CHƯƠNG 805



Vũ Ngọc Bình than phiền một tiếng: “Hiểu rõ là một chuyện, chấp nhận lại là một chuyện khác. Cậu nói đúng. Tình cảm đúng là một cảm xúc bất đắc dĩ.”

“Bạn từ thuở bé, đã rất ít khi sống ở nhà này. Người như chúng ta, lại có bao nhiêu người được lớn lên và trưởng thành trước mặt ba mẹ mình chứ?” Hà Nhật Dương tự cười giễu: “Năm đó, mình chẳng phải là ngàn quân vạn mã, xông pha chiến đấu sao? Tuy rằng ba mẹ mình yêu nhau đằm thắm, nhưng tiếc là không được bà nội cho phép, phải lang thang bên ngoài mấy chục năm, không được trở về nhà? Phan Thịnh Phan Ly bên họ cũng không tốt được bao nhiêu! Ba mẹ đều đã ly hôn, nhưng mà bạn nhìn xem, cho đến hôm nay vẫn còn ép họ đi xem mắt. Nhất Phi, mọi chuyện nên suy nghĩ thoáng hơn. Cuộc sống sẽ vẫn phải tiếp tục.”

Vũ Ngọc Bình nghĩ tới chuyện phiền lòng của Hà Nhật Dương và Phan Thịnh Phan Ly, không thể cầm lòng mà than thở một tiếng.

Hèn chi có câu, vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

Bốn người họ đúng là anh em hoạn nạn có nhau.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

“Hơn nữa, bạn cảm thấy Dì và chú cứ duy trì cuộc hôn nhân bế tắc, có thật sự tốt không?” Hà Nhật Dương vỗ vai của Vũ Ngọc Bình, trịnh trọng, nghiêm túc nói: “Nếu đặt hoàn cảnh mình vào trong đó suy nghĩ, nếu bạn cùng sống với người mình không yêu, dày vò nhau suốt đời, chỉ có thể trừng trừng nhìn Lưu Nghĩa kết hôn với người khác, bạn sẽ có cảm giác gì?”

Vũ Ngọc Bình bỗng chốc đứng lên.

Đúng vậy, anh ấy căn bản là không thể nào chấp nhận!

Nghĩ tới Lưu Nghĩa phải gả cho người khác, anh ấy chắc chắn sẽ điên mất!

“Cho nên, có cần minh đi thuyết phục không?” Hà Nhật Dương cười nhẹ một cái.

Vũ Ngọc Bình bèn lắc đầu.

Vào lúc này, điện thoại Vũ Ngọc Bình vang lên.

Là ba của Vũ Ngọc Bình gọi đến.

“Bây giờ tiện nói chuyện không?” Vũ tiên sinh trong điện thoại hỏi ngay.

Vũ Ngọc Bình cười khổ một tiếng, đáp lại: “Thích hợp. Có chuyện gì không?”

Vũ tiên sinh nói thẳng vào vấn đề: “Trưa hôm nay, hai đứa có phải đi ăn cơm chung với người đàn ông đó?”

Văn Nhất Phất liền thừa nhận: “Đúng ạ.”

“Bây giờ con lập tức đến đây một chuyến.” Vũ tiên sinh nói: “Lập tức qua đây, đừng có nán lại.”

“Chuyện gì gấp gáp như vậy” Vũ Ngọc Bình chau mày một cái.

“Đừng hỏi gì cả, về tới mới nói.” Giọng nói Vũ tiên sinh cũng mang vẻ vội vàng.

“Được rồi, con đi chào hỏi những người khác.” Vũ Ngọc Bình nói: “Họ vẫn còn trên lầu.”

“Không cần, con tự mình qua là được rồi.” Vũ tiên sinh nói: “Không cần dẫn theo những người khác, đặc biệt là không cần dẫn cô gái đó theo.”

Vũ Ngọc Bình tức khắc có chút không vui: “Ba có ý gì?”

“Con về rồi hãy nói.” Nói hết câu, Vũ tiên sinh gác điện thoại ngay.

Vũ Ngọc Bình liền quăng điện thoại xuống, tức giận quay người đi.

Hà Nhật Dương bèn nắm lấy anh ấy: “Chuyện gì vậy?”

“Đầu óc ba mình không rõ ràng, không ngờ lại không phải kêu hai mình đi qua đó, mà kêu một mình mình đi thôi. Mình không cần hỏi cũng đoán ra được, nhất định lại có người ở bên tai ba mình nói xấu chuyện gì!” Vũ Ngọc Bình khuôn mặt mang vẻ chán ghét: “Nếu nói, bạn trai của mẹ mình mình còn có thể tiếp nhận được, còn người đàn bà bên cạnh ba mẹ, mình không cách nào chấp nhận được! Chết cũng không thể nào chấp nhận!”

“Kêu bạn tự trở về ư?” Hà Nhật Dương nở một nụ cười nghiền ngẫm: “Thú vị. Đi, mình cùng cậu về nhà xem thử, coi ông ấy là tiệc hồng môn hay là gì khác!”

Vũ Ngọc Bình gật đầu nói: “Được.”

Thế là, Hai người họ chỉ chào hỏi với Văn Phu nhân, mà không kinh động đến những người khác, cùng lúc rời khỏi Trang Viên Sườn đồi này.

Vũ phu nhân đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe của Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình biến mất trong tầm mất, bèn quay người nói chuyện với Tống Thanh và Lưu Nghĩa đang đứng chiêm ngưỡng tranh sơn tường treo trên bức tường: “Bức tranh kiệt tác này, đều là do cô sưu tầm từ các tác phẩm tiêu biểu của một số họa sĩ. Tuy rằng họ không có nổi tiếng gì, nhưng tài hoa của họ lại đã định trước tương lai sẽ rất sáng chói và lấp lánh.”

Tống Thanh gật đầu: “Đích thực rất có sinh khí.”

“Nghe nói, mẹ cháu cũng là một họa sĩ?” Vũ phu nhân hỏi.

“Dạ đúng. Mẹ cháu gần đây đang bận việc triển lãm toàn cầu, phong cách của bà ấy khác so với các họa sĩ khác, Mẹ cháu thuộc về đa sầu đa cảm lại mang nội tâm kiên cường, cho nên tác phẩm của bà ấy luôn theo phong cách tích cực hướng lên, rất ít sẽ có cảm xúc chán chường.” Tống Thanh giải thích: “Bức tranh này, đều bày tỏ sự thất vọng, cháu nghĩ tác giả trong lúc sáng tạo ra tác phẩm này, nhất định đã trải qua một số đả kích đau khổ khó khăn trong cuộc đời, khiến cô ấy đã mất đi lòng tin với cuộc đời. Cho nên màu sắc mới u ám như vậy, bút pháp lại đình trệ như vậy. Nhưng sự đình trệ này không phải do không thạo, mà là do phẫn nộ.”

Vũ phu nhân vỗ tay nhiệt liệt, đôi mắt thoáng hiện lóe sáng: “Cháu nhìn thấy ra ư.”

Lưu Nghĩa mỉm cười nói: “Bác gái, Tiểu Thanh tốt nghiệp học viện nghệ thuật lận!”

Vũ phu nhân gật đầu: ‘Hèn chi. Đúng là mẹ nào con nấy!”

Tống Thanh kéo tay Lưu Nghĩa, nói rằng: “Thực ra Tiểu Nghĩa cũng rất tài giỏi. Biết thiết kế, biết đánh quyền, còn biết chăm sóc người khác. Quan trọng hơn là, cô ấy giống như Dì, tôn sùng phụ nữ nắm quyền tự do và quyền lực tự chủ.”

Vũ phu nhân cười nhẹ gật đầu: “Đúng, đây cũng là một trong lý do cô thích cô bé. Trong điểm này, chúng ta đều cùng chung tư tưởng giống nhau.”

Lưu Nghĩa liền cười lên.

Ánh mắt Vũ phu nhân lướt qua ngoài cửa sổ, úp mở một tí, rồi lại nói: “Thế nhưng, nếu hai cháu đi qua đó, thì phải cẩn thận. Bên đó, không giống như chỗ cô dễ nói chuyện.”

Tống Thanh nghe được câu nói có hàm ý khác, cầm lòng không đậu hỏi: “Dì ơi? Có phải chỗ nào không đúng ư?”

“Hai cháu biết rằng, trưa hôm qua tại sao cô vội vã rời khỏi không?” Vũ phu nhân cười nhạo: “Cô thật sự không cách nào ở lâu được với người đàn ông giả tạo đó, sẽ khiến cho cô mắc ói!”

Tống Thanh và Lưu Nghĩa cùng nhìn sang cô ấy.

Vũ phu nhân nghiêm nghị nói: “Cửa ải này của tôi hai cháu đã vượt qua. Thế nhưng còn cửa ải đó, thì không cần rồi. Cô nhắc nhở cho hai cháu, bên đó cho dù nói gì, cũng không quan trọng. Bây giờ, Vạn gia còn chưa tới lượt ông ấy làm chủ. Cháu chỉ cần tin tưởng chồng chưa cưới của cháu, tin con trai của cô là được rồi. Thằng bé sẽ xử lý tốt mọi việc!”

Trong lòng Tống Thanh bèn hiện lên một cảm giác không tốt.

Chẳng lẽ là ba của Vũ Ngọc Bình bên đó xảy ra sự cố gì ư?

Lưu Nghĩa cũng hồi hộp tới tận đáy lòng.

Cô ấy đã biết trước tới đây, không có thuận lợi gì.

Chỉ là không biết phía trước sẽ còn có chuyện gì, đợi cô ta!

Vũ phu nhân kéo Tống Thanh và Lưu nghĩa rời khỏi căn phòng này, kêu gọi Phan Thịnh Phan Ly đang ngồi vui vẻ thưởng thức trà bánh mang phong cách anh ở phòng kế bên, bọn họ đang cùng đánh bida.

Phan Thịnh Phan Ly thấy thiếu mất Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình, không cầm lòng nổi hỏi: ”Hai người họ đâu?”

Vũ phu nhân cười với vẻ mặt sâu xa, nói: “Đại khái là đi đánh tiên phong rồi. Mặc kệ họ, chúng ta chơi của chúng ta thôi!”

Phan Thịnh Phan Ly dường như đã hiểu được gì, Họ nhìn Lưu Nghĩa một cái, và giả là không biết điều gì cả, cười hi hi đi theo Vũ phu nhân chơi bida.

Một bên khác, Hà Nhật Dương và Văn Nhật Dương lấy xe chạy tới trong sân nhỏ của khu phố sầm uất.

Truyện convert hay : Người Đàn Bà Đanh Đá Đương Gia: Sủng Thê Cuồng Ma Trong Núi Hán
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện