Steingard tiếp tục đặt tên. Người tiếp theo là con trai thứ ba của Ymir, dáng người cao gầy, trầm mặc và bí ẩn. Khác với Ares bốc đồng hay Odin uy nghiêm, hắn không thể hiện cảm xúc, ánh mắt sâu thẳm như thể đã nhìn thấy tận cùng của thế gian.

Khi hắn bước đi, không có sự sống nảy mầm như Isis, cũng không có chiến ý bùng cháy như Ares. Thay vào đó, làn gió lạnh lẽo quét qua, mang theo cảm giác của sự lụi tàn.

Steingard cất giọng, giọng nói của Chủ vang vọng khắp không gian:

"Ngươi sẽ tên là Shiva, Diệt Tuyệt Titan Thần."

"Là Hủy Diệt Thiên Tôn, Tận Thế Đại Đế, Thế Giới Hư Vô. Tượng trưng cho hủy diệt, tận thế, luân chuyển cùng không gì cả."

Ngay khi danh hiệu được xướng lên, thế gian như run rẩy. Không giống những người trước, sự thức tỉnh của Shiva không mang theo ánh sáng hay lửa thiêu, mà là một cảm giác trống rỗng vô tận.

Không khí xung quanh hắn trở nên nặng nề, như thể vạn vật đều bị một bàn tay vô hình kéo xuống, chậm rãi chìm vào hư không.

Cơ thể hắn bắt đầu biến đổi, chiều cao kéo dài đến sáu ngàn mét, cao vượt tất cả những Titan Thần còn lại.

Làn da đỏ thẫm, như máu đông cứng từ một thế giới đã ch.ết. Trên thân thể hắn, những hoa văn lam trắng hiện ra, không phải dấu ấn của sự sống, mà là những ký tự cổ đại mang ý nghĩa của sự hủy diệt.

Shiva có bốn cánh tay, mỗi cánh tay có sáu ngón, tổng cộng hai mươi tư ngón tay, đại diện cho hai mươi tư quy luật tận thế, những nguyên lý hủy diệt không thể tránh khỏi.

Hắn không đứng trên đất, cũng không ngồi trên ngai vàng như Odin. Hắn ngồi xếp bằng trên một tòa sen đá khổng lồ, lơ lửng giữa hư không, không chạm vào bất kỳ thứ gì, như thể bản thân hắn đã tách biệt khỏi thế gian.

Xung quanh hắn, lửa xanh thẫm bốc lên, không mang theo sức nóng, mà là ngọn lửa của cái ch.ết, của sự hoang tàn, của những gì đã từng tồn tại nhưng giờ chỉ còn là tro bụi.

Trước ngực, hắn nâng lên ba món đồ khác biệt, mỗi thứ đại diện cho một khía cạnh của tận diệt:

Hai tay dưới cầm thiền trượng, tượng trưng sự chỉ dẫn cho sinh linh đi đến cuối, rằng tất cả rồi sẽ đi đến hư vô.

Tay trên bên trái cầm đồng hồ cát bị vỡ, từng hạt cát rơi xuống, biến thành hoang mạc và tro tàn, báo hiệu thời gian của một thế giới đã hết.

Tay phải cầm một chiếc quạt gỗ, mỗi lần hắn phe phẩy, không khí trở nên lạnh lẽo, đóng băng mọi thứ như thể thời gian đã ngừng trôi.

Hắn là kẻ gác cổng tận thế, là Titan Thần của những gì không thể tránh khỏi.

. . .

Shiva là một trong những đứa con bí ẩn nhất của Ymir. Hắn không ồn ào như Ares, không quyền uy như Odin, không dịu dàng như Isis.

Hắn trầm lặng, đứng giữa ranh giới của sáng và tối, giữa sự sáng tạo và sự hủy diệt.

Từ khi sinh ra, Shiva đã nhận thức rằng mọi thứ đều có điểm khởi đầu và điểm kết thúc. Hắn hiểu rằng không có gì là vĩnh cửu, rằng để có thể tái sinh, trước tiên cần phải phá hủy.

Không giống như Ares, kẻ đắm chìm trong chiến tranh vì ham muốn chinh phục, hay Odin, kẻ nắm giữ vận mệnh với sự nghiêm khắc tuyệt đối, Shiva không có tham vọng nào ngoài việc thực hiện quy luật tất yếu của vạn vật: sự hủy diệt để đổi lấy tái sinh.

Hắn không bao giờ tìm kiếm chiến tranh, nhưng cũng không né tránh nó. Hắn không cần những lời hoa mỹ để biện minh cho hành động của mình.

Đối với hắn, tận diệt không phải là một thảm họa, đó chỉ đơn thuần là một giai đoạn của vòng tuần hoàn. Khi một cánh rừng cháy rụi, đất đai mới có thể màu mỡ hơn để sinh trưởng những sự sống tiếp theo. Khi một ngôi sao vụt tắt, năng lượng của nó lại tạo nên những thiên thể mới.

Khi Chủ gọi hắn là Diệt Tuyệt Titan Thần, hắn không bất ngờ. Hắn đã luôn biết rằng đây là con đường mà hắn sẽ đi.

Nhưng hắn cũng hiểu rằng hủy diệt không chỉ đơn thuần là tàn sát, đó là cách để mở ra con đường mới. Hắn không có lòng thương xót, nhưng cũng không có căm hận.

Nếu một thế giới mục nát, hắn sẽ là kẻ quét sạch nó, để một thế giới mới có thể hình thành.

Ngay khi danh hiệu của hắn vang lên, Shiva nhắm mắt, chấp nhận mình sứ mệnh. Không có nụ cười kiêu hãnh như Ares, không có ánh nhìn đầy trọng trách như Odin, cũng không có sự dịu dàng như Isis.

Chỉ có sự bình thản tuyệt đối, như thể hắn đã luôn chờ đợi khoảnh khắc này.

Nhưng đôi khi, khi nhìn vào sự hoang tàn mà hắn để lại, một chút trống trải vẫn len vào tâm hồn hắn.

Liệu có ai đó sẽ nhớ đến những gì đã mất, hay chỉ nhìn về những gì sẽ được tái sinh?

. . .

Steingard tiếp tục nhìn về phía người con trai thứ tư của Ymir. Hắn có một dáng vẻ khác biệt so với các anh chị em của mình, không hề mang khí chất vương giả như Odin, không có sự dịu dàng che chở như Isis, cũng không toát lên sát khí như Ares hay sự trầm mặc của Shiva.

Thay vào đó, hắn mang trong mình một sự hoang dã đầy cuồng loạn, như một cơn bão bất tận không thể bị kiềm hãm. Làn da hắn đen nhánh, thô ráp như những cơn cuồng phong quét qua cát bụi, đôi mắt hắn sáng rực như tia chớp xé toạc màn đêm.

Hắn đứng đó, cơ bắp căng đầy sức sống, mỗi hơi thở mang theo cảm giác của tự do tuyệt đối.

Steingard chậm rãi cất tiếng:

"Ngươi sẽ tên là Susanoo, Cực Hạn Titan Thần."

"Là Lôi Đình Bá Chủ, Người Kiểm Soát Biến Động, Thần Bão Tố. Tượng trưng cho tốc độ, bão tố, biến động không ngừng và sự tự do."

Ngay lập tức, thân thể Susanoo bắt đầu biến đổi. Hắn cao lên nhanh chóng, nhưng chỉ dừng lại ở tám trăm mét, thấp hơn so với các Titan Thần khác, không phải vì hắn yếu hơn, mà vì hắn không cần một cơ thể khổng lồ để chứng tỏ sức mạnh của mình.

Hắn là kẻ dựa vào tốc độ, không phải vào kích cỡ.

Mưa bão hóa thành áo giáp, bao bọc lấy cơ thể hắn. Không phải loại giáp nặng nề như Ares hay uy nghiêm như Odin, mà là một lớp áo khoác gió, xanh trắng làm chủ đạo, đơn giản nhưng đầy linh hoạt, như thể chính bầu trời đã dệt nên nó.

Tay phải hắn cầm một búa chiến, quấn quanh sấm sét vàng kim, không ngừng phát ra tiếng nổ vang trời. Đây không phải chỉ là một vũ khí, mà là đại diện cho sự biến động không ngừng của thế gian, sức mạnh của bão tố có thể nghiền nát tất cả.

Tay trái hắn cầm xiềng xích sấm sét, nhưng không phải để trói buộc người khác, mà để nhắc nhở bản thân rằng ngay cả tự do cũng có giới hạn. Dù hắn khao khát tự do đến đâu, hắn vẫn là một phần của thế gian này, vẫn bị ràng buộc bởi những quy tắc vô hình.

Sau lưng hắn, đôi cánh khổng lồ từ bão tố và sấm sét mở rộng, cuốn theo những cơn lốc xoáy và bầu trời giông tố.

Hắn không chờ đợi bất kỳ ai, không quỳ xuống nhận danh hiệu, mà lập tức bay thẳng lên bầu trời, thử thách chính mình với những cơn bão mạnh nhất.

. . .

Susanoo sinh ra vào ngày mưa bão, khi bầu trời nổ vang bởi sấm sét và gió rít gào không ngừng. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, hắn đã là một phần của thiên nhiên hoang dã, không thuộc về bất kỳ ai, không bị trói buộc bởi bất kỳ quy tắc nào.

Trong khi các anh chị em của hắn lần lượt tìm thấy con đường của riêng mình, Odin trở thành người cầm quyền, Isis chọn bảo hộ sự sống, Ares lao vào chiến tranh,... Susanoo chỉ có một khát khao duy nhất: tự do tuyệt đối.

Hắn là cơn gió rong ruổi, không bao giờ chịu ở yên một chỗ. Khi còn bé, hắn đã lang thang khắp thế gian, băng qua đại dương cuồng nộ, vượt qua những ngọn núi cao ngất, chỉ để xem nơi nào có thể thỏa mãn khát vọng của mình.

Hắn không quan tâm đến quyền lực, không có hứng thú với ngai vàng, cũng không màng đến những cuộc chiến giành lãnh thổ.

Hắn không muốn cai trị, chỉ muốn cảm nhận được sự tự do trong từng hơi thở.

Nhưng tự do tuyệt đối luôn đi kèm với sự cô lập.

Không ai có thể theo kịp hắn, không ai có thể trói buộc hắn. Những người ở bên hắn hôm nay, ngày mai có thể đã bị hắn bỏ lại phía sau.

Hắn luôn di chuyển, luôn tìm kiếm những cơn gió mới, những chân trời mới và điều đó khiến hắn trở thành kẻ không bao giờ có một nơi để trở về.

Khi Chủ ban cho hắn danh hiệu Cực Hạn Titan Thần, Susanoo chỉ cười lớn, như thể danh hiệu đó không có chút ý nghĩa nào với hắn. Bởi hắn không cần một danh hiệu để chứng minh mình là ai.

Hắn là ngọn gió, là bão tố, là cơn lốc không bao giờ dừng lại.

. . .

Cảm thấy tốc độ buổi lễ đặt tên đang chậm lại, Steingard quyết định đẩy nhanh tiến độ. Ông đưa mắt nhìn về phía người con gái cao lớn nhất của Ymir.

Nàng không sở hữu vẻ đẹp dịu dàng như Isis, cũng không mang dáng vẻ uy nghiêm như Odin. Khuôn mặt vuông vức, cơ bắp rắn chắc, tỉ lệ cân đối nhưng không mất đi sự mềm mại.

Nếu nói nàng giống ai đó, thì không phải là một người, mà là một bức tường vững chãi, một pháo đài bất khả xâm phạm, hay một cột trụ không bao giờ lung lay.

Steingard chậm rãi cất tiếng, giọng ông vang vọng khắp không gian:

"Ngươi sẽ là Atlas, Vĩnh Hằng Titan Thần."

"Là Người Xây Dựng Thế Giới, Trụ Cột Vũ Trụ, Bất Hủ Thành Lũy. Tượng trưng cho Kiến trúc, sự bền vững, bất tử và sự không thay đổi."

Ngay khi lời nói kết thúc, Atlas bắt đầu thay đổi.

Thân hình nàng cất cao, vượt qua hầu hết các Titan khác, đạt đến hai ngàn mét. Làn da trắng sáng như một pho tượng cẩm thạch được điêu khắc hoàn mỹ, từng thớ cơ bắp không thô kệch mà tràn ngập sức mạnh kiên cố.

Trên đầu nàng xuất hiện một đĩa mặt trời, lơ lửng tỏa sáng vĩnh hằng, đại diện cho quy luật thời gian bất biến.

Hai tay nàng ôm hai công trình vĩ đại:

Tay trái cầm một cây cột trụ khổng lồ, kéo dài từ mặt đất lên tận bầu trời, vững chãi như chính ý chí của nàng.

Tay phải nâng một tòa tháp hùng vĩ, tượng trưng cho sự kiến tạo và duy trì.

Không như những Titan Thần trước đó, Atlas không phát ra lời nói, không bộc lộ cảm xúc. Nàng chỉ đứng yên, sừng sững như một pháo đài, mang đến cảm giác bình yên và vững vàng.

. . .

Atlas là người con cao lớn nhất trong số mười hai hậu duệ của Ymir.

Nàng không phải kẻ mạnh nhất, cũng không phải kẻ nhanh nhất, nhưng nếu có một điều không ai có thể sánh bằng nàng, thì đó chính là sự bền bỉ.

Từ thuở ấu thơ, trong khi Odin gánh trên vai trách nhiệm lãnh đạo, Ares tìm kiếm chiến tranh, Susanoo rong ruổi giữa gió bão, thì Atlas là kẻ lặng lẽ xây dựng nền móng.

Khi các anh chị em tranh luận, nàng không tham gia, chỉ kiên nhẫn đặt từng viên gạch.

Khi chiến tranh nổ ra, nàng chống đỡ những bức tường thành, không để chúng sụp đổ.

Khi thế gian bị hủy diệt, nàng dựng lại mọi thứ từ tro tàn, không một lời than vãn.

Nàng không khao khát vinh quang, không cần những lời ca tụng. Với nàng, sự tồn tại của những công trình mà nàng xây dựng đã là phần thưởng cao quý nhất.

Nhưng gánh nặng của thế gian không phải là thứ mà bất kỳ ai có thể mãi mãi gánh vác.

Khi Chủ ban cho nàng danh hiệu Vĩnh Hằng Titan Thần, nàng chỉ lặng lẽ cúi đầu tiếp nhận, không phản đối, cũng không bộc lộ cảm xúc. Nhưng sâu trong lòng, nàng hiểu rằng đây là định mệnh không thể chối bỏ.

Nàng sẽ là kẻ nâng đỡ thế gian, mãi mãi không được phép sụp đổ.

Nhưng... ai sẽ là kẻ nâng đỡ nàng?

. . .

Steingard tiếp tục nhìn về phía nữ Titan tiếp theo, một người phụ nữ trưởng thành với khí chất uy nghiêm nhưng lại mang một sự điềm tĩnh tuyệt đối.

Đôi mắt nàng sắc bén như có thể nhìn thấu tất cả, nhưng cũng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. Không giống như Odin, người nắm giữ vận mệnh, hay Atlas, kẻ nâng đỡ thế gian, nữ Titan này không tìm kiếm quyền lực, cũng không mong muốn gánh vác bất kỳ điều gì. Nàng chỉ tìm kiếm chân lý.

Steingard cất tiếng, giọng nói vang vọng khắp không gian:

"Người sẽ là Thoth, Thông Thái Titan Thần."

"Là Chúa Tể Của Tri Thức, Người Nắm Giữ Chân Lý, Sứ Giả Của Trí Tuệ."

"Tượng trưng cho trí tuệ, tri thức, chân lý, sự hiểu biết vô tận."

Ngay khi những lời này được nói ra, thân thể nàng dần dần cất cao, vươn lên ngàn mét, nhưng không mang theo sự uy áp hay quyền lực thống trị. Nàng đứng đó, tĩnh lặng và sâu thẳm, như thể bản thân đã tồn tại từ thuở khai sinh, như thể nàng chưa từng có điểm bắt đầu và sẽ không bao giờ có điểm kết thúc.

Làn da nàng trắng đen sắc, đối lập nhưng hòa quyện, như ánh sáng và bóng tối của tri thức. Trang phục nàng là học giả y bào, đơn giản nhưng lại ẩn chứa tất cả những quy luật của thế gian.

Tay trái nàng nắm giữ một quyển sách khổng lồ, Quyển Sách Chân Lý, nơi ghi chép lại tất cả những gì đã từng xảy ra, đang xảy ra và sẽ xảy ra.

Tay phải nàng quấn quanh một cuộn giấy bạc, một tấm Trát Bí Mật, nơi ghi chép những điều chỉ kẻ xứng đáng mới có thể đọc.

Và trong bàn tay đang mở rộng, nàng cầm một bàn cờ vĩnh hằng, những quân cờ luôn thay đổi, tượng trưng cho sự diễn biến bất tận của thế gian, cho những chiến lược, những quyết định, những kết quả vô hạn.

. . .

Thoth là người con ít nói nhất trong số mười hai Titan Thần. Nàng không thích tranh luận, không thích xung đột, cũng không mong muốn tranh giành bất kỳ điều gì. Điều duy nhất khiến nàng quan tâm là tri thức, thứ mà nàng coi trọng hơn tất thảy.

Từ khi còn bé, nàng đã bị cuốn hút bởi những bí ẩn của thế gian. Khi những anh chị em của nàng chơi đùa, tranh luận, hay chiến đấu, Thoth chỉ ngồi yên quan sát, ánh mắt lặng lẽ theo dõi mọi thứ xung quanh. Nhưng nàng không chỉ nhìn thấy, nàng hiểu.

Nàng không chỉ học hỏi, mà còn suy ngẫm về ý nghĩa của tất cả những gì nàng chứng kiến.

Nhưng tri thức quá lớn có thể trở thành gánh nặng.

Càng biết nhiều, nàng càng nhận ra rằng có những sự thật không thể nói ra, có những tri thức không ai sẵn sàng tiếp nhận. Không phải ai cũng muốn biết chân lý. Không phải ai cũng có thể chịu đựng sự thật trần trụi của thế gian.

Và rồi, nàng hiểu rằng có những câu hỏi không bao giờ có đáp án, có những bí mật mà tốt nhất không nên bị phơi bày.

Khi Chủ ban cho nàng danh hiệu Thông Thái Titan Thần, nàng không phản đối, cũng không bày tỏ sự vui mừng. Nhưng trong lòng nàng, một cảm giác trống rỗng dâng lên.

Vì nàng hiểu rằng từ giờ trở đi, nàng sẽ mãi mãi là kẻ nắm giữ những bí mật của thế gian, nhưng lại không có ai để chia sẻ.

Nàng biết tất cả, nhưng cũng cô độc hơn bất kỳ ai.

. . .

Steingard tiếp tục nhìn về phía một bóng hình nhỏ nhắn đứng lặng lẽ giữa các Titan Thần. Đó là một thiếu nữ với đôi mắt sắc sảo, nụ cười như có như không, nhưng trong ánh mắt nàng không ai có thể nhìn thấu được cảm xúc thật sự.

Ông chậm rãi cất tiếng, giọng nói vang vọng khắp không gian:

"Ngươi sẽ là Loki, Mưu Lược Titan Thần."

"Là Kẻ Thao Túng Thực Tại, Người Kiểm Soát Nhận Thức, Ảo Huyễn Chi Chủ. Tượng trưng cho Ảo ảnh, mưu mẹo, sự thao túng cùng trò đùa."

Ngay khi lời ban danh hiệu kết thúc, thân hình Loki chậm rãi vươn cao, đạt đến một ngàn mét. Nhưng khác với những Titan Thần khác, nàng không tỏa ra khí thế uy nghiêm hay chấn động thiên địa. Thay vào đó, hình dáng của nàng không ngừng thay đổi, tựa như một bóng ma trong gương, lúc rõ ràng, lúc mờ ảo.

Xung quanh nàng, vô số lớp áo choàng đan xen, xếp chồng lên nhau, khiến không ai có thể nhìn rõ thân thể thật sự của nàng. Chúng không ngừng lay động, như thể nàng chỉ là một cái bóng tồn tại giữa hai thế giới, lúc thì giống như một thiếu nữ, lúc lại như một kẻ vô hình không tồn tại.

Từ trong màn sương mù hư ảo ấy, ba món đồ vật dần hiện ra trong tay nàng.

Trên bàn tay phải, nàng cầm một chiếc mặt nạ hai mặt—một bên cười, một bên khóc, tượng trưng cho hai mặt của thực tại.

Trên bàn tay trái, nàng giữ một con rắn đang tự cắn vào đuôi mình, tượng trưng cho sự vô tận của trò đùa và những lời nói dối vĩnh viễn không thể phá vỡ.

Và trước ngực nàng, lơ lửng một con mắt thần bí, như thể nó có thể nhìn thấu mọi sự thật, nhưng lại chỉ toàn là ảo ảnh.

Loki không nói gì, chỉ mỉm cười, một nụ cười vừa chân thật, vừa giả dối, khiến người khác không biết nàng đang nghĩ gì.

Ngay khi nàng cất bước, không gian xung quanh dường như chao đảo, mặt đất méo mó, thực tại trở nên bất định. Mọi người đều cảm giác có gì đó không đúng, nhưng lại không thể chỉ ra điều gì.

Và thế là, thần của sự lừa gạt ra đời.

. . .

Loki sinh ra đã là kẻ dối trá.

Không phải vì nàng ác, mà vì nàng hiểu rằng thế gian này không chỉ có trắng và đen, không chỉ có đúng và sai.

Từ khi còn bé, nàng đã luôn thích chơi đùa với nhận thức của những kẻ xung quanh. Nàng không trực tiếp nói dối, nhưng nàng luôn để lại những manh mối nhỏ, những câu nói mập mờ, để khiến kẻ khác tự nghi ngờ, tự hoài nghi chính mình.

Khi Odin quan sát thế gian bằng đôi mắt của kẻ thống trị, khi Isis dịu dàng nuôi dưỡng vạn vật, khi Ares háo hức lao vào chiến trường, Loki chỉ lặng lẽ đứng một góc, mỉm cười. Nàng không quan tâm đến quyền lực như Odin, không thích chiến tranh như Ares, không khao khát tự do như Susanoo. Nàng chỉ thích nhìn thế giới vận hành theo cách mà nàng điều khiển.

Nàng biết rằng mọi thứ đều có thể bị thao túng - sự thật, nhận thức, ký ức, thậm chí là cả vận mệnh.

Một lời nói dối có thể thay đổi cả một vương quốc. Một bí mật bị che giấu có thể khiến một đế chế sụp đổ. Một giấc mộng hão huyền có thể dẫn dắt cả nhân loại đi theo con đường mà nàng đã vạch sẵn.

Khi Chủ ban cho nàng danh hiệu Mưu Lược Titan Thần, Loki chỉ mỉm cười.

Nàng biết rằng từ giờ, không ai có thể tin tưởng nàng hoàn toàn. Nhưng điều đó không quan trọng.

Bởi vì nàng cũng chưa bao giờ thực sự tin tưởng bất kỳ ai.

. . .

Steingard nhìn về người con gái thứ năm của Ymir. Nàng có rất nhiều đặc điểm của các anh chị em mình. Mang dáng hình vất vả, đôi tay khô cằn cùng khuôn mặt mệt mỏi nhưng kiên định và bình thản, giống như đã đi qua rất nhiều con đường, đã trải qua rất nhiều thời gian.

Ông hơi dừng lại một chút. Ông từng gặp nàng trong lúc mình lưu lạc. Cả hai đều giống nhau, lạc lõng giữa thế gian, không biết mình nên đi đâu, cũng không biết nơi nào mới thực sự thuộc về mình.

Steingard cất giọng, gọi tên nàng:

"Ngươi là Hermes, Phiêu Lưu Titan Thần."

"Là Người Kiểm Soát Không Gian, Vạn Lý Hành Giả, Kẻ Không Thuộc Về Bất Cứ Nơi Nào."

"Tượng trưng cho không gian, dịch chuyển, sự phiêu bạt và lang thang."

Ngay khi lời ông dứt, thân thể Hermes dần dần cất cao, nhưng không như những Titan Thần khác, cơ thể nàng dường như không có trọng lượng, nhẹ nhàng như một cơn gió, như thể nàng có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Nàng khoác trên mình một chiếc áo choàng lớn, che phủ toàn bộ thân thể, như muốn giấu đi chính mình khỏi thế gian. Dưới chân nàng, một đôi giày mọc cánh, nhẹ nhàng nâng nàng lên không trung.

Bàn tay phải của nàng cầm một chiếc la bàn rực rỡ, ánh sáng bên trong nó không bao giờ tắt, chỉ đường đến những nơi chưa từng ai đặt chân đến.

Bàn tay trái của nàng cầm một vòng tròn lớn, chính là cánh cửa không gian, có thể đưa nàng đến bất cứ đâu, nhưng cũng là minh chứng rằng nàng không thuộc về bất kỳ nơi nào.

Dưới chân Hermes, một con đường vô tận hiện ra, kéo dài đến tận những chân trời xa xăm.

Nàng nhìn về phía trước.

Như thể ngay khoảnh khắc này, nàng đã sẵn sàng bước đi một lần nữa.

. . .

Hermes chưa bao giờ có một nơi để gọi là nhà. Khi các anh chị em của nàng có lãnh thổ, có chốn dung thân, có sứ mệnh rõ ràng, nàng chỉ có một con đường vô tận trước mặt.

Từ khi còn bé, nàng đã vô tình chạm vào một bí mật bị cấm kỵ, thứ mà những kẻ cai trị không muốn ai biết. Vua Fritz, kẻ luôn khiếp sợ những điều hắn không thể kiểm soát, đã ra lệnh lưu đày nàng mãi mãi, vĩnh viễn không được phép đặt chân vào bất kỳ vương quốc nào.

Từ đó, nàng lang thang khắp thế gian.

Nàng băng qua những sa mạc khô cằn, nơi mặt trời thiêu đốt tất cả những kẻ yếu đuối.

Nàng vượt qua những vùng tuyết lạnh giá, nơi chỉ có bão tố và màn đêm vĩnh hằng.

Nàng sống sót trong những nơi không ai khác có thể tồn tại, vì nàng không còn lựa chọn nào khác.

Dần dần, nàng trở thành một huyền thoại, một cái bóng không ai có thể trói buộc.

Có kẻ nói nàng có thể đi qua những cánh cửa vô hình, xuất hiện ở bất cứ đâu mà không ai hay biết.

Có kẻ tin rằng nàng chạm vào không gian và bẻ cong thực tại, mở ra những con đường mà người thường không thể nhìn thấy.

Nhưng dù có thể đi bất cứ đâu, nàng vẫn không có nơi nào để trở về.

Khi Chủ nhìn nàng, Ngài không thấy một kẻ bị ruồng bỏ.

Ngài thấy một tâm hồn đầy vết thương, không vì bị phản bội, mà vì chưa từng thuộc về đâu.

Ngài ban cho nàng danh hiệu Phiêu Lưu Titan Thần, kẻ kiểm soát khoảng cách và không gian.

Hermes chỉ cười.

Nàng đã quen với điều này từ lâu rồi.

Và thế là nàng lại bước đi, mãi mãi không có điểm dừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện