Hajime bước vào không gian trong mơ như mọi ngày, nhưng lần này cậu nhanh chóng nhận ra có gì đó khác thường.

Ngay gần chỗ cậu đứng, một chiếc bàn tròn bằng đá ngọc xuất hiện, bề mặt nhẵn nhụi, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Kế bên là một chiếc ghế tựa cùng chất liệu, trông như vừa mới được đặt xuống nhưng lại hòa hợp kỳ lạ với không gian xung quanh, như thể nó vốn đã là một phần của nơi này từ lâu.

Hajime thoáng giật mình, cảnh giác nhìn khắp bốn phía, nhưng mọi thứ vẫn yên tĩnh. Cậu cẩn thận tiến lại gần, ánh mắt chăm chú quan sát.

Khi đến sát mép bàn, cậu thấy ở giữa bàn lơ lửng một ký hiệu kỳ lạ hiện lên: [0/1].

Dòng ký hiệu đơn giản nhưng mang đến cảm giác khó hiểu, như ẩn chứa một ý nghĩa nào đó vượt xa tầm nhận thức của cậu.

Hajime nhíu mày, lòng đầy nghi hoặc.

Cậu thầm nghĩ, đây là ai đã mang nó đến đây?

Nhưng khi nhìn kỹ hơn, cảm nhận từ bề mặt chiếc bàn và chiếc ghế, cậu chợt nhận ra, không giống như thứ do ai đó đưa vào, mà giống như được chính không gian này sinh ra.

Nơi đây vốn là không gian tinh thần chung của cả nhóm, chưa từng có ai mang vật thật vào được, mọi thứ xuất hiện đều gắn liền với bản thân họ.

Càng nghĩ, Hajime càng thấy sự tồn tại của chiếc bàn và ký hiệu kia là một điều khác thường.

Sau một hồi trầm tư, Hajime quyết định ngồi xuống chiếc ghế đá.

Cậu có linh cảm con số trên bàn cùng chiếc ghế này có mối liên hệ nào đó. Nếu thử ngồi xuống, biết đâu cậu sẽ tìm ra được chút manh mối.

Hơn nữa, không gian này đã xuất hiện từ rất lâu, từ khi cậu và các phần linh hồn khác có nhận thức, nơi đây chưa từng làm hại bất kỳ ai. Vì vậy, Hajime cho rằng khả năng gặp nguy hiểm là rất thấp.

Nghĩ vậy, cậu dứt khoát ngồi xuống.

Thoạt đầu, chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hajime hơi mơ hồ, cảm giác mình có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều, đang định đứng dậy thì...

"Ư…!"

Cơ thể cậu đột nhiên cứng đờ.

Từ dưới ghế, vô số sợi tơ mỏng như tơ nhện xuyên qua lớp quần áo, đâm thẳng vào da thịt, bám chặt lấy cơ thể cậu.

Hajime hoảng hốt, vùng vẫy muốn đứng lên nhưng không tài nào nhúc nhích nổi.

Cậu cảm nhận rõ ràng sức mạnh trong cơ thể mình đang bị những sợi tơ kia rút đi.

Sự suy yếu nhanh chóng lan khắp tứ chi, mang theo cảm giác bất lực cùng nỗi sợ hãi.

Đúng lúc đó, ánh mắt cậu liếc qua chiếc bàn, dòng ký hiệu [0/1] đã thay đổi.

[1/1]

Chưa dừng lại, con số tiếp tục biến hóa:

[1/3]

Hajime sững người.

Chuyện gì đang xảy ra?

Hajime còn chưa hết kinh hoàng vì tình trạng của mình thì cậu cảm nhận rõ ràng, sức mạnh bị hút ra không hề mất đi.

Ngược lại, nó quay trở lại, tinh khiết và mạnh mẽ hơn trước. Cảm giác suy yếu tiêu tan, thay vào đó là sự thoải mái, tràn đầy sinh lực.

Cùng lúc đó, chiếc ghế đá cậu đang ngồi bắt đầu biến đổi. Bề mặt thô ráp lạnh lẽo dần mềm mại, lớp đá cứng hóa thành một chiếc ghế sofa trắng, êm ái, thoải mái như chiếc ghế cậu hay ngồi ở nhà.

Hajime còn chưa hết kinh ngạc, trên đỉnh ghế xuất hiện một biểu tượng kỳ lạ.

Đó là một mầm cây nhỏ, có ba chiếc lá non xanh, cùng sáu bộ rễ tỏa xuống như đang cắm sâu vào hư không.

Bao quanh biểu tượng là một vòng tròn khắc chi chít những hình ảnh quen thuộc, Bảo Bối Thần Kỳ từ thế giới Doraemon.

Nhìn thấy biểu tượng đó, trong đầu Hajime bỗng nhiên xuất hiện dòng thông tin rõ ràng.

Đây là dấu hiệu đại diện cho cậu, Hạt Giống Kỳ Tích và thế giới Doraemon, nơi cậu đã gắn bó và sinh sống suốt thời gian qua.

Cậu cũng hiểu ra con số trên bàn - [0/1] rồi [1/1] cuối cùng là [1/3] không phải vô nghĩa.

Nó đại diện cho số ghế đã được kích hoạt.

Mỗi khi có người ngồi lên ghế, con số sẽ tăng lên và khi đủ người, không gian này sẽ mở ra những chức năng mới.

Vừa rồi, cậu là người đầu tiên.

Chức năng vừa được mở ra có tên là Thư Mời.

Bằng cách tiêu hao năng lượng của không gian này, cậu có thể tạo ra thư mời, gửi đến những phần linh hồn khác, dẫn dắt họ đến đây.

Hiện tại, năng lượng tích lũy mới chỉ đủ để tạo ra bốn lá thư.

Năng lượng này được sinh ra khi cả nhóm ở đây, cùng nhau trò chuyện, kết nối và gắn kết.

Không do dự, Hajime lập tức tạo ra bốn lá thư.

Những phong thư phát sáng rồi bay vào hư không.

Cậu ngước nhìn theo, trong lòng thầm cầu nguyện:

"Xin hãy gửi chúng đến những phần linh hồn mạnh nhất... Nhóm chúng tôi cần thêm sức mạnh…"

Những phong thư mang theo hy vọng của Hajime, bay vào cõi vô định.

Cậu chăm chú nhìn theo, bỗng thoáng cảm thấy, không biết có phải ảo giác hay không, những lá thư đó dường như khựng lại trong chốc lát giữa không trung, rồi đột ngột đổi hướng như có mục tiêu, bay đi thật nhanh.

Hajime nhíu mày, chưa kịp suy nghĩ nhiều thì chỉ một lát sau, không gian trước mặt cậu dao động, một bóng người quen thuộc dần hiện ra.

Là Freeman.

Thấy đối phương, Hajime lập tức nở nụ cười nhẹ nhõm.

Từ khí thế nhàn nhã, trầm ổn toát ra từ Freeman, cậu biết tình trạng của cậu ấy hẳn đã ổn thỏa, những vấn đề trước đây chắc cũng đã được giải quyết.

Freeman vừa thấy Hajime cũng có chút vui vẻ, nhưng ánh mắt nhanh chóng chuyển tới chiếc bàn cùng những chiếc ghế kỳ lạ.

"Đây là… cái gì vậy?" Freeman tò mò hỏi.

Hajime không chần chừ, liền giải thích lại toàn bộ những gì mình vừa trải qua, từ lúc thấy chiếc ghế, con số, đến khi cậu kích hoạt chức năng Thư Mời.

Freeman lắng nghe, đôi mắt lóe lên sự hứng thú.

"Hóa ra là vậy… Nghe có vẻ thú vị đấy."

Nói xong, ánh mắt cậu dừng lại trên hai chiếc ghế trống còn lại.

Ngẫm nghĩ chốc lát, Freeman tiến đến, tùy ý chọn một chiếc rồi ngồi xuống. Vừa đặt người, sợi tơ mỏng từ ghế liền xuyên qua cơ thể cậu.

Dù đã được Hajime cảnh báo trước, Freeman vẫn hơi cau mày vì cảm giác đó.

Nhưng rất nhanh, cơn đau qua đi, chiếc ghế dưới cậu cũng dần biến đổi.

Ghế đá thô kệch hóa thành một chiếc ghế gỗ màu đen lớn, được bọc bằng các loại da mềm cao cấp, trên lưng ghế và tay vịn còn đính vài viên ngọc quý phát sáng lấp lánh.

Freeman khẽ cười:

"Ghế thuyền trưởng của ta… Quả nhiên là như vậy."

Hajime hơi ngạc nhiên: "Nghĩa là những chiếc ghế này sẽ biến thành loại ghế quen thuộc hoặc thoải mái nhất với bọn mình sao?”

"Có vẻ là thế." Freeman gật đầu, tay vuốt nhẹ thành ghế, ánh mắt thoáng qua một tia hoài niệm.

Ngay lúc đó, ký hiệu của Freeman cũng hiện ra trên đỉnh ghế.

Bên dưới là những làn sóng biển dập dềnh, chính giữa là hình con thuyền hải tặc quen thuộc của băng cậu.

Phía trên thuyền là hình vẽ một trái Ác Quỷ xoáy tròn, thứ đã thay đổi vận mệnh của Freeman.

Vòng tròn bao quanh biểu tượng không phải bảo bối như Hajime, mà là các chủng tộc, trái ác quỷ và hòn đảo đặc trưng thuộc về thế giới One Piece.

Hajime nhìn mà cảm thán:

"Xem ra ký hiệu này là thứ đại diện cho đặc điểm mỗi người chúng ta cùng thế giới mà mình từng sống."

Bởi vì lo ngại việc kế thừa sức mạnh từ các phần linh hồn có thể khiến bản thân mất kiểm soát, Hajime cùng những người khác đã thỏa thuận hạn chế tiếp xúc trực tiếp để tránh ảnh hưởng lẫn nhau. Điều đó cũng dẫn đến việc mỗi người không biết gì về những thay đổi hay sức mạnh mới của đối phương.

Chính vì vậy, khi thấy Freeman xuất hiện, Hajime không khỏi tò mò về tình trạng hiện tại của cậu ấy.

Freeman vừa nhìn đã hiểu ý, dù bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nhưng giọng nói khi cất lên lại mang theo chút thoải mái hơn so với trước:

"Ngưoi muốn biết ta ra sao rồi đúng không? Ta sẽ kể."

Hajime khẽ cười gật đầu, ánh mắt ôn hòa lắng nghe.

Freeman bắt đầu kể lại, từ vấn đề bị thần tính ảnh hưởng, đến việc nhận được sự trợ giúp từ vị thần sa mạc và nhiệm vụ mà thần yêu cầu, rồi cuối cùng là cách cậu đã dùng trái Ác Quỷ để sinh ra sức mạnh mới, dung hợp hoàn toàn lực lượng thần thánh kế thừa từ Yuichiro.

"Đại khái là nhờ thần sa mạc giúp ta áp chế thần tính, ta mới tranh thủ dùng được sức mạnh Trái Ác Quỷ đem phần sức mạnh thần thánh từ Yuichiro hoàn toàn dung hợp vào cơ thể."

"Thực ra, nếu không nhờ có thần, chắc ta cũng có thể tự thích nghi được… nhưng có lẽ phải mất vài tháng. Mà khi đó, ta cũng chẳng biết mình đã làm ra chuyện gì nữa."

Dừng lại một chút, Freeman tiếp lời:

"Sức mạnh mới này, ta gọi là Haki Thần Uy. Nó là kết quả dung hợp giữa Haki mà ta đã lĩnh ngộ và sức mạnh của thần trong cơ thể. Nó giống như Haki Hắc Long vậy mà Ame đã tạo ra."

Nói xong, Freeman im lặng trong giây lát, rồi chậm rãi giơ tay lên.

Một luồng khí đen lam thẳm bắt đầu lan tỏa, bao trùm lấy thân thể cậu.

Khí thể ấy không giống với Haki trước kia, không đơn thuần là uy áp bá đạo buộc người khác quỳ xuống, mà mang theo một loại trầm ổn và thiêng liêng, như là thần thánh giáng lâm.

Trên cơ thể Freeman, từng mảng vảy hình thoi hiện ra, đen tuyền như được đúc từ thép đen, lại như chất lỏng chảy dọc theo cơ bắp, vừa cứng rắn vừa linh hoạt, thấp thoáng tỏa ra từng tia sáng xanh âm u, tựa như dung nham lạnh đang âm ỉ cháy dưới lớp vỏ bọc.

Luồng khí quanh người cậu như hòa quyện giữa lửa và nước, nóng lạnh giao thoa, vừa khiến người ta kinh hãi, vừa khiến lòng sinh kính sợ.

Nếu trước đây, Freeman như một vị vua áp đảo kẻ khác bằng uy quyền tuyệt đối, thì giờ đây, cậu giống như một vị thần đứng trên cao, khiến người đối diện không thể không cúi đầu thần phục.

Hajime cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong sức mạnh của Freeman, cậu vô thức nín thở một lát rồi khẽ thở ra, khóe môi nở nụ cười hài lòng:

"Chúc mừng cậu đã tìm ra con đường của mình, Freeman. Thực ra, chuyện cả nhóm chúng ta mất kiểm soát sức mạnh, tớ nghĩ có một phần là do lỗi của tớ. Nhưng giờ tớ đã biết cách giải quyết rồi."

Freeman thoáng sững người, trong mắt hiện lên chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại trở về dáng vẻ trầm tĩnh như cũ. Cậu không vội hỏi, chỉ lặng lẽ nhìn Hajime, chờ đợi lời giải thích.

Thế nhưng Hajime chỉ khẽ lắc đầu:

"Đợi khi mọi người có mặt đông đủ, tớ sẽ nói luôn một lượt."

Freeman gật nhẹ, không truy hỏi thêm.

Hajime sau đó chuyển sang vấn đề khác, ánh mắt trầm xuống, cậu hỏi:

"Nhiệm vụ mà thần sa mạc giao cho cậu… rốt cuộc là gì?"

Nghe đến đây, Freeman nhớ lại hành trình trong thần điện bị cát vùi lấp, hình ảnh vị thần ba đầu với giáp vàng, quyền trượng mặt trời và kiếm trăng non hiện lên trong tâm trí cậu. Những bức bích họa cổ xưa, những bí ẩn về sức mạnh của các trái ác quỷ, tất cả chỉ là mới hôm qua.

Nhưng khi hồi tưởng về cuộc gặp với vị thần đó, trong lòng Freeman lại dâng lên cảm giác mơ hồ khó tả, như thể có thứ gì đó đã bị che giấu khỏi trí nhớ của cậu.

Một khoảng trống vô hình khiến cậu khó chịu, nhưng cậu nhanh chóng áp chế nó xuống, không để lộ ra bất kỳ biểu cảm khác thường nào trước Hajime.

"Ta đã hoàn thành nhiệm vụ của thần, tạm thời vị thần đó không còn gây ảnh hưởng gì đến ta nữa."

Freeman chỉ đơn giản trả lời như vậy, giọng điệu vẫn bình thản như thường lệ.

Hajime nghe vậy, chỉ gật đầu, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy bất an, lo lắng cho Freeman.

Bất kể là vị thần sa mạc ở Alabasta, hay nữ vương của White Night, những thực thể này dường như đều đang âm thầm bố trí một bàn cờ khổng lồ. Mà băng của Freeman đang dần đi sâu vào trung tâm của ván cờ đó.

Cả hai giữ riêng tâm tư của mình, không ai để lộ những suy nghĩ sâu kín đang ẩn giấu trong lòng. Thay vào đó, họ trò chuyện về hành trình gần đây, về những khung cảnh khác nhau mà mỗi người đã đặt chân tới.

Hajime kể về những con phố tấp nập, những cỗ máy chiến tranh vừa hiện đại vừa cổ đại, cùng nhịp sống bình thản của người dân của vương quốc Bouwanko.

Freeman lại nói về những đại dương mênh mông, các hòn đảo đầy rẫy bí ẩn và những trận chiến sinh tử giữa các hải tặc.

Cả hai trao đổi về văn hóa, con người, những sinh vật kỳ lạ và cả những sức mạnh phi thường mà họ đã chứng kiến.

Cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi hơn khi đề cập đến Bouwanko Kami, thực thể mạnh nhất mà cả nhóm gặp được cho đến bây giờ.

Thế nhưng, đúng vào lúc đó, làn sương trắng trong không gian bất chợt khẽ động, dần dần tách ra. Từ giữa màn sương, một bóng người mờ ảo xuất hiện, chậm rãi tiến lại gần.

Hajime và Freeman đồng loạt ngẩng lên, ánh mắt tập trung về phía đó.

Khi nhìn rõ người vừa đến là Yuichiro, cả hai đều thoáng giật mình. Nhưng điều thực sự khiến họ biến sắc, là tình trạng của anh.

Yuichiro vẫn giữ phong thái trầm ổn thường thấy, gật đầu chào cả hai. Nhưng anh không lên tiếng, cũng không giơ tay phải vẫy chào như mọi khi.

Bởi vì… tay phải của anh đã mất.

Không chỉ vậy, môi của Yuichiro cũng bị khóa chặt, tựa như có một phong ấn vô hình ngăn anh phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Thấy vẻ mặt lo lắng của cả hai, Yuichiro giơ cánh tay trái còn lại lên, vẽ lên không trung những dòng chữ:

[Đây là vết thương lúc ta chiến đấu. Yên tâm, nó không phải vĩnh viễn. Đợi ta giải phong ấn, tay và miệng sẽ khôi phục như cũ.]

Hajime nhíu mày, tiến lên vài bước, cẩn thận quan sát phần cánh tay cụt của Yuichiro.

Điều cậu thấy khiến lòng cậu càng thêm trầm xuống.

Đó không phải là dấu vết của một vết cắt hay đứt lìa thông thường. Phần khớp vai nhẵn nhụi đến mức quái dị, giống như từ khi sinh ra, trên người Yuichiro vốn dĩ đã không có cánh tay đó.

Một loại cảm giác phiền muộn quen thuộc dâng lên, nhưng Hajime không hỏi gì thêm. Cậu biết rõ, lấy Yuichiro cẩn thận tính cách, anh nói tạm thời ổn thì chắc chắn là như vậy.

Freeman đứng bên cạnh im lặng, nhưng ánh mắt thoáng hiện lên chút lạnh lẽo.

Yuichiro thấy hai người không hỏi gì thêm, liền chuyển ánh mắt nhìn về phía bộ bàn ghế đá, rồi lại giơ tay trái viết lên không trung:

[Đây là thứ gì?]

Dòng chữ hiện ra lơ lửng trong không khí, mang theo sự nghi hoặc.

Freeman liếc sang Hajime, chờ cậu giải thích. Hajime khẽ gật đầu, nói về mọi chuyện đã xảy ra từ khi cậu mở khóa chiếc ghế đầu tiên.

Sau khi nghe Hajime giải thích về bộ bàn ghế, Yuichiro không vội ngồi xuống. Ánh mắt anh trầm tĩnh, cẩn thận đánh giá từng chiếc ghế, từng hoa văn, từng đường nét, như muốn tìm ra bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào còn ẩn giấu.

Dù đã biết Hajime và Freeman đều thử qua, nhưng Yuichiro không cho phép bản thân lơ là. Anh hiểu rõ hơn ai hết, sức mạnh càng thần bí thì càng ẩn chứa những quy tắc khó lường.

Một khi sơ suất, hậu quả sẽ không đơn giản chỉ là mất tay hay phong ấn giọng nói như hiện tại.

Thấy Yuichiro vẫn mãi thận trọng, Hajime rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng hỏi:

"Chú rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Sao lại thành ra thế này?"

Yuichiro vừa tiếp tục quan sát, vừa giơ tay trái lên, viết lên không trung những dòng chữ giải thích.

Hajime và Freeman chăm chú đọc từng chữ. Đến khi đọc xong, Hajime nhíu mày, khẽ tổng kết:

"Vậy là chú đã săn được Ame-no-Koyane, nhưng cũng suýt nữa thì bị phản sát?"

Yuichiro dừng động tác, gật đầu xác nhận, sau đó tiếp tục viết:

[Ta đã chuẩn bị trước khả năng thần tự mình phong ấn mình, cũng ngờ tới sau khi tỉnh lại, thần vẫn còn giữ được phần lớn sức mạnh.]

Anh thoáng ngừng lại, rồi lại viết tiếp:

[Mặc dù phần lớn sức mạnh của thần bị ta áp chế, nhưng kỹ thuật phong ấn của hắn vượt xa ta. Đó mới là nguyên nhân suýt thất bại còn để lại như vậy vết thương.]

Freeman và Hajime nhìn nhau, đều nhận ra được sự nguy hiểm trong trận chiến đó.

Trên thực tế, Yuichiro đã có lợi thế rất lớn. Ame-no-Koyane sở hữu mấy Thần Chức thoạt nhìn đều không thiên về chiến đấu:

Bảo Hộ - bị Thần Chức Trật Tự của Yuichiro khắc chế hoàn toàn.

Lời Nói - vô dụng trước Chiến Tranh, gần như không tạo được ảnh hưởng gì.

Nghi Lễ - cần thời gian thi triển, không thích hợp trong chiến đấu tốc độ cao.

Chỉ có Phong Ấn là thực sự phát huy tác dụng. Và đáng sợ ở chỗ, trình độ phong ấn của Ame-no-Koyane đạt đến mức tinh vi gấp bội so với Yuichiro.

Nếu không phải vì điểm đó, với thực lực hiện tại cũng đã chuẩn bị sẵn đồ vật, Yuichiro lẽ ra có thể giết thần chỉ trong chớp mắt, chứ không phải trải qua trận chiến kéo dài hơn một ngày, cuối cùng còn suýt bị phong ấn ngược lại.

Freeman khoanh tay, giọng trầm thấp:

"Xem ra lần này chú thật sự gặp vận đen rồi."

Hajime gật đầu đồng tình.

Yuichiro khẽ nhếch môi, nhưng vì phong ấn trên miệng, nụ cười ấy chỉ thoáng lướt qua trong ánh mắt, vừa có chút tự giễu, vừa mang theo sự nhẫn nại đặc trưng của anh.

Bề ngoài, anh tỏ ra bình thản như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát, nhưng thực tế, tình trạng hiện tại tệ hơn rất nhiều so với những gì anh đã nói với Hajime và Freeman.

Việc thành công giết ch.ết Ame-no-Koyane và đoạt lấy bốn Thần Chức vốn là một chiến công lớn, thế nhưng thực lực của Yuichiro không những không tăng lên ngay lập tức, mà ngược lại, còn chịu một đòn nặng nề.

Trước khi ch.ết, Ame-no-Koyane đã kịp thời phát động Thần Chức Phong Ấn, trực tiếp phong bế Thần Lực cùng một phần Thần Thể của anh, cụ thể là cánh tay phải và miệng. Đó không đơn thuần là vết thương trên thân thể, mà còn là sự giam cầm trực tiếp lên quyền hạn thần thánh trong cơ thể anh.

Tuy nhiên, Yuichiro không hề cảm thấy tuyệt vọng.

Anh hiểu rõ, chỉ cần bản thân có thể giải khai phong ấn, thực lực nhất định sẽ bước vào thời kỳ tăng trưởng nhảy vọt.

Ngay lúc này, dù sức mạnh bị áp chế, anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng bốn Thần Chức vừa đoạt được đang dần dung hợp, sinh ra biến hóa trong cơ thể mình.

Bảo Hộ đã kết hợp với Trật Tự, cả hai không chỉ có thể vận dụng riêng lẻ, mà khi phối hợp, uy lực so với trước kia đã mạnh hơn gấp nhiều lần.

Phong Ấn dung hợp cùng Thần Chức Phong Ấn vốn có của anh, quyền hạn được củng cố, thậm chí vượt qua cả khi nó nằm trong tay Ame-no-Koyane. Chính vì vậy, Yuichiro tin tưởng mình có thể từ từ phá bỏ phong ấn trên thân thể mà thần để lại.

Lời Nói không dung hợp với bất kỳ Thần Chức nào khác, nhưng lại sinh ra liên động kỳ lạ với Chiến Tranh, như thể ngôn từ có thể dẫn lối, mà chiến hỏa sẽ là hồi đáp.

Nghi Lễ là Thần Chức đặc biệt nhất trong số đó. Nó như một chất xúc tác kết nối tất cả Thần Chức khác của Yuichiro, sinh ra vô số khả năng tổ hợp mà anh còn chưa kịp khai phá.

Nhìn bề ngoài, Yuichiro như đã chịu thiệt thòi nặng nề. Nhưng bản thân anh hiểu rõ, đây là sự tích lũy trước cơn bùng nổ.

Chỉ cần đợi đến ngày phong ấn bị phá giải, anh sẽ không chỉ đơn thuần khôi phục, mà còn đứng ở một tầm cao hoàn toàn mới.

Cuối cùng, sau khi cẩn thận đánh giá, Yuichiro cũng quyết định ngồi xuống chiếc ghế trống.

Ngay khi lưng anh vừa tựa vào, những sợi tơ tinh tế lập tức đâm xuyên qua thân thể, hút lấy sức mạnh từ sâu bên trong.

Cơn đau nhói thoáng qua, nhưng Yuichiro nhanh chóng nhận ra một điều khác thường, phong ấn trên người anh khẽ rung động, tựa như đang bị nới lỏng.

Trong lòng Yuichiro dấy lên niềm vui sướng. Anh không bỏ qua cơ hội này, lập tức vận dụng những kỹ thuật phá giải phong ấn mà mình đã nghiên cứu suốt mấy ngày qua. Dựa vào dòng chảy sức mạnh bị rút ra và hoàn trả, anh bắt đầu tìm kiếm sơ hở trong phong ấn.

Chẳng mấy chốc, khi luồng sức mạnh trở về cơ thể, Yuichiro cảm nhận được, phong ấn đã thực sự suy yếu.

Một phần mười Thần Lực đã được khôi phục, cánh tay phải tưởng chừng đã mất nay dần hiện ra một bộ phận, dù còn yếu ớt nhưng đã khôi phục hình dạng.

Chiếc ghế dưới người anh cũng bắt đầu biến đổi.

Nó hóa thành một chiếc ghế xoay văn phòng đơn giản, màu đen, kiểu dáng quen thuộc. So với chiếc sofa mềm mại của Hajime hay chiếc ghế thuyền trưởng uy nghiêm của Freeman, chiếc ghế này không hề nổi bật.

Thế nhưng, đối với Yuichiro, đó là biểu tượng của thanh xuân và cuộc đời anh.

Hai mươi năm làm lập trình viên, từ những ngày đầu bỡ ngỡ cho đến khi dần trở thành một người thạo việc, chiếc ghế này đã gắn bó cùng anh qua biết bao thăng trầm.

Ngay phía trên ghế, ký hiệu thuộc về anh cũng hiện lên rõ ràng.

Bên dưới là đài cao kết từ vô số vũ khí hiện đại lẫn cổ xưa - súng ống, kiếm, thương, cung tên, lựu đạn, pháo đài... Tất cả xếp chồng lên nhau, như tượng trưng cho chiến tranh và sức mạnh thuần túy.

Trên đỉnh đài cao là hình ảnh một sinh vật hình người ngồi trên ngai vàng, quanh thân lơ lửng tám quả cầu ánh sáng, biểu trưng cho tám Thần Chức của Yuichiro.

Bên trên hình người, hai tấm thẻ khắc tên Ame-no-Koyane và Takemikazuchi, tượng trưng cho hai vị thần đã gục ngã dưới tay anh.

Bao quanh toàn bộ là vòng tròn lớn được tạo nên từ những hình bóng và sức mạnh thần linh thuộc các nền thần thoại khắp thế giới: Nhật Bản, Trung Quốc, Hàn Quốc, Ấn Độ, Hy Lạp, La Mã, Bắc Âu, Ai Cập, Celtic, Polynesia...

Ngay khi Yuichiro ngồi xuống, con số trên bàn đá liền thay đổi, từ [2/3] nhảy lên [3/3] rồi nhanh chóng chuyển thành [3/6].

Cả ba đồng thời cảm nhận được thông tin mới xuất hiện trong đầu, một chức năng vừa được kích hoạt, tên là Cửa.

Chức năng này khiến cả ba đều lộ ra vẻ vui mừng.

Từ nay về sau, bọn họ không còn bị giới hạn chỉ có thể đến đây trong lúc ngủ. Giờ đây, họ có thể tự do ra vào không gian này bất cứ khi nào, chỉ cần ý niệm khởi động.

Không chỉ vậy, bọn họ còn có thể mang theo những đồ vật thuộc về thế giới của mình vào đây, hơn nữa có thể sử dụng trong không gian này.

Dù vậy, vẫn có một điểm hạn chế, đồ vật mang vào chỉ có người mang theo mới có thể đưa ra lại bên ngoài, những người khác chỉ có thể mượn dùng khi ở đây, nhưng không thể mang ra thế giới thực của họ.

Dù có chút tiếc nuối, nhưng đối với cả nhóm, đây vẫn là một tin tức cực kỳ tốt.

Phải biết rằng, mỗi người trong bọn họ đều nắm giữ những vật phẩm đặc biệt từ thế giới của mình.

Bảo Bối Thần Kỳ của thế giới Doraemon, Trái Ác Quỷ của thế giới One Piece, vũ khí hiện đại của thế giới Black Bullet, Thần Khí của thế giới Campione, mỹ thực của thế giới Shokugeki no Souma.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện