"Tóm lại, Tổng quản Thị thần hoặc kẻ cầm đầu rất có thể đã dùng băng đảng để ám sát. Và không phải trong đại hội hắn mới im ỉm, mà hình như do các băng đảng bận tham gia cuộc chiến tranh giành lãnh thổ nên không thể làm theo ý hắn ạ."
Đêm đó, tôi đến phòng riêng của Tể tướng để báo cáo tiến độ điều tra những vụ ám sát quý tộc phe Cứng rắn như ông ta yêu cầu trước đó.
"A ha... Hóa ra Galahad dùng băng đảng! Thảo nào mà cảnh giác trong Vương thành cũng không phát hiện ra!"
“Quả thực Galahad rất xảo quyệt...”
Cromwell cau mày tiếc nuối, Matilda cắn nhẹ móng tay.
“Tuy nhiên, theo nguồn thông tin khác tôi thu thập được thì Logos và Salome đã bị tổ chức mới nổi Profligate – bắt nguồn từ khu ổ chuột - thâu tóm, nên Tổng quản Thị thần hoặc kẻ cầm đầu sẽ không còn có thể nhờ băng đảng ám sát phe Cứng rắn nữa.”
"Nghĩa là đã có thể yên tâm phần nào, phải không?"
"Vâng, dù chỉ là phỏng đoán."
"Không, nhiêu đó đủ rồi, Raptor ạ. Ta phải cảm ơn ngươi."
"Em cũng vậy, quả là Raptor có khác!"
Tôi lịch sự từ chối khi Cromwell cúi đầu và Matilda ôm tôi.
“Không đâu, thưa Ngài. Tôi chỉ tìm thu thập thông tin qua các mối quan hệ thôi, chưa giải quyết được gì cả. Vì vậy, xin đừng cảm ơn tôi ạ.”
“Ngươi nói gì thế? Biết được chuyện hắn dùng băng đảng đã là bội thu rồi. Nếu khéo léo thì có thể đảo ngược tình thế, dùng chính điều đó mà truy cứu hắn đấy."
“Đúng vậy, chúng ta sẽ bàn kỹ hơn về vấn đề này, Cromwell à.”
"Từ giờ có vẻ đã vượt quá phạm vi tôi có thể can thiệp, nên tôi xin phép cáo lui ạ."
“Ừm, vất vả cho ngươi rồi, Raptor. Gửi lời cảm ơn đến cả Rosalind hộ ta nhé.”
“Lần sau, thay vì những điều thô kệch như thế này, chúng ta hãy có một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng và thú vị hơn nhé, Raptor.”
“Đã rõ, thưa Ngài. Vâng, thưa Công chúa Điện hạ.”
Lúc sắp sửa rời khỏi phòng, tôi quyết định cảnh báo hai người họ tránh làm những việc thừa thãi gây rắc rối:
"Ngoài việc bắt nguồn từ khu ổ chuột, Profligate gần như là một tổ chức bí ẩn. Như hai vị thấy đấy, chỉ trong vòng hai tuần mà chúng đã chiếm được quyền kiểm soát Logos và Salome. Điều đó chứng tỏ chúng cực kỳ cực đoan và tàn ác. Tôi nghĩ tốt nhất không nên đi sâu vào vấn đề này. Dù đã điều tra bằng mọi mối quan hệ của mình, tôi vẫn không moi được thêm thông tin nào về chúng. Có lẽ đó là tổ chức mà ngay cả Tổng quản Thị thần cũng không thể kiểm soát được. Cho nên tốt hơn là cứ tránh xa chúng ra."
“Ra vậy... giống như không nên đụng đến thần linh nhỉ... Được rồi, ta sẽ ghi nhớ lời cảnh báo đó.”
“Đúng là phòng bệnh hơn chữa bệnh.”
“Thôi, một lần nữa, tôi xin phép cáo lui.”
Tôi cúi chào rồi rời phòng, trở về phòng khách sau khi đã tắm xong. Lúc về tới nơi, tôi thấy cô Rosalind và Nisha đang ngồi trên ghế sofa trong bộ đồ ngủ, có vẻ hồi hộp và phấn khích.
"Chuyện gì vậy, cô Rosalind? Mọi khi giờ này cô ngủ rồi mà? Nisha cũng mặc đồ ngủ à? Còn Vira và Nino đâu?"
“Hai người ấy đã ngủ rồi.”
“Cái gì?”
Câu trả lời của Nisha khiến tôi khó chịu. Người hầu kiểu gì mà bỏ chủ đi ngủ trước kia chứ? Dù tôi đã dạy họ phép tắc rồi.
“Đừng trách họ, Raptor. Là tôi ra lệnh cho họ ngủ trước đấy.”
Cơn giận tan biến ngay sau lời nói của cô Rosalind.
“Tại sao thế ạ?”
“À thì... Sư phụ à...”
Thấy Nisha lúng túng, cô Rosalind nói thay:
“Còn phải hỏi nữa sao? Tất nhiên là vì tôi và Nisha phải chờ anh về rồi.”
“? Có việc gì ạ?”
“Trước tiên...!”
Cô Rosalind tiến lại gần, ngửi khắp quần áo và cánh tay tôi.
“S-sao vậy ạ?”
"Không, tôi chỉ đang kiểm tra xem anh có tuân lệnh không thôi. Ừm, ổn rồi. Không có mùi Công chúa. Chỉ có mùi Raptor.”
“Vâng, cô Rosalind. Không chỉ lần này mà sau này cũng sẽ không.”
“Tốt lắm.”
“...Đây là lý do hai người chờ tôi về ạ?”
“Đâu có, vừa rồi chỉ là kiểm tra sơ bộ. Chưa phải công chuyện chính.”
“Công chuyện chính?”
“Ừ. Lần trước Raptor đã cho tôi gối đầu lên đùi, nhớ không?"
"Vâng, nhớ ạ."
"Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ."
"Chưa đủ ạ?"
"Đúng. Anh hiểu chứ, Raptor?"
"...??"
Tôi không hiểu cô Rosalind muốn nói gì nên nghiêng đầu.
"Vì vậy hôm nay tôi muốn khắc phục điều đó! Cái gì thiếu thì phải được bù đắp! Đúng chứ!?”
“...Vâng, đúng vậy, thưa cô Rosalind.”
Mặc dù hoàn toàn không hiểu, nhưng cô Rosalind nói gì cũng đúng hết. Vì cô ấy là tất cả sự chân thiện mỹ trên thế giới này, nên tôi gật đầu đồng tình.
"Khi ba chúng ta cùng ngủ chung mà có mùi của người khác ngoài tôi và Nisha, anh sẽ cảm thấy khó chịu phải không?"
“Ra vậy... ơ khoan??”
Tôi lại nghiêng đầu vì vẫn chưa hiểu ý Rosalind.
"Sao vậy, Raptor?"
“............? ...?? ...???”
“Rosalie, Sư phụ rối trí rồi kìa.”
"Ừ, cứ thế này chắc cổ anh ta xoay một vòng luôn mất."
"Thưa Sư phụ, có vẻ Rosalie muốn đêm nay ba chúng ta ngủ chung trong phòng Sư phụ đấy ạ."
“À, hóa ra là thế... Ơ!?”
Chỉ nghĩ đến việc ngủ chung giường với cô Rosalind và Nisha thôi cũng khiến não bộ của tôi, được cấu tạo chuyên để suy nghĩ thực tế và logic cho công việc tình báo, bị lỗi cực lớn, không thể xử lý thông tin song song và nhanh như thường lệ được nữa. Đầu óc tôi hoàn toàn tê liệt.
“Dạo này Raptor hài hước ghê.”
“Ừm, do Rosalie cả đấy.”
“Thật á!?”
“Sao lại bất ngờ chứ...”
Nisha thở dài.
"B-ba người ngủ chung trong phòng tôi ấy ạ...?"
"Ừ, anh nằm giữa nhé."
Tôi quyết tâm chỉ phủ nhận cô Rosalind khi cô ấy tự ti mà thôi. Hiện tại não tôi đang tìm hướng xử lý tình huống bất thường này một cách hết sức vất vả.
"Cô Rosalind, có câu nam nữ thụ thụ bất thân, ngủ chung thì..."
"Raptor không muốn à...?"
Thấy ánh mắt cô Rosalind buồn bã, tôi tự trách bản thân vì lời nói vớ vẩn đó. Nếu cô ấy muốn, tôi nhất định sẽ chiều theo. Thế mới là tôi chứ.
“Không đâu ạ, sao tôi có thể từ chối... Dù tái sinh bao nhiêu lần cũng vậy!”
"Vậy thì tốt quá! Nhỉ, Nisha!"
Nụ cười của cô Rosalind như hoa nở khiến tôi choáng ngợp.
“Ư-ưm... Rosalie..."
Nisha đỏ mặt, lúng túng bên cạnh. Dù sao Nisha cũng đang ở độ tuổi dậy thì mà.
"Nisha, nếu em không muốn thì đừng miễn cưỡng nhé."
"Kh-không phải em không muốn ạ!"
Nisha phủ nhận ngay khiến tôi hơi xúc động.
"À... vậy thì tốt..."
"Nào, đến phòng Raptor thôi!"
Theo chỉ thị của cô Rosalind, ba chúng tôi nằm trên giường trong phòng tôi. Tôi ở giữa, bên trái là cô Rosalind, bên phải là Nisha.
“Hi hi... Đây là lần đầu ba chúng ta ngủ chung với nhau nhỉ.”
“Vâng... đúng vậy ạ.”
“Thường thì sẽ không làm như thế này đâu, Rosalie à.”
“Tôi biết mà, Nisha. Nhưng không sao cả, chúng ta khác biệt mà. Quan hệ giữa chúng ta còn hơn cả chủ tớ, bạn bè, hay gia đình."
“Ừ thì...”
“Raptor, làm gối tay cho tôi và Nisha nhé.”
"Vâng, thưa cô Rosalind."
Lúc này tôi đã cảm thấy như đang mơ, nên chủ động đưa hai cánh tay ra làm gối. Cảm nhận được trọng lượng và hơi ấm đầu cô Rosalind và Nisha trên tay.
“Thật ra tôi đã luôn muốn ba người thử ngủ chung như thế này. Ở dinh thự thì có nhiều người dòm ngó, còn ở đây chỉ có Vira và Nino."
Tôi cười đáp lại cô Rosalind vui vẻ.
“Vâng. Hai người họ rất kín miệng. Xin cô cứ yên tâm."
"Raptor đã tự tay huấn luyện họ phải không?"
"Vâng, rất tỉ mỉ ạ."
Tôi giữ bí mật về đội Chó Săn với cả cô Rosalind.
Vì thế, tôi đã nói với cô ấy rằng đó là những hầu gái tôi đích thân huấn luyện, có thể bảo vệ cô khi cần.
"Vì Sư phụ huấn luyện rất nghiêm khắc, nên có thể đảm bảo điều đó."
"Thế thì tốt thôi, nhưng đừng quá thô bạo với họ nhé..."
"Tất nhiên rồi, cô Rosalind. Tôi sẽ không dùng bạo lực vô nghĩa hay chửi mắng để dạy dỗ ai. Đó là hành vi phi lý và ngu ngốc."
"Vậy thì tôi yên tâm rồi."
"Cho nên càng phải tự trách mình..."
Tôi liếc Nisha nói bóng nói gió.
"Em mới nói gì á, Nisha?"
"Không có gì đâu ạ~"
Tôi xoa đầu cô bé.
"Mm~~~"
"Raptor, mm!"
Cô Rosalind cọ đầu vào cánh tay tôi.
"?"
"Mm! Mm!"
Tôi chẳng hiểu gì, nhưng rất muốn ngất vì sự dễ thương ấy.
“!?!?”
"Sư phụ à, cô Rosalie cũng muốn được Sư phụ xoa đầu đấy..."
"À, vậy sao?"
Tôi rụt rè xoa đầu cô Rosalind theo lời thì thầm của Nisha.
"Mm~~"
Cô Rosalind khẽ bật tiếng sung sướng.
“Thực thể tuyệt mỹ nhất trên thế giới này thật đáng yêu. (Cô hài lòng không ạ?)”
“Sư phụ à, tiếng lòng và lời che đậy bị ngược rồi kìa.”
“Hả!? Vậy ư!?”
“Hì hì, chỉ cần ở cùng Raptor và Nisha thôi là mọi lo âu biến mất hết.”
"Đúng vậy, Rosalie à."
Hai người họ cười khúc khích.
"Chỉ cần ở bên cô Rosalind và Nisha, tôi đã có thể sống."
"Tôi cũng vậy, rất vui khi nghe thế."
"Em nữa."
Cả ba đều hiểu và trân trọng tình cảm của nhau, cùng im lặng một lúc.
“...Cơ mà, những món quà và thư tình chồng chất mỗi ngày thật là phiền phức.”
Cô Rosalind chợt đổi đề tài.
“Ừ. Sao lại nhiều đến thế nhỉ? Người hầu trong Vương thành than là kho chứa hàng sắp hết chỗ rồi đấy.”
“Dù có nói gì đi nữa... người ta cũng chỉ nhắm đến địa vị của tôi thôi, thật bế tắc.”
“Không phải vậy đâu, cô Rosalind. Cô là thượng đỉnh của thế giới này. Ai không bị thu hút mới là bất thường. Vậy nên chuyện này là lẽ đương nhiên. Trái lại, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì nhiều quý tộc vẫn bình thường. Dù vậy, nghĩ ra cách từ chối quà tặng đúng là rắc rối thật."
"Nhắc nhở nhẹ, phân nửa số quà đó là tặng cho Sư phụ đấy."
“Không, chính xác là 60% tặng cho cô Rosalind, 30% cho tôi, và 10% cho Nisha.”
“Gì chứ, Nisha cũng được lòng nhiều người dữ."
"Nghe đồn Nisha là người hầu được yêu mến nhất trong Vương thành đấy ạ."
Nisha vùi mặt vào ngực tôi, lẩm bẩm:
“...Em chẳng vui vẻ gì. Chỉ cần Sư phụ và Rosalie thôi..."
"Hì hì, nghe em nói thế tôi vui lắm, nhưng em đang nói dối nhỉ."
Tôi dịu dàng vuốt đầu Nisha. Cô bé hốt hoảng:
"G-gì cơ ạ!?"
"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Nisha không đơn giản vậy được, tốt tính thế kia mà."
"Cô Rosalind cũng thế thôi."
Tôi vừa đáp vừa vuốt đầu cô ấy.
"Cô Rosalind và Nisha khác tôi, giàu tình cảm và lòng độ lượng. Không thể hoàn toàn vứt bỏ người khác như tôi..."
"...Có thể là vậy. Nhưng với tôi, quan trọng nhất vẫn là Raptor và Nisha."
"Em cũng vậy."
"Cảm ơn cô Rosalind. Cảm ơn Nisha."
Rồi chúng tôi cùng trải qua khoảng thời gian dễ chịu cho đến khi cô Rosalind, tôi và Nisha chìm vào giấc ngủ. Đêm đó chúng tôi không gặp cơn ác mộng nào.