CHƯƠNG II - MƯỜI HAI VỊ THẦN & HADES PHẢN BỘI.

Sau khi Ymir chia sức mạnh của mình thành mười hai phần, Chủ (The Source of All Living Matter) xuất hiện lần cuối để quan sát các hậu duệ của nàng. Ngài nhìn từng người con, từ hình dáng, sức mạnh, tính cách cho đến vận mệnh của họ.

Ngài thấy được sự vĩ đại trong họ, nhưng cũng thấy được những thử thách, những bi kịch mà họ sẽ phải đối mặt. Và vì thế, Ngài đã ban cho mỗi người một danh hiệu, một tên gọi đại diện cho bản chất và số phận của họ.

Người con cả - Odin, cao lớn và uy nghiêm, mang trong mình sự thông tuệ và uy quyền. Đôi mắt hắn thấu suốt vận mệnh, nắm giữ bí mật của vũ trụ, nhưng cũng mang theo sự lạnh lùng và cô độc. Hắn sinh ra để thống trị, để dẫn dắt những Titan khác, nhưng cũng sẽ gánh trên vai gánh nặng của sự lựa chọn và trách nhiệm.

Chủ ban cho hắn danh hiệu Chí Tôn Titan Thần, kẻ cầm giữ vận mệnh của thế gian.

Người con gái cả - Isis, mang vẻ đẹp hoàn mỹ, là hiện thân của sự sinh sôi và nuôi dưỡng. Mọi nơi nàng đặt chân đến đều tràn đầy sự sống, vạn vật sinh trưởng dưới sự bảo hộ của nàng. Tấm lòng nàng bao dung, nhưng cũng cứng rắn khi cần thiết.

Chủ ban cho nàng danh hiệu Phồn Dục Titan Thần, nữ thần của sự sống và sự tái sinh.

Người con trai thứ hai - Ares, thân thể cường tráng, bước chân của hắn vang vọng khắp chiến trường. Đôi mắt hắn rực cháy như lửa, chiến ý không bao giờ tắt. Hắn sinh ra để chiến đấu, để chinh phục, nhưng cũng là kẻ dễ bị cuốn vào cơn khát máu và dục vọng quyền lực.

Chủ ban cho hắn danh hiệu Chinh Phạt Titan Thần, kẻ mở rộng biên giới và duy trì trật tự bằng chiến tranh.

Người con trai thứ ba - Shiva, trầm mặc và bí ẩn. Trong hắn là sự đối lập giữa sáng và tối, giữa sự sáng tạo và sự hủy diệt. Tay hắn có thể ban phước, nhưng cũng có thể xóa sổ cả một nền văn minh. Chủ thấy được trong hắn sự cần thiết của sự hủy diệt để tái sinh một thứ mới.

Vì thế, Ngài ban cho hắn danh hiệu Diệt Tuyệt Titan Thần, kẻ cân bằng sự sống và cái ch.ết.

Người con trai thứ tư - Susanoo, hoang dã và tự do, giống như cơn bão cuồng nộ. Hắn không chịu bất kỳ xiềng xích nào, kẻ không bao giờ khuất phục trước bất kỳ quy tắc nào. Tốc độ của hắn vượt qua tất cả, nhưng cũng chính vì vậy mà hắn khó có thể ổn định và bền vững.

Chủ ban cho hắn danh hiệu Cực Hạn Titan Thần, kẻ điều khiển gió bão và thiên tai.

Người con gái thứ hai - Atlas, cao lớn và bền bỉ, đôi tay nàng như chống đỡ cả thế gian. Kiên cường và nhẫn nại, nàng là kẻ gìn giữ mọi thứ, nhưng cũng là kẻ phải chịu đựng gánh nặng nặng nề nhất. Dù vậy, nàng không bao giờ oán than.

Chủ ban cho nàng danh hiệu Vĩnh Hằng Titan Thần, trụ cột vững chắc của thế giới.

Người con gái thứ ba - Thoth, điềm đạm và sáng suốt. Nàng không nói nhiều, nhưng từng lời nói của nàng chứa đựng sự thật của thế gian. Tri thức là vũ khí mạnh nhất của nàng, và cũng là gánh nặng lớn nhất.

Chủ ban cho nàng danh hiệu Thông Thái Titan Thần, nữ thần của trí tuệ và chân lý.

Người con gái thứ tư - Loki, bí ẩn và khó đoán. Trong đôi mắt nàng là những tầng tầng lớp lớp ảo ảnh, một kẻ không bao giờ để lộ ra ý đồ thực sự. Nàng là kẻ nắm giữ những bí mật đen tối nhất, kẻ có thể thay đổi thực tại chỉ bằng lời nói.

Chủ ban cho nàng danh hiệu Mưu Lược Titan Thần, kẻ điều khiển nhận thức và sự dối trá.

Người con gái thứ năm - Nyx, trầm lặng như màn đêm, quyền năng của nàng nuốt chửng mọi ánh sáng. Bóng tối của nàng không chỉ che giấu, mà còn mang theo sự đáng sợ vô tận.

Chủ ban cho nàng danh hiệu Hắc Dạ Titan Thần, nữ thần của bóng tối và những điều chưa biết.

Người con trai thứ năm - Apollo, rực rỡ và thanh khiết. Hắn là nguồn sáng soi rọi màn đêm, kẻ ban phát hy vọng nhưng cũng có thể thiêu rụi tất cả bằng ngọn lửa thanh tẩy.

Chủ ban cho hắn danh hiệu Thánh Quang Titan Thần, kẻ mang lại ánh sáng và sự cứu rỗi.

Người con gái thứ sáu - Hermes, không thuộc về bất kỳ nơi nào. Nàng đi qua vạn dặm không gian, kẻ mang theo sự chuyển động không ngừng. Mọi con đường đều mở ra trước mặt nàng, nhưng cũng không có con đường nào là nhà của nàng.

Chủ ban cho nàng danh hiệu Lưu Lạc Titan Thần, kẻ kiểm soát khoảng cách và không gian.

Cuối cùng là người con trai út - Hades, kẻ mà Chủ nhìn vào với ánh mắt phức tạp nhất. Hắn mang trong mình bóng tối và sự phản nghịch, kẻ duy nhất nhìn Chủ bằng ánh mắt đầy thách thức. Chủ thấy rõ trong hắn sự căm hận, sự cô độc và cả sự khao khát quyền lực. Nhưng Ngài cũng thấy được bi kịch của hắn, thấy được sự trống rỗng trong tâm hồn hắn.

Chủ ban cho hắn danh hiệu Thâm Uyên Titan Thần, kẻ cai quản cái ch.ết và sự lãng quên.

Nhưng ngay khi nhận lấy danh hiệu của mình, Hades phản bội. Hắn tấn công Ymir, cướp đoạt một phần sức mạnh nguyên thủy của nàng.

Chủ giận dữ, muốn tiêu diệt kẻ phản bội ngay lập tức, nhưng Ymir đã cầu xin Ngài tha thứ cho hắn. Vì tình thương dành cho con cái, nàng chấp nhận trả giá bằng chính sự tự do của mình, đổi lại Hades không bị tiêu diệt ngay lập tức.

Chủ đồng ý, nhưng giáng xuống ba lời nguyền vĩnh viễn lên Hades.

Lời nguyền thứ nhất - Sự Lão Hóa Vô Tận, mỗi khi hắn sử dụng sức mạnh, cơ thể hắn sẽ bị già đi, dù là Titan vĩnh sinh.

Lời nguyền thứ hai - Định Mệnh Bị Phản Bội, không ai trung thành với hắn, các anh chị em của hắn căm ghét hắn, các thế lực truy sát hắn.

Lời nguyền thứ ba - Trí Tuệ Bị Phong Ấn, hắn bị vây quanh bởi những kẻ ngu dốt, đần độn, không có khả năng suy nghĩ chiến lược.

Hades, dù vẫn mang trong mình sức mạnh khủng khiếp, nhưng giờ đây bị cô lập hoàn toàn.

Sau sự kiện này, Chủ trục xuất Ymir khỏi thế gian và mười hai Titan Thần còn lại bắt đầu cai trị nhân loại.

Nhưng Hades không cam lòng. Hắn bị ruồng bỏ, bị nguyền rủa, bị cả thế giới cô lập. Hắn căm hận các anh chị của mình, căm hận Chủ, căm hận Ymir. Hắn thề rằng một ngày nào đó, hắn sẽ trả thù.

Và từ bóng tối, hắn bắt đầu âm mưu lật đổ tất cả.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Buổi lễ đặt tên diễn ra không khác biệt nhiều so với những gì được truyền lại trong truyền thuyết, nhưng đó chỉ là bề mặt của sự thật. Khi xưa, Steingard từng nghĩ rằng những cái tên được đặt ra chỉ là gợi ý từ Chủ, rằng nó có thể dễ dàng quan sát tương lai và lựa chọn những cái tên thú vị, hoặc đơn giản là ngẫu nhiên đặt ra.

Nhưng giờ đây, sau khi biết thêm về bản chất của các phần linh hồn và mối liên kết giữa các thực tại song song, Steingard dần nhận ra rằng quá trình chọn tên năm đó không hề ngẫu nhiên.

Khi Chủ yêu cầu ông lựa chọn từ hàng chục cái tên, ông đã vô thức chọn ra đúng mười hai cái tên, mỗi cái tên đều đối ứng với những vị thần đỉnh cao của các thế giới khác.

Odin - vị thần tối cao của Bắc Âu.

Shiva - vị thần hủy diệt và tái sinh của Ấn Độ giáo.

Hades - chúa tể địa ngục của Hy Lạp.

Susanoo - thần bão tố của Nhật Bản.

Hermes - vị thần của sự di chuyển và giao thương.

Và còn nhiều vị thần khác, tất cả đều có vị thế tối thượng trong thế giới của họ.

Steingard không thể không tự hỏi, đây có thực sự là sự trùng hợp?

Hay có lẽ... Chủ trong tương lai đã biết trước điều này, biết trước những cái tên này sẽ tồn tại ở các thế giới khác? Thậm chí là thông qua ông biết được?

Nếu đúng như vậy, thì những cái tên ông đã chọn không chỉ là tên, mà còn mang theo vận mệnh, quyền năng và vai trò của những Titan Thần trong tương lai.

Steingard nhớ lại thời khắc năm đó, khi buổi lễ đặt tên bắt đầu.

Ông đang trong hình hài của Chủ, mang trên mình quyền năng vô thượng, phủ trùm toàn bộ thế gian. Trên tay ông, thế giới nhỏ bé như một hạt cát trong vũ trụ rộng lớn.

Hệ Mặt Trời trôi nổi như một vũng nước, những hành tinh lấp lánh như từng viên ngọc trai đủ màu sắc. Những lục địa trải dài như những vệt mực trên tấm giấy trắng, những dòng sông uốn lượn như những mạch máu của hành tinh.

Nhưng ánh mắt của ông không đặt vào thế giới. Ông đưa tay còn lại về phía mười hai Titan Thần đang quỳ gối trước mặt.

Cảnh tượng trước mắt khiến ông không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Các Titan Thần quá lớn.

Trung bình mỗi người đều cao trên ba trăm mét, thân thể vững chắc như được đúc từ những nguyên tố nguyên thủy, tỏa ra khí tức áp đảo.

Đôi mắt họ rực sáng, như thể có thể nhìn thấu mọi quy luật của thế gian.

So với họ, Steingard chỉ cao chưa đến trăm mét, chẳng khác gì một đứa trẻ đứng giữa những chiến thần khổng lồ.

Cảm giác bị mười hai thực thể hùng mạnh đồng loạt nhìn chằm chằm vào mình khiến ông không khỏi áp lực.

Toàn bộ thế gian đang chờ đợi ông mở miệng, chờ đợi cái tên sẽ định đoạt vận mệnh của mười hai Titan Thần.

Chính tại khoảnh khắc ấy, Steingard nhận ra một sự thật kinh hoàng - ông không biết nên đặt tên gì cho họ.

Ông không có học vấn, chưa từng được dạy dỗ, chưa từng đọc hay viết bất cứ thứ gì. Là một nô lệ, ông chưa từng được phép học chữ, chỉ có thể giao tiếp bằng kinh nghiệm thực tế.

Sau khi trở thành titan, hai mươi năm lang thang đã khiến ông càng thêm cô lập. Con người thì chạy trốn mỗi khi thấy ông, những titan khác thì ngu dốt và không thể giao tiếp.

Ông không có ai để trò chuyện, không có ai để học hỏi và càng không có ai dạy ông cách đặt tên cho một thực thể vĩ đại.

Bây giờ, ông đang đứng trước mười hai Titan Thần, những kẻ mạnh mẽ nhất thế gian và toàn bộ vũ trụ đang chờ đợi ông đặt tên cho họ.

Nếu ông đặt sai, liệu họ có nổi giận không? Nếu họ cảm thấy tên của mình không xứng đáng, liệu họ có tấn công ông không?

Chủ cũng nhận ra sự bối rối của Steingard. Ngài hiểu rằng Steingard chưa từng có kinh nghiệm đặt tên, cũng không có nền tảng học vấn để có thể nghĩ ra những danh hiệu xứng đáng cho mười hai Titan Thần.

Vì vậy, Chủ đã chuẩn bị trước một danh sách lớn, trong đó ghi lại những danh hiệu và cái tên phù hợp với từng Titan.

Steingard, trong hình dạng của Chủ, chậm rãi đưa tay ra, một tờ giấy khổng lồ xuất hiện giữa không trung, tỏa ra ánh sáng thần thánh. Từng hàng chữ viết bằng ngôn ngữ cổ đại hiện lên, ghi lại danh hiệu và tên gọi của mười hai Titan Thần.

Ông nhìn xuống danh sách, ánh mắt sắc bén quét qua từng dòng chữ, rồi hướng về phía mười hai Titan đang quỳ trước mặt.

Ánh mắt của Steingard dừng lại ở người con trai cả. Hắn không phải kẻ to lớn nhất trong số các Titan, nhưng lại mang trong mình một khí thế áp đảo những người còn lại, một sự uy nghiêm khiến người khác không thể nhìn thẳng.

Dáng người hắn cân đối, không quá cường tráng nhưng cũng không gầy gò. Đôi mắt hắn thâm trầm như biển sâu, trong đó không có sự kích động hay nôn nóng, mà chỉ có sự lãnh đạm của kẻ đã nhìn thấu thế gian.

Steingard mở miệng, giọng nói vang vọng như sấm sét giữa bầu trời quang đãng.

"Ngươi sẽ tên là Odin, là Chí Tôn Titan Thần."

Toàn bộ thế gian im lặng, lắng nghe từng lời của ông.

"Là Đấng Tối Cao, Chúa Tể Của Chư Thần, Kẻ Nắm Giữ Vận Mệnh. Tượng trưng cho cân bằng tuyệt đối, vận mệnh và thống trị vĩnh hằng."

Ngay khi danh hiệu được thốt ra, toàn bộ thế giới bỗng chốc rung chuyển. Odin, kẻ vốn đang quỳ gối, thân thể bắt đầu phát sáng, luồng ánh sáng màu vàng kim bao trùm lấy hắn, khiến hắn dần dần cất cao hơn.

Thân hình của hắn không ngừng tăng trưởng, đạt đến hơn ngàn mét, to lớn và uy nghi như một vị thần thực thụ.

Lớp da vốn thô ráp nâu vàng của hắn dần biến thành một màu vàng kim rực rỡ, tựa như hoàng kim luyện chế thành.

Trên đầu hắn, một chiếc vương miện chín sừng chậm rãi hình thành, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, như thể mỗi chiếc sừng đại diện cho một giai đoạn của vĩnh hằng.

Tay trái hắn nắm chặt một vương trượng dài, trên đỉnh trượng khắc hình một con quạ ba mắt dang cánh, tượng trưng cho trí tuệ và sự giám sát toàn thế gian. Tay phải hắn nâng lên một cái cân hoàng kim, tượng trưng cho sự cân bằng và quyền lực tối cao.

Dưới chân hắn, một ngai vàng làm từ đá đen khổng lồ hiện ra, tỏa ra một luồng uy áp khiến tất cả các Titan khác đều cúi đầu.

Steingard quan sát sự biến đổi của Odin, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Đây không chỉ là một nghi thức đặt tên, mà còn là một nghi thức xác lập quyền uy.

. . .

Ngay từ khoảnh khắc hắn mở mắt, thế gian như ngưng đọng. Hắn không cất tiếng khóc như những đứa trẻ sơ sinh khác, không hề run rẩy hay mơ hồ như kẻ vừa bước vào cuộc đời. Odin mở mắt và trong đôi mắt ấy không có sự ngây thơ mà chỉ có sự sắc bén và sâu thẳm vô tận.

Hắn không nhìn thế giới bằng sự tò mò, mà bằng sự quan sát. Ngay từ giây phút đầu tiên, hắn đã không giống những người con khác của Ymir. Hắn không chạy nhảy khắp nơi, không vui đùa như những kẻ mới sinh.

Hắn chỉ đứng lặng yên, lặng lẽ quan sát, lặng lẽ lắng nghe.

Sự hiện diện của hắn mang theo một áp lực vô hình. Những người con khác, dù mạnh mẽ hay ngông cuồng, khi đối diện với Odin đều cảm nhận được sự chênh lệch không thể diễn tả.

Không phải vì hắn to lớn nhất, không phải vì hắn có sức mạnh áp đảo, mà vì hắn mang trong mình một thứ gì đó sâu sắc hơn, một khí chất không thể chống lại, một quyền uy không thể chạm đến.

Hắn sinh ra từ ý chí của Ymir về một kẻ lãnh đạo tuyệt đối, một người sẽ thay nàng cai quản thế gian. Ngay từ khi còn nhỏ, hắn đã luôn đứng ở một nơi cao hơn, quan sát tất cả, lắng nghe tất cả, nhưng hiếm khi lên tiếng.

Khi những người con khác tranh đấu, khi họ cố gắng thể hiện sức mạnh của mình, Odin chỉ im lặng. Hắn không cần chứng minh bất cứ điều gì, vì hắn hiểu rằng bản thân sinh ra đã là kẻ vượt trội.

Nhưng cũng chính điều đó khiến hắn cô độc.

Không ai có thể giúp đỡ hắn, không ai có thể chia sẻ gánh nặng cùng hắn. Những người con khác có thể dựa vào nhau, có thể cùng nhau cười đùa, có thể chiến đấu bên nhau.

Nhưng Odin thì không. Hắn không có ai ngang hàng, không có ai đủ sức đứng cạnh hắn mà không cảm thấy nhỏ bé.

Và rồi, khi Chủ cất giọng gọi tên hắn - Odin, Chí Tôn Titan Thần - hắn không cảm thấy vinh quang hay hứng khởi.

Hắn chỉ cảm thấy trống rỗng.

Tối cao đồng nghĩa với sự cô lập.

Từ giây phút đó, Odin chấp nhận vận mệnh của mình. Hắn trở thành kẻ lạnh lùng, lý trí và không bao giờ bộc lộ điểm yếu.

Hắn cai trị bằng trí tuệ, nhưng cũng là kẻ không thể chạm đến trái tim của bất kỳ ai. Không ai yêu thương hắn thật lòng, không ai hiểu được hắn.

Họ kính sợ hắn, tôn thờ hắn, nhưng họ không thể chạm đến hắn.

Hắn là kẻ cầm giữ vận mệnh của thế gian.

Nhưng ai sẽ cầm giữ vận mệnh của hắn?

. . .

Steingard không bận tâm đến cảm xúc của những kẻ nhận danh hiệu, ông chỉ có nhiệm vụ đặt tên, còn việc điều hành, cai trị hay sắp đặt cuộc sống của họ là trách nhiệm của Chủ và Ymir.

Khi hoàn thành danh hiệu cho Odin, ông chuyển ánh mắt sang người con gái cả của Ymir.

Nàng có một vẻ đẹp đặc biệt, không chỉ đơn thuần là sự kiều diễm mà còn mang theo sự vĩ đại và bao dung.

Thân thể nàng nở nang nhưng không thô kệch, gợi lên hình ảnh của một vị thần mẫu, người ôm trọn thế gian trong vòng tay ấm áp. Trên khuôn mặt nàng luôn hiện hữu một nụ cười hiền hòa, như thể có thể xua tan mọi nỗi đau và mang đến sự an ủi cho muôn loài.

Mặc dù cuộc đời của nàng không khác gì một bản sao bi kịch của mẹ mình, bị giam cầm, bị ép buộc gánh vác những trọng trách mà nàng không lựa chọn, nhưng chưa bao giờ nàng để lộ một tia oán hận.

Nàng ôm trọn tất cả đau khổ của mình, hóa chúng thành tình yêu thương đối với thế gian.

Steingard nhìn nàng, và chậm rãi cất giọng, tiếng nói vang vọng khắp không gian:

"Từ giờ, tên ngươi sẽ là Isis, Phồn Dục Titan Thần."

"Mẹ Của Sự Sống, Đấng Bảo Hộ Vạn Vật, Thánh Nữ Tạo Hóa. Tượng trưng cho sự sinh sôi, tái sinh, bảo hộ và sự thịnh vượng."

Ngay khi lời vừa dứt, cơ thể nàng bừng sáng, sinh mệnh lực tỏa ra từ nàng như những đợt sóng lan rộng.

Nàng cao lên, đạt đến ngàn mét, mái tóc dần chuyển thành màu xanh lục thẫm, nhưng không đơn thuần chỉ là sắc xanh, bên trong những lọn tóc ấy, vô số hoa cỏ nảy mầm, từng nhành cây vươn dài, từng đóa hoa nở rộ như một khu vườn huyền ảo bất tận.

Những sợi tóc nàng chạm xuống đất, lan ra như một thảo nguyên xanh mướt, nơi mỗi bước chân nàng đặt xuống, vạn vật đều tràn trề sức sống.

Những mảnh vải trắng thuần khiết xuất hiện từ hư không, như những đám mây nhẹ nhàng quấn quanh thân thể nàng, vừa che đi nét kiều diễm, vừa tôn lên vẻ thanh tao, thần thánh.

Tay trái nàng cầm một quả tim ngọc bích, bên trong là dòng chất lỏng thuần túy chảy ra như suối nguồn bất tận, nhỏ xuống mặt đất, nơi nào chạm đến, nơi đó lập tức mọc lên những khu rừng bạt ngàn, những cánh đồng trù phú, những dòng sông tươi mát.

Tay phải nàng nắm chặt một chiếc lưỡi hái, nhưng không phải lưỡi hái của cái ch.ết, mà là lưỡi hái mùa màng, sắc bén nhưng không mang sát khí. Nó không phải công cụ để tước đoạt sinh mạng, mà là biểu tượng của sự thu hoạch, của sự cân bằng trong vòng tuần hoàn bất tận của sự sống.

Dưới chân Isis, Cây Của Sự Sống dần hiện ra, rễ của nó vươn dài như những dòng suối linh thiêng, nâng đỡ nàng như một chiếc ngai vàng tự nhiên.

Từng chiếc lá trên cây mang theo những không gian khác biệt, mỗi không gian là một vườn ươm của sự sống, nơi những sinh linh non trẻ được nuôi dưỡng để lớn lên và phát triển.

. . .

Isis là người con gái đầu tiên của Ymir, mang vẻ đẹp hoàn mỹ nhất trong số mười hai người. Nàng không chỉ có diện mạo rực rỡ, mà còn toát lên một vẻ thanh cao, thuần khiết, như thể nàng chính là sự kết tinh của thiên nhiên và sự sống.

Từ thuở bé, Isis đã thể hiện lòng nhân từ vô hạn. Nàng không giống Odin, người sinh ra để cai trị và gánh vác trách nhiệm nặng nề.

Nàng không mong muốn quyền lực tuyệt đối, mà chỉ mong được bảo vệ và nuôi dưỡng tất cả những sinh linh bé nhỏ của thế gian.

Đối với nàng, sức mạnh lớn nhất không phải là chinh phục hay thống trị, mà là khả năng khiến vạn vật sinh trưởng, khiến những sinh linh yếu đuối tìm thấy sự bình yên bên cạnh mình.

Khi nàng bước đi, mỗi dấu chân của nàng đều mang theo hơi thở của sự sống. Những vùng đất khô cằn dần trở nên tươi tốt, cỏ mọc xanh um, hoa nở rộ dưới ánh mặt trời.

Những con thú hoang dã trở nên hiền hòa hơn, đàn chim líu lo ca hát, còn con người, dù là những kẻ mỏi mệt hay lạc lối, cũng cảm thấy lòng mình dịu lại khi ở bên cạnh nàng.

Khi Chủ đặt tay lên nàng và ban tặng danh hiệu Phồn Dục Titan Thần, một sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể nàng. Đó không phải là cảm giác quyền năng trỗi dậy như Odin đã cảm nhận.

Đó là sự hòa hợp, là sự trọn vẹn, là cảm giác như thể nàng đã tìm thấy vị trí thực sự của mình trong thế gian này.

Từ giờ, nàng sẽ là Mẹ Của Sự Sống, là Đấng Bảo Hộ Vạn Vật, là Thánh Nữ Tạo Hóa. Nàng sẽ không gánh trên vai trách nhiệm cai trị, nhưng nàng biết, nghĩa vụ của mình cũng không hề nhỏ bé, nàng sẽ bảo vệ tất cả những gì mong manh nhất trong thế gian, từ những mầm cây mới nhú cho đến những sinh linh nhỏ bé cần được che chở.

Nhưng cũng chính vì sự nhân từ ấy mà Isis là kẻ dễ bị tổn thương nhất trong số các Titan Thần. Nàng cảm nhận nỗi đau của thế gian sâu sắc hơn bất kỳ ai.

Khi những cánh đồng bị đốt cháy trong chiến tranh, nàng cảm thấy như chính bản thân mình đang bị xé nát.

Khi những con sông trở nên cạn khô, nàng cảm thấy như linh hồn mình đang héo mòn.

Khi những con thú non bị giết hại, nàng cảm thấy như trái tim mình vỡ vụn.

Và đó cũng là bi kịch lớn nhất của Isis. Nàng có thể ban phước cho thế gian, nhưng nàng không thể ngăn chặn những kẻ muốn tàn phá nó.

Nàng có thể bảo hộ sự sống, nhưng nàng không thể chạm đến lòng tham và hận thù của con người.

Và rồi, đến một ngày, nàng sẽ hiểu rằng sự sống và cái ch.ết, sinh sôi và hủy diệt, bảo vệ và chiến đấu, tất cả đều là một phần của vòng tuần hoàn không thể tránh khỏi.

Nhưng ngày đó, vẫn còn xa…

. . .

Steingard quay qua định gọi người thứ ba, thì một trong mười hai Titan tiến lại gần ông.

Đôi mắt hắn ánh lên sự khát vọng và mong chờ mãnh liệt, khiến ông không thể không chú ý. Đó là người con trai thứ hai của Ymir - một kẻ cao lớn, cường tráng, là chiến binh giỏi nhất trong số mười hai người.

Hắn không muốn chờ đợi, không muốn phải đứng phía sau ai cả, dù đó có là anh trai Odin hay chị gái Isis của mình.

Ánh mắt của hắn nói lên tất cả. Hắn muốn được gọi tên trước, muốn được công nhận, muốn trở thành người tiếp theo khắc tên mình vào lịch sử.

Đối với điều này, Steingard không có lý do để từ chối. Ông nhìn thẳng vào hắn, giọng nói vang vọng khắp không gian.

"Ngươi sẽ tên là Ares, Chinh Phạt Titan Thần."

Ngay khi lời này cất lên, cả bầu trời như bùng nổ. Những cơn gió cuồng loạn gào thét như tiếng kèn hiệu triệu chiến tranh, mặt đất rung chuyển tựa như bước chân của một đạo quân khổng lồ.

"Là Chiến Thần Bất Bại, Kẻ Mở Rộng Lãnh Thổ, Ngọn Lửa Chinh Phạt. Tượng trưng cho chiến tranh, xung đột, sức mạnh quân sự và khát vọng chiến đấu."

Lập tức, thân hình Ares điên cuồng vươn cao, nhanh chóng đạt đến ngàn mét. Sắt thép và lửa rực cháy bao quanh hắn, tạo thành một hào quang đỏ rực đầy uy nghi và đáng sợ. Một mùi máu tươi lan tỏa trong không gian, hòa cùng những tiếng gào thét vang vọng từ vô số trận chiến đã qua.

Ares ngửa đầu cười lớn, đó không phải là một nụ cười đơn thuần, mà là tiếng gầm của một chiến thần. Một nụ cười đầy thách thức, kiêu ngạo, như thể hắn đã nắm giữ vận mệnh của mình trong tay.

Hắn là hiện thân của chiến tranh, là cơn bão không thể ngăn cản, là ngọn lửa sẽ thiêu rụi tất cả những kẻ dám cản đường hắn.

Lửa rực cháy khắp cơ thể hắn, từng mảnh giáp từ thép nóng chảy bọc lấy hắn, rèn nên một bộ giáp chiến thần đen đỏ, vừa thô bạo vừa đầy uy nghi như vương giả.

Trên tay trái hắn, một thanh đại kiếm khổng lồ bùng cháy dữ dội, ngọn lửa trên lưỡi kiếm bập bùng như muốn thiêu đốt cả bầu trời. Tay phải hắn cầm một tấm khiên lớn, trên bề mặt đầy những gai nhọn, mỗi chiếc gai như được tẩm đầy máu của những kẻ bại trận.

Nhưng thứ gây kinh hoàng nhất không phải là giáp trụ hay vũ khí của hắn, mà là áo choàng phía sau.

Nó không phải là vải, cũng không phải được dệt từ bất kỳ loại tơ nào, mà là vô số ngọn cờ và vũ khí của những kẻ đã bị hắn chinh phục.

Những lá cờ rách nát đại diện cho những vương quốc, vùng đất đã quỳ gối trước hắn. Những thanh kiếm, giáo, búa vẫn còn cắm xuyên qua da thịt hắn, tạo thành một dấu ấn của những trận chiến hắn đã trải qua.

Với Ares, chiến tranh không chỉ là công cụ, chiến tranh chính là vinh quang.

Hắn không cần ngai vàng. Bởi nơi hắn đứng, chính là ngai vị.

Hắn không cần vương miện. Bởi từng kẻ khuất phục trước hắn, chính là sự công nhận vĩ đại nhất.

Hắn không cần cung điện. Bởi chiến trường chính là thánh đường của hắn.

Khi ánh sáng từ nghi thức ban danh hiệu tan đi, Ares đứng đó, một chiến thần hoàn mỹ. Hắn không hề do dự, không hề chùn bước.

Không ai biết hắn sẽ mang đến vinh quang hay hủy diệt cho thế gian này. Nhưng một điều chắc chắn, đó là từ khoảnh khắc này, chiến tranh đã có một vị thần thực sự.

. . .

Ares là kẻ mạnh nhất trong số các anh chị em, một chiến thần sinh ra chỉ để chiến đấu. Ngay từ khi còn nhỏ, hắn đã bộc lộ bản năng hiếu chiến mạnh mẽ.

Trong khi Odin lặng lẽ quan sát thế gian, Isis dịu dàng bảo vệ sự sống, thì Ares đã lao vào những trận chiến đầu tiên của mình, không hề biết đến sợ hãi hay do dự.

Hắn không quan tâm đến những quy tắc, không bận tâm về hậu quả. Hắn chiến đấu không chỉ để chiến thắng, mà còn vì cảm giác chinh phục, vì cơn khát máu không bao giờ tắt.

Dù đối thủ là ai, dù trận chiến có khốc liệt đến mức nào, Ares luôn là kẻ lao vào trước tiên, thách thức mọi giới hạn của bản thân.

Mỗi vết thương trên người hắn không phải là dấu vết của thất bại, mà là minh chứng cho những lần hắn đã đứng vững trước lưỡi gươm của kẻ thù.

Khi Chủ ban cho hắn danh hiệu Chinh Phạt Titan Thần, Ares cảm thấy một niềm vui thuần túy, một cơn phấn khích nguyên thủy trào dâng trong huyết quản. Hắn không giống Odin, không cần phải gánh vác vận mệnh thế gian. Hắn cũng không giống Isis, không cần bảo hộ hay che chở ai cả. Hắn chỉ cần chiến tranh, chỉ cần những trận chiến kéo dài bất tận.

Thế nhưng, sâu trong lòng, hắn cũng có một nỗi sợ hãi không thể gọi tên.

Nếu một ngày nào đó, chiến tranh kết thúc, nếu không còn ai đủ sức đối đầu với hắn, thì hắn sẽ trở thành gì? Một chiến thần mà không có chiến trường, một kẻ chinh phạt không có lãnh thổ để mở rộng? Ý nghĩa tồn tại của hắn sẽ ra sao?

Chính nỗi sợ này khiến Ares không bao giờ dừng lại. Hắn không ngừng tìm kiếm đối thủ mạnh hơn, không ngừng lao vào những cuộc chiến, dù đôi khi hắn không biết mình đang chiến đấu vì điều gì.

Hắn không thể dừng lại, vì nếu làm vậy, hắn sẽ trở nên vô nghĩa.

Ares là ngọn lửa của chiến tranh, nhưng cũng là kẻ bị thiêu rụi bởi chính ngọn lửa đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện