Freeman đứng giữa đấu trường, hơi thở nặng nề hòa lẫn với không khí đặc quánh mùi máu và cát. Xung quanh, vô số đối thủ đã gục ngã, tiếng la hét và gầm rú vẫn chưa dứt hẳn, nhưng tất cả đều chỉ còn là tiếng vọng xa xăm trong tâm trí cậu.
Cậu lặng lẽ đưa tay lau đi vệt máu bám trên thanh kiếm gãy, nhưng không thể xóa sạch những vệt đỏ thẫm loang lổ, giống như không cách nào gột rửa những gì đã trải qua.
Freeman hít một hơi sâu, ánh mắt mờ dần, cảnh sắc trước mắt vặn vẹo rồi sụp đổ như thể một lớp màn vừa bị xé toạc.
Khi tầm nhìn rõ ràng trở lại, cậu thấy mình đang đứng giữa một biển cát trắng mênh mông. Không còn đấu trường, không còn tiếng hò reo của đám đông, cũng không còn những kẻ địch ngã xuống dưới lưỡi kiếm của cậu.
Tất cả tan biến, để lại chỉ một khoảng không rộng lớn vô tận, nơi chỉ có cát, gió và sự tĩnh lặng đến rợn người.
Một xấp giấy rơi xuống từ trên cao, trôi nổi theo gió rồi đáp xuống trước mặt cậu. Freeman nhặt lên, lật từng trang một.
Ban đầu, cậu thấy những dòng chữ rời rạc - những câu chuyện, những ký ức quen thuộc thuộc về cậu. Nhưng chỉ trong nháy mắt, những dòng chữ bắt đầu nhạt đi, nhòe dần, rồi biến mất hoàn toàn.
Cuối cùng, trong tay cậu chỉ còn lại những trang giấy trắng tinh, không một dấu vết nào của quá khứ.
Freeman thở dài. Cậu cảm thấy mệt mỏi, nhưng đồng thời cũng có một sự thả lỏng nhẹ nhõm.
Cậu không biết mình đã trải qua bao nhiêu thế giới, đã đưa ra bao nhiêu quyết định khác nhau, nhưng mỗi quyết định ấy như một nhánh rẽ trong dòng chảy của vận mệnh, đẩy cậu đến một cuộc đời hoàn toàn khác.
Nếu ngày đó không ăn Trái Ác Quỷ, cậu sẽ trở thành một anh hùng tộc ngư nhân, bảo vệ tộc đàn khỏi sự tàn bạo của loài người.
Nếu chấp nhận lời mời của Garp, Freeman sẽ khoác lên màu áo của Hải Quân nhưng chiến đấu cho lý tưởng cách mạng, rồi cuối cùng vẫn chỉ là một con tốt trong ván cờ quyền lực.
Nếu Dragon không đến kịp, số phận của cậu sẽ mãi bị giam cầm trong đấu trường của những tên quý tộc, không ngừng vung kiếm chém giết chỉ để mua vui cho kẻ khác.
Nhưng bây giờ, mọi câu chuyện đều đã kết thúc, mọi khả năng đều đã khép lại. Những lựa chọn dường như không còn quan trọng nữa, bởi cậu đã tự mình đi đến tận cùng của sự thật.
Sức mạnh đã từng lôi kéo cậu, điều khiển cậu như một con rối, giờ đây không còn ảnh hưởng.
Không đúng. Cậu nhận ra, không phải là nó biến mất, mà là thứ gì đó bên trong cậu đã bắt đầu thức tỉnh - một nguồn gốc sâu xa, ẩn sâu trong linh hồn cậu, đang dần tự mình xóa đi sự áp đặt của vị Thần nào đó.
Freeman ngẩng đầu, đưa mắt nhìn xa xăm về phía chân trời phủ đầy cát trắng.
Nơi đó, giữa sa mạc hoang vu, cậu nhìn thấy một công trình cổ kính bị cát phủ kín. Dáng vẻ của nó hao gầy, mục nát theo thời gian, nhưng vẫn sừng sững như một minh chứng của quá khứ.
Một ngôi thần điện.
Không chút do dự, Freeman siết chặt nắm tay, bước về phía trước.
Freeman bước vào bên trong thần điện, không gian lập tức trở nên tĩnh lặng một cách siêu thực. Cậu đứng giữa một hành lang dài bất tận, nơi ánh sáng yếu ớt xuyên qua những khe nứt trên mái vòm, phủ xuống một lớp bụi mờ huyền bí.
Hai bên hành lang, những bức bích họa cổ xưa kéo dài từ đầu đến cuối, kể lại câu chuyện về một vị thần sa mạc, được dân chúng Alabasta tôn thờ như đấng bảo hộ của vương quốc này.
Có bức tranh vẽ thần chiến đấu với một con bò cạp khổng lồ, móng vuốt của nó có thể tạo ra những cơn bão cát hủy diệt mọi thứ trên đường đi.
Trong bức tranh, thần giáng xuống từ bầu trời, ánh sáng vàng kim bao phủ, đánh tan con quái vật, biến vùng đầm lầy hoang tàn thành một ốc đảo màu mỡ.
Có bức tranh thần đối mặt với một con rắn đỏ hung ác, sinh vật được mô tả có đôi mắt đỏ như máu và hơi thở có thể thiêu rụi cả sa mạc. Trong tranh, vị thần dồn toàn bộ sức mạnh, phong ấn con rắn vào lòng đất, khiến dòng máu nó chảy thành một con sông lớn, mang nước đến cho Alabasta.
Những bức họa tiếp theo đều thể hiện những chiến công của vị thần, nhưng một bức tranh đặc biệt đã khiến Freeman dừng lại.
Bức tranh vẽ vị thần truyền lại sức mạnh cho hai vị hộ vệ của vương quốc, hình ảnh họ một người hóa thân thành chim ưng, một người hóa thân thành linh cẩu, đứng hai bên bảo vệ vương quyền.
Freeman nheo mắt, bức họa này không đơn thuần chỉ là một câu chuyện truyền thuyết. Nó làm cậu nhớ đến hai trái ác quỷ nổi tiếng của vương quốc Alabasta - Tori Tori no Mi, Model: Falcon và Inu Inu no Mi, Model: Jackal.
Hai trái ác quỷ này không chỉ đặc biệt bởi sức mạnh của chúng, mà còn bởi sự gắn kết thần bí với vương quốc này.
Người sử dụng chúng cho dù ch.ết ở đâu, thì trái ác quỷ vẫn sẽ quay trở lại và tái sinh trong tay hoàng tộc. Hơn nữa, những người sở hữu hai trái ác quỷ này trong lịch sử đều là những chiến binh mạnh nhất của Alabasta, trung thành tuyệt đối với vương quốc.
Freeman chợt hiểu cái gì, quay lại đánh giá từng bức tranh, sau một lúc tìm kiếm cậu thầm nói: "Quả nhiên!"
Mỗi bức tranh đều nói về công tích của thần gắn liền với một sức mạnh nào đó, chúng nhìn không liên quan nhưng nếu đổi thành trái ác quỷ sức mạnh liền thú vị.
Bức thứ nhất là Suna Suna no Mi, bức thứ hai là Mera Mera no Mi,... Cứ tiếp đó, hầu hết xuất hiện tại vương quốc Alabasta trái ác quỷ trong nguyên tác đều có thể tìm được đối ứng bức tranh.
"Là tiên tri hay... số phận nào đó?" Freeman nói thầm nhưng không hiểu trong đầu cậu xuất hiện một từ "Phục bút".
Nhíu mày, cậu không hiểu vì sao mình có như này linh cảm nhưng cậu chắc chắn nó rất quan trọng.
Freeman lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi tâm trí. Cậu tiếp tục tiến sâu hơn vào trong thần điện, từng bước chân vang vọng trên nền đá lạnh lẽo.
Không gian xung quanh dần trở nên tối hơn, chỉ còn những vệt sáng yếu ớt hắt xuống từ những khe nứt trên trần, phủ lên con đường phía trước một lớp ánh sáng mờ ảo.
Khi chạm đến điểm cuối cùng của hành lang, Freeman bất giác dừng lại.
Trước mắt cậu là một khung cảnh kỳ vĩ, trong gian phòng rộng lớn, một bóng dáng khổng lồ đang ngồi bất động trên một ngai vàng đồng rực rỡ.
Ở cuối con đường, Freeman chứng kiến một bóng sinh vật to lớn ngồi trên ngai vàng đồng.
Đó là một sinh vật hình người, nhưng thay vì chỉ có một cái đầu, nó lại có ba chiếc đầu khác nhau:
Đầu chim ưng, sắc bén, uy nghiêm, tỏa ra khí thế của một vị thần quan sát mọi thứ từ trên cao.
Đầu cá sấu, cứng rắn, tàn nhẫn, như thể có thể nghiền nát mọi kẻ thù bằng một cú cắn.
Đầu chó, trung thành, kiên định, thông thái mang theo một thứ uy nghiêm không thể lay chuyển.
Toàn thân sinh vật này được bao phủ trong lớp giáp vàng, phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đuốc trong thần điện, khiến nó trông càng thêm thần bí và xa vời.
Trên tay trái, thần cầm quyền trượng mặt trời, tượng trưng cho sự cai trị tuyệt đối cùng sáng tạo sự sống.
Trên tay phải, thần cầm thanh kiếm trăng non, tượng trưng cho sự phán xét không thể chối cãi cùng thời gian tuần hoàn.
Freeman nheo mắt, cậu nhận ra sinh vật này chính là vị thần được tôn thờ trong các bức tranh trên tường.
Không gian trầm mặc trong giây lát trước khi ba cái đầu đồng loạt mở miệng.
"Người được chọn, ngươi cuối cùng đã đến."
Âm thanh vang vọng, tựa như vọng lại từ một thời đại xa xưa.
"Như vậy, hãy lấy đi phần thưởng của ngươi, đồng thời hoàn thành nghĩa vụ mà ngươi phải gánh vác."
Freeman hơi nheo mắt, cảm giác có gì đó không đúng.
Lời nói của vị thần này giống như một lời tiên tri, nhưng nó lại mang theo một sự ép buộc vô hình, như thể cậu không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận phần thưởng và nghĩa vụ mà thần nhắc đến.
"Người được chọn?"
"Lại là kiểu sắp đặt này sao?"
Freeman hơi lùi một bước, quan sát kỹ hơn vị thần sống động trước mặt. Ba đôi mắt của ba cái đầu thần đều sáng lên - chim ưng sắc bén, cá sấu dữ tợn, chó thông minh - cả ba mang đến những cảm giác khác nhau, nhưng có chung một điểm:
Chúng đang quan sát cậu.
"Ngươi do dự sao?"
Lời nói vang vọng trong thần điện, như thể đến từ cả ba cái đầu cùng lúc, hòa quyện thành một giọng nói vừa uy nghiêm, vừa không thể kháng cự.
Nghe lời thần, Freeman không vội tiến lên ngay.
Thay vào đó, cậu cảm thấy một sự quen thuộc khó hiểu, như thể cảnh tượng này đã từng xảy ra trước đây. Cậu nhớ tới vương quốc White Night, nơi cậu từng gặp nữ vương bí ẩn, người đã nói những lời tương tự.
"Người được chọn?"
"Số mệnh đã định sẵn?"
Tất cả những điều này đều quá hoàn hảo, quá trơn tru, như thể một bàn tay vô hình nào đó đã viết ra tất cả từ trước.
Một từ bất ngờ hiện lên trong đầu Freeman, "Kịch bản". Ngay lập tức, Freeman cảm thấy cơ thể mình như đông cứng lại.
Trong đầu cậu, hàng loạt hình ảnh xoay vần, những ký ức không thuộc về cậu, những câu chuyện không thuộc về cậu. Cậu nghĩ đến thư viện khổng lồ, nơi mà vận mệnh của mọi sinh vật đều được ghi lại thành sách.
Cậu nghĩ đến những trang giấy của chính mình, những dòng chữ từng viết về cậu... và những trang giấy trắng tinh chưa có chữ. Rồi cậu nghĩ đến hai từ mà mình đã từng nghe thấy trước đây: "Phục bút" và "Kịch bản".
Ngay khoảnh khắc đó, thế giới trước mặt Freeman vỡ vụn, mọi thứ tan biến thành từng mảnh sáng, như thể cậu vừa bẻ gãy một quy tắc vô hình nào đó và Freeman đạt đến thế giới chân thực.
Lần nữa mở mắt, cậu nhận ra mình đã quay về thư viện khổng lồ - nhưng lần này cậu thấy rõ hơn bao giờ hết. Không còn là một không gian mơ hồ nữa, không còn là một khái niệm trừu tượng nữa. Lần này, cậu thật sự thấy được bản chất của nơi này.
Cả thư viện rộng lớn trải dài đến vô tận, vượt qua cả giới hạn của không gian và thời gian.
Freeman quay đầu và cậu thấy chúng:
Những quyển sách nhỏ bé, chỉ như lòng bàn tay, ghi chép cuộc đời của một người bình thường, từ lúc sinh ra đến lúc ch.ết đi.
Những quyển sách khổng lồ, lớn như một đại lục, ghi lại lịch sử của một nền văn minh, từ thời sơ khai cho đến khi diệt vong.
Những quyển sách vĩ đại, có kích thước ngang bằng cả hành tinh, trong đó chứa đựng sự hình thành và sụp đổ của một thế giới.
Tất cả đều có ở đây. Tất cả đều là một phần của kịch bản và cậu, Freeman, cũng là một phần trong đó.
Freeman tiếp tục bước tới, mỗi bước chân của cậu dường như không còn thuộc về thế giới vật chất nữa. Không gian xung quanh không còn là những lối đi chật hẹp của một thư viện bình thường, mà trải dài vô tận, tràn ngập ánh sáng từ những cuốn sách đang mở ra, từng trang giấy chầm chậm lật, phô bày những câu chuyện của vô số sinh mệnh, nền văn minh và cả vũ trụ.
Mỗi quyển sách chứa đựng một câu chuyện, một số phận và tất cả đang cùng vận hành trong một bản hòa tấu khổng lồ mà chính cậu cũng không thể nghe thấy toàn bộ.
Mỗi bước đi, cậu cảm nhận được những luồng sức mạnh trong linh hồn đang không ngừng sôi trào, như thể có một cánh cửa đã bị phá vỡ, để lộ ra thứ gì đó vốn thuộc về cậu nhưng bị che giấu từ lâu.
Những trang giấy vô hình trôi nổi xung quanh cậu, như thể chúng đang chờ đợi để được giải phóng.
Mỗi bước chân của cậu không còn là một bước tiến thông thường, mà là một sự hòa nhập vào dòng chảy vận mệnh, nơi mọi thứ đều đã được ghi chép nhưng cũng đồng thời đang được viết tiếp.
Freeman cảm thấy như thể mỗi sợi dây vô hình đan xen trong thực tại đều đang gắn kết với cậu, nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ nó có ý nghĩa gì.
Cậu không biết mình đã đi bao lâu. Có thể chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, cũng có thể là hàng thế kỷ. Không có thời gian ở đây, không có không gian, chỉ có sự tồn tại của tri thức vô tận.
Cuối cùng, cậu cũng tìm được nơi đây chủ nhân - Thần.
Freeman dừng lại. Cậu không thể nhìn thẳng vào Thần, hay đúng hơn, Thần không có hình dáng mà cậu có thể hiểu được. Thần là một sự tồn tại vượt trên mọi khái niệm mà trí óc sinh linh có thể nắm bắt.
Cậu cố gắng phân tích, nhưng mọi quy tắc mà cậu từng biết đều sụp đổ khi đối diện với thực thể trước mặt.
Nhưng sinh vật luôn có nhu cầu nhận diện và mô tả mọi thứ bằng những gì họ có thể hiểu và Freeman cũng không ngoại lệ.
Cậu buộc phải dựa vào những kiến thức và trải nghiệm của mình để "chấp vá" một hình dáng cho Thần, dù biết rằng đây chỉ là ảo ảnh do chính mình tạo ra, một cách để tâm trí cậu có thể chấp nhận sự tồn tại này mà không bị nghiền nát bởi sự vĩ đại của Thần.
Trong mắt Freeman, Thần mang một hình dáng kỳ lạ. Nửa thân trên của nó là một thực thể nhân dạng, nhưng không phải làm từ da thịt mà từ những ký tự, chữ viết, con số và hình ảnh đan xen lẫn nhau, tạo thành một kết cấu luôn thay đổi, như thể mỗi giây nó đều được viết lại thành một câu chuyện mới.
Mỗi chữ, mỗi hình ảnh trên cơ thể Thần đều tỏa ra tri thức vô tận, nhưng khi Freeman cố gắng đọc chúng, chúng ngay lập tức thay đổi, khiến cho việc hiểu rõ chúng trở nên bất khả thi.
Phần thân dưới của Thần lại hoàn toàn khác biệt. Nó không có hình dạng cố định, mà là một khối hỗn loạn của màu sắc, ánh sáng và âm thanh, liên tục thay đổi, tạo thành vô số xúc tu lan tỏa ra mọi hướng.
Mỗi xúc tu không ngừng kéo lấy các quyển sách xung quanh, mở ra những câu chuyện mới, sửa đổi những vận mệnh cũ, viết tiếp những đoạn kết chưa hoàn chỉnh.
Chúng vừa là những ngòi bút của số phận, vừa là những bàn tay đang sắp đặt mọi thứ vào đúng vị trí của nó.
Freeman thật sâu rung động. Trước đây, thông qua ký ức của các phần linh hồn khác, cậu đã từng nhìn thấy những thứ được gọi là "vĩ đại"- những nền văn minh khổng lồ, những sức mạnh kinh khủng có thể hủy diệt thế giới, những sinh vật có quyền năng ngang bằng với thần thoại hay những vị thần tối thượng.
Nhưng tất cả những thứ đó đều chỉ là một phần rất nhỏ so với sự hiện diện đang ở trước mặt cậu. Thần đẹp đến mức vượt qua mọi cảm nhận mà cậu có thể tưởng tượng.
Vĩ đại hơn bất cứ điều gì cậu từng biết. Không phải vĩ đại theo kiểu quyền lực hay sức mạnh, mà là vĩ đại theo cách mà Thần chứa đựng tất cả. Thần không cai trị, không sáng tạo, không phá hủy. Thần chỉ đơn giản là tồn tại và bởi vì Thần tồn tại, mọi thứ khác cũng tồn tại.
Trong khoảnh khắc này, cậu hiểu ra một điều: mọi thứ cậu từng trải qua, mọi điều cậu từng biết, chỉ là một phần nhỏ của câu chuyện vĩ đại hơn mà Thần đang viết.
Freeman mang theo những thắc mắc chưa có lời giải, chậm rãi tiến về phía Thần. Không chỉ đơn thuần vì cậu muốn hiểu rõ về sự tồn tại vĩ đại kia, mà sâu bên trong, một sức mạnh ẩn giấu trong linh hồn đang không ngừng thôi thúc cậu đến gần hơn.
Đó không phải là sự tò mò bình thường, mà là một sự kêu gọi, một cảm giác mãnh liệt như thể chỉ bằng cách chạm vào thực thể này, cậu mới có thể tìm ra nguồn gốc thực sự của chính mình và những phần linh hồn bị chia tách.
Mỗi bước đi, Freeman càng cảm nhận được một loại sức nặng kinh người đè nén lên linh hồn mình. Không phải là áp lực đến từ Thần, mà là từ chính cậu.
Như thể từng mảnh ghép trong cơ thể, trong ý thức của cậu đang dần thức tỉnh, đang kết nối lại với nhau. Trọng lượng ấy không đơn thuần là sức mạnh, mà còn là sự cao quý, là sự tồn tại mang tính quy tắc tuyệt đối.
Freeman cảm giác như chỉ cần mình mở mắt nhìn thế giới, thế giới ấy cũng sẽ không thể gánh nổi cái nhìn đó.
Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là trọng lượng ấy, mà là sự nhận thức dần hiện ra trong tâm trí. Cậu càng tiến lại gần, Thần càng trở nên rõ ràng. Không phải vì Thần đang yếu đi, mà là vì cậu đang mạnh lên.
Cậu đang nhìn thấy những thứ trước đây mình không thể thấy, đang thấu hiểu những điều trước đây hoàn toàn nằm ngoài khả năng tiếp nhận của mình.
Freeman chợt hiểu, Thần không chỉ là một thực thể tối cao, không chỉ là một thực thể cầm bút viết ra số phận của vạn vật.
Thần vừa là độc giả, vừa là tác giả. Thần là kẻ sáng tạo nên câu chuyện, nhưng cũng là kẻ duy nhất đọc được toàn bộ nó.
Thần là một, nhưng cũng là vạn vật. Thần không di chuyển, nhưng mỗi khoảnh khắc đều tỏa ra ảnh hưởng vô tận. Không có một sinh mệnh nào thoát khỏi tầm mắt của Thần, Thần là toàn trí, toàn năng, nhưng cũng bị chính quy tắc thuộc về mình trói buộc.
Còn tại sao Freeman biết điều này?
Bởi vì trên bản chất, cậu và Thần giống nhau. Không phải vì cậu đang trở thành một vị thần, mà vì trong cậu cũng có một quy tắc đang vận hành, một thứ tồn tại từ lúc cậu sinh ra.
Cả hai đều mang trong mình một quy tắc thuộc về riêng mình, cũng đều không hoàn chỉnh - như những mảnh gương vỡ phản chiếu vô số khả năng, vô số số phận.
Nhưng khác biệt ở chỗ, Freeman vẫn còn đang tìm kiếm, trong khi Thần đã chấp nhận sự không hoàn chỉnh ấy như một phần của chính mình.
Freeman đặt tên cho thực thể trước mặt cậu là God of Stories - Thần Của Những Câu Chuyện. Bởi vì bản chất quy tắc của Thần chính là câu chuyện - bất kể là hình thức, khái niệm hay thực tại, tất cả đều nằm trong quyền kiểm soát của Thần.
Đó không chỉ là một quyền năng đơn thuần, mà là sự vận hành của mọi thứ đã, đang và sẽ xảy ra.
Freeman tiếp tục quan sát. God of Stories có một trí tuệ vượt xa mọi thứ cậu từng biết, nhưng lại không có ý thức theo cách thông thường.
Đúng hơn, phương thức suy nghĩ của Thần là thứ mà trí tuệ của con người, thậm chí của cả những thực thể cao cấp hơn, cũng không thể hiểu thấu.
Nhưng có một điều Freeman có thể chắc chắn: Thần và cậu là đối địch.
Không phải vì lòng thù hận, không phải vì lợi ích hay quyền lực, mà bởi vì bản chất của cả hai. Freeman không thể giết Thần, cũng như Thần không thể tiêu diệt cậu, nhưng cả hai có thể áp chế lẫn nhau.
Freeman dần hiểu ra - cái gọi là "Thần Tính" đã từng ảnh hưởng đến cậu suốt thời gian qua, có lẽ chính là tác phẩm của Thần.
Thần không thể trực tiếp thao túng cậu, nhưng có thể thay đổi những "câu chuyện" xoay quanh cậu, ép cậu đi vào những con đường khó khăn nhất, khiến cậu từng bước bước vào một "cốt truyện" mà chính cậu không hay biết.
Nghĩ về quá khứ, Freeman chợt nhận ra: Thần đã nhiều lần ra tay can thiệp vào vận mệnh của cậu. Những quyết định cậu từng đưa ra, những ngã rẽ mà cậu từng chọn, tất cả đều có dấu vết của sự thao túng.
Phần lớn những can thiệp này có lẽ đã thất bại, nhưng chỉ cần một số ít thành công, chúng cũng đủ để dẫn cậu vào con đường phát triển đầy chông gai. Mỗi bước đi của cậu, mỗi lần cậu chống lại số phận, có lẽ đều là một phần trong "câu chuyện" mà Thần muốn viết ra.
Freeman siết chặt bàn tay, ánh mắt không còn đơn thuần là sự ngạc nhiên hay sợ hãi. Cậu muốn hiểu. Cậu muốn biết lý do.
Vì sao Thần lại làm vậy? Vì sao Thần cần phải can thiệp vào vận mệnh của cậu? Vì sao, ngay từ đầu, cậu lại bị đưa vào "câu chuyện" này?
Nhờ vào sự cộng hưởng kỳ lạ giữa cậu và Thần, Freeman không chỉ cảm nhận được sự tồn tại của God of Stories, mà còn nhận ra nhiều thực thể tương tự tồn tại ở các thế giới khác.
Trong các thế giới nơi những phần linh hồn khác của cậu đang tồn tại, cũng có những vị Thần tương tự, mỗi vị nắm giữ một quy tắc riêng biệt.
Sau tất cả, Freeman tự hỏi về nguồn gốc của chính mình và Thần, nhưng mỗi lần vận dụng quy tắc của bản thân để tìm kiếm, cậu đều không thu được bất cứ điều gì hữu ích.
Tại sao?
Nếu đúng như cậu nghĩ, chỉ cần một thứ nằm trong phạm vi quy tắc của cậu, thì cậu cơ hồ là toàn trí toàn năng, không gì có thể che giấu khỏi tầm mắt của cậu. Nhưng lần này, dường như có một bức màn vô hình che phủ sự thật, ngăn cản cậu tìm ra đáp án.
Freeman lắc đầu, loại bỏ giả thuyết rằng do quy tắc của bản thân không thích hợp để tìm kiếm, bởi điều đó không hợp lý.
Nếu thứ cậu đang tìm vượt ra khỏi tầm kiểm soát của quy tắc, ít nhất cậu vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Nhưng lần này, thứ cậu tìm kiếm như chưa từng tồn tại - hoặc nó nằm ngoài khả năng nhận thức của cậu.
Điều này khiến Freeman không khỏi rùng mình, chẳng lẽ nguồn gốc của cậu kinh khủng đến mức ngay cả bản thân cậu cũng không thể tiếp cận được?
Ánh mắt cậu dừng lại ở God of Stories, vị Thần trước mặt mình. Trong khoảnh khắc ấy, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Freeman, cậu giống như một tù nhân, bị giam cầm trong một nhà giam khổng lồ, mà không gian này không phải một thế giới, không phải một vũ trụ, mà thậm chí là toàn bộ Đa Nguyên Vũ Trụ.
Nếu đúng như vậy, thì God of Stories chính là cai ngục, còn cậu chỉ là một kẻ bị giam giữ mà không hề hay biết.
Ý nghĩ ấy khiến Freeman rùng mình.
Nếu như giả thuyết của cậu đúng, nếu như thực sự có một tầng tồn tại cao hơn nữa, một thực thể hay một quy luật nào đó đang thao túng các Thần, kiểm soát sự phát triển của cậu và những phần linh hồn khác, thì… rốt cuộc nguồn gốc của cậu là gì?
Điều gì đã khiến cậu trở thành một mối nguy mà ngay cả những thực thể như Thần cũng phải tìm cách kìm hãm?
Một cơn ớn lạnh lan khắp sống lưng. Freeman biết rằng mình đang đến gần một sự thật khủng khiếp, một sự thật có thể thay đổi toàn bộ cách cậu nhìn nhận mọi thứ.
Nhưng để chạm tay đến nó, cậu cần phá vỡ xiềng xích, cần tìm ra cách thoát khỏi câu chuyện mà người khác đã viết sẵn cho mình.
"Rốt cuộc, ta là gì?" Freeman lẩm bẩm, nhưng câu hỏi ấy dường như không có lời đáp, bởi ngay khoảnh khắc đó, cậu cảm nhận được một sự giám sát vô hình đang nhìn chằm chằm vào mình. Một thứ gì đó... cực kỳ không rõ cùng bất thường.