Yuichiro giơ lên một tấm bảng ánh sáng, trên đó hiển thị những dòng chữ:
[Diện tích nơi đây, tính đến hiện tại ta đo được đã gần bằng đường kính Trái Đất.]
[Chiều cao cũng giống như không có giới hạn, ta đã cho phân thân bay cách mặt đất hơn 500 km nhưng vẫn chưa chạm tới cực hạn.]
Nanami nhìn sơ qua phần mềm bản đồ mới do Yuichiro vừa thiết kế, trên đó phủ kín các dấu chấm, những đường vạch phân tán ra như mạng lưới, thể hiện rõ phạm vi mà phân thân đã khảo sát. Cô tặc lưỡi cảm thán:
"Xem ra nơi đây diện tích là vô hạn rồi. Nhưng dù có là hữu hạn, với phạm vi như vậy, đủ để chúng ta xây dựng cả một văn minh, thậm chí là một quốc gia."
Yuichiro gật đầu, viết nhanh một chữ [Xác thực.]
Sau đó, anh dẫn cô đến một khu vực thí nghiệm nhỏ vừa được dựng tạm thời, được trang bị các thiết bị đo lường đơn giản nhưng đầy đủ: máy quay, cảm biến ma lực, đồng hồ tính thời gian chuẩn xác.
Anh tiếp tục ghi chú lên bảng: [Ta đang tiến hành kiểm tr.a cơ chế ra vào không gian.]
[Sau nhiều lần thử nghiệm, kết luận rằng thời gian để vào hay thoát ra phụ thuộc vào trạng thái ý thức.]
[Khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo, mất khoảng 0,0001 giây để vào không gian, gần như tức thời.]
[Trạng thái mơ hồ hoặc suy yếu làm kéo dài thời gian. Khi ngủ sâu, cần khoảng 0,01 giây; khi mơ, cần khoảng 1 giây.]
[Nếu bị trúng độc, trọng thương, tinh thần hoảng loạn, say rượu, hoặc các tác động khiến ý thức chậm lại, thời gian sẽ tăng lên dao động từ 1 đến 1000 giây tùy vào mức độ nặng nhẹ.]
Nanami xem qua những ghi chú và đánh giá của Yuichiro, khẽ lắc đầu thở dài. Chức năng ra vào không gian này vẫn có những hạn chế nhất định, nhưng so với trước đây, khi chỉ có thể tiến vào lúc ngủ thì đã là một bước tiến quá mức quý giá.
Cô mỉm cười cảm ơn Yuichiro rồi rời đi, trở về khu vực bộ bàn ghế. Trong đầu cô cũng đã có vài ý tưởng muốn thử nghiệm với năng lực mới này.
Tuy nhiên, khi tới nơi, Nanami bất ngờ thấy Akito và Ame đã có mặt từ lúc nào. Cả hai dường như đang thảo luận gì đó. Đặc biệt, trạng thái hiện tại của Ame khiến Nanami lập tức sinh ra hứng thú mãnh liệt.
Cơ thể Ame liên tục thay đổi, lúc trưởng thành, lúc già nua, lúc lại trở về như thiếu nữ, rồi quay về trẻ con. Quá trình cứ lặp đi lặp lại, nhưng Nanami tinh tường nhận ra, trong những biến đổi đó có ba lần đặc biệt ổn định, còn lại thì cực kỳ hỗn loạn, như thể sức mạnh đang bị cuộn xoáy, sôi trào.
Thấy Nanami đến gần, Akito lập tức chạy tới, ghé sát vào tai cô, thì thầm giải thích:
"Sau khi chị Ame ngồi xuống ghế, thì bỗng trở thành như vậy. Em nghe thấy chị ấy bảo là lúc đó cảm giác sức mạnh trong cơ thể bị rút ra rồi trả lại, mà trùng hợp nó lại gây ra hiện tượng thăng hoa sức mạnh trong người chị ấy."
Nghe vậy, Nanami khẽ gật đầu, ánh mắt hơi trầm xuống. Cô sớm đã nhận ra quá trình bị rút đi rồi trả về sức mạnh kia không đơn giản chỉ là thăm dò hay kích hoạt ghế ngồi. Trong đó chắc chắn ẩn chứa một bí mật sâu xa, có lẽ liên quan đến việc khai phá tiềm lực hoặc dung hợp sức mạnh.
Chỉ là lúc đó, trạng thái của cô chưa phù hợp nên mới bỏ lỡ cơ hội. Nghĩ tới đây, trong lòng Nanami không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng cũng âm thầm ghi nhớ, lần sau nhất định sẽ chuẩn bị tốt hơn để thử lại.
Cuối cùng, cả hai chờ thêm một lúc, trạng thái của Ame dần ổn định, nhưng vẫn luân chuyển giữa ba hình thái khác nhau. Đầu tiên là dáng vẻ một bé gái sáu tuổi với mái tóc trắng, trên đầu mọc ra cặp sừng nhỏ, phía sau có thêm một cái đuôi rồng đáng yêu.
Trạng thái này khiến Ame trở nên sinh động lạ thường, hoàn toàn khác với vẻ nghiêm nghị thường ngày. Cô bé rồng nhỏ vui vẻ, hồn nhiên, hoạt bát như một nàng công chúa đang dạo chơi, đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy sức sống.
Trạng thái thứ hai là dáng vẻ mà cả nhóm đã quen thuộc nhất - một thiếu nữ khoác trên mình quân trang chỉnh tề, lạnh lùng và mạnh mẽ. Toàn thân Ame, ngoại trừ khuôn mặt, đều được bao phủ bởi lớp vảy rồng đen cứng rắn, toát lên cảm giác uy nghiêm và nguy hiểm, sẵn sàng xông pha hủy diệt bất cứ trận chiến nào.
Trạng thái thứ ba lại là hình thái khác biệt nhất, vừa hiện ra đã khiến cả Nanami và Akito phải kinh ngạc.
Mái tóc trắng dài thướt tha đến tận đầu gối, phần đuôi tóc nhuộm dần sang sắc hồng đỏ rực rỡ, dáng người nở nang đầy đặn, trưởng thành như một nữ hoàng ở độ tuổi đôi mươi.
Khí chất toát ra từ Ame trong trạng thái này khiến người đối diện vừa muốn thần phục, vừa e dè. Dù khuôn mặt có phần ôn hòa, dịu dàng, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm lại ẩn giấu sự kiêu ngạo và lãnh đạm của bậc quân vương hoặc thậm chí là một vị thần.
Trong khi Nanami trò chuyện cùng Ame về những trạng thái biến đổi, Akito lại tập trung quan sát mọi người và những chiếc ghế cùng ký hiệu của họ.
Cậu đặc biệt chú ý đến chiếc ghế của chính mình. Đó là một chiếc ghế tròn cao, làm bằng gỗ, thoạt nhìn hết sức bình thường, thậm chí còn mang vẻ cũ kỹ. Phần lưng ghế và các chân ghế đều có dấu vết của những lần sửa chữa, các mảnh gỗ được chắp nối có màu sắc hơi khác nhau, chứng tỏ chiếc ghế đã được gia cố qua nhiều năm.
Với Akito, chiếc ghế này không chỉ là một vật dụng. Đó là kỷ vật gia truyền, mang theo hơi thở của gia đình. Theo lời ông kể, chiếc ghế này do ông cố của cậu tự tay đóng, làm quà sinh nhật cho ông nội.
Sau đó, nó được truyền lại cho cha cậu, rồi đến lượt cậu. Cùng với tiệm bánh kẹo của gia đình, đây là một trong hai thứ có tuổi đời lâu nhất gắn bó với cuộc sống của Akito.
Phía trên đầu cậu, ký hiệu hiện lên cũng rất thú vị. Trung tâm là hình ảnh một người chibi đầu tròn, đội mũ đầu bếp, đeo tạp dề, hai tay cầm đầy đủ các loại dụng cụ làm bếp.
Điểm đặc biệt nhất là ngũ giác của nhân vật được phác họa tinh tế, cầu kỳ, đa dạng, như đang nhấn mạnh về khả năng ngũ giác siêu phàm của cậu.
Bao quanh hình người ấy là một vòng tròn tạo thành từ vô số món ăn. Chúng đến từ mọi thời đại, từ cổ xưa đến hiện đại, từ những món ăn dân dã đến cao lương mỹ vị tinh xảo, từ những thứ quen thuộc khắp nơi đến các món hiếm lạ.
Akito quay sang đánh giá chiếc ghế của Ame. Cậu không quá ngạc nhiên khi thấy đó là một ngai vàng thực sự, lấp lánh ánh kim cùng những viên đá quý được khảm tinh xảo.
Phần đệm ghế được làm từ tơ lụa thượng hạng, bên trong nhồi lông ngỗng mềm mại, vừa nhìn đã biết đây là vật phẩm thuộc về bậc đế vương.
So với tất cả các ghế khác, chiếc ngai vàng này rõ ràng to lớn và uy nghiêm nhất. Akito thậm chí cảm thấy rằng mình có thể thoải mái nằm lăn lộn trên đó mà vẫn dư chỗ.
Nhưng ngai vàng này không chỉ đơn thuần để phô trương vẻ đẹp và quyền thế. Đối với Ame, nó còn là một thiết bị công nghệ cao, giúp cô dù không bước chân ra khỏi tòa tháp vẫn có thể giám sát, điều hành và xử lý mọi vấn đề trong lãnh địa của mình.
Trên đầu Ame, ký hiệu hiện lên có phần áp đảo so với những người khác. Trung tâm là hình ảnh một con rồng to lớn, mang hai sắc đen trắng đối lập, vừa u tối vừa thần thánh, quấn quanh ngai vàng.
Trên ngai vàng đó, thấp thoáng bóng dáng một quân vương mơ hồ, uy nghi nhưng bí ẩn.
Phía sau ngai vàng, một thiên sứ với đôi cánh rực cháy ngọn lửa thiên giới ôm lấy cổ quân vương, lơ lửng giữa không trung, vừa như bảo hộ, vừa như trói buộc.
Vòng tròn bao quanh ký hiệu được tạo thành từ đủ loại Gastrea. Có những loài phổ thông, có những con biến dị kỳ lạ, thậm chí có cả những huyền thú chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.
Tất cả hòa quyện lại, tạo nên một biểu tượng của sức mạnh, uy quyền và sự thống trị tuyệt đối.
Akito tiếp tục quan sát ghế của từng người cho đến khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi. Khi đó, Hajime cũng đưa mắt nhìn lên bàn tròn, nơi con số vốn đang dừng lại ở [3/6] bỗng nhảy vọt thành [6/6] rồi tiếp tục biến thành [6/10].
Ngay khoảnh khắc ấy, cả nhóm đồng loạt cảm nhận được một luồng thông tin mới tràn vào trí óc. Đó là thông báo về một chức năng vừa được kích hoạt - "Kỳ Quan".
Mỗi người đều có phản ứng khác nhau trước thông tin này. Hajime ánh mắt lóe lên sự tò mò, Nanami mỉm cười ôn hòa, như đang chờ xem ý kiến của mọi người.
Freeman khẽ nhíu mày, rõ ràng đang suy tính điều gì đó. Yuichiro cúi đầu trầm tư, lặng lẽ phân tích.
Ame vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, khẽ nhắm mắt như không quá để tâm. Akito thì hơi nghi hoặc, chưa hoàn toàn hiểu rõ chức năng mới.
Chức năng "Kỳ Quan" này thực sự rất thú vị. Nhóm có thể tiêu hao năng lượng của không gian để cụ thể hóa những kiến trúc mà họ quen thuộc hoặc ghi nhớ.
Mỗi kiến trúc sẽ mang theo hai loại buff. Một loại là buff bị động, ảnh hưởng đến tất cả mọi người dù họ ở bất cứ đâu, luôn duy trì hiệu lực.
Loại còn lại là buff khu vực, chỉ phát huy tác dụng khi người đó đứng trong phạm vi kiến trúc.
Ngoài ra, chức năng mới này còn tặng kèm một cơ hội duy nhất - thăng cấp bất kỳ chức năng nào đã có trong không gian. Đây có lẽ là điểm khiến cả nhóm vừa phấn khởi vừa đắn đo.
Mặc dù ai cũng tò mò về chức năng mới, nhưng cả nhóm vẫn quyết định trước tiên nên bàn bạc về việc thăng cấp chức năng nào.
Chức năng mới "Kỳ Quan" nhanh chóng bị loại khỏi danh sách. Nguyên nhân là vì đây là lần đầu họ tiếp xúc với nó, chưa rõ hạn chế hay khả năng thực sự ra sao.
Tuy nhiên, với những thông tin ban đầu, nó đã cho thấy tiềm năng vượt trội hơn hẳn hai chức năng trước đó.
Như vậy, lựa chọn giờ chỉ còn giữa "Thư Mời" và "Cửa". Lúc này, ý kiến của cả nhóm bắt đầu phân hóa thành hai hướng.
Yuichiro chủ trương nâng cấp "Cửa". Anh cảm nhận rằng sau khi nâng cấp, các hạn chế về thời gian ra vào có thể được cải thiện đáng kể, thậm chí còn giúp gia tăng nhiều lợi thế bất ngờ cho cả nhóm.
Freeman sau khi nghe phân tích cũng tỏ ý đồng tình với anh.
Ngược lại, Hajime và Nanami lại nghiêng về việc nâng cấp "Thư Mời". Lý do của họ là vì hiện tại, chức năng "Cửa" đã đáp ứng tốt nhu cầu. Việc nâng cấp có thể không khiến hạn chế biến mất, mà biết đâu lại bổ sung thêm những khả năng khác mà vẫn giữ thậm chí tăng lên hạn chế.
Trong khi đó, "Thư Mời" có tác dụng quá đơn lẻ, chỉ đơn thuần là dẫn lối các phần linh hồn khác.
Nếu không có thư mời, các phần linh hồn vẫn có thể đến, chỉ là thời gian và số lượng rất khó đoán. Vì thế, họ cho rằng nếu nâng cấp, khả năng cao chức năng này sẽ mở ra thêm nhiều tiện ích hữu dụng hơn.
Akito suy nghĩ một lúc cũng nghiêng về phía "Thư Mời" cảm thấy lựa chọn này có phần thực tế hơn. Ame thì thiên về "Cửa" nhưng bản thân cô cũng thấy chức năng này hiện tại đã khá hoàn thiện, nâng cấp hay không cũng không quá quan trọng.
Cuối cùng, để công bằng, cả nhóm quyết định bỏ phiếu kín. Kết quả kiểm phiếu là sáu phiếu hoàn toàn dành cho "Thư Mời".
Cả nhóm nhìn nhau rồi bất giác bật cười. Dù có những lúc bất đồng quan điểm, nhưng khi đặt lợi ích chung lên hàng đầu, họ vẫn luôn nhất trí một cách kỳ lạ.
Sau khi lựa chọn nâng cấp "Thư Mời" thông tin chi tiết hiện lên trong đầu từng người khiến ai nấy đều thoáng giật mình. Quá trình nâng cấp sẽ kéo dài hơn 40 giờ và trong suốt thời gian đó, mọi tiện ích liên quan đến chức năng này đều bị khóa hoàn toàn. Chỉ khi quá trình hoàn tất, chức năng mới được kích hoạt trở lại.
Cả nhóm không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nếu lúc nãy họ chọn nâng cấp "Cửa" e rằng sẽ gây ra không ít phiền phức. Mất đi khả năng ra vào tự do trong hơn 40 giờ, đối với vừa mới cảm giác được nó tiện lợi đám người, không khác gì cực hình.
Để không lãng phí thời gian, mọi người quyết định trao đổi tình hình của bản thân trong thế giới thực.
Akito kể rằng cậu vẫn đang phụ giúp ông bà quản lý tiệm bánh ngọt.
Chỉ là dạo gần đây sức khỏe của cả hai đều giảm sút khá rõ. Thêm vào đó, khu vực cậu sinh sống bất ngờ bùng phát dịch bệnh, khiến việc kinh doanh cũng bị ảnh hưởng không ít.
Dẫu vậy, Akito không cảm thấy quá tệ. Cậu xem đó như một cơ hội để tạm nghỉ ngơi, tập trung học tập và rèn luyện tay nghề nấu nướng.
Hơn nữa, tiệm bánh và nông trường gia đình đã xuống cấp từ lâu, cũng là lúc cần sửa chữa lại toàn bộ. Đây vừa là thời gian để cậu hồi phục tinh thần, vừa là khoảng lặng để chuẩn bị cho một khởi đầu tốt đẹp hơn.
Nanami chỉ nhàn nhạt thông báo về tình hình thế giới của mình. Lũ quỷ đã bị khống chế phần lớn, tuy chưa hoàn toàn tiêu diệt, nhưng cô tin rằng ngày đó sẽ sớm đến.
Tuy nhiên, khi nhắc đến chuyện tìm kiếm Linh Tính Thực Vật, giọng điệu của cô trở nên trầm xuống, mang theo chút uể oải và thất vọng. Cả nhóm nhanh chóng nhận ra cảm xúc đó. Với những người đã quen biết Nanami đủ lâu, họ hiểu rằng đây là vấn đề mà cô luôn đặt rất nhiều tâm huyết.
Nanami thở dài, khẽ tựa lưng vào ghế, đôi mắt ánh lên nét bất lực:
"Gần một năm rồi... Ta đã lùng sục khắp các hang động, dưới lòng đất, biển sâu, thậm chí là tất cả thánh địa trong truyền thuyết, nhưng vẫn không tìm thêm được bất kỳ Linh Tính Thực Vật nào mới..."
Nghe đến đây, cả nhóm đều im lặng. Không ai lên tiếng an ủi, vì họ biết điều đó chỉ là sáo rỗng.
Linh Tính Thực Vật, thứ mà Nanami tìm kiếm, không phải là những loại thực vật thông thường. Chúng là những sinh thể đặc biệt gắn liền với các truyền thuyết, thần thoại của thế giới.
Chỉ cần nhắc đến, ai cũng có thể liên tưởng được, đó là Yggdrasil - Cây Thế Giới trong thần thoại Bắc Âu, Bàn Đào Thụ trong thần thoại Trung Hoa hay Cây Táo Vàng của các vị thần Hy Lạp.
Tất nhiên, những thực vật mà Nanami tìm thấy không đến mức có sức mạnh kinh thiên động địa như trong truyện kể, nhưng chúng đều mang trong mình dấu ấn thần bí của thời gian, sở hữu sức mạnh bí ẩn và thậm chí có ý thức sơ khai.
Tính đến thời điểm hiện tại, sau nhiều năm lặn lội khắp nơi, Nanami chỉ thu thập được vỏn vẹn mười bảy cây Linh Tính Thực Vật. Trong thế giới của cô, đây là con số đã đủ khiến người cùng thần điên cuồng, nhưng với Nanami, đó vẫn là quá ít.
So với thực vật thông thường, Linh Tính Thực Vật mang đến cho Nanami sức mạnh càng lớn cũng càng nhiều, còn có thể trở thành những Linh Tướng, phụ tá đắc lực dưới trướng cô.
Quan trọng hơn cả, những thực vật này là chìa khóa nhanh nhất giúp Nanami mở ra cánh cửa bước vào hàng ngũ thần linh, trở thành kẻ duy nhất đủ sức đối kháng với Thần ở thế giới của cô.
Nhắc đến Thần, Ame cũng thông báo với mọi người về những biến đổi kỳ lạ trong thế giới của mình. Cô kể rằng gần đây đã xuất hiện một số Gastrea có hình thái rất khác biệt, chúng mang dáng dấp giống như những sinh vật trong các câu chuyện truyền thuyết.
Ame thẳng thắn nói rằng, cô cảm giác thế giới của mình có lẽ cũng đang chịu sự ảnh hưởng từ Thần, tương tự như những gì Nanami đã từng miêu tả về thế giới của cô ấy.
Nghe đến đây, cả nhóm đều thoáng chấn động, ánh mắt mỗi người đều nặng trĩu suy tư. Nếu như chỉ có thế giới của Nanami xuất hiện dấu vết của Thần, mọi người có thể tạm thời xem đó là một trường hợp đặc biệt.
Nhưng nếu đến thế giới của Ame cũng dần lộ ra những dấu hiệu tương tự, vậy thì khả năng những thế giới khác cũng có sự hiện diện của Thần là rất cao.
Tỷ lệ gặp phải Thần đã tăng lên ít nhất là 1/3, thậm chí có thể còn lớn hơn, bởi lẽ, những người khác có lẽ chưa nhận thức được hay chưa kịp phát hiện sự can thiệp của Thần mà thôi.
Cả nhóm trầm mặc, ai nấy đều hiểu rõ, đây không còn là vấn đề của riêng từng người nữa, mà đã trở thành một mối nguy chung cho tất cả.
Yuichiro hơi nhíu mày, trong đầu anh cũng xuất hiện một suy đoán.
Dựa theo những gì Ame và Nanami đã mô tả, anh mơ hồ cảm thấy thế giới của mình có lẽ cũng đang chịu ảnh hưởng tương tự. Đặc biệt là khi anh suy ngẫm về những thay đổi khác biệt giữa thế giới mình đang sống và những gì anh biết từ nguyên tác.
Có quá nhiều thứ lệch khỏi quỹ đạo mà anh từng ghi nhớ. Bất quá Yuichiro còn có một suy đoán táo bạo là anh thế giới không phải là nguyên tác mà là một nhánh thế giới song song khác của thế giới Campione. Điều này có thể giải thích vì sao lại có sự chênh lệch.
Freeman cũng nhíu mày, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả. Tựa hồ có điều gì đó vừa thoáng qua trong ký ức, nhưng khi cậu cố nắm bắt thì nó đã trôi tuột đi mất. Cậu không thể nhớ ra đó là gì, nhưng cái cảm giác hụt hẫng và bất an vẫn còn đọng lại.
Còn về việc thế giới của cậu có sự hiện diện của Thần hay không, Freeman thật sự không mấy để tâm. Có hay không, đối với cậu, chẳng ảnh hưởng gì đến con đường mình đã chọn. Cậu sẽ vẫn tiếp tục bước tới, truy cầu sức mạnh, tìm kiếm sự tự do và giải phóng.
Giống như Nanami dám đứng lên chống lại Thần, cậu cũng có dũng khí làm điều tương tự. Có thể đó là hành động vô tri, có thể sau cùng sẽ chỉ là công cốc, nhưng Freeman biết rõ - bất kể kết quả ra sao, chí ít cậu đã dám làm.
Giữa bầu không khí trầm lắng đó, Hajime và Akito lại vô thức liếc nhìn nhau. Cả hai nhìn sang bốn người còn lại đang chìm trong suy tư nặng nề, rồi cúi xuống nhìn phần bánh ngọt trên tay mình.
Bầu không khí vừa nặng nề vừa nghiêm trọng kia dường như hoàn toàn không ăn nhập gì với cảnh tượng hai người họ thong thả nhâm nhi bánh ngọt. Cảm giác có chút... xuất cảnh.
Akito nhún vai, cũng không mấy để tâm đến vấn đề Thần thánh kia. Đối với cậu, dù thế giới có xuất hiện Thần đi nữa thì sao? Đánh không lại thì chạy, cậu có thể nhận thua, không có gì phải xấu hổ.
Thêm nữa, thế giới cậu cũng không khác nguyên tác rất nhiều, nhưng Akito chưa bao giờ để ý sâu xa. Dẫu sao, một cái là manga, một cái là thế giới chân thực.
Dù chỉ là một cánh bướm vỗ cánh cũng đủ tạo ra biến đổi lớn lao. Biết đâu những khác biệt đó chính là do sự xuất hiện của cậu mà thành.
Nghĩ vậy, Akito lại cười cười, bẻ thêm một miếng bánh cho vào miệng, hạnh phúc tận hưởng hương vị ngọt ngào tan trên đầu lưỡi.
Hajime vốn định lên tiếng an ủi mọi người, chuyển hướng câu chuyện sang việc thử nghiệm chức năng mới của không gian để phá tan bầu không khí nặng nề.
Thế nhưng, đột nhiên, một mảnh ký ức lóe lên trong đầu cậu. Hajime khựng lại, ánh mắt dần trầm xuống, rơi vào dòng suy nghĩ sâu xa.
Akito đứng bên cạnh quan sát, cảm giác như vừa bị đồng minh "phản bội" bỏ rơi giữa bầu không khí nghiêm túc này. Cậu thở dài, dứt khoát đứng dậy đi lấy thêm vài chiếc bánh ngọt, quyết định tạm thời rút lui, đợi mọi người suy nghĩ xong rồi cùng ăn.
Thế nhưng, ngay khi Akito chuẩn bị bước đi, Hajime bất ngờ giơ tay, phá vỡ sự im lặng:
"Mọi người! Tớ hình như đã biết các Thần là gì rồi."
Những lời này như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Tất cả lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Hajime, tràn đầy chờ mong và khát khao câu trả lời.
Thấy vậy, Hajime khẽ giơ tay ra hiệu, ra sức trấn an:
"Trước hết, mọi người cứ bình tĩnh đã, đừng căng thẳng như vậy. Akito, phiền cậu lấy thêm ít bánh kẹo cùng trà giúp tớ."
Akito dù hiếu kỳ nhưng cũng gật đầu, nhanh chóng quay người đi làm việc. Trong lòng cậu tràn đầy mong đợi đối với lời giải thích của Hajime.
Chờ đến khi mọi người đã thả lỏng hơn, Hajime mới thở ra nhẹ nhõm.
Cậu không vội nói ngay, bởi theo suy đoán của mình, nếu thực sự các Thần là những gì cậu nghĩ tới, thì dù cả nhóm có nôn nóng đến đâu cũng chẳng có tác dụng. Khoảng cách giữa họ và những tồn tại đó lớn đến mức không cách nào đo đếm nổi.
"Đầu tiên, tớ phải nói là..."