Cuối cùng, Yuichiro vẫn quyết định sẽ tham dự buổi tụ hội của các thần bảo hộ. Dù trong lòng vẫn còn nhiều do dự, anh hiểu rõ bản thân không thể mãi né tránh.
Dù sao, với tư cách là người kế thừa Takemikazuchi, việc đứng ngoài quá lâu chỉ càng khiến vị thế của Nhật Bản thêm lạc lõng giữa thế giới thần linh.
May mắn thay, buổi lễ vẫn còn cách nửa năm nữa mới bắt đầu. Khoảng thời gian đó đủ để anh chuẩn bị một số việc quan trọng trước khi rời khỏi lãnh thổ mà mình bảo hộ.
Một trong những điều Yuichiro để tâm nhất chính là tìm đến nhân vật chính của thế giới Campione. Dựa vào thông tin mà anh thu thập được, vị trí của đối phương đã được xác định khá rõ ràng. Chỉ là đến giờ anh vẫn chưa tiếp xúc trực tiếp.
Ý định của Yuichiro là giúp hắn trở thành Campione.
Với một Campione trấn giữ tại Nhật Bản, anh có thể an tâm rời đi mà không lo đất nước này sẽ lập tức rơi vào hỗn loạn.
Tuy vậy, Yuichiro vẫn chưa quyết định nên để đối phương trở thành Campione giống như nguyên tác, tức là lấy quyền năng của Verethragna, vị thần chiến tranh Ba Tư với mười hình thái quyền năng...
Hay là để chính anh ra tay "dàn xếp" khiến hắn thành công giết và đoạt quyền năng của một vị thần Nhật Bản, như vậy sẽ khiến vị Campione mới gắn bó sâu hơn với đất này, đồng thời cũng tiện cho anh hỗ trợ về sau.
Thật ra, nếu có thể lựa chọn, Yuichiro hoàn toàn không muốn có thêm một Campione nào xuất hiện. Dù họ mang danh nghĩa là những người bảo vệ thế giới, nhưng trên bản chất, Campione là các Ma Vương.
Những sinh vật nửa người nửa thần ấy không thuộc về bất kỳ thế lực nào, bản chất khó kiểm soát, tiềm ẩn nguy cơ lớn đối với cả người và thần.
Điều khiến anh lo ngại hơn cả là lời cảnh báo được lưu truyền trong thần giới. Nếu thế giới này cùng lúc xuất hiện bảy Campione, rất có thể sẽ dẫn đến một biến cố quy mô lớn. Một thảm họa sẽ xảy ra, không chỉ ảnh hưởng đến trật tự loài người mà còn đe dọa cả thần linh và Heretic God.
Khi thời khắc ấy đến, Các Anh Hùng Thép, Mạt Nhật Chi Vương – những kẻ được sinh ra để tiêu diệt toàn bộ Ma Vương và Heretic God còn tồn tại trên mặt đất.
Sự xuất hiện của họ sẽ không mang lại cứu rỗi. Họ là những chỉnh thể đối trọng, huyền thoại anh hùng hoàn hảo, là kết tinh khác vọng của toàn nhân loại.
Họ không phân biệt thiện ác, cũng không chừa lại bất kỳ ai. Một khi hành trình của họ bắt đầu, thế gian sẽ bước vào một kỷ nguyên kết thúc.
Yuichiro biết rõ điều đó. Thế nhưng anh cũng hiểu, thế giới mà anh đang sống không còn là nguyên tác nữa.
Định mệnh có lẽ đã rẽ sang hướng khác từ lâu.
Dù anh có cẩn trọng đến đâu, cũng không ai dám chắc rằng thứ sẽ thức tỉnh sau cùng, vẫn là những gì từng được ghi trong kịch bản ban đầu.
Nhưng đến khi thời điểm ấy thật sự xảy ra, sẽ không còn ai có thể phân biệt rõ ràng đúng sai nữa.
Nếu không giải quyết các Campione, đến lúc đó, toàn bộ trật tự của vũ trụ sẽ sụp đổ. Sức mạnh mà họ sở hữu, đối với thế giới này, vốn là điều quá mức nguy hiểm.
Yuichiro vẫn còn nhớ rõ lời mà Pandora từng nói trong nguyên tác.
"Một Campione là thảm họa. Hai là khủng hoảng. Ba là tận thế. Nhưng đến bảy? - Sự trừng phạt được viết vào số phận của các người."
Đó không phải là một lời cảnh báo. Đó là định mệnh.
Một khi các Campione đồng thời tồn tại, những Heretic God cổ xưa sẽ tự mình hạ thế. Không cần triệu hồi, không cần dẫn lối.
Bọn họ sẽ tự tìm đến mặt đất.
Khi ấy, những cái tên như Nyarlathotep, Chronos hay Yaldabaoth sẽ xuất hiện. Không còn là thần linh trong thần thoại, mà là những thực thể vượt ngoài tầm hiểu biết của bất kỳ ai.
Những kẻ không thuộc về thế giới này, cũng chẳng chịu sự ràng buộc của bất kỳ luật lệ nào.
Đó mới là diệt thế thật sự.
Trong những trường hợp như thế, không từng có một Campione nào sống sót. Không có chiến thắng. Không có lối thoát.
Những kẻ mang danh Ma Vương, dù quyền năng có lớn đến đâu, cũng sẽ bị xóa sạch khỏi cõi đời này, như một phần tất yếu của quá trình thanh tẩy.
Yuichiro càng tiến sâu hơn vào con đường thần linh, lại càng thấu hiểu giới hạn của thế giới. Hoặc nói đúng hơn, là sự thật rằng thế giới này chưa từng có giới hạn.
Cõi trần này, từ lâu đã là sân chơi của các vị thần.
Dù là Heretic God hay Campione, tất cả cũng chỉ đang diễn vai trong một ván cờ lớn hơn nhiều. Và khi những bàn tay thật sự sau hậu trường bắt đầu chuyển quân, bất cứ ai đứng giữa cũng sẽ bị nghiền nát.
Hủy diệt một vùng đất, hay thậm chí là một hành tinh, đối với thần mà nói, chỉ như động niệm.
Chỉ cần nhìn vào Takemikazuchi là đủ. Ông ta không phải là vị thần chiến tranh mạnh nhất trong thần hệ của mình. Thậm chí địa vị của ông cũng không thuộc hàng cao cấp nhất.
Nhưng nếu thực sự muốn, ông vẫn có thể kéo toàn bộ Nhật Bản trở về thời kỳ băng hà, phong tỏa mọi sự sống, khiến mọi mầm mống văn minh bị xóa sạch.
Đó mới chỉ là thần cấp trung.
Còn ở tầng cao hơn, là những thực thể như Chaos, Thiên Chúa, Brahman, Azathoth.
Bọn họ không phải là thần theo nghĩa thường. Họ là gốc rễ của mọi ý niệm, là bản thể của sáng tạo và hủy diệt, là những dòng chảy không thể định hình nổi bằng khái niệm.
Chỉ cần một cái nhìn, một ý nghĩ thoáng qua của họ, mọi sự thật sẽ thay đổi, mọi thế giới sẽ đảo ngược.
So với họ, mọi Campione, mọi Heretic God, hay thậm chí cả Yuichiro cũng chỉ là những tàn ảnh bé nhỏ tồn tại giữa khe nứt của các tầng thế giới.
Yuichiro lắc đầu, như muốn xua tan mọi suy nghĩ vừa rồi ra khỏi tâm trí. Những ý tưởng về Campione, về tận thế, về các vị thần cổ xưa… tất cả đều là thứ chẳng nên nghĩ đến vào lúc này.
Anh đem hết những viễn cảnh đó, xếp gọn lại thành một nhánh ý tưởng cho việc nghiên cứu phong ấn. Không có việc gì làm, tự tạo áp lực cho bản thân như thế, đúng là vô ích.
Ánh mắt anh lại một lần nữa liếc sang góc phòng. Món Thần Khí vẫn lặng lẽ nằm ở đó, như một vết mực chưa khô trong một bức tranh trắng.
Yuichiro lại cảm thấy đau đầu.
Việc thất lạc Thần Khí, trên thực tế, không phải điều gì hiếm thấy trong thế giới này. Nếu nói chính xác hơn, thì ngoài những món liên quan trực tiếp đến căn nguyên hoặc bản thể của các vị thần, phần lớn Thần Khí còn lại thực ra cũng không quá khó để chế tạo.
Dù là thần hay người phàm, chỉ cần đủ điều kiện, thì đều có thể tạo ra một vật mang tính thần thánh. Sự khác biệt chỉ nằm ở mức độ yêu cầu và phức tạp mà thôi.
Vậy nên, vấn đề không nằm ở sức mạnh của món đồ kia. Mà nằm ở lai lịch của nó.
Món Thần Khí ấy đối với đám thần thuộc quốc gia gốc của nó, có lẽ cũng chẳng phải vật gì quá quý báu. Nhưng dưới trướng các Anh Linh, thì hoàn toàn khác.
Trước khi đi xa hơn, Yuichiro thầm nhắc lại trong đầu khái niệm về Anh Linh.
Thông thường, sau khi sinh linh ch.ết đi, linh hồn của họ sẽ theo những con đường khác nhau tùy thuộc vào hệ thống tín ngưỡng, văn hóa hay luân hồi của mỗi nền văn minh.
Nhưng luôn tồn tại một bộ phận linh hồn, vì một số nguyên nhân nào đó mà vẫn tiếp tục lưu lại trần thế.
Những linh hồn như thế được gọi là âm linh.
Nếu không có người dẫn dắt, những âm linh ấy sẽ dần tích tụ oán khí, nỗi tiếc nuối, những ký ức mờ nhạt nhưng nặng nề, rồi cuối cùng hóa thành oán linh gây hại cho thế giới sống.
Tuy nhiên, nếu có người tưởng nhớ họ, thờ phụng, ghi nhận công lao hay hy sinh của họ, thì âm linh sẽ dần được thanh tẩy và hóa thành Anh Linh hoặc Gia Tiên trong văn hóa dân gian.
Nếu tiếp tục được thờ phụng lâu dài, có miếu đền riêng, có danh hiệu rõ ràng, có truyền thuyết lưu truyền công tích, thì Anh Linh còn có thể thăng hoa thêm một tầng nữa và bước vào hàng ngũ thần.
Tại quốc gia ấy, dân chúng không đặt thần linh làm trung tâm tín ngưỡng. Họ không thờ phụng các vị thần xa xôi, mà dành lòng tôn kính cho tổ tiên, các bậc ông cha, tiền bối và anh hùng dân tộc nhiều hơn bất kỳ ai khác.
Lịch sử nơi đó từng trải qua quá nhiều cuộc chiến. Mỗi thế hệ đều có người ngã xuống, để bảo vệ mảnh đất này, để giữ lại cái tên quốc gia ấy còn tồn tại đến hôm nay.
Và cũng chính từ những hy sinh ấy, người dân nơi đây hình thành một niềm tin, một tình yêu nước sâu sắc đến độ gần như tuyệt đối, một cảm thức dân tộc độc hữu, tồn tại từ ngàn xưa cho tới hiện đại, không hề mai một.
Chính thứ tín ngưỡng ấy đã làm nên một điều kỳ lạ. Tất cả những âm linh trên lãnh thổ ấy, không rơi vào lãng quên, cũng không hóa oán linh. Kẻ thì siêu thoát, người thì thăng hoa thành Anh Linh, mang theo cả ký ức và lòng trung nghĩa, đứng lại nơi nhân gian như những cột trụ vô hình gìn giữ đất nước.
Cũng vì vậy mà Yuichiro không dám đi qua để trả món Thần Khí kia. Anh không phải không nghĩ đến chuyện đó. Nhưng chính vì hiểu quá rõ tình hình, nên mới không dám manh động.
Bởi vì số lượng Anh Linh ở quốc gia đó đã vượt quá dân số hiện tại, đạt đến con số trăm triệu, mà không phải con số phóng đại.
Họ tồn tại như những dòng sông ngầm dưới mặt đất, như khí tức tỏa lan khắp từng tấc đất, từng ngọn núi, từng dòng sông. Mỗi nơi đều có người từng ngã xuống. Mỗi bước chân là đang bước lên dấu vết của một người bảo vệ quốc gia ấy.
Chính nhờ sự hiện diện dày đặc đó mà nhiều năm nay, không một yêu tà nào dám bén mảng. Thậm chí đến Heretic God cũng cảm thấy không ổn, vừa đến gần là tự quay đầu đi nơi khác.
Đám Anh Linh này cũng không phải loại bình thường. Người dân nơi ấy không chỉ tưởng nhớ họ một cách hình thức.
Họ gửi gắm tín ngưỡng, lòng biết ơn, niềm kính trọng, những thứ không cụ thể, không hướng về một cá thể duy nhất mà tỏa ra khắp cả một quần thể. Vì vậy, tất cả các Anh Linh đều trở thành người nhận tín ngưỡng.
Và khi đã được nuôi dưỡng bởi tín ngưỡng tập thể, dù không có Thần Chức, họ cũng mang Thần Lực.
Cơ thể của họ đã vượt khỏi trạng thái sinh linh thông thường, đạt đến bán thần. Họ không phải thần chính thức, nhưng cũng không còn là hồn phách có thể bị xua tan.
Chỉ còn thiếu một danh hiệu, một nghi lễ, một sự công nhận, họ sẽ bước vào hàng ngũ thần linh bất tử.
Về lý, người của một quốc gia gây chiến không nhất thiết đại diện cho thần của quốc gia đó. Nhưng lý lẽ này… chỉ để nghe cho đỡ hoảng.
Thử nghĩ mà xem, nếu có người đập phá miếu thờ của ngươi, giết đi con cháu của ngươi, đoạn tuyệt tín ngưỡng mà ngươi cần để tồn tại, phá hoại vùng đất mà chính thân thể ngươi từng đổ máu bảo vệ, rồi quay lại nói một câu: chuyện này ta không liên quan.
Ai có thể chấp nhận được lời đó?
Anh Linh không nghe giải thích. Họ không còn sống bằng lý lẽ. Họ tồn tại bằng ký ức, bằng sự trung thành, bằng công tích, bằng những cảm xúc chưa từng phai nhạt qua thời gian.
Yuichiro biết rõ, nếu thật sự đi qua nơi ấy, anh sẽ không ch.ết. Nhưng gần ch.ết… thì là chuyện chắc chắn.
Chính vì vậy, Yuichiro lên kế hoạch tham dự buổi tụ hội của các thần bảo hộ. Không chỉ để mở rộng hiểu biết và chuẩn bị cho tương lai, mà còn để tận dụng cơ hội đó trao trả món Thần Khí đang khiến anh đau đầu.
Nếu có thể đích thân đưa vật ấy cho vị thần bảo hộ của quốc gia kia, thì mọi việc sẽ minh bạch, rõ ràng, cũng tránh được hiểu lầm và đụng độ không cần thiết với hàng triệu Anh Linh đang âm thầm quan sát thế giới.
Bên cạnh hai chuyện chính ấy, vẫn còn một vài việc nhỏ lẻ rải rác đang chờ anh xử lý. Tuy không khó, nhưng lại cực kỳ tốn thời gian.
Thế nhưng, khi anh vừa định bắt tay vào xử lý những công việc đó, một luồng khí tức quen thuộc nhưng bất ổn đột ngột tràn đến.
Yuichiro khựng lại. Một cơn lạnh chạy qua, bản năng cảnh báo điều gì đó không ổn.
Anh nheo mắt, dõi thần thức ra xa. Không cần tìm lâu, luồng chấn động đó quá rõ ràng, quá trắng trợn, quá kiêu ngạo.
Không phải yêu tà. Không phải thần bản địa.
Là Campione. Một Campione vừa bước vào lãnh thổ mà anh đang bảo hộ.
Chỉ mất chưa đầy vài phút, Yuichiro đã xác định được thân phận của vị Campione vừa xâm nhập.
Người đó không xa lạ gì với giới thần linh.
Kẻ được mệnh danh là Kiếm Vương, Hiệp sĩ mạnh nhất của Ý - Salvatore Doni.
Sự xuất hiện của hắn tại đây khiến Yuichiro hơi bất ngờ. Nhưng anh không có ý định vội vàng ra mặt. Nếu Doni không làm điều gì quá đáng, Yuichiro cũng sẽ không hiện thân.
Dù gì, mối quan hệ giữa thần bảo hộ và Campione vốn rất đặc biệt, vừa vi tế, vừa mâu thuẫn.
Các thần luôn biết rõ về Campione, không chỉ là danh tính, quyền năng, mà cả tính cách, lịch sử, lối hành xử của từng người. Đó là một phần trong trách nhiệm duy trì cân bằng thế giới.
Thế nhưng, các Campione thì không hề biết nhiều về các thần bảo hộ.
Trong mắt họ, mỗi quốc gia, mỗi nền văn hóa chỉ đơn giản có những "cường giả kỳ quái" những người nắm giữ sức mạnh thần bí và quyền lực đặc biệt, có thể là các phù thủy cổ, dị thuật giả… nhưng không ai ngờ rằng, đó chính là những thần linh ẩn danh, lặng lẽ đứng sau lịch sử và trật tự của thế giới loài người.
Sự che giấu đó không phải vì sợ hãi, mà là biện pháp cần thiết để ngăn các Campione "đi săn thần" một cách vô tội vạ.
Bởi lẽ, mặc dù các Campione không sở hữu Thần Chức nhưng Quyền Năng mà họ có lại là kết tinh thực tế của Thần Chức, được nén lại, cô đặc và phù hợp với cơ thể con người.
Tiềm lực của Thần Chức có thể sâu không đáy, nhưng sức mạnh Quyền Năng mang lại thường rõ ràng, cụ thể và gây hiệu ứng tức thì đáng kinh ngạc.
Chính vì vậy, trong một số trường hợp, không loại trừ khả năng sẽ có những Campione vì quyền năng, vì hiếu chiến hoặc đơn giản chỉ vì ngứa mắt mà ra tay săn thần.
Dù vậy, việc một Campione giết ch.ết Thần Bảo Hộ không mang lại bất kỳ lợi ích nào, bởi họ không thể nhận được Quyền Năng từ những vị thần này, trừ khi trường hợp đặc biệt giống như Takemikazuchi và Yuichiro, khi thần chủ động truyền thừa thần vị.
Nếu không có sự chuẩn bị, hiểu biết và tương tác sâu sắc, việc chém giết giữa hai bên chỉ càng khoét sâu hận thù, phá hoại thế cân bằng vốn đã mong manh giữa thần giới và thế giới người sống.
Yuichiro hiểu rõ điều đó hơn ai hết.
Vậy nên, dù biết Doni đã bước chân vào khu vực bảo hộ của mình, anh vẫn không ra tay. Chừng nào Doni chưa vượt giới hạn, Yuichiro sẽ vẫn tiếp tục quan sát trong im lặng.
. . .
Từ trên trời cao, hàng ngàn cột sáng như lưỡi dao laser giáng thẳng xuống mặt đất, cắt qua từng dãy rừng, từng vùng núi như thể đang mổ xẻ cả đại lục.
Tiếng bom đạn nổ rền vang không ngớt, ngọn lửa xanh lam bùng cháy như muốn thiêu rụi mọi thứ trong tầm nhìn. Bầu trời và mặt đất đều đang bị các loại vũ khí công nghệ cao cày nát không ngừng, biến cả khu vực thành một cơn ác mộng sắt thép và năng lượng.
Giữa khung cảnh ấy, một đoàn tàu dài ba mươi mét, vỏ bọc đen tuyền lạnh lẽo, đang uốn lượn linh hoạt giữa biển lửa và khói.
Trên không trung quanh đoàn tàu, từng cụm cát đen không ngừng tụ lại, biến thành các khiên chắn, hấp thu hoặc bẻ cong đạn đạo đang lao tới. Rồi sau đó, cát lại vỡ tách ra, hóa thành vô số vũ khí bay lên, gào thét lao vào đám máy bay không người lái đang vây kín trên trời.
Bao quanh toàn bộ thân tàu là một lớp năng lượng màu xanh lá chảy như dòng chất lỏng sống, bao bọc từng toa như một lớp da sinh học, khiến đoàn tàu không chỉ nhanh mà còn linh hoạt đến mức khó tin, liên tục tránh né, đảo hướng, phản kích như một sinh vật sống.
Bên trong toa đầu, phòng lái, Hajime đang đứng giữa trung tâm điều khiển.
Đôi mắt cậu nhắm lại, hàng mi khẽ rung, nhưng ý thức thì mở rộng khắp không gian. Luồng niệm lực khủng khiếp tỏa ra từ cậu như một cơn sóng tràn ngập cả đoàn tàu, xuyên ra ngoài, điều khiển từng hạt cát đen trên không.
Dưới tác động của ý chí, chúng liên tục biến hóa hình thái, lúc là lưỡi dao, lúc là pháo phản lực, có khi lại là tường chắn, cánh tay máy hay thậm chí mô phỏng hình dạng sinh vật để quấy nhiễu radar đối phương.
Trận chiến đã kéo dài nửa ngày, nhưng bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Tiếng nổ, ánh sáng, năng lượng vẫn tiếp tục va đập vào nhau như cơn thịnh nộ của chiến tranh hiện đại.
Dù vậy, Hajime không lấy làm bất ngờ.
Từ giây phút cậu cùng nhóm Doraemon đặt chân lên đại lục này, đạn pháo đã chưa từng ngừng qua. Ba ngày ròng rã chạy nước rút, ba ngày xuyên qua mưa bom lửa đạn, cả đất trời như muốn chôn vùi họ, nhưng chưa một phút nào dừng lại.
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên giữa âm vang của tiếng nổ và những chấn động bên ngoài.
Cánh cửa mở ra, vài người tí hon bước vào, trông giống như các tiểu binh làm hậu cần, tay ôm một khay thức ăn thịnh soạn nóng hổi. Không cần nói lời nào, họ đặt khay lên bàn điều khiển rồi nhanh chóng rút lui.
Hajime gật đầu, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, đôi mắt khép hờ, tay không rời khỏi bảng điều khiển. Cát đen trên không vẫn không ngừng chuyển động theo ý niệm của cậu, phòng ngự và phản kích như một cỗ máy sống.
Cùng lúc đó, các món ăn trên bàn lơ lửng bay lên, từng phần một được niệm lực đưa đến trước mặt cậu, tự động đút vào miệng như một thao tác phụ trợ đã quá quen thuộc.
Thời gian này, tiêu hao của Hajime là cực lớn.
Không riêng gì cậu, cả nhóm hậu cần cũng đang ở trong tình trạng đáng báo động.
Thiết bị nhiễu không-thời gian do đối phương phát ra đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hệ thống vật phẩm chính của cả nhóm.
Túi Thần Kỳ của Doraemon và Ví Thần Kỳ của Hajime đều mất ổn định, không thể truy xuất đúng bảo bối hoặc vật tư mong muốn.
May mắn thay, không gian chứa trong Thần Khí của Shizuka vẫn chưa bị ảnh hưởng. Nhờ vậy mà nhóm chưa rơi vào cảnh cạn kiệt hoàn toàn lương thực và tài nguyên.
Nhưng tình hình cũng không khả quan hơn bao nhiêu, bởi phần tồn dư còn lại rất hạn chế.
Chưa hết, vài giờ trước, đoàn tàu đã ăn trọn hàng trăm đợt pháo xung điện từ. Dù không bị phá hủy, thiệt hại vẫn vô cùng rõ rệt.
Đoàn tàu này thực chất là do Hajime hiện luyện, bên trong không dùng nhiều linh kiện điện tử, nên may mắn tránh được tổn hại lớn.
Nhưng hai mèo máy Doraemon thì không được may mắn như vậy, bị đánh cho tê liệt hoàn toàn, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Các Thần Khí của nhóm Nobita dù vẫn còn hiệu lực, nhưng hiệu quả thực tế trong môi trường hiện tại lại bị hạn chế rất nhiều.
Đương nhiên, đây chỉ là tình hình tạm thời ngoài chiến trường.
Khi cả nhóm tiến vào thủ đô của Vương quốc Bouwanko, tình hình sẽ khả quan hơn nhiều. Ở đó, nhiễu loạn không-thời gian sẽ yếu hơn, các Bảo Bối Thần Kỳ lẫn Thần Khí mới có thể phát huy đầy đủ tác dụng như vốn có.
Tuy nhiên, muốn đến được thủ đô lại không đơn giản.
Không chỉ vì khoảng cách xa xôi, mà còn bởi vì thủ đô ấy đang di chuyển.
Người ta gọi nó là thành lũy di động, một pháo đài khổng lồ được thiết kế để liên tục thay đổi vị trí trên bản đồ.
Dù tốc độ không cao, nhưng tính linh hoạt lại cực kỳ đáng nể. Nếu nó cứ đứng yên một chỗ, cả nhóm đã có thể tiếp cận chỉ trong vòng một ngày.
Nhưng thực tế, suốt ba ngày qua, họ vừa phải tránh né làn đạn, vừa liên tục truy đuổi, khiến hành trình trở nên vô cùng gian nan.
Xét về thực lực và vị thế của Vương quốc Bouwanko trong vũ trụ này, việc để một đại thần ngang nhiên đảo chính, giết sạch hoàng tộc và chiếm lấy ngai vàng tưởng như là điều không thể xảy ra.
Thế nhưng, chính điều tưởng như phi lý ấy lại là thực tại mà nhóm Hajime đang phải đối mặt.
Trong khi điều khiển cát đen bảo vệ đoàn tàu và duy trì hành trình truy đuổi thành lũy di động, Hajime vẫn cảm nhận được luồng dao động quen thuộc từ phía sau, từ phòng huấn luyện, nơi Kuntaku của thế giới này đang điên cuồng rèn luyện, từng động tác khô cứng, mồ hôi rơi lã chã.
Nhưng ánh mắt kia vẫn không ngừng lóe lên sự hổ thẹn, giận dữ và cả bất lực đan xen.
Trong vũ trụ của Hajime, Kuntaku là một hoàng tử chính trực, quả cảm, giàu trách nhiệm và đáng tin cậy, hoàn toàn xứng đáng với vị trí kế thừa ngai vàng Bouwanko.
Thế nhưng ở vũ trụ song song này, mọi thứ lại hoàn toàn đảo ngược.
Kuntaku tại đây không phải người thừa kế hợp pháp, thậm chí còn không nằm trong danh sách kế vị. Cậu ta chỉ là một vương tử xa, lười biếng, ham hưởng lạc, đầu óc đơn giản và vô trách nhiệm, một kẻ bị vương thất và triều đình xem như vô hại, nên cũng chẳng buồn giám sát.
Chính sự mờ nhạt và dễ lợi dụng đó đã tạo ra bi kịch cho cả một vương quốc.
Người đứng sau toàn bộ biến cố chính là đại thần Dabranda, cũng là thầy dạy và bạn thân nhất của Kuntaku từ thuở nhỏ.
Từng là một người trung thành, gắn bó với hoàng thất, nhưng năm tháng tiếp xúc quyền lực đã bào mòn lý trí của hắn.
Dabranda lợi dụng sự tin tưởng của hoàng gia, thao túng triều chính trong bóng tối.
Hắn sử dụng thân phận là thầy của Kuntaku để tiếp cận trung tâm hoàng thất, thao túng các nghi thức, giành quyền kiểm soát các nhánh quân đội, từng bước hủ hóa nội bộ, cô lập các cận thần trung thành.
Và rồi, trong một đêm đẫm máu, hoàng tộc bị ám sát toàn bộ.
Hắn tuyên bố khẩn cấp về một "biến cố bất ngờ" khiến vương thất bị tiêu diệt bởi ngoại địch, đồng thời đưa ra một người "có huyết thống hoàng gia" để hợp thức hóa vương vị mới, chính là Kuntaku.
Chính vì sự bất tài, ngây thơ, không biết gì, Kuntaku trở thành mắt xích hoàn hảo để Dabranda đưa lên như một con rối.
Và bi kịch nằm ở chỗ, cậu ta lại thật sự tin rằng mình có thể làm vua, rằng đây là cơ hội để thay đổi số phận.
Hajime biết rất rõ, kẻ khơi mào mọi hỗn loạn, lại chính là phiên bản Kuntaku của thế giới này, người không hề có ý đồ phản bội, nhưng lại là nguyên nhân khiến tất cả sụp đổ.
Dù là vô tình hay bị lợi dụng, nhưng Kuntaku lại chính là điều kiện quan trọng nhất giúp Dabranda che giấu âm mưu, mở đường vào hoàng cung, loại bỏ các tấm chắn cuối cùng bảo vệ vương thất.
Chính vì vậy, giờ đây dù muốn chuộc lỗi, Kuntaku cũng không thể dễ dàng ngẩng đầu lên trước bất kỳ ai.