“Aa... mệt quá! Hôm nay không đi đâu nữa! Nghỉ ngơi thôi!”

“Vâng, thưa cô Rosalind.”

Vào giữa tuần thứ tư của đại hội, do mệt mỏi với việc phải liên tục tiếp đón Hoàng tử Karl và các nhà quý tộc khác, cô Rosalind nói vậy rồi nằm dài trên ghế sofa với bộ đồ ngủ.

Nisha, Vira và Nino đi vắng, chỉ có tôi và cô Rosalind trong phòng khách.

“Raptor...”

“Chuyện gì ạ, thưa cô Rosalind?”

“Lại đây.”

“Vâng.”

Theo lời cô Rosalind, tôi bước đến cạnh sofa. Cô ấy nhấc nửa người dậy, vỗ vỗ vào chỗ cô đang gác đầu, bảo:

“Ngồi đây, để tôi gác đầu lên đùi anh."

“...Vâng, thưa cô Rosalind.”

Tôi ngồi xuống đó, cô Rosalind gác đầu lên đùi tôi. Trọng lượng nhẹ tênh, sự mềm mại ấm áp, cùng hương thơm như hoa lan tỏa ra kích thích tất cả giác quan của tôi.

“...Lâu lắm rồi chúng ta mới được ở riêng với nhau như thế này nhỉ.”

“Vâng... lâu lắm rồi.”

Chính xác là 30 ngày, 14 tiếng, 13 phút và 12,3 giây. Nhưng tôi mà nói ra chắc sẽ bị nghĩ là kỳ quặc, nên thôi.

“Hôm nay, tôi sẽ làm nũng với Raptor thật nhiều cho tới khi Nisha về đấy.”

Lời nói đó, và thực tế chính cô Rosalind mới là người chiều chuộng tôi, khiến tôi vui mừng và cảm động đến mức muốn nhảy cẫng lên.

“Cô Rosalind cứ sai bảo, Raptor này sẵn sàng làm tất cả ạ! Vì cô Rosalind, không có việc gì tôi không thể làm!"

“Hì hì, tôi biết anh sẽ làm thật, nên khó chọn ghê."

“Để tôi chinh phục thế giới cho cô Rosalind nhé!”

“Tôi không cần thứ đồ sộ như thế đâu. Raptor, lấy nho cho tôi."

“Vâng, cô Rosalind.”

Tôi cởi găng tay, cầm quả nho không hạt đưa vào miệng cô Rosalind.

*Nhai nhai*

“Thiên thần dễ thương như cô Rosalind tồn tại đúng là phép màu của thế giới này. (Có ngon không ạ?)”

“Đồ uống.”

“Vâng, cô Rosalind.”

Tôi đưa nước ép nho có cắm ống hút đến miệng cô ấy.

*Ực ực*

“Ống hút này phải được bảo quản như bảo vật quốc gia... không, bảo vật thế giới, cho đến khi thế giới diệt vong. (Có mát cổ không ạ?)”

“Ngón tay Raptor.”

“Vâng, ngón tay... Ngón tay ạ?”

“Ừm, ngón trỏ.”

"H-hả?"

Tôi đưa ngón trỏ tay trái đến trước mặt cô Rosalind mà vẫn chưa hiểu ý cô ấy.

*Cắn cắn*

"?!?!?!"

*Mút mút*

"!!!!!!!????"

Cô Rosalind cắn và mút nhẹ ngón tay tôi. Đột ngột như thế, hơn nữa mang lại cảm giác mềm mại ấm áp, khiến não tôi tê liệt, suýt nữa thì bất tỉnh.

".............................Cô Rosalind đang làm gì vậy ạ?"

"Gặm ngón tay anh."

".............................Tại sao?"

"Tự dưng muốn gặm thôi."

".............................Thật ạ?"

"...Anh không thích à?"

Ánh mắt cô Rosalind nhìn lên khiến tôi khó mà giữ lý trí.

“Ha ha, đâu có ạ. Chỉ là... tôi muốn được cô gặm suốt đời thôi (cô làm tôi hơi khó xử thôi).”

“Hình như... nãy giờ anh nói ngược tiếng lòng và lời che đậy rồi kìa.”

“Hả?! L-làm gì có ạ...”

Thấy tôi lúng túng, cô Rosalind cười vui vẻ.

“Hi hi... Ha ha...! Gì chứ, anh muốn được tôi gặm suốt đời à...?”

"Xin lỗi. Có vẻ như tôi đã vô tình để lộ tiếng lòng rồi."

"A ha ha ha!"

Cô Rosalind, vẫn nằm gác đầu trên đùi tôi, ôm bụng cười lớn.

“Haa... Cười quá đến chảy nước mắt luôn rồi này. Tại Raptor đấy.”

Lau nước mắt, cô Rosalind nhìn thẳng vào tôi.

"Xin lỗi, cô Rosalind."

"Nhưng mà, chỉ có tôi và Nisha mới được thấy anh như thế này, phải không?"

"Vâng, với tôi, ngoài cô Rosalind và Nisha ra thì tất cả đều vô nghĩa."

"Hì hì, Raptor đúng là tàn nhẫn. Nhưng... tôi vui lắm... Anh nghĩ sao về người bị một cô gái ham muốn độc chiếm?"

"Tôi khẳng định người ấy là kẻ may mắn và hạnh phúc nhất thế giới."

"Vậy bây giờ anh đang là người may mắn và hạnh phúc nhất thế giới à?"

"Vâng. Tôi là người hạnh phúc nhất, sung sướng tột cùng."

"Hì hì... Sướng ha..."

Cô Rosalind mỉm cười tít mắt.

"Vuốt tóc tôi đi."

"Vâng, cô Rosalind."

Tôi vuốt nhẹ mái tóc mềm mại trắng muốt của cô.

“Ưm... thật thoải mái... Đây đúng là khoảng thời gian tuyệt nhất...”

Cơ mặt cô Rosalind giãn ra.

“Giá như mãi được như thế này nhỉ...”

“...Tôi cũng nghĩ vậy.”

Thời gian trôi qua trong sự im lặng dễ chịu.

“Nè, Raptor... Anh đã nói sẽ làm tôi hạnh phúc nhỉ?”

"Vâng."

"Cho đến khi nào...?"

Cô Rosalind hỏi, hơi ngượng ngùng.

“Dĩ nhiên là cả đời ạ.”

“...!”

Khuôn mặt trắng như tuyết của cô thoáng ửng hồng khi nghe câu trả lời của tôi.

"Hì... cả đời à... "

"Vâng. Cả đời ạ."

"Anh sẽ làm tôi hạnh phúc cả đời?"

"Vâng. Tôi sẽ dốc hết sức ạ."

"Nghe thích ghê. Nếu đây là mơ thì tôi không muốn tỉnh dậy."

"Xin cô Rosalind yên tâm. Đây là hiện thực, không phải giấc mơ. Cho dù là mơ, tôi cũng sẽ biến nó thành sự thật."

"Được anh nói vậy thật yên tâm."

"Tôi vô cùng vinh hạnh ạ."

Cô Rosalind suy nghĩ gì đó, rồi nằm nghiêng và nói tiếp:

"Gần đây, kể từ khi đến thủ đô này, tôi thường gặp ác mộng..."

Từ "ác mộng" suýt khiến tôi giật mình, nhưng đã cố nén lại.

“...Cơn ác mộng đó như thế nào ạ?”

“Tôi vẫn bị giam trong hầm ngục, chịu đựng sự ngược đãi tàn nhẫn từ anh trai và Mary... Không được ăn no, bị đánh roi, chửi rủa... Sống lừ đừ từ ngày này qua ngày khác, chỉ mong chết đi thôi..."

“Cô Rosalind...”

Đó là cốt truyện gốc của [Rosalind Bất Hạnh]. Nhờ sự can thiệp của tôi mà cô ấy đã không rơi vào hoàn cảnh đó, nhưng cô ấy vẫn vô thức mơ thấy bản thân trong nguyên tác sao?

Ác mộng của tôi cũng liên quan đến việc cô ấy trở nên bất hạnh.

Nhưng khác với tôi, cô ấy bắt đầu gặp ác mộng kể từ khi đến thủ đô. Ở đây có thứ gì đó gây ra ác mộng chăng?

“Nhưng, điều đáng sợ nhất không phải là bị giam cầm hay bị hành hạ...”

"...Mà là gì ạ?"

Cô Rosalind nằm ngửa lại, đưa tay vuốt nhẹ hai má tôi.

“Là ở đó không có Raptor và Nisha..."

Ánh mắt cô rất thành thật. Đôi đồng tử đỏ thắm như hồng ngọc lung lay bất an.

"Cô Rosalind..."

"Raptor, đừng rời bỏ tôi nhé. Tuyệt đối đừng để tôi cô độc."

Từ lời nói cho đến ánh mắt lo âu ướt át ấy, tôi muốn ôm chặt lấy tất cả và nói rằng: "Đừng lo, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô."

“Tất nhiên rồi, cô Rosalind. Dù chuyện gì xảy ra, Raptor này cũng sẽ không bao giờ rời bỏ cô. Không, nếu thật sự có kiếp sau, cho dù cô không muốn, tôi vẫn xin được phụng sự cô đời đời kiếp kiếp."

“Hì hì, nghe thật vui... nhưng cũng hơi lo...”

“Lo về điều gì ạ...?”

Cô Rosalind siết nhẹ bàn tay trên má tôi.

“Anh đánh giá bản thân quá thấp. Anh không biết mình quan trọng thế nào với tôi và Nisha phải không...?”

"...Thế ạ?"

Tôi biết hai người họ quý trọng tôi. Nhưng liệu có đến mức ấy, liệu tôi có xứng đáng với tình cảm ấy không? Tôi không dám khẳng định.

Với tôi, ngoài cô Rosalind và Nisha ra thì tất cả đều vô nghĩa. Điều đó áp dụng cho cả bản thân tôi.

"Đúng vậy."

Cô Rosalind gật đầu, rồi rút tay khỏi má tôi, đưa bàn tay trái ra.



"..."

Tôi dịu dàng nắm lấy.

"Anh đã hứa là sẽ làm tôi hạnh phúc cả đời rồi đấy nhé. Nếu anh không giữ lời thì tôi sẽ không tha cho anh đâu."

"Vâng, cô Rosalind. Tuyệt đối sẽ không thất hứa."

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy và trả lời.

"Ưm... tôi tin anh, Raptor."

Bàn tay cô ấy siết chặt lại.

“Vâng, cô Rosalind. Tôi thề sẽ mãi mãi, vĩnh viễn yêu cô và ở bên cô.”

"Ưm... Nhất định đấy nhé..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện