Ngay lúc đó, trong lòng đoàn tàu vang lên một tiếng hô đầy kích động.
"Tớ tìm thấy nó rồi! Tớ tìm thấy nó rồi!"
Là giọng của Suneo, vang vọng từ khoan khách, mang theo sự phấn khích không che giấu.
Nghe thấy tiếng cậu ấy, Hajime lập tức mở mắt, ánh nhìn lóe lên sự vui mừng hiếm hoi giữa bầu không khí căng thẳng.
Mấy ngày qua, điều khiến cả nhóm khốn đốn nhất không phải hỏa lực của kẻ địch, mà là việc mất phương hướng hoàn toàn.
Các đợt oanh tạc không ngừng từ trên trời xuống, cộng thêm cơn mưa vũ khí năng lượng và hỏa lực hạng nặng đã phá hủy phần lớn địa hình xung quanh, khiến mọi bản đồ trước đó đều trở nên vô dụng.
Trong quá trình tránh né và liên tục đổi hướng, đoàn tàu đã rơi khỏi quỹ đạo định sẵn từ lâu, không còn bất kỳ hệ thống định vị nào có thể hoạt động chính xác trong điều kiện này.
Thứ duy nhất còn có thể làm "bản đồ sống" cho nhóm lúc này là một vệ tinh đặc biệt do Doraemon từng phóng lên từ trước.
Không giống những vệ tinh thông thường bay lơ lửng ngoài quỹ đạo, vệ tinh này chui ngược xuống lòng đất, tiến hành quét địa hình từ dưới lên, tạo ra một dạng "địa mạch ảnh đồ" cực kỳ chính xác.
Nhờ vào đó, nó có thể tạo ra tuyến đường dẫn đường từ dưới lòng đất, tránh được các loại gây nhiễu hay cản phá từ bên ngoài, kể cả hệ thống phòng thủ của Vương quốc Bouwanko.
Cũng chính vì đặc tính đó mà kẻ địch không thể chặn được tín hiệu từ vệ tinh, nhưng… rắc rối lại nằm ở một chuyện khác.
Chỉ có hai cái Doraemon mới có thể đọc được thông tin của nó.
Mà hiện tại, cả hai mèo máy đều đang bất tỉnh, bị ảnh hưởng bởi đòn xung điện từ mấy giờ trước.
Với cặp "mắt" duy nhất không thể mở, nhóm gần như rơi vào tình trạng mù phương hướng.
Trong hoàn cảnh ấy, Suneo đã trở thành hy vọng cuối cùng.
Cậu không do dự, tung ra toàn bộ quân cờ của mình, để chúng tản ra, thăm dò và lục soát khắp khu vực.
Nói đến đây, cũng cần nhắc qua năng lực đặc biệt của các quân cờ.
Hình dáng của mỗi quân tùy thuộc vào mong muốn của Suneo, nhưng không thoát khỏi vai trò vốn có của nó.
Quân mã, đại diện cho sự cơ động, có thể biến thành bất cứ loại thú cưỡi nào, từ ngựa gió cổ đại đến môtô chiến thuật tương lai,... miễn là chúng phục vụ việc di chuyển.
Chúng có thể vượt rừng, băng núi, xuyên qua địa hình phức tạp mà không cần đường đi, chỉ mất vài bước là đã băng qua cả một vùng chướng ngại vật.
Quân xe lại là bậc thầy tốc độ. Dù biến thành xe ngựa, xe bọc thép, hay thậm chí là tàu cao tốc, thì nguyên lý vẫn giữ nguyên - di chuyển theo phương ngang và dọc, không bị ảnh hưởng bởi quán tính hay lực cản, nếu Suneo điều khiển tốt, chúng thậm chí có thể đạt đến tốc độ ánh sáng.
Quân tượng là loại biết sử dụng phép con rối, vừa có thể bắn ra nhiều loại phép thuật công kích, đặc biệt là có khả năng dịch chuyển tức thời, cực kỳ hữu dụng trong chiến đấu và cứu hộ.
Quân tốt tưởng đơn giản, nhưng lại là lực lượng chiến đấu ổn định nhất. Mỗi quân đều là chiến binh tinh nhuệ, nắm giữ nhiều trường phái, từ săn bắn nguyên thủy cho đến điều khiển cơ giáp tương lai. Quan trọng nhất là, sau mỗi trận chiến, quân tốt đều có thể tiến hóa, mạnh dần theo thời gian.
Quân vua tuy yếu, hành động chậm chạp, không có năng lực công hay thủ rõ ràng, nhưng lại có một khả năng vô cùng đặc biệt là hy sinh thay cho người mà Suneo chỉ định.
Khi có một thành viên nguy hiểm đến tính mạng, quân vua có thể chịu ch.ết thay, như một lá chắn sinh mệnh tuyệt đối.
Còn quân hậu là thực thể toàn năng, mang trong mình tất cả năng lực của các quân cờ khác, vừa cơ động, vừa tấn công, vừa phép thuật.
Tuy nhiên, vấn đề là quân hậu có trí tuệ không khác con người, đôi khi còn tự có suy nghĩ riêng, khiến Suneo rất khó ra lệnh trực tiếp. Nó không phải thứ có thể điều khiển mà phải đàm phán.
Và lần này, để dò tìm thủ đô di động của Vương quốc Bouwanko, Suneo đã lựa chọn chuyển đổi toàn bộ quân cờ thành quân xe, để chúng hóa thành các tàu khoan địa chất, tiến hành dò quét dưới lòng đất.
Chính nhờ vậy mà cả nhóm đã tìm được vị trí của thủ đô.
Hajime tập hợp cả nhóm lại. Cậu cùng mọi người không định dùng đoàn tàu để tiến thẳng đến thủ đô, vì làm vậy chẳng khác nào tự đưa mình ra làm mục tiêu. Việc đó chỉ khiến cả nhóm ăn càng nhiều đòn tấn công hơn, và đến lúc ấy, Hajime cũng không cách nào cản nổi, kết cục toàn đoàn bị tiêu diệt là điều tất nhiên.
Vì vậy, cả nhóm quyết định sử dụng một món Bảo Bối mà Nobita vô tình mò được trong Túi Thần Kỳ của Doraemon.
Đó là Dầu Tạo Gương Phẳng, Đi Vào Thế Giới Đảo Ngược.
Rất nhanh, một mặt đĩa lớn được Hajime tạo ra. Shizuka nhẹ nhàng đổ lượng nước còn sót lại của cả nhóm vào bên trong, rồi Nobita cẩn thận nhỏ vài giọt dầu lên.
Ngay lập tức, bề mặt nước biến đổi, trở nên phẳng lặng và phản chiếu như gương. Nhóm nhìn nhau gật đầu, không ai nói gì thêm.
Từng người lần lượt bước vào bề mặt nước, tan vào trong như biến mất khỏi thế giới này.
Chỉ còn lại Hajime đứng lại sau cùng. Cậu cẩn thận triệu hồi cát đen, đem đĩa nước bọc lại, rồi khi đoàn tàu đi qua một gò núi, giữa vô số bụi mù, cậu mới thả nó xuống thật cẩn thận.
Vì đang bận điều khiển đoàn tàu đánh lạc hướng, Hajime không có cách nào đồng hành cùng cả nhóm.
Tiếp theo, Hajime sẽ điều khiển đĩa tròn đến vị trí thủ đô, để nhóm từ bên trong có thể đột nhập vào.
Mặc dù có quân cờ của Suneo chỉ đường, nhưng phải mất đến mười giờ sau, Hajime mới thành công đưa nhóm đến được thủ đô.
Một phần là vì không dám gây ra tiếng động quá lớn khi di chuyển, nên tốc độ gần như chẳng khác gì một con ốc sên. Một phần khác là vì phạm vi điều khiển của Hajime có giới hạn, chỉ trong vòng năm trăm cây số mới có thể duy trì được kết nối với đĩa nước.
Điều đó buộc Hajime phải vừa giả vờ như không biết đường, vừa lao dần về hướng thủ đô, từng bước đưa đĩa nước tiến đến mục tiêu.
May mắn là chiến thuật giả bộ này khiến phía địch sinh nghi, nhưng không lập tức tăng hỏa lực, giúp cho việc tiếp cận diễn ra thuận lợi hơn dự kiến.
Trong khi Hajime tiếp tục đánh lạc hướng, thì nhóm Nobita ở bên trong thế giới trong gương lại ngược lại khá thoải mái.
Ngay sau khi bước vào, hai Doraemon cuối cùng cũng tỉnh lại, nhờ vậy mà nhóm có thể phục hồi hậu cần, lấy lại thiết bị, vũ khí và đặc biệt là đảm bảo thể lực cho trận chiến sắp tới.
Tuy nhiên, Hajime không biết rằng, trong kế hoạch của mình lại có một sai sót nghiêm trọng.
Bởi vì không hiểu rõ chức năng thực sự của Dầu Tạo Gương Phẳng, Đi Vào Thế Giới Đảo Ngược, nên khi cậu di chuyển mặt đĩa chứa nước, tấm gương phản chiếu đã vô tình bị phá hủy.
Kết quả là, nhóm Nobita bị kẹt lại bên trong thế giới trong gương, dù Hajime vẫn có thể dẫn đường từ bên ngoài cho họ.
May mắn thay, Doraemon vẫn còn giữ một Bảo Bối khác, có chức năng tương tự, đó là Gương Thần Kỳ.
Chỉ khác ở chỗ, lối ra vào của Gương Thần Kỳ nhỏ hơn, nên cần điều chỉnh lại kích thước để thoát ra.
Doraemon lập tức lấy Gương Thần Kỳ ra, sau đó thu nhỏ cả nhóm lại, cho mọi người đội Mũ Đá Cuội và quàng Khăn Choàng Tàng Hình.
Sau đó, nhóm nhanh chóng rời khỏi thế giới trong gương.
Bên ngoài, tín hiệu nhiễu loạn vẫn còn, nhưng không còn mạnh như trước. Nhờ vậy, các món Bảo Bối trên người nhóm tuy hơi chập chờn, nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Jaien của vũ trụ Hajime đứng bên cạnh Kuntaku của thế giới này, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không có ý ép buộc. Cậu trầm giọng hỏi:
"Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Cậu biết đường đến chỗ tên đại thần không, Kuntaku?"
Kuntaku hơi lúng túng, trong mắt có chút bối rối. Cậu gãi đầu, rồi khẽ lắc:
"Xin lỗi… Mình cũng không rõ lắm. Trước kia mình sống ở lãnh địa riêng, ít khi vào thủ đô, nên… địa hình nơi này, mình không nhớ nhiều."
Shizuka của vũ trụ này đặt tay nhẹ lên vai Kuntaku, giọng dịu dàng:
"Không sao đâu, lỗi không phải của cậu. Là tại bọn mình chuẩn bị chưa kỹ, không tính đến việc thủ đô có thể bị biến đổi hoàn toàn."
Suneo và Doraemon của vũ trụ Hajime thì nhanh chóng đưa ra phương án mới.
"Giờ các Bảo Bối đã hoạt động lại rồi, chúng ta nên chia ra tìm hiểu." Suneo nói.
"Chỉ cần cẩn thận, đừng gây chú ý là được."
Doraemon tiếp lời: "Nếu có gì bất thường thì lập tức liên lạc."
Cả nhóm đồng ý và tách ra thành các tổ nhỏ để thăm dò.
Ba giờ sau, mọi người tụ lại tại một ngóc khuất trong khu dân cư đổ nát.
Bầu không khí có phần yên lặng, nhưng ánh mắt ai cũng nghiêm túc, bọn họ đều đã tìm được thứ đáng để chia sẻ.
Toàn bộ thủ đô di động hiện tại đã bị nén lại như một khối kiến trúc gấp xếp, khiến các tòa nhà, đường phố, cả khu dân cư bị ép lại thành những cụm chồng chéo, vừa khó đi lại, vừa dễ lạc đường.
Cách bố trí ấy giúp phòng ngự trong và ngoài đều được kiểm soát, nhưng lại khiến nội bộ lơ là tuần tra, tạo điều kiện cho nhóm len lỏi và thu thập thông tin.
Jaien và Suneo của vũ trụ này là người báo cáo đầu tiên. Jaien nói, giọng khàn nhưng rõ:
"Chúng tớ hỏi thăm khắp nơi. Không ai biết tên đại thần đang ở đâu cả. Chỉ biết tất cả mệnh lệnh đều được truyền ra từ các thuộc hạ của hắn, không ai được gặp mặt trực tiếp."
Suneo bổ sung thêm: "Giống như hắn cố tình giấu tung tích. Dù là người trong quân đội cũng chỉ nhận lệnh qua trung gian."
Còn bộ đôi Nobita thì mang vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.
"Bọn tớ tìm thấy một khu nhà tù nằm sâu trong lòng một dãy kiến trúc bị gấp lại, rất khó nhận ra nếu không để ý." Nobita của vũ trụ Hajime nói.
Nobita còn lại gật đầu, thêm vào: "Trong đó giam giữ toàn bộ những người trung thành với vương thất cũ, có cả các tướng lĩnh và cận thần."
Jaien nhướng mày, hiểu ý nói: "Ý cậu là…"
"Đúng rồi!" Nobita của Hajime đáp, khóe môi nhếch lên.
"Bọn mình lại sắp đi cướp ngục."
Suneo bên cạnh, cười thích thú: "Lần trước là ở chỗ bọn mình, lần này là ở… thế giới song song. Không có gì thay đổi nhỉ?"
Nobita kia cười, quyết tâm nói: "Dù thế nào, cũng phải cứu người cần cứu trước đã!"
Shizuka hạ giọng, chỉ về một cái khác Shizuka: "Bọn tớ sẽ chuẩn bị sẵn thuốc và thiết bị y tế. Dù sao họ cũng bị giam lâu rồi."
Thế là nhóm lại chia ra thêm một lần nữa.
Kuntaku của vũ trụ này cùng hai Nobita dẫn đầu nhóm đột nhập, tiến về khu nhà tù nơi đang giam giữ những người thân cận và trung thành với vương thất cũ.
Hai Shizuka và hai Doraemon thì ở lại, xây dựng nơi ẩn náu.
Họ nhanh chóng thiết lập lại hậu cần: thức ăn, thuốc men, nước sạch, cả không gian nghỉ ngơi cơ bản cũng được chuẩn bị đầy đủ.
Đây là bước cần thiết để giữ vững đội hình trong thời gian hoạt động kéo dài.
Ngoài ra, Shizuka của vũ trụ Hajime còn đảm nhận một nhiệm vụ quan trọng hơn cả là triệu tập lực lượng quấy rối nhằm làm hỗn loạn nội bộ địch, hỗ trợ cho cuộc đột kích.
Chỉ khi bắt tay vào mới thấy, Thần Khí của cô có thể gọi ra đến một triệu người thợ tí hon, con số khiến cả nhóm sửng sốt.
Dân số của thủ đô hiện tại chưa tới tám triệu người, vậy mà chỉ riêng một phần sức mạnh của Shizuka đã chiếm tới một phần tám quy mô dân cư.
Kuntaku khi thấy vậy thì nảy ra ý định lớn hơn, muốn nhờ lực lượng này giành lại chính quyền.
Tuy nhiên, ý tưởng ấy nhanh chóng bị từ chối.
Một nhóm người tí hon đứng gần đó quay lại, ánh mắt nghiêm túc nhưng rất thẳng thắn giải thích:
"Chúng tôi chỉ được thuê để quấy rối. Quấy rối và chiến đấu là hai hạng mục hoàn toàn khác nhau."
"Cái trước, ngươi có thể trả nổi. Còn cái sau..." một người khác khoanh tay nói tiếp: "Ngưoi có bán cả vương quốc Bouwanko cũng không đủ tiền thuê."
Kuntaku không hề tức giận, chỉ gãi đầu cười, thành thật cảm ơn họ vì vẫn chịu giúp đỡ phần này. Hành động ấy khiến mọi người bất ngờ.
Nếu là trước kia, cậu hẳn đã nổi nóng, chửi ầm lên. Giờ thì khác, cậu đã biết lùi một bước, nhận lại một câu cảm ơn.
Trong khi đó, Kuntaku của vũ trụ Hajime thì đi ngược hướng, chủ động tiếp cận dân thường trong thủ đô.
Dân Bouwanko ở vũ trụ này vốn nổi tiếng yêu nước và trọng võ, nhưng cũng rất dễ bị lợi dụng về mặt cảm xúc.
Nếu họ cho rằng nhóm là phản loạn, tình thế sẽ lập tức chuyển biến tồi tệ. Không cần quân đội, chỉ dân thường cũng đủ sức vây tiêu cả nhóm.
Kuntaku biết rõ điều này.
Cậu không dám chủ quan, cố gắng tiếp cận từ tốn, trò chuyện nhẹ nhàng, thăm dò phản ứng và tìm cách lay động lòng trung thành với hoàng tộc cũ của họ.
Tiếp đó, hành động giải cứu diễn ra thành công, thậm chí có thể nói là vượt ngoài mong đợi.
Không ai trong nhóm nghĩ rằng ngay bên dưới nhà tù ấy, lại chính là khu trung tâm điều khiển của toàn bộ tòa thành di động.
Trong lúc đang tìm cách phá khóa, mở lối thoát cho các tù nhân, nhóm vô tình đánh xuyên qua một lớp kim loại được che giấu kỹ, lộ ra không gian bên dưới.
Đám lính người chó bên dưới chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị ánh sáng và âm thanh từ trận giao chiến tràn xuống.
Hai bên giáp mặt bất ngờ, cả nhóm và kẻ địch đều trợn tròn mắt, đứng hình trong vài giây, rồi trận chiến không thể tránh bắt đầu bùng nổ.
Cuộc đụng độ chớp nhoáng, cường độ dữ dội, khiến nhóm Nobita chịu không ít thương tích, thậm chí một số thành viên còn bị thương khá nặng.
Nhưng cuối cùng, họ đã chiếm được trung tâm điều khiển, đánh bật lực lượng phòng vệ bên trong.
Nhờ đó, nhóm nhanh chóng thu hồi quyền điều khiển tòa thành, đồng thời ngắt kết nối các hệ thống tấn công tầm xa, bao gồm cả những vũ khí đang oanh tạc Hajime suốt mấy chục giờ qua.
Khi đợt chiến đấu lắng xuống, nhóm rút lui khỏi khu điều khiển.
Chỉ có Kuntaku của vũ trụ này còn nán lại vài giây, đứng im nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển. Trong mắt cậu ánh lên sự hoài nghi.
Có gì đó… không đúng. Rất nhỏ, rất mơ hồ.
Nhưng cậu lại không thể nói rõ đó là gì.
Bên kia, trên bầu trời nay đã im ắng, Hajime lại cảm thấy có chút không quen.
Tiếng bom đạn từng rền vang liên tục, từng cú chấn động rung trời đất như đã trở thành một phần của nhịp tim.
Giờ phút nó im bặt, chỉ còn làn gió và bụi mù, lại khiến Hajime có chút bối rối.
Trong lòng cậu vẫn còn âm vang của hàng ngàn tiếng nổ, xé rách màng nhĩ. Nhóm Nobita còn có Doraemon chữa trị.
Còn cậu thì chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Dù vậy, Hajime không phàn nàn. Ngược lại, cậu khẽ gật đầu, như đang tán thành với chính mình.
"Cũng không tệ. Coi như huấn luyện."
Đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu.
Mà từ việc pháo kích đã dừng, tín hiệu điều khiển cũng bị cắt, Hajime có thể xác định một cách chắc chắn.
Bên kia, nhóm của Nobita đã thành công.
Lập tức, toàn bộ đoàn tàu tan rã, hóa thành một dòng cát đen cuồn cuộn chảy tràn ra xung quanh. Những hạt cát nhanh chóng tụ hợp, xoay tròn giữa không trung sau lưng Hajime, rồi dần dần ngưng tụ lại thành hình dáng của một cái hồ lô màu đen tuyền.
Không sai, lúc này Hajime đang cosplay Gaara.
Thứ cát đen kia thực tế không phải cát, mà là một loại kim loại đặc thù của văn minh Ko, sở hữu tính năng vượt trội hoàn toàn so với mọi kim loại từng tồn tại trên Trái Đất.
Đó là kết quả từ Ko Văn Minh Thuật Rèn Đúc, do chính Hajime tạo ra.
Không chỉ vậy, loại vật chất này còn hoàn toàn tương thích với Ya Văn Minh Thuật Tu Luyện, cho phép Hajime dùng niệm lực điều khiển chúng đến mức tinh vi cấp độ nanomet.
Đây chính là thành quả cuối cùng của sự hợp tác giữa hai văn minh Ko và Ya, trước khi cả hai bị diệt vong, một minh chứng sống động cho quá khứ đã bị vùi lấp.
Cảm khái thoáng qua, Hajime rút ra một phần cát, để chúng tụ lại thành một đám mây đen dưới chân mình, nhẹ nhàng nâng cậu bay lên không trung.
Lần này, cậu cos thêm một người khác - Tôn Ngộ Không với Cân Đẩu Vân.
Đám mây cát kia, dù mang hình dạng đơn giản, nhưng tốc độ và năng lực lại không thể xem thường.
Bởi tốc độ của nó hoàn toàn phụ thuộc vào ý chí của Hajime, có thể lướt nhẹ như gió hoặc lao đi như một chiến cơ tàng hình.
Máy bay tiêm kích hay mây cưỡi, đối với Hajime mà nói, chỉ là khác biệt về hình dạng.
Cát lướt trong gió, Hajime hóa thành một vệt đen sắc bén lao về phía thủ đô, mang theo khí thế không thể ngăn cản.
Quay lại bên kia, nhóm Nobita vừa kết thúc việc xử lý tàn cục, thì từ miệng đám lính bắt được, nghe được một tin tức kinh ngạc, thậm chí có thể nói là kinh hoàng.
Kuntaku không thể tin được, giọng cậu vang lên giữa không gian im lặng:
"Làm sao có thể? Hắn làm sao lại ch.ết rồi?!"
Sự bàng hoàng hiện rõ trong mắt cậu.
Những người khác không nói gì, nhưng cũng hiểu tâm trạng ấy.
Với họ, Dabranda chỉ là phản tặc, nhưng với Kuntaku, đó từng là người thầy, người dẫn dắt, người gần gũi nhất từ thuở nhỏ.
Từ lời khai của một tên đội trưởng bị bắt, cả nhóm biết được rằng tên đại thần Dabranda đã ch.ết, không phải do nổi dậy hay bị ám sát bởi kẻ thù bên ngoài, mà là bị chính hai thuộc hạ thân cận nhất, Tướng quân Saberu và Tiến sĩ Kosu ra tay thủ tiêu.
Thông tin này quá bất ngờ, khiến cả nhóm nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Kuntaku ngồi bệt xuống, hai tay buông thõng, ánh mắt rối loạn. Trong đầu cậu là một mớ suy nghĩ đan xen, cảm giác mơ hồ về điều gì đó nhưng dù cố nghĩ cách nào cũng không thể nắm bắt được.
Cậu vẫn luôn có cảm giác có điều gì đó không đúng, rằng mọi thứ diễn ra quá thuận lợi, quá bất thường, nhưng… càng nghĩ, cậu lại càng không thể chỉ ra được cụ thể là cái gì.
Trong lúc ấy, nhóm Nobita chỉ còn cách giúp đỡ những người vừa được giải cứu nghỉ ngơi, sơ cứu vết thương và ổn định tâm lý.
Mọi người đều cảm thấy cần thêm thời gian để hiểu chuyện gì thực sự đang xảy ra.
Kuntaku liếc nhìn về phía họ, ánh mắt dừng lại một lúc lâu. Trong khoảnh khắc ấy, cậu như vừa nhận ra điều gì đó, nhưng rồi… lại không chắc chắn.
Suy nghĩ trong đầu cậu vỡ vụn, rời rạc, không thể kết nối thành một ý niệm hoàn chỉnh. Cảm giác như chân tướng đang ở rất gần, nhưng chỉ cần với tay ra một chút… lại không chạm được.
Ở một nơi khác, Kuntaku của vũ trụ Hajime đang rời khỏi một khu dân cư nhỏ.
Cậu vừa thuyết phục thành công một nhóm người dân gia nhập phe mình, mọi thứ diễn ra thuận lợi đến mức khiến chính cậu cũng phải ngạc nhiên.
"Quá suôn sẻ…”"
Kuntaku khẽ lẩm bẩm, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Không rõ vì sao, cậu cảm thấy những người kia như thể đã chờ sẵn để đồng ý, không một ai phản đối, không một câu chất vấn.
Cảm giác ấy rất mơ hồ, giống như đang bước trên một con đường đã được ai đó trải sẵn, mà bản thân lại không biết mình đang bị dẫn đi đâu.
Kuntaku khẽ lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ kỳ lạ ấy sang một bên, tiếp tục bước về hướng tập kết. Nhưng đúng lúc đó, một bóng hình quen thuộc vụt qua tầm mắt cậu, rồi nhanh chóng khuất sau một con ngõ nhỏ.
Cậu giật mình, mắt mở lớn:
"Công chúa Supiana?!"
Không thể nhầm lẫn được, dáng đi ấy, mái tóc ấy, thần thái ấy, chính là người từng in sâu trong ký ức cậu.
Kuntaku lập tức chạy đến nơi bóng hình vừa biến mất.
Trước đó, cậu từng hỏi Kuntaku của vũ trụ này có biết Supiana hay không.
Câu trả lời là có, nhưng lại rất mơ hồ.
Đối phương không phải công chúa, chỉ là một cô gái từng chơi cùng lúc nhỏ, sau đó biến mất không rõ lý do khi Kuntaku sắp trưởng thành. Thân phận thật sự cũng không rõ ràng.
Chính vì vậy, việc cô xuất hiện ngay tại đây, trong thời điểm này, khiến Kuntaku không khỏi bất ngờ, thậm chí có chút cảnh giác.
Tuy nhiên, cậu không dại dột chạy theo ngay, mà âm thầm bám sát, lặng lẽ đi vòng qua các ngõ nhỏ.
Đường đi khúc khuỷu và hẹp, một số đoạn thậm chí phải cúi người bò qua, nhưng cậu vẫn cố gắng không để mất dấu. Cuối cùng, Kuntaku thấy Supiana rẽ vào một góc vắng, rồi biến hẳn vào trong bóng tối.
Cậu tiến lại, núp sát bức tường, định nhìn sang để xác nhận, thì…
Từ bên trong, vang lên tiếng hai gã đàn ông đang rít giọng đe dọa, xen lẫn là giọng phản kháng yếu ớt của một cô gái.
Âm thanh đủ để khiến Kuntaku hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không chần chừ thêm, cậu lập tức lao vào, chuẩn bị sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân.
Trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất:
Nếu thật là Supiana, cậu nhất định không thể để cô ấy bị tổn thương lần nữa.
Nhưng tình huống bên trong lại hoàn toàn trái ngược với những gì Kuntaku tưởng tượng.
Ba người kia đứng quay lưng lúc nãy, giờ đồng loạt quay lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào cậu. Điều kỳ lạ là, miệng họ vẫn phát ra những âm thanh như đang diễn tiếp cảnh uy hϊế͙p͙ thiếu nữ, nhưng ánh mắt và tư thế thì đã không còn chút nào giống kẻ gây tội ác, mà giống như những kẻ đang chờ con mồi sập bẫy.
Chỉ trong khoảnh khắc, Kuntaku hiểu ra mình đã sập bẫy, liền muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng đã quá trễ.
Cả ba đồng loạt lao tới, ra tay cực kỳ nhanh gọn và chuẩn xác. Kuntaku chưa kịp né tránh đã bị liên kích đánh bật vào tường, toàn thân đau nhói, khí lực gần như bị đánh tan.
Cậu ho khan, nôn ra vài ngụm nước bọt lẫn máu, tay vẫn cố siết lại phản kháng, nhưng thực lực chênh lệch quá lớn.
Dù cậu có luyện qua kỹ thuật chiến đấu, nhưng đối đầu ba người cùng lúc, vẫn hoàn toàn không có cơ hội.
Chỉ trong vài chiêu, Kuntaku bị khống chế và trói chặt, rồi bị bịt miệng và lôi đi không một lời giải thích.
Cậu dùng ánh mắt dò hỏi, nhưng không ai trả lời.
Bọn họ chỉ im lặng kéo cậu xuyên qua vô số ngõ nhỏ, lối hẹp, hành lang tối và bụi mù, như đã quá quen với từng khúc rẽ.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một căn nhà dân đơn sơ, vườn ngoài đầy cây cối và rau củ được chăm sóc kỹ lưỡng, xanh tốt đến lạ lùng.
Bị kéo vào bên trong, Kuntaku thấy một người đang ngồi cắt cỏ, quay lưng lại với cửa, dáng vẻ bình thản như chẳng liên quan đến thế giới ngoài kia.
Lúc đầu, Kuntaku tưởng là người làm vườn hay đồng bọn của ba tên kia.
Nhưng ngay khoảnh khắc cả ba cúi đầu cung kính, đứng sang một bên không dám ngẩng mặt, cậu liền biết đây là nhân vật thật sự đáng sợ phía sau.
Người kia dừng tay, đứng dậy và quay lại.
Chỉ một ánh nhìn, trong tích tắc, Kuntaku cảm giác như não mình ngừng hoạt động, toàn thân cứng đờ. Ánh mắt cậu mở lớn, không thể tin nổi vào những gì đang hiện ra trước mặt.
Miệng cậu bật ra theo bản năng, giọng kinh hoàng lẫn phẫn nộ:
"Dabranda?!!"