Trên một sườn núi bị rừng cây che phủ, trong đêm khuya yên tĩnh, một công trường kỳ dị đang vận hành một cách lặng lẽ mà ồn ào. Tiếng la hét, chỉ huy, tiếng va chạm của búa và đục vang vọng khắp không gian:

"Bên này còn thiếu mười lăm tấm ván gỗ!"

"Ê, có ai thấy ta búa đâu không?"

"Ai xây cái này vậy, ngươi tính nấu chín khách sao?"

"Ồn ào quá, bên này cũng thiếu người, nhanh lên!"

Hơn một trăm người đang làm việc cùng nhau, tạo nên cảnh tượng tưởng chừng sống động nhưng nếu để ý kỹ, mọi thứ đều sai lệch một cách quái gở.

Dù là nam hay nữ, già hay trẻ, những người này đều có điểm chung là biểu cảm cố định, không thay đổi kể cả khi hét to hay cười lớn.

Làn da họ xám nhạt, thô ráp như được cắt ra từ giấy cứng, cử động của họ cứng nhắc, máy móc, không mang chút hơi ấm nào của sinh mệnh.

Họ giống như đang dựng lên một khu nghỉ dưỡng, hoặc một khách sạn trên đỉnh núi, với mái ngói cong, đường đi lát đá, khu vườn được tạo hình tỉ mỉ và những khung gỗ lớn đang được dựng lên.

Có người khiêng gỗ, người đặt cột, người tô vẽ tường, người sắp xếp bàn ghế như chuẩn bị đón tiếp khách quý.

Nhưng sự sống hoàn toàn vắng bóng ở họ.

Những người này không đi, họ trượt trên mặt đất như bị kéo bằng dây vô hình.

Cơ thể họ không dao động, không mồ hôi, không tiếng thở.

Thậm chí tiếng bước chân cũng không có. Dù họ vẫn di chuyển, nhưng không tạo ra âm thanh.

Không khí quanh họ dày đặc một sự tĩnh lặng ch.ết chóc, như thể họ không thuộc về thế giới này.

Từng hành động của họ không phải là kết quả của quyết định, mà là một chuỗi lặp lại được lập trình sẵn. Họ đóng đinh, đặt gạch, vẽ hoa văn, xây tường, sắp xếp đèn lồng… nhưng không ai nói chuyện với nhau thật sự. Họ hét lên, nhưng không để được nghe, mà chỉ như dội lại chính thói quen đã từng tồn tại khi còn sống.

"Vẫn còn quá tệ..."

Yuichiro khẽ lẩm bẩm, giọng nói lạnh nhạt vang lên giữa khoảng không tĩnh lặng của đỉnh núi. Ánh trăng bạc chiếu xuống phủ một tầng sáng nhàn nhạt lên mái tóc và vạt áo dài của anh, khiến thân ảnh ấy như hòa làm một với màn đêm.

Đôi mắt anh, hơi phiền muộn và sâu thẳm, đang dõi theo những bóng người đang chuyển động bên dưới.

Nhưng lời đánh giá ấy không nhắm vào những "con người" kia.

Không phải là sự chê bai năng lực của họ, vì trên thực tế, từng cá thể dưới kia đều mang theo một bề dày tri thức và kinh nghiệm mà người thường khó lòng sánh kịp.

Có người từng là kiến trúc sư bậc thầy, người từng đảm nhận vai trò giám sát công trình trọng yếu, có kẻ lại là nghệ nhân xây dựng truyền đời. Một số trong đó, thậm chí từng được người đời tôn vinh là đại sư.

Giọng nói ấy không phải để nói họ, mà là lời tự trách.

Những kẻ phía dưới không phải người thật, mà là người rối giấy do anh tạo ra bằng Thuật Gấp Giấy, mỗi người rối mang trong mình một linh hồn của thợ xây dựng đã khuất.

Những linh hồn này vốn là các âm linh còn vương vấn nhân gian, chưa thể siêu thoát. Nếu không có người dẫn dắt, theo thời gian, họ có thể biến thành oán linh gây hại cho người sống.

Vì vậy, Yuichiro đã đưa ra một thỏa thuận.

Họ sẽ trở thành thuộc hạ của anh, còn anh giúp họ phục sinh trong hình dạng người rối giấy.

Đó là một giao ước đôi bên cùng có lợi. Nhưng Yuichiro hiểu rõ, thứ anh trao cho họ chỉ là một hình thái tồn tại thấp kém và thô sơ.

Những cơ thể bằng giấy hiện tại, dù có chuyển động, thao tác, thậm chí có thể sử dụng một phần kỹ năng khi còn sống, vẫn là một sự nhục nhã đối với họ, với những người từng lấy đôi tay trần tạo nên những kiệt tác vững bền cùng năm tháng.

Điều đó không phải vì linh hồn họ yếu, mà vì tay nghề chế tác của chính anh chưa đủ tầm. Đối với việc này, Yuichiro cũng đành bất lực, chỉ có thể trông cậy vào việc kỹ năng của mình sớm được nâng cao để có thể tạo ra thân thể mới tốt hơn cho họ.

Khách sạn này vốn là cái mà Yuichiro từng mua lúc trước, chỉ là trong trận chiến với Ame-no-Koyane, chính anh lại là người khiến nơi này bị san phẳng.

Dù đã cố gắng dùng toàn bộ sức mạnh để hạn chế tối đa ảnh hưởng, nhưng việc cả một ngọn núi bỗng nhiên biến mất khỏi địa hình thì vẫn là chuyện quá mức đáng ngờ.

Vì vậy, anh buộc phải tái thiết lại ngọn núi, đồng thời nhân cơ hội đó xây dựng một căn cứ bí mật bên trong lòng núi.

Sau khi quan sát một lượt quá trình thi công do các người rối giấy thực hiện, nhận thấy tiến độ và tình hình đã ổn định, Yuichiro liền rời đi. Anh trở về căn nhà gỗ nhỏ ở gần đó, nơi anh dùng làm chỗ ở tạm thời và cũng là nơi để tiếp tục luyện tập Thuật Gấp Giấy.

Theo hiểu biết của Yuichiro, Thuật Gấp Giấy không chỉ đơn thuần là một nhánh nhỏ của Thuật Âm Dương, mà còn là một ngành nghề rộng lớn, có gốc rễ trải dài khắp thế giới.

Anh chia nó thành hai phương diện chính gồm kỹ thuật chế tác và phong ấn.

Phần chế tác có thể do người thường học được, bao gồm các thao tác như cắt, dán, gấp, nắn, vẽ… Ở cấp độ cơ bản, nó được ứng dụng trong các lĩnh vực nghệ thuật như hội họa, gấp giấy origami, hoặc thủ công mỹ nghệ.

Ở cấp độ cao hơn, kỹ thuật này dùng để chế tác đồ vàng mã, thậm chí là tạo nên các loại con rối đặc biệt.

Về phần phong ấn, đây mới thực sự là phần khó nhất trong Thuật Gấp Giấy, cũng chính là lý do khiến nó được liệt vào hàng Thí Thần Thuật.

Theo những gì Yuichiro biết, thuật này được gọi như vậy là vì liên quan đến một điển tích cổ xưa:

Tương truyền, thời xa xưa có một vị âm dương sư kiệt xuất, tinh thông thuật điều khiển rối giấy. Ông thường xuyên trừ yêu diệt quái, dùng pháp lực hộ vệ một vùng đất được yên ổn thanh bình.

Sau đó, thiên tai nhân họa nổi lên, tà thần và ác quỷ giáng thế, gieo rắc tai ương khắp nơi.

Vị âm dương sư đứng ra hợp lực cùng các cao nhân tiêu diệt chúng. Ác quỷ tuy hung dữ nhưng còn có thể đối phó, chỉ là tà thần thì cực kỳ quỷ dị, thân thể ẩn mình trong hư vô, không ai tìm thấy.

Nó liên tục đánh lén, tàn sát bằng hữu, người thân của âm dương sư.

Phẫn nộ và đau đớn, âm dương sư thề độc: "Dù ngươi trốn nơi đâu, kể cả địa ngục, ta cũng sẽ giết ngươi."

Tà thần nghe thấy, nổi giận, liền dùng thần lực ném ông vào Hỏa Sơn Địa Ngục, để linh hồn ông vĩnh viễn bị thiêu đốt.

Nhưng chính tại nơi tận cùng của đau đớn và tàn khốc ấy, âm dương sư lại giác ngộ ra bí mật của thuật phong ấn.

Ông gom góp tất cả khổ hình, oán khí, hỏa diễm và pháp lực trong địa ngục, chế thành một cuốn phong ấn địa ngục, rồi dùng Thuật Gấp Giấy phong ấn nó vào trong một chiếc hộp giấy giả làm cống phẩm.

Tà thần sau đó nhận lấy, mở hộp ra và bị địa ngục ở trong nuốt chửng, thiêu rụi hoàn toàn. Còn âm dương sư, cũng vì đã gắn liền linh hồn mình vào phong ấn, mà cùng ch.ết theo tà thần.

Với câu chuyện này, Yuichiro không quá quan tâm đến độ thật giả. Nhưng từ ký ức của Takemikazuchi, anh biết thần từng gia cố một phong ấn chứa sức mạnh của địa ngục - Hỏa Sơn Địa Ngục, điều này chứng minh loại cố sự ấy là có thật.

Yuichiro thậm chí còn hoài nghi vị âm dương sư trong truyền thuyết có thể không phải là người bình thường, mà rất có thể là một Campione, từng giết một vị thần liên quan đến địa ngục và hấp thụ quyền năng của họ. Còn tà thần kia có khả năng cao là một Heretic God.

Dù sự thật thế nào, thì có một điều chắc chắn không thể phủ nhận là Thuật Gấp Giấy khi đạt đến cảnh giới chân chính, thực sự có thể giết thần.

Thuật phong ấn, từ trước đến nay, chưa từng là thứ đơn giản.

Nó liên quan đến vô số ngành học huyền môn: bùa chú, văn tự cổ, phong thủy, khí vận, tâm lý cảm ứng...

Thậm chí, có khi chỉ là đưa cảm xúc cá nhân vào câu chữ, khiến người đọc hoặc người nghe cảm thấu sâu sắc, đó cũng là một dạng phong ấn cảm xúc.

Ở cấp thấp, phong ấn có thể dùng để chế tạo bùa chú như phong hỏa thành bùa lửa, phong thủy thành bùa nước, hoặc các loại bùa đơn giản khác. Nhưng đây là năng lực mà chỉ âm dương sư, đạo sĩ, tăng nhân mới làm được, người thường không có khả năng chạm đến.

Ở cấp cao, phong ấn có thể trấn giữ khí thế đất trời, thay đổi phong thủy, thậm chí can thiệp vào số mệnh con cháu hậu thế. Những loại này không chỉ đòi hỏi pháp lực, mà còn yêu cầu trình độ thấu hiểu thiên địa đạo lý cực kỳ sâu sắc.

Mà muốn đem những thứ đó phong ấn vào giấy, lại càng không dễ.

Chưa bàn đến chất liệu giấy, vốn phải được xử lý bằng các nghi lễ đặc biệt, thì chỉ riêng việc ổn định lực lượng phong ấn trên một bề mặt mỏng manh như vậy đã là vấn đề lớn.

Và chính vì để giải quyết điều này mà Thuật Gấp Giấy ra đời, dùng kỹ thuật chế tác và kết cấu hình học đặc biệt để cố định luồng năng lượng, giúp cho giấy trở thành vật dẫn và vật giữ.

Tuy nhiên, đổi lại là độ khó cực cao.

Người sử dụng muốn thi triển ổn định bằng Thuật Gấp Giấy, ít nhất phải có trình độ phong ấn ngang cấp đại sư. Nếu không, thuật sẽ mất hiệu quả hoặc gây ra biến dị nguy hiểm.

Hiện tại, trong toàn bộ hệ thống Thuật Gấp Giấy, Yuichiro mới chỉ nắm được một phần rất nhỏ, chủ yếu là những ứng dụng cơ bản, mang tính thử nghiệm và luyện tập nền tảng.

Ví dụ như:

Phong ấn ánh sáng vào đèn lồng giấy, tạo thành vật chiếu sáng có thể xua đuổi tà ma và soi sáng bóng tối.

Phong ấn lời nói vào hạc giấy, dùng làm phương thức truyền tin. Đây là cách liên lạc từng rất phổ biến trong giới âm dương sư cổ đại.

Phong ấn mảnh vỡ linh hồn vào đèn mệnh giấy, từ đó có thể theo dõi trạng thái tổn thương của người mang linh hồn gốc. Khi đèn mệnh dao động, mờ đi hoặc vỡ nát, cũng là dấu hiệu báo hiệu linh hồn gốc đang gặp nguy hiểm hoặc tiêu tán.

Phong ấn hương hoa hoặc nguyện lực vào tiền giấy, từ đó có thể dùng làm vật "trao đổi" với các loại ma quỷ, thần linh cấp thấp, nhờ chúng làm việc, truyền tin, hoặc trợ lực tạm thời.

Tuy nhiên, đó chỉ là bước khởi đầu.

Thuật Gấp Giấy chân chính, khi đạt đến trình độ cao cấp, không dừng lại ở mô phỏng hay truyền dẫn mà là tái hiện và tạo ra thực thể bằng giấy không khác gì vật thật như phong ấn linh hồn vào người giấy, nếu kỹ thuật đủ tinh vi, có thể tạo ra người giấy giống hệt người sống, biết đi lại, nói chuyện, sinh hoạt như thật, thậm chí hòa nhập với con người mà khó bị phát hiện.

Phong ấn một vùng cảnh quan, địa hình vào tranh giấy hoặc mô hình giấy, rồi dùng chúng đánh lừa thị giác và tâm trí, khiến đối phương tưởng như đang bước vào một thế giới thật sự. Những loại tranh như vậy có thể dùng làm mê cung, bẫy hoặc cửa ải tâm linh.

Dù mới chỉ nắm vững các ứng dụng cơ bản của Thuật Gấp Giấy, Yuichiro đã bắt đầu có những cải tiến riêng dựa trên trí tưởng tượng và vốn tri thức mà anh thu nhặt được, trong đó, đáng chú ý nhất là một ý tưởng lấy cảm hứng từ bộ truyện nổi tiếng Naruto.

Trong truyện, nhân vật Konan sử dụng giấy kết hợp nhẫn thuật để chiến đấu, tạo ra vô số biến hóa cùng khả năng tấn công và phòng thủ toàn diện.

Yuichiro không sao quên được hình ảnh ấy. Anh bắt đầu nghĩ đến việc cải tạo chính cơ thể mình thành một cơ thể bằng giấy, một hình thái phù hợp hoàn hảo với Thuật Gấp Giấy, cho phép anh gắn sẵn đủ loại phong ấn lên từng mảnh giấy cấu thành thân thể.

Mỗi phong ấn có thể được kích hoạt ngay khi cần, không cần kết ấn hay chuẩn bị phức tạp, đồng nghĩa với việc anh có thể tung ra hàng trăm chiêu thức chỉ trong tích tắc.

Nếu thành công, cơ thể anh sẽ trở thành một kho vũ khí sống, một cấu trúc chiến đấu siêu linh hoạt, không chịu giới hạn của xương thịt, với khả năng biến hóa và thích ứng cao đến mức thần thánh.

Tuy nhiên, để thực hiện được điều đó, có ba vấn đề lớn mà Yuichiro buộc phải giải quyết trước tiên.

Vấn đề thứ nhất là tính không thể phục nguyên của cơ thể. Một khi một bộ phận bị chuyển hóa thành giấy, nó không thể trở lại trạng thái ban đầu.

Cơ thể đã hóa giấy không thể hồi phục về máu thịt, chỉ có thể được sử dụng như tay chân giả hoặc áo giáp phụ trợ.

Việc tái sinh phần cơ thể thật cần thời gian và khả năng phục hồi tự nhiên. Nếu muốn tùy ý chuyển hóa giữa giấy và thịt, anh phải đạt đến một cảnh giới rất cao, cũng có lẽ là khi anh nắm giữ một dạng Thần Chức liên quan trực tiếp đến giấy.

Vấn đề thứ hai là khả năng điều khiển vi mô. Dưới ngưỡng vài trăm tờ giấy, Yuichiro vẫn có thể điều khiển trôi chảy từng lớp, từng nếp, từng mảnh. Nhưng khi số lượng vượt qua một ngàn, chẳng hạn như chỉ riêng một bàn tay cũng đã bao gồm gần nghìn lớp giấy thì độ chi tiết trong điều khiển bắt đầu giảm mạnh.

Anh không thể duy trì đồng thời sự chính xác cao trên toàn bộ từng lớp, từng phong ấn. Và vì lý do này, anh vẫn chưa dám thử nghiệm việc toàn thân đều chuyển hóa thành giấy, bởi chỉ riêng việc kiểm soát một cánh tay đã quá sức.

Vấn đề cuối cùng là gánh nặng từ phong ấn. Mỗi phong ấn đều cần năng lượng để ổn định và duy trì. Khi số lượng phong ấn tăng lên đồng thời trên toàn thân, hệ thống tinh thần và Thần Lực của anh sẽ phải chịu áp lực khổng lồ.

Dù có là thần, Yuichiro cũng không thể tùy tiện duy trì trạng thái đó lâu dài. Chưa kể, nếu tất cả cùng kích hoạt trong một lúc, hậu quả là toàn bộ hệ thống phong ấn sẽ bị xung đột và vỡ kiểm soát.

Điều này đồng nghĩa với việc anh phải tìm ra một cơ chế phân tầng, có thể là phong ấn tuần hoàn hoặc phong ấn thông minh có thể luân phiên nạp và giải, thay vì kích hoạt tất cả cùng lúc.

Nếu vượt qua được ba trở ngại này, thì không nghi ngờ gì nữa Yuichiro sẽ bước vào một cấp độ hoàn toàn khác.

Khi đó, sức mạnh hủy diệt của anh hoàn toàn có thể sánh ngang với Ame hoặc Steingard, còn về độ biến hóa trong chiến đấu, anh thậm chí có thể sánh ngang với Nanami.

Trong lúc Yuichiro vẫn đang chăm chú lên kế hoạch học tập và cải tiến năng lực của bản thân, một luồng khí tức kỳ lạ bỗng bất ngờ xuất hiện bên cạnh anh, không có tiếng động, không có dấu hiệu cảnh báo.

Cảm giác ấy chỉ thoáng qua trong chớp mắt, nhưng đủ để khiến anh rùng mình.

Khi nguồn khí đó biến mất, anh cúi nhìn xuống bàn làm việc. Không biết từ lúc nào, trên mặt bàn đã xuất hiện thêm một lá thư.

Phong thư được làm từ một loại giấy ánh ngà nhạt, không có dấu vết niêm phong, cũng không hề có địa chỉ người gửi. Khi mở ra, bên trong hoàn toàn không có một dòng chữ nào chỉ có một biểu tượng hình tròn huyền bí nằm chính giữa, vẽ bằng loại mực bạc ánh lên những vệt lấp lánh như sao rơi.

Yuichiro nhíu mày: "Đây là…?"

Một giây sau, anh chợt sực nhớ, khẽ gật đầu: "À… đúng rồi. Thần đã không tụ họp trong nhiều năm."

Đối với Yuichiro, vật này có phần xa lạ. Nhưng trong ký ức mà anh thừa hưởng từ Takemikazuchi, hình ảnh của nó không hề mới mẻ.

Đó là thư mời tham dự buổi yến tiệc của các thần bảo hộ, một buổi lễ nhỏ chỉ tổ chức mỗi mười năm một lần, là nơi hội tụ của những vị thần đại diện cho từng vùng đất, từng tín ngưỡng, từng dòng chảy lịch sử trong thế giới.

Takemikazuchi đã không tham gia trong nhiều lần liên tiếp vì chỉ còn ông là thần bảo hộ duy nhất của cả Nhật Bản, lại thêm bản thân cũng đang suy yếu.

Tính đến hiện tại, ông đã bỏ lỡ ít nhất năm hoặc sáu kỳ hội tụ.

Mà giờ đây, Yuichiro, người kế thừa vị trí của ông, cũng được mời với tư cách người thay thế.

Đối mặt với lá thư thần bí kia, Yuichiro cảm thấy khá phiền. Anh không lập tức quyết định có nên tham dự buổi tụ hội hay không.

Trong thế giới này khác với nguyên tác, thần bảo hộ không phải là tồn tại huyền thoại mơ hồ, mà là một hệ thống thật sự, rộng lớn và phức tạp. Mỗi nền văn minh, mỗi quốc gia, mỗi vùng đất… đều có những vị thần bảo hộ riêng biệt.

Trái với Campione, những kẻ giết thần rồi chiếm đoạt quyền năng. Thần bảo hộ là những kẻ gánh trên vai vô số trách nhiệm.

Trước hết là trách nhiệm canh giữ địa vực, bảo hộ nhân dân, gìn giữ trật tự giữa thế giới phàm nhân và giới thần bí.

Rồi với các Heretic God, nếu là thần cùng hệ, nhiệm vụ của họ là tiêu diệt. Còn nếu là ngoại thần, thì chủ yếu là xua đuổi, tránh va chạm trực diện giữa các tín ngưỡng. Đây là hệ thống duy trì trật tự lâu dài giữa các chiều không gian thần thánh, cũng là một trong những nền tảng ít ỏi chưa sụp đổ hoàn toàn khi các thần giới mất liên lạc.

Yuichiro hiện tại tuy mang thân phận kế thừa Takemikazuchi, nhưng anh không phải ông ấy. Dù có ký ức, quyền năng, sức mạnh lẫn danh nghĩa, bản thân anh vẫn chỉ là người thay thế, một "bản thể khác" chưa từng thật sự bước vào vòng giao tiếp của thần giới.

Chưa hết, điều khiến anh do dự nhất chính là giới hạn địa vực.

Thần bảo hộ mạnh nhất khi đứng trên vùng đất mình bảo vệ. Rời khỏi đó, thực lực họ sẽ giảm xuống đáng kể. Đây là điểm yếu chung mà trừ một số vị thần cực kỳ cường đại, hầu như không ai tránh được.

Yuichiro từng trải qua điều đó nên rất rõ ràng.

Trong lần đối đầu với Na Tra, nếu như không phải đang ở Nhật Bản, anh hoàn toàn không có cửa thắng. Nhưng chỉ nhờ hiệu ứng cộng hưởng địa vực, anh không chỉ cầm cự được mà còn có thể phản kích, thậm chí đẩy Na tr.a vào thế bất lợi trong thời gian dài.

Nhưng một khi rời khỏi Nhật Bản, anh sẽ không còn gì để dựa vào ngoài chính bản thân mình. Trong tình trạng hiện tại, đó không phải lựa chọn khôn ngoan.

Còn một vấn đề khác cũng không thể bỏ qua, đó là tính khí của các Thần Bảo Hộ.

Theo như ký ức của Takemikazuchi, các thần này vốn không hề hiền lành hay đĩnh đạc như con người tưởng tượng.

Ngược lại, đa phần bọn họ đều mang trong mình Thần Chức Chiến Tranh, tính khí nóng nảy, hiếu chiến, dễ bị khiêu khích.

Họ coi chiến đấu là cách để giao tiếp, là hình thức xã giao thô bạo nhất nhưng cũng hiệu quả nhất trong giới thần linh.

Takemikazuchi trong quá khứ từng nói đùa rằng các vị thần đánh nhau còn nhiều hơn số lần họ ngồi xuống dùng bữa.

Đó không chỉ là lời nói quá. Trong suốt gần mấy trăm năm qua, từ khi dần mất liên lạc với tầng trên của thần giới, không ai còn rõ ở bên trên rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Không còn mệnh lệnh, không còn trật tự, các thần bảo hộ dần dần tự do phát triển theo chiều hướng tiêu cực. Việc giáng thế qua hệ thống Heretic God cũng làm cho bản chất họ ngày càng thiên về cực đoan, hoang dã và bất định.

Yuichiro không sợ va chạm, nhưng cũng không phải loại người thích tự chuốc lấy rắc rối vô nghĩa.

Xoay đi xoay lại trong đầu, Yuichiro vẫn không thể đưa ra được quyết định.

Một mặt, anh muốn đi, muốn nhân cơ hội này để hiểu thêm về các thần bảo hộ. Dù gì, những ký ức mà anh có được từ Takemikazuchi đã quá lỗi thời, gần sáu mươi năm không cập nhật. Rất nhiều thần đã biến mất hoặc thay đổi và bản thân hệ thống thần bảo hộ có lẽ cũng đã không còn như xưa.

Nhưng mặt khác, anh lại không thể yên tâm mà rời đi.

Hiện tại, Yuichiro là Thần Bảo Hộ duy nhất còn lại của Nhật Bản. Một khi anh vắng mặt, vô số vấn đề có thể phát sinh. Không chỉ có yêu quái ẩn núp chờ thời, mà những thế lực siêu nhiên khác cũng có thể nhân cơ hội chen chân vào vùng đất này.

Chưa kể, Yaku vẫn đang ở bên ngoài.

Nàng vẫn luôn giữ một khoảng cách mơ hồ, không công khai đối đầu, nhưng cũng chẳng chịu rút lui. Trời mới biết nàng sẽ làm gì nếu phát hiện anh không có mặt ở đây.

Với tính cách khó lường của nàng, bất kỳ sự sơ hở nào cũng có thể trở thành tai họa.

Nhưng thứ khiến Yuichiro cảm thấy đau đầu nhất, lại không phải là các thế lực bên ngoài, mà là món đồ cũ kỹ nằm ở góc phòng, trông tồi tàn, nhưng thực chất lại là một món Thần Khí.

Đó là một món đồ anh cướp được từ tay một nhóm pháp sư nước Anh, những kẻ đang âm mưu dùng nó làm vật dẫn để triệu hồi một Heretic God, rồi giết ch.ết hắn, hấp thụ quyền năng để trở thành Campione.

Chỉ nghĩ đến thôi, Yuichiro đã muốn thở dài mắng thẳng vào mặt bọn họ là vô tri đến ngu ngốc.

Ngay cả khi Heretic God không thể sử dụng toàn bộ thần lực, thì chỉ riêng thân thể nguyền rủa của họ cũng đủ để tiêu diệt cả một tiểu đoàn pháp sư. Những kẻ đó chẳng khác nào đang tự sát.

Không ngạc nhiên khi anh đã tiêu diệt toàn bộ sau khi chặn đứng nghi lễ triệu hồi.

Ở đất nước khác, hành động này có thể được xem là "can thiệp quốc tế" nhưng ở đây, nơi anh là thần bảo hộ, anh có quyền tuyệt đối để xử lý những gì đe dọa đến lãnh thổ mình quản lý.

Điều làm anh thấy rắc rối hơn là lai lịch thực sự của món Thần Khí ấy.

Nó không phải là thứ mạnh nhất, không có lực phá hủy ngang tầm các thần binh huyền thoại, nhưng đối với thần hệ gốc của nó, nó mang ý nghĩa vô cùng to lớn.

Và nó chính là Nỏ Thần của An Dương Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện