Steingard nhìn về hai đứa trẻ song sinh, một nam một nữ, có lẽ là những titan trẻ nhất trong số mười hai người con của Ymir. Cả hai đều mang một vẻ đẹp hoàn mỹ, một loại dung mạo như được điêu khắc từ chính bản chất của thế gian.
Thế nhưng, sự khác biệt giữa họ quá rõ ràng.
Nữ nhân có mái tóc dài đen tuyền, một phần rũ xuống che khuất nửa khuôn mặt, tạo cảm giác bí ẩn, xa cách. Nàng khoác trên mình một chiếc váy dài màu đen, dáng vẻ cao quý nhưng lạnh lẽo, tựa như một bóng tối vĩnh hằng không thể chạm đến.
Đôi mắt nàng không gợn sóng, như thể đã nhìn thấu tất cả nhưng không muốn bận tâm đến bất cứ điều gì.
Bên cạnh nàng, nam nhân lại rực rỡ như mặt trời. Hắn có mái tóc vàng trắng, dựng đứng lên đầy kiêu hãnh và tỏa sáng như một vầng thái dương thu nhỏ. Bộ y phục của hắn trắng muốt, viền vàng óng ánh, giống như một vị thần hộ mệnh từ thiên đàng.
Đôi mắt hắn tràn đầy tự tin, có chút ngạo nghễ, như thể hắn là trung tâm của vũ trụ, là ánh sáng soi rọi thế gian.
Cả hai đứng bên nhau, nhưng lại như hai thế giới hoàn toàn tách biệt.
Họ ghét bỏ nhau.
Không phải bằng những lời nói cay độc hay hành động thù địch, mà là một cảm giác bài xích bẩm sinh, một sự phản đối tồn tại ngay trong bản chất của họ.
Thế nhưng, dù muốn hay không, họ không thể rời xa nhau.
Hắc ám sinh ra từ ánh sáng. Ánh sáng không thể hiện diện nếu không có bóng tối.
Steingard khẽ nhíu mày khi nhìn hai kẻ này, nhưng ông cũng không chần chừ lâu.
Ông chỉ vào thiếu nữ trước.
"Tên của ngươi là Nyx, Hắc Dạ Titan Thần."
"Là Vị Thần Của Hắc Ám, Vô Vận Biển Sâu, Dạ Vực Chi Chủ."
"Tượng trưng cho Bóng tối, che giấu, nguy hiểm, nỗi sợ hãi vô tận."
Nyx không phản ứng. Nàng chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, như thể cái tên này đã thuộc về nàng từ trước.
Steingard tiếp tục, lần này ông nhìn về phía nam nhân đầy kiêu hãnh.
"Tên của ngươi là Apollo, Thánh Quang Titan Thần."
"Là Vị Thần Của Bình Minh, Nguồn Cội Của Ánh Sáng, Chúng Tinh Hào Quang."
"Tượng trưng cho Ánh sáng, thanh tẩy, tái sinh và niềm hy vọng."
Apollo nở một nụ cười mãn nguyện, đôi mắt hắn ánh lên sự tự hào, như thể hắn đã biết trước kết quả này.
Ngay lập tức, thân hình cả hai cất cao đến hơn ngàn mét, nhưng lại phân chia khác biệt lĩnh vực.
Bên phía Nyx, ánh sáng bao lấy nàng, nhưng thay vì chiếu rọi, nó lại khiến nàng trở nên mờ ảo, như thể chính ánh sáng cũng không thể chạm đến bản chất thực sự của nàng.
Trên đỉnh đầu nàng, một mặt trăng đen tuyền lơ lửng, không ngừng hấp thụ ánh sáng xung quanh, tạo ra một vùng không gian nơi chỉ có bóng tối hiện hữu. Nó không đơn thuần là bóng đêm thông thường, mà là một vực sâu không đáy, một khoảng không vô tận mà ánh sáng không thể trốn thoát.
Sau lưng Nyx, một đôi cánh dơi mềm mại và xinh đẹp bung ra, không phải để bay lượn, mà để phân chia rạch ròi giữa ngày và đêm. Khi nàng chuyển động, bóng tối theo sau nàng, nuốt chửng mọi thứ vào hư vô.
Trên tay nàng, nàng cầm một vòng nguyệt quế đen, nhưng ánh sáng nó tỏa ra không phải thứ mang lại sự ấm áp.
Đó là ánh sáng của những điều chưa từng được biết đến, của sự bí ẩn và những giấc mộng lãng quên. Nó như một dấu hiệu cho những ai bước vào màn đêm, hoặc là chấp nhận nó, hoặc là mãi mãi lạc lối trong bóng tối.
Trên người nàng, dù đang đứng trên lục địa, nhưng vẫn có cảm giác như đang chìm sâu dưới đáy đại dương, một vùng biển không có đáy, nơi áp lực đè nặng như thể toàn bộ thế gian đang bị nhấn chìm.
Nyx khẽ đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình, nơi chỉ có bóng tối bao trùm, không để lộ bất cứ hình dáng hay biểu cảm nào.
Rồi nàng nhẹ nhàng tan biến vào bóng đêm, như thể chưa từng tồn tại, để lại phía sau một khoảng không tĩnh lặng và đáng sợ, nơi ánh sáng không bao giờ có thể chạm tới.
Bên cạnh, Apollo cũng không kém cạnh.
Hắn không chống lại bóng tối quanh thân, hắn để nó đồng hành cùng mình, nhưng không để nó chiếm lấy bản chất của hắn.
Trên đỉnh đầu Apollo, một mặt trời trắng rực rỡ bừng sáng, tỏa ra ánh sáng thuần khiết chiếu rọi khắp thế gian. Ánh sáng ấy không quá chói lóa như lửa, cũng không quá lạnh lẽo như ánh trăng, mà là một sự cân bằng hoàn hảo - vừa ấm áp, vừa uy nghiêm.
Sau lưng hắn, đôi cánh phượng hoàng lấp lánh muôn vàn ngôi sao, như thể cả bầu trời đêm đã hội tụ lại trên cơ thể hắn.
Những sợi lông vũ tỏa sáng, rực rỡ như những tia sáng đầu tiên của bình minh, nhưng cũng mang theo cảm giác tái sinh vĩnh hằng, như một kẻ không bao giờ thực sự lụi tàn.
Trên tay Apollo, hắn ôm chặt một cây đàn thần thánh, cây đàn tỏa ra ánh sáng mềm mại, mỗi lần khẽ chạm vào, một âm thanh mỹ miều vang lên.
Âm thanh ấy không đơn thuần là giai điệu, mà là thứ có thể thanh tẩy linh hồn, có thể xóa bỏ nỗi sợ hãi, có thể thắp sáng niềm hy vọng ngay cả trong đêm đen sâu thẳm nhất.
Apollo lặng lẽ cúi đầu, cung kính chào Chủ, như một lời cảm tạ đối với danh hiệu được ban tặng.
Rồi hắn nhẹ nhàng ẩn vào ánh sáng xung quanh, hòa mình vào bình minh vĩnh cửu, để lại một dư âm nhẹ nhàng, như bản ca của ánh sáng chưa từng kết thúc.
. . .
Nyx là người con kỳ lạ nhất trong số mười hai người.
Nàng không ồn ào, không mạnh mẽ, không đầy tham vọng. Nàng là bóng tối, là sự im lặng, là những điều chưa biết.
Ngay từ khi còn bé, nàng đã không thích ánh sáng. Nàng không thích những nơi đông người, không thích những cuộc tranh luận hay những trận chiến.
Nàng thích những góc khuất, thích sự tĩnh lặng, thích những điều mà người khác không để ý đến.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng yếu đuối.
Nàng hiểu rằng bóng tối không phải là thứ đáng sợ. Nó là nơi che giấu, là nơi bảo vệ, là nơi những bí mật được giữ gìn.
Khi Chủ ban cho nàng danh hiệu Hắc Dạ Titan Thần, nàng chỉ gật đầu cảm ơn.
Nàng không cần sự công nhận. Nàng chỉ cần biết rằng nàng có thể tiếp tục tồn tại trong bóng tối, lặng lẽ quan sát thế gian.
. . .
Apollo là kẻ đối lập hoàn toàn với Nyx.
Hắn sinh ra đã mang trong mình ánh sáng rực rỡ, luôn khao khát lan tỏa nó ra thế gian. Hắn tin vào công lý, tin vào sự thật, tin vào sự thanh tẩy.
Hắn không thể chịu được bóng tối, không thể chịu được sự dối trá, không thể chịu được sự bất công.
Hắn tin rằng ánh sáng có thể chữa lành tất cả, nhưng đôi khi, hắn quên mất rằng ánh sáng quá mạnh cũng có thể thiêu rụi mọi thứ.
Khi Chủ ban cho hắn danh hiệu Thánh Quang Titan Thần, hắn cảm thấy vinh dự.
Nhưng hắn cũng không nhận ra rằng ánh sáng càng rực rỡ, bóng tối phía sau nó càng sâu thẳm.
Và khi ngày tàn, liệu ánh sáng của hắn có còn tồn tại?
. . .
Steingard nhìn về người con cuối cùng của Ymir, một cậu bé mười tuổi lập dị, không thích giao tiếp.
Nhưng ông biết rằng lý lịch của hắn mới là kinh người nhất trong tất cả các người con.
Nếu như Hermes mang trong mình những đặc điểm ngoại hình của các anh chị, thì cậu bé này lại thừa hưởng tất cả những ưu điểm tài năng của họ.
Từ khi mới vài tháng tuổi, hắn đã thể hiện trí tuệ vượt xa người thường, sánh ngang với Thoth, đồng thời sở hữu tâm niệm của một đế vương như Odin, cùng khả năng tư duy triết học sâu sắc như Shiva.
Lớn lên, hắn thấu hiểu lòng nhân từ và trách nhiệm bảo hộ của Isis và Apollo, đồng thời lại khao khát tự do như Susanoo. Khi chứng kiến Hermes bị lưu đày, hắn học được cách né tránh nguy hiểm và đối mặt với khó khăn.
Hắn không chỉ học được khả năng che giấu và quan sát của Nyx, mà còn hiểu rõ hư giả và âm mưu của Loki.
Đến hiện tại, hắn đã lĩnh hội được sự kiên định của Atlas, đồng thời nắm vững thủ đoạn chinh phạt của Ares.
Có thể nói, hắn là kẻ hội tụ tất cả những ưu điểm của các anh chị em vào một thân.
Trong truyền thuyết, hắn được ghi chép là người con được Bạo Quân Fritz yêu quý nhất và điều đó hoàn toàn không sai.
Steingard, dù đã quen với những điều tàn khốc của thế gian, vẫn cảm thấy lạnh người khi đọc về quá khứ của hắn.
Nếu hướng thiện, hắn có thể là một minh quân hiếm có trong trăm ngàn năm.
Nhưng nếu đi theo con đường tội ác, hắn sẽ là mối đe dọa đáng sợ nhất mà thế gian từng chứng kiến.
Thành thật mà nói, nếu không phải Chủ đã có một nhiệm vụ quan trọng dành cho hắn, thì danh hiệu Chí Tôn Titan Thần đáng lẽ phải thuộc về hắn chứ không phải Odin.
Steingard, dưới hình dáng của Chủ, trầm ngâm rồi cất giọng uy nghiêm:
"Ngươi là Hades, Thâm Uyên Titan Thần. Là Chúa Tể Cõi Âm, Người Cai Quản Mặt Trái Của Vạn Vật, Kẻ Phản Nghịch. Tượng trưng cho phản diện, cái ch.ết, trừng phạt và chung cực."
Hades gật đầu, nhưng khác với các anh chị em, hắn không thấy cơ thể mình thay đổi. Không có ánh sáng rực rỡ, không có sức mạnh bùng phát, không có cảnh tượng hoành tráng như những người trước.
Hắn không ngẩng đầu lên nhìn Chủ đầy tò mò, mà càng cúi thấp đầu hơn, như thể đang lặng lẽ chờ đợi.
Steingard không vội, ánh mắt ông nhìn xuống cậu bé đầy trầm tư. Sau một lúc đánh giá, ông mới hành động.
Dựa vào quyền năng của Chủ, ông tạo ra một không gian riêng biệt, nơi cuộc đối thoại tiếp theo chỉ có các Titan Thần mới có thể nghe thấy.
"Ta cần một kẻ thù chung cho toàn thế giới, Hades."
Hades khẽ cười, một nụ cười không vui vẻ, cũng không bi thương, mà chỉ mang theo sự chấp nhận.
Hắn trầm thấp đáp:
"Vâng."
Chỉ một câu nói, nhưng hắn đã hiểu toàn bộ ý đồ của Chủ.
Hắn không cần Chủ phải giải thích thêm, cũng không cần thời gian để suy nghĩ.
Với trí tuệ của mình, Hades đã nhìn thấu tất cả.
Hắn biết vai trò của mình, biết con đường mà hắn phải đi, biết mình sẽ bị ghét bỏ, sẽ bị ruồng rẫy, sẽ bị săn đuổi.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Bởi vì ngay cả khi không có sức mạnh Titan, hắn vẫn có thể trong thời gian ngắn làm thế giới rơi vào hỗn loạn.
Bởi vì hắn là Hades, kẻ mà ngay cả Chủ cũng phải lựa chọn cho một nhiệm vụ không ai khác có thể đảm nhận.
Thực tế, khi Chủ ban sức mạnh cho Hades, điều đó không giống như đang gia tăng quyền năng của hắn—mà giống như một sự trói buộc.
Steingard có thể nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm của Hades một tia hưng phấn khó che giấu, một niềm thích thú không thuộc về bất kỳ Titan Thần nào khác.
Cứ như thể được chiến đấu với cả một thế giới chỉ là một trò chơi đối với hắn.
Sức mạnh Titan mà hắn vừa nhận lấy không phải là phần thưởng, mà là xiềng xích, một cách để Chủ giám sát và kiểm soát hắn hơn là để gia tăng sức mạnh thực sự.
Steingard liếc nhìn các Titan Thần còn lại, rồi ra hiệu cho họ tập trung. Sau đó, ông đi thẳng vào vấn đề:
"Ngươi định làm như thế nào?"
Hades khẽ mỉm cười, một nụ cười không có chút dao động nào, rồi trả lời bằng một giọng trầm ổn:
"Tiến hóa."
Steingard khẽ nhíu mày.
"Tiến hóa?"
"Vâng," Hades gật đầu, giải thích chậm rãi nhưng chắc chắn, "Ngài đã nói rằng chúng ta tồn tại là để giúp titan và nhân loại thích nghi với thế giới đang thăng cấp. Ta có thể đẩy nhanh quá trình này ở một quần thể nhất định, giúp chúng thích nghi và tồn tại."
Steingard trầm mặc.
Lý thuyết này hoàn toàn khả thi, nhưng ông hiểu rõ cái giá phải trả.
Quá trình tiến hóa không diễn ra trong một ngày hay một thế hệ, nó là một chuỗi chọn lọc khắc nghiệt, nơi kẻ mạnh tồn tại, kẻ yếu bị đào thải.
Số sinh linh ch.ết đi trong quá trình này sẽ vô cùng kinh khủng.
Ông nhìn thẳng vào Hades, giọng điệu trầm xuống:
"Như vậy, quá trình này sẽ tốn rất nhiều thời gian."
Hades bình thản đáp lại, không hề có chút do dự:
"Nếu là chúng tự nguyện thì sao?"
Steingard khẽ giật mình.
Câu trả lời này vượt ngoài dự đoán của ông.
Những gì Hades đề xuất không đơn thuần là ép buộc tiến hóa, mà là tạo ra một quần thể chấp nhận bước vào quá trình này bằng chính ý chí của chúng.
Vậy làm thế nào để có những sinh vật tự nguyện tham gia vào một cuộc chọn lọc mà cơ hội sống sót gần như bằng không?
Câu hỏi này ẩn chứa một sự đáng sợ.
Hades không chỉ đơn thuần là kẻ mạnh nhất về trí tuệ, mà còn là kẻ hiểu rõ bản chất con người và sinh vật hơn bất kỳ ai khác.
Và hắn đã có sẵn câu trả lời trong đầu.
Steingard thoáng khựng lại trước câu trả lời của Hades, rồi bất ngờ hỏi ngược:
"Thế nào là tự nguyện?"
Hades vẫn giữ nguyên nụ cười mờ nhạt của mình, giọng nói chậm rãi, nhưng chắc chắn:
"Từ nhỏ, ta đã quan sát thấy rằng sinh vật ở các khu vực khác nhau, dù thuộc cùng một loài, vẫn có thể phát triển theo những cách rất khác biệt. Đó là kết quả của thích nghi và tiến hóa. Nếu một sinh vật chủ động tham gia vào quá trình này thay vì để nó diễn ra một cách tự nhiên, tốc độ của nó sẽ tăng lên rất nhiều."
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục:
"Cực đoan hoàn cảnh, tự chủ phát triển, cùng với hướng dẫn bài bản, ba yếu tố này sẽ đẩy nhanh quá trình tiến hóa."
Khi nhắc đến hướng dẫn bài bản, ánh mắt của Hades thoáng lướt qua các anh chị của mình, ý chỉ rõ ràng rằng đây chính là nhiệm vụ của họ.
Steingard nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ngươi vẫn chưa giải thích vì sao chúng tự nguyện."
Hades không đáp ngay.
Hắn chỉ mỉm cười, một nụ cười như thể đã nắm chắc tất cả trong tay, rồi chậm rãi hỏi ngược lại:
"Thân là Chúa Tể Cõi Âm, ta phục sinh vài sinh vật... là không sao chứ?"
Steingard lập tức hiểu ra.
Không phải tất cả sinh linh đều sợ cái ch.ết.
Thứ mà chúng thực sự sợ hãi, chính là quá trình dẫn đến nó - đau đớn, mất mát và tuyệt vọng.
Nhưng nếu có một cách biến cái ch.ết thành một công cụ, một thứ có thể bị đảo ngược, thì sao?
Nếu một sinh vật được hứa hẹn rằng:
"Chỉ cần ngươi dấn thân vào thử thách này, dù ngươi ch.ết đi, ta vẫn có thể phục sinh ngươi. Không chỉ vậy, ngươi còn có thể mạnh lên."
Vậy liệu nó có còn sợ hãi nữa không?
Không.
Nó sẽ không còn sợ hãi nữa.
Thay vào đó, nó sẽ bị cuốn vào thiên tính tò mò, bị kích thích bởi lòng tham, bởi khao khát vượt qua giới hạn.
Và nếu thêm vào một hoàn cảnh cực đoan, nơi mà không có nhiều lựa chọn, nơi sự sinh tồn trở nên mong manh...
Sinh vật sẽ tự nhiên lao vào con đường tiến hóa, không cần ép buộc.
Không cần mệnh lệnh.
Không cần cưỡng chế.
Chúng sẽ tự nguyện bước vào, một cách hoàn toàn tự nhiên.
Steingard không thể không thừa nhận, Hades quá nguy hiểm.
Sau một lát suy tư, Steingard chậm rãi lắc đầu.
"Nhưng như vậy vẫn chưa đủ."
Ông nhìn thẳng vào Hades, giọng nói trầm thấp nhưng chắc chắn:
"Nhiêu đó chưa đủ để biến ngươi thành kẻ địch của toàn thế giới."
Hades không bất ngờ.
Hắn chỉ mỉm cười, một nụ cười đầy tính toán, rồi chậm rãi nói:
"Nếu ta ban cho tất cả sinh linh đã ch.ết... một cơ hội để sống lại thì sao?"
Trong đầu Steingard chỉ vang lên một chữ:
"Loạn."
Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật cơ bản của thế gian. Bất kỳ một yếu tố nào trong đó bị đảo lộn, đều có thể kéo theo những hệ quả không thể kiểm soát.
Nếu chỉ đơn thuần là sống lại một lần, ban đầu có thể tạo ra hỗn loạn, nhưng theo thời gian, điều đó rồi cũng sẽ bị hấp thụ vào quy luật chung. Những sinh vật được hồi sinh vẫn có thể bị giết lần nữa.
Không có gì quá khó kiểm soát.
Nhưng... Kẻ đưa ra ý tưởng này lại là Hades.
Hắn không thể nào để mọi thứ đơn giản như vậy.
Nhận ra sự do dự thoáng qua trong ánh mắt Steingard, Hades liền tiếp tục:
"Tuy nhiên, muốn sống lại, bọn họ cũng phải trả giá một chút... Đó là một sự thay đổi nhỏ trong bản chất của họ."
Hắn nhấn mạnh hai chữ:
"Chút ít."
Steingard im lặng.
Không, Hades chắc chắn đang nói dối.
Cái gọi là "một chút ác tính thay đổi" chắc chắn không hề nhỏ.
Steingard không biết liệu việc ông không cản Hades vào lúc đó là đúng hay sai.
Dù thế nào đi nữa, hậu quả của nó vẫn đang hiển hiện trước mắt ông.
Hiện tại, bên ngoài thế giới, lang thang khắp đại lục, là những Titan đã tái sinh từ vực thẳm, những kẻ mà không ai dám gọi là sinh linh nữa.
Chúng là quái vật.
Là những thứ bước ra từ địa ngục.
Có những kẻ sở hữu hàng trăm cánh tay, mỗi cánh tay đều được ghép lại từ vô số loài sinh vật, mang sức mạnh đủ để nghiền nát cả núi non.
Có những Titan toàn thân chảy mủ, bước tới đâu cây cối ch.ết đến đó, biến mọi nơi chúng đi qua thành vùng đất hoang vu đầy dịch bệnh và tử vong.
Có những kẻ mang hàng ngàn con mắt, mỗi con mắt đều phát ra ánh sáng tà dị, chỉ cần một tia chạm vào, vạn vật sẽ bị bẻ cong, vặn vẹo, hoặc đơn giản là hóa thành hư vô.
Có những Titan không có hình dạng rõ ràng, chỉ là những cơn gió đen gào thét, nhưng mỗi tiếng gào của chúng, đủ để làm nội tạng sinh vật vỡ nát ngay lập tức.
Và đó chỉ là một phần nhỏ. Chỉ là số ít trong đại quân mà Hades đang nắm giữ, một đội quân luôn sẵn sàng xé toạc mặt đất, nghiền nát mọi nền văn minh.
Đó chính là thứ mà hắn tạo ra.
Tất cả các Titan Thần đều trầm mặc.
Kể cả Ymir, dù nàng đã chứng kiến vô số biến động của thế gian, cũng không giấu nổi sự cảnh giác trong ánh mắt.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Hades, kẻ mà trước đó chỉ là một đứa trẻ trầm lặng, giờ đây đã hoàn toàn biến đổi hoặc nói đúng hơn là không còn che dấu mình nữa.
Nhưng Hades không quan tâm đến ánh mắt của bọn họ.
Hắn chỉ tiếp tục bình thản trình bày kế hoạch, từng chi tiết, từng bước đi tàn nhẫn, tinh vi và điên cuồng, như thể hắn đã suy nghĩ đến từng ngóc ngách của vấn đề.
Mỗi một lời hắn nói ra, càng khiến cho không khí xung quanh trở nên nặng nề.
Hắn không chỉ là một kẻ phản nghịch.
Hắn là một thảm họa đang chờ đợi bùng nổ.
Nếu không phải Chủ đang ở đây, có lẽ tất cả các Titan Thần đã liên thủ ngay lập tức để tiêu diệt hắn, tiễn hắn về thế giới bên kia.
Ngay cả Steingard cũng không thể không nghĩ:
"Nếu ném hắn sang thế giới bên kia, liệu hắn có thể sống sót và trở lại không?"
Và câu trả lời là:
"Có."
"Không chỉ trở lại, mà còn mạnh hơn."
Nhưng điều thực sự làm Steingard cảm thấy phiền phức, chính là Chủ không những không phản đối, mà còn tán dương kế hoạch của Hades.
Và rồi mọi thứ thay đổi.
Ngay lập tức, quyền hạn của các Titan Thần khác bị trích ra một phần.
Tiến vào cơ thể của Hades.
Chỉ trong khoảnh khắc, thân thể của hắn không ngừng mở rộng, vươn cao đến tận mười ngàn mét.
Hắn đã vượt xa tất cả các anh chị em của mình.
Nhưng sự biến đổi ấy không chỉ dừng lại ở kích thước.
Lúc này, Hades đã hoàn toàn lột xác.
Hắn không còn là một Titan mang dáng dấp con người.
Hắn đã hóa thành một bộ xương khô, khắc đầy hoa văn đen chạy dọc theo từng mảnh xương, tỏa ra khí tức lạnh lẽo như vực sâu vạn trượng.
Mỗi một đường vân trên xương của hắn, đều như ẩn chứa những lời nguyền cổ xưa, tỏa ra sức mạnh tà dị và đáng sợ.
Trên bộ xương ấy, đính đầy những viên đá quý màu tối, phát ra ánh sáng lờ mờ, như thể bên trong chúng đang giam cầm vô số linh hồn vĩnh viễn không thể siêu thoát.
Hắn khoác một tấm áo choàng đen rộng lớn, tỏa ra bóng tối vô tận.
Mỗi khi hắn di chuyển, bóng tối ấy như một vực sâu không đáy, nuốt chửng mọi ánh sáng xung quanh.
Nhưng điều khiến tất cả các Titan Thần phải ch.ết lặng, chính là bàn tay trái của Hades.
Hắn đang cầm chính đầu lâu của mình.
Một cảnh tượng quỷ dị đến cực điểm.
Hades nhẹ nhàng đưa đầu lâu của mình ra trước mặt, quan sát nó như thể đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật.
Không ai hiểu được hắn đang suy nghĩ gì.
Không ai dám lên tiếng phá vỡ khoảnh khắc này.
Và rồi, một thứ khác xuất hiện.
Dưới chân hắn, một con thuyền mục nát khổng lồ dần hình thành.
Thuyền trôi nổi trên một dòng sông bạc trắng, mặt nước lặng lẽ chảy trôi như một dải ngân hà trên bầu trời.
Đó là dòng sông của cái ch.ết.
Một con sông không có bến bờ, không có điểm kết thúc.
Nơi linh hồn của tất cả những kẻ đã khuất sẽ đi qua.
Và giờ đây, người cầm lái con thuyền đó...
Là Hades.
Trước khi buổi lễ kết thúc, Chủ đã giáng xuống ba lời nguyền.
Khác với những gì được lưu truyền trong truyền thuyết, những lời nguyền này không chỉ nhắm vào Hades, mà đối với toàn bộ sinh linh sử dụng sức mạnh Titan.
Đây không chỉ là một sự trừng phạt, mà còn là một quy tắc bất di bất dịch, một điều kiện không thể bị phá vỡ.
Sau khi buổi lễ kết thúc, các Titan Thần lập tức tách ra, bắt đầu tạo dựng thế giới riêng của mình.
Họ không chỉ đơn giản xây dựng Thần Quốc, mà còn tạo ra các chiều không gian song song, mỗi thế giới đóng vai trò như một cơ chế cân bằng, giúp lọc và bảo vệ thế giới thực khỏi sự hỗn loạn do Titan mang lại.
Để làm điều này, mỗi Titan Thần chọn một hành tinh trong hệ mặt trời làm điểm tựa, nơi sẽ trở thành nền tảng sức mạnh của họ.
Chủ chọn Mặt Trời, bởi Ngài là nguồn gốc của mọi sức mạnh, là ngọn lửa chiếu sáng và thiêu rụi thế gian.
Ymir chọn Mặt Trăng, vì nàng không còn thuộc về thế giới phàm tục, nàng chỉ có thể tồn tại trong bóng tối, quan sát từ xa, giữ gìn Paths và dòng chảy linh hồn.
Steingard chọn Địa Cầu, bởi vì ông là Titan Thần đại diện cho thế giới vật chất, cho tự nhiên của tất cả những gì còn tồn tại trên mặt đất.
Những kẻ khác cũng chọn cho mình những vị trí phù hợp với bản chất và sức mạnh của họ.
Tuy nhiên, Hades lại khác biệt.
Hắn không chọn một hành tinh.
Hắn chọn khoảng trống hư không giữa các hành tinh - vùng không gian lạnh lẽo và vô tận, nơi không có ánh sáng, không có sự sống, chỉ có cái ch.ết và bóng tối vĩnh hằng.
Đây là nơi mà không ai có thể đặt chân đến, nơi không ai có thể tồn tại ngoài hắn.