CHƯƠNG 804
Có lẽ vì mọi người đều được làm công tác tư tưởng từ trước, nên trong bữa ăn không quá ngượng.
Trước khi dùng bữa, Vũ phu nhân lấy ra một hộp quà, bà đưa cho Lưu Nghĩa: “con đến thăm cô, cô thật sự rất vui. Cảm ơn con đã đón nhận con trai cô, cũng cảm ơn con đã gia nhập gia đình phức tạp này. Đây là món quà cô tặng riêng cho con, không phải với thân phận của Văn phu nhân, mà là với thân phận của một người mẹ. Đây là của hồi môn cô mang theo từ nhà mẹ đẻ, cũng là một truyền thống của gia tộc. Trong gia tộc cô, mỗi một người gia nhập, đều nhận được một chiếc nhẫn có ký hiệu đặc biệt của riêng mình. Chiếc nhẫn này là đồ trang sức, cũng là con dấu. Khi có được chiếc nhẫn này, nó đồng nghĩa với việc con có thể vô điều kiện ra vào các sản nghiệp của gia tộc cô, và còn được lấy một số tiền nhất định để chi tiêu bất cứ việc gì con muốn.”
Vũ Ngọc Bình lập tức trợn tròn mắt: “mẹ!”
Vũ phu nhân gật đầu cười: “mẹ đã nhìn ra, hai con yêu thương nhau thật sự. Vì vậy, mẹ đưa trước cái nhẫn này cho các con. Mẹ chúc phúc cho các con.”
Lưu Nghĩa mở hộp ra.
Một chiếc nhẫn nhỏ, lặng lẽ nắm ở trên miếng vải nhung, nó đẹp đến nỗi khó tả.
Tống Thanh đứng ở bên cạnh nhìn rất kỹ, cô không khỏi kêu lên: “đẹp quá!”
Lưu Nghĩa nhẹ nhàng cầm chiếc nhẫn lên, trên đó có tên và ký hiệu của cô.
Cách công nhận này của bà, khiến Lưu Nghĩa tức khắc xúc động đến nỗi rươm rướm nước mắt.
“Con cảm ơn bác gái, cảm ơn!” Lưu Nghĩa ngẩng đầu lên nhìn Vũ phu nhân với vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “cảm ơn sự đón nhận và chúc mừng của bác.”
Kim Kiện cười, ông cũng lấy ra một hộp quà đưa cho Lưu Nghĩa: “đây là quà chú tặng cháu. Chuẩn bị hơi vội, mong cháu không chê.”
Lưu Nghĩa ngạc nhiên nhận lấy, cô mở hộp ra xem, lập tức ngẩng đầu lên nói: ‘cái này đắt quá ạ!”
Món quà Kim Kiện tặng cho Lưu Nghĩa là một món đồ cổ, một chiếc vòng tay bằng ngọc, từ màu sắc chiếc vòng cho thấy, chắc chắn là đồ hiếm.
Chưa tính đến giá trị sưu tầm đồ cổ, chỉ riêng chất ngọc thôi, cũng đáng giá mấy trăm triệu rồi.
Thêm vào giá trị đồ cổ nữa, tính sơ sơ giá trị cũng lên đến trên một tỷ.
Kim Kiện xua tay nói: “cháu đừng khách sáo, chú là thương nhân kinh doanh đồ cổ, không có cái gì khác để tặng. Cháu không chê là được rồi.”
Lưu Nghĩa lập tức quay sang nhìn Vũ Ngọc Bình.
Vũ Ngọc Bình gật nhẹ đầu, lúc này Lưu Nghĩa mới nhận món quà: “cảm ơn, con cảm ơn chú Kim.”
Một câu chú Kim, coi như là thừa nhận vị trí của Kim Kiện.
Kim Kiện xúc động đến nỗi rươm rướm nước mắt.
Thật ra Kim Kiện không phải phi công trẻ ăn bám phụ nữ.
Việc kinh doanh của ông tuy không thể so sánh với Vũ gia, nhưng cũng không phải là nghèo.
Ông mở một cửa hàng đồ cổ cùng đơn vị đấu giá, tài sản của ông cũng lên đến hơn trăm tỷ.
Tất nhiên so với Vũ gia hiện nay, thì chỉ là muỗi đốt ionx thôi.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu Kim Kiện và Vũ phu nhân không phải thật lòng yêu nhau. Ông hà tất phải mất hai mươi năm đẹp nhất của cuộc đời mình bên cạnh bà chứ?
Dù sao, ông cũng là người có tiền mà.
Muốn tìm người phụ nữ có điều kiện tốt để kết hôn, có lẽ không phải là chuyện khó khăn, huống chi ông còn rất đẹp trai nữa.
Đàn ông đến tuổi 40 rồi, vẫn được đánh giá là đẹp trai phong độ, đúng là không nhiều đâu.
Hai mươi năm, ông luôn đứng ở phía sau, hôm nay đột nhiên chính thức lộ diện.
Nếu nói trong lòng Kim Kiện không có cảm giác thấp thỏm thì quá sai.
Huống hồ Vũ Ngọc Bình là người mạnh như thế nào chứ, ông cũng biết rất rõ.
Nếu Vũ Ngọc Bình kịch liệt phản đối, vậy địa vị của ông nhất định sẽ rất khó xử.
Hình như mọi chuyện hôm nay đều phát triển theo hướng rất tốt, Vũ Ngọc Bình không tỏ rõ thái độ chống lại sự tồn tại của ông, khiến ông tự nhiên thấy thở phào nhẹ nhõm.
Một câu chú Kim của Lưu Nghĩa, càng khiến ông có được cảm giác,có cảm giác như nhìn thấy cầu vồng sau cơn mưa, cuối cùng công sức của ông cũng được đền đáp.
Tống Thanh thấy hai người đều tặng quà cho Lưu Nghĩa, trong lòng cô cũng mừng cho bạn.
Hà Nhật Dương và Phan Thịnh Phan Ly chỉ ngồi bên cạnh cười, không hề có ý định làm phiền gia đình họ giao lưu tình cảm với nhau.
Bắt đầu bữa ăn, không khí quả nhiên hài hòa hơn rất nhiều.
Cho dù Vũ Ngọc Bình không được tự nhiên lắm, nhưng anh đã cố gắng hết sức mình, cư xử hòa thuận với Kim Kiện.
Ăn cơm xong, Vũ phu nhân kéo Tống Thanh và Lưu Nghĩa đi thăm quan nhà mình.
Đúng vậy, Vũ phu nhân luôn nhận định, đây mới là nhà của bà.
Nơi có tình yêu, mới được gọi là nhà.
Kim Kiện lần đầu tiên ngồi với Vũ Ngọc Bình, Hà Nhật Dương và Phan Thịnh Phan Ly ngồi cùng đó nói chuyện với hai người.
Tất nhiên rồi, có Hà Nhật Dương ở đây, một người có khả năng kiếm soát siêu tốt này ở đây, không khí sẽ không căng thẳng hay gượng đâu.
Có lẽ là vì có bạn thân ngồi bên cạnh, Vũ Ngọc Bình và Kim Kiện ngồi với nhau hình như không thấy ngượng lắm.
Tuy Kim Kiện lớn hơn họ mười mấy tuổi, nhưng trong rất nhiều chủ đề, họ vẫn có những tiếng nói chung.
Mọi người ngại nói đến chuyện gia đình, vậy thì nói đến thời cuộc kinh tế nói đến công việc vậy.
Vì vậy, hai đám người nói chuyện khá hợp nhau.
Đến khoảng 3 4 giờ chiều, Kim Kiện đứng dậy đi về.
Vũ phu nhân hoàn toàn không kiêng kị việc các con đang ở đây, bà chủ động ra ôm lấy Kim Kiện chào tạm biệt.
Sau khi Kim Kiện rời đi, Hà Nhật Dương nói với Vũ Ngọc Bình: ‘đi, chúng ta cùng ra ngoài dạo một chút đi?”
Vũ Ngọc Bình biết Hà Nhật Dương có chuyện muốn nói với mình, vì vậy gật đầu luôn.
Sau khi ra khỏi nhà, hai người đi dạo ở vườn hoa, Vũ Ngọc Bình nói: “là Tiểu Thanh bảo cậu đến khuyên tôi đúng không?”
“Ừ.” Hà Nhật Dương gật đầu: “coi như cậu cũng thông minh. Nhưng tôi thấy không có gì để khuyên nữa. Tuổi anh cũng đã lớn rồi, nếu còn không nghĩ thoáng, thì là quá ngu rồi.”
“Anh lại kích tôi à.” Vũ Ngọc Bình nhìn Hà Nhật Dương với vẻ mặt giả vờ tức giận nói: “coi như anh cũng có chút thông minh!”
Hà Nhật Dương lập tức cười hà hà, anh lấy tay vỗ vào vai Vũ Ngọc Bình nói: “được rồi, thật ra tôi có mấy câu muốn nói với anh. Không chỉ là Tiểu Thanh muốn tôi nói với anh đâu.”
Vũ Ngọc Bình hỏi: “chuyện gì đấy?”
“Tôi thấy anh cũng không phải là người quá cố chấp, vì sao riêng trong chuyện này lại cứng nhắc đến thế?” Hà Nhật Dương thở dài một tiếng nói: “có phải anh vẫn luôn đau đáu việc cô dẫn bạn trai đến gặp anh không?”
Vũ Ngọc Bình nói: “tôi không phản đối mẹ tôi có bạn trai, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt thế nào chứ? Hôm nay là lần đầu tiên Tiểu Nghĩa chính thức đến nhà ra mắt!”
“Chính vì lần đầu tiên anh dẫn Tiểu Nghĩa đến đây chính thức ra mắt, cho nên, cô mới cho Kim Kiện đến đấy?” Hà Nhật Dương từ từ nói: “vì đối với cô mà nói, đây cũng là thời khắc có ý nghĩa rất lớn, cô muốn chia rẻ cùng người cô yêu nhất, như thế là sai sao?”
Vũ Ngọc Bình nghe xong im de.
“Trước đây tôi không biết bạn trai của cô là ai. Anh chưa bao giờ nhắc đến, tôi cũng không hỏi. Đến hôm nay tôi mới biết, hóa ra bạn trai của cô lại là Kim Kiện. Bảo sao ở ngoài mọi người hay đồn thổi Kim Kiện bị gay, cho nên đến tuổi này rồi cũng không có scandal tình ái, đến bây giờ vẫn chưa lấy vợ? Đến hôm nay, tôi mới hiểu, hóa ra ông với cô yêu nhau bao lâu nay. Nhất Phi, nếu nói trước đây anh không thể hiểu được, bây giờ anh vẫn không hiểu được sao? Dù sao, anh và Tiểu Nghĩa yêu nhau lâu như vậy rồi. Chuyện tình cảm, chắc anh cũng hiểu. Có những chuyện, có những lúc, thật sự là không phải mình muốn là được.” Hà Nhật Dương nói với Vũ Ngọc Bình.
Truyện convert hay : Chiến Thần Long Vương Điện
Danh sách chương