Trong trung tâm nghiên cứu dưới lòng đất, không khí căng thẳng bao trùm, ánh sáng huỳnh quang lạnh lẽo hắt lên những gương mặt đầy nghi hoặc của các nhà khoa học.

Trên vài màn hình máy tính, hình ảnh phóng đại của các tế bào kỳ lạ liên tục được hiển thị, từng dòng dữ liệu chạy dài như những mạch điện sôi sục trong đầu những chuyên gia đang tìm kiếm câu trả lời.

"Điều này thật khó tin…" Một nhà khoa học đứng trước màn hình, nhìn chằm chằm vào chuỗi gen đang hiển thị, giọng nói mang theo sự kinh hãi lẫn phấn khích.

"Cấu trúc gen này hoàn toàn khác biệt so với bất kỳ sinh vật nào từng tồn tại trên địa cầu."

Một người khác gõ gõ lên màn hình, chỉ vào một đoạn chuỗi DNA kỳ quái.

"Nhìn nơi này! Nó có điểm tương đồng với một số loài thời tiền sử, nhưng lại không hoàn toàn khớp."

"Lẽ nào trước thời kỳ này còn một cái chưa bao giờ được khám phá thời kỳ?!!"

"Không chỉ vậy…" Một nhà nghiên cứu khác lật giở hồ sơ, đôi mắt lóe lên tia suy tư.

"Trong máu của Bệ Hạ, chúng ta cũng tìm thấy những đoạn cấu trúc tương tự."

Cả căn phòng im lặng trong giây lát. Nhắc đến Bệ Hạ, không ai dám tùy tiện suy đoán, nhưng ai cũng hiểu rằng đây không thể chỉ là sự trùng hợp.

"Đây có thể là một dạng đột biến sao?" Một giọng nói vang lên, mang theo sự lo ngại.

"Nếu là Virus Gastrea, ít nhất chúng ta còn có thể nghiên cứu nguyên lý đột biến của nó. Nhưng thứ này... nó giống như không đến từ Trái Đất vậy."

Một người khác bật cười khô khốc, nhưng trong giọng nói lại không có chút vui vẻ nào.

"Hỏi nhỏ một chút… chuyện này có liên quan đến Bệ Hạ không?"

Không ai lên tiếng trong chốc lát, chỉ có tiếng gõ bàn phím và âm thanh phân tích dữ liệu vang lên đều đặn.

"Không chắc…" Cuối cùng, Muroto Sumire lên tiếng.

"Mặc dù trong các mẫu vật này, có không ít sinh vật mang đặc điểm của loài rồng, nhưng cũng có rất nhiều loài chỉ xuất hiện trong truyền thuyết."

Trên những tấm kính chứa đựng các mẫu vật sinh học, các thực thể Gastrea đang được bảo tồn nhưng chúng hoàn toàn khác với những sinh vật biến dị mà mọi người từng biết.

Những sinh vật này không còn mang vẻ ngoài gớm ghiếc và rối loạn như những con Gastrea thông thường. Thay vào đó, chúng có một hình dạng vô cùng đặc biệt, giống như những sinh vật thần thoại bước ra từ truyền thuyết.

Chimera, Kraken, Unicorn, Griffin, Behemoth và nhiều sinh vật khác.

Tên của chúng lần lượt xuất hiện trên màn hình, cùng với tỷ lệ trùng khớp hình dáng đáng kinh ngạc.

Sự im lặng bao trùm phòng thí nghiệm. Đây không còn là một nghiên cứu về Gastrea đơn thuần nữa. Đây có thể là một sự thật vượt xa tầm hiểu biết của nhân loại.

Ngay khi cả đám tiếp tục ồn ào tranh luận, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ góc phòng:

"Vẫn không tìm ra nguyên nhân sao?"

Tất cả các nhà khoa học run lên, đồng loạt quay đầu lại. Ở góc phòng, một bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện từ bao giờ - Ame trong bộ quân phục đen tuyền như màn đêm, mái tóc ngắn chải gọn, ánh mắt bình tĩnh dán chặt vào màn hình.

Không ai trong phòng kịp nhận ra cô đã đến từ khi nào.

Không khí trong phòng nghiên cứu trở nên ngột ngạt. Không ai dám lên tiếng. Dưới áp lực vô hình từ Ame, những nhà khoa học ban nãy còn ồn ào bàn luận, giờ đây chỉ biết đứng yên, không ai dám thở mạnh.

Cuối cùng, Muroto Sumire bước lên trước, phá vỡ sự im lặng.

Nàng đẩy gọng kính, thở dài, sau đó bình tĩnh nói:

"Chúng tôi có một vài suy đoán…"

Dưới ánh sáng lạnh lẽo của màn hình, đôi mắt Sumire phản chiếu những dòng dữ liệu phức tạp. Giọng nàng trầm ổn, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn ẩn chứa sự ngờ vực.

Bởi lẽ, chính nàng cũng không chắc liệu suy đoán của mình có phải là sự thật hay không.

Trong khi đó, những nhà khoa học còn lại vẫn đang kinh ngạc thầm đánh giá Ame.

Khác với lần đầu gặp mặt, lúc này họ không còn cảm thấy bầu không khí cuồng bạo, sát khí lạnh lẽo từng bao trùm lấy quanh cô. Áp lực tử vong mà họ từng cảm nhận - cảm giác như chỉ cần sai một nhịp thở là có thể bị xóa sổ không còn dấu vết, giờ đây đã biến mất.

Cô đứng đó, tĩnh lặng như nước, ánh mắt sắc bén nhưng không còn chứa sát ý. Giống như một con mãnh thú đã thu lại móng vuốt, trở nên hiền hòa và thậm chí có chút gì đó… bình thản như một mảnh trời quang sau cơn bão tố.

Ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp đầy nét thơ ngây, dáng vẻ ôn hòa, thậm chí còn có chút đáng yêu, Ame giờ đây chẳng khác gì một bé gái bình thường.

"Khoan đã... đáng yêu?!"

Không ít người chợt rùng mình, kinh hoàng khi nhận ra suy nghĩ vừa lướt qua đầu mình. Họ vừa cảm thấy Hắc Long Hoàng Đế... đáng yêu?

Đó là cảm giác quái dị nhất mà họ từng trải qua.

Họ có thể không phải là chiến binh mạnh nhất, thậm chí so với những cường giả thực thụ, bọn họ chẳng khác gì con kiến. Nhưng năng lực quan sát và đánh giá sức mạnh của từng người ở đây đều thuộc đỉnh cao nhân loại..

Và bằng trực giác sắc bén, họ có thể xác định được một điều chắc chắn:

Ame đã mạnh lên.

Không chỉ mạnh hơn một chút.

Nếu như trước đây, Ame giống như một ngọn núi lao thẳng đến, thì bây giờ, cô như cả một lục địa, to lớn, mênh mông, không thể đo lường bằng bất kỳ khái niệm nào.

Cô không còn là con rồng hung tàn giữa bầy sói.

Mà đã trở thành long thần đang nhìn xuống cả thế giới.

Trong khi những người khác còn đang ngơ ngác, Ame đã quay về Tháp Trung Ương, ngồi trên ngai vàng của mình, Ame lặng lẽ nhìn xuống thành phố, ánh mắt xa xăm, đắm chìm trong suy nghĩ.

Những Gastrea kỳ lạ này... rốt cuộc là gì?

Sự xuất hiện đột ngột của chúng hoàn toàn không nằm trong dự đoán của cô hay các thông tin về thế giới này mà các phần linh hồn khác cung cấp.

Trước đó, Ame vẫn còn đang dung hợp sức mạnh thần thánh từ Yuichiro, một quá trình không hề dễ dàng. Cô phải dành phần lớn thời gian để kiểm soát bản thân, để giữ cân bằng hoàn hảo giữa Người, Thú và Thần.

Nếu không, chỉ cần một bên chiếm ưu thế, cô sẽ mất kiểm soát và bị nuốt chửng bởi chính sức mạnh của mình.

Chưa kể, quá trình ổn định Thần Tính cũng đồng nghĩa với việc cô đã tạm rời khỏi cuộc chơi, khiến những thế lực bên ngoài tưởng rằng cô đã lặng im.

Nhưng dù có im lặng đến đâu, cái bóng của Ame vẫn quá lớn.

Chỉ cần cô hiện diện, dù không hề ra tay, cũng đủ để khiến toàn bộ Gastrea trong bán kính trăm km biến mất, như thể chúng cảm nhận được sự áp đảo tuyệt đối mà không dám bén mảng tới.

Chính vì thế, mãi đến khi những kẻ cầm quyền của thế giới loài người gửi liên lạc, hỏi thẳng cô rằng có liên quan đến chuyện này hay không, Ame mới bất ngờ khi biết đến sự tồn tại của đám Gastrea biến dị này.

Nhưng điều khiến cô bận tâm nhất, không phải là bản thân Gastrea, mà là nguồn gốc của Hắc Long bên trong cô.

Bản chất thật sự của nó là gì?

Từ khi thức tỉnh, Ame luôn xem Hắc Long như một phần của bản thân, một Hack đặc biệt mà cô sở hữu, giống như cách mà những phần linh hồn khác đều có những sức mạnh đặc biệt của riêng mình, chúng đều rất đặc biệt, đều mang tiềm năng vượt xa cực hạn của thế giới.

Kỳ Tích của Hajime.

Trái Ác Quỷ của Freeman.

Huyết Quỷ Thuật của Nanami.

Yuichiro vừa là thần, vừa là Campione.

Chỉ có Akito là có vẻ bình thường nhất... Nhưng nghĩ kỹ lại, thế giới của cậu ấy cũng có riêng mình đặc sắc, có thể là do Ame đã không chú ý tới hoặc do cô đã quá lâu không vào bếp.

Dẫu vậy, Hắc Long… rốt cuộc có phải chỉ là một phần của cô không? Hay là thứ gì khác?

Ame nhắm mắt, để tâm trí mình hòa vào dòng suy nghĩ. Từng mảnh ký ức quay cuồng trong đầu cô như một cơn bão dữ dội.

Cô biết rõ nguồn gốc của Virus Gastrea không chỉ là sản phẩm của khoa học kỹ thuật, mà còn có dấu vết của ma thuật đen, những thực nghiệm phi nhân tính vượt quá giới hạn của loài người. Nhưng... cô vẫn cảm thấy rằng chúng hoàn toàn không đủ sức để tạo ra một tồn tại giống như Hắc Long.

Còn có điều gì đó còn lớn hơn…

Cô ngẫm lại về khoảnh khắc bản thân hóa thành Hắc Long, khi thanh trừng những sinh vật bị nhiễm virus, khi ngọn lửa hủy diệt của cô nuốt chửng cả một vùng trời, khi sự phẫn nộ và sức mạnh nguyên thủy trong cô tràn ngập khắp thế giới này.

Vào giây phút đó, có điều gì đó đã thay đổi. Cô không chỉ hủy diệt, mà dường như đã phá vỡ một thứ gì đó vốn tồn tại trên tinh cầu này.

Một lớp màng bảo vệ?

Ame ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trực giác mách bảo cô rằng có thứ gì đó đang ảnh hưởng thế giới này.

Sâu trong vũ trụ tối tăm, ở nơi không ánh sáng nào có thể chạm tới, có thứ gì đó đang phóng xạ một thứ sức mạnh kỳ lạ xuống Trái Đất.

Đây có thể là nguồn gốc của đám Gastrea biến dị và cả Hắc Long trong cô.

Nhưng nó là gì?

Ame siết chặt tay, không khỏi liên tưởng đến Thần của thế giới Nanami đang ở.

Cảm giác chúng giống nhau đến đáng sợ, đều đang cải tạo thế giới của cả hai đến một hướng không biết. Một nỗi bất an dâng trào, dù cô chưa thể xác định thứ tồn tại kia có bản chất gì.

Mặc dù nói cả nhóm có sức mạnh hủy diệt thế giới là nói quá, nhưng hủy diệt tinh cầu bề mặt cả nhóm vẫn làm được, tuy vậy nếu phải đối đầu với một vị Thần thực sự, Ame cảm thấy mình vẫn còn quá nhỏ bé.

Cả hai tầng thứ hoàn toàn khác biệt…

Lắc đầu, Ame gạt bỏ những suy nghĩ này sang một bên. Vấn đề về thứ gì đó trong vũ trụ có thể để lại cho lần tụ hội tiếp theo với các phần linh hồn khác.

Hiện tại, cô có một chuyện quan trọng hơn cần suy nghĩ: Thái độ của mình đối với đám Gastrea biến dị này.

Là hợp tác? Nô dịch? Hay tiêu diệt?

Chúng không phải những con quái vật vô tri. Chúng có trí tuệ không thấp, thậm chí một số cá thể còn thông minh hơn cả con người.

Chúng căm thù sâu sắc đối với những con Gastrea thông thường, như thể có một thù hận khắc cốt ghi tâm với nguồn gốc của chính mình.

Còn đối với nhân loại?

Tạm thời, chúng có thái độ trung lập. Nếu chúng thực sự muốn đối đầu, thì ngay khi hơn năm mươi con Gastrea cấp V xuất hiện, nhân loại đã sớm bị hủy diệt.

Ame hơi thở dài, nhưng lại cảm thấy một chút may mắn. Sự xuất hiện của chúng cũng kéo theo một thay đổi quan trọng.

Những Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa… Không! Giờ đây, phải gọi là Con Gái Của Hắc Long.

Các cô bé đã mạnh lên rất nhiều, hơn nữa địa vị trong xã hội cũng tăng cao vượt bậc.

Một hiện tượng càng khiến Ame chú ý hơn: Nồng độ Virus Gastrea vượt quá 50% không còn đồng nghĩa với cái ch.ết nữa.

Những người có virus vượt quá mức này không còn biến thành Gastrea mà thay vào đó trở thành nửa người nửa thú tồn tại.

Một bước tiến hóa mới? Một dạng thích nghi với sự thay đổi của môi trường? Cô không rõ, nhưng điều này mở ra rất nhiều khả năng.

Kết hợp với kháng thể được tạo ra từ máu của chính cô, các bé gái rốt cuộc cũng có thể sống qua tuổi ba mươi.

Ame cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng không cho phép bản thân thả lỏng quá lâu.

Còn sau ba mươi tuổi thì sao? Nếu hai mươi năm nữa, cô vẫn không tìm được giải pháp, thì... Ame khẽ cười, tự giễu:

"Vậy thì ta đã sớm ch.ết rồi."

. . .

Yuichiro đóng cửa xe lại, hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành của thiên nhiên len lỏi vào từng tế bào phổi. Đứng yên vài giây để ổn định lại dạ dày vẫn còn quay cuồng, anh mới chậm rãi quay đầu, ánh mắt đầy u oán nhìn về phía ghế tài xế, nơi Yaku đang ngồi với vẻ mặt vô tội.

Yaku nhún vai, biểu thị mình cũng không rõ có gì sai. Yuichiro chỉ có thể cười khan đáp lại, nội tâm gào thét: "Cái cảm giác này mà ngươi bảo là không rõ sao?!"

Lần đầu tiên trong đời, Yuichiro thực sự thấu hiểu sâu sắc câu nói:

"Giao xe cho phụ nữ là một tội ác."

Bình thường, trong điều kiện không có chiến đấu, Yuichiro luôn phong ấn sức mạnh của mình, giữ bản thân ở mức của một người bình thường. Nhưng lần này, điều đó lại trở thành một sai lầm nghiêm trọng.

Anh đã quá coi thường khả năng điều khiển xe của Yaku.

Nói đúng hơn… cái thứ mà cô ấy vừa lái không phải xe hơi, mà là quan tài di động, lồng giặt tốc độ cao và đu quay kinh dị kết hợp thành một thiết bị huấn luyện phi hành gia NASA.

Yuichiro cảm giác mình vừa đi qua một vòng sinh tử, cơ thể vẫn còn run rẩy, tinh thần bị bào mòn nghiêm trọng.

Yaku không phải lái xe tệ, ngược lại, nàng cực kỳ tuân thủ quy tắc giao thông, nhưng vấn đề là… Nàng tuân thủ trong khuôn khổ điên cuồng nhất.

Không vượt đèn đỏ? Chuẩn. Nhưng nàng tăng tốc tối đa ngay khi đèn xanh bật lên, hệt như một tay đua công thức một.

Không lạng lách? Chính xác. Bởi nàng lái qua từng khe hở giữa các xe với tốc độ khiến ai nhìn cũng hoảng sợ nên ai nấy cũng phải tránh nàng.

Không phạm luật? Tất nhiên. Nhưng cách nàng điều khiển xe lại như đang thực hiện một bài kiểm tr.a thể lực cực hạn với hành khách.

Yuichiro cúi đầu, ánh mắt trống rỗng, tự hỏi liệu NASA có tuyển anh làm phi hành gia hay không. Nếu tiếp tục chịu thêm vài lần trải nghiệm này, anh cảm thấy mình có thể thích nghi với môi trường không trọng lực ngay lập tức.

Anh không hiểu. Thực sự không hiểu.

Đây là kiểu lái xe mà con người có thể tạo ra sao?

Mặc dù bản thân thường xuyên chiến đấu với sinh tử, nhưng sau chuyến đi này, Yuichiro cảm giác mình đã có một bóng ma tâm lý thực sự.

Lắc đầu, Yuichiro cố nén khó chịu, hỏi: "Chuyến công tác này em phải đi bao lâu?"

Yaku cũng vừa xuống xe, vừa phụ giúp Yuichiro lấy hành lý từ cốp, tay không ngừng bận rộn mà miệng cũng không ngừng than phiền:

"Còn tùy, nhưng chắc là sẽ không quá một tháng."

"Anh cũng biết mà, phóng viên thực địa không phải cứ đến nơi là có thể lập tức phỏng vấn được."

"Còn cần chuẩn bị đủ thứ, nào là liên hệ nhân sự, thu thập tư liệu, sắp xếp lịch trình... Chưa kể sau đó còn phải chỉnh sửa, biên tập, viết bài, rồi còn phải chạy deadline nữa."

"Mà lần này địa điểm lại là một hòn đảo, thiếu thốn đủ thứ, điều kiện còn khắc nghiệt hơn bình thường. Chỉ riêng chuyện di chuyển thôi cũng đủ làm em mệt ch.ết rồi!"

Yaku tiếp tục than thở gần năm mươi phút, đến mức Yuichiro suýt nữa nghĩ mình vừa tiễn vợ mình đi ra chiến trường.

Sau khi đã trút hết uất ức, nàng đột nhiên đổi chủ đề, quay sang tò mò hỏi: "Mà anh thì sao?"

"Công việc lập trình viên của anh không phải đang rất ổn định sao?"

"Cần gì phải mua lại một khu nhà nghỉ vắng tanh như thế này? Dù có nội tình không tệ, nhưng cơ sở hạ tầng đã xuống cấp, địa lý thì bất lợi, một tháng sợ là chẳng kiếm nổi mấy vị khách đâu!"

Yuichiro chỉ lắc đầu cười, chậm rãi đáp: "Dù sao, số tiền anh kiếm được cũng đã đủ sống đến hết đời."

"Mua một khu nghỉ dưỡng vắng vẻ, vừa để ở, vừa để tránh xa ồn ào, cũng không phải ý tệ."

Yaku không hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Yuichiro, nàng cười nhẹ, nhưng ánh mắt mang theo sự cảnh giác:

"Anh nên biết, em sẽ không bao nuôi anh. Cuối cùng, tạm biệt chồng yêu, mong chúng ta sớm gặp lại."

Yuichiro cũng đáp lại bằng một nụ cười tự nhiên, nhìn theo bóng xe của nàng lao đi với tốc độ kinh hoàng, nhanh chóng khuất sau những rặng cây.

Ngay khi Yaku biến mất khỏi tầm mắt, Yuichiro mới thu lại nụ cười của mình, ánh mắt sắc bén trở lại. Anh bước vào khách sạn nằm trên đỉnh núi, một nơi có phong cách cổ kính nhưng không kém phần trang nhã.

Bước chân của anh chậm rãi, nhưng ánh mắt thì không ngừng lướt qua từng góc nhỏ của tòa nhà, như thể đang đánh giá mức độ cần sửa chữa và nâng cấp nơi đây.

Dù vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng Yuichiro lại đang điên cuồng tính toán. Anh chắc chắn rằng Yaku vẫn chưa rời đi, nàng nhất định đang ở đâu đó giám sát anh.

Mà ngay cả khi thực sự đã rời đi, thì đó cũng chỉ là một phân thân của nàng mà thôi, nàng trình độ cẩn thận không kém anh.

Cuộc sống giữa cả hai thoạt nhìn có vẻ hạnh phúc, như một cặp vợ chồng hài hòa, nhưng thực chất đây chỉ là hai con hồ ly quỷ quyệt đang diễn kịch trước mặt nhau.

Cả hai đều hiểu rất rõ đối phương, nhưng cũng không ai muốn vạch trần, vì vẫn còn rất nhiều lợi ích có thể thu về từ trò chơi này.

Yuichiro khẽ cười thầm. Nàng muốn nghiên cứu anh? Vậy anh làm sao lại không muốn nghiên cứu nàng?

Nói thẳng ra, những thủ đoạn của Yaku, anh đã thèm muốn từ rất lâu, chỉ là chưa có cơ hội để học hỏi mà thôi.

Yuichiro mua xuống khách sạn hẻo lánh này, đương nhiên không phải để nghỉ dưỡng. Anh có tổng cộng ba lý do để lựa chọn nơi này.

Thứ nhất, anh thật sự cần một căn cứ để luyện tập và nghiên cứu năng lực của mình. Trước mặt Yaku, anh không dám tùy tiện luyện tập, bởi trong ký ức giả mà nàng bện ra, nàng hoàn toàn không biết gì về khả năng này của anh.

Hiện tại, cả hai vẫn đang sống chung một nhà và điều đó khiến việc luyện tập của anh trở nên vô cùng bất tiện. Một chút sơ suất có thể khiến mọi chuyện đổ vỡ, vì vậy, anh phải tìm một nơi riêng biệt, tránh xa ánh mắt của nàng, để câu chuyện đi theo đúng kế hoạch của nàng.

Thứ hai, nơi đây từng là căn cứ của một nhóm âm dương sư. Họ đã sinh sống tại đây suốt nhiều thập kỷ, trước khi bị một bầy Yokai tấn công và bị xóa sổ hoàn toàn.

Dù họ đã diệt vong, nhưng tri thức và những bí thuật mà họ để lại vẫn được bảo tồn một cách cẩn thận bên trong khu vực này. Đây chính là thứ anh cần, một nguồn kiến thức giúp anh nâng cao khả năng vận dụng Thần Chức.

Thứ ba, nơi đây phong ấn một cái Nhật Bản thần hệ Heretic God.

Từ sau khi khống chế được mình sức mạnh của thần chiến tranh, Yuichiro đã mong muốn có càng nhiều sức mạnh. Một mặt là để đối mặt với Yaku, mặt khác là các kẻ địch của Takemikazuchi. Mặc dù kế thừa sức mạnh của ông, nhưng anh biết mình thực lực giờ nhiều lắm chỉ ngang thần thời đỉnh phong một phần ba.

Anh không có thời gian rèn luyện kỹ thuật, chỉ có thể trông vào có càng nhiều sức mạnh để đánh bại bọn chúng.

Hơn nữa, khác với các Campione, giết ch.ết thần anh thu được không phải Quyền Năng mà là Thần Chức. Điều này cũng không làm Yuichiro lãng phí tiềm năng cùng thời gian, chỉ là về sau cần phải tốn càng nhiều công sức để khai phá sức mạnh mà thôi.

Sau khi xem xét và đánh giá lại mình kế hoạch, Yuichiro bắt tay vào chuẩn bị bẫy, đảm bảo ngay khi vị thần bị phong ấn được giải thoát, anh có thể ngay lập tức giết ch.ết thần, không để hắn có cơ hội phản kháng.

Thời gian là yếu tố quan trọng.

Nếu vị thần có đủ thời gian để phục hồi hoặc phản ứng, cục diện sẽ trở nên khó kiểm soát. Yuichiro không muốn điều đó xảy ra. Anh không có hứng thú với một trận chiến dài hơi, càng không muốn bị cuốn vào một cuộc đối đầu không cần thiết.

Bởi vậy, bẫy của anh phải hoàn hảo.

Chỉ sau nửa ngày chuẩn bị, Yuichiro đã hoàn tất mình kế hoạch. Mọi thứ được tính toán kỹ lưỡng, từ vị trí phong ấn, cách bẫy phát động, cho đến cách kết liễu thần ngay lập tức.

Anh cũng không lo Yaku nhảy vào phá hỏng mọi thứ hay cướp đoạt quyền giết thần.

Bởi với sức mạnh của nàng, nàng hoàn toàn có thể giết thần từ lâu và trở thành Campione nếu muốn. Nhưng nàng không làm vậy, chứng tỏ nàng có lý do riêng của mình.

Không chần chừ thêm, Yuichiro nhảy thẳng vào khu vực phong ấn.

Nơi đây không phải do Takemikazuchi phong ấn, ông chỉ đơn thuần gia cố thêm, chứ không phải người tạo ra phong ấn này ngay từ đầu.

Trong ký ức của ông, phong ấn này vốn thuộc về một vị thần khác, nhưng ông cũng không biết chính xác vị thần nào đã tạo ra nó.

Yuichiro không quan tâm đến những bí ẩn đó, điều anh cần làm bây giờ là phá vỡ phong ấn và giết ch.ết thần ngay lập tức.

ẦM!

Khi bàn tay anh chạm vào phong ấn, một luồng sức mạnh bùng lên, tạo thành những vết nứt trên bề mặt không gian xung quanh.

Những ký tự cổ đại lóe sáng, như thể đang cố gắng chống cự lại sự xâm phạm của anh. Nhưng nó đã tồn tại quá lâu, sức mạnh không còn hoàn hảo như trước.

Chỉ trong nháy mắt, phong ấn vỡ vụn.

Không gian lập tức biến sắc.

Từ trung tâm phong ấn, một bóng dáng cao lớn hiện lên, toàn thân bao phủ trong những luồng hào quang thần thánh.

Một áp lực vô hình bao trùm cả khu vực, tựa như trời đất đang rung động trước sự xuất hiện của kẻ vừa được giải phóng.

Ngay giây phút đó, Yuichiro biết ngay danh tính của thần.

Ame-no-Koyane, Thần của Lời Nói và Nghi Lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện