Sau khi thảo luận, cả ba nhanh chóng phân công hành động, mỗi người theo đuổi hướng kiểm tr.a riêng để khai thác triệt để chức năng mới của không gian.

Hajime là người đầu tiên rời đi, cậu trở về hiện thực, tìm đến Doraemon để lấy ra một số Bảo Bối Thần Kỳ mà cậu cho là hữu dụng nhất.

Cậu muốn kiểm chứng xem, khi mang những bảo bối đó vào đây, liệu chúng có còn giữ được năng lực nghịch thiên như trong thế giới của mình hay không.

Freeman cũng nhanh chóng trở về thế giới thực. Cậu thử mang theo đủ loại đồ vật, từ vũ khí, công cụ đến cả thực phẩm. Cậu muốn kiểm tr.a xem liệu có thể đưa những vật phẩm đó ra vào tự do hay không và quan trọng nhất, cậu thắc mắc rằng chức năng này có áp dụng với sinh vật sống hay không.

Nếu có thể mang người sống tiến vào, thì ý nghĩa chiến lược của không gian này sẽ nâng lên một tầm cao mới.

Tiếp đó, cậu đặc biệt chú trọng vào việc thăm dò giới hạn số lượng. Cậu liên tục thử nghiệm, xem liệu bản thân có thể đồng thời mang bao nhiêu đồ vật ra vào cùng một lúc.

Nếu có thể mang theo số lượng lớn, không gian này sẽ trở thành một kho hàng di động lý tưởng, thậm chí giúp bọn họ vận chuyển vật tư, vũ khí một cách nhanh chóng và an toàn.

Yuichiro thì lựa chọn ở lại trong không gian. Anh vận dụng Thần Chức, tạo ra hàng trăm phân thân tỏa ra bốn phía, bắt đầu cẩn thận đo đạc phạm vi của nơi này.

Trước đó, cả nhóm đều từng tò mò nhưng chưa ai thực sự tìm hiểu kỹ, nếu không gian này là vô hạn hoặc có diện tích khổng lồ, bọn họ hoàn toàn có thể xây dựng một căn cứ di động trong mơ, mang theo bất cứ đâu.

Ngoài ra, Yuichiro cũng không quên thử nghiệm thêm về thời gian ra vào. Anh muốn biết rõ liệu khi họ rơi vào tình huống sinh tử ngoài đời thực, việc kích hoạt "Cửa" có đủ nhanh để trở thành con đường thoát thân cuối cùng hay không.

Mà lúc này, một làn sương trắng nhè nhẹ trôi, quấn quanh đôi chân mảnh khảnh của thiếu nữ.

Nanami khẽ vươn vai, cơ thể uyển chuyển kéo dãn, vẽ lên một đường cong duyên dáng dưới ánh sáng mờ ảo.

Sau một ngày dài săn quỷ vất vả, cô cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút. Bất quá, Nanami cũng hiểu rõ, khoảng thời gian bận rộn này sắp kết thúc.

Loại vaccine chống hóa quỷ do Tamayo nghiên cứu cuối cùng đã cho thấy tác dụng bước đầu. Nhân loại giờ đây không còn dễ dàng biến thành quỷ như trước nữa.

Các tổ chức lớn như Sát Quỷ Đoàn, Hiệp Hội Âm Dương Sư, Đền Thờ Các Thần cũng đồng loạt triển khai tuyển chọn trên diện rộng, huấn luyện thêm vô số thành viên mới, tích cực truy quét tàn dư, giảm bớt áp lực cho những cường giả trụ cột đã mệt mỏi suốt thời gian dài qua.

Dù thời tiết vẫn rét buốt và âm u như thường lệ, nhưng lũ quỷ đã dần rút về bóng tối, không còn dám trắng trợn lộng hành, ngang nhiên bắt người giữa ban ngày như trước.

Không khí khắp nơi tựa hồ nhẹ nhàng hơn, nhưng Nanami hiểu rằng, đây chỉ là sự lắng xuống tạm thời trước cơn sóng ngầm chưa biết khi nào bùng phát.

Sau đó, Nanami quan sát khắp không gian, khẽ nhíu mày khi thấy Hajime, Freeman và Yuichiro, mỗi người chiếm một góc, ai nấy đều bận rộn với đủ loại đồ vật, cẩn thận kiểm tra, ghi chép điều gì đó. Khung cảnh khác hẳn mọi lần khiến cô thoáng bất ngờ.

Tò mò, Nanami tiến lại gần một phân thân của Yuichiro, người đang miệt mài ghi chú thứ gì đó lên tấm bảng đá, nhẹ giọng hỏi:

"Có chuyện gì vậy? Mọi người đang làm gì thế?"

Phân thân Yuichiro ngẩng đầu, thoáng gật nhẹ thay lời chào, rồi chỉ tay vào miệng mình, ra hiệu rằng anh hiện không thể nói chuyện.

Kế đó, anh đưa cho cô một chiếc điện thoại thông minh, màn hình đã mở sẵn phần ghi chú, rồi tiếp tục cúi đầu làm việc.

Nhìn chiếc điện thoại quen thuộc trong tay, Nanami có chút sững sờ. Loại điện thoại này chỉ xuất hiện ở thế giới của Yuichiro, Akito và Ame.

Các thế giới khác của nhóm đều lạc hậu hơn rất nhiều. Thế giới của Freeman thậm chí điện thoại còn là sinh vật sống.

Hajime thì vẫn đang ở giai đoạn điện thoại bàn, còn thế giới của cô chỉ vừa xuất hiện loại quay số, mà chỉ tầng lớp quý tộc hay người giàu có mới sở hữu được.

Cảm xúc hoài niệm thoáng qua, Nanami lắc đầu nhẹ, tập trung vào màn hình.

Những dòng ghi chú chi tiết hiện ra, tóm tắt về bộ bàn ghế kỳ lạ, hai chức năng mới - Thư Mời và Cửa, cùng tình hình hiện tại của cả ba người bạn trước mặt.

Càng đọc, Nanami càng cảm nhận rõ ràng - đây không chỉ là một bước tiến nhỏ, mà có lẽ là dấu mốc quan trọng. Một sự thay đổi mang tính đột phá cho cả nhóm bọn họ.

Nanami bước tới nơi đặt bàn tròn cùng sáu chiếc ghế. Ba chiếc đã mang ngoại hình đặc trưng và ký hiệu riêng, còn ba chiếc vẫn giữ dáng vẻ đơn sơ, như chờ đợi chủ nhân của mình.

Không suy nghĩ nhiều, cô tùy tiện chọn một chiếc ghế trống rồi ngồi xuống. Ngay khi vừa an vị, Nanami cảm nhận rõ ràng sức mạnh trong cơ thể bị rút đi, rồi lại nhanh chóng quay trở về, tinh thuần và trật tự hơn trước.

Trong thoáng chốc, cô như ngộ ra điều gì đó, nhưng cảm giác ấy trôi qua quá nhanh khiến Nanami không kịp nắm bắt.

Một tia sáng lóe lên, chiếc ghế dưới cô bắt đầu biến đổi.

Tảng đá thô ráp dần hóa thành một tuyệt tác của thiên nhiên. Chỗ ngồi trở thành thân cây cổ thụ, lớp vỏ gỗ mượt mà như đã trải qua ngàn năm mài dũa, sáng bóng tựa ngọc thạch nâu trầm. Những đường vân gỗ uyển chuyển, uốn lượn như thể thuật khắc tinh xảo của tạo hóa.

Thành ghế và lưng tựa được đan từ vô số dây leo mềm mại, đan xen lẫn nhau thành hình hoa văn cổ xưa. Từng chiếc lá non xanh biếc rung rinh trong ánh sáng dịu dàng, điểm xuyết những bông hoa dại nhỏ xíu đủ màu sắc, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng.

Phía trên, những nhánh cây vươn lên tựa như chiếc vương miện che phủ, xòe rộng tán lá xanh mướt, ánh nắng vàng ấm áp len qua từng kẽ lá, rơi xuống thành từng vệt sáng lấp lánh. Tiếng gió thổi qua mang theo âm điệu khe khẽ như bản nhạc của rừng sâu.

Chiếc ghế như thể một phần của cánh rừng nguyên thủy, dung hòa cùng sự sống, vừa thanh tao vừa tràn trề sinh khí.

Ngay sau đó, ký hiệu thuộc về Nanami hiện lên phía trên. Trung tâm là một hình người được tạo nên từ vô số loài thực vật quấn kết, trông như một vị nữ thần của thiên nhiên, thần thánh và thanh khiết.

Bao quanh là hình ảnh con người sử dụng "Hơi Thở" cùng quỷ và những quái vật khác thi triển "Huyết Quỷ Thuật" tất cả cuốn vào nhau, giao chiến liên miên, tạo thành một vòng xoáy như thể tượng trưng cho luân hồi, sự sống, cái ch.ết và tái sinh, tuần hoàn bất tận.

Nanami ngẩng đầu nhìn lên ký hiệu ấy, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác nặng nề xen lẫn quyết tâm. Đây là thế giới, là con đường cô đã chọn và cũng là gánh nặng mà cô sẵn sàng gánh vác.

Nanami hít một hơi thật sâu, cảm giác nhẹ nhõm hơn khi trái tim đã ổn định. Cô chậm rãi bước về khu vực của từng người để xem tiến độ nghiên cứu ra sao.

Đầu tiên, cô tìm đến Hajime. Cậu đang chăm chú thử nghiệm một đống Bảo Bối Thần Kỳ bày la liệt trước mặt.

Thấy cảnh tượng đó, Nanami không khỏi hiếu kỳ. Dù đã thấy qua những thứ này trong ký ức khi tiếp nhận sức mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên cô thực sự được chạm tay vào chúng.

Hajime ngẩng lên, thấy cô đến thì mỉm cười, lấy ra Khăn Trải Bàn Thịnh Soạn, rồi nói:

"Muốn ăn gì cứ gọi đi, tớ cũng muốn xem trong không gian này nó có hoạt động như bên ngoài không."

Nanami cũng không khách sáo, gọi ra một ly kem trái cây. Cô cầm lên nếm thử, hương vị ngọt mát lan tỏa trong miệng, không khác gì so với trong ký ức.

Trong khi Nanami thong thả thưởng thức, Hajime tiếp tục thử nghiệm thêm vài bảo bối, vừa làm vừa ghi chép tỉ mỉ.

Một lát sau, cậu dừng lại, ngồi xuống, thở ra nhẹ nhõm rồi nói:

"Tất cả các Bảo Bối đều hoạt động... nhưng hiệu quả có hơi khác với tớ tưởng tượng."

Thấy Nanami chăm chú lắng nghe, Hajime giải thích chi tiết hơn. Chẳng hạn như Cánh Cửa Thần Kỳ, đúng là dùng được, nhưng chỉ di chuyển trong không gian này, không thể liên kết với thế giới thực.

Vòng Xuyên Thấu có thể xuyên xuống nền đất, nhưng đi đến đâu thì không ai biết. Yuichiro đã cho một phân thân dùng tốc độ gấp mấy chục lần âm thanh để thử đi xuống, vậy mà đến giờ vẫn chưa quay lại.

Còn về Đèn Pin Thu Nhỏ, Hajime đã thử chiếu lên người Yuichiro, hiệu quả ban đầu rất tốt. Nhưng khi Yuichiro rời khỏi không gian này, cơ thể anh lập tức trở lại kích thước bình thường như chưa hề có gì xảy ra.

Tuy nhiên, điểm tốt là khi Yuichiro quay lại đây, cơ thể anh lại tiếp tục thu nhỏ như cũ, tức là hiệu quả vẫn còn được duy trì trong phạm vi không gian này.

Hajime tiếp tục liệt kê thêm một số công dụng của các Bảo Bối khác mà cậu đã thử nghiệm. Phần lớn chúng đều giữ nguyên chức năng như trong thế giới của cậu, nhưng cũng bị hạn chế hoặc thay đổi đôi chút khi sử dụng trong không gian này.

Sau khi liệt kê hàng loạt thí nghiệm, Hajime chuyển sang vấn đề tiêu hao năng lượng. Theo lý thuyết, Bảo Bối Thần Kỳ vốn có giới hạn sử dụng và có thể hư hỏng, hết pin theo thời gian.

Nhưng tại không gian này, cậu phát hiện ra rằng, chúng không tiêu hao năng lượng vốn có mà thay vào đó lại rút một phần nhỏ năng lượng của không gian để duy trì hoạt động.

Điều này có nghĩa là, về lý thuyết, chúng có thể hoạt động vĩnh viễn tại đây, chỉ cần không gian còn năng lượng.

Về vấn đề năng lượng không gian, Hajime cũng nói rõ thêm. Trừ việc chế tạo Thư Mời là tiêu hao lớn nhất, những chức năng khác như Cửa hay sử dụng các Bảo Bối gần như không đáng kể, lượng tiêu hao nhỏ đến mức có thể bỏ qua.

Sau khi trình bày những thí nghiệm trước đó, Hajime chuyển sang nội dung mà cậu chú trọng nhất. Cậu chỉ vào Gương Nhân Đôi và một Trái Ác Quỷ do Freeman mang vào, chậm rãi giải thích.

Cậu đã thử dùng Gương Nhân Đôi để sao chép trái Ác Quỷ. Quả thực, cậu đã thành công tạo ra một bản sao giống hệt.

Nhưng chỉ vài giây sau, trái Ác Quỷ nhân bản ấy bỗng nhiên tan biến, hóa thành năng lượng rồi dung nhập vào không gian.

Điều này khiến Hajime suy nghĩ rất nhiều về vấn đề quyền sở hữu. Cậu cho rằng nguyên nhân khiến trái Ác Quỷ biến mất có thể liên quan đến việc nhân ra bản sao thuộc về ai.

Đó có thể là của cậu, của Freeman, của cả hai hoặc thậm chí là hoàn toàn vô chủ. Hajime nghiêng về khả năng thứ ba và thứ tư.

Có thể vì xuất hiện sự xung đột về quyền sở hữu hoặc đơn giản là nó trở thành vật vô chủ, nên trái Ác Quỷ mới tan biến.

Cậu lấy ví dụ về Nanami để minh họa.

Lần trước, khi cô tạo ra bộ bàn ghế cây cỏ, vì cô còn ở trong không gian nên chúng vẫn tồn tại. Nhưng khi Nanami rời đi, bộ bàn ghế lập tức tan biến, bởi vì nó trở thành vật vô chủ.

Điều đó chứng tỏ rằng, chỉ cần đồ vật có chủ nhân rõ ràng hoặc có người duy trì quyền kiểm soát, thì nó sẽ tiếp tục tồn tại ổn định.

Dù vậy, Hajime cũng nói rõ cậu không định lạm dụng Gương Nhân Đôi để phân giải đồ vật lấy năng lượng. Cậu đã tính thử, tỷ lệ thu được cực kỳ thấp.

Để nhân bản ra một trăm Trái Ác Quỷ, cần tiêu hao một điểm năng lượng, nhưng khi phân giải cả trăm quả đó, thu lại chưa đến 0.1 điểm.

Đó là còn xét đến việc Trái Ác Quỷ là vật phẩm cấp cao, nếu là vật bình thường, lượng năng lượng thu lại càng ít đến đáng thương. Vì thế, xét trên mọi phương diện, việc làm này chẳng có ý nghĩa gì.

Nanami nghe xong, không khỏi cảm thán đáng tiếc. Trong lòng cô nghĩ đến những Bảo Bối mà nhóm họ có thể thực sự cần đến như Giếng Tiều Phu hay Cỗ Máy Thời Gian, những thứ có thể thay đổi hoàn toàn cục diện trong nhiều trường hợp nguy cấp.

Sau đó, chợt nhớ ra một món đồ cực kỳ nổi tiếng ở thế giới Doraemon, cô lên tiếng hỏi: "Vậy... Tủ Điện Thoại Yêu Cầu thì sao? Cậu đã thử nó chưa?"

Hajime gật đầu, thần sắc nghiêm túc hơn hẳn:

"Tớ đã thử rồi. Đầu tiên, nguyên lý hoạt động của nó không đơn giản như các cậu tưởng tượng. Thứ hai, nó vẫn có thể sử dụng ở đây nhưng cái giá là phải tiêu hao một lượng lớn năng lượng."

Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Để dễ hình dung, tạo ra một lá Thư Mời chỉ tốn khoảng một trăm điểm năng lượng. Nhưng để khởi động được Tủ Điện Thoại Yêu Cầu, tớ phải tốn hơn một triệu điểm năng lượng, mà đó là tớ mới chỉ tính riêng việc bắt đầu sử dụng thôi, chưa kể đến việc đưa ra yêu cầu gì. Tớ còn cảm nhận được, càng ra yêu cầu lớn, phức tạp thì lượng tiêu hao sẽ càng kinh khủng hơn nữa."

Hajime trầm ngâm rồi đưa ra phỏng đoán của mình:

"Tớ nghĩ, có thể là vì thứ đó có khả năng trực tiếp thay đổi hay tạo ra một dạng năng lực hoặc khái niệm mới ở nơi đây giống như cách mà hai cái chức năng của không gian này xuất hiện."

Sau đó, Hajime bắt đầu sử dụng Máy Thi Công Tự Động. Cậu có ý định xây dựng một khu vực sinh hoạt thoải mái hơn trong không gian này. Dù sao thì giờ đây bọn họ đã có thể tự do ra vào, để trống một khoảng rộng lớn như vậy thì thực sự quá lãng phí.

Từng khối vật liệu lắp ghép nhanh chóng hình thành, từng bức tường, từng tấm mái dần xuất hiện dưới bàn tay của chiếc máy, khiến nơi đây dần có dáng dấp của một căn cứ nhỏ.

Nanami sau khi quan sát một lúc thì quyết định đi tìm Freeman để xem tiến độ của cậu ra sao.

Khi bước chân đến khu vực của Freeman, cô không khỏi ngạc nhiên. Nếu khu vực của Hajime có phần lộn xộn nhưng vẫn ngăn nắp, thì khu vực của Freeman lại hoàn toàn là một mảnh hỗn loạn.

Nước biển tràn lan dưới chân, từng dòng nước mặn chảy qua những khe đá, thậm chí có nơi còn tụ thành vũng nhỏ.

Xung quanh là đủ loại tảng đá lớn nhỏ ngổn ngang, vài hòn núi khô cằn thấp thoáng mọc lên giữa nền đất, như thể đây là một hòn đảo hoang bị tàn phá.

Ngoài ra, Nanami còn nhìn thấy xác tàu đắm rỉ sét nửa chìm nửa nổi, thi thể cá thối rữa, những mảnh kim loại vụn vỡ, chất hóa học rò rỉ làm bốc lên khí độc nhàn nhạt trong không khí. Một khung cảnh trông như vừa trải qua thảm họa thiên nhiên hoặc một trận chiến khốc liệt giữa biển khơi.

Ở giữa khu vực hỗn độn đó, Freeman liên tục xuất hiện rồi tan biến. Mỗi lần hiện lên, cậu lại bỏ thêm hoặc mang đi một thứ gì đó.

Nhìn bóng dáng cậu di chuyển như con thoi giữa dòng nước và những đống phế tích, Nanami thầm hiểu Freeman đang tiến hành thí nghiệm kiểm tr.a giới hạn của khả năng mang vật chất ra vào nơi này.

Thấy Nanami đến, Freeman dừng lại, khẽ gật đầu chào, vẻ mặt vẫn giữ sự lãnh đạm thường thấy, nhưng qua ánh mắt, Nanami có thể cảm nhận được một chút thân thiết ẩn giấu.

Cậu nhìn về phía đống hỗn độn xung quanh, vừa thu dọn vừa thuật lại kết quả thí nghiệm của mình:

"Ta đã thử nhiều dạng vật chất khác nhau. Bất kể là chất rắn, chất lỏng, chất khí, thậm chí ánh sáng hay plasma, chỉ cần ta có thể tác động lên nó, đều có thể mang vào đây. Chỉ là dạng năng lượng thuần túy hay các hiện tượng như gió, sấm sét thì tạm thời chưa thử được."

Nanami khẽ gật đầu, cảm thấy điều này khá hợp lý. Freeman tiếp tục, giọng có phần nghiêm túc hơn:

"Về việc một lần có thể mang theo bao nhiêu, ta phát hiện mấu chốt nằm ở thứ ta tạm gọi là "Vật Dẫn". Hiểu đơn giản, đó là phương tiện giúp gom và mang vật vào đây. Nếu dùng tay bốc cát, ta chỉ mang theo được một ít, nhưng nếu dùng xô, thùng, thuyền,... thì có thể đưa vào một lượng lớn. "Vật Dẫn" này có thể là vật thể thật, cũng có thể là một dạng năng lượng bao phủ, chỉ cần có thể gói gọn vật muốn mang theo là được."

Nanami nhíu mày suy nghĩ, cảm giác như nắm bắt được điều gì đó nhưng chưa rõ ràng. Freeman nhìn cô rồi bổ sung thêm:

"Còn về số lượng tối đa có thể mang ra vào cùng lúc, ta phát hiện giới hạn này không cố định, mà phụ thuộc vào bản thân người thực hiện. Ta tạm gọi đó là "Lực Cầm". Nói đơn giản, đó là khả năng khống chế và bao trùm vật dẫn. Nếu "Lực Cầm" đủ mạnh, ta có thể đồng thời mang vào không chỉ một túi cát, mà cả một núi đất, thậm chí cả một hòn đảo cùng toàn bộ thứ trên đó."

Nanami lúc này mới thực sự hiểu rõ vấn đề, "Vật Dẫn" là để gom và giữ vật chất, còn "Lực Cầm" là khả năng điều khiển và kéo thứ đó vào. Dù là vật gì, chỉ cần có vật dẫn thích hợp và khả năng lực cầm đủ mạnh, lý thuyết là họ có thể mang vào đây cả một vùng biển cả, lãnh thổ hay thậm chí là một viên hành tinh.

Cô không vội rời đi mà tiếp tục quan sát Freeman, theo thái độ cẩn trọng và tập trung của cậu khi nãy, Nanami đoán rằng năng lực mang vật vào không gian này chắc hẳn còn tồn tại hạn chế nào đó.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Freeman trầm giọng nói tiếp:

"Ta cũng phát hiện một điểm hạn chế quan trọng của năng lực này. Chúng ta không thể mang theo vật sống vào đây. Bất kể đó là vi sinh vật, động vật, thực vật, sinh vật gốc Carbon hay Silic, chỉ cần mang vào, chúng sẽ lập tức mất đi hoạt tính cùng ý thức hay nói cách khác là ch.ết. Thậm chí khi mang trở lại thế giới cũ, cũng không thể khôi phục lại được."

Nanami nghe xong thoáng thở dài tiếc nuối. Thực tế, khi vừa nhìn thấy đám thực vật khô héo kia, cô đã mơ hồ đoán ra điều gì đó, nhưng vẫn mong là mình nghĩ sai.

Cô vốn có ý định nhờ mọi người thu thập những loài Linh Tính Thực Vật quý hiếm từ các thế giới khác, nhưng xem ra kế hoạch này không thể thực hiện được.

Nanami nhìn quanh bãi đất khô cằn, thấp giọng nói:

"Xem ra, ngoài chúng ta, hẳn không sinh vật nào có thể tồn tại ở đây…"

Dừng một chút, Nanami hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Freeman:

"Nhưng nói vậy… chúng ta là trạng thái gì khi tiến vào đây? Là ý thức thể, tinh thần thể, thân thể máu thịt, hay là dạng tồn tại nào đó còn cao hơn?"

Freeman khẽ gật đầu, ánh mắt cũng hiện lên tia nghi hoặc:

"Ta cũng đã nghĩ đến vấn đề này. Theo quan sát và thí nghiệm ở thế giới thực của mỗi người, thân thể chúng ta lúc đó vẫn chỉ đang ngủ bình thường, không có dấu hiệu xuất hồn hay bất kỳ hiện tượng bất thường nào. Nhưng cảm giác khi ở đây… rõ ràng không chỉ là tinh thần hay ý thức đơn thuần."

Cậu dừng lại, giọng nói khẽ trầm xuống, mang theo vài phần suy tư:

"Ta càng thiên về khả năng cuối cùng… Chúng ta đang ở trong một dạng tồn tại nào đó vượt qua định nghĩa của vật chất và linh hồn, có lẽ đã chạm đến bản chất sâu hơn của chính mình…"

Nanami tiếp tục đi tìm Yuichiro, trong khi Freeman vẫn ở lại để nghiên cứu sâu hơn về khả năng của "Cửa". Cậu muốn xác nhận xem liệu năng lực này có thể trở thành một sát chiêu thực sự hay không. Nếu họ có thể kéo kẻ địch vào đây rồi giết ch.ết, thì cả nhóm sẽ trở thành những sát thủ đáng sợ nhất.

Dĩ nhiên, vấn đề nằm ở chỗ làm sao để lừa đối thủ không phòng bị và kéo chúng vào đây trước khi chúng kịp phản kháng.

Tới khu vực của Yuichiro, Nanami phát hiện anh dường như đang quay lại với nghề cũ. Bốn màn hình máy tính sáng rực, trên đó liên tục chạy những dòng code phức tạp.

Yuichiro ngồi trước bàn, Thần Lực hiện ra tám cánh tay hư ảo, nhanh như gió gõ liên tục trên bàn phím. Đôi mắt anh chăm chú, tập trung cao độ.

Thấy Nanami đến, Yuichiro thoáng liếc nhìn, sau đó giơ tay trái chỉ về phía một chiếc ghế, ý bảo cô ngồi xuống. Đồng thời, anh dùng Thần Lực viết lên không trung vài dòng chữ:

[Xin lỗi, số liệu cần tính toán khá nhiều, ta đang thiết kế một phần mềm mới để hỗ trợ.]

[Chờ ta một chút, xong việc sẽ nói chuyện.]

Nanami gật đầu, không có ý hối thúc. Cô thoải mái ngồi xuống, ánh mắt lướt qua dàn máy tính trước mặt. Cô thầm đoán những thiết bị này hẳn cũng giống như mấy Bảo Bối Thần Kỳ của Hajime, đều có thể tiêu hao năng lượng nơi đây để duy trì hoạt động.

Điều khiến cô tò mò hơn là liệu chúng có thể kết nối mạng với thế giới thực hay không, hay chỉ đơn thuần là những cỗ máy hoạt động khép kín trong không gian này.

Chờ thêm vài phút, Yuichiro mới hoàn thành công việc, lúc này anh mới thả lỏng ngón tay, viết lên không trung dòng chữ:

[Đáng tiếc, ta không có Thần Chức nào liên quan đến máy móc, điện tử, lập trình hay Internet. Nếu có, mọi việc hẳn sẽ nhanh hơn và hiệu quả hơn rất nhiều.]

Lời lẽ tuy mang chút cảm khái, nhưng trong mắt Yuichiro, đó là suy nghĩ nghiêm túc. Anh thật sự cho rằng bản thân sẽ phù hợp với những Thần Chức thuộc lĩnh vực công nghệ hiện đại.

Thực tế, Yuichiro biết rõ trong thế giới của mình tồn tại những vị thần như vậy. Chúng sinh ra từ thời kỳ hiện đại, khác xa với những thần linh cổ xưa trong thần thoại.

Sức mạnh của chúng kỳ quái và khó đoán, thường khởi nguồn từ các truyền thuyết đô thị, gắn liền với những hiện tượng xã hội hoặc thói quen sinh hoạt của con người.

Chúng chỉ có một Thần Chức duy nhất, nhưng quyền hạn lại vô cùng rộng lớn. Nói đơn giản, danh xưng tuy hẹp, nhưng ý nghĩa và phạm vi có thể bao trùm rất xa.

Nanami lắng nghe, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Cô không khỏi kinh thán khi biết thế giới của Yuichiro có những vị thần đặc thù như vậy.

Theo lời giải thích của anh, những vị thần này không gắn liền với tôn giáo hay tín ngưỡng truyền thống, mà là sản phẩm của tư duy tập thể loài người trong thời hiện đại. Chúng không cần con người cúng bái hay thờ phụng, nhưng lại phụ thuộc vào sự tồn tại của thứ đại diện cho chúng.

Chỉ cần vật đó còn xuất hiện trong đời sống, thần linh sẽ tiếp tục tồn tại. Ngược lại, nếu con người từ bỏ hoặc quên lãng, thần sẽ dần yếu đi và cuối cùng biến mất.

Ví dụ như Thần Thuốc Lá, chỉ cần con người còn sản xuất, tiêu thụ thuốc lá, vị thần đó sẽ luôn hiện hữu. Số người hút thuốc càng nhiều, sức mạnh của thần càng lớn. Nhưng nếu một ngày nào đó thuốc lá hoàn toàn bị loại bỏ khỏi thế giới, Thần Thuốc Lá cũng sẽ ch.ết theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện