"Đầu tiên, tớ phải nói là thông tin này tớ lấy từ Koya Kami, chưa chắc đã hoàn toàn đúng." Hajime mở đầu, giọng nói nghiêm túc.
Những người khác đồng loạt gật đầu, ánh mắt hiện lên sự tập trung. Bọn họ không biết chính xác cấp độ của Koya Kami và Thần mà họ lo ngại chênh lệch đến mức nào, nhưng cả nhóm đều hiểu rằng so với bản thân họ, khoảng cách đó hẳn là ngắn hơn nhiều.
Thấy mọi người đã sẵn sàng lắng nghe, Hajime hít sâu một hơi rồi tiếp tục: "Tớ từng nghe bà kể về các thực thể hùng mạnh đến từ bên ngoài Đa Nguyên Vũ Trụ, được chia thành hai loại chính là Tà Thần và Ngoại Thần (Outer God). Trong đó, Tà Thần là những thực thể gắn liền với hỗn loạn và hủy diệt, chúng hành động dựa trên bản năng và sứ mệnh đã được Ngoại Thần giao phó khi tạo ra chúng."
Cả nhóm khẽ trao đổi ánh mắt, thần sắc ngưng trọng. Những khái niệm như Đa Nguyên Vũ Trụ hay Ngoại Thần (Outer God) đã vượt quá tầm hiểu biết thông thường của bọn họ.
Hajime ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tà Thần cấp bậc trung bình thường dao động trong khoảng từ Thần Thánh đến Duy Nhất. Đương nhiên, vẫn có một số rất hiếm trưởng thành đến cực hạn, đạt đến cấp bậc Vô Hạn."
Nghe đến đây, những người khác thoáng bối rối. Nanami nhíu mày, Freeman khoanh tay trầm ngâm, Yuichiro lặng lẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, Akito thì vẫn giữ vẻ mặt hiền hòa nhưng ánh mắt hiện lên sự tò mò.
Cuối cùng, Ame khẽ nghiêng đầu, lạnh nhạt nói: "Những cấp bậc đó là gì? Tớ chưa từng nghe qua."
Hajime giơ tay ra hiệu để mọi người giữ bình tĩnh:
"Để tớ giải thích hết mọi thứ trước, rồi sẽ nói rõ về những cấp bậc này."
Cậu dừng lại một chút để sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó tiếp tục:
"Ngoại Thần (Outer God) là những thực thể vượt qua mọi ranh giới, không chịu sự trói buộc của bất kỳ quy luật nào. Chúng không bị giới hạn bởi khái niệm về thời gian hay không gian, không thuộc về bất kỳ vũ trụ hay thế giới nào, mà tồn tại ở bên ngoài tất cả."
"Chúng không có bản thể cố định, không thể bị nhận biết, cơ hồ toàn trí toàn năng và sự hiện diện của chúng thường mang đến những biến động lớn cho thế giới mà chúng đặt chân vào."
Hajime ngừng lại, quan sát phản ứng của mọi người. Nanami và Ame trông có vẻ như đang suy nghĩ rất nhiều, trong khi Freeman khoanh tay lặng lẽ lắng nghe. Yuichiro nhíu mày, rõ ràng có điều gì đó làm anh băn khoăn, rồi anh lên tiếng:
"Ý cậu là Thần mà chúng ta cảm nhận được có thể chính là Ngoại Thần (Outer God)?"
Hajime gật đầu chắc nịch.
"Tớ nghĩ vậy. Bởi vì Ngoại Thần (Outer God) có một đặc điểm rất rõ ràng: khi chúng tiến vào một thế giới hoặc một vũ trụ, chúng thường kích thích sự "thăng cấp" của thế giới đó. Và nếu như trong thế giới của Nanami và Ame thực sự có sự xuất hiện của Thần, vậy thì không loại trừ khả năng rằng hai thế giới này đang trải qua quá trình thăng cấp."
Lần này, cả nhóm đồng loạt biến sắc. Nanami siết nhẹ nắm tay, ánh mắt lóe lên một tia hiểu ra điều gì đó. Ame dù không thể hiện rõ cảm xúc nhưng từ ánh nhìn trầm lặng của cô có thể thấy, thông tin này cũng khiến cô phải suy nghĩ sâu xa.
Yuichiro hơi nheo mắt, chậm rãi hỏi: "Thế giới thăng cấp là như thế nào?"
Hajime trầm ngâm một chút, rồi đáp:
"Thực ra, tớ cũng không hiểu rõ lắm. Ngay cả Koya Kami cũng không đi sâu vào phần này. Nhưng từ những gì tớ có thể tổng hợp được, thế giới thăng cấp nghĩa là các giới hạn vốn có của nó sẽ được mở rộng."
"Điều này bao gồm nhiều yếu tố như: số lượng và cấp độ của sinh linh trong thế giới sẽ tăng lên, văn minh sẽ phát triển ở quy mô lớn hơn, diện tích không gian sẽ mở rộng ra, năng lượng sẽ trở nên phong phú hơn, tài nguyên cũng dồi dào hơn, thậm chí ý thức của cả thế giới cũng có thể trở nên rõ ràng và mạnh mẽ hơn."
Cả nhóm nghe vậy đều trầm ngâm. Thế giới thăng cấp nghe có vẻ là một điều tốt đối với tổng thể, nhưng đối với những sinh linh và nền văn minh đã tồn tại trong thế giới đó thì chưa chắc.
Quá trình này có thể mang đến những thay đổi quá lớn, khiến trật tự cũ bị đảo lộn, thậm chí có thể tạo ra những nguy cơ không thể lường trước.
Hajime gật đầu đồng ý, rồi tiếp tục giải thích:
"Theo lời của Koya Kami, các Thần thường có một khuynh hướng nhất định, hay nói đúng hơn là một loại sở thích, một dạng "ý chí" riêng biệt. Khi thế giới thăng cấp, nó sẽ dần biến đổi theo khuynh hướng của vị Thần đang ảnh hưởng đến nó, như một cách để lấy lòng và phù hợp với mong muốn của Thần đó."
Ame nghe vậy, ánh mắt thoáng hiện lên suy tư. Cô thầm suy đoán, vị Thần đang tác động lên thế giới của cô có sở thích gì. Nghĩ đến những con Gastrea mới xuất hiện, những sinh vật mang dáng vẻ giống hệt các quái vật trong thần thoại.
Một ý nghĩ lướt qua đầu cô: Liệu vị Thần này có yêu thích những sinh vật huyền thoại và truyền thuyết?
Nhưng ngay lập tức, cô bác bỏ giả thuyết này. Cố gắng lý giải suy nghĩ của một vị Thần là điều quá mức xa vời. Ame hiểu rõ, khoảng cách giữa bản thân và Thần quá lớn, đến mức dù có dùng lý trí mô phỏng cũng chẳng thể nào thực sự nắm bắt được ý nghĩ của họ.
Kế bên, Nanami cũng đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Cô không thể không tự hỏi liệu những điều mình từng cảm nhận được trước đây có liên quan đến chuyện này hay không.
Những khoảnh khắc mơ hồ cô cảm thấy như có thực thể đang tìm kiếm mình - liệu đó thực sự là một Thần sao?
Tuy nhiên, nếu Thần thực sự mạnh mẽ đến thế, thì việc tìm ra cô hẳn chỉ cần một ý niệm, chứ không cần phải mò mẫm như thể đang tìm kim dưới đáy biển. Suy nghĩ này khiến Nanami cảm thấy khó hiểu hơn bao giờ hết. Nếu không phải Thần, vậy thì thực thể gì đã khiến cô có những cảm giác kỳ lạ đó?
Akito không suy nghĩ nhiều như những người khác, cậu thẳng thắn hỏi:
"Ngoại Thần (Outer God) mạnh đến mức nào?"
Hajime hơi khựng lại, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn đá ngọc. Cậu trầm giọng đáp:
"Tớ cũng không biết chính xác. Chỉ nghe Koya Kami nói, chúng đều từ cấp Siêu Thoát trở lên..."
Dừng một chút, ánh mắt Hajime thoáng hiện lên vài tia phức tạp "Nhưng tớ... đã từng trực diện qua sức mạnh của Thần."
Những người khác giật mình, đồng loạt nhìn về phía cậu.
"Đó là khi tớ tham gia thử thách tìm bảy chiếc chìa khóa của Bouwanko Kami, tại nơi cất chiếc chìa khóa thuộc về Doraemon. Những nơi đó thực ra là hình chiếu của bảy vũ trụ song song mà ngài từng đi qua."
Cậu nheo mắt, như đang hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó:
"Trong số đó, có một chỗ từng bị Ngoại Thần (Outer God) ghé qua. Ở nơi đó, tớ cảm nhận được dấu vết còn sót lại của quyền năng. Không phải sự hủy diệt, cũng không phải sự tan biến đơn thuần, mà là để mọi thứ trở thành trống không."
Hajime chậm rãi miêu tả:
"Màu sắc, âm thanh, chuyển động, vật chất, tư duy thậm chí cả khái niệm về tồn tại... tất cả đều bị tẩy xóa. Nhưng không phải biến mất, mà là bị bao phủ bởi một màu trắng tuyệt đối. Một khoảng không trắng xóa, thuần khiết, không chút tì vết."
"Nó không phải hư vô, mà là thứ còn đáng sợ hơn hư vô - là sự trống rỗng hoàn toàn. Không có gì xuất hiện, không có gì tồn tại. Chỉ có trắng... duy nhất một màu trắng... như thể đó mới là bản chất cuối cùng của vạn vật."
Cả nhóm yên lặng, không ai lên tiếng.
Dù Hajime kể lại bằng giọng điệu bình tĩnh, không hề có vẻ sợ hãi hay kinh hoàng, nhưng những gì cậu miêu tả lại khiến tất cả cảm thấy lạnh sống lưng. Đó không đơn thuần là sức mạnh để giết ch.ết hay phá hủy. Mà là thứ vĩ lực vượt lên trên cả khái niệm sinh tử.
Nó khiến người ta nhận ra, trước những thực thể ấy, không có ý nghĩa của việc "sống" hay "ch.ết" chỉ có bị đồng hóa vào một thực tại trống rỗng vĩnh cửu - nơi tất cả chỉ còn là một sắc trắng đơn độc.
Sau một lúc để mình suy nghĩ quay về bình tĩnh, Freeman trầm ngâm giây lát, rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, cậu nghiêm giọng hỏi:
"Vậy những cấp bậc như Thần Thánh, Vô Hạn hay Siêu Thoát mà cậu nói đến trước đó rốt cuộc là gì? Với cả, lúc trước cậu bảo sức mạnh của chúng ta mất kiểm soát có một phần là lỗi của cậu, hai chuyện đó có liên quan không?"
Hajime khẽ gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, chúng có liên quan đến nhau."
Câu trả lời xác nhận khiến bầu không khí thoáng căng thẳng, cả nhóm theo bản năng ngồi thẳng dậy, ánh mắt tập trung vào Hajime, chờ đợi lời giải thích.
Hajime không nói ngay, cậu đưa tay lên, niệm lực màu xanh lục như ngọc tỏa ra từ đầu ngón tay, từng nét bút chậm rãi vẽ lên khoảng không.
Đây là niệm lực mới của cậu sau khi chuyển tu theo Ya Văn Minh Tu Luyện Pháp - một hệ thống tu luyện tinh thần cao cấp và hoàn toàn khác biệt so với cậu sử dụng Máy Tôi Luyện Siêu Năng Lực luyện ra trước kia.
Từng hàng chữ lấp lánh ánh ngọc hiện ra giữa không trung:
[Phàm Trần]
[Siêu Phàm]
[Truyền Thuyết]
[Thần Thánh]
[Thế Giới]
[Duy Nhất]
[Vô Hạn]
[Siêu Thoát]
Cả nhóm lặng nhìn những cấp bậc đó, ánh mắt ai nấy đều ngưng trọng. Dẫu chưa hiểu hết ý nghĩa, nhưng chỉ riêng sự sắp xếp này đã khiến họ cảm nhận được khoảng cách chênh lệch như vực sâu giữa các tầng lớp sức mạnh.
Hajime lúc này mới lên tiếng, giọng chậm rãi nhưng trầm ổn:
"Những thứ này không đơn thuần là thước đo sức mạnh mà là cấp độ sinh mệnh."
Cả nhóm sững lại.
Sức mạnh họ có thể hiểu. Nhưng sinh mệnh?
Nếu đó là thứ quyết định bản chất tồn tại của mỗi cá nhân, thì bất kể họ nỗ lực đến đâu, cũng không thể vượt qua một ranh giới đã định sẵn. Như một con kiến dù có mạnh đến mức nhấc bổng cả tảng đá, thì trước một con người, nó vẫn chỉ là kiến mà thôi.
Hajime tiếp tục, cậu giữ lại duy nhất hai chữ [Phàm Trần] lơ lửng giữa không trung, còn những cấp bậc khác đều tạm thời xóa đi.
Cầm chén trà ngọt trên tay, cậu nhấp một ngụm nhỏ rồi chậm rãi giải thích:
"Cấp độ Phàm Trần là cảnh giới mà hầu hết các sinh linh trí tuệ trong mọi thế giới đều đang đứng ở đó, bất kể mạnh yếu ra sao. Tất cả đều lấy thân xác làm gốc, dù là con người, thú nhân hay thậm chí là những sinh vật khổng lồ hủy diệt hành tinh, bản chất của bọn họ vẫn bị giới hạn trong nhục thân và quy luật vật lý của thế giới mà họ sống."
"Tại cấp độ này, sinh linh thông qua việc rèn luyện thể chất, khai phá tiềm năng thân xác, từng bước tiến hóa, hướng đến trạng thái sinh vật hoàn mỹ."
Nghe vậy, cả nhóm đều lâm vào trầm tư.
Hajime quan sát phản ứng của mọi người, rồi cậu đưa ra ví dụ cụ thể hơn để dễ hình dung:
"Thực tế mà nói, trước khi chúng ta tiếp nhận sức mạnh thần thánh từ Yuichiro, tất cả đều chỉ dừng lại ở cấp độ này."
Akito nhíu mày, không khỏi thắc mắc:
"Nhưng trước không nói đến chúng ta hiện tại, chỉ riêng Ame, khi ở trạng thái Hắc Long, chị ấy thừa sức san bằng cả một lục địa, thậm chí chém giết hàng tỉ sinh vật trong thời gian ngắn. Một sức mạnh khủng khiếp như thế vẫn chỉ là cấp Phàm Trần sao?"
Hajime thở dài, đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn về Akito, giọng nói trầm ổn nhưng ẩn chứa sự nghiêm túc:
"Cậu đang hiểu sai bản chất rồi. Cấp bậc sinh mệnh không phải chỉ dựa vào sức mạnh để phân định. Cho dù cậu có trở thành một tồn tại khổng lồ hơn cả thiên hà, chỉ cần thở ra là nghiền nát hàng vạn hành tinh, hay một cái vung tay là hủy diệt cả vũ trụ, nếu bản chất sinh mệnh của cậu vẫn chưa thoát khỏi ràng buộc của nhục thân và các quy tắc vật lý, thì cậu mãi mãi vẫn chỉ là Phàm Trần."
Cả nhóm chấn động, ánh mắt mỗi người đều hiện lên vẻ không dám tin.
Lời nói của Hajime như phá vỡ hoàn toàn nhận thức trước đây của bọn họ.
Sức mạnh dù có đạt đến mức độ hủy thiên diệt địa, thậm chí có thể đứng trên đỉnh cao của một thế giới, nhưng nếu bản chất sinh mệnh vẫn dừng ở cấp độ đó, thì vẫn chỉ là Phàm Trần - chỉ là một sinh linh mạnh mẽ hơn trong cái khuôn khổ đó mà thôi.
Khoảng cách giữa các cấp độ, rõ ràng không đơn giản chỉ là sự chênh lệch sức mạnh mà là sự khác biệt về bản chất tồn tại.
Cảm giác nhỏ bé và bất lực xuất hiện như một cơn sóng ngầm len lỏi trong lòng mỗi người. Những điều họ từng tự hào, những gì họ nghĩ là đủ để bảo vệ bản thân và thế giới, đột nhiên trở nên mong manh và tầm thường đến đáng sợ.
Hajime lại giơ tay lên, lần này hai chữ [Siêu Phàm] hiện ra, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, lơ lửng ngay bên cạnh [Phàm Trần]. Cậu đưa tay chỉ vào nó, chậm rãi giải thích:
"Siêu Phàm là cấp độ sinh mệnh cao hơn một bậc so với Phàm Trần. Sinh linh ở cấp độ này thường sẽ sản sinh hoặc dung hợp với một loại năng lượng đặc thù trong cơ thể, có thể là ma lực, đấu khí, chakra, linh lực,... Tóm lại là một dạng sức mạnh phi vật lý nhưng có thể tác động đến thực tại. Sinh linh đạt tới cấp này sẽ hình thành một hệ thống sức mạnh riêng biệt dựa trên loại năng lượng đó, đồng thời có tiềm lực trưởng thành rất lớn."
Cả nhóm chăm chú lắng nghe, Ame nhíu mày như muốn hỏi, nhưng Hajime giơ tay ra hiệu để mình nói tiếp:
"Tại cấp độ này, trọng tâm của tu luyện chuyển từ nhục thân sang năng lượng. Việc rèn luyện thân thể vẫn cần thiết, nhưng đã trở thành phụ trợ. Cái chính là đề thăng chất và lượng của năng lượng trong cơ thể, dung nhập thêm các thuộc tính khác nhau, khai mở giới hạn sức mạnh bản thân."
Dứt lời, cậu để [Siêu Phàm] đứng song song với [Phàm Trần] rồi quay lại nhìn mọi người:
"Từ Phàm Trần tiến lên Siêu Phàm, mấu chốt nằm ở việc khiến thân xác sản sinh hoặc dung hợp được với năng lượng đặc thù."
Lúc này, Freeman không nhịn được hỏi:
"Chẳng phải chúng ta hiện tại cũng sử dụng rất nhiều loại sức mạnh sao? Ví dụ như Haki, hay mấy thứ kỹ thuật gì đó của mỗi người. Đó chẳng phải cũng là năng lượng sao?"
Hajime lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc:
"Không giống nhau. Những thứ như Haki hay sức mạnh cơ bản của chúng ta hiện giờ, dù mạnh đến đâu, bản chất vẫn là Phàm Trần. Chúng là sự mở rộng của nhục thân, là việc sử dụng cơ thể tới cực hạn mà sinh ra."
"Nhưng năng lượng của Siêu Phàm thì khác. Nó giống như một chất xúc tác, một vật trung gian, là dầu bôi trơn giúp sức mạnh vật lý tiến lên một con đường rộng lớn hơn."
Cậu nhấp một ngụm trà, giọng nói càng trầm ổn hơn:
"Nói đơn giản, Siêu Phàm năng lượng có thể chuyển hóa thành vật chất, hoặc ảnh hưởng trực tiếp đến quy luật tự nhiên. Ví dụ như một luồng ma lực có thể hóa thành lửa để thiêu đốt, có thể ngưng tụ thành nước, có thể khiến người mọc cánh bay lên hoặc tạo ra thức ăn từ hư vô. Đây chính là sự khác biệt căn bản."
Cả nhóm sững sờ, trong đầu mỗi người đều đang cố gắng tiêu hóa những gì vừa nghe thấy. Cái gọi là Siêu Phàm, không chỉ là sức mạnh, mà là bước đầu chạm đến khả năng thay đổi quy luật và vật chất thế giới.
So với việc chỉ dựa vào thân xác mạnh mẽ để phá núi lấp sông, thì đây thực sự là một con đường hoàn toàn khác.
Một con đường vươn tới quyền năng sáng tạo và cải biến thực tại.
Hajime nhìn từng người, thấy tất cả đều đang tập trung lắng nghe, cậu tiếp tục chậm rãi giải thích:
"Thực tế, khi nhận được Thần Lực từ Yuichiro, chúng ta mới có thể xem như miễn cưỡng bước vào cấp độ Siêu Phàm. Vì sao tớ nói miễn cưỡng? Bởi vì tấn thăng giữa các cấp độ sinh mệnh không đơn giản như bật một cái công tắc hay chỉ nhờ sức mạnh bên ngoài là có thể hoàn thành."
"Đó là một quá trình chuyển giao lâu dài, đòi hỏi sự dung hợp hoàn toàn giữa thân xác, linh hồn và năng lượng. Trong quá trình đó, mỗi sinh linh đều phải đối mặt với một thử thách mang tính bản chất."
Cả nhóm hơi nghiêng người về phía trước, Freeman cau mày hỏi: "Thử thách gì?"
Hajime đặt chén trà xuống bàn, đôi mắt trầm tĩnh hơn hẳn, giọng cậu chậm rãi mà chắc chắn:
"Các cấp độ đều kèm theo thử thách, thậm chí ngay cả ở Phàm Trần, sinh linh muốn từ lúc sơ sinh yếu ớt trở thành kẻ trưởng thành đủ sức sinh tồn cũng đã là một loại thử thách - đó chính là quá trình sinh trưởng. Chỉ là thử thách này thường bị xem như điều hiển nhiên, bởi vì chúng ta đã dần dần vượt qua nó từ khi lớn lên."
"Thử thách của Phàm Trần tấn thăng lên Siêu Phàm chính là sức mạnh phản phệ. Khi sinh linh bắt đầu sản sinh hoặc dung hợp loại năng lượng đặc thù, cơ thể cũng đồng thời đứng trước nguy cơ bị chính sức mạnh đó phá hủy. Nó giống như các cậu đang cố gắng thắp sáng một ngọn lửa trong thân thể mình, nhưng nếu kiểm soát không tốt, ngọn lửa ấy sẽ đốt cháy cả máu thịt và linh hồn."
Nanami khẽ giật mình, Freeman thì hiểu ra. Yuichiro nheo mắt, dường như đã liên hệ với tình trạng của mình.
Ame dù mặt vẫn lạnh nhạt nhưng bàn tay đặt trên đùi đã siết nhẹ lại. Akito thì khá thoải mái, bởi cậu chưa kế thừa sức mạnh từ Yuichiro.
Hajime nhìn thấy phản ứng của mọi người, cậu gật đầu, giọng có phần trầm xuống:
"Chính xác, đây cũng là lý do vì sao các cậu gần đây cảm thấy sức mạnh dần mất khống chế, thậm chí có lúc bị sức mạnh thao túng. Đó là vì các cậu đã bước vào giai đoạn thử thách và giờ các cậu chỉ có hai con đường: hoặc vượt qua, hoặc bị nghiền nát."
Freeman khẽ nhếch môi, cười nhạt: "Vậy là không có đường lui?"
Hajime chỉ có thể buồn bực đáp: "Phải! Chỉ có tiến lên mà thôi."
Cả nhóm im lặng vài giây, rồi Hajime nói tiếp, trong giọng có chút áy náy:
"Các cậu còn nhớ tớ từng nói sức mạnh mất kiểm soát có một phần là lỗi của tớ chứ? Thực ra, nguyên nhân là hệ thống cấp độ sinh mệnh này vốn thuộc về thế giới Doraemon. Nó là thứ chỉ phù hợp với sinh linh của thế giới đó. Nhưng vì chúng ta chia sẻ sức mạnh, kế thừa và trao đổi lẫn nhau, nên hệ thống này đã vô thức lan sang tất cả các cậu."
Yuichiro khẽ nhướng mày, Nanami thở dài, Freeman nhếch môi cười như chẳng bận tâm, Ame nhắm mắt như suy tư, còn Akito chỉ biết gãi đầu, cố hiểu hết lời Hajime nói.
Freeman nhún vai: "Nói tóm lại, là ta không quan tâm nó từ đâu, giờ ta chỉ muốn biết, chúng ta phải làm gì để vượt qua?"
Hajime siết chặt tay, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết:
"Chúng ta chỉ có thể tiến về phía trước và từng người phải tự tìm ra con đường dung hòa sức mạnh của mình."
Mọi người nghe xong lời giải thích của Hajime, ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cảm xúc ấy lắng xuống.
Không ai thực sự cảm thấy phiền lòng hay khó chịu với cậu. Thử thách và gian khổ đối với cả nhóm từ lâu đã trở thành một phần tất yếu trong hành trình của họ. Trước khi có được sức mạnh như hiện tại, mỗi người đều đã trải qua vô vàn sinh tử, khắc nghiệt, mài giũa bản thân qua từng cuộc chiến.
Nanami nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hajime, mỉm cười:
"Cậu đừng tự trách mình như vậy. Nếu không có cậu, làm sao bọn tớ có thể ngồi đây cùng nhau? Đúng không, là cậu đã mở ra cánh cửa này."
Freeman khoanh tay, gương mặt lạnh lùng nhưng giọng nói lại mang chút ấm áp:
"Chuyện đã xảy ra rồi, không cần xoắn xuýt. Mà ta cũng chẳng cảm thấy có gì là xấu cả. Không qua được thì ch.ết, đơn giản vậy thôi."
Yuichiro cầm lên một cốc trà, dùng ngón tay khẽ gõ nhẹ lên thành cốc, đồng thời viết lên không trung.
[Đây là con đường chúng ta đã chọn. Nếu không bước tiếp, chúng ta sẽ mãi mãi dậm chân tại chỗ.]
Akito cười tươi, đưa cho Hajime một chiếc bánh kem nhỏ:
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi! Đến ăn bánh đi, cậu đâu phải thần, ai cũng có lúc phạm sai lầm. Quan trọng là, tớ vẫn ổn này!"
Ame vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng ánh mắt thoáng qua một tia đồng cảm: "Người dẫn đường sẽ luôn phải đối mặt với nghi ngờ và áp lực. Nhưng cậu đã làm rất tốt, Hajime."
Cả nhóm đồng loạt nhìn về phía cậu, ánh mắt không có chút trách cứ, chỉ có sự thấu hiểu và cảm kích.
Hajime thoáng sững lại, sau đó bật cười nhẹ nhõm:
"Được rồi, cảm ơn mọi người. Vậy, cùng nhau bước tiếp thôi!"
Không khí trầm lắng tan biến, cả nhóm lại quay về dáng vẻ thoải mái thường ngày. Giữa họ, mối liên kết dường như càng thêm bền chặt.
Đang lúc Hajime định tiếp tục giảng giải về các cấp độ sức mạnh và những lưu ý quan trọng, màn sương trắng khẽ khuấy động.
Từ trong đó, một nữ nhân bước ra, mái tóc dài màu tím buông xõa, dung mạo xinh đẹp mà lạnh nhạt, đôi mắt mang theo vẻ trầm tĩnh khó dò, tựa như đã nhìn thấu nhiều chuyện trên đời.
Cả nhóm lập tức dừng lại, đồng loạt quay sang đánh giá vị khách mới.
Tuy nhiên, điều khiến tất cả có chút ngạc nhiên và bất an, là cảm giác từ nàng khác biệt với những phần linh hồn khác từng gặp trước đây. Nói đúng hơn, trong nàng, họ cảm nhận được sự "nhiều".
Không phải về sức mạnh, mà là như thể có quá nhiều thứ chồng chất lên nhau, phức tạp đến mức không thể nhìn thấu.
Nữ nhân chẳng hề tỏ ra bất ngờ hay hoảng loạn khi thấy mọi người. Nàng bình thản bước tới bàn tròn, tự rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm, rồi chọn một cái ghế trống ngồi xuống.
Ngay khoảnh khắc nàng đặt mình lên ghế, sức mạnh trong cơ thể bị hút ra rồi quay trở lại, dưới chân ghế cũng bắt đầu biến đổi, nhưng nàng chỉ liếc nhìn thoáng qua, dường như chẳng để tâm chút nào.
Nàng khẽ ngước mắt, giọng nói trầm ổn vang lên:
"Như vậy, các ngươi là ta mới nhân cách?"
Cả nhóm thoáng sững lại, đưa mắt nhìn nhau, cảm giác cảnh giác và khó hiểu dâng lên. Chỉ một câu hỏi đơn giản, nhưng nó đủ để tất cả nhận ra, vị khách mới này, có thể là một vấn đề không hề nhỏ.