đàn bị kéo đến cực hạn.
Bọn họ không hề do dự hay lo lắng.
Nếu có bất cứ dấu hiệu nguy hiểm nào, bọn họ sẽ ra tay.
Ngay lập tức và chấm dứt mọi thứ.
...
Akito cảm thấy mình đang rơi vào một giấc mộng kỳ lạ. Cơ thể cậu trở nên nặng trĩu, như thể bị kéo xuống một vực sâu không đáy.
Nhưng kỳ lạ thay, trong cậu lại bừng lên một sức mạnh khó tả, một nguồn năng lượng khổng lồ tràn qua từng tế bào, như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Cậu cảm giác mình đã tiến hóa thành một dạng tồn tại hoàn toàn mới, mạnh mẽ hơn, bền bỉ hơn, tràn đầy sinh lực đến mức có thể sống hàng trăm ngàn năm mà không hề suy yếu. Cơ thể cậu giờ đây có thể xé toạc đá núi, bẻ gãy thép cứng bằng một cái búng tay.
Nhưng trái lại, tâm trí cậu lại trống rỗng. Cậu mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, nhưng chưa kịp suy nghĩ thì xung quanh đã chìm vào bóng tối.
Bỗng nhiên, tất cả tối sầm lại. Không gian mờ mịt, mọi thứ biến mất, chỉ còn lại một khoảng không vô tận. Cậu nhận ra mình đang nằm trên nền đất lạnh cứng, xung quanh là vô số bóng người lờ mờ.
Có thể là mấy chục, cũng có thể là hàng trăm, bọn họ đứng thành vòng tròn bao vây, xì xào bàn tán.
Những tiếng nói vang vọng, chồng chéo, rối loạn, tựa như vô số âm thanh đan xen vào nhau, không thể hiểu rõ từng lời, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ý nghĩa mơ hồ trong đó.
"Đã đến lúc chưa?"
"Cậu ta vẫn chưa sẵn sàng."
"Không, hắn nên đi rồi!"
"Không thể cứ chờ mãi được!"
Mỗi bóng người mang một biểu lộ khác nhau, có người vui vẻ, có người giận dữ, có kẻ khinh miệt, có kẻ buồn bã. Nhưng tất cả đều đang chờ đợi.
Akito cảm giác khung cảnh này có gì đó quen thuộc, nhưng tâm trí cậu trống rỗng, không thể nhớ ra. Không gian này giống như nơi Ame từng nói đến, một không gian tinh thần, nhưng khác biệt hoàn toàn. Nếu không gian của Ame là ba phe chia ra tạo thành trật tự và quy luật, thì nơi đây lại hỗn loạn và không thể đoán trước.
Những bóng người xung quanh càng lúc càng nói nhiều, càng lúc càng ồn ào, như những cơn sóng dữ nhấn chìm suy nghĩ của cậu.
Cậu cảm giác mình đang ở trong một tang lễ.
Và cậu chính là người ch.ết.
Những bóng người vây quanh cậu không còn rõ ràng nữa. Chúng liên tục biến hóa, lúc thì là con người, lúc lại là động vật, khi thì trở thành những tảng đá vô tri, có lúc lại hóa thành ánh sáng chập chờn như những linh hồn lạc lối.
Nhưng bất kể hình dạng nào, cậu vẫn cảm nhận được bọn họ đang chờ cậu ch.ết đi.
Bọn họ thì thầm, xúi giục, dỗ dành.
"Ngủ đi."
"An nghỉ đi."
"Tất cả đã kết thúc rồi."
Akito càng lúc càng khó thở, cơ thể cứng đờ, như đang bị đè nặng bởi hàng tấn bóng tối vô hình. Ý thức của cậu dần bị bao phủ, chìm vào trong bóng tối vô tận.
Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cậu biết một điều - nếu cậu thực sự chấp nhận những lời nói này... cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Khi Akito nghĩ rằng bản thân sắp tan biến vào hư vô, một luồng ánh sáng khổng lồ bất ngờ quét qua toàn bộ không gian. Từ sâu trong bóng tối, một cặp mắt to lớn chậm rãi mở ra, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như mặt trời chói lọi.
"Cút!" Âm thanh vang lên như tiếng sấm quét ngang toàn bộ thế giới.
Luồng sáng ấy bao trùm lên Akito, khiến cậu có cảm giác như đang tắm trong ánh nắng ấm áp. Cái lạnh lẽo, áp lực vô hình đè nặng lên cơ thể cậu đột ngột biến mất.
Thay vào đó, một sự dễ chịu khó tả tràn ngập tâm trí, như thể mọi lo lắng, nghi hoặc đều bị ánh sáng ấy xua tan.
Dưới chân cậu, nền đất vốn lạnh lẽo và cứng rắn giờ đây đã biến thành một thảm cỏ xanh mướt trải dài bất tận.
Những tiếng ồn ào, những giọng nói vang vọng trong đầu cậu cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự yên bình tuyệt đối.
Akito chậm rãi ngồi dậy, mở mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, nơi những đám mây trắng lững lờ trôi qua. Không còn bóng tối, không còn những bóng hình méo mó vây quanh cậu. Mọi thứ giờ đây đều yên tĩnh, bình lặng đến mức khiến cậu có cảm giác như mình vừa bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai ngoài một vài loài gia súc đang thảnh thơi gặm cỏ. Akito vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cảm thấy ý thức của mình bắt đầu mờ dần. Một cảm giác quen thuộc kéo cậu trở về thực tại.
Ngay khoảnh khắc cậu biến mất khỏi thế giới này, nếu như Akito chú ý hơn một chút, cậu sẽ nhận ra điều kỳ lạ...
Những con gia súc tưởng chừng vô hại kia lại có biểu cảm hệt như những bóng người vừa vây quanh cậu khi nãy.
Khi Akito mở mắt, cậu phát hiện bản thân đang bị buộc chặt vào một chiếc ghế. Những sợi dây leo quấn quanh cơ thể cậu, siết chặt không chút nương tay, khiến cậu không thể cử động dù chỉ một chút.
Trước khi cậu kịp phản ứng, từ đằng xa vang lên giọng nói của Hajime, mang theo sự lo lắng xen lẫn thận trọng:
"Uy! Cậu ổn không vậy, Akito?"
Akito ngây ngốc nhìn quanh một lúc, cuối cùng cũng nhận ra vị trí của Hajime và những người khác. Cậu thử vận động cơ thể, cảm nhận nguồn sức mạnh dồi dào bên trong, nhưng may mắn thay, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu.
Chậm rãi, Akito lắc đầu, tỏ ý rằng mình vẫn ổn.
Tuy nhiên, cậu không nhận ra rằng trên cao, ánh mắt của ba người đang theo dõi cậu - Nanami, Ame và Hajime - đồng loạt lạnh đi. Trong tay họ, từng tia năng lượng âm thầm hội tụ, sẵn sàng phát động bất cứ lúc nào.
Hajime không vội buông lỏng cảnh giác, tiếp tục truy hỏi:
"Có chuyện gì xảy ra sau khi cậu lấy được sức mạnh từ Yuichiro vậy?"
Akito vẫn đang cố gắng kiểm tr.a lại cơ thể, nhất thời thất thần. Cậu thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra sau khi chạm vào Yuichiro. Khoảnh khắc tiếp xúc, cậu cảm thấy một cơn lốc ký ức và sức mạnh ập đến, rồi tất cả chìm vào hỗn loạn. Cậu chỉ có thể thành thật lắc đầu, ra hiệu rằng mình không biết.
Câu trả lời này khiến ba người trên cao càng thêm cảnh giác.
Hajime khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Nanami và Ame vẫn giữ tư thế chiến đấu.
"Cậu thật sự không nhớ gì sao?" Hajime hỏi lại, lần này giọng nói đã trầm xuống.
Akito cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề, nhưng cậu không biết rằng, vào thời điểm cậu lắc đầu lần thứ hai.
Trong mắt những người khác, cậu đã hoàn toàn trở thành một kẻ đáng ngờ.
Sự hiểu lầm bắt đầu hình thành. Không ai trong số họ biết rõ chuyện gì thực sự đã xảy ra với Akito, nhưng sự thận trọng và lo ngại của họ khiến bầu không khí căng thẳng hơn bao giờ hết.
Chỉ một động thái sai lầm thôi… có thể khiến tình thế bùng nổ thành một cuộc chiến bất ngờ.
Không ai ngờ được, vào đúng lúc căng thẳng nhất, Yuichiro đột ngột tỉnh lại.
Đôi mắt anh mở ra, khôi phục lại sự bình thản vốn có. Nhưng ngay sau đó, anh bất ngờ cúi xuống, nôn khan vài lần, như thể vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.
Dây leo trói buộc trên người anh sít chặt lên, nhưng anh không hề bất ngờ, đây vốn là quy định chung mà cả nhóm đã thống nhất từ trước. Bất cứ ai kế thừa sức mạnh mới mà có dấu hiệu bất thường đều sẽ bị trói lại ngay lập tức, chỉ được thả ra sau khi xác nhận hoàn toàn bình thường.
Yuichiro đảo mắt nhìn quanh, quan sát tình trạng của mọi người. Khi ánh mắt anh dừng trên Akito và Freeman, sắc mặt anh thoáng trầm xuống, rồi đột nhiên hét lớn cảnh báo:
"Akito là bình thường, nhưng Freeman còn cần thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể thoát ra được. Đừng chạm vào nữ nhân kia! Ký ức của nàng có độc!"
Ba người trên tháp nghe vậy lập tức buông lỏng cảnh giác, nhưng vẫn giữ nguyên trạng thái đề phòng.
Hajime vẫn còn nhiều thắc mắc chưa giải đáp, cậu không kìm được mà hỏi ngay:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chú lúc nào thì thành công giải hết phong ấn vậy?"
Nghe vậy, Yuichiro cười khổ, ánh mắt phức tạp.
Anh thành công giải phong ấn sao? Đúng, nhưng không phải là vì đạt được đột phá, mà là do bị ép buộc.
Để phong ấn được đống ký ức và nhân cách rối loạn kia, anh đã buộc phải trong thời gian ngắn đem kỹ thuật phong ấn của bản thân tăng lên ngang hàng với Ame-no-Koyane.
Đó không phải là thành tựu, mà là sự ép buộc. Nếu không làm vậy, đống ký ức đó sẽ xé nát tâm trí anh, biến anh thành một kẻ điên loạn hoàn toàn.
Để khống chế hỗn loạn, anh buộc phải dùng phong ấn mạnh mẽ hơn để trấn áp nó.
Nói cách khác, Yuichiro thành công giải phong ấn của thần, nhưng đồng thời, anh cũng tự giam mình vào một tầng phong ấn khác, phức tạp và mạnh mẽ hơn bao giờ hết do chính anh tạo ra.
Nhưng nếu không có phong ấn mới này, có lẽ… anh đã không thể tỉnh lại.