Đoàn xe đặc chủng lăn bánh rời khỏi khu vực trung tâm Tokyo, chầm chậm vượt qua ranh giới bảo vệ của bức tường Monolith.

Bên ngoài là thế giới hoang dã chưa được thuần hóa, nơi thiên nhiên đã giành lại lãnh thổ từ tay con người và nơi mà Gastrea có thể ẩn nấp bất cứ đâu. Từng mét đường đều là vùng xám giữa sống và ch.ết.

Bên trong một chiếc xe van bọc thép dẫn đầu, không khí lại sôi nổi đến lạ thường.

Satomi Rentarou siết chặt tay lái, mắt không dám rời con đường gồ ghề phía trước. Đây là lần đầu hắn được trực tiếp cầm lái trên một tuyến đường bên ngoài khu kiểm soát, một trải nghiệm vừa hồi hộp, vừa áp lực. Càng khiến hắn bối rối hơn là cô bé ngồi bên cạnh đang... phấn khích quá mức.

"Rentarou! Rentarou! Mau nhìn kìa kìa! Cái kia có phải là thác nước không? Trời ơi, thật sự là nước rơi từ trên trời xuống đó hả?!"

"Còn chỗ kia nữa! Có phải là ruộng không?! Nhưng sao cỏ lại cao vậy? Có nuôi bò không? Hay là... cỏ dại? Có ai cắt không?!"

"Oa! Đằng xa kia là núi hả? Nhìn lạ quá à! Không giống cái núi giả mình hay thấy ở khu nhà chút nào!"

Rentarou vừa lái xe vừa nở nụ cười đau đầu. "Enju, làm ơn đừng dán mặt vào cửa kính như vậy, ta không nhìn thấy kính chiếu hậu."

"Thì sao? Rentarou đương nhiên có thể lái xe mà không cần nhìn kính! Nhưng nè, hồi ở khu Tokyo, tụi mình đâu có mấy chỗ đẹp kiểu này, ha? Em tưởng núi rừng là thứ chỉ có trong sách vẽ!"

Cô bé xoay người liên tục, chỉ trỏ không ngớt, như thể đang cố nuốt trọn từng hình ảnh mới mẻ của thế giới bên ngoài vào trong tâm trí.

Đôi mắt đỏ ánh lên vẻ tò mò sống động, trái ngược hoàn toàn với cảnh vật bên ngoài vẫn còn hoang phế và đầy đe dọa.

Rentarou liếc mắt nhìn thoáng qua vùng cỏ lau đang lay động dưới gió, lặng người trong giây lát. Khung cảnh này... hắn đã từng thấy qua khi còn nhỏ, trong một buổi dã ngoại với gia đình - trước khi tất cả sụp đổ.

Ở hàng ghế sau, không khí lại thuộc về một kiểu hỗn loạn khác. Tendo Kisara đang "đọ khẩu vị" với Miori Shiba.

"Cô bỏ cái gì vào cơm thế này? Gừng ngâm... với nước sốt thịt nướng?!"

"Đây là sáng tạo đó, không phải thí nghiệm thất bại đâu. Cô nên cảm ơn tôi vì không nấu lẩu chua cay giữa xe."

"Hừ, vị giác của cô đúng là cần được giáo dục lại từ đầu."

"Không cần, miễn tôi ăn ngon là được."

Giữa cảnh vật xa lạ và những tiếng cãi vặt thân quen, chiếc xe tiếp tục lao về phía trước. Bên ngoài là một thế giới lạ lẫm, còn bên trong là những con người đang từng bước học cách sống lại.

Và với những đứa trẻ như Enju, lần đầu tiên thấy thác nước, cánh đồng và núi rừng… thế giới dù đầy nguy hiểm, vẫn là một nơi đáng để khám phá.

Trong khoang xe, sau khi sự háo hức ban đầu của Enju tạm lắng xuống và cuộc khẩu chiến giữa Kisara và Miori chuyển sang giai đoạn nhấm nháp lặng lẽ, bầu không khí bắt đầu trở nên trầm lắng hơn.

Rentarou liếc gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt đầy suy tư của Kisara và đôi mắt đỏ rực lặng lẽ của Enju đang nhìn ra ngoài.

Cả nhóm đang dần bước ra khỏi "vùng an toàn" của họ, không chỉ theo nghĩa vật lý, mà còn là trong tâm tưởng.

"Thế giới đã thay đổi." Kisara là người mở lời trước. Giọng nàng vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng trong đó không thiếu phần lạnh nhạt.

"Đế Quốc này, Bệ Hạ, những cải cách này... quá nhanh. Quá đột ngột." Nàng nghiêng người dựa vào ghế, tay đặt hờ lên chuôi kiếm bên hông. "Và điều đáng sợ nhất chính là... chẳng ai dám phản đối."

Rentarou khẽ nhíu mày, tay vẫn giữ chắc vô-lăng. "Cũng không thể nói họ sai được. Tình hình hiện tại... đâu còn chỗ cho những cuộc tranh luận nữa."

Enju quay sang, nhíu mày: "Em thấy đâu có gì sai. Mấy cái cơ quan mới nghe rất xịn mà! Lại còn sắp xây lại địa hình, làm cho con người sống hòa hợp với thiên nhiên... Em nghĩ là tốt chứ?"

Miori, đang uống một hộp sữa nhỏ, mỉm cười mỉa mai: "Ừ, em gái. Rất tuyệt nếu ai cũng được sống đủ lâu để tận hưởng những thứ đó."

Nàng đặt hộp sữa xuống, ánh mắt trở nên nghiêm túc lạ thường.

"Tôi từng làm việc cho không ít phe phái, thế lực ngầm, thậm chí là chính quyền cũ. Những gì Bệ Hạ mới đang làm là xóa sổ toàn bộ hệ thống trước đây. Một khi guồng máy mới chạy, sẽ có nhiều người được lợi và cũng sẽ có người mất tất cả."

"Nhưng…" Rentarou lên tiếng, hơi ngập ngừng:

"Ít nhất... cô ấy dám làm. Những cái kia,.... chính phủ, hội đồng, gia tộc lớn, chúng đã quá mục nát rồi. Nếu không có ai mạnh mẽ đứng lên thì chúng ta sẽ chỉ tiếp tục ch.ết dần mòn như trước đây thôi."

Kisara khẽ liếc sang Rentarou, ánh mắt dịu lại một chút: "Tớ không phủ nhận sức mạnh của Bệ Hạ. Ngài ấy... đúng là có khả năng thống trị mọi thứ. Nhưng thống trị không có nghĩa là lãnh đạo. Sẽ đến lúc người dân cần một lý do để đi theo nàng ngoài nỗi sợ."

Enju đung đưa chân, lẩm bẩm: "Em thì chỉ thấy... Bệ Hạ rất ngầu. Rồng đó! Biến hình to như núi! Còn đẹp nữa chứ. Nếu mà gặp được chị ấy ngoài đời, em sẽ xin chữ ký."

Shiba Miori, lấy ra một ly trà đặc biệt mang theo rồi nhấm nháp, liếc Kisara rồi bật cười nhẹ:

"Cô vẫn đa nghi như cũ, Kisara. Nhưng lần này không giống trước đây. Cải cách lần này không phải kiểu bốc đồng như trước. Gia tộc tôi ban đầu phản đối kịch liệt. Nhưng rồi ai cũng bị thuyết phục… hoặc ép phải thuyết phục. Với lại, tôi nghe nói chính phủ mới hỗ trợ toàn diện cho thương nghiệp. Đây là cơ hội để xây dựng lại cơ cấu kinh tế."

Rentarou liếc qua gương chiếu hậu, giọng bình tĩnh hơn: "Công bằng mà nói… hệ thống cũ quá vô dụng. Civil Security cũng chỉ là vá víu trong vô vọng. Tớ không biết Bệ Hạ thật sự muốn gì, nhưng ít nhất, mọi người có hy vọng."

Hiruko Kagetane, người từ ghế sau im lặng nãy giờ, đột ngột bật cười. Giọng hắn vang lên như một thứ gì đó vừa điên rồ, vừa hứng thú:

"Hy vọng ư? Hy vọng là một con dao hai lưỡi, Rentarou à. Một khi con người ta có hy vọng, họ sẽ liều mạng để giữ lấy nó. Nhưng thú vị ở chỗ, lần này không phải là hy vọng hão huyền. Là trật tự mới thật sự. Hỗn loạn, cải cách và kiểm soát - một vòng tuần hoàn tuyệt đẹp."

Enju ỉu xìu ra mặt:

"Vậy em không được đi học nữa hả? Em không muốn mình hay những đứa trẻ khác làm chiến binh hay... công cụ cải cách gì đâu."

Rentarou mỉm cười dịu dàng:

"Không đâu. Rồi em sẽ hoàn thành ước mơ của mình và sẽ dạy chúng sống trong một thế giới tốt đẹp hơn. Bệ Hạ có thể là độc tài… nhưng là độc tài duy nhất có kế hoạch tái tạo một thế giới nơi bọn trẻ không phải công cụ mà có thể lựa chọn mình cuộc đời."

Mọi người im lặng trong một lúc.

Ngoài kia, từng cụm cây bắt đầu xanh lại, từng con đường bị bỏ hoang dường như đang chờ được nối liền. Thế giới thực sự đã bắt đầu vận động.

Ai đúng, ai sai, chưa ai rõ. Nhưng tất cả đều hiểu, từ đây trở đi, mỗi bước họ đi, là bước vào một kỷ nguyên mới.

Đoàn xe đang tiến chậm qua vùng rừng mở, cây cối bên ngoài như trải thảm xanh ngát, yên tĩnh đến lạ thường.

Nhưng đột ngột, một làn sóng áp lực lướt qua khiến không khí ngưng đọng. Từng chiếc xe rung nhẹ như phản ứng theo bản năng.

Bên trong xe, các Con Gái Của Hắc Long đồng loạt quay đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt đề phòng, thân thể căng cứng theo bản năng chiến đấu.

Muroto Sumire ngồi trong một chiếc xe chuyên dụng được cải hoán thành phòng thí nghiệm di động, vừa nâng ly cà phê lên thì khựng lại.

Nàng rút chiếc máy tính bảng từ hông ra, kết nối với hệ thống cảm ứng sinh học trên trần xe. Một mô hình 3D của sinh vật vừa lướt qua lập tức hiện lên, giọng một rồng nhỏ màu đỏ vàng phát ra từ màn hình:

[Đánh số A-213 / Danh xưng: Ngân Quang Chi Dực.

Chủng tộc: Huyễn Thú Chủng – Griffin

Cấp độ: V (Ngang cấp V Gastrea)

Bề ngoài: Lông trắng bạc có ánh kim, thân hình lớn gấp ba lần Griffin thường.

Đánh giá: Không thù địch, có trí tuệ cao, khả năng hợp tác.]

"Phù… may thật," Sumire ngả người ra sau ghế. "Ít nhất không phải là thứ muốn tàn sát chúng ta."

Con rồng nhỏ lập tức quay đầu nhìn cô, đôi mắt tròn lấp lánh:

"Đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi, tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra đâu, Bộ trưởng Bộ Khoa Học, Công Nghệ và Kỹ Thuật"

Sumire hất tóc ra sau lưng, giọng điệu có phần tùy tiện:

"Gọi ta là tiến sĩ Muroto là được."

"Đã lưu thay đổi. Rất hân hạnh, tiến sĩ Muroto. Tôi hy vọng lần sau chúng ta có thể cùng... thí nghiệm!" Tiểu Xích Long cười ranh mãnh.

Cùng lúc đó, trong một chiếc xe khác, Hiruko Kagetane khoanh tay, dựa lưng vào ghế. Dưới lớp mặt nạ sắt, ánh mắt hắn sắc bén nhìn lên đám mây nơi Griffin vừa lướt qua.

Kohina, con gái hắn, ngồi vắt chân cạnh cửa sổ, tay vẫn nghịch con dao nhỏ trong lòng bàn tay.

"Cha, con thấy thứ đó rồi… con có thể chém nó không?"

"Không cần đâu, Kohina." Kagetane trầm giọng giải thích:

"Đó là Huyễn Thú Chủng, không phải kẻ thù của chúng ta. Huống hồ, thứ đó có thể cắt đôi chiếc xe này bằng một cú đập cánh nếu nó muốn."

Kohina cười toe, ánh mắt vẫn lấp lánh hưng phấn. “

"Vậy… nếu nó tấn công trước, con sẽ được chơi chứ?"

Kagetane chiều chuộng gật khẽ: "Nếu nó tấn công trước… con có thể chơi. Nhưng nhớ rằng, lệnh từ Đế Quốc là ưu tiên hợp tác. Lần này không phải đi giết chóc."

Hắn ngẩng lên nhìn xa xăm, trong mắt là một tầng ý niệm sâu thẳm. Lần đầu hắn gặp Ame, là trong một nhiệm vụ ở Châu Âu, hắn chỉ kịp thấy đôi mắt đỏ cháy băng giá của cô và cả bầu trời đằng sau như bị ép cong lại.

Hạ xuống giữa thủ đô hoang tàn của nước Đức, chỉ một cú quẫy đuôi đã xóa sạch một đạo quân Gastrea và ở nơi đó còn sót lại văn minh.

"Đó là lý do ta chọn Đế Quốc…" Hắn lẩm bẩm. "Nếu muốn sống sót trong thế giới mới, phải chọn người đang tái định nghĩa luật chơi."

Griffin bước từng bước nặng nề trên mặt đất, thân hình to lớn như kéo lê cả bầu trời phía sau lưng. Mỗi cú chạm vuốt xuống đất đều khẽ làm nền đất rung lên, nhưng không hề mang theo uy lực, mà là một nỗi mệt mỏi và sợ hãi dày đặc.

Lông trắng bạc trên thân nó, từng là niềm kiêu hãnh phản quang như ánh trăng lạnh, lúc này lại trở nên xỉn màu, lặng lẽ cụp xuống, không còn chút sinh khí.

Nó đang tiến dần về Tokyo, nơi được cho là khu vực trung tâm thống trị của Hắc Long Hoàng Đế, vị chúa tể tối cao mới của nhân loại.

Nhưng càng đến gần, từng sợi lông trên cơ thể Griffin càng dựng đứng. Không phải vì lạnh, không phải vì thời tiết, mà là vì bản năng đang gào lên dữ dội.

Nguy hiểm.

Cực kỳ nguy hiểm.

Ngân Quang Chi Dực không hiểu vì sao. Nó không bị ai tấn công, cũng không thấy sinh vật nào ẩn nấp, nhưng toàn bộ cơ thể - từ xương, máu đến linh hồn - đều đồng loạt kháng cự.

Nó không bay được nữa, cánh co lại ép sát lưng, như thể chỉ cần mở ra sẽ bị cắt nát bởi thứ gì đó vô hình đang phủ kín bầu trời.

"Đây… là khí tức của Hắc Long Hoàng Đế sao?" - Ngân Quang Chi Dực nghĩ thầm, ánh mắt đầy hoảng hốt.

Nó chưa từng gặp Ame. Nhưng nó từng đối mặt với các Thập Vương, là những sinh vật mạnh mẽ bậc nhất trong Huyễn Thú Chủng, tương đương với cấp VI Gastrea nếu so theo thang đo của nhân loại.

Khi đó, nó vẫn có thể cười, có thể đấu khẩu, có thể rút lui an toàn. Nhưng hiện tại, không ai đứng trước nó, không ai nói một lời, vậy mà nó lại phải lê mình bò đi, chỉ để thở được từng ngụm không khí.

Nó không biết rằng, tất cả cảm giác áp bức đang bao phủ cơ thể mình… chỉ là tàn dư khí tức mà Ame vô tình để lại khi rời khỏi Tokyo.

Một lượng nhỏ đến mức không đáng để cô để tâm, nhưng đủ để một sinh vật như Ngân Quang Chi Dực, cấp V Huyễn Thú Chủng, phải run rẩy vì tử vong bản năng.

Nó đến đây với hai nhiệm vụ.

Thứ nhất là do thám, thăm dò trạng thái thật sự của Hắc Long Hoàng Đế, xem nàng có còn mạnh như tin đồn, hay chỉ là hư danh được nhân loại thổi phồng.

Thứ hai là đàm phán hợp tác, mời Hắc Long Hoàng Đế và Đế Quốc của cô liên minh cùng Huyễn Thú Chủng để tiêu diệt Gastrea.

Griffin biết rõ, đám Gastrea kia đang không ngừng tiến hóa. Nhưng không theo hướng cao quý như Huyễn Thú Chủng, mà là tiến về một thứ gì đó quái dị, hỗn loạn, vượt ra ngoài logic và bản năng.

Một thế hệ mới của Gastrea sắp sửa xuất hiện và nếu chúng thành công, cả Huyễn Thú Chủng cũng sẽ bị xóa sổ.

Đó là lý do Thập Vương quyết định hành động. Họ không muốn chờ đợi đến khi tất cả đã muộn.

Họ cần đồng minh, và Hắc Long Hoàng Đế, theo đánh giá của họ, là kẻ duy nhất trong thế giới này có thể đè ép đám Gastrea thế hệ mới.

Griffin, dù có chút bất mãn với quyết định này, vẫn là kẻ được cử đi, vì nó là một trong số ít Huyễn Thú Chủng có năng lực giao tiếp và giữ được lý trí trong môi trường của con người.

Nhưng giờ đây… nó chỉ muốn quay về.

Dù chỉ là khí tức vô ý để lại, Griffin lại cảm thấy còn đáng sợ hơn cả ba Thập Vương hợp lại. Nó muốn rút lui, nhưng lại không dám. Bởi trong thế giới Huyễn Thú Chủng, Thập Vương là tối thượng và kẻ trái lệnh chỉ có một kết cục - hủy diệt.

Nó cắn răng tiếp tục lê bước, cặp mắt đầy bi ai, một sinh vật cao quý giờ trở thành kẻ sứ giả run rẩy giữa đất khách.

. . .

Dưới ánh sáng vàng mờ nơi hành lang khu trung tâm thương mại ngầm, Ame lặng lẽ bước đi giữa sự yên tĩnh.

Cô không cần dùng năng lực, không cần cảnh giới, nơi này thuộc về cô, khí tức của cô đã nhuộm sâu vào từng mảng tường, từng viên gạch.

Đây là cô căn cứ cũ, một khu phức hợp từng bị bỏ hoang, bên trên là khu vui chơi và thương mại giờ đã bị thiên nhiên nuốt chửng, chỉ còn tàn tích, cây cối và đống đổ nát. Nhưng bên dưới, dưới tầng lòng đất này, vẫn còn lại chút dấu vết của những ngày xưa.

Con đường hẹp dẫn xuống sâu hơn, hai bên tường loang lổ vết ẩm mốc, màu sơn đã bạc, nhưng sạch sẽ, mọi đống rác đã bị ai đó dọn đi từ lâu.

Ame dừng lại ở đầu cầu thang xoắn ốc, ánh mắt cô có chút mê ly. Đây là nơi cô và Promoter từng phát hiện khi khám phá tuyến tàu điện ngầm bỏ hoang.

Cấu trúc kỳ quái, hệ thống thông gió kín đáo và kho hàng chưa bị đánh cắp đã khiến nó trở thành một căn cứ lý tưởng trong giai đoạn khan hiếm.

Họ đã cải tạo nó, dựng nên mái ấm nhỏ của mình, đón về một vài Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa, nuôi dạy, bảo vệ... một thời kỳ ngắn ngủi nhưng yên bình.

Đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất mà cô từng có. Cho đến khi mọi thứ sụp đổ.

Đoạn ký ức ấy sâu đến mức não bộ cô đã tự động phong tỏa. Cô không muốn chạm vào nó, không phải lúc này.

Tiếng chổi cọ nhẹ mặt đất, "xào xoạt, xào xoạt" vang vọng làm cô ngẩng đầu. Ở cuối hành lang, một ông lão tóc bạc, lưng hơi còng, đang quét dọn lối đi.

Dáng người quen thuộc, bộ đồ đã bạc màu nhưng được giặt kỹ, từng động tác cẩn trọng như thể mỗi nhịp chổi là một nghi lễ.

Ame bước đến gần, giọng cô bình thản, như thể đang hỏi một điều cô đã biết chắc câu trả lời:

"Ngươi không rời đi sao?"

Ông lão ngẩng đầu, đẩy nhẹ cặp kính trễ xuống sống mũi, nhìn cô bằng ánh mắt hòa ái đầy trìu mến. Trong mắt ông không có sợ hãi, không có kính nể, mà chỉ có thứ cảm tình của người từng chứng kiến cô lớn lên từ thuở còn yếu ớt.

"Lâu rồi không gặp... Bệ Hạ." Ông mỉm cười, như thể đang chào đón một đứa trẻ xa nhà vừa trở về.

Ame không đáp, chỉ gật đầu. Cô đứng yên trong một lúc, ánh mắt nhìn quanh những hành lang trống rỗng, những nơi từng có tiếng cười, tiếng bước chân vội vã, tiếng gọi nhau chuẩn bị bữa ăn, dạy dỗ lũ trẻ viết chữ.

Không còn gì cả.

Nhưng ông lão vẫn ở đây. Cứ mỗi ngày, ông vẫn lặng lẽ quét dọn, giữ sạch sẽ cái nơi từng là "nhà" của một thời đã qua.

Không gian trở nên tĩnh lặng lạ thường khi câu hỏi nhẹ nhàng của Ame vang lên, tưởng như vô tình nhưng lại ẩn chứa nhiều suy tư:

"Chỉ còn mình ngươi sao."

Ông lão đặt cây chổi sang một bên, gật nhẹ đầu chào rồi mỉm cười lắc đầu đáp lại, giọng trầm ấm như một bài hát ru cũ:

"Làm sao có thể. Bọn nhỏ thỉnh thoảng vẫn quay về đây chơi. Người lớn thì ghé qua sửa chữa, trồng thêm ít cây cối, dọn dẹp lại góc nào đó. Họ có lần mời ta đi cùng… Nhưng ta vẫn ở lại. Nơi này mới thật sự là nhà ta."

Ông nói như kể lại điều tất yếu, không buồn bã, không nuối tiếc. Ame hơi nghiêng đầu nhìn ông, không hỏi thêm, nhưng trong mắt đã hiện rõ sự thấu hiểu.

Rồi ông lão chợt hỏi:

"Ngài trở lại, là đến để thăm bọn họ sao?"

Ame gật đầu.

Cả hai cùng lặng lẽ bước về một lối rẽ dẫn đến không gian rộng hơn. Nơi đó, ánh sáng từ một mái vòm bằng kính chiếu thẳng xuống nền đất, soi rõ từng hàng mộ bia thẳng tắp.

Có người đã đặt hoa, có người quét sạch từng hạt bụi. Dưới ánh nắng hiếm hoi, hàng trăm ngôi mộ lặng lẽ tỏa sáng trong yên bình.

Ame bước chậm rãi, từng bước một, ánh mắt cô đảo qua từng cái tên khắc trên đá.

Đây là nơi an nghỉ của rất nhiều người, những người từng chiến đấu, từng sống và từng ch.ết vì một giấc mơ chưa thành. Có những cái tên quen thuộc cô vẫn nhớ như in, có những khuôn mặt cô từng thấy mỗi ngày giờ chỉ còn là ký ức. Trong số đó, có Promoter của cô… và có cả gia đình của ông lão.

Cả hai người đứng im, không nói gì, để mặc cho gió lướt qua, cuốn lấy mùi đất mới cùng mùi cũ kỹ của đá tạc.

Một lúc sau, Ame khẽ cất tiếng, giọng lạnh nhạt nhưng dường như còn ẩn chứa một điều gì đó khác:

"Ngươi nên rời đi. Nơi này… cũng lại không cần trông giữ nữa."

Ông lão thở ra một hơi dài, như thể muốn phản bác điều gì, nhưng giọng ông khựng lại giữa không trung:

"Ta…"

Chưa để ông nói hết, Ame đã nhẹ nhàng cắt ngang:

"Lần này ta đến là để mang họ quay về."

Lời nói vừa rơi xuống, không khí như đóng băng lại.

Ông lão sững sờ nhìn cô, bàn tay run rẩy vươn ra, nắm lấy tay cô, như kẻ sợ hãi chính cảm xúc mình vừa nghe thấy. Giọng ông nghẹn lại, chỉ đủ sức thì thào:

"Ngài… ý ngài là…"

Ông không nói nổi nữa. Nhưng Ame vẫn gật đầu.

"Là."

"Chuẩn bị đi. Ngươi cũng không muốn lại bị cháu gái ngươi càu nhàu vì đến muộn đâu, phải không?"

Ông lão khựng lại, rồi bật cười khẽ, nhưng nước mắt đã tràn ra, lăn dài xuống gương mặt nhăn nheo. Ông không còn cố gắng kiềm chế, cứ thế mà khóc, vừa khóc vừa cười như một đứa trẻ lạc về được nhà.

Và rồi trong khoảnh khắc ấy, Ame khẽ giơ tay lên.

Toàn bộ khu vực nghĩa trang biến mất khỏi thế giới này, như một bức tranh được cuộn lại trong một chiều không gian khác.

Trong không gian trong mơ, làn sương vẫn bay lượn, kiến trúc đã dần thành hình chỉ còn chờ vào ở, Ame nhẹ nhàng mở mắt.

Trước mắt cô là hàng dài những ngôi mộ quen thuộc.

Đại khái là một ngày trước, Nanami đang thí nghiệm năng lực "Cửa" lúc cho ra một ý nghĩ:

"Nếu không thể mang sinh vật sống vào đây, tại sao không thử mang sinh vật ch.ết vào rồi hồi sinh mang ra?"

Kết quả là Nanami thành công, cũng dẫn đến hành động hôm nay của Ame.

Ame bước chậm rãi qua từng ngôi mộ.

Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng vung một vòng.

Không cần công cụ, không cần xẻng, chỉ là điều khiển lực hấp dẫn một cách chính xác tuyệt đối, cô nâng từng phần đất lên, không làm vỡ nát dù là mảnh xương mảnh vải nào. Từng di thể dần được khai quật. Có cái còn nguyên vẹn, có cái chỉ còn một phần đầu lâu, cánh tay, hay mảnh áo quần của trang phục.

Ame đứng lặng giữa những mảnh ký ức sống dậy. Những cái tên cô đã thầm đọc không dưới ngàn lần trong tâm trí mình. Những con người đã ngã xuống vì cô, vì thế giới, vì một niềm tin mà giờ đây cô đang cố thực hiện.

Hiện tại, cô có hai cách để hồi sinh họ.

Cách thứ nhất, dùng Khăn Trùm Thời Gian để khôi phục cơ thể. Bảo Bối này từng được Hajime mượn từ Doraemon, nhưng đã trả lại, nghĩa là cô cần đợi Hajime mượn lại lần nữa mới có thể sử dụng. Dù mất thời gian, nhưng đây là lựa chọn an toàn cho những thi thể không có gì sót lại hoặc bị hư tổn nghiêm trọng.

Cách thứ hai, nhanh hơn, hiệu quả hơn, sử dụng Thần Khí của Kuntaku sinh ra Rượu của Thần. Chỉ cần cho thi thể uống vào, họ sẽ phục hồi và sống lại ngay tức thì.

Vấn đề là… cần cơ thể có miệng để rót vào. Những có thi thể chỉ còn vài mảnh là không đủ. Nên dù có Rượu của Thần, với phần thiếu người nằm đây, Ame vẫn cần Khăn Trùm Thời Gian để hoàn tất phục sinh.

Cô dừng lại trước một ngôi mộ nhỏ, nơi an nghỉ của người Promoter năm xưa.

Tên người ấy đã bị thời gian và ý chí cô khóa chặt trong tiềm thức. Ame nhìn xuống, ánh mắt lặng như nước, nhưng bên trong lại là một biển sóng cảm xúc dữ dội.

Cô sắp gặp lại họ.

Từng người, từng khuôn mặt, từng tiếng cười.

Từng ánh mắt đã vì cô mà khép lại mãi mãi.

Và giờ đây, chỉ cần cô đưa tay ra… họ sẽ trở về.

Chỉ là… cô không chắc bản thân đã sẵn sàng. Bởi mỗi giây trôi qua trong lúc chờ đợi đều như một cực hình.

Ame lặng lẽ siết chặt nắm tay.

"Ta đã hứa sẽ mang các ngươi về… Và đây là lúc ta thực hiện năm đó lời hứa."

Không gian im lặng, nhưng những ngôi mộ kia khẽ rung động. Như thể đang lắng nghe. Như thể họ cũng đang chờ đợi hồi lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện